Mua Nam Thê

Chương 107: Phiên ngoại : Cầu hôn



“Ngươi không biết quấy rầy vợ chồng người khác ân ái là phải bị sét đánh sao?” Trác Anh oán hận nhìn người tới. Trời ạ, sao ta có thể không biết thẹn như thế! Thế nhưng cùng gã……. Ta xấu hổ đem mặt vùi vào trong ngực Trác Anh.

“Ngươi nghĩ rằng ta thích nhìn ngươi a? Thứ mà ngươi cần đây!” Nam tử đứng ở cạnh cửa từ trong ngực lấy ra một tờ giấy bạc ố vàng.“Mới hơn nửa năm, hai huynh đệ của ta thế nhưng đều cùng nam nhân……” Nam tử làm như bất mãn than thở.

“Đây là Đoan Mộc, là anh em kết nghĩa của ta cùng Hoắc Ngạn. Ngày ấy ở Vọng Phật nhai là hắn dẫn người cứu các ngươi.” Trác Anh một bên giới thiệu cho ta, một bên lật xem thứ gì đó trong tay Đoan Mộc.

Ta đỏ mặt hướng Đoan Mộc mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi. Không phải ta không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, mà là một cánh tay Trác Anh còn đặt trên lưng của ta.

Rõ như ban ngày như vậy, thế nhưng gã còn ôm ta vào trong ngực, thật, thật, thật sự là không biết hổ thẹn mà! Ta vặn vẹo thân thể muốn giãy, lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Nam Phong quán” trên tờ giấy ở trong tay gã.

“Đây là khế đất của Nam Phong quán! Sao lại ở chỗ ngươi?” Ta giật mình nhìn Trác Anh.

“Từ hôm nay trở đi sẽ không còn Nam Phong quán!” Trác Anh đỡ lấy vai của ta,“Đã không còn Nam Phong quán, liền không có Cửu vọng nô, từ hôm nay trở đi chỉ có Túc Quỳnh, thê tử của ta!”

“Không phải! Ta xuất thân phong trần, là ai cũng không thay đổi được. Ta, không phải thê tử của ngươi!” Ta nhìn vào mắt Trác Anh nói.

“Vì sao? Ngươi không phải tối để ý xuất thân của ngươi sao?” Đôi tay Trác Anh đang đỡ lấy hai vai ta dần dần dùng lực,“Là Túc Cận?” Gã đoán.

Ta trầm mặc,“Không cho phép!” Gã đem ta ôm chặt vào trong lòng,“Ta gọi ngươi là Túc Quỳnh, xem như là cho ngươi một kỷ niệm về hắn! Nhưng ta không cho phép hắn trở thành lý do ngươi cự tuyệt ta!”

“Không có bái thiên địa, sao ta có thể là thê tử của ngươi?” Ta ở trước ngực Trác Anh miễn cưỡng mở miệng.

“Chúng ta đây lập tức liền bái thiên địa!” Trác Anh đáp không chút do dự.

“Ngươi điên rồi! Hoắc phủ còn đang có tang sự……”

“Chúng ta đây sẽ không ở Hoắc phủ bái đường, ta có thể xây cho ngươi một toà ‘Trác phủ’.” Trác Anh cắt lời ta,“Vốn ta còn lo lắng Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn phải làm tròn đạo hiếu, không thể tham gia hôn lễ của chúng ta……. Hiện tại ta chỉ có thể trói chặt ngươi hơn nữa trước cái đã!”

“Ngươi là nghiêm túc?” Ta không dám tin hỏi.

“Đoan Mộc, đi tìm một bà mối cho ta……”

“Chờ một chút!” Lần này đổi thành ta cắt lời Trác Anh, ta cũng không biết chính mình có phải nguyện ý gả cho gã hay không, nhưng mà ta tin tưởng, nếu lúc này ta không đáp ứng, nam nhân này sẽ buộc ta tiến hỉ đường,“Ta gả cho ngươi!” Trác Anh kinh hỉ nhìn ta.

“Nhưng mà không phải hiện tại!” Ta nói tiếp,“Mặc dù là tiểu thiếp vào cửa cũng nên chọn ngày, ngươi, không phải định mua nô tỳ đi?”

“Ngươi là thê tử duy nhất của ta!”

“Vậy chọn một ngày tốt cho ta, làm cho tất cả mọi người biết Trác Anh cưới Túc Quỳnh làm vợ! Còn nữa, ta không cần một toà ‘Trác phủ’ nhưng ta muốn một mái nhà, một nơi có thể cho ta tránh né thương tổn, ngươi, nguyện ý cho ta không?” Này rõ ràng là kế hoãn binh, nhưng ta cũng tự mình chờ mong, gã nguyện ý cho ta một mái nhà không?

“Vậy thì mua tiểu viện với một số phòng cùng một cửa  đi, trước sân nhà còn có thể trồng chút hoa cỏ.” Trác Anh mỉm cười nhìn ta.

“Ngươi là chủ nhà, ta nghe lời ngươi.” Gã hứa hẹn lại cho ta tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ta cười ngọt ngào vùi đầu vào trong lòng gã.