Mùa Hè Xa Xôi

Chương 22



Cùng Lục Tịch ngồi xuống ghế, em vẫn không chịu mở miệng. Kỳ thực tôi vẫn luôn mong đợi em là người mở lời trước tôi rất mong chính em nói với tôi rằng Mặc Mặc là con của chúng tôi.

Xem ra Lục Tịch cũng không định nói, chỉ còn cách tôi lật ra trọng tâm câu chuyện mà thôi.

Tôi thở dài nói “Thực ra anh từ lâu đã biết Mặc Mặc là con trai của chúng ta.” Tôi nói như vậy chỉ là muốn xem Lục Tịch có phản ứng thế nào, nhưng dường như em rất bình tĩnh, chỉ cười nhạt hỏi lại tôi “Như thế thì sao?” Đúng vậy, kể cả Mặc Mặc là con của chúng tôi, tôi là cha ruột của nó thì có làm sao? Tôi không thể cướp Mặc Mặc từ tay Lục Tịch đi được, bất kể là vì Mặc Mặc hay vẫn là vì Lục Tịch.

“Lục Tịch, tiếp nhận anh đi, cũng là cho con một gia đình hoàn chỉnh.” Đó cũng làm tâm nguyện từ trước đến nay của tôi, ngày nào tôi cũng cầu nguyện Lục Tịch có thể tha thứ cho tôi, tiếp nhận tôi.

Nhưng Lục Tịch cũng chẳng hề suy xét đến lời thỉnh cầu của tôi, em bình tĩnh nhìn tôi nói “Từ lúc sinh ra đến giờ nó vẫn lớn lên trong một gia đình không có cha, không tốt sao? Có thể không có một gia đình hoàn chỉnh nhưng vẫn có được một tình yêu thương hoàn chỉnh. Tôi sẽ yêu con trai của tôi gấp bội, không để nó chịu bất cứ oan khuất nào, cố gắng để nó hạnh phúc vui vẻ hơn cả những đứa trẻ được sinh ra trong gia đình hoàn chỉnh.” Xem ra Lục Tịch không có ý muốn tiếp nhận lời đề nghị của tôi.

Tôi không biết tại sao sự cố chấp của cô ấy lại kiên trì đến vậy, tôi đã bày tỏ thành ý của tôi rồi. Lục Tịch, mong em hãy suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh! Tôi định tiếp tục thuyết phục em “Em có từng hỏi qua Mặc Mặc chưa? RỐt cuộc là nó muốn một gia đình như thế nào?”

Ngữ khí của Lục Tịch trở nên nghiêm khắc, tôi biết em với chuyện quá khứ đã qua không cách nào quên được “Nó chẳng thể nào lựa chọn gia đình cho mình, đây là số phận của nó! Cũng giống như tôi chẳng thể nào lựa chọn tuổi trẻ của mình, tình yêu của mình vậy.”

Tuổi trẻ và tình yêu của Lục Tịch cũng chính là tuổi trẻ và tình yêu của tôi, số phận đã sắp đặt chúng tôi gặp nhau, tôi bất tri bất giác đã yêu thương Lục Tịch, và cũng bất tri bất giác làm hại cô ấy.

“Có lẽ em cảm thấy rất thất vọng với tuổi trẻ và tình yêu của mình, đó cũng là do anh tạo thành, nhưng như thế thì liên quan gì đến con trẻ? Nó còn nhỏ, nó vô tội.” Tôi không muốn lấy Mặc Mặc làm nguyên nhân để bắt ép em làm bất cứ chuyện gì cả, tôi cố gắng dùng chính bản thân mình để làm em hồi tâm chuyển ý, tiếp nhận tôi.

“Đúng vậy, trên thế giới này có ai là không vô tội chứ?” Lục Tịch hỏi lại tôi.

Lục Tịch, thông minh như em, lương thiện như em, làm sao lại không thể cho anh thêm một cơ hội nữa chứ? Em có biêt rằng anh luôn yêu thương em, không vì gì cả, chỉ vì anh yêu em mà thôi.

“Lục Tịch, anh yêu em và cũng không muốn dùng con trai để ràng buộc em.” Tôi nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Lục Tịch không nhìn tôi, chỉ hỏi “Dương Tuấn, tôi còn có thể tin vào tình yêu của anh không?”

Ông trời ơi, tôi nên trả lời thế nào đây?

Một lúc sau, Lục Tịch lại nói tiếp “Dương Tuấn, tôi rất yêu con trai tôi, tôi sẽ tìm mọi cách để nó được sống trong một hoàn cảnh tốt nhất, có lẽ tôi cũng sẽ suy xét tìm cho nó một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không phải là lúc này. Tin tôi đi, tôi còn yêu nó hơn bất cứ người nào.”



Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, cuộc sống hiện tại đều rất mệt mỏi, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập buồn bã. Có một số việc anh cũng biết đó, đã qua rồi thì thôi đi, ngày này qua ngày khác, chúng ta cũng không còn là chúng ta của trước đây nữa, tôi tha thứ cho anh cũng được, không tha thứ cũng được, tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ anh nên đi tìm một cuộc sống mới cho mình, sau này anh kết hôn, rồi anh sẽ có đứa con của chính mình.”

“Không!” Lục Tịch, theo như lời em nói, đã trải qua bao nhiêu biến cố, anh đã chìmd dắm trong tình yêu của em rồi, trừ em ra, anh không còn có thể đến với ai được nữa, em chính là ước mơ và hạnh phúc của anh, em có biết những điều này không mà còn cố chấp cự tuyệt anh? “Vì sao? Lục Tịch, vì sao em lại cố chấp quá như vậy?”

“Em cũng muốn cho con nhiều tình yêu hơn, em cũng muốn cho con một gia đình hoàn chỉnh, cũng muốn yêu và được yêu? Nhiều năm như vậy, em không thể tiếp nhận người khác, thì chứng tỏ em vẫn chưa tìm được người nào thích hợp hơn anh, nhưng vì sao em lại không chấp nhận anh?” Trong lòng tôi ngập tràn khổ sở và bất đắc dĩ.

“Anh sẽ không tranh con trai với em, em yêu nó, anh cũng yêu nó, không chỉ bởi vì nó là con của anh mà còn vì nó là con của em, em yêu nó mà anh lại yêu em, cho nên anh cũng yêu nó.”

Nói hết những lời trong lòng ra, bỗng chốc cảm thấy rất nhẹ nhàng. Lục Tịch chỉ trầm tư nhìn tôi, không nói gì, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Lúc Lục Tịch phải đi về bên ngoài đúng lúc đổ cơn mưa lớn, xem ra ông trời đang thương tôi, giúp tôi giữ em lại lâu một chút.

Lục Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi xuống mặt đất tạo thành một vòng nước tròn tròn, Lục Tịch nhẹ giọng nói “Dương Tuấn, quên hết chuyện trước đây đi, tôi chỉ muốn nói một điều, tôi không phải là người phù hợp nhất với anh.” Em đang nói cho tôi nghe hay cho chính mình nghe?

“Tình cảm như nước uống, nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết được.” Tôi cũng nhìn ra hạt mưa ngoài cửa sổ, thực sự mưa rất to. Tôi cũng biết trong số những người phụ nữ mà tôi có, Lục Tịch không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải dịu dàng nhất, cái gì cũng không phải… Nhưng em lại là người tôi yêu nhất! Lần nào cũng là em!

Đối mặt với một cô gái như vậy, tôi còn biết nói gì?

Lúc mưa đã tạnh, tôi đưa Lục Tịch trở về. Vì mưa quá lớn cho nên con đường duy nhất vào thành phố đã bị ngập nước, không thể làm gì hơn là chờ nước rút hết mới có thể đi được. Chúng tôi đành phải quay lại đi về phía biệt thự.

Lục Tịch gọi điện thông báo cho Hạ Văn Bác, tôi cẩn thận nghe câu chuyện của họ, trong giọng nói bình thản lộ ra vẻ yêu mến nồng đậm, may là Lục Tịch cũng rất chậm trễ với anh ta, bằng không, tôi từ lâu đã hết cơ hội rồi. Xem ra ông trời đối với tôi thật không tệ.

Nói chuyện điện thoại xong, dạ dày của Lục Tịch kêu lên ầm ĩ, em đói rồi sao?

May là ở gần nơi ở của chúng tôi có một nhà hàng khá ngon, tôi đưa Lục Tịch đi ăn cơm, em ăn khá ngon lành. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp mặt mà cùng nhau ăn cơm ngon lành như vậy, tôi rất quý trọng cơ hội này, ngắm em ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ.

Ăn xong cơm lúc trở về, phát hiện sắc mặt Lục Tịch có vẻ không tốt, hỏi em làm sao vậy, em chỉ nói dạ dày khó chịu. Nhìn tháy trán em rịn cả mồ hôi, tôi hơi sờ sợ. Lục Tịch, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha!

Trong nhà không có thuốc dạ dày, ở gần đây cũng không có bệnh viện,, làm sao bây giờ? Tôi nhớ ra ở gần đây có một hiệu thuốc gia đình nhỏ, nhanh chóng khởi động xe đi mua thuốc.

Cho Lục Tịch uống thuốc xong, thấy em vẫn không dễ chịu hơn, trong lòng tôi rất sốt ruột

Làm thế nào mới tốt đây? Tôi nhấc đầu Lục Tịch đặt lên đùi mình, dùng hai tay khẽ xoa xoa dạ dày em, tuy là không thể giảm đau, nhưng như vậy chí ít cũng làm em thoải mái hơn.

Có lẽ xoa như vậy cũng có chút ít tác dụng, hô hấp của Lục Tịch dần dần bình ổn, không ngờ em lại đang ngủ.

Nhìn hàng mày nhíu chặt của em dần thả lỏng, trong miệng lại còn nói mơ khe khẽ, tâm tình của tôi cũng khá hơn

“Dương Tuấn…” Tôi nghe thấy em gọi tên tôi. Đang nói mơ gì thế? Lục Tịch, rất vui vì trong giấc mơ của em có tôi.

“Anh yêu em, Lục Tịch!” Tôi khẽ hôn lên môi em, chỉ muốn cảm nhận sự ngọt ngào của em. Nhưng tôi chẳng thể nào bắt ép dục vọng mình ngừng lại.

Nụ hôn kia dần trở nên sâu sắc hơn, bắt đầu cảm nhận được sự đáp trả của Lục Tịch, cơ thể tôi giống như vùng đất khô hạn rất lâu mới được tưới nước, dục vọng của cơ thể không ngừng thức tỉnh, càng ngày càng nảy nở mạnh hơn.

Tôi ôm Lục Tịch vào phòng ngủ, dây dưa điên cuồng với em, tôi cũng cảm nhận được dục vọng và cổ vũ của em. Em gọi tên tôi.

Lục Tịch, anh thực sự rất yêu em!

Lúc một người bị kích động quá mức thì sẽ chẳng cách nào đi vào giấc ngủ. Tôi ôm lấy cơ thể Lục Tịch, im lặng ngắm nhìn em, đem nỗi nhớ nhung bốn năm dài đằng đẵng thể hiện cả ra

Sáng sớm lúc thức dậy, Lục Tịch ngủ rất say, xem ra dạ dày của em đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Nghe người ta bảo, lúc bị đau dạ dày thì nên ăn cháo là tốt nhất.

Nếu đã không ngủ được vậy thì dậy nấu cháo cho Lục Tịch luôn đi.

Các dụng cụ nấu ăn không hề nghe lời sai bảo của tôi, leng keng va chạm vào nhau, cho gạo vào nồi đun nửa giờ, nghĩ là được rồi, nếm thử một miếng,, cũng không khó nuốt lắm. Haha, có thể gọi Lục Tịch dậy ăn được rồi.

Lúc tôi vào phòng, cả người Lục Tịch đang cuộn trong chiếc chăn, chăm chú nhìn bức ảnh đầu giường, một góc của chiếc chăn đã tuột ra khỏi người em. Tôi cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, có người đàn ông nào chịu đựng được thử thách như vậy?

“Mặc quần áo rồi ra ăn nhanh nào!” Tôi cố gắng không nhìn vào em.

Thấy cháo và dưa muối đặt trên bàn, Lục Tịch hơi ngạc nhiên, có lẽ em cho rằng tôi sẽ không chuẩn bị những thứ này

“Đêm qua em bị đau dạ dày, bây giờ ăn một chút cháo sẽ thấy dễ chịu hơn.” Tôi giúp em múc một bát cháo.

“Anh làm sao?” Em hỏi

“Đúng thế, lần đầu tiên làm, cũng chẳng biết có ăn được hay không?” Lục Tịch do dự một chút mới ăn thử một miếng, tôi cảm thấy hơi căng thẳng, chờ em nhận xét có ngon không. Thấy em buông bát xuống tôi vội hỏi “Thế nào?”

“Không ngon lắm.” Em nhún nhún vai, làm ra vẻ mặt không thể chịu nổi. Nhưng em vẫn định ăn tiếp miếng thứ hai, tôi vội ngăn lại “Bỏ đi, ra ngoài ăn. Anh biết có một nơi bán đồ ăn sáng khá ngon.”

“Quá lãng phí, cho thêm nước, đun lên một chút là được rồi.” Lục Tịch tiến thẳng vào phòng bếp.

Tôi muốn nói với em chuyện đêm qua, có lẽ do tôi phải kìm nén lâu lắm rồi, lúc đó tôi không thể kiềm chế được dục vọng của mình, cũng muốn nói với em rằng vì tôi quá yêu em cho nên mới… Nhưng Lục Tịch vẫn không cho tôi cơ hội nói chuyện, em vẫn quay lưng về phía tôi nấu cháo.

Thoạt nhìn em giống như một cô dâu nhỏ đang nấu bữa ăn sáng cho chồng.

“Lục Tịch, em biết không?Đây là buổi sáng vui vẻ nhất trong mấy năm qua của anh.” Tôi nói nhỏ, tôi vô cùng mong em cảm nhận được nỗi niềm của mình.

Công ty mới sáng sớm đã gọi cho tôi rất nhiều lần, một đống công việc chất cao đang chờ tôi. Tôi cảm tháy khó chịu với những việc đã quấy rối buổi sáng tươi đẹp của tôi và Lục Tịch, lẽ nào công ty hết người rồi sao? Đem công việ giao hết cho Trữ Hạo và mấy người phó tổng kia.

Lúc đưa Lục Tịch về công ty, thấy em vội vã lên lầu, tôi cảm thấy rất vui, giống như một người chồng đưa vợ yêu đi làm vậy, tôi vô cùng hy vọng tôi và Lục Tịch cũng như những cặp vợ chồng bình thường khác.