Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 38



“Mình thích nó lắm,” tôi sung sướng kêu lên.

Tôi chạy vội lên trên phòng mở chiếc hộp âm nhạc ra lấy cái vòng tay cô Susannah tặng mấy năm trước và chạy xuống dưới nhà.

“Nhìn này,” tôi móc thêm bùa may mắn hình chiếc chìa khóa vào và đeo lên tay.

“Đó là một chiếc chìa khóa bởi vì cậu sắp có xe riêng rồi. Hiểu chưa?” Jeremiah vòng ray ra sau gáy, tựa lưng vào thành ghế.

Giờ thì tôi đã hiểu, tôi mỉm cười rất tươi với Jeremiah để tỏ lòng biết ơn.

Anh Conrad ghé mắt sát vào tay tôi nhìn, gật gù khen, “Đẹp đấy.”

Tôi một tay đeo vòng, tay còn lại không ngừng mân mê lá bùa thứ sáu vừa mới ghép thêm vào. “Mình thích nó lắm,” tôi tần ngần nói với Jeremiah, “Nhưng nếu là mua ở cửa hàng Rheingold thì chắc là đắt lắm.”

“Mình đã phải để dành tiền cả mùa Hè để mua nó đấy,” mặt cậu ấy đầy vẻ nghiêm trọng.

Tôi thần mặt ra ái ngại nhìn Jeremiah. “Thật à??”

“Nói thế mà cũng tin,” Jeremiah cười phá lên.

“Mình cũng chẳng tin lời cậu đâu,” tôi đấm nhẹ vào vai cậu ấy. Mặc dù tôi quả là cũng đã tin lời cậu ấy nói thật, dù chỉ là trong vài giây.

Jeremiah đưa tay lên xoa xoa chỗ tôi vừa đấm và nói, “Nó cũng không đắt tới mức đó đâu. Hơn nữa mình mới được tăng lương mà, cậu quên rồi à? Đừng lo cho mình. Cậu thích là tốt rồi. Yolie nói chắc chắn cậu sẽ thích.”

Tôi ôm chầm lấy Jeremiah, “Nó thật hoàn hảo.”

“Món quà tuyệt lắm, Jere,” cô Susannah nói. “Nó còn tuyệt hơn cả cái dây chuyền của mẹ là cái chắc.”

“Mẹ cứ đùa.” Jeremiah bĩu môi nhưng tôi biết thực ra cậu ấy đang rất vui.

Mẹ nhổm dậy, bắt đầu cắt bánh. Mẹ không phải là một người cắt bánh giỏi cho lắm: Miếng thì quá to, miệng lại quá nhỏ, bánh và kem cứ gọi là lẫn lộn. “Ai muốn ăn bánh nào?” Mẹ vừa hỏi vừa mút mát mấy đầu ngón tay.

“Con không đói,” anh Conrad đứng vụt dậy. “Con phải thay đồ đi làm đây. Chúc mừng sinh nhật em, Belly.”

Anh bỏ đi lên trên phòng, làm mấy người còn lại trong một phút chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải. Mẹ là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó, “Bánh ngon lắm, ăn một miếng đi Beck,” mẹ ấn một đĩa bánh vào tay cô Susannah.

Miệng méo xệch, cô Susannah nói, “Mình cũng không thấy đói. Cậu cũng biết người ta vẫn hay nói thế nào về người đầu bếp thường không thích ăn những món do chính mình nấu rồi đấy.”

Tôi cắn một miếng bánh rất to. “Mmmm. Siêu ngon!”

“Công nhận,” mẹ gật gù hưởng ứng.