Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 14



Vừa mới đi vào nội thành Lý Hành Tung đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Diệp Thời Phi thả hắn ở ven đường, còn hẹn hắn cơm chiều gặp nhau tại nhà hàng hải sản, sau đó đưa Kiều Mẫn và Diệp Xuyên về nhà mình trước.

Nhà của Diệp Thời Phi ở gần công viên Ngọc Long, ba phòng ngủ và một phòng khách, khoảng hai trăm bình.

Bởi vì ở trong một tiểu khu mới, kết cấu nhà ở cùng với môi trường xung quanh của tiểu khu khá đẹp.

Kiều Mẫn cũng vô cùng hài lòng, còn trêu ghẹo hắn có phải đã vét sạch túi hay không, có cần trong nhà giúp đỡ một chút tiền ăn uống.

Bởi vì Kiều Mẫn ở lại B thị một ngày, Diệp Thời Phi nhường phòng mình cho cô, để Diệp Xuyên ngủ ở phòng dành cho khách, còn mình thì ngủ tạm trong thư phòng.

Phòng dành cho khách nằm ở phía Bắc, diện tích không đến ba mươi bình, bởi vì có thêm một ban công dành để ngắm cảnh cho nên cũng không có vẻ chật hẹp.

Mùa đông phương bắc gió rất lớn, nhưng hai đầu ban công cơ bản đều là kiến trúc kín, cho nên dù đứng ở nơi này cũng sẽ không bị gió lùa.

Một góc của ban công đặt một vài chậu hoa còn có giá gỗ trên để mấy bồn cây xanh cao hơn nửa người.

Diệp Xuyên chỉ biết mỗi cây trúc đuôi phụng, còn lại thì không nhận ra, có điều cảm thấy xanh mướt một màu nhìn rất đẹp.

Diệp Xuyên ở trong khách phòng đi qua đi lại vài vòng, càng đi càng cảm thấy có vài điểm không đúng.

Cậu nhớ rõ phòng khách của Diệp Thời Phi là như thế nào : Đồ dùng được phủ vải chống bụi, chăn gối nệm đều để trong tủ âm tường.

Nhưng hiện tại căn phòng này rõ ràng không có cái loại bố trí tạm thời, tuy đồ dùng trên giường vừa nhìn đã biết là mới được đổi, nhưng trên tủ đầu giường có gạt tàn thuốc và cục sạc điện thoại di động.

Hơn nữa phòng này ít nắng, nếu chủ nhà là người thích trồng hoa cỏ, thì sẽ đặt chúng ở nơi có ánh nắng mặt trời đầy đủ trong nhà, chứ không phải để nơi ban công râm mát, bởi vì làm vậy sẽ phải thường xuyên đem chúng đi phơi nắng, rất phiền phức.

Cách duy nhất để giải thích cho tất cả những điều này, chính là phòng khách này trước đó đã có người ở, hơn nữa người này còn rất thích cây cảnh.

Diệp Xuyên vừa nghĩ đến khả năng lớn nhất chính là người kia, nội tâm liền cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cậu chỉ ở nhờ trong vài ngày, vì vậy không tiện đối với nơi dừng chân tạm thời có yêu cầu quá cao.

Diệp Xuyên đã quyết định một khi khai giảng sẽ lập tức dời đi, cho nên cũng không cần lôi hết hành lí ra.

Cậu chỉ lấy đồ dùng rửa mặt cùng với vài bộ quần áo để thay, nhưng khi vừa kéo cánh cửa tủ đựng quần áo ra, Diệp Xuyên lại trợn tròn mắt.

Nếu trước đó đối với cách bài trí cùng sự có mặt của mấy chậu cây cảnh trong phòng này chỉ là sự nghi ngờ, thì hiện tại đối mặt với cái tủ treo toàn y phục của đàn ông, cho dù Diệp Xuyên có muốn giả ngu cũng không được.

Không cần nhìn đến nhãn hiệu cậu cũng có thể nhận ra được số quần áo này đều cùng một size.

Mà dáng người Diệp Thời Phi rõ ràng mặc không vừa số đo này.

Anh ấy chỉ cao có một thước bảy mươi lăm, mà mấy cái áo sơmi này phải là người cao ít nhất một mét tám trở lên mặc mới vừa.

Ngón tay Diệp Xuyên nhẹ nhàng mơn trớn tay áo sơmi màu trắng, cậu cảm thấy mình nhất định là đã thấy qua cái áo này, bởi vì hoa văn bằng bạch kim trên hai khuy áo thoạt nhìn vô cùng quen mắt.

Gu thẫm mĩ của người kia tựa hồ không có gì thay đổi.

Hắn thích sưu tập quốc huy của giới quý tộc cổ Châu Âu, như vương miện hoặc đồ họa quyền trượng, thích những vật nhỏ có thể cầm trong lòng bàn tay : Di động, bút, giấy viết thư.

.

., đều là những vật phẩm sang trọng lại không quá mức phô trương.

Diệp Xuyên vẫn cảm thấy sự yêu thích này của hắn có nguồn gốc từ việc đam mê mãnh liệt đối với quyền lực và tiền tài.

Xuất thân của hắn vô cùng hiển hách cho nên so với người bình thường càng không thể thừa nhận thất bại, bởi vậy hắn nhất định phải lãnh khốc vô tình hơn người khác.

Diệp Xuyên buông ống tay áo ra, nhẹ nhàng đóng tủ lại.

Cậu đã không còn gửi gắm quyến luyến gì nơi người đó nữa.

Nhưng điều Diệp Xuyên nghĩ không ra là, tại sao hắn lại ở nơi này? Nếu nói tình cảm của bọn họ thật sự phát triển đến mức độ phải ở chung một nhà, thì không phải là nên cùng phòng với Diệp Thời Phi sao? Sống dưới cùng một mái nhà, thế mà lại ở hai phòng riêng biệt, đây là có ý gì? Diệp Xuyên cảm thấy mình hẳn là nên nói chuyện với Diệp Thời Phi.

Đây là phòng của Lý Hành Tung, cậu tùy tiện vào ở, từ góc độ nào nào cũng không thích hợp.

Kéo mở cửa phòng, Diệp Thời Phi đang ôm một chồng chăn gối từ phòng ngủ của mình đi ra, thấy cậu liền nhếch miệng cười cười, “Phòng bên đó chỉ buổi chiều mới có thể phơi nắng.

Có phải cảm thấy không quen?”

“Không sao.”

Diệp Xuyên lắc đầu, băn khoăn trong lòng cậu không phải vấn đề này.

“Anh hai.

.

.”

“Sao vậy?”

Trên tay Diệp Thời Phi phải cầm đồ đạc, đang định dùng chân mở cửa thư phòng, Diệp Xuyên thấy vậy bước nhanh tới đẩy cửa ra.

“Thật là ngoan a.”

Diệp Thời Phi cười nói : “Có mệt không? Nếu muốn tắm rửa chỉ có thể dùng buồng vệ sinh bên nhà khách.

Phòng dành cho khách không tốt ở điểm ấy đó.”

“Không sao.”

Diệp Xuyên nhìn hắn thảy hết đống đồ lên ghế sopha, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi : “Anh hai, em thấy trong tủ quần áo.

.

.”

“Suỵt!”

Diệp Thời Phi đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu cậu đừng lên tiếng, sau đó ánh mắt liếc nhanh ra ngoài cửa.

Diệp Xuyên nhìn theo tầm mắt của hắn, cửa phòng ngủ đang đóng, Kiều Mẫn hẳn là không nghe được bọn họ nói chuyện.

Diệp Thời Phi cẩn thận đóng cửa, thấp giọng cười hỏi : “Thấy quần áo trong tủ?”

Diệp Xuyên gật đầu, vẻ mặt bối rối.

“Đó là của Hành Tung.”

Diệp Thời Phi lắc đầu, “Em cũng biết, anh với cậu ấy là hợp tác làm ăn, có đôi khi công việc bận quá làm cho đến khuya, cậu ấy lười về nhà nên cũng sẽ ở lại qua đêm.”

Trong đầu của Diệp Xuyên không hề báo trước lại nhảy ra một đoạn đối thoại : “Em luôn truy vấn này nọ là có ý gì? Hả? Em cũng biết anh và cậu ấy là bạn làm ăn, khách hàng lớn của công ty lại ở Đức, cho nên giờ giấc có chút khác biệt, công việc khó tránh khỏi đôi lúc bận rộn đến không buông ra được.

Chẳng lẽ em muốn anh đêm hôm khuya khoắt chạy xe qua nửa thành phố, chỉ để trở lại ngủ bên cạnh em hai ba tiếng?”

Giây tiếp theo, trong đầu Diệp Xuyên hiện ra hình ảnh Lý Hành Tung nóng giận đến có chút khoa trương, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Đó không phải lần đầu bọn họ cãi nhau, nhưng là lần đầu tiên nói trắng ra chạm đến sự thật.

Cậu còn nhớ rõ lời Lý Hành Tung hỏi lại mình : “Anh chỉ là ngủ lại trong phòng khách nhà cậu ấy vài lần, em liền bày ra sắc mặt chanh chua giống như là bắt kẻ thông dâm.

Rốt cuộc là em không tin anh? Hay là nghi ngờ chính anh hai của mình? Em cho là ai cũng giống em, hễ gặp đàn ông liền chủ động bám dính?!”

Trong lòng Diệp Xuyên phút chốc xẹt qua một tia đau đớn bén nhọn.

Cậu nhớ rõ khi Lý Hành Tung lỗ mãng nói ra những lời đó, rồi giận dữ sập cửa bỏ đi.

Từ đó về sau, sự rạn nứt giữa bọn họ vẫn luôn được cậu cẩn thận che đậy rốt cục cũng không thể che giấu được ai.

“Tiểu Xuyên?”

Diệp Thời Phi quơ quơ ngón tay trước mặt cậu, “Nghĩ cái gì vậy? Mắt không chớp luôn nè.”

Diệp Xuyên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.

“Tủ quần áo hẳn là không nhét thêm được rồi.”

Diệp Thời Phi hỏi lại cậu, “Có phải quần áo của em treo lên không hết?”

“Không phải.

Qua vài ngày nữa em sẽ vào trường rồi, quần áo cũng không có lấy ra.”

Diệp Xuyên do dự một chút, vẫn cảm thấy nói cho rõ ràng có lẽ tốt hơn, “Anh hai, anh nói đó là phòng Lý ca, hẳn là đồ của anh ấy cũng không ít.

Em vào ở như vậy có phải hơi kì hay không?”

“Rốt cuộc cũng lớn rồi a.”

Diệp Thời Phi cười nhạo, đưa tay xoa đầu của cậu, “Ai nha, còn nhỏ mà cao như vậy làm gì chứ, em xem này, anh với không tới đầu của em nữa.”

Diệp Xuyên hơi né về phía sau một chút.

Cậu không thích bị người khác xoa đầu.

“Không sao đâu.”

Diệp Thời Phi cũng không để ý nói : “Em cứ yên tâm ở đó đi.

Cậu ấy biết mà.

Nói cho cùng thì gian phòng khách kia vẫn để không, cậu ấy cũng không thật sự ở.

.

.”

Diệp Thời Phi như là ý thức được mình lỡ miệng nói lộ ra hết, có chút xấu hổ ngừng lại.

Diệp Xuyên lại cảm thấy trong đầu vang lên âm thanh ong ong.

Nào y phục trong tủ quần áo, rồi cây cảnh đặt ngoài ban công, chẳng lẽ đều là dàn cảnh tạm thời sao? Diệp Thời Phi xoay người mở cửa thư phòng, quan sát xung quanh một hồi rồi quay trở vào, rất cẩn thận đóng cửa lại.

“Hai người.

.

.”

Diệp Xuyên cảm thấy sự im lặng sẽ làm cả hai đều xấu hổ, nhưng ý ám chỉ trong lời nói của Diệp Thời Phi quá rõ ràng, đến mức một người ngoài như cậu không còn gì để chất vất.

Nhất thời cậu không biết mình nên phản ứng như thế nào mới thích hợp.

Diệp Thời Phi có hơi mất tự nhiên nhìn cậu, “Anh nói nè, Tiểu Xuyên, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em, em sẽ không đem chuyện của bọn anh nói cho ba mẹ chứ?”

Diệp Xuyên lắc đầu, trái tim như bị tê liệt.

Diệp Thời Phi cười cười, trong mắt đã có chút lo lắng, “Có phải là.

.

.

không muốn nhìn?”

“Sao có thể?”

Diệp Xuyên cũng cười, cảm giác chết lặng nơi đáy lòng chậm rãi sinh ra một tia chua xót mà chính mình cũng không thể giải thích, “Anh chính là.

.

.

anh hai của em a.

.

.”

“Anh thật sự là không lầm khi thương em mà.”

Diệp Thời Phi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tràn đầy nét tươi cười, “Mai mốt anh và Hành Tung sẽ mời riêng em.”

“Được.”

Diệp Xuyên miễn cưỡng nở nụ cười, “Em phải vào thu xếp hành lý một chút.”

“Em vẫn còn thời gian tắm rửa mà.”

Diệp Thời Phi ở phía sau nhắc nhở cậu, “Hành Tung không đến đây, chúng ta sẽ gặp cậu ấy ở nhà hàng hải sản.”

Diệp Xuyên gật đầu, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Cậu cảm thấy mình sắp cười không nổi nữa, nếu không đi ngay, nét tươi cười trên mặt sẽ trở nên cứng ngắc, làm cho người ta nhìn ra sự giả dối.

Tia đau đớn xẹt ngang qua tim cậu kia rồi cũng tiêu tan trong phút chốc, nhưng bi thương mà cậu vẫn luôn kiềm nén lại tựa như con nước thủy triều, cứ lặng yên không tiếng động mà âm thầm lan tỏa, chẳng mấy chốc đã tràn ngập cả tâm hồn.