Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 9: Thượng



Lâm Dực cảm thấy không khí trong cả công ty có biến hoá vi diệu, nữ hài tử nguyên bản vẫn hờ hững với cậu lại bắt đầu chạy đến văn phòng cùng cậu thân cận.

“Lâm Dực, em là Tiểu Mỹ! Cùng nhau ăn trưa đi!”

“Tôi đang có việc gấp cần làm, không thể rời đi được”. Lâm Dực vò đầu bứt tai.

“Vậy em giúp anh mang cơm!”

“Không cần không cần, tôi gọi bên ngoài rồi”. Lâm Dực xua tay, tuy rằng biết rõ đối phương không thể nhìn thấy.

“Để lần sau vậy”. Đầu dây bên kia phiền muộn.

Lâm Dực cúp máy, thở dài, vừa lúc nhìn tới ánh mắt nghiền ngẫm của Đỗ Vũ.

“Bận rộn quá nhỉ!” Đỗ Vũ tà liếc một cái.

“Xin chị, đừng cười em nữa!” Lâm Dực nhíu đôi lông mày thanh tú.

“Không bằng như vậy đi, chị đây chấp nhận chịu thiệt, làm bạn gái cậu”.

Nếu là trước kia, Lâm Dực nghe lời này nhất định sẽ đồng ý. Chính là hiện tạ….

“Thế nào? Không vui?” Đỗ Vũ thấy sắc mặt Lâm Dực không phải ngại ngùng, mà tựa hồ khó xử.

“Giỡn với cậu thôi! Có người để thích rồi?” Đỗ Vũ thật sự là rất thích đứa nhỏ này.

Nam nhân kia tựa như một trận gió thổi qua, làm dậy sóng mặt nước đang yên ả của Lâm Dực. Khi Lâm Dực muốn xác định rõ, người nọ lại biến mất không rõ tung tích.

Lúc trước, Lâm Dực phải đấu tranh rất lâu mới quyết định gửi tin nhắn kia đi, lại đợi mãi không nhận được hồi âm. Rồi sau đó phải nỗ lực cổ vũ chính mình gọi điện cho người nọ, cuối cùng lại chỉ thấy thông báo điện thoại đã tắt máy.

Lâm Dực thở phào nhẹ nhõm, bởi vì căn bản cậu chưa nghĩ tốt nếu người nọ bắt máy thì cậu phải nói gì. Nhưng dần dần, trong lòng cậu lại cảm thấy có chút mất mát, chua xót, bị tổn thương.

Lâm Dực tự nhủ với chính mình, chỉ là một người xa lạ mà thôi, nhìn số điện thoại của người kia lâu thật lâu, sau đó dứt khoát xoá bỏ.

Như vậy có thể chặt đứt suy nghĩ trong đầu.

Thích một người là hạnh phúc, cũng là cô độc.

Chính là khi chuông tin nhắn vang lên, màn hình hiển thị một dãy số, trí nhớ Lâm Dực trong nháy mắt đã khôi phục. Hoá ra, xoá số chỉ là lừa gạt chính mình, còn trong đầu cậu từ lâu đã ghi nhớ lấy số của người kia rồi.

Bắt đầu từ buổi chiều hôm ấy, Lâm Dực cảm thấy một phần trong con người mình đã không còn dễ dàng khống chế.

Đỗ Vũ rất không giữ hình tượng mà sờ sờ bụng mình. Đồ ăn ngon quá, cái miệng không dừng được. “Lâm Dực, sao cậu lại phát hiện ra món ngon của quán này vậy?” Đỗ Vũ làm việc ở khu này hai năm, thỉnh thoảng cũng đi qua quán này nhưng chưa từng ghé vào. Quán nhỏ này đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ nhìn bề ngoài thì tưởng rằng nó là một phường trà để nghỉ ngơi. Nhưng vừa bước vào, một rừng trúc xanh biếc liền xuất hiện ngay trước mặt, đem hết thảy ồn ào náo nhiệt ngăn cách bên ngoài. Trong tiệm ăn trang trí tinh xảo tao nhã, thanh lịch không khoa trương, tô đậm không khí vừa mức, lại rất hợp với tiếng đàn nhị cổ. Thực khách đến đây vừa được thưởng thức mỹ thực lại vừa được thoả mãn tâm hồn. Không có tiếng nói chuyện ồn ào, mỗi người đều là nhẹ nhàng thì thầm với nhau.

“Nghe một người bạn nhắc đến”. Lâm Dực vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.

“Cậu chưa từng tới hả?” Đỗ Vũ nghi hoặc hỏi, miệng lại nhịn không được mà ăn thêm. Nhìn quanh bốn phía, quán ăn này hẳn là giá cả cũng không rẻ!

“Mời chị ăn cơm, đương nhiên phải có thành ý một chút!” Lâm Dực tiếp nhận ấm trà từ nhân viên phục vụ, tự tay rót cho Đỗ Vũ. Lâm Dực cũng không biết là mình bị làm sao, chỉ mới nghe Sở Tâm Kiệt thuận miệng nhắc tới quán ăn này một lần, chính mình lại nhớ đến rõ ràng như vậy, còn lên mạng đi tìm hiểu một chút về quán ăn có cái tên ‘Xuyên lưu bất tức’ này.

“Ai nha, vậy chị đây thật sự là vinh hạnh quá”. Đỗ Vũ lè lưỡi.

“Nhìn chị vui như vậy, em cũng thấy vui theo”. Thật lâu rồi không nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt Đỗ Vũ, tuy rằng ngày thường Đỗ Vũ vẫn cười, nhưng Lâm Dực cảm thấy đó chỉ là đang gượng ép chính mình mà thôi.

“Đúng vậy, mỗi ngày chị phải thật vui vẻ”. Đỗ Vũ uống một ngụm trà, nói như vậy, ba ba hẳn là cũng sẽ vui.

“Đỗ Vũ, trạng thái lúc này của chị thật tốt”. Lâm Dực có chút hâm mộ, chính mình cũng nên mở lòng một chút.

“Tuy rằng cũng sẽ có lúc tức cảnh sinh tình, nhưng những ký tức tốt đẹp thì đều được lưu giữ trong đầu chị rồi”. Đỗ Vũ lấy ngón tay chỉ vào đầu, mỉm cười. “Chỉ là chị có chút hối hận vì sao lại không thể hoà hảo với ba sớm hơn. Bất quá, may mắn là không quá muộn. Bằng không, nếu bỏ lỡ chuyện này, cả đời chị sẽ hối không kịp”.

“Á, đúng rồi, mấy ngày nay cậu không bình thường!” Đỗ Vũ chuyển đề tài, ngón tay vuốt cằm, bộ dáng như đang chuẩn bị thẩm tra tội phạm.

Lâm Dực bị Đỗ Vũ nhìn thì không được tự nhiên. “Đừng nói bậy!”

“Chị thấy cậu là đang xuân tâm nhộn nhạo a!”

“Nào có!” Đỗ Vũ rõ ràng là đang nói giỡn, nhưng trên mặt Lâm Dực lại ửng đỏ.

“Quên đi, da mặt cậu mỏng, tha cho cậu một đường sống”. Người Lâm Dực thích sẽ như thế nào? Đỗ Vũ thực chờ mong.

“Nếu đã thích thì mạnh dạn mà theo đuổi đi, cơ hội không đợi người đâu”.

Nếu em nói người em thích là một nam nhân, liệu chị có sốc đến choáng váng không? Lâm Dực tà ác nghĩ.

Lâm Dực đem điện thoại để ở đầu giường, có lẽ ngày mai người kia sẽ trở lại.

Tin nhắn kia lại có thể trấn an tâm tình Lâm Dực một cách kỳ lạ. Lâm Dực bắt đầu hưởng thụ cảm giác chờ đợi, cũng dần dần xác nhận được một việc. Lâm Dực không tin vào nhất kiến chung tình, cậu cho rằng đó chỉ là những là tình tiết xuất hiện trên phim ảnh hay tiểu thuyết.

Nếu muốn hỏi từ khi nào mà Lâm Dực phát hiện ra dấu vết của Sở Tâm Kiệt trong lòng cậu, Lâm Dực cũng vô pháp trả lời. Có lẽ phải quay ngược lại một đêm hỗn loạn kia? Hoặc là những lần ngẫu ngộ liên tục? Hay là những buổi trưa cùng nhau ăn cơm?

Thích một người thường đâu có lý do gì.

Lâm Dực ôm chân ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ngắm sao trời.

Ánh đèn của thành phố này thắp sáng cả bầu trời đêm. Tuy rằng ánh sao không còn sáng tỏ rực rỡ như ngày xưa, bất quá, bầu trời đêm nay vẫn thật là đẹp!

Chương 9 (Hạ)

“Lâm Dực!” Sở Tâm Kiệt đứng trước bãi cỏ, cách con đường đang chạy đầy xe vẫy tay với Lâm Dực.

Đang là giờ cao điểm lúc tan tầm, phải xuyên qua hàng xe kéo dài này cũng không phải chuyện dễ.

Sở Tâm Kiệt nhìn Lâm Dực ở giữa dòng xe tránh trái tránh phải, lòng bàn tay không khỏi chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng rồi lại bị vẻ mặt chuyên chú của Lâm Dực hấp dẫn.

Mái tóc của Lâm Dực đã dài hơn, không còn quả đầu con nhím như hồi trước nữa, mà là từng sợi tóc mềm mại phất phơ trong gió.

Lâm Dực thở hồng hộc chạy đến trước mặt Sở Tâm Kiệt.

Sở Tâm Kiệt gầy đi, nhưng dường như lại càng lộ rõ hương vị của hắn, một cỗ nội liễm nho nhã quanh thân hắn toả ra.

Lâm Dực cảm thấy có chút ngây ngất, ngay cả gió thổi đến cũng hơi hơi nóng lên.

Nửa ngày, Sở Tâm Kiệt mới đánh vỡ trầm mặc. “Lần sau đừng băng ngang qua đường như thế, rất nguy hiểm!”

“Đã biết!” Lâm Dực quay đầu nhìn dòng xe lao đi vun vút trên đường, nghĩ lại mà sợ.

“Cũng tại tôi, không nên tuỳ tiện gọi cậu như vậy”. Sở Tâm Kiệt nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Dực, trong lòng còn sợ hãi.

“Lần sau sẽ không!”

Ánh mắt Sở Tâm Kiệt ôn nhu nhìn Lâm Dực. Lúc đầu Lâm Dực còn né tránh, dần dần cậu cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt xuất hiện hình bóng gương mặt Sở Tâm Kiệt.

“Tôi đói rồi, cùng đi ăn tối đi!” Sở Tâm Kiệt lên xe.

“Được!” Lâm Dực phát hiện mình có chút ngại ngùng, không thể nào mà bình tĩnh tự nhiên được.

Lại đến ‘Xuyên lưu bất tức’.

Sở Tâm Kiệt dẫn Lâm Dực vào trong một phòng riêng.

Trong phòng trang hoàng lịch sự tao nhã, trên tường treo một bức tranh màu nước.

Một trận mưa to qua đi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt hồ. Trong hồ có mười đoá hoa sen duyên dáng yêu kiều, bên trên cánh lá còn đọng lại vài giọt nước trong suốt, cảm giác như chúng đang lăn qua lăn lại trên đó.

“Rất đẹp!” Sở Tâm Kiệt nhếch khoé miệng, nghĩ tới Liêu Tân đã từng khoe khoang. “Người yêu của ông chủ quán ăn này rất thích vẽ tranh, từ nhỏ đã đam mê mỹ thuật tạo hình”.

Lâm Dực thầm khen trong lòng, tranh vẽ đúng là rất đẹp.

Sở Tâm Kiệt quen thuộc gọi đồ ăn, đối với khẩu vị của Lâm Dực hắn đã rõ như lòng bàn tay. Bất quá, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ hỏi Lâm Dực một chút.

Đôi mắt sở tam kiệt có màu xanh đen nhàn nhạt, lông mi nồng đậm rủ xuống càng làm tăng thêm nét gợi cảm của nam nhân.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, hai người yên lặng dùng bữa.

Anh ấy sẽ không phải chưa nghỉ ngơi đã trực tiếp tới tìm mình đấy chứ? Lâm Dực đoán mò.

Lâm Dực không dám nhìn nam nhân ngồi đối diện, nhưng vẫn không quản được tâm tình của mình, thỉnh thoảng vẫn liếc nhanh một cái.

Sở Tâm Kiệt rõ ràng cảm nhận được bất an của Lâm Dực.

Lâm Dực không còn hoạt bát như ngày xưa, đối với hắn dường như có phần hơi mất tự nhiên.

Sở Tâm Kiệt buông đũa, thanh thanh yết hầu. “Công việc thế nào?”

“Tôi ký hợp đồng chính thức với công ty rồi!”

“Rất giỏi đấy chứ!”

Lâm Dực ngượng ngùng cầm tách trà lên giả bộ uống, hai bên tai đều đã đỏ hết cả lên.

Sở Tâm Kiệt mỉm cười, tiểu tử kia giống y như cây trinh nữ vậy.

“Việc của anh giải quyết xong rồi chứ?” Lâm Dực tin tưởng, nam nhân này đã xuất hiện tức là mọi việc đã tốt đẹp, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hỏi thăm.

“Xong rồi”. thấy Lâm Dực không chút nào che giấu lo lắng chân thật, trong lòng Sở Tâm Kiệt nổi lên gợn sóng.

Trước kia khi hắn còn được bế ngồi trên chân Sở Nhật Hoa, thấy nhiều người cúi đầu phục tùng cha mình như vậy, Sở Tâm Kiệt có một loại cảm giác vì cha mà kiêu ngạo. Cha mạnh mẽ quyết đoán, trong lòng Sở Tâm Kiệt luôn đối với ông vừa tôn kính vừa sùng bái. Cho đến sau này biết được mình không có chung huyết thống với nam nhân ấy, Sở Tâm Kiệt vẫn thuỷ chung mang theo một lòng ngưỡng mộ.

Dần dần, hắn nghe người khác nói đến sự tàn nhẫn và lãnh huyết của cha, hắn vẫn luôn tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là lời mà kẻ ngoài muốn vu oan cho cha. Thẳng đến khi tận mắt chứng kiến cha động thủ, Sở Tâm Kiệt mới phát hiện lúc trước là chính mình quá ngây thơ khờ dại.

Từ khi nào thì cùng cha nảy sinh bất hoà?

Sở Tâm Kiệt cho rằng chỉ cần mình ngoảnh mặt làm ngơ là tốt rồi, một mình chạy đến châu Âu du học, nhưng rồi hắn lại mơ thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều của mẹ. Sở Tâm Kiệt sợ hãi có một ngày cảnh tượng trong mơ sẽ trở thành sự thật.

Vì thế, Sở Tâm Kiệt ép buộc chính mình phải trở nên cường đại, như vậy mới có thể đem việc làm ăn bất chính của cha xoá bỏ từng bước một.

Tuy rằng phải cùng cha trải qua mấy lần tranh chấp xung đột, Sở Tâm Kiệt vẫn quyết tâm thay đổi mọi thứ, hiện tại xem ra một bước đi này là hoàn toàn chính xác. Nếu không gia đình bọn họ sẽ còn phải trải qua bao nhiêu thăng trầm nữa?

Lúc này đây, khi đã giải quyết xong rắc rối ở công ty của cha, Sở Tâm Kiệt lại cảm thấy mệt mỏi. Không phải hắn đối với sự nghiệp đã không còn tâm trí theo đuổi, mà là hắn bằng lòng với tình hình hiện tại. Hắn chỉ hy vọng bên cạnh có được một người tri tâm.

Không phải là tình thân với Diêu Diệc Đồng, cũng không phải là tình bạn với Liêu Tân, mà là một tình yêu thuần tuý giữa người với người.

Sở Tâm Kiệt khát vọng có được một phần an nhàn, một phần yên tâm, hắn muốn đạt được từ trên người Lâm Dực.

Lâm Dực ở bên hắn vô cùng đơn giản. Cậu không nói đến thân phận của Sở Tâm Kiệt , cũng không thử thăm dò về gia thế của hắn, giữa họ chỉ là một loại kết giao đến từ bản chất.

Sở Tâm Kiệt rút ra một điếu thuốc, lắc lắc trước mặt Lâm Dực. “Không để ý tôi hút thuốc chứ?”

Lâm Dực lắc đầu.

Sở Tâm Kiệt nhíu mày, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cả người dựa vào ghế.

“Anh không vui sao?” Lâm Dực xuyên qua làn khói mờ ảo mà nhìn nam nhân uể oải nhưng gợi cảm kia.

“Không phải. Chỉ là vẫn luôn ngập đầu trong một việc, muốn đem nó giải quyết tốt. Chờ đến lúc xử lý xong xuôi, cả người lại cảm thấy rất mệt mỏi”. Sở Tâm Kiệt tuỳ ý nhả ra một làn khói.

“Vậy chúng ta đi thôi! Anh về sớm nghỉ ngơi một chút!” Lâm Dực đột nhiên có một loại xúc động được xoa lên vầng trán của nam nhân.

“Chính là rõ ràng mệt muốn chết, lại không biết vì sao, rất muốn nhìn thấy người kia”. Sở Tâm Kiệt dụi tắt thuốc lá, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Dực. Sở Tâm Kiệt không thể xác định tình cảm của Lâm Dực đối với mình, nhưng hắn không muốn phải tiếp tục chờ đợi nữa.

Khi hạnh phúc đột nhiên ập tới, phản ứng của mỗi người cũng không giống nhau.

Có người hưng phấn, có người xúc động. Mà Lâm Dực thì cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối.

1 phút, 5 phút….

Lâm Dực rốt cuộc ngẩng đầu, mỉm cười. “Mỗi ngày tôi cũng rất muốn được nhìn thấy người kia”. 

Lâm Dực không phải lần đầu ngồi xe của Sở Tâm Kiệt, nhưng lại chưa khi nào giống như hôm nay, đứng ngồi không yên, tầm mắt một mực nhìn ra ngoài cửa xe.

Màn đêm buông xuống, từng đôi tình nhân cùng nhau đi chơi phố. Tuy rằng thời tiết còn nóng nhưng vẫn không thể ngăn cản bọn họ cùng nắm tay, thân thể dựa sát vào nhau.

Lâm Dực chuyển đường nhìn, liếc liếc nam nhân đang ngồi bên cạnh.

Tay trái Sở Tâm Kiệt điều khiển vô lăng, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dực, hắn quay đầu sang, mỉm cười với cậu.

Tay phải Sở Tâm Kiệt nắm lấy tay trái Lâm Dực, cả người Lâm Dực càng lùi sâu vào trong ghế.

Tuy rằng không khí trong xe mát lạnh, chóp mũi Lâm Dực vẫn đổ mồ hôi. Chính là, Lâm Dực không nỡ rút tay về. Cậu thích cảm giác này, cảm giác được che chở.

“Cuối tuần có rảnh không?” Sở Tâm Kiệt hỏi.

“Không có việc gì”. Lâm Dực thành thật trả lời.

“Vậy được, đến lúc đó anh tới đón em”.

“Được”.

“Không hỏi anh đưa em đi đâu à?”

“Em tin anh!”

Sở Tâm Kiệt bật cười.

Lâm Dực cũng cười, trong lòng cậu đúng là nghĩ vậy.

Cậu hy vọng con đường phía trước sẽ kéo dài mãi mãi, không có điểm dừng.