Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 4



Lâm Dực uể oải tỉnh lại. Kỳ quái, sao hôm nay chuông báo thức lại không kêu? Lâm Dực theo thói quen vươn tay tìm điện thoại dưới gối đầu, lần mò hồi lâu vẫn không thấy đâu.

Lâm Dực cảm giác như có một chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt, khuỷu tay chống giường ngồi dậy, lật gối đầu qua một bên, bên dưới trống không, Lâm Dực hoàn toàn bừng tỉnh, trong lòng kêu gào, không thể nào!

Nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường, Lâm Dực giật nảy cả người. Đã bảy rưỡi, xong rồi xong rồi, tiền thưởng tháng này a! tuy rằng Lâm Dực chưa phải là nhân viên chính thức, nhưng rất nhiều đãi ngộ đều không hề kém.

Lâm Dực không còn quan tâm đến di động, cuống quýt vọt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nếu mà đến muộn, nhất định sẽ bị lão Tương mắng đến cẩu huyết lâm đầu, đã từng nếm qua một lần thì sẽ không muốn có lần thứ hai.

Tàu điện ngầm vẫn chật kín người như bình thường, Lâm Dực sống chết chen vào trong. Cô gái đứng bên cạnh trợn mắt nhìn cậu, cậu làm như không phát hiện ra, lúc này ai mà còn để ý đến ưu tiên nam nữ chứ.

Lâm Dực đầu đầy mồ hôi chạy đến văn phòng, rốt cuộc còn đúng một phút cuối cùng thì tới nơi.

Lâm Dực ngồi vào bàn làm việc, thở hổn hển.

“Ngủ quên?” Đỗ Vũ thấy Lâm Dực chật vật liền hỏi.

Lâm Dực đã không còn sức để trả lời Đỗ Vũ, chỉ có thể vô lực gật đầu.

“Kiểu tóc hôm nay của cậu thật là có phong cách”. Đỗ Vũ sờ cằm bình luận.

Lâm Dực sờ sờ tóc, cái nào cái đầy đều dựng đứng hết cả lên, phỏng chừng không khác gì con nhím. Lâm Dực cũng chỉ biết xấu hổ cười cười.

“Đỗ tiểu thư, chị đừng trêu em nữa”.

“Rất đẹp trai, thật đấy!” Đỗ Vũ bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, bất quá cuối cùng vẫn không nhịn được mà phì cười.

Suốt cả một ngày, Lâm Dực hao hết tâm tư nhớ đến chiếc điện thoại. Chẳng lẽ là để quên trên xe của người tối hôm qua? Bộ dáng người nọ nhìn qua có vẻ rất có tiền, cái di động rách nát của mình hẳn là sẽ không bị hắn để ý đến đâu, hay là lúc ngồi nôn bên gốc cây đã bị rơi ra mất rồi? Nếu là như vậy, cái điện thoại này đúng là lành ít dữ nhiều!

Lâm Dực tâm tình không yên thử gọi vào số của mình, rốt cuộc bị câu trả lời tự động của nhân viên tổng đài làm cho mất hết hy vọng.

Xem ra hoàn toàn không trông mong được gì rồi.

Lâm Dực oán hận gõ đầu mình, chỉ mong có người tốt bụng nhặt được thì trả lại, nếu không cậu thật sự sẽ phải ăn cơm dưa muối củ cải mỗi ngày.

Đúng giờ tan tầm, Lâm Dực rời khỏi công ty, đang suy nghĩ xem về nhà hay là ra quán net, thì sau lưng bị vỗ một cái.

Lâm Dực theo phản xạ giật balo ra khỏi tay đối phương, quay đầu lại, không nghĩ tới trước mặt lại là người mà cậu rất không muốn gặp phải.

“Lâm Dực!” Nam nhân vẻ mặt dữ tợn gọi một tiếng, bên cạnh còn có một cô gái.

“Là anh!” Lâm Dực lùi lại mấy bước, xúc động muốn bỏ chạy.

“Có thể nói chuyện với em một lát được không?” Trong mắt cô gái mang theo một tầng hơi nước.

Lâm Dực nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu.

Chạng vạng, phường trà thực yên tĩnh, không có tiếng người huyên náo đánh mạt chược, cũng không có tiếng trò chuyện rôm rả.

Lâm Dực cúi đầu, cầm thìa quấy cốc trà sữa trước mặt.

“Lâm Dực, tối hôm qua thật xin lỗi anh, là ca ca em quá xúc động”. Cô gái mở lời.

Lâm Dực giương mắt nhìn thoáng qua nam nhân khôi ngô phía đối diện, trên mặt đối phương hiện lên một mạt ửng hồng đáng nghi.

“Ca ca em hiểu lầm, anh ấy cho là em bị anh ức hiếp. Lâm Dực, trong mắt anh, có thể em rất vô liêm sỉ, vẫn cứ quấn quýt lấy anh”.

Lâm Dực nhìn thân thể gầy yếu của cô gái run lên nhè nhẹ, trong lòng bắt đầu có chút thương hại cho cô.

“Hôm nay chúng tôi đến đây là để nhận lỗi với cậu, là chúng tôi đã thất lễ”. Nam nhân đè thấp giọng phun ra mấy chữ này. Có lẽ bình thường, gã ta không phải kiểu người có thể dễ dàng nói lời xin lỗi.

Lâm Dực cuống quýt xua tay. “Không sao, không sao”. Thật là, vốn dĩ trong lòng còn đang lo âu, tưởng rằng vị ca ca này đến khởi binh vấn tội. Hiện giờ xem ra, vị ca ca này chỉ là bảo hộ quá mức em gái của mình, không muốn em gái mình phải chịu uỷ khuất.

“Kỳ thật em đã nghĩ thông suốt rồi, có một số việc dù thế nào cũng không thể miễn cưỡng. Lâm Dực, chúc anh hạnh phúc”. Nói xong, cô gái đứng dậy rời đi trước, vị ca ca như con gấu lớn hướng Lâm Dực cười một cái rồi cũng đi theo.

Lâm Dực có chút hâm mộ người như vậy, đối với tình cảm cầm được buông được, có lẽ người như vậy sinh ra sẽ không để vuột mất thứ gì.

Sở Tâm Kiệt bắt đầu chạy bộ rèn luyện mỗi tối. Hai ngày đầu tiên, cả người hắn đau nhức không chịu nổi, nhất là hai cái chân như bị rút hết gân, cảm giác như chúng đã không còn thuộc về cơ thể mình.

Bất quá không phải không có thu hoạch gì, biểu hiện rõ nhất là ở chất lượng giấc ngủ. trước kia hắn phải nằm trên giường, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được. Hiện tại thì vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn, một lần ngủ là đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Sở Tâm Kiệt chậm rãi leo cầu thang bộ lên nhà, hiện giờ hắn cũng đã từ bỏ việc đi thang máy.

Trong bóng tối có một người ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, bên cạnh còn có một chiếc va li nho nhỏ.

“Diệc Đồng, sao anh lại tới đây?” Sở Tâm Kiệt kinh ngạc làm rớt luôn cả khăn mặt, vươn tay bật đèn hành lang lên.

“A, cậu về rồi”. Bộ dáng Diêu Diệc Đồng tựa như đã chờ rất lâu.

Sở Tâm Kiệt yên lặng mở cửa, Diêu Diệc Đồng theo sau đi vào.

Sở Tâm Kiệt muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn đến vẻ mặt mỏi mệt của Diêu Diệc Đồng, hắn lại không đành lòng.

“Không còn sớm nữa, trước đi nghỉ ngơi đã”. Sở Tâm Kiệt đem người dẫn tới phòng ngủ cho khách.

Sở Tâm Kiệt thấy phòng tắm trong khách phòng truyền đến tiếng nước, liền cầm di động gọi cho Diêu Diệc Chân, rất nhanh đã có người nghe máy.

“Jay, Diệc Đồng ở chỗ anh đúng không?” Diêu Diệc Chân ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi. “Hồi nãy gọi điện cho anh mà không thấy cậu nghe máy”.

“Đang ở chỗ tôi, anh ấy chuẩn bị đi ngủ rồi”. Sở Tâm Kiệt không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì mới có thể bức một người có tính cách dịu ngoan như Diêu Diệc Đồng bỏ nhà đi.

“Tôi yên tâm rồi, giờ tôi sẽ đến đón anh ấy”.

“Hai người vẫn để cho nhau bình tĩnh đã thì tốt hơn”. Sở Tâm Kiệt cũng không muốn nhúng tay vào việc tư của bọn họ, chính là hắn cho rằng, đây không phải lúc hai đương sự tỉnh táo để nói chuyện.

Kỳ thật, bên ngoài có rất nhiều khách sạn có thể ở tạm, vì sao Diêu Diệc Đồng lại cố ý đến nhà hắn? Trong lòng Sở Tâm Kiệt có chút cảm động, hoá ra chính mình vẫn được người ta cần đến.

Sở Tâm Kiệt rót một cốc sữa, đẩy cửa khách phòng đi vào.

Đèn ngủ trong phòng toả ra ánh sáng nhè nhẹ nhu hoà.

Diêu Diệc Đồng đã đi nằm, chính là mí mắt run run cho thấy người này vẫn chưa ngủ say.

Sở Tâm Kiệt vừa ngồi xuống cạnh giường, Diêu Diệc Đồng cũng mở mắt.

“Uống chút sữa đi, có thể giúp ngủ ngon hơn”.

Diêu Diệc Đồng nâng nửa người dậy, nhận lấy cốc sữa, chậm rãi uống.

Sở Tâm Kiệt đứng lên, đi tới gần cửa rồi quay đầu lại nhẹ giọng nói. “Ngủ đi! Anh cũng biết ở lại chỗ tôi thì có thể yên tâm”.

Người trên giường vốn đang căng thẳng cũng được thả lỏng không ít.

Ai, nếu không nói câu này, phỏng chừng nam nhân ngốc hồ hồ kia sẽ thức trắng cả đêm không ngủ. Sở Tâm Kiệt nhếch khoé miệng, đóng cửa lại.

Hai người cho dù có yêu nhau thế nào, trong cuộc sống cũng sẽ không tránh khỏi có va chạm. Ở trong mắt Sở Tâm Kiệt, hai người này thực sự là khó mà tin được, nhiều năm như vậy mà vẫn đối với nhau tương kính như tân*. Hiện giờ xem ra, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mỗi người đều có một giới hạn của mình, xem ra người nào đó đã chạm đến điểm giới hạn rồi. (*tôn trọng nhau như khách)

Sở Tâm Kiệt nằm trong bóng tối, nghĩ lại tâm tình khác thường những ngày gần đây của mình. Nhất là khi nhìn đến Diêu Diệc Đồng và Diêu Diệc Chân ở bên nhau hoàn hảo không cần chứng minh, cảm xúc của hắn lại càng trở nên mãnh liệt. Kỳ thật, chính hắn thật sự tịch mịch, không phải cái loại tịch mịch thuộc về thân thể mà về tâm hồn. Hắn hy vọng lúc mình về nhà, sẽ có một người khác mở cửa cho mình, sẽ có một người ngày ngày nằm bên cạnh hắn, sáng sớm cùng nhau thức dậy.

Sở Tâm Kiệt rất muốn có một cuộc sống sinh hoạt bình thường đơn giản.

Chính là, người kia rốt cuộc đang ở đâu? Khi nào mới xuất hiện?

Lúc Sở Tâm Kiệt mở cửa phòng ra đã bị một hương thơm từ đâu bay đến hấp dẫn.

“Sớm! Trong nhà không có gì, tủ lạnh còn mấy quả trứng gà với bánh mỳ, tôi có làm chút thức ăn”. Diêu Diệc Đồng đem đồ ăn để lên bàn, mỉm cười nhìn Sở Tâm Kiệt.

Mẹ nó, tiểu tử Diêu Diệc Chân này thật có phúc! Tưởng tượng đến hình ảnh gia đình ấm áp của hai người họ hôm nay lại chân chân thật thật xuất hiện trước mặt mình, Sở Tâm Kiệt không khỏi ghen tỵ.

Sở Tâm Kiệt ung dung ăn bữa sáng, mà Diêu Diệc Đồng ngồi đối diện hắn thì miễn cưỡng ăn được mấy thìa, sắc mặt tái nhợt.

“Jay, cậu nói xem có phải bình thường tôi đã quá nhân nhượng Diệc Chân rồi không?” Diêu Diệc Đồng cầm đũa gẩy gẩy hạt cơm trong bát.

Sở Tâm Kiệt cảm thấy mình không thể trả lời vấn đề này, hơn nữa cũng không cần phải trả lời, rõ ràng trong lòng đương sự hiểu rõ nhất.

“Hắt xì!” Diêu Diệc Đồng nghiêng đầu, hắt hơi một cái.

“Bị cảm?”

“Tối qua ngủ không yên, sáng dậy có chút đau đầu”. Diêu Diệc Đồng buông đũa, nâng tay chống đầu.

Sở Tâm Kiệt nghiêng người sang, vươn tay sờ trán Diêu Diệc Đồng, may là không phát sốt.

Vội vàng đến phòng bếp rót nước ấm, lục tìm thuốc trong hộp lại hoàn toàn trống không.

“Đến, uống nhiều nước một chút, tôi đi bệnh viện lấy thuốc rồi sẽ về!” Sở Tâm Kiệt nhanh chóng đi thay quần áo. Lần đầu tiên Diêu Diệc Đồng đến nhà mình ở đã làm cho người ta bị cảm, Sở Tâm Kiệt có chút tự trách, sao tối qua lại không đi kiểm tra quanh phòng một chút.

“Không sao đâu, tôi nằm nghỉ một lát là được rồi”. Đã quấy rầy người ta, sao bây giờ còn có thể gây phiền toái thêm nữa? Diêu Diệc Đồng ở phía sau gọi với theo.

“Để tôi chăm sóc anh một lần”. Sở Tâm Kiệt lạnh lùng nói. Hắn không thể chịu nổi tâm tính hiền lành của Diêu Diệc Đồng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác, giống như chỉ cần người khác vui vẻ, bản thân Diêu Diệc Đồng cũng thấy thoả mãn.

Sở Tâm Kiệt ở bệnh viện tới lui nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy được thuốc.

Sở Tâm Kiệt đối với bệnh viện công ở thành phố này rất không hài lòng.

Cũng là mùa hè năm nào đó, Diêu Diệc Chân tới thành phố khác công tác, Diêu Diệc Đồng bị đau dạ dày phải vào viện. Sở Tâm Kiệt vội vàng đăng ký, xếp hàng, chờ đợi. Sở Tâm Kiệt nhìn Diêu Diệc Đồng bên cạnh đau đến toát mồ hôi lạnh, chỉ thiếu nước lăn lộn trên mặt đất, mà nhân viên y tế thuỷ chung vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng.

Mặt trời đã dần khuất bóng, Sở Tâm Kiệt đứng từ xa xa, nhìn thấy có người đang lòng vòng bên chiếc xe của mình, mà bóng dáng người kia có phần rất quen mắt.

Sở Tâm Kiệt nghiền ngẫm đi đến trước mặt người kia. “Là cậu!”

“Anh còn nhớ tôi à!” Vẻ mặt đối phương hưng phấn, một tay gãi gãi đầu.

“Hôm ấy di động của cậu rơi trên xe tôi, vốn tôi cũng đang tìm cơ hội để trả lại cho cậu”. Sở Tâm Kiệt nhìn gương mặt nam hài, trong phút chốc tâm tình cũng thoải mái hơn đôi phần.

“Thật tốt quá!” Đối phương mừng rỡ cầm lấy tay Sở Tâm Kiệt, sau đó dường như phát hiện mình luống cuống nên liền buông ra. “Ngại quá, tôi là Lâm Dực, chuyện tối hôm đó thực sự cảm ơn anh!”

“Sở Tâm Kiệt”. Sở Tâm Kiệt hữu hảo vươn tay phải, cùng đối phương bắt tay. Sở Tâm Kiệt cúi đầu nhìn tay mình đang bao lấy tay Lâm Dực, bàn tay xinh đẹp của Lâm Dực dường như run lên nhè nhẹ.

“Nếu giờ cậu rảnh thì cùng đi lấy điện thoại luôn đi”. Sở Tâm Kiệt mở cửa xe, ra hiệu với Lâm Dực.

“Được”. Lâm Dực nhu thuận ngồi vào trong xe.

“Cậu không khoẻ?” Sở Tâm Kiệt liếc mắt nhìn túi thuốc trên đùi Lâm Dực.

“Tôi lấy cho mẹ, là thuốc để ổn định huyết áp”. Mấy ngày nay mụ mụ không liên lạc với Lâm Dực, trong lòng Lâm Dực có chút lo lắng.

“Nemo thật đáng yêu”. Lâm Dực híp mắt chỉ chỉ cái móc treo hình con cá đang đung đưa.

Lúc ấy Lâm Dực cầm túi thuốc lơ đãng đi qua xe của Sở Tâm Kiệt, kết quả lại bị cái móc treo hình con cá hấp dẫn. Món đồ trang trí này rất hiếm thấy, Lâm Dực lại cực kỳ thích Nemo, đổi lại là cái khác chắc cậu cũng không để ý tới.

“Một người bạn tặng”. Sở Tâm Kiệt bất đắc dĩ cười nói, đây là món quà mà Diêu Diệc Đồng đã tặng hắn sau chuyến du lịch ở Australia, cũng là chính tay Diêu Diệc Đồng treo lên. Xe của Sở Tâm Kiệt toàn bộ đều là màu đen, cái vật nhỏ xinh xắn sặc sỡ này giúp chiếc xe trông không quá ngột ngạt nghiêm túc.

Sở Tâm Kiệt cùng Lâm Dực tán gẫu với nhau. Chiếu theo thủ đoạn giao tiếp trên thương trường hàng ngày, nắm bắt được một người đối với Sở Tâm Kiệt là chuyện rất dễ, nhưng hôm nay hắn không làm vậy.

Lâm Dực thấy Sở Tâm Kiệt lịch sự tao nhã, mới đầu còn câu nệ nhưng rất nhanh đã biến mất. Lâm Dực không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng đối diện với Sở Tâm Kiệt lại bất giác mà thả lỏng.

Rất nhanh xe đã đến dưới lầu nhà Sở Tâm Kiệt.

“Đi lên ngồi một chút đã!” Sở Tâm Kiệt ấn chốt an toàn của xe, quay đầu nói với người bên cạnh.

“Không cần, tôi ở dưới lầu chờ anh”. Lâm Dực lắc lắc đầu.

“Vậy cũng được”. Sở Tâm Kiệt không miễn cưỡng, đứa nhỏ này vẫn là có tâm cảnh giác.

Sở Tâm Kiệt nhìn qua tấm cửa thuỷ tinh dưới đại sảnh, thấy Lâm Dực cúi đầu ôm túi thuốc quanh quẩn bên bậc thang, trên mặt một vẻ cô đơn.

“Của cậu”. Sở Tâm Kiệt đưa điện thoại cho Lâm Dực.

Lâm Dực cầm lấy, cao hứng phấn chấn nói. “Thật tốt quá, cảm ơn anh”. Nói xong, ấn khởi động máy.

“Nếu còn pin, tôi đã có thể trả lại cho cậu sớm hơn”. Sở Tâm Kiệt nhìn bộ dáng cau mày của Lâm Dực, đùa thật vui.

“Cái kia, tôi mời anh ăn cơm!” Lâm Dực cảm thấy chính mình quá may mắn, một bữa cơm cũng không đủ để biểu đạt lòng cảm tạ.

“Để hôm khác đi”. Sở Tâm Kiệt không thể để mặc người trong nhà.

“Được rồi”. Lâm Dực cũng đoán Sở Tâm Kiệt không phải người bình thường. tuy rằng nhã nhặn lịch sự nhưng vẫn không che giấu được khí chất của hắn, có khi chính mình đã làm chậm trễ thời gian của người ta.

“Số điện thoại của cậu”. Sở Tâm Kiệt lấy di động của mình ra.

“13018100xxx”. Lâm Dực trả lời.

Diêu Diệc Chân vừa xuống xe liền thấy Sở Tâm Kiệt cùng với một nam thân mật đứng trước cửa toà nhà, không biết là đang nói cái gì.

Diêu Diệc Chân âm thầm đánh giá, thật sự là ngoài ý muốn!