Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 14



“Mẹ, bọn trẻ đều được nghỉ hè rồi, sao mẹ còn không về?” trong lòng Lâm Dực có chút áy náy, từ khi có người mình thích, cậu cũng ít để ý đến Đào Du Du hơn.

“Tiểu Dực…. con với ba ba hoà hảo rồi?” Khẩu khí Đào Du Du mang theo ý không xác định, còn có cả tia vui mừng.

“……” Lâm Dực từ chối cho ý kiến, nút thắt trong lòng cũng đã tháo ra rồi.

“Tiểu Dực, mẹ không về đâu. Vừa lúc được nghỉ, mẹ muốn đến nhà bọn nhỏ xem xem”.

“Mẹ, hơn một năm rồi con còn chưa được gặp mẹ”. Lâm Dực hoàn toàn hết cách. Cậu biết mẹ thương yêu trẻ con, sợ rằng qua kỳ nghỉ hè sẽ có đứa nhỏ không còn đến trường, tuổi còn nhỏ mà đã phải theo gia đình ra ngoài làm công. Tuy là giáo dục tiểu học ở Trung Quốc có miễn phí, nhưng vẫn còn rất nhiều người chỉ lo đến cái lợi trước mắt.

“Quên đi quên đi…. Vậy mẹ phải chú ý sức khoẻ, nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Con rất lo cho mẹ”. Đối với cố chấp của mẹ mình, Lâm Dực cũng chỉ có thể thoả hiệp.

“Tiểu Dực, yên tâm. Chính con cũng phải tự biết chiếu cố cho mình, đừng có ăn một bữa no ba bữa. Đúng rồi, Tiểu Dực nhà chúng ta có bạn gái chưa?”

Lâm Dực nhất thời á khẩu.

………

“Tiểu Dực có người thích rồi!”

“Vâng!” thích một người cùng giới.

“Mụ mụ tin tưởng ánh mắt Tiểu Dực, đừng bỏ lỡ!” Không ai hiểu con bằng mẹ, Đào Du Du có thể cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của Lâm Dực, như vậy không phải tốt lắm sao?

Đào Du Du nhẹ nhõm thở ra. Cho tới nay, trong lòng Đào Du Du vẫn luôn âm thầm lo lắng. Bà là một giáo viên, đã từng chứng kiến rất nhiều những đứa trẻ yêu sớm, cuối cùng thì không bệnh mà chết. Nhưng đứa nhỏ Lâm Dực này lại khiến bà quá mức an tâm. Đối với bất luận người nào đều không để ý quá nhiều, không kết giao với bạn học, không có bạn thân xưng huynh gọi đệ. Bà cũng từng hoài nghi, có phải vì chuyện gia đình đã khiến cho Lâm Dực sợ hãi tình cảm, sợ hãi bị tổn thương?

“Mẹ, con không biết thích người đó liệu có phải là đúng hay không?” Thế nhưng cứ cố tình nhất định gặp phải hắn….

“Thích một người không có đúng hay sai. Chỉ cần hai bên vẫn còn độc thân là được”. Đứa nhỏ này không phải đi thích người đã có gia đình đấy chứ!

“Mẹ, con cũng không phải thằng ngốc, sẽ không đi làm bên thứ ba chen vào gia đình nhà người ta như phim truyền hình đâu”.

“Tiểu Dực, con đường của con, mẹ không can thiệp, tự con nắm chắc”. Mỗi người khi sinh ra đã có số phận của riêng mình, phải kết bạn với ai, kết giao với người thế nào. Cha mẹ luôn hy vọng dành cho con mình những kinh nghiệm sống, nhưng lại quên mất việc phải để cho chúng thử nghiệm. Sợ con mình bị thương, nhưng bao dung sao có thể đi theo cả đời?

Cuối tuần lúc nào cũng khiến cho người ta phấn chấn. Đáng tiếc, Lâm Dực ngoại trừ bận thì vẫn là bận. Đỗ Vũ xin nghỉ phép, lượng công việc của hai người đổ hết xuống đầu Lâm Dực. Vì để không làm chậm tiến độ công việc, đầu óc Lâm Dực cứ phải căng thẳng tập trung cả ngày.

Bữa trưa cũng là qua loa gặm cái bánh mì ở ngay văn phòng, thỉnh thoảng Lâm Dực còn nghĩ đến việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Lâm Dực có một ý tưởng ngốc ngốc, giữ được dạ dày người yêu thì sẽ giữ được trái tim người đó. Lâm Dực rất hâm mộ phương thức ở chung giữa anh trai Sở Tâm Kiệt và người yêu. Nhìn người yêu từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn mình tự tay tỉ mỉ chế biến, cảm giác thoả mãn cùng hạnh phúc này thật khó mà hình dung ra được.

Trong lòng Lâm Dực vẫn luôn tồn tại một chút tự ti. Tuy rằng Sở Tâm Kiệt thích cậu, nhưng Lâm Dực vẫn có điểm không xác định, sợ hãi. Mà bất an như vậy khiến cậu hiểu rằng chính mình là thật tâm thích Sở Tâm Kiệt. Có thể chúng ta tầm thường, luôn đem đối phương trở thành quá tốt mà tự hạ thấp chính mình. Hy vọng chính mình cũng có thể làm tốt, hy vọng được cùng hắn đứng ở vị trí trên cao, hy vọng có thể chia sẻ phiền não với hắn. Mấy ngày qua, Sở Tâm Kiệt vẫn luôn suy nghĩ cho cậu, ra tay giúp đỡ cậu, mà cậu chỉ có thể đứng nhìn.

Tuy rằng Lâm Dực cảm nhận được sự cường thế cùng ôn nhu của nam nhân này, chính là, chính là, vạn nhất chỉ vì muốn tìm cảm giác mới mẻ nên mới ở bên mình, vậy sau này thì sao? Có khi nào sẽ chán ghét mình, chê bỏ mình quá bình thường?

Lâm Dực có chút dao động. Nghĩ đến sự săn sóc của Sở Tâm Kiệt dành cho mình, nghĩ đến sự bình tĩnh của hắn khi xử lý mọi chuyện, nam nhân như vậy càng làm cho hắn thêm hãm sâu, càng không thể tự kiềm chế.

Sau gáy lão Tương thấm đẫm mồ hôi, thân thể béo ục ịch chạy vội vào văn phòng.

“Lâm Dực, công việc trên tay cậu dừng lại, đem tài liệu này giao ngay đến phòng thư ký ở tổng công ty”. Lão Tương đem tài liệu nhét vào tay Lâm Dực, cũng ném luôn chìa khoá xe lên bàn.

Nếu là ngày thường, Lâm Dực sẽ không ý kiến gì. Nhưng hôm nay Lâm Dực lại lộ vẻ khó xử, đã mấy giờ rồi chứ?

Mà người xung quanh đều đang dỏng lỗ tai lên nghe, phải biết rằng đến tổng công ty đưa văn kiện là chuyện rất nở mày nở mặt.

“Lâm Dực, giúp đi!” Lão Tương cũng biết mình hơi quá đáng, dù sao cũng đến giờ tan tầm rồi. Nhưng văn kiện này không giao đến tổng công ty trong hôm nay, nghĩ đến thôi cũng đã khiến lão Tương run rẩy….

Kỳ thật, lão Tương cũng là vì tin tưởng thái độ làm việc của Lâm Dực. trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Lâm Dực lão Tương đều để vào mắt. Thanh niên này làm việc có trách nhiệm, không oán thán, không đổi sắc mặt, đổi lại là người khác thì sớm đã kêu khổ thấu trời rồi.

Lâm Dực yên lặng nhận lấy văn kiện, cầm chìa khoá xe.

Ra đến cửa nhìn thấy sắc trời, Lâm Dực hơi sợ.

Cả không trung đều âm u mù mịt, từng trận cuồng phong nổi lên, hàng cây ngô đồng bên đường cũng bị gió thổi cho lung lay, tiếng sấm rền xa xa vang vọng, người đi đường vội vàng cấp bách.

Ai cũng biết, cơn bão Giang Hải đã đến gần trong gang tấc.

Tuy rằng Lâm Dực đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn lái xe đi. Trên radio liên tục đưa tin mới nhất về thời tiết, đem mức độ cơn bão nâng lên mức màu cam. May mà hôm nay lái xe CRV (xe việt dã) đi, ít nhiều cũng khiến cho Lâm Dực an tâm hơn.

May mắn Lâm Dực không phải lần đầu đến tổng công ty, nếu không cả cái công ty to như vậy, chẳng biết tìm phòng thư ký ở đâu. Thỉnh thoảng có nhân viên đi qua, vẻ mặt lạnh lùng bước chân gấp gáp.

Có thể sống được ở tổng công ty, năng lực chắc chắn cũng chẳng phải tầm thường, nhưng áp lực cũng phi thường lớn! Lâm Dực cực kỳ hâm mộ, muốn vào được tổng công ty thì phải khẳng định được năng lực cá nhân.

Ngay cả thư ký cũng lập riêng một ban, Lâm Dực không thể không cảm thán.

Vừa mới vào văn phòng, Lâm Dực đã bị người bắn phá.

“Đứa nhỏ thật đáng yêu….”

“Lông mi so với người ta còn dài hơn, đáng ghét….”

Trên mặt Lâm Dực ửng đỏ, cuống quýt đem văn kiện để lên bàn tổng thư ký.

“Đây là Tương quản lý bảo tôi mang đến”.

“Tiểu Lâm, đi vội lắm đúng không?” thư ký Nhan ký nhận, thấy Lâm Dực ngượng ngùng lại nhịn không được mà đùa giỡn.

“Không có, không có”. Lâm Dực cuống quýt xua tay. “Tôi đi đây”.

Bên ngoài đã một mảnh tối đen, những tia chớp như ẩn như hiện trên bầu trời.

Lâm Dực càng thêm sốt ruột.

Vừa ngồi vào trong xe, cơn mưa đầu tiên rốt cuộc cũng xuất hiện. Nháy mắt, từng hạt mưa nặng hạt đã khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ.

Xe ô tô trên đường đều duy trì khoảng cách an toàn, chậm rãi di chuyển.

Hai bên đường đã đọng thành vũng nước lớn, bánh xe đi qua, bọt nước văng khắp nơi. Lâm Dực có thể mơ hồ nghe được tiếng mắng từ người đi bộ trên đường, nhưng chuyện này có thể trách ai?

Nhìn đèn báo phía trước, Lâm Dực không tiếng động ai oán, cả đoạn đường toàn dính phải đèn đỏ, đi một chút lại dừng một chút, không biết tốn bao nhiêu thời gian.

Cơn mưa vẫn ào ào trút xuống như trước, Lâm Dực cảm giác chính mình như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển rộng, mờ mịt đi về phía trước.

“Ai nha!” Lâm Dực kêu to, quên gọi điện cho Sở Tâm Kiệt rồi.

Sờ soạng trên người, không xong! Ra ngoài vội quá, quên mang. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Lâm Dực rối rít, không ngừng trách mình quá sơ ý.

Lâm Dực biết tư vị khi phải chờ đợi, vừa bực bội vừa lo âu, lại càng không ngừng suy đoán xem đối phương xảy ra chuyện gì, mỗi một giây một phút trôi qua đều giống như giày vò.

Lâm Dực hận không thể mọc thêm cánh, dòng xe phía trước vẫn chưa dịch chuyển được tí nào, không biết đến bao giờ mới thông đường.

Mưa to trong chốc lát rồi dừng lại, nhưng giao thông cơ hồ đã tê liệt.

Chờ Lâm Dực tinh bì lực tẫn trở lại văn phòng thì đã qua chín giờ.

Trên điện thoại hiển thị 15 cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một dãy số.

Ngay lúc này, điện thoại vang lên.

“Lâm Dực?”

“Là em”.

“Em đang ở đâu?”

“Em…. Em ở công ty”.

“Vậy em đừng đi đâu, anh lập tức qua đó”.

Mưa to qua đi, buổi tối lại càng thêm mát mẻ thoải mái, nhưng nội tâm Lâm Dực chỉ thấy rất hối hận.

Đường cái đã khai thông, trong xe, hai người yên lặng không nói gì.

“Cái kia…. Em ra ngoài làm việc, quên mang điện thoại. Thật xin lỗi!” trực giác Lâm Dực nói cho cậu biết, nam nhân bên cạnh đang tức giận.

Sở Tâm Kiệt nhìn thẳng về phía trước, khoé miệng mím chặt, sắc mặt tận lực dịu đi.

Lâm Dực dè dặt bắt lấy cánh tay Sở Tâm Kiệt. “Thật xin lỗi!”

Nét mặt nam nhân tựa hồ hiện lên một tia khổ sở, rồi lại cực lực khắc chế. “Không sao”.

“Em còn chưa ăn gì đúng không?” Nam nhân càng tỏ ra lãnh tĩnh.

“Anh cũng vậy à?” Bị nam nhân nhắc nhở, Lâm Dực mới phát hiện bụng mình đang kêu đói.

Mùi thơm từ quán ăn ven đường bay vào trong xe, Lâm Dực ôm bụng.

Sở Tâm Kiệt đem xe đỗ vào lề đường.

Sở Tâm Kiệt tây trang giày da ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhựa, bên cạnh là một đôi tình nhân trẻ vừa tan học lớp buổi tối. Người xung quanh không ngừng liếc về phía Sở Tâm Kiệt, nam nhân cho người ta cảm giác hắn hoàn toàn không thích hợp với chỗ này.

“Chỗ này đều là đồ nướng….” Lâm Dực khó xử, nhưng mà thật sự thơm quá.

“Anh ăn được”.

Lâm Dực ăn sườn sụn với mực nướng, mặt trên quét một lớp ớt bột và phủ thêm ít hành.

Sở Tâm Kiệt chậm rãi nhấm nuốt, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Dực lộ ra tính trẻ con như vậy. “Rất thích sao?”

“Tay nghề của chủ quán đúng là quá tốt!” Lâm Dực nhai nhai.

Đến lúc thấy ánh mắt Sở Tâm Kiệt chăm chú nhìn mình, Lâm Dực xấu hổ vô cùng.

Ngồi trong xe, Lâm Dực cầm giấy ăn lau miệng.

Sở Tâm Kiệt ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng chỉ vào khoé miệng Lâm Dực, vẫn chưa lau sạch.

Ăn đồ nướng chính là như vậy, đem dầu mỡ gia vị dính ở miệng, có lau cũng lau không xong, ngốc muốn chết. Lâm Dực cố sức lau, thuận tiện đem đầu lưỡi vươn ra, liếm liếm.

Chờ đến khi Lâm Dực cảm thấy bầu không khí không thích hợp, người đã bị đặt tại cửa xe, hai phiến môi ấm áp dán lên môi cậu. Trong nháy mắt, Lâm Dực đã bị người kia cường thế đè ép như vậy.

Cả một buổi tối, tâm tình Sở Tâm Kiệt như kiến bò trên chảo nóng. Mỗi lần gọi điện đều nghĩ giây tiếp theo cậu ấy sẽ nhấc máy, nhưng lần nào cũng thất vọng.

Sở Tâm Kiệt từ sốt ruột, lo lắng đến sợ hãi chịu giày vò. Hắn tự nói với chính mình, có lẽ Lâm Dực đang ở phòng khác, có lẽ cậu đã ra ngoài làm việc. Nhưng thời gian trôi qua, suy nghĩ của Sở Tâm Kiệt cũng bắt đầu thay đổi. Đứng trên tầng 38 nhìn cả thành thị bị cơn mưa bao phủ, một mảnh sương mù mờ mịt.

Lâm Dực liệu có thể xảy ra chuyện gì không? Bằng không không có khả năng không nghe điện thoại. Chẳng lẽ đi trên đường bị xe đụng? Hay bị cây đổ trúng? Sở Tâm Kiệt đổ mồ hôi lạnh, mưa to thế này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nội tâm không khắc chế được sợ hãi.

Chờ đến khi nghe được thanh âm của Lâm Dực, Sở Tâm Kiệt mới suy sụp ngồi xuống, trong lòng lại có một cỗ phẫn nộ dâng lên, tiểu tử này….

Áp chế tâm tình muốn đánh cậu, nhưng người này lại như con thỏ nhỏ đáng yêu khiến hắn mất đi bình tĩnh.

Vì sao lúc nào cậu cũng đi khiêu chiến điểm giới hạn của hắn?

Thấy cậu vươn đầu lưỡi phấn hồng, Sở Tâm Kiệt bị kích động.

Thô lỗ tiến quân thần tốc vào miệng Lâm Dực, quấn lấy đầu lưỡi của cậu kịch liệt dây dưa, còn cảm nhận được mùi vị đồ nướng sót lại trong miệng cậu. Sở Tâm Kiệt gắt gao ôm lấy thắt lưng Lâm Dực, cơ hồ như muốn bẻ gãy cậu, muốn đem cậu khảm sâu vào trong thân thể, để cậu trở thành một phần trong người mình.

Lâm Dực bị loại nhiệt tình bùng nổ sau áp lực của Sở Tâm Kiệt làm cho vô pháp chống cự.

Lâm Dực lấy lại tinh thần, Sở Tâm Kiệt ghé vào bên tai cậu không ngừng nỉ non. “Tiểu Dực, Tiểu Dực….”

Nội tâm Sở Tâm Kiệt kêu gào, hắn muốn càng nhiều, càng nhiều….