Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 15: Chỉ là giao dịch



Việc đến nước này, cô không phân rõ được, rốt cuộc anh là người thế nào?

Dì Lưu dẫn San San đến thành phố C chơi vài ngày, dường như là một sự bùđắp, trong suốt khoảng thời gian đó Thư Quân đáp ứng mọi yêu cầu của San San, đến cả dì Lưu cũng không khỏi trách cứ: "Con chiều nó quá rồi, như vậy không tốt đâu".

"Con cũng chỉ mong nó vui vẻ mà thôi", Thư Quân nói.

Khi dì Lưu trở lại thành phố B thì số liệu thống kê số lượng đĩa tiêu thụ trong khoảng thời gian trước đó cũng vừa ra lò. Cấp trên rất hàilòng với kết quả này. Một vị lãnh đạo còn đặc biệt tìm Thư Quân đi uốngtrà nói chuyện phiếm nhằm gửi đến cô niềm hy vọng và ủng hộ, mong côngày một tiến xa hơn nữa.

Bỏ qua những số liệu cứng nhắc, thì những đánh giá từ mọi khía cạnhcũng tương đối tốt đẹp. Bên cạnh sự đóng góp không nhỏ của phòng quan hệ công chúng của công ty, cũng chẳng thể coi thường sự may mắn của ThưQuân. Khoảng thời gian trước đó, một nhân vật thuộc hàng Thiên Vươngtrong lúc trả lời phỏng vấn tại sân bay đã công khai biểu lộ niềm hânhoan với cô, còn cười nói rằng cô con gái bé bỏng nhà họ đã trở thànhfan hâm mộ thật sự của Thư Quân.

Lời vừa lan truyền ra ngoài, một luồng gió đông nhanh chóng thúc đẩyThư Quân nhảy vọt lên, vượt qua cả tuyên truyền của giới truyền thôngđến những lời tán dương ca ngợi đầy choáng ngợp.

Đến nay thì, nếu nói Thư Quân qua một đêm đã nổi danh cũng chẳng có gì phóng đại cả.

Nicole hài lòng tổng kết thành tích của cô: "Coi như em đã giúp chị hả giận,gần đây đến cả "cơn gió" Từ Bội Bội cũng chẳng mạnh bằng em". Cô hạgiọng, thần sắc cũng không tệ, giọng điệu trở nên hài hòa còn thân thiện mời cô cùng đi ăn sau giờ làm việc nữa.

"Thật ra em thật sự rất maymắn, em phải biết rằng có biết bao nhiêu người mới vào nghề cùng làmtrong ngành như em vẫn đang loay hoay âm thầm tranh đấu, lại cũng có bao nhiêu người phải đổ máu đấu tranh ở các công ty lớn mà vẫn chẳng cáchgì nổi danh được đấy." Nicole khui bình rượu vang rót cho Thư Quân nửacốc.

"Thế nên mới nói cốc rượu đầu tiên này em nên kính cảm tạ ông trời ư?" Thư Quân cười nói.

"Kính ông ấy chi bằng kính chị đây này."

"Đương nhiên rồi, không có chị cũng chẳng có em ngày hôm nay." ThưQuân nâng cốc lên, thật lòng nói với người bầu sô mặt lạnh ấy: "Cám ơnchị!".

Bữa cơm tối vừa diễn ra được phân nửa thời gian thì điện thoại ThưQuân đột nhiên rung lên. Tay chơi nhạc violin của nhà hàng đứng bên cạnh đang tập trung say sưa tấu nhạc, cô không muốn làm gián đoạn khoảnhkhắc tuyệt vời này. Vì thế cho tay vào trong túi xách, lặng lẽ tắt điệnthoại.

Vậy mà không lâu sau đó, điện thoại lại tiếp tục rung chuông, khôngngơi nghỉ, ra vẻ không nghe thì quyết không dừng đây mà. Cuối cùng thìThư Quân hết cách, đành phải đứng dậy rời đi, đến cửa phòng hóa trangmới xem cuộc gọi của ai.

Âm thanh đầu dây bên kia từ từ vọng lại ấy chính là nguồn gốc nỗi đau của cô gần đây.

Châu Tử Hoành trong điện thoại nói từ tốn: "Đến đây một lát đi".

Giọng điệu anh chẳng có gì thay đổi cả. Thật ra vốn vẫn là như vậy,nhưng cô vẫn không khỏi tỏ ra chiến tranh lạnh, dựa vào cửa rồi vội vàng trả lời: "Em không rảnh".

Anh tiếp tục nói với giọng điệu không mang chút cảm xúc: "Nhà hàngXX, sảnh VIP 1". Đó là nhà hàng năm sao công ty con của G&N, địa bàn chủ yếu của Châu Tử Hoành.

"Em đã nói là em không rảnh mà."

Thế nhưng chưa đợi cô nói dứt câu, đầu dây bên kia lập tức tắt máy.

Cô nhìn chăm chăm chiếc điện thoại hồi lâu, gọi lại theo phản xạ.Thái độ của Châu Tử Hoành vẫn kiêu căng như vậy, thêm vào mối quan hệcủa hai người hiện giờ không giống với trước đây, anh quả nhiên chẳngcoi cô ra gì, đầu dây vọng lại tiếng tút tút máy bận khiến cô giận đếnnỗi muốn ném cả điện thoại đi.

Quay lại chỗ ngồi, Nicole chẳng hỏi gì, Thư Quân vẫn giữ nguyên trạng thái tinh thần như trước, thậm chí còn yêu cầu tay chơi violin điểntrai tấu thêm một ca khúc nữa.

"Tối nay tâm trạng em phấn khởi à?" Nicole hỏi.

"Cũng tạm." Thư Quân ngẫm nghĩ trong lòng, đây là bữa cơm tối miễnphí, lại còn có thể thưởng thức âm nhạc chuyên nghiệp, dù gì cũng tốthơn đi đến chỗ của Châu Tử Hoành.

Bữa ăn tối thanh tao kéo dài batiếng đồng hồ, sau đó Châu Tử Hoành không gọi điện thoại lại nữa, việcnày Thư Quân chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Bởi lẽ như vậy mới thíchhợp với tác phong xưa nay của anh. Về đến nhà, tắm rửa xong, cô suy ngẫm rồi tắt luôn điện thoại, đắp mặt nạ, lên giường một lèo đến sáng hômsau. Tiếp đó là hàng loạt công việc được sắp xếp dày đặc, cần phải duytrì gương mặt trạng thái tinh thần tốt mới được.

Kết quả là ngày tháng yên ổn chẳng dài, không quá vài ngày, một tin tức âm thầm mà nhanh chóng lan truyền trong làng giải trí.

Khi tin tức ngôi sao mới Thư Quân cùng nhạc sĩ huy chương vàng nổidanh một thời là Sở Thư Thiên có mối quan hệ anh em được lan truyền thìbỗng chốc đã dấy lên một làn sóng dư luận rất lớn.

Nguồn tung tin ban đầu xuất phát từ đâu chưa ai biết. Chỉ có điều đây là một ngành mãi mãi chẳng thể có bí mật và đời tư gì cả. Bất kỳ manhmối, dấu vết sơ hở nào cũng đều bị kiểm chứng thực hư. Đối mặt với việccông kích đột ngột này, cả công ty của Thư Quân chẳng kịp trở tay,Nicole đích thân gọi điện thoại cho Thư Quân nhưng chẳng có ai nhậnđiện.

Mà giờ phút này đây, Thư Quân đang đơn thân một mình tiến vào văn phòng chính của tập đoàn G&N danh tiếng ấy.

Trước đây cô cố ý phân rõ giới hạn cùng Châu Tử Hoành trước nơi côngcộng, vì thế chưa từng bước chân vào tòa nhà này. Vốn dĩ ngỡ rằng sẽ gặp phải một số trở ngại, kết quả ngược lại, không khí văn phòng làm việcnơi đây tự do thoải mái nhưng vẫn theo trật tự nhất định.

Cô nhanh chóng tìm thấy quầy lễ tân, cô gái đảm nhiệm công việc lễtân liền nhận ra cô, vui mừng sung sướng nhưng vẫn không quên tráchnhiệm của mình, thăm hỏi theo thường lệ: "Cô Thư, xin hỏi cô có hẹntrước không?".

"Không." Nhưng hôm nay cô nhất định phải gặp Châu Tử Hoành, vì thế hạ quyết tâm: "Báo tên tôi cho Châu tổng, anh ấy sẽ gặp tôi".

Cô gái do dự một lúc vẫn giúp cô phá lệ một lần. Đặt điện thoạixuống, cô gái xinh đẹp với gương mặt nhoẻn miệng cười: "Châu tổng mời cô trực tiếp lên lầu".

Cô theo người hướng dẫn tiến vào văn phòng của Châu Tử Hoành, lần đầu tiên cô đến đây, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ cách bày trí nơi đây thì đã tiến đến trước mặt người đàn ông đó, rồi hỏi: "Chuyện của em và anhtrai em, có phải do anh lan truyền ra ngoài không?".

"Ngồi đi." Châu Tử Hoành trỏ vào chiếc ghế đối diện, đầu không ngẩng lên, nhìn mớ chứng từ trong tay, rồi nói.

"Em đến không phải để tìm anh trò chuyện. Việc này ngoài anh ra, chẳng ai biết cả."

"Xem ra anh là đối tượng nghi ngờ duy nhất phải không?" Anh nhìn cô, đôilông mày nhướng lên, ung dung tựa vào chiếc ghế xoay, không để tâm, mỉmcười. "Cứ cho là anh đi chăng nữa, vậy thì sao nào?"

"Làm vậy có lợi gì cho anh chứ?"

"Cũng chẳng có hại gì." Ngón tay thon dài gõ gõ vào tay vịn ghế, anhvẫn đang thưởng thức biểu cảm khó coi của cô, dường như lấy đó làm niềmvui. "Trên đời này những hành vi hại người không có lợi gì cho mình,ngày nào cũng diễn ra cả."

Thế này coi như là đã thừa nhận sao?

Ánh mắt Thư Quân khẽ tối lại.

Thật ra từ lúc thông tin lan truyền đến lúc này, cô chỉ mới suy đoánthôi. Ngoài Châu Tử Hoành ra, cô thật sự nghĩ không ra người thứ hai cóđiều kiện và động cơ. Nhưng cô lại không tin rằng anh sẽ làm nhữngchuyện này, vì vậy mới đến đây kiểm chứng.

Kết quả là giờ đây...

Cô chăm chú nhìn anh, dường như muốn tìm thấy đáp án thật sự trêngương mặt ấy. Nhưng anh quá lợi hại, bất luận là ánh mắt hay biểu cảmtất thảy đều chẳng mảy may lộ ra.

Điều anh không muốn người khác biết mãi mãi sẽ được giấu kín.

Nếu thật sự là anh giật dây đằng sau, vậy thì sự vạch trần hiện giờchỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Bước tiếp theo, sẽ có khả năngchuyện anh trai Thư Thiên trước khi từ trần mắc bệnh tâm thần sẽ bị lantruyền rộng rãi.

Cô không dám tưởng tượng tiếp!

Trên thực tế, năm đó tình hình Thư Thiên ngày nào cũng như ngày nào,không có tác phẩm mới ra lò, hợp đồng vừa lúc hết hạn, anh bỗng dưng rút dần khỏi giới nghệ sĩ, dần dần trở nên lu mờ. Người ngoài nhìn vào sẽthấy, sự ra đi của anh tựa như sông có khúc người có lúc, ngoài việcthan thân trách phận ra thì chẳng việc gì phải suy đoán nhiều nữa. Bệnhtình của anh, cả việc sau này cắt mạch máu tự tử đều được cô và cả nhàdì Lưu tìm đủ mọi cách che giấu. Trong lòng công chúng, anh chẳng quachỉ là một nhạc sĩ thiên tài huy hoàng bỗng chốc lụi tàn, còn về nhữngđiều ẩn giấu sau đó vốn dĩ chẳng ai hay biết.

Cô làm vậy vì muốn giữ lại cho anh một chút tự trọng cuối cùng. Côquá hiểu anh, anh kiêu ngạo là thế, lẽ tất nhiên không muốn bị ngườikhác bàn tán hoặc chê cười.

Những năm tháng cuối cùng của anh tuy chẳng sáng chói gì, nhưng côphải cố gắng ra sức bảo vệ thanh danh của anh, bảo vệ linh hồn đã annghỉ.

Cô nhìn Châu Tử Hoành, bỗng chốc ngẩn ra. Nếu như sự việc phát triểntheo tốc độ hiện nay, vậy thì hậu quả sẽ hệt như cô đang lo lắng.

Cô khuấy động khóe môi dường như rốt cuộc hạ quyết tâm: "Xin anh tha cho anh trai em".

"Anh không hiểu ý của em?" Châu Tử Hoành bình tĩnh đáp trả, ngừng trong giây lát dịu giọng lại: "Vả lại hiện giờ em đang cầu xin anh ư?".

Cô mặt không biểu cảm, thầm nghiến răng nói: "Cứ cho là vậy đi".

Anh lại bật cười: "Anh đã cho em cơ hội rồi. Nói thật cho em biết,tin tức chẳng phải do anh lan truyền ra ngoài. Anh cũng chẳng rỗi hơiđến mức đó. Nhưng anh biết là ai, đó là kẻ đi đào bới nội tình, vừa haytối đó bọn anh cùng dùng cơm. Em quên rồi ư? Anh đã tìm em, chỉ tiếc làem không làm theo lời dặn của anh".

Cô nhớ lại mới thức tỉnh, hóa ra cuộc điện thoại đó mới là mấu chốt.

Xem ra, tất cả đều đáng đời cô sao? Cô cố tình phớt lờ yêu cầu củaanh, anh cũng chẳng tự dưng phải có nghĩa vụ che giấu giúp cô.

Nhưng sự tình đến nước này, cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành van nài anh lần nữa: "Người đó là ai? Em biết anh sẽ có cách khiến sự việcchỉ dừng lại ở đây thôi, đúng không?".

"Giờ thì anh có thể chắc chắn rằng em đang cầu xin anh rồi." Anhnhoẻn nụ cười thâm thúy khó hiểu, mười đầu ngón tay đan chéo về phíatrước, tư thế thoải mái khác biệt hoàn toàn với cô.

Cô thầm rủa "biến thái", nhưng lại không dám dễ dàng nổi cáu với anh.

...

Trần Mẫn Chi giải quyết xong một số công việc qua điện thoại rồi đếnphòng trà pha một cốc cà phê hòa tan, lúc quay trở về vị trí cô pháthiện ra trong phòng sếp vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Trong suốt khoảng thời gian Châu Tử Hoành bị mù nghỉ dưỡng bệnh, Trần Mẫn Chi vô cùng có ấn tượng tốt với Thư Quân. Cô hiểu rõ hơn ai hếtlịch sử phong lưu của sếp mình, vì thế cô càng nhận thấy Thư Quân khônggiống với mọi người. Thế nhưng hôm nay, ngay khi Thư Quân vừa xuất hiện, cô đã phát hiện ra tình hình không ổn rồi. Thăm dò đoán ý đối phươngqua nét mặt vốn là bản năng của cô. Thư Quân đến đây với thái độ "kiêubinh hỏi tội" chẳng thể lọt qua được con mắt của cô.

Vì thế mà, khi máy vi tính cùng thời gian hoạch định trên PDA cầmtrên tay đồng loạt reo lên, Trần Mẫn Chi do dự một hồi, cuối cùng tựmình làm chủ không tiến vào phòng làm phiền nhiễu cuộc nói chuyện củahai người đó.

Cô chuẩn bị một lát, sau đó vội vã xuống lầu chuẩn bị nghênh đón chuyến viếng thăm đã hẹn trước của Bạch Hân Vy.

Mười một giờ sáng, G&N cùng doanh nghiệp Bạch Thị chính thức kýkết hợp đồng hợp tác cho nửa năm sau. Châu Tử Hoành đứng dậy trước, đưatay phải về phía đối tác: "Chúc cho mọi việc hợp tác thuận lợi".

"Tôi tin rằng đây sẽ là lần hợp tác vui vẻ." Bạch Hân Vy khẽ mỉm cười nói.

Châu Tử Hoành đích thân tiễn cô xuống lầu, hai người đi riêng thangmáy chuyên biệt, đoàn nhân viên đi sát theo sau. Đứng trong không giankhép kín, Bạch Hân Vy chợt hỏi: "Châu tổng quen với Thư Quân sao?".Dường như cảm thấy đường đột, cô liền nhoẻn miệng cười trừ: "Lúc đếnđây, tôi có gặp ở dưới tòa nhà, Thư Quân là bạn học cùng thời trung họccủa tôi".

"Ồ? Trùng hợp vậy." Châu Tử Hoành cũng nhoẻn cười đáp, toàn bộ nội dung cũng chỉ vỏn vẹn trong một câu nói đó.

Bạch Hân Vy là người thông minh biết anh không muốn nói nhiều, vì thế mà cô cũng chẳng nói thêm lời nào nữa. Thật ra vừa rồi ở dưới tòa nhà,cô và Thư Quân lướt qua vai nhau, cũng chẳng chào hỏi gì. Cô cảm thấy có lẽ Thư Quân chẳng chú ý đến cô, hoặc cũng có thể nhiều năm rồi chưa gặp lại nhau, dù nhìn thấy nhau cũng chưa chắc đã nhận ra ngay.

Cũng tựa như cô, nếu không phải vì quan hệ với Bùi Thành Vân, thì việc gì phải đi quan tâm đến cô bạn học bạc tình ấy cơ chứ?

Tối đó, Châu Tử Hoành từ công ty về biệt thự, rất hài lòng với tình hình trước mắt.

Một phụ nữ đang nằm trên chiếc sofa rộng rãi, ti vi vẫn đang mở, có lẽ làdo cô chờ đến nỗi thấy nhàm chán, hoặc cũng có thể vì quá mệt mỏi nêntay vẫn cầm chiếc điều khiển mà ngủ thiếp đi.

Về việc cô đón chào anh bằng tư thế này, Châu Tử Hoành chẳng mảy mayđể bụng. Trái lại, anh khẽ nhón bước chân theo phản xạ, trước khi bảnthân kịp phản ứng lại đã ngồi xổm cạnh sofa.

Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, dáng vẻ khi ngủ của cô anh đã trông thấy bao nhiêu lần rồi.

Ánh đèn êm dịu như làn nước đang hắt nghiêng xuống gương mặt xinh xắn trong sáng ấy, vài cọng tóc mai rũ xuống trước trán, bị ánh đèn nhuộmthành màu vàng nhạt, trông cô rất giống đứa trẻ chưa trưởng thành. Côngủ rất say, gương mặt điềm tĩnh tuyệt đẹp, khóe miệng xinh xắn khe khẽvểnh lên, dường như đang mơ giấc mộng đẹp đến cả chiếc điều khiển bị rút khỏi tay lúc nào cũng chẳng hay biết.

Châu Tử Hoành nhấn phím tắt ti vi. Lúc này đây, anh nhìn cô, những âm thanh ồn ào khác như thừa thãi. Anh chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạdiệu kỳ này, cô cuộn tròn nửa người ngủ trên ghế sofa, khiến anh lần đầu nhận ra căn hộ này rốt cuộc cũng giống một mái nhà thật sự.

Vì thế mà anh ngần ngừ do dự có nên đánh thức cô dậy không?

Nhưng Thư Quân đã nhanh chóng tỉnh giấc.

Trước đó ồn ào như vậy, cô lại ngủ được. Giờ thì âm thanh ti vi chẳng còn, cô lại tỉnh giấc.

Cô mở to mắt, chợt thấy ánh mắt thon dài đen nhánh, như giật thót mình rồi ngồi dậy định thần lại, cô nói: "Anh về rồi à?".

"Ừ." Châu Tử Hoành tỉnh bơ đứng dậy, bắt đầu cởi áo khoác, đồng hồđeo tay, khuy áo ở tay và cổ áo sơ mi, cuối cùng ngồi xuống đối diện cô.

"Việc anh muốn em làm em đã làm rồi, anh cũng phải giữ lời hứa củamình đấy." Cô vòng hai tay trước ngực, nhìn chăm chăm nói với anh.

Động tác này là thay cho nhận thức ngầm hay là sự phòng bị? Anh nhìnđôi mắt ấy, gương mặt dãn ra, mỉm cười: "Em chẳng qua là đúng hẹn thôi,tiếp đó thì sao? Đừng quên là chúng ta đã có quy ước là ba tháng cơđấy".

Cô cắn môi, chợt đứng dậy: "Đi tắm không? Em đi xả nước".

Cô vẫn giữ thói quen đó, bước chân trần trên mặt đất, hôm nay cô mặcchiếc váy đến đầu gối để lộ bàn chân nhỏ trắng hồng cùng gót chân nhẵnthín lướt qua trước mặt anh.

"Chờ đã." Anh chợt lên tiếng ngay lúc cô sắp đi đến chân cầu thang.

"Còn điều gì căn dặn nữa."

"Tâm trạng em dường như không vui?"

"Đâu có!" Cô phủ nhận, vịn tay vào tay nắm trên cầu thang, không quay đầu lại.

Anh im lặng một hồi, rốt cuộc buông tha cô: "Vậy em đi xả nước đi, xong thì gọi anh".

Hai người đi tắm, rồi lên giường.

Cô để cả thân thể còn hơi nước nóng bừng bừng, đến cả tóc cũng còn ướt.

"Không sấy khô à?"

"Không."

"Thế này ngủ được ư?"

"Lẽ nào anh định ngủ bây giờ ư?" Cô ngồi ngay đầu giường nhìn anh, khóe môi nhoẻn một nụ cười châm biếm.

Châu Tử Hoành coi như không trông thấy gì, anh cởi trần đứng bên mépgiường, co một chân quỳ lên giường, chìa tay về phía cô: "Lại đây".

Hai người dựa sát vào nhau, anh chỉ mới khẽ dùng sức đã hoàn toàn có thể kéo cô vào lòng.

Lồng ngực anh cứng cỏi, rắn chắc, trượt xuống dưới còn cả cơ bắp cuồn cuộn, đó đã từng là vị trí cô mê mẩn, thế nhưng tối nay, cô lại cựtuyệt chạm vào.

"Em vốn biết sở thích của anh. Miễn cưỡng tiếp nhận như vậy, là đểtrêu ghẹo anh hay sao?" Anh vừa cố ý hỏi ác ý vừa thẳng thắn, chụp lấybàn tay của cô, khẽ dùng sức vặn tay cô xuống.

Thật ra không nhột, nhưng cô vẫn không khỏi chau mày, ngước đôi mắtsáng đen lấp lánh nhắc nhở anh: "Đừng quên việc đã hứa với em hồi sáng".

"Lúc này mà nói chuyện điều kiện thật là mất hứng quá!"

"Nhưng mà..."

Cô còn định nói thêm nữa nhưng quả nhiên anh đã không còn kiên nhẫnđược nữa, hoặc có lẽ thật sự nổi cáu trước sự bướng bỉnh khó chịu củacô. Nụ hôn gần kề ấy mang chút âm vị cưỡng đoạt và xâm phạm, thành côngtrong việc khóa lại câu nói trong cổ họng của cô.

Anh vừa vấn vít quấn quanh miệng và lưỡi cô vừa đè cô xuống. Cơ thểchìm vào chiếc giường mềm mại ấy, cô gần như chẳng thể cử động được, tựa như một con thú bị giam cầm, chỉ mặc cho người ta đè nén.

Cô nghĩ, tùy thôi, cũng chẳng phải chưa từng làm. Tuy là tối nay tính chất hơi biến đổi, nhưng chỉ cần cô đạt được mục đích là được rồi.

Bảo vệ danh tiếng của anh trai, bảo vệ San San cùng gia đình dì Lưukhỏi sự phiền nhiễu mới là việc cô để tâm và chú trọng lúc này.

Còn về những việc khác, thì tùy vậy.

Kể cả cơn đau đớn tận đáy lòng.

Áo ngủ nhanh chóng rời khỏi cơ thể, cô không lạnh nhưng lại run rẩy theo phản xạ.

Anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thon dài dường như phản chiếu chút ánh sáng sâu thẳm rực rỡ lướt ngang qua biểu cảm của cô.

"Em sợ?" Đã là lúc nào rồi, mà anh lại có thể thẳng thắn đến vậy.

Cô không nhìn anh, nhắm luôn mắt lại lắc lắc đầu.

Thế là, anh cũng chẳng màng để tâm đến cô nữa. Vuốt ve, mơn trớn...Anh cứ thế ở trên thân thể cô, chìm đắm trong từng cơn từng cơn mưa gióhoan lạc cuồng phong, cho đến khi thấy thỏa mãn.

Cuối cùng cũng kết thúc, cả hai người đều vã mồ hôi.

Hơi thở cô vẫn chưa hồi phục, tận đáy lòng bắt đầu cảm thấy coithường bản thân. Khoảnh khắc cuối cùng ấy, cô biết mình đã ôm anh chặtthế nào, cũng biết rằng giọng điệu của bản thân đã rời rạc vỡ vụn ra thế nào.

Đưa tay lấy quần áo khoác lên người, che lại những vị trí quan trọngvới dáng vẻ tự lừa dối mình, cô vẫn nhắm nghiền mắt, hỏi nhạt: "Saothế?".

Đợi một lúc mới nghe thấy tiếng nói vọng lại của người bên cạnh: "Xem ra em thật sự coi đây là cuộc giao dịch".

Cô chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, im lặng hồi lâu mới nói: "Em cứ ngỡ người đề nghị giao dịch đầu tiên là anh chứ!".

"Có lẽ anh đang chơi xỏ em chăng?"

Chiếc giường khẽ động đậy, hiển nhiên là Châu Tử Hoành đã ngồi bậtdậy. Cô còn chưa kịp hỏi vặn lại đã nghe thấy tiếng bật lửa. Anh ngậmđiếu thuốc bình thản cười nói: "Ngốc à, giao dịch với anh, không sợ mình mất cả vốn lẫn lời ư?".

Thật sự không biết được rằng đó là lời nhắc nhở thật lòng hay là sựchâm biếm đầy ác ý, cô im lặng một hồi mới mở to mắt nhìn, ánh mắt sótlại lướt qua làn khói thuốc trước mặt anh cô phát hiện ra anh đang ngồitựa vào đầu giường vô vàn tâm sự nhìn chăm chăm cô.

"Giờ mới nói, có phải hơi muộn rồi không?" Cô nhếch khóe môi, ngướcnhìn trần nhà bằng ánh mắt không chút cảm xúc. "Huống hồ nếu em thật sựcó cách khác, cũng chẳng đến mức chỉ nghe một câu nói của anh mà hôm nay quay về đây. Rốt cuộc thì, giúp hay không giúp. Chỉ một lời thôi!"

Nếu như anh Hai ở dưới suối vàng mà biết cô giao dịch bằng chính thân xác của mình với một người đàn ông để đổi lấy những ngày tháng yên bình sau này cho anh và con gái San San thì liệu anh có đồng ý không?

Thế nhưng Thư Quân không để tâm quá nhiều như vậy, sau khi đã trả giá cô chờ đợi kết quả. May mà Châu Tử Hoành không nuốt lời, tin tức lantruyền liên quan đến Thư Quân chỉ dừng lại ở mối quan hệ anh trai emgái. Chỉ thế mà thôi.

Sức chú ý của dư luận cũng chẳng bị kẻ cố tình đào bới nội tình khơi gợi thêm nữa.

Năng lực của Châu Tử Hoành dường như còn hơn cả trong suy nghĩ của cô nữa.

Vậy mà cho đến bây giờ, cô không hiểu được, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Từ dáng vẻ trầm mặc, thân thiện ở Lệ Giang tiếp đó là cá tính phonglưu cùng phong cách lạnh nhạt vô tình ở hiện tại, dường như tất cả mọithứ trong tay anh đều có thể thay đổi.

Khi dịu dàng thì anh là một người tình nho nhã lãng mạn, cô muốn saotrên trời anh cũng có thể hái xuống cho cô. Thế nhưng, khi đã trở nên ác độc thì lại tựa như một ác ma, anh nhanh chóng lần tìm ra những sơ hởvà điểm yếu của cô. Còn thứ tình cảm ít ỏi trong những tháng ngày trướcđây cũng tựa như tàn thuốc giữa ngón tay anh mà thôi, chỉ gảy nhẹ làchẳng còn gì nữa.

Thư Quân nghĩ, cô hiện tại tựa như một con rắn, đã bị anh nắm thó đến bảy tấc. Cô thậm chí có dự cảm, cuộc giao dịch này chỉ vừa mới bắt đầu. Rồi sau này, anh lại nghĩ ra cách gì để giày vò cô nữa đây?

Trên thực tế, cũng chẳng cho phép cô suy nghĩ nhiều, Châu Tử Hoành đương nhiên có yêu cầu mới.

Hoặc có thể là, đây cũng không được coi là yêu cầu. Kỳ thực anh chỉtình cờ nói với cô: "Tháng sau anh phải đi một chuyến Hồng Kông, em cóthể đi cùng anh không?".

"Vì sao?"

"Đi làm ăn, luôn tiện tham gia hai buổi tiệc rượu, cần có bạn gái."

"Hiện tại công ty đang có chế độ gắt gao với lời nói và việc làm củaem", cô nghĩ không ra lý do gì tốt hơn để khước từ, "vả lại người bầu đã nhắc nhở em rồi, đặc biệt là không được ở bên anh".

Đối mặt với những tấm lá chắn ấy, Châu Tử Hoành chỉ khẽ nhướng màymỉm cười, cũng chẳng nói gì thêm nữa. Kết quả là tháng sau, công ty lạisắp xếp cô đi Hồng Kông tham dự một lễ hội âm nhạc long trọng.

Trước khi xuất phát, cô hỏi anh: "Lại là anh giật dây đằng sau chuyện này đúng không?".

Anh đã đáp chuyến bay đến Hồng Kông trước, trả lời tin nhắn cho cô: "Chẳngcần thiết!". Chỉ ba chữ lời ít ý nhiều sau đó thì chẳng hồi âm gì nữa.

Nếu đã là vậy, hóa ra lòng dạ cô là tiểu nhân. Cô ôm chiếc điện thoại di động suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thừa nhận Châu Tử Hoành thật sựkhông nhất thiết phải vì một người phụ nữ mà tốn công sức như thế.

Buổi lễ hội âm nhạc hàng năm được tổ chức long trọng, hàng loạt ngôisao, ca sĩ diễu hành trên đường, hơn mười giải thưởng lớn nhỏ sẽ đượctrao. Do album của Thư Quân phát hành trong thời gian ngắn, vì thế tuythành tích không tồi nhưng vẫn chưa được xướng danh lần này.

Ngược lại cô cảm thấy vui mừng thoải mái, nhân cơ hội này, cô ở dướikhán đài chuyên tâm chăm chú nhìn các fan hâm mộ. Ngay lúc ấy nhận đượctin nhắn của trợ lý Tiểu Kiều, cô hứng chí phấn khởi đọc tên những thiên vương thiên hậu cho Tiểu Kiều nghe.

Lễ hội kết thúc, về đến khách sạn cũng đã gần nửa đêm, Thư Quân tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì chuông cửa reo.

Muộn thế này rồi... cô ngạc nhiên, hướng ánh nhìn thăm dò ra ngoài, cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến.

Ngoài cửa, người đàn ông điển trai nho nhã đang nhướng mày, trênngười toát ra thoang thoảng hơi rượu, giọng điệu khẽ trầm: "Làm gì mànhư gặp phải ma thế?".

"Sao anh lại đến?"

Anh xuất hiện tại đây, đương nhiên còn làm người ta hú hồn hơn cả manữa. Không để tâm đến những việc khác, cô kéo anh vào phòng theo phảnxạ, vội vàng khóa cửa. Lúc này mới ôn tồn nói với anh: "Bị người khácthấy em chết chắc đó. Anh đến làm gì vậy?".

"Em sợ cái gì?" Châu Tử Hoành chẳng để tâm, thuận tay tháo cà vạt ngồi xuống sofa. "Có nước sôi để nguội không?"

Trước lúc đi tắm có đun một ấm nước, cô vừa rót nước vừa quan sátgương mặt anh. Lúc này mới phát hiện có điều gì không ổn. Dáng vẻ anhdường như rất hiếm khi mỏi mệt, tựa mình vào sofa nhắm nghiền mắt. Ánhđèn hắt ra những bóng râm khi mờ khi tỏ trên mặt anh, mày khẽ chau lại.

Cô đưa cốc nước cho anh, thuận miệng hỏi: "Uống rượu à?".

"Ờ." Anh thấp giọng đáp trả, uống hai ngụm nước, đầu mày vẫn chưa dãn ra. "Có thuốc dạ dày không?"

Cô khẽ sững người: "Anh đau dạ dày à?".

"Hơi hơi, hồi tối uống nhiều quá!"

"Nhưng mà ở đây không có thuốc", cô ngừng lại rồi lại nói: "Trước đây em không biết anh đau dạ dày".

"Là vì em chẳng quan tâm đến anh." Anh khẽ giương mắt nhìn cô, oántrách nửa thật nửa đùa, dường như tạm thời quên đi mâu thuẫn lớn kẹpgiữa hai người.

Cô nghĩ, anh quả thật đã uống quá nhiều.

Nhưng đã muộn thế này rồi, siêu thị trong khách sạn cũng đã đóng cửarồi, cô lại không rành đường sá khu vực quanh đây, vốn dĩ chẳng biết ởđâu có tiệm thuốc phục vụ suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Cuối cùng anh nói: "Không sao, nghỉ một lát là khỏe thôi".

Quả là mạo hiểm quá mức, tối nay khách sạn này tập trung nhiều ngôisao, mà cô lại ở cùng một phòng với anh. Xung quanh còn có những nhânviên khác của công ty, bên ngoài khách sạn thì đầy rẫy những ký giả săntin. Thư Quân thấy mình nhất định là điên mất rồi, nếu không thì bị bùamê thuốc lú rồi mới không đuổi anh đi.

Thế nhưng đến sáng hôm sau, tình trạng Châu Tử Hoành không thấy có biến chuyển, thậm chí còn bị sốt nhẹ nữa.

Cô khó xử nói: "Giờ làm thế nào?".

Theo lịch trình định sẵn, cô phải nhanh chóng xuất phát ra sân bay.Quả nhiên vài phút sau đó, bên ngoài đã có đồng nghiệp ấn chuông cửa. Cô liếc nhìn người đang nằm trên giường, đành đáp trả một tiếng rồi ra mởcửa.

Mãi đến khi xua đuổi được đồng nghiệp đi khỏi, cô quay trở lại thấy Châu Tử Hoành đã đứng dậy.

"Anh muốn làm gì?" Cô chau mày hỏi.

Động tác mặc quần áo hơi chậm rãi, hiển nhiên cơn đau dạ dày vẫn đang hoành hành, lại thêm cơn sốt. Kỳ thực sắc mặt rất không tốt, nhưng đãtỉnh rượu và tỉnh táo hoàn toàn. Châu Tử Hoành chủ động tìm cô và bỡncợt cô giờ đã biến mất rồi. Anh đổi sang gương mặt lạnh lùng bình tĩnhchỉ liếc nhìn cô một cái: "Anh còn có hẹn".

Cô nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn nói lời lẽ quan tâm: "Bộ dạng anh thế này còn ra ngoài ư?".

"Khỏi lo", anh lướt qua bên cô, đi ra đến cửa mới quay đầu lại nói: "Cho dùbị người khác trông thấy, anh cũng không để bọn họ chộp được đâu".

Quả là ngu xuẩn quá đi mất! Cô cắn răng thầm nghĩ. Cũng chỉ có ngườingu xuẩn như mình là cùng, chuyện đã đến nước này mà vẫn còn để tâm đếnngười khác. Còn trong mắt anh, e là cô đã sớm trở thành người "có cũngnhư không" rồi. So với mối quan hệ bạn tình trước đây cũng chẳng bằng.

"Sao nào, tối qua anh đại giá quan lâm, chính là để biểu hiện sự thần thông quảng đại của anh sao?" Phản ứng của cô vốn không tệ, lúc này lại bị người khác cố tình xuyên tạc ý tốt của mình, cô không khỏi vừa thẹnvừa giận, dứt khoát vòng tay trước ngực "phản kích".

Bàn tay phải dừng trên nắm đấm cửa, Châu Tử Hoành đột nhiên mỉm cười, nhướng mày gặng hỏi: "Lẽ nào em luyến tiếc anh?".

"Anh thấy có phải thế không?"

"Không thì anh nên hiểu thế nào về sự quan tâm của em đây?"

"Không giống với những người khác, dù sao thì, em vẫn niệm chút tình xưa nghĩa cũ."

"Ồ, là vì như thế à? Anh lại ngỡ rằng em đang bù đắp cho những lỗi lầm của anh trai mình cơ đấy."

"Anh ấy phạm lỗi gì?" Cô chợt lạnh mặt hỏi ngược lại.

Ánh mắt anh toát lên thần sắc vô cùng kỳ lạ, mở cửa ra rồi nói vớicô: "Trước khi anh cảm thấy là đủ thì em vẫn còn rất nhiều thứ phải bùđắp đấy". Nói xong đầu không ngoảnh lại sải bước rời đi.

Máy bay vừa tiếp đất, điện thoại của Mạc Mạc ráo riết gọi đến. ThưQuân thậm chí không kịp về công ty báo danh liền đi thẳng đến bệnh viện. Mạc Mạc đứng ngay cổng chờ cô, sau đó đưa cô đến phòng bệnh.

Bùi Thành Vân vừa ngủ không lâu, Quách Lâm ngồi cạnh trông thấy bọn họ ra hiệu, ra ngoài nói chuyện.

Hiển nhiên anh không nghĩ là cô, Bùi Thành Vân ngẩn ra một hồi khẽnhắm nghiền mắt, giọng điệu không khỏe lắm: "Sao em lại đến?".

"Chăm sóc anh." Cô trả lời tự nhiên. "Bọn họ có việc đi về rồi, látnữa mới quay lại. Anh ở đây phải thường xuyên có người trông chừng mà."

Bùi Thành Vân im lặng, chỉ nhúc nhích bàn tay, dường như muốn ngồi dậy.

Cô vội vàng ngăn anh lại: "Hiện giờ anh đừng cử động".

Anh ngước mắt nhìn cô, gương mặt thanh tú gần như chẳng còn chút sắc máu, khẽ nói chế giễu: "Anh làm gì yếu đuối thế chứ!".

"Em thấy là có đấy!" Rốt cuộc cô vẫn ngăn cản động tác của anh. Dường như chẳng biết nên làm thế nào nên mang chút khẩn cầu. "Bác sĩ nói anhcần phải tĩnh dưỡng, anh nghe lời đi có được không?"

Cuối cùng anh chẳng phản bác gì nữa, thật ra chẳng phải vì lời căn dặn của bác sĩ mà là vì ngữ khí cuối cùng của cô.

Ánh mặt trời sau ba, bốn giờ chiều vẫn còn chói mắt, ánh sáng lóexuyên qua cây cổ thụ rậm rạp, um tùm gần bệ cửa sổ, bóng sáng loang lổtựa như những ánh kim vỡ vụn.

Chắc là hoa của Mạc Mạc mang đến trước đó, cả bó hoa cắm trong bìnhđặt trước cửa sổ, hoa trắng tinh khiết nở rộ. Thư Quân thay nước chohoa, ánh mặt trời hắt vào gương mặt nghiêng của cô, hàng mi cong congrậm rạp khẽ rủ xuống phảng phất như nét cắt tuyệt đẹp tĩnh lặng. Ánh mắt Bùi Thành Vân phiêu du nơi khác, lồng ngực chợt nhói đau.

Cô hỏi anh: "Có khát không?", vừa cẩn thận lấy nước ấm.

"Hóa ra em biết chăm sóc người khác đến vậy." Anh liền đón lấy cốcnước từ tay cô, cơn mệt mỏi thoảng qua, anh nhắm mắt lại, cũng chẳng rõvì sao, anh không muốn trò chuyện cùng cô, cả buổi chiều im lặng, thậmchí không buồn liếc nhìn cô một cái.

Nhưng nghĩ rằng anh đang bệnh, tâm lý khác thường cũng là điều dễhiểu. Thế nên cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ nhân dịp đề nghị: "Thậtra về mặt này Quách Lâm cừ hơn em. Anh thế này bọn em cũng chẳng yêntâm. Hay là nghĩ đến việc tạm thời dọn sang nhà cậu ta đi, cùng chăm sóc lẫn nhau!".

"Anh không sao." Anh ho khan hai tiếng, cứng rắn lạnh lùng khước từ lời đề nghị ấy.

Giờ cơm bác sĩ lại vào thăm bệnh, trông thấy Thư Quân đang tỉ mỉ, cẩn thận kê cao chiếc gối cho Bùi Thành Vân, bất giác nói lời ca ngợi: "Côgái này tay nghề cũng chuyên nghiệp quá!".

Vị bác sĩ họ Hoàng này là chủ nhiệm khoa tim, tóc đã bạc phơ, mỉm cười sắc mặt hài hòa nhưng đầy uy nghiêm.

Ông kiểm tra cho Bùi Thành Vân rồi thăm hỏi về tình hình lúc chiều, Bùi Thành Vân hỏi: "Khi nào tôi mới có thể xuất viện?".

Vị bác sĩ già trừng mắt nhìn: "Sao lần nào cũng hỏi câu này, cậuchẳng có gì mới mẻ cả?". Xem ra hai người đã thân thuộc nhau lắm rồi.

Trước khi rời khỏi, vị bác sĩ già còn căn dặn: "Theo dõi hai ngày nữa đã, nếu điều kiện cho phép đề nghị buổi tối nên có người ở lại cùng".

Thể lực Bùi Thành Vân không được khỏe, hoặc có thể là vì tác dụng của thuốc, sau bữa ăn không lâu anh mê mệt ngủ thiếp đi.

Trong phòng bệnh bỗng chốc tĩnh lặng trở lại, Thư Quân cố ý chuyểnđiện thoại sang chế độ im lặng, sợ sẽ phiền đến anh. Nhưng dù vậy thìhơi thở của anh vẫn mang chút hỗn loạn trong sự gấp gáp nhẹ nhàng, lànmôi mỏng phản chiếu dưới ánh đèn hiện lên vẻ trắng tái thiếu máu. Tìnhtrạng của anh còn nghiêm trọng hơn San San rất nhiều.

Vậy mà, vì sao đến tận hôm nay cô mới biết chứ?

Có lẽ thật sự như Quách Lâm nói, là anh che giấu quá giỏi. Vì thế mới khiến cô càng thấy lo sợ. Ngắm nhìn bóng dáng gầy rộc trên giường, lầnđầu tiên cô thấy lo lắng anh đột nhiên sẽ biến mất, sẽ mãi mãi xa rờithế giới của mình.

Trước khi ngủ, lần nữa xác nhận tình trạng bình thường của Bùi Thành Vân, Thư Quân mới an tâm nằm nghỉ trên chiếc sofa đặt cạnh.

Thật ra cô cũng rất mệt, tối qua ngủ không ngon giấc, vừa sáng ra đãcó chút chuyện không vui với Châu Tử Hoành, tiếp đó là vội vã lên máybay, rồi vào bệnh viện, chẳng có đến nửa phút nghỉ ngơi.

Kết quả là ngủ chưa được bao lâu, đột nhiên bị hàng loạt tiếng động đánh thức.

Bật đèn lên cô mới phát hiện ra Bùi Thành Vân đang tựa bên nhà vệ sinh thở dốc, mặt mày trắng bệch phát khiếp.

Cô giật thót cả mình, vội vàng chạy đến đỡ anh, chạm vào bàn tay lạnh lẽokinh người, cô đỡ lấy toàn thân co rúm run rẩy dữ dội mới phát hiện racả giọng nói của mình cũng đang run rẩy: "Anh sao vậy?".

Anh không nói gì, chỉ ấn chặt bàn tay phải vào vị trí lồng ngực, lóng tay thon dài vì dùng sức quá nhiều đã trở nên trắng xanh.

Chuông báo cấp cứu ngay đầu giường, thuốc cũng ở đầu giường nhưng côkhông dám buông tay bởi lẽ anh dường như không chống cự được nữa, hơithở mệt mỏi gấp gáp dồn dập cận kề bên tai.

Nhưng anh vẫn né tránh cô.

Trong tình thế cấp bách thế này, mục đích anh né tránh cô rõ ràng mười mươi.

"Mặc kệ anh..." Anh ra sức thở thều thào nói.

Cô không hiểu rõ ý anh, tay vẫn không buông, giương mắt trân trânnhìn gương mặt anh, phát hiện ra thần sắc anh dường như đã có dấu hiệudịu lại, trong lòng bất giác nhẹ nhõm đi.

Đây chỉ là lần phát bệnh nhỏ. Đến khi cơn đau tim lui dần, anh lại khẽ động đậy làn môi mỏng: "...Bỏ tay ra".

"..."

"Anh nói... bỏ tay ra..."

Ngón tay cô càng siết chặt hơn, cuối cùng không kiềm được đáp trả: "Lúc này là lúc nào rồi hả, anh muốn làm gì?".

Anh khẽ cúi đầu, mái tóc đen trước trán lạnh ướt mồ hôi, chân mày nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng: "Anh không muốn em ở đây".

"Vì sao?" Cô hoài nghi thốt lên.

Anh không nói gì nữa, dần dần, dường như cuối cùng đã hồi phục lại sức lực mới đứng thẳng người dậy, đặt tay lên bàn tay cô.

Bởi vì mồ hôi chảy ra, lòng bàn tay của anh toát ra cảm giác mátlạnh, gương mặt trắng bệch điển trai nhìn nghiêng tựa như ánh trăng sáng trước bệ cửa sổ. Anh không nhìn cô, chỉ hỏi nhạt: "Với ai em cũng chămsóc tận tình chu đáo thế này sao?".

Cô ngẩn người, hồi lâu sau mới lắc đầu: "Đương nhiên không phải".

"Thế nên, anh là đặc biệt đúng không?"Anh thở thều thào, giọng điệucàng lạnh nhạt: "Anh không muốn vậy!". Cô cảm nhận được ngón tay anh vôtình nắm chặt lại, mồ hôi lạnh dường như thẩm thấu xuyên qua da cô.

Anh đẩy cô ra: "Trước đây từ rất lâu rồi, anh đã biết chúng ta không thể nào rồi. Em không cần thiết phải đối xử tốt với anh".

"Anh không thích nhận sự chăm sóc của em ư?" Rốt cuộc cô cũng hiểu ra ý của anh.

"Đúng thế." Câu trả lời của anh kiên quyết, dứt khoát, sau đó một tay nhấn vào lồng ngực, chậm rãi lết đến bên giường nằm nghiêng xuống.

Thật ra chỉ là vài bước đi ngắn nhưng anh đi lại vô cùng khổ sở. Saukhi lên giường anh thở sâu hồi lâu, sắc mặt trắng bệch càng làm nổi bậtlên đôi mắt sâu thẳm u ám. Tinh thần của anh không vui, gương mặt toátlên vẻ mỏi mệt.

Thư Quân không khỏi ngây người ra, đây là lần đầu tiên anh phát bệnhtrước mặt cô, cũng là lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ yếu đuối bất lực.

Tuy còn rất nhiều lời muốn nói nhưng cô vẫn đi đến bên đầu giường, hỏi: "Giờ phải uống thuốc nào?".

Anh không trả lời, ánh mắt phức tạp lướt qua gương mặt cô.

Cô hết cách, đành nhấn chuông nhưng nhanh chóng bị anh ngăn lại.

"Em nghe vẫn không hiểu ư?" Anh nhìn cô, dù giọng điệu thấp khànnhưng vẫn nghe thấy trầm trầm mất cả kiên nhẫn: "Em vốn dĩ không nên đến đây".

"Vì sao?" Cô chau mày liếc nhìn anh. "Là bạn bè, đến thăm anh cũngkhông nên sao? Lẽ nào chỉ có những lúc sức khỏe anh bình thường chúng ta mới gặp nhau?"

Cô chẳng hiểu đây là thứ lô gic gì, vả lại phản ứng của anh cả ngày nay cũng hoàn toàn khác thường, khiến cô chẳng biết thế nào.

"Em không hiểu đâu." Hồi lâu sau, ánh mắt Bùi Thành Vân khẽ u ám, rốt cuộc chuyển sang chỗ khác.

"Đúng vậy", cô nói giọng không vui, "cũng như em chẳng thể hiểu vì sao trước mặt mọi người anh cứ vờ ra vẻ mình rất khỏe".

"Không phải mọi người."

"Cái gì cơ?"

"Anh chỉ giả vờ trước mặt em mà thôi." Nói xong anh mỉm cười. "Lúcđầu là vậy, đến giờ vẫn vậy. Anh chỉ không muốn em trông thấy dáng vẻsắp chết của mình thôi."

Lại nhắc đến từ đó!

Thư Quân kinh ngạc khó hiểu, thật ra cô chẳng phải người mê tín nhưng cứ nghe anh nhắc đến từ này, cô cảm thấy sợ hãi.

Anh lại liếc nhìn cô, gương mặt lộ lên vẻ mỉa mai, chợt nói: "Nếu như chỉ là bạn bè, vậy thì em chỉ cần làm tròn nghĩa vụ của bạn bè là đượcrồi, anh không cần em phải cố ý ở lại săn sóc anh".

"Nhưng mà..."

"Anh mệt rồi." Anh ngắt lời cô không chút khách sáo, ra vẻ tiễn khách. "Em về đi, chứ không anh chẳng nghỉ ngơi thoải mái được."

Cửa phòng bệnh khẽ mở ra rồi lại khẽ khàng đóng lại.

Nửa đêm khuya khoắt, không khí chìm ngập trong mùi thuốc khử trùng.

Bùi Thành Vân ấn tay trên lồng ngực không kiềm được cơn ho khan nổilên, mỗi lần dùng sức đều dường như chèn ép lấy con tim kéo theo nhữngcơn đau quen thuộc không dứt.

Không nên tiếp tục hy vọng nữa. Anh suy nghĩ.

Trước đây bản thân anh còn có ý định muốn bù đắp lại những lỗi lầmtrong quá khứ, mong chờ giữa anh và cô lại tiếp tục mối tình đã từnglướt qua vai nhau ấy.

Dù rằng chỉ có một chút cơ hội, dù rằng thời gian vui vẻ không dài,anh cũng nguyện cố gắng nếm thử. Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là bản thân anh sai rồi.

Anh mệt mỏi nhắm nghiền mắt, bỏ mặc cơn đau trong lồng ngực âm ỉ lặng lẽ, sau đó lan tỏa ra từng ngóc ngách dây thần kinh, hệt như những lầntrước đây.

Anh vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, những cơn đau ngày càngxuất hiện thường xuyên hơn rốt cuộc cũng khiến anh tỉnh táo ra. Thật racàng gần với cô thì lại càng đem hy vọng đến cho anh. Niềm hy vọng vớianh lúc này mà nói chẳng khác gì sự đả kích sâu sắc nhất.

Hướng nhìn về phía ốc đảo trước mặt nhưng lại chẳng tài nào uống được ngụm nước, việc này càng đáng sợ hơn chết khát giữa sa mạc vô biên vắng lặng.

Cô chính là ốc đảo của anh.

Còn anh, từ rất lâu trước đây, đã xác định mãi mãi chẳng thể nào tiến đến gần.