Mùa Đông Sẽ Về

Chương 12



Tại phòng riêng, Nam Cung Lãnh thông qua camera lắp ở phòng nhân sự nhìn được bóng dáng của cô gái nhỏ, khẽ nở nụ cười ôn nhu. Bé con của anh, vẫn đáng yêu như vậy. Nhưng nụ cười trên môi hắn chợt tắt. Cô cư nhiên không nhận ra anh. Anh ngày đêm đều mong nhớ đến cô, thậm chí lần đầu nhìn cô từ xa xa sau hơn mười năm cũng đã nhận ra cô ngay lập tức. Vậy mà anh chỉ đổi tên, cô đã không nhận ra anh là ai. Mà cũng có thể, trong kí ức của cô gái nhỏ năm nào vốn dĩ đã không còn một người tên Tiêu Mặc Hàn nữa. Bất quá, điều khiến anh vui nhất là Miên Miên của anh đã lớn. Anh đã có thể chính thức bày tỏ tình cảm của mình mà không cần sợ dọa cô nữa.

Hàng loạt ý nghĩ luân phiên trong đầu anh. Cô gái nhỏ đã ra khỏi phòng nhân sự, hình bóng của cô cũng không còn hiện trên chiếc laptop của anh. Anh khẽ nở nụ cười quỷ dị: Bé con, lần này anh đã đủ cường đại để che chở em và bảo vệ tình cảm của chúng ta. Không ai có thể cản trở anh được nữa, dù là người từng là cha trên danh nghĩa của anh hay là cha của em. Nhưng trước hết, anh phải giải quyết con chuột nhỏ phiền toái Mộ Dung Ngạo kia đã.

Nam Cung Lãnh cầm lấy điện thoại trên bàn, có chút do dự rồi ấn một dãy dài con số. Thời gian của anh nên dùng để bồi dưỡng tình cảm với cô thì hơn, đành chịu chút phiền toái vậy:

-Ám, cậu điều tra tên Mộ Dung Ngạo cho tôi. Mai chuyển tài liệu qua bên này. Nếu có cơ hội, cậu cứ xử lí hắn.

-Huyết à! Cậu đừng nên quăng cho mình mấy con tép riu đó chứ. Cứ tên chuột nhắc nào cậu lười xử lí thì lại giao cho tôi. Không hiểu sao tôi lại vô cùng không may mà có người anh em kết nghĩa như cậu….

Trong lúc người có bí danh là Ám đang huy động hết công suất cho việc ca cẩm, thì một tiếng tút… tút vô tình của hệ thống vang lên. Hắn không khỏi trợn trắng mắt. Đường đường là sát thủ top 10 của hắc đạo, ngoài tên khốn này ra không ai dám đối xử với hắn như vậy. Khụ, dĩ nhiên là nhân vật Ám nào đó quên rằng khi có người khác nói chuyện với hắn, hắn luôn xem chữ như vàng, dùng sát khí dọa người ta thì ai mà dám chọc giận hắn kia chứ. Còn Nam Cung Lãnh – bạn cùng ăn cùng lớn với hắn thì hiểu rõ bản chất hắn vốn là một kẻ nói nhiều, thích khoe mẽ, đương nhiên không quan tâm tiểu tiết rồi. Hơn nữa, chính Ám cũng không thể không thừa nhận rằng, tùy tiện cũng chính là phương pháp mà bọn họ thể hiện sự tin tưởng với nhau. Aiz, thế nên, có một người nào đó ngoan ngoãn tiếp tục kiếp cu li, đi điều tra tư liệu của tình địch thay Nam Cung Lãnh.

Sau khi bỏ mặc “huynh đệ tốt” của mình, Nam Cung Lãnh dùng tay day day huyệt thái dương. Đúng thật là ồn ào mà.

Vừa lúc đó, thư kí Trần mang theo sấp tài liệu của công ty vào. Anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhìn cô ta, thản nhiên nói:

-Đặt xuống đó cho tôi.

Thư kí kính cẩn đặt sấp tài liệu trên bàn, rồi cũng lui đi. Trong phòng cũng lần nữa trởvềim lặng, chỉ còn tiếng bút thỉnh thoảng sột soạt vang lên.
-----



Ngày làm việc đầu tiên của Thủy Miên kết thúc. Cô cười toe toét đầy hứng khởi, xách túi ravề. Vừa đến cổng, cô đã gặp ngay Băng Băng – cùng với chiếc Supersport thân yêu của nhỏ. Nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý, khỏi nói cũng biết nhỏ đã nói với chú tài xế để nhỏ đến đón cô:

-Mời Hạ tiểu thư lên xe.

Nhìn bạn thân đang cố ra vẻ nghiêm túc, đứng đắn, Thủy Miên không nhịn được cười rạng rỡ. Nhưng trước khi lên xe, cô cẩn trọng nhìn nhỏ bằng ánh mắt dè dặt:

-Không đua xe.

-OK luôn.

Thế là cô bước lên xe của Tuyết Băng. Khung cảnh ven đường chậm rãi hiện ra: những chung cư cao tầng mọc san sát nhau, hàng cây xanh biếc với muôn ngàn chiếc lá đang rì rào cùng cơn gió. Thật đẹp a!

Bỗng, tiếng của Tuyết Băng cất lên:

-Cậu đã thấy hối hận chưa.

Miên Miên nhìn nhỏ vừa nói chuyện vừa lái xe, có chút không yên tâm:

-Cậu tập trung đi đã, lát hãy nói.

Từ phía trước, tiếng hừ lạnh của Tuyết Băng truyền đến:

-Cậu nghĩ với tốc độ 50km/h mà mình cũng xảy ra chuyện được thì mình không cần cái danh hiệu “Ảo Ảnh” nữa.

Chợt nhớ mình đã lo xa, Thủy Miên cười áy náy:

-Xin lỗi, mình quên.

Như chợt nhớ điều gì, Tuyết Băng chợt hô lên:

-À, mà hôm nay, cậu có gặp lại gã tổng giám đốc kia không?

Thủy Miên nhìn bạn thân, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc:

-Không. Mà sao?

-À, cũng không có gì đâu!

Tuyết Băng tự nhủ trong lòng: mới lạ đó. Nhìn ánh mắt của tên đó, cô đoán tám phần là đã đặt chủ ý lên người Miên Miên nhà cô. Không được, không được a. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tên Lý Thần kia chẳng phải người tốt lành gì thì anh em tốt của hắn chắc cũng y như vậy. Làm sao cô có thể để cho nhỏ bạn ngốc nghếch này rơi vào tay giặc đây. Nhưng mà nếu nói cho nhỏ biết, aiz, càng không ổn. Thế nào cô cũng bị nói là kẻ thích suy diễn cho xem.

Ánh hoàng hôn ấm áp lại dần buông xuống, báo hiệu một ngày mới đã kết thúc. Đâu ai hay biết rằng, có một người con trai đã âm thầm dành trọn tình cảm cho một cô gái nhỏ, một người con gái hồn nhiên không cảm giác được gì và cả một cô nhóc tinh nghịch đang lên kế hoạch bảo vệ bạn. Dường như trong vô hình, bánh xe vận mệnh lại quay.