Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Chương 2: Nhà chị có một người điên, thật vậy không?



Cô nhìn Anh Hạo Đông, không, cô không muốn coi anh như người điên. Tuy lần đầu tiên đến Anh gia, chỉ nghe thấy tiếng anh gào thét trong phòng màkhông nhìn thấy bóng dáng anh, đã từng khiến cô xem anh như người bệnhthần kinh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không cònnhìn anh như vậy nữa. Dáng vẻ mơ màng, hoảng hốt của anh giống hệt mộtđứa trẻ, một đứa trẻ đã phải chịu cảnh mất mát và lạc lối.

1.

Tuần đầu tiên sau khi nhập học, sinh viên năm nhất chưa có thời khóa biểu,mới chỉ tham gia một số hoạt động trong trường đế nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở trường đại học. Lam Tố Hinh chỉ tham gia cho có, lầnnào cô cũng đều ra về đầu tiên.

Thời gian không còn thuộc về bản thân cô mà thuộc về Anh Hạo Đông, cô phải cố gắng hết mức có thể để ở bên anh nhiều hơn.

Cô cũng rất tận tụy khi tìm hiểu về con người Diệp U Đàm qua Anh phu nhân. Cô hoàn toàn không biết Diệp U Đàm là người thế nào, cũng không biếtcâu chuyện tình yêu giữa cô ấy và Anh Hạo Đông. Cô muốn biết nhiều hơnvề chuyện của họ để thuận tiện trong việc diễn đạt vai Diệp U Đàm. Aingờ Anh phu nhân lại thở dài: “Tôi thực sự cũng không biết gì về cô ấy,cô phải tùy cơ ứng biến thôi.”

Lam Tố Hinh vô cùng ngạc nhiên, “Bà cũng không biết sao?”

“Đúng vậy!” Anh phu nhân bất lực day ấn đường, “Con cái khi trưởng thành thìkhông còn tâm sự với mẹ nữa. Hơn nữa, Hạo Đông lại thích tự do, việcquen biết bạn gái nó chưa từng nói với tôi. Đến lúc xảy ra chuyện, tôimới biết.”

Lam Tố Hinh bất giác hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Anh phu nhân không trả lời, nói lảng sang chuyện khác. “Chắc Hạo Đông sắp tỉnh rồi, chúng ta lên trên tầng đi.”

Bà ấy lẩn tránh khuôn muốn nhắc đến như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lam Tố Hinh đầy nghi hoặc.

Anh Hạo Đông vẫn sống trong thế giới đen tối của riêng mình anh, không hiểu tại sao anh không chịu để ai kéo chiếc rèm dày cộp kia ra, cũng khôngmuốn bật, chỉ thắp một ngọn nến phía đầu giường. Hơn nữa, cô chưa từngthấy anh rời khỏi phòng, dường như thế giới của anh bé đến mức chỉ bógọn trong phạm vi căn phòng này.

Anh Hạo Đông vẫn nằm trên giường, nhắm mắt ngủ, khuôn mặt dưới ánh nếnthoáng hiện ra vẻ xanh xao, gầy gò. Lam Tố Hinh nhìn căn phòng tối tăm,hoàn toàn cách biệt với ánh mặt trời này thì không kiềm được, liền kiếnnghị: “Anh phu nhân, để bệnh nhân sống trong căn phòng như thế này không tốt chút nào cả, vừa không thông gió vừa không thấy ánh mặt trời, nhưthế sẽ khiến cơ thể của anh ấy ngày càng suy nhược.”

Anh phu nhân thờ dài: “Tôi cũng biết thế nhưng không còn cách nào khác.”

“Tại sao lại không? Kéo rèm, mở cửa sổ ra chẳng phải là được rồi sao?” LamTố Hinh vừa nói vừa đến trước chiếc rèm nhung đen, thử dùng tay kéo,nhưng không được, cẩn thận nhìn lại, bên dưới chiếc rèm đã được ghimchặt cào tường. Cô vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại thế này?

Anh phu nhân lẩn tránh ánh mắt nghi hoặc của cô: “Tôi còn có chút chuyện, xuống dưới trước. Cô ở lại đây cùng Hạo Đông nhé!”

Anh phu nhân rời đi, chỉ còn một mình Lam Tố Hinh ở lại trong phòng. Cănphòng tối tăm, ánh nến leo lét, người đàn ông xanh xao, gầy gò nằm trêngiường, nhìn thoáng qua, dường như anh hoàn toàn không có hơi thở của sự sống. Đột nhiên cô cảm thấy hơi sợ, chiếc rèm cửa bị ghim chặt kia nhưđang thầm nói cho cô biết, người bệnh này quái dị biết bao.

Khẽ lùi bước ra khỏi phòng ngủ, ra đến căn phòng khách tối tăm bên ngoài,Lam Tố Hinh không biết bật công tắc đèn ở đâu, đành đứng trong bóng tốimột lát, sau khi đôi mắt dần thích ứng, cô bỗng thấy trước mặt xuất hiện một quầng sáng mỏng manh.Chắc đó là những tia nắng bên ngoài cửa số cốxuyên qua lớp rèm cửa nhung đen dày cộp.

Tiến về phía có ánh sáng, giơ tay ra sờ, quả nhiên cô đã chạm vào một lớpvải nhung mềm mượt, còn mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời. Cô thử kéonhưng cũng không thể mở được. Những chiếc rèm ở đây cũng đã bị ghimchặt, thật kỳ quái, tại sao phải ngăn hết ánh mặt trời và không khítrong lành ở bên ngoài kia chứ?

Không mở được rèm cửa, Lam Tố Hinh nản lòng, đang định quay người rời đi thìbỗng giẫm phải vật gì đó trơn trượt, người cô ngã nhào xuống sàn nhà.Trong lúc hoảng loạn cô khua tay theo phản xạ tóm lấy chiếc rèm cửa bêncạnh. Sau vài tiếng “roạc”, nửa chiếc rèm đứt khỏi thừng treo, lệch vềmột bên, để lộ một nửa cửa sổ bằng kính bảy màu xinh xắn, ánh mặt trờixuyên qua ô kính, chiếu vào trong phòng, khiến mọi vậy như bừng tỉnh.

Lam Tố Hinh sững sờ ngắm nhìn khung cửa sổ xinh đẹp có thể tạo ra thứ ánhsáng ảo diệu thế này, lại bị tấm rèm nhung đen che khuất, thực sự quálãng phí!

Cô đang đờ đẫn thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó, Anh Duy Hạnhanh chóng đi vào. Vừa nhìn thấy tấm rèm bị mở quá nửa, sắc mặt anh talập tức trở nên vô cùng khó coi: “Là cô làm?”

Nhìn bộ dạng của anh ta, Lam Tố Hinh liền biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, vội vàng giải thích: “Tôi…Tôi không cố ý. Tôi bất cẩn trượt ngãnên mới làm rèm cửa rơi xuống….”

Sắc mặt Anh Duy Hạ tái xanh, bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ, cẩn thậnhé mở cánh cửa, nhìn vào bên trong. Sau đó, anh ta quay đầu, nói nhỏ:“Hạo Đông dậy rồi, cậu ấy đang chuẩn bị xuống giường, có vẻ muốn rangoài. Cô đi vào ngăn cậu ấy lại ngay! Tuyệt đối không được để cậu ấy ra ngoài, biết chưa?”

Lam Tố Hinh chỉ kịp gật đầu một cái rồi lập tức bị Anh Duy Hạ đẩy vào buồng ngủ của Hạo Đông.

Anh Hạo Đông đã xuống giường, nhìn thấy Lam Tố Hinh đi vào, anh ta hơi hoảng hốt rồi do dự hỏi: “U Đàm, là em sao?”

Mỗi lần nhìn thấy Lam Tố Hinh, anh luôn hỏi câu này đầu tiên.

“Là em!” Lam Tố Hinh kéo anh quay lại giường. “Cơ thể của anh rất suy nhược, đừng đi lại lung tung. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô rất lâu, không nói tiếng nào. Ánh nhìn trởnên say đắm, tình thần của anh như đang phiêu du trên chín tầng mây vậy.

Lam Tố Hinh phát hiện tuy cô không biết gì về Diệp U Đàm, càng không hiểuchuyện tình yêu giữa cô ấy và Anh Hạo Đông, nhưng giả làm cô ấy ở bêncạnh Anh Hạo Đông không phải là một việc quá khó, bởi Anh Hạo Đông dễchịu hơn nhiều so với suy nghĩ của cô. Ban đầu, yêu cầu chăm sóc “cẩnthận, chu đáo” của Anh phu nhân đã khiến cô cảm thấy do dự khi đơn độc ở bên anh, sợ anh sẽ có những động chạm vượt quá khuôn phép. Đương nhiên, cái gọi là “vượt quá khuôn phép” này chỉ đứng ở góc độ bản thân cô, còn khi đã hóa thân thành Diệp U Đàm thì bất cứ đòi hỏi nào của anh cũngkhông có gì là quá đáng, vì họ đã từng yêu nhau say đắm kia mà.

Nhưng Anh Hạo Đông chưa từng có hành vi “vượt quá khuôn phép” nào đối với cô, tình thần của anh vẫn chưa ổn định, lúc nào cũng hoảng hốt và ít nói.Mỗi lần có cô ở bên, phần lớn thời gian anh đều trầm mặc, chỉ thích nắmtay yên lặng ngắm nhìn cô. Không ai hiểu trong ánh mắt chăm chú đó chấtchứa những tâm sự gì.

Dáng vẻ của Anh Hạo Đông lúc bị bệnh vô cùng tiều tụy, không giống như phong thái của Anh Duy Hạ chút nào. Lúc anh ngủ, trông giống hệt hình nhânkhông có sức sống nhưng mỗi lúc tỉnh táo, đôi mắt chính là điểm sángnhất trên gương mặt xanh xao của anh. Dường như đôi mắt ấy đang khóachặt linh hồn anh, mỗi cái nhìn chăm chú đều như thấu đến tận cùng tâmcan, khiến người ta bất giác có cảm giác thương hại.

Lam Tố Hinh vốn hơi lo sợ nhưng dần dần, ánh mắt đong đầy yêu thương đó của anh đã khiến mọi lo sợ của cô tan thành mây khói.

Trước khi xảy ra chuyện không may kia, hẳn Anh Hạo Đông phải là một người đàn ông quyến rũ lắm. Lam Tố Hinh thực sự muốn biết, rốt cuộc là chuyện gìmà lại biến anh thành bộ dạng như bây giờ. Trực giác mách bảo cho côbiết bệnh của anh không đơn giản chỉ là di chứng của phần não bị tổnthương. Tinh thần của anh luôn hoảng loạn, kém theo các biểu hiện kháclạ, giống căn bệnh trầm cảm sau khi trải qua một cú sốc tâm lý.

Vì chuyện kéo rèm cửa mà Anh phu nhân khéo léo phê bình, nhắc nhở cô sau này tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra nữa.

“May mà lần này Anh Duy Hạ đến đúng lúc, gọi người tới sửa lại chiếc rèm, nếu không thì…”

Nếu không thì thế nào, Anh phu nhân không nói tiếp nữa. Nhìn sang Anh DuyHạ đang ngồi bên cạnh, bà chuyển chủ đề: “Duy Hạ, những văn kiện cần kýmà con mang đến mẹ đều đã ký hết, lát nữa con mang về công ty nhé!”

Anh Duy Hạ hơi khom người. “Vâng, thưa mẹ!”

“Đúng rồi, tạo sao dạo này con không đưa San San đi cùng?”

“Gần đây, tự nhiên San San đòi làm người phụ nữa mạnh mẽ, độc lập nên đếncông ty của bố cô ấy làm việc rồi, còn làm bộ làm tịch ngồi trước bànlàm việc, phê duyệt công văn nữa chứ! Con nào dám cản trở đại tiểu thưấy!”

“San San muốn làm một cô gái mạnh mẽ, độc lập ư? Tại sao tự dưng nó lại có suy nghĩ này nhỉ?”

Anh Duy Hạ nhún vai, vẻ bất lực: “Cũng dễ hiểu thôi mà, cô ấy vô vàn ướcmuốn, mỗi ngày một ý tưởng nhưng lần này cô ấy có vẻ kiên trì, đi làmđược gần một tháng rồi!”

“Duy Hạ, con và San San đính hôn cũng hơn một năm, cũng đến lúc tính chuyện kết hôn rồi nhỉ?”

“Mẹ, con muốn đợi Hạo Đông khỏe lên rồi mới tính. Bây giờ cử hành hôn lễ, thiếu em ấy là thiếu mất phù rể rồi.”

Anh phu nhân ngẩng đầu nói: “Tâm ý của con rất tốt nhưng không thể vì HạoĐông mà con lỡ dỡ được. Nếu như con và San San muốn kết hôn thì chuẩn bị kết hôn đi, không cần đợi Hạo Đông.”

“Mẹ, không vội, San San chưa muốn kết hôn ngay. Con cũng vừa mới quản lý Anh thị chưa lâu, còn rất nhiều điều phải học hỏi, để sang năm hẳn bàn tiếp chuyện này.”

Hai mẹ con bọn họ nói chuyện riêng, Lam Tố Hinh cảm thấy mình không tiện ởlại nghe tiếp, liền xin phép lên phòng. Khi rời đi, cô cảm thấy hơi kỳquái, dường như lúc Anh phu nhân và Anh Duy Hạ nói chuyện, giữa họ rấtkhách khí và xa cách. Thêm vào đó, Anh Duy Hạ không sống ở Anh gia, côđoán tình cảm giữa Anh phu nhân và con trai lớn của bà ấy không được tốt cho lắm, rõ ràng bà ấy yêu chiều cậu con út của mình hơn.

Bây giờ, cuộc sống hằng ngày của Lam Tố Hinh rất quy củ, nề nếp, sáng đihọc, tan học là về Anh gia ngay. Ở trường thì chuyên tâm học hành, vềAnh gia thì tận tâm phục vụ Anh Hạo Đông.

Học ở Học viện Kinh doanh chưa được bao lâu, Lam Tố Hinh đã được không ítngười theo đuổi. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lại có vẻ con nhà giàu, ngày ngày có xe hơi đắt tiền đưa đón, sao đám nam sinh không tới tấptheo đuổi kia chứ? Nhưng cô hết lần này đến lần khác từ khóe léo đếnkiên quyết từ chối, chỉ cô độc một mình, học xong liền về nhà, khônggiao du với ai.

Lân dần, mọi người đều cho rằng cô rất khó tiếp cận, có người “không ănđược nho liền chê nho xanh” nói bóng nói gió: “Quả nhiên thiên kim tiểuthư đây cao không với tới.”

Dần dần không ai bám theo Lam Tố Hinh như trước nữa, đây chính là kết quảmà cô mong muốn. Trong khoảng thời gian đi học này, cô sẽ không và cũngkhông thể có quan hệ yêu đương với ai được. Trong mấy năm tới, cô đã trở thành vật thế chấp cho Anh gia rồi.

Nhưng Tôn Chí Cao vẫn thỉnh thoảng đến tìm cô nói chuyện, vì là bạn học cũnên họ có nhiều thứ để nói hơn những người khác. Hơn nữa, dù gì thì LamTố Hinh vẫn luôn cảm kích cậu bạn đã từng chìa tay giúp đỡ cô lúc khókhăn này. Chỉ bởi bố mẹ cậu ta đã nói như vậy nên cô vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, giữ thái độ lịch sự và khách sáo đối với cậu ta.

Một tháng sau khai giảng, trường cô tổ chức giải bóng đá giao hữu giữa cáctrường đại học. Đội bóng của Đại học A đấu giao lưu với trường cô, làđội tinh nhật nhất trong số các đội bóng sinh viên toàn thành phố, hơnnữa lại tập trung rất nhiều anh chàng đẹp trai, thu hút vô số nữ sinhđến xem.

Tôn Chí Cao là thành viên mới của đội bóng, tuy chỉ là cầu thủ dự bị nhưngcũng đến tìm Lam Tố Hinh, mời cô đến cổ vũ cho cậu ta.

“Biết đâu mình có cơ hội ra sân, nếu có cậu đến cổ vũ cho mình, nhất định mình sẽ là tiểu hành tinh tỏa sáng nhất.”

Người thật thà như cậu ta hiếm khi hài hước thế này, Lam Tố Hinh cũng khôngnỡ từ chối. Cô xem lại thời khóa biểu rồi đồng ý sẽ đến xem hiệp hai của trận đấu.

Nhưng cuối cùng, khi trận đấu kết thúc, Lam Tố Hinh mới vội vàng chạy đến sân bóng. Cô học trong thư viện, quên cả giờ giấc, lúc chạy đến thì các vận động viên đều đã rời sân.

Vẻ mặt Lam Tố Hinh thể hiện cô vô cùng biết lỗi, “Xin lỗi, sau khi tan học, mình đến thư viện tìm tài liệu nên quên mất.”

Tôn Chí Cao gượng cười. “Không sao, dù sao mình cũng không được ra sân.”

Khó khăn lắm mới được đồng ý một lần, vậy mà cô vẫn quên, lúc này Tôn ChíCao mới biết mình không có bất cứ vị trí nào trong lòng Lam Tố Hinh, côấy hoàn toàn không để tâm đến mình. Cuối cùng, cậu ta quyết định bỏcuộc.

Tôn Chí Cao không hề hay biết, lần nỗ lực cuối cùng này của cậu đã khiến Lam Tố Hinh gặp một người khác.

Từ sân bóng đi ra, Lam Tố Hinh lang thang trên con đường rợp bóng cây.Chiếc xe ô tô chở các cầu thủ của trường Đại học A đi ngang qua cô, vàothời khắc chiếc xe ấy lướt qua, hình như cô nghe thấy có tiếng nam sinhkhẽ ồ lên.

Chiếc xe đó khẽ dừng lại, cách cô không xa, sau khi có một người bước xuốngmới tiếp tục chuyển bánh. Nam sinh vừa xuống xe đó trông rất cao to, làn da màu nâu đồng sáng bóng khoác chiếc áo đồng phục in logo Đại học Amàu đỏ, xem ra anh ta là một trong số những thành viên của đội bóngtrường Đại học A. Mà kỳ lạ là tại sao anh ta lại xuống xe? Hơn nữa, côphát hiện, từ lúc xuống xe, anh ta cứ nhìn cô chăm chú, biểu cảm trênkhuôn mặt vừa kích động vừa thương cảm.

Lam Tố Hinh bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên, liền quay người, bướcnhanh về hướng khác. Bỗng thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo,một giọng nói kích động kèo theo tiếng thở gập vang lên bên tai: “Bạn gì ơi, xin chào! Tôi tên là Quảng Viễn, là sinh viên của Đại học A, tôi có thể làm quen với bạn một chút không?”

Lam Tố Hinh vốn phản cảm với bọn con trai lần đầu gặp mặt đã bám dai nhưđĩa thế này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn làm quen vớinhững người cố ý muốn bắt chuyện.”

Quảng Viễn thành khẩn giải thích: “Bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người hễ thấy con gái xinh đẹp là mặt dày bám theo. Chỉ vì tôi thấy ngoại hìnhcủa bạn…rất giống một người bạn đã qua đời của tôi nên vừa nhìn thấy bạn tôi liền nhảy xuống xe gặp bạn.”

Ngoại hình rất giống một người bạn đã mất của cậu ta? Lam Tố Hinh dừng chân,suy nghĩ giây lát rồi buột miệng hỏi: “Bạn của anh…có phải họ Diệp?”

2.

Quảng Viễn kinh ngạc: “Sao bạn biết, bạn quen U Đàm à?”

Quả nhiên là Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ. Định thần lại, cô bình tĩnh đáp: “Trước anh, đã từng có người nóivới tôi như vậy.”

“Thật không? Ai đã từng nói vậy?”

“Đương nhiên cũng là người quen của cô ấy, người ta nói ngoại hình của tôi rất giống cô ấy.” Lam Tố Hinh cố ý trả lời thật đơn giản.

“Vậy à? Đúng là ngoại hình của bạn rất giống cô ấy. Hơn nữa, kiểu tóc củabạn cũng giống, cách ăn mặc, trang điểu cũng nữ tính như vậy. Tôi cảmthấy hai người như chị em sinh đôi ấy. Vừa rồi, mới thoáng nhìn…tôi còntưởng mình nhìn thấy cô ấy cơ.”

Quảng Viễn vừa nói vừa chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, ánh mắt chất chứa sự quantâm dịu dàng và nỗi đau buồn sâu sắc. Chẳng cần quá thông minh cũng cóthể nhìn ra ngay tình cảm của anh ta đối với Diệp U Đàm như thế nào.

Lúc này, Lam Tố Hinh lại thấy ngưỡng mộ Diệp U Đàm nhiều hơn. Tuy cô ấy đãrời xa thế giới này nhưng Anh Hạo Đông và Quảng Viễn vẫn luôn nhớ về côấy với tình cảm sâu sắc nhất.

“Đáng tiếc, tôi không phải là cô ấy, anh nhận nhầm người rồi.”

“Đúng, bạn không phải là cô ấy, nhưng bạn giống cô ấy như vậy, tôi…rất muốnlàm quen với bạn. Hy vọng bạn không trách tôi mạo muội, tôi có thể biếttên của bạn không?”

Cân nhắc giây lát, Lam Tố Hinh nói: “Tôi tên là Lam Tố Hinh.”

“Lam Tố Hinh.” Quảng Viễn nhắc lại tên cô rồi đột nhiên nở nụ cười thươngcảm. “Bạn còn có một điểm rất giống U Đàm. Tên của bạn và cô ấy đều làtên của các loài hoa. Đáng tiếc sinh mệnh của U Đàm giống hệt tên của cô ấy, hoa quỳnh chỉ nở trong giây lát rồi tàn lụi.”

Lam Tố Hinh nhìn anh ta, hỏi: “Tại sao Diệp U Đàm lại qua đời?”

Từ đầu chí cuối, Anh gia chỉ nói cô ấy và Hạo Đông gặp chuyện không may,còn là chuyện gì thì chẳng ai chịu nói, điều này khiến Lam Tố Hinh cảmthấy cái chết của U Đàm tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lúc này, bỗngnhiên gặp được người quen của Diệp U Đàm, cô liền dò hỏi những thắc mắcbấy lâu.

Khuôn mặt Quảng Viễn thoáng hiện vẻ đau đớn, anh ta mím chặt môi, im lặngkhông nói. Rõ ràng đó chẳng phải hồi ức vui vẻ gì, anh ta không muốnchia sẻ với một người bạn mới quen.

Lam Tố Hinh liền nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”

Quảng Viễn miễn cưỡng mỉm cười rồi chuyển chủ đề: “Bạn tan học rồi chứ? Tôi mời bạn đi uống trà, được không?”

Lam Tố Hinh lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, sau khi tan học tôi phải về nhà ngay.”

“Ồ, nhà bạn quản nghiêm vậy sao?”

Lam Tố Hinh không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Quảng Viễn kinh ngạcthốt lên: “Thật không ngờ thời đại này vẫn còn nữ sinh ngoan hiền, nghelời bố mẹ như bạn. Thôi vậy, dù sao hôm nay tôi cũng rất vui vì được làm quen với bạn, Lam Tố Hinh”

Quảng Viễn đi cùng cô ra khỏi trường học, sau khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes sang trọng đỗ trước cổng trường đợi cô, anh ta ngạc nhiên, thẳng thắnnói: “Lại thêm một bất ngờ nữa, không ngờ gia cảnh của bạn lại tốt nhưvậy. Bạn không giống các đại tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn chút nào.”

Lam Tố Hinh không giải thích, cô nghĩ không cần thiết phải nói về mình vớimột người lạ chỉ có duyên gặp một lần, khẽ mỉm cười rồi vẫy tay chào anh ta, lên xe. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Quảng Viễn vẫn đứng đó,nhìn theo chiếc xe đang rời đi, không chớp mắt.

Về đến Anh gia, bà Chu chạy ra đón cô. “Tố Hinh, Hạo Đông ngủ trưa dậy cứhỏi cô suốt. Cảm xúc của cậu ấy hôm nay có chút khác thường, dường nhưcậu ấy đang buồn phiền việc gì đó.”

“Vậy sao bà không gọi cho tôi?”

Thông thường, công việc chăm sóc Anh Hạo Đông của Lam Tố Hinh đều được sắpxếp vào thời gian ngoài giờ học để không làm ảnh hưởng đến việc lên lớpcủa cô. Anh phu nhân sắm cho cô một chiếc điện thoại, nói nếu có gì độtxuất, sẽ gọi cô lập tức quay về.

“Phu nhân nói nếu bà ấy vẫn có thể an ủi được cậu chủ thì không cần gọi cô quay về.”

Trong lòng Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật đáng mừng, Anh phu nhân không giống những bà chủ giàu có, khiếm nhã khác, thuê người giúp việclà không ngừng sai bảo, khiến người ta xoay như chong chóng, nếu khôngnhư vậy thì bà ta luôn cảm thấy không xứng với số tiền mà mình bỏ ra.

Lúc Lam Tố Hinh xuất hiện trong phòng Anh Hạo Đông, Anh phu nhân liền thởphào, thấy ánh mắt cô nhìn bà có phần cảm kích, bà bất giác khẽ mỉmcười.

Từ trước đến nay, Anh phu nhân chỉ thuê những người thực sự tận tâm làmviệc. Nhưng Lam Tố Hinh thì khác, lúc đầu vì rơi vào cảnh đường cùng,không còn cách nào khác nên mới ở lại, bà cũng vì con trai mình nên mớichịu lựa chọn một người miễn cưỡng, không cam tâm tình nguyện như cô.Nhưng một khi đã giữ cô rồi, bà sẽ phải nghĩ cách để cô toàn tâm toàn ýphục tùng, vậy nên, biện pháp “lạt mềm buột chặt”, tấn công vào tâm lýluôn là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt cảm kích củacô, bà biết cô đã có thiện cảm hơn với Anh gia rồi.

Anh phu nhân kéo tay Lam Tố Hinh, đến trước mặt Anh Hạo Đông: “Hạo Đông, con xem, U Đàm đến rồi!”

Anh Hạo Đông ngơ ngác nhìn cô. “U Đàm, là em phải không?”

Câu hỏi này không biết anh đã lặp lại bao nhiêu lần nhưng không hiểu sao mỗi lần Lam Tố Hinh trả lời đều thấy chột dạ: “Là…em.”

Anh Hạo Đông giơ tay về phía cô, cô cố gắng tỏ ra thân mật, đặt tay mìnhlên bàn tay anh. Anh kéo cô đến trước mặt, đôi mắt đen láy không ngừngnhìn cô chăm chú. Trong ánh nhìn của anh, khuôn mặt cô bất giác ửnghồng. Anh có chút nghi hoặc, đưa tay khẽ vuốt má cô, giây phút nhữngngón tay thon dài, lạnh ngắt lướt qua gò má, toàn thân cô run lên, gò má càng hồng như màu hoa đào. Nếu lúc này, Anh phu nhân không ở bên cạnhthì cô cũng không chắc mình có vùng thoát khỏi tay anh mà chạy mấtkhông. Lớn thế này rồi nhưng từ trước tới giờ, cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Anh Hạo Đông vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói vô cùng hoang mang:“U Đàm, có những lúc anh luôn cảm thấy mình đã mất em rồi…”

Xem ra, Anh Hạo Đông vẫn có ấn tượng mơ hồ về cái chết của Diệp U Đàm. LamTố Hinh cố gắng trấn tĩnh, dịu giọng an ủi: “Anh đừng nghĩ linh tinh,anh xem, chẳng phải em đang đứng trước mặt anh đây sao?”

Anh Hạo Đông lại chăm chú nhìn cô rất lâu, Anh phu nhân cũng lặng lẽ rờikhỏi phòng. Lam Tố Hinh cúi đầu, mặc cho anh nhìn mình chằm chằm. Hồilâu sau, khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt anh,ánh mắt sâu thẳm như biển cả, cô bỗng hoảng hốt, vội vàng cúi gằm.

Trong phòng rất yên tĩnh, tựa một vùng biển hoang vắng, chỉ nghe thấy nhịpthở của cô và anh, âm thầm, lặng lẽ như sóng ngầm, quẩn quanh trongkhông khí.

Bác sĩ Uông, bác sĩ riêng của Anh Hạo Đông, cứ cách hai tuần lại đến kiểmtra một lần. Hơn một tháng nay, ông ấy tỏ ra rất hài lòng với tình trạng sức khỏe của anh, ông nói bệnh của anh đã có những chuyển biến tốt.

Anh phu nhân cũng rất vui mừng. “Đều là công lao của Lam Tố Hinh. Từ khi có cô ấy, cảm xúc của Hạo Đông ổn định hơn nhiều, không còn thường xuyênphát cuồng nữa, đã chịu ăn uống trở lại rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Tố Hinh bón thì bao nhiêu nó cũng ăn, cơ thể nó bắt đầu có da có thịt, tinhthần cũng dần tốt hơn. Coi như tôi có thể yên tâm phần nào. Nhưng tôivẫn thấy luôn lo lắng, nếu có ngày Hạo Đông hoàn toàn khỏe lại, pháthiện Diệp U Đàm thực ra là Lam Tố Hinh đóng giả, còn Diệp U Đàm thật đãchết, chẳng phải nói sẽ lại phải chịu sự đả kích sao? Bác sĩ Uông, lúcđó phải làm thế nào đây?”

Bác sĩ Uông liền an ủi: “Anh phu nhân, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nàotính bước đó được thôi. Việc cần nhất lúc này là nhờ sự giúp đỡ của Lamtiểu thư đây, Hạo Đông có thể dần trở về trạng thái sinh hoạt bìnhthường, không phải sao?”

“Đúng, việc cấp bách nhất lúc này là Hạo Đông phải khỏe lên. Những chuyện khác, tôi cũng không đủ sức để lo nghĩ nữa.”

Lúc Anh phu nhân và bác sĩ Uông nói chuyện, Lam Tố Hinh đang ở trong phòngAnh Hạo Đông. Trong phòng ánh đèn sáng trưng, không còn là thế giới tămtối như trước kia nữa. Đó là nhờ cô đã nhẹ nhàng thuyết phục anh bật đèn thay vì thắp nến.

“Vì sao? Chằng phải em nói em thích ánh nến nhất sao? Trước đây, mỗi lầnchúng ta ra ngoài ăn cơm, em đều muốn đến những nhà hàng lung linh ánhnến.”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ, hóa ra là vì Diệp U Đàm thích ánh nến nên Anh HạoĐông mới làm vậy. Đôi tình nhân tựa vai nhau trong ánh nến lung linh,quả và vô cùng lãng mạn và đáng yêu. Lúc này cô chỉ có thể tùy cơ ứngbiến. “Trước đây, em thích ánh nên nhưng bây giờ, em không thích nữa.”

Dường như Anh Hạo Đông suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn cô: “Vậy bây giờ em thích gì?”

“Em thích ánh sáng của bóng đèn. Cho dù mặt trời có xuống núi, trong phòngvẫn sáng rõ như ban ngày. Hạo Đông, em bật đèn có được không?”

Anh Hạo Đông không do dự liền gật đầu: “Em thích thì bật đi.”

Lam Tố Hinh đã khiến căn phòng tối đen như hang động trở nên sáng sủa, Anhphu nhân vô cùng vui mừng. Trước đây, Anh Hạo Đông không chịu bật đèn,khăng khăng đòi đốt nên, thực sự khiến bà vô cùng sầu não. Không ai cóthể hiểu rõ Anh Hạo Đông đã bị hoảng loạn tinh thần như thế nào hơn bà,thắp nên trong phòng thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần anh lên cơn, xô đổcây nến là sẽ xảy ra hỏa hoạn. Vì thế khoảng thời gian đó, hầu như luôncó người ở bên cạnh anh suốt hai mươi tư giờ.

Đã giải quyết xong vấn đề ánh sáng, việc tiếp theo Lam Tố Hinh muốn làm là mở rèm. Không biết căn phòng này đã bị lớp rèm nhung dày cộp đó che kín bao lâu rồi, trong phòng đã bắt đầu có mùi ẩm mốc. Không thông gió,không có ánh sáng mặt trời, có thể không ẩm mốc được sao?

Lam Tố Hinh lại thử thăm dò Anh Hạo Đông. “Hạo Đông, em muốn mở hết cửa sổ, có được không?”

Cơ thể Anh Hạo Đông hơi chấn động, anh không lập tức đồng ý như lần trước, mà trợn mắt, bờ môi khẽ run. “Đừng,…đừng đi…”

Sau đó, anh ôm siết lấy cô như sợ rằng chỉ cần buôn tay thì người ở trong lòng sẽ biến mất không còn dấu vết.

Không chỉ ôm, anh còn hôn cô. Bờ môi hơi lạnh không ngừng lướt qua trán, lông mày và đôi mắt cô… Cơ thế Lam Tố Hinh cứng đờ như hóa đá, cô nhắm mắt,không động đậy, để mặc anh hôn. Trước đó, Anh phu nhân đã nói rất rõràng, bất cứ yêu cầu nào của anh, cô đều không được cự tuyệt. Bởi lúcnày, cô đang đóng vai Diệp U Đàm, người yêu của anh.

Nụ hôn quyến luyến phủ xuống, tỉ mỉ mà dịu dàng. Môi của anh giống như con dấu, đóng lên khắp khuôn mặt cô, cuối cùng phủ lên bờ môi cô.

Cơ thế Lam Tố Hinh bất giác hơi run rẩy, đây là nụ hôn đầu đời của cô. Côhé mắt nhìn Anh Hạo Đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thuầnkhiết, không nhuốm chút dục vọng. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy,anh chỉ đang thể hiện anh yêu thương cô nhiều như thế nào mà thôi.

Nụ hôn đầu của thiếu nữ mười tám tuổi được trao cho người đàn ông thấuhiểu thế nào là tôn trọng và yêu thương, không thể coi là chuyện đángtiếc. Nhưng đáng tiếc, không phải anh đang hôn cô, mà anh đang hôn mộtngười con gái khác.

Hôm nay ở trường, Lam Tố Hinh bất ngờ nhìn thấy Quảng Viễn. Lần đầu tiêngặp anh ta đã là một tháng trước. Nếu không phải anh ta chủ động đếntrước mặt cô, mỉm cười thì cô cũng không nhận ra anh ta.

“Anh lại đến đá bóng sao?”

“Không phải, tôi đến để tìm bạn.”

“Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm bạn à? Thiên kim tiểu thư như bạn đây,có phải đều coi các nam sinh tiếp cận mình là có mục đích? Nói thậtlòng, tôi muốn đến tìm bạn sớm hơn nhưng hôm đó, nhìn thấy chiếc xe sang trọng của nhà bạn, sợ bị người ta hiểu lầm là muốn trèo cao nên tôi vẫn luôn nhắc nhở mình không được đến. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không kìmđược, đành mặt dày đến đây. Bạn muốn nghĩ sao cũng được, tôi chỉ muốngặp bạn thôi.”

Xem ra, Quảng Viễn là một người vô cùng thẳng thắn, Lam Tố Hinh cũng thẳngthắn đáp: “Tôi là Lam Tố Hinh, không phải Diệp U Đàm. Anh đừng hy vọngdựa vào tôi để chữa trị vết thương lòng.”

Cô đã chịu trách nhiệm chữa trị vết thương lòng cho Anh Hạo Đông rồi, thực sự không thể tiếp nhận cả Quảng Viễn nữa. Chẳng có lý do gì để cô phảigánh chịu mọi vết thương tình cảm mà Diệp U Đàm để lại cho hai người họ.

“Tôi không muốn xem bạn là người thế thân U Đàm. Chỉ là…bạn đã từng mất đingười mà mình yêu thương nhất chưa? Biết cô ấy vĩnh viễn không xuất hiện nữa những lại bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt giống cô ấy. Nếu là bạn,bạn không muốn thường xuyên đến gặp để được nhìn thấy cô ấy sao?”

Lam Tố Hinh im lặng, đột nhiên nhớ đến người mẹ đã qua đời. Nếu lúc này,đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt giống bà trên phố, e rằng côo cũng sẽvừa kinh ngạc vừa vui mừng mà đuổi theo, tham lam muốn nhìn thêm hết lần này đến lần khác?

“Được, anh muốn nhìn thì nhìn đi. Dù gì lúc tôi đi đường, không bị anh nhìn cũng sẽ bị người khác nhìn.”

Quảng Viễn đi theo cô: “Thực ra tôi đến tìm bạn là có việc.”

“Việc gì?”

“Hôm trước, tôi đi thăm bố mẹ của U Đàm, nói với họ rằng tôi đã nhìn thấymột cô gái có ngoại hình rất giống U Đàm. Họ cũng muốn được gặp bạn. Bạn có thể…”

Lam Tố Hinh dừng bước: “Anh muốn bảo tôi đi gặp bố mẹ của Diệp U Đàm.”

“Đúng vậy. Có được không?” Ánh mắt Quảng Viễn tràn đầy hy vọng.

Diệp U Đàm đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Lắc đầu, chỉ vì sự sắp xếp củaAnh gia mà cô được tạo hình trở thành Diệp U Đàm, lấy mận thay đào để an ủi Anh Hạo Đông đang bị bệnh trầm cảm. Không ngờ còn gặp Quảng Viễn,một người đàn ông cũng đem lòng say mê Diệp U Đàm. Anh ta không những cố ý làm quen với cô, mà còn muốn giới thiệu cô với bố mẹ của cô gái đãmất kia nữa.

Không, cô không phải là Diệp U Đàm, cô là Lam Tố Hinh. Cô không muốn quẩnquanh với những người thân thiết của Diệp U Đàm thêm nữa, cô không phảilà linh đơn diệu dược, có thể chữa lành hết các vết thương tinh thần của bọn họ.

“Xin lỗi!” Lam Tố Hinh không chút đắn đo, liền từ chối. “Quảng Viễn, tôi nói với anh một lần nữa, tôi là Lam Tố Hinh. Người nhà, bạn bè của Diệp UĐàm chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi hy vọng sau này, anh đừng đến tìmtôi nữa.”

Quảng Viễn vẫn không chịu bỏ cuộc: “Lam Tố Hinh, xin bạn đi gặp họ một lầnthôi. Hai bác thật sự rất đáng thương, họ chỉ có một người con gái…”

“Tôi thương họ thì ai thương tôi? Hai tháng trước, mẹ tôi cũng qua đời,trong lòng tôi đang vô cùng buồn bã. Quảng Viễn, anh tìm mẹ cho tôi được sao?”

Quảng Viễn sững sờ, choáng váng, Lam Tố Hinh quay đầu đi, không hề quay đầu lại.

3.

Sức khỏe của Anh Hạo Đông tốt lên từng ngày, khuôn mặt gầy gò với hai máhõm sâu bây giờ đã dần đầy đặn, chỉ có điều xanh xao, trắng bệch, vì cảngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời.

Anh kiên quyết không chịu mở cửa sổ, Lam Tố Hinh đành nghĩ cách khuyên anh đi ra khỏi phòng một lát.

“Hạo Đông, chúng ra ra vườn hoa tản bộ, được không? Ngày nào anh cũng ở trong phòng thì buồn lắm.”

Anh Hạo Đông ban đầu còn nghe lời, để cô dắt đi, nhưng cửa phòng vừa mở,anh không đi nữa, đờ đẫn đứng trước cửa như hóa đá. Lam Tố Hinh nhìntheo ánh mắt anh về phía dãy hành lang có bức tường kính dài sát mặtsàn.

Cô cố gắng dịu giọng hỏi: “Anh sao vậy?”

Anh Hạo Đông đưa mắt nhìn sang cô, dáng vẻ vô cùng hoang mang và lung túng, dường như có chuyện gì đó khiến anh lo sợ.

“Chúng ta đi thôi, anh xem, vườn hoa đẹp thế kia cơ mà.” Lam Tố Hinh dắt tayanh, đưa anh đi đến bên bức tường kính, từ chỗ này có thể thưởng thứckhung cảnh của vườn hoa.

Anh Hạo Đông sợ hãi, kéo Lam Tố Hinh loạng choạng lùi về phía sau. Haingười lùi đến bên kia tường, sau đó, anh mới buông ra, đưa lên lên ômđầu, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt.

“Hạo Đông, anh sao vậy? Có phải lại bị đau đầu không?”

Anh Hạo Đông không nói gì, cơ thể anh mềm nhũn, anh dựa vào tường, trượtdần xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai vai co giật, phát ra tiếngthút thít. Anh đang khóc ?

Lam Tố Hinh bất giác sững sờ, không biết cô đã vô ý làm điều gì mà khiếnanh bị kích động. Cô đang đờ đẫn thì Anh Hạo Đông đột nhiên ngẩng lên,mặt đầy nước mắt, nhìn cô chăm chú, ánh mắt như tuyệt vọng lại như hyvọng, “U Đàm, em là U Đàm phải không?”

Giọng nói của anh tràn đầy vẻ nghi hoặc, trong lúc bối rối, Lam Tố Hinh không kịp nghĩ nhiều, chỉ kiên định gật đầu. “Đúng vậy, là em đây.”

Cô biết, bất luận thế nào cũng không thể đế anh chịu kích động thêm nữa.

Hai tay của Anh Hạo Đông run rẩy, anh giữ chặt khuôn mặt cô, nhìn đi nhìnlại, cuối cùng hôn cô ngấu nghiến. Nụ hôn này của anh có cả mùi vị củanước mắt, mặn chát.

Người Lam Tố Hinh cứng đờ, để mặt anh hôn, đột nhiên nghe thấy tiếng bướcchân của ai đó đang gấp gáp lên lầu. Sóng mắt vừa lay chuyển, cô đã thấy Anh Duy Hạ xuất hiện ở đầu cầu thang, đang ngạc nhiên nhìn họ. Nhấtthời cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đẩy Anh Hạo Đông ra theo phản xạ rồibật dậy, lùi lại, mặt đỏ ửng.

Anh Hạo Đông bị cô đẩy ra, nhất thời ngẩn người. Anh nhìn cô bằng ánh mắtvừa băn khoăn vừa không hiểu, biểu hiện đó rất đáng thương, rõ ràng anhkhông hiểu vì sao “Diệp U Đàm” lại đẩy anh ra. Nhưng dường như anh lạinghĩ đến điều gì đó, cơ thể run lên, sắc mặt xanh xao như tàu lá, dángvẻ lúc run rẩy của anh càng giống một tờ giấy mong manh, hễ chạm vào làrách.

Anh Duy Hạ bước nhanh về phía anh, sắc mặt tái mét, lườm Lam Tố Hinh mộtcái, sự trách cứ sắc bén trong đôi mắt khiến cô bất giác co rúm lại. Côcúi đầu, biết mình đã sai khi không tuân thủ điều kiện mà Anh phu nhânđã giao hẹn trước với cô.

Cô chưa kịp lên tiếng giải thích, Anh Duy Hạ đã ngồi xuống, ngọt nhạt anủi em trai: “Hạo Đông, có phải em lại bị đau đầu không? Nào, anh đưa emquay về phòng nghỉ ngơi.”

Anh Hạo Đông làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội. Ánh mắt anh đau đớn, bất an khác thường:“U Đàm, tha thứ cho anh, hãy tha thứ cho anh!”

Anh Duy Hạ quay đầu, nhìn Lam Tố Hinh, dùng khẩu hình nói với cô hai từ: “Đến đây!”

Cô không dám do dự, liền đi đến. Cô ngồi xuống trước mặt Anh Hạo Đông, cốgắng để mình có thể diễn tốt vai của Diệp U Đàm: “Hạo Đông, em tha thứcho anh mà.”

Anh Hạo Đông rên rỉ, ôm siết cô, cô không động đậy, để mặt anh ôm. Tuy bêncạnh có Anh Duy Hạ đang đứng nhìn khiến cô vô cùng mất tự nhiên nhưng cô đã sai một lần, bất luận thế nào cũng không dám sai lần thứ hai.

Sau đó, cô cùng Anh Duy Hạ đưa Anh Hạo Đông về phòng, có thể là do sự kíchđộng vừa rồi mà cơ thể suy nhược của anh kiệt sức, vừa nằm xuống giường, anh đã thiếp đi.

Đắp chăn cho anh xong, Lam Tố Hinh rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, bỗng thấyAnh Duy Hạ vẫn đang ngồi ở phòng khách phía bên ngoài. Sau khi ngơ ngác, cô cũng hiểu ra một trận trách mắng đang đợi mình.

Anh Duy Hạ khách khí lên tiếng: “Lam tiểu thư, chắc cô hiểu rõ mẹ tôi mời cô đến đây để làm gì rồi nhỉ?”

Lam Tố Hinh cúi đầu, không biết phải nói gì.

“Thận phận của cô bây giờ là Diệp U Đàm, cô bạn giá mà Hạo Đông yêu thương,nó có bất cứ cử chỉ hành động thân mật nào với cô cũng là điều hiểnnhiên, nếu cô có biểu hiện chống đối, thì sẽ lại kích động nó. Hy vọngcô không tái diễn hành động ban nãy thêm lần nào nữa, cô hiểu ý tôichứ?”

Lam Tố Hinh cúi đầu hồi lâu mới khẽ trả lời: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Vậy thì tốt.”

Anh Duy Hạ không nói nữa, đứng lên, mở cửa, rời đi. Ngoài chuyện của AnhHạo Đông, anh ta không có gì khác để nói với cô. Rõ ràng anh ta là mộtngười anh rất quan tâm đến em trai, yêu thương, bảo vệ Anh Hạo Đông nhưAnh phu nhân vậy. Một mình Lam Tố Hinh đờ đẫn đứng đó, lòng đầy chuaxót. Bởi cô chỉ có một thân một mình trên thế giới này, cô phải tự yêumình, không còn bất cứ ai yêu thương bảo vệ cô nữa.

Rất lâu sau, Lam Tố Hinh mới rời khỏi phòng. Cô thả bộ một vòng quanh vườnhoa, lòng rối như tơ vò. Nhìn mặt biện màu xanh phía xa xa, cô bất giácđi về phía đó.

Nước biển xanh ngắt một màu, từng đợt sóng nhấp nhô vội vã xô bờ. Những làmgió mát lành thổi tới, làm căng phồng chiếc váy cô đang mặc và thổi tung mái tóc của cô. Lam Tố Hinh nhắm mắt, mặc cho gió phả vào mặt, mọi nỗimuộn phiền đã vơi đi, nhưng hận nỗi cơn gió này không thể thổi sạch tấtcả cảm giác đau khổ trong lòng cô.

Trên bãi cát có tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên trong gió, một nhóm thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi đang chơi bóng chuyền. Mắt chúng trong sáng, môi hồng căng mọng, làm da mịn màng như tơ lụa phảnchiếu dưới ánh mặt trời. Lam Tố Hinh rất ngưỡng mộ sự tự do tự tại, vôlo vô nghĩ của chúng, cô đứng xem chúng chơi bóng hồi lâu. Có hai lầnquả bóng bay đến trước mặt cô, cô chỉ mỉm cười, ném trả lại. Khi quảbóng bay đến trước mặt cô lần thứ ba, một đứa con gái có mái đầu hỷ nhichạy đến, cười hi hi, hỏi: “Chị có muốn chơi cùng bọn em không?”

Lam Tố Hinh khẽ cười rồi lắc đầu. “Chị không biết chơi, xem bọn em chơi là được rồi.”

Sau khi ném quả bóng về cho các bạn, đứa bé đó liền hỏi: “Chị ơi, chị cũng sống ở gần đây sao?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đầu, đứa bé đó chỉ tay vào một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, nói: “Nhà em ở đó, chị sống ở đâu ạ?”

Lam Tố Hinh miễn cưỡng chỉ cho đứa trẻ. “Chị sống trong tòa biệt thự màu trắng kia.”

Đứa bé đó nhìn theo hướng ngón tay cô, vẻ mặt có chút khác thường. “Chị sống ở đó à?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Em nghe nói…” Đứa bé thoáng do dự. “Nhà chị có một người điên, thật vậy không?”

Lam Tố Hinh sững lại, rất nhanh sau đó cô đã hiểu “người điên” mà đứa bénày nói chính là Anh Hạo Đông. Ngẫm nghĩ một lát, cô trả lời một cáchnghiêm túc: “Không, anh ấy không phải là người điên. Anh ấy chỉ bị bệnhvề tâm lý vì phải chịu một sự kích động quá lớn mà thôi.”

Đứ bé chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ: “Nhưng ai cũng nói anh ta bị điên, còn nói anh ta….”

Nó chưa kịp nói xong, bọn bạn đã lớn tiếng gọi nó mau quay lại chơi bóng.Hình như nó cũng không muốn nói tiếp, nhún vai, thè lưỡi nói: “Chị ơi,thật ngại quá, mong chị đừng để ý những gì em vừa nói. Em đi chơi bóngtiếp đây!”

Lam Tố Hinh thấy mình phải quay về Anh gia, cô đã ra ngoài khá lâu rồi. Vừa đi cô vừa không ngừng suy nghĩ về câu nói bỏ lửng của đứa bé kia. “Aicũng nói anh ta bị điên, còn nói anh ta…”

Còn nói anh ấy sao nữa? Lam Tố Hinh thực sự chẳng biết hỏi ai.

Bước ra từ tòa nhà giảng đường, Lam Tố Hinh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặpQuảng Viễn, con người này giống như âm hồn bất tán vậy. Cô giả vờ nhưkhông nhìn thấy, đang định đi về hướng thư viện thì từ sau lưng QuảngViễn lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Vừa nhìn thấy khuôn mặtcủa người đó, mắt cô như hoa đi, nhất thời đờ đẫn. Khuôn mặt kia, tạisao lại giống người mẹ đã khuất của cô đến vậy?

Quảng Viễn nói với vẻ hối lỗi: “Lam Tố Hinh, xin lỗi bạn. Vì bác Diệp rất nhớ cô con gái đã mất nên khi nghe tôi nói bạn rất giống cô ấy, bác đã bảotôi đưa đến gặp bạn dù chỉ một lần.”

Hóa ra đây là mẹ của Diệp U Đàm, Lam Tố Hinh sửng sốt đến đờ đẫn. Tại saocó thể như vậy được? Cô rất giống con gái của bà Diệp, còn bà Diệp lạigiống mẹ cô đến vậy, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế sao?

Bà Diệp vẫn nhìn Lam Tố Hinh không rời, mắt rung rưng, nghẹn ngào nói: “Rất giống, cháu trông rất giống U Đàm!”

Lam Tố Hinh cũng nhìn bà Diệp chằm chằm, bà ấy thật sự rất giống mẹ cô. Chỉ là trông bà trẻ hơn một chút, làm da trắng trẻo, cơ thể đầy đặn, có thể thấy cuộc sống của bà tương đối thoải mái, không phải chịu khổ vì kếsinh nhai.

“Cháu tên là Lam Tố Hinh phải không? Quảng Viễn nói mẹ cháu đã qua đời haitháng trước. Ta mất con giá, cháu thì mất mẹ, nếu cháu đồng ý, để tathay mẹ cháu chăm sóc cháu, được không?” Bà Diệp nói rất chân thành, rõràng bà đang rất mong muốn tìm được một người để gửi gắm trọn tình mẫutử.

Lam Tố Hinh sực tỉnh, nhất thời cảm khái vô hạn. Tại sao lúc cô lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, không nơi nương tựa lại không gặp được người muốnnhận cô về làm con gái để yêu thương, để đến khi đã ký hợp đồng như mộtkhế ước bán thân với Anh gia rồi cô mới gặp được bà? Cô đành cười khổ.“Bác Diệp, cháu rất cảm ơn ý tốt của bác. Nhưng dù sao cháu cũng khôngphải là con gái bác, xét cho cùng, bác cũng không phải là mẹ cháu.”

“Nhưng cháu và con gái bác có ngoại hình rất giống nhau, hơn nữa, ông trời đãan bài cho bác gặp được cháu, giữa chúng ta nhất định là có duyên!”

Đâu chỉ có một chút duyên này, dáng vẻ của Lam Tố Hinh giống Diệp U Đàm,trong bà Diệp cũng nhang nhác bà Lam, Lam Tố Hinh cảm thấy sự trùng hợpnày hơi thái quá, bất giác cảm thấy nghi hoặc: “Bác Diệp, bác có chị emsinh đôi không?”

Bà Diệp ngơ ngác. “Không có, sao cháu lại hỏi vậy?”

Lam Tố Hinh hơi đắn đo, không biết có nên nói cho Diệp phu nhân biết chuyện bà trông rất giống mẹ cô không. Nhưng Quảng Viễn vô cùng nhạy bén, anhta nhớ lại biểu cảm kinh ngạc, đờ đẫn của Lam Tố Hinh lúc vừa nhìn thấybà Diệp, lập tức hỏi: “Có phải bác Diệp rất giống người mẹ đã qua đờicủa bạn không?”

Lam Tố Hinh không ngờ Quảng Viễn lại đoán được ra điểm này, nhất thờ ngơ ngác, không thốt nên lời.

“Thật sao? Trùng hợp như vậy sao?” Bà Diệp cũng rất ngạc nhiên. “Trông bác rất giống mẹ cháu sao?”

Lam Tố Hinh đành gật đầu, lấy bức ánh chụp chung của cô và mẹ ở trong víra, đưa cho bà Diệp xem. Quảng Viễn cũng sán đến nhìn, sau đó anh tabỗng ngộ ra điều gì đó, vỗ tay một cái, nói: “Chẳng trách nhìn Lam TốHinh lại động U Đàm đến vậy, hóa ra là vì bác Lam với bác Diệp trônggiống nhau như hai giọt nước. Mà hai người con gái lại rất giống mẹ, cho nên dung mạo của hai bạn giống nhau đến sáu, bảy phần. Bác Diệp, bác và bác Lam nhất định là có họ hàng, nếu không thì không có lý nào haingười lại giống nhau đến vậy.”

Bà Diệp nhìn bức ảnh, sững sỡ hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Lẽ nào bác có chị emsinh đôi thật? Nhưng bố mẹ bác chưa từng nhắc đến điều này.”

“Bác Diệp, có lẽ bác nên đi hỏi hai vị trưởng bối xem sao.”

Lời của Quảng Viễn rất có lý, bà Diệp quyết định đi tìm bố mẹ đến giải đápthắc mắc này. Lúc tạm biệt, bà nói đi nói lại với Lam Tố Hinh: “Bác sẽđến tìm cháu, bất luận là mẹ cháu và bác có họ hàng với nhau hay không.Nhưng bác vẫn có cảm giác giữa bác và mẹ cháu có một mối lương duyên nào đó. Nếu không thì chẳng có lý nào chúng ta lại giống nhau đến vậy.”

Lam Tố Hinh cũng có quan điểm này, không thể trùng hợp một cách ngẫu nhiênnhư thế chứ? Rất có thể cô và Diệp gia có mối quan hệ mật thiết nào đómà từ trước đến nay cô chưa hề biết đến.

Sau khi về đến Anh gia, Lam Tố Hinh đi thẳng lên phòng của Anh Hạo Đông như mọi ngày. Phát hiện Anh Duy Hạ cũng đang ở trong phòng, đúng là anh tarất quan tâm đến người em trai duy nhất này.

Đứng cạnh Anh Duy Hạ còn có một cô gái xinh đẹp, sành điệu, chừng hai mươiba, hai mươi tư tuổi, thân hình cao ráo, mặc bộ đồ Chanel đắt tiền, máitóc búi cao trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp có chút cao ngạo, vừa nhìn làbiết gia cảnh của cô ta rất khá giả, Anh Duy Hạ liền giới thiệu: “Đây là vợ sắp cưới của tôi, Mộ Dung San.”

Lam Tố Hinh hơi khom lưng. “Chào cô!”

Mộ Dung San hiếu kỳ nhìn Lam Tố Hinh một lượt, sau đó hờ hững gật đầu.“Chào cô!” Khi quay lại nhìn Anh Hạo Đông, vẻ mặt cô ta mới nhiệt tìnhhơn. “Hạo Đông, bạn gái cậu rất xinh đẹp!”

Anh Hạo Đông vẫn giữ bộ dạng vừa hoang mang vừa mơ màng nhìn Lam Tố Hinh,hồi lâu sau mới vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Sauđó, anh nắm tay cô, không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chăm chú. Nếu chỉcó hai người với nhau thì cô cũng kệ anh nhìn thế nào cũng được, nhưngcó Anh Duy Hạ và Mộ Dung San ở đây, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng.

“Duy Hạ, chúng ta đi thôi, không làm kỳ đà cản mũi họ nữa.”

May mà Mộ Dung San suy nghĩ thấu đáo, mỉm cười rồi kéo Anh Duy Hạ đi rangoài, để lại Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông ngồi đó nhìn nhau. Anh chămchú nhìn cô, cái nhìn sâu thẳm như màn mây mờ bao phủ khiến người tanhìn không rõ.

Lam Tố Hinh bất giác nhớ đến câu nói “nhà chị có một người điên” của đứa bé kia, hít một hơi thật sâu, cô nhìn thằng vào Anh Hạo Đông. Không, côkhông muốn coi anh như người điên. Tuy lần đầu tiên đến Anh gia, chỉnghe thấy tiếng anh gào thét trong phòng mà không nhìn thấy bóng dánganh, đã từng khiến cô xem anh như người bệnh thần kinh. Nhưng sau khitiếp xúc với anh một thời gian, cô không còn nhìn anh như vậy nữa. Dángvẻ mơ màng, hoảng hốt của anh giống hệt một đứa trẻ, một đứa trẻ đã phải chịu cảnh mất mát và lạc lối.

“U Đàm…” Cuối cùng Anh Hạo Đông lên tiếng, vẻ do dự.

Lam Tố Hinh dịu giọng nói: “Gì vậy anh?”

“Con…chúng ta đâu?”

Câu hỏi này của Anh Hạo Đông đã khiến Lam Tố Hinh đột nhiên ngây ngốc. Conư? Diệp U Đàm và anh còn có con sao? Tại sao Anh phu nhân chưa từng nhắc đến? Cô không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ biết ngơ ngác, đờ đẫn.

“Có phải em…giận anh…đã…đi bệnh viện phá thai rồi không?” Anh Hạo Đông do dự hỏi.

Dựa vào thông tin trong lời nói của anh, Lam Tố Hinh nhanh chóng nghĩ rađối sách, cuối cùng cô ngập ngừng nói: “Không phải, thực ra em vốn không mang thai, lần đó em nói với anh, chỉ là nhầm lẫn thôi.”

Anh Hạo Đông trợn mắt, nghi ngờ nói: “Nhầm lẫn, em không có thai ư? Nhưng hôm đó em đã khóc, nói với anh…”

Anh đột nhiên dừng lại, cắn chặt môi, không nói tiếp, vẻ mặt trở nên mơmàng, tựa như đột nhiên không biết mình muốn nói gì. Sau khi ngơ ngáchồi lâu, anh ôm đầu rên rỉ, xem ra anh đã chạm đến một số ký ức đau buồn nào đó nên lại đau đầu rồi.

Lam Tố Hinh dỗ dành anh nằm xuống giường ngủ, anh giống như một đứa trẻ,giữa chặt lấy tay cô, không để cô đi. Cô ở bên cạnh đến lúc anh đã ngủsay rồi mới rón rén rời khỏi phòng.

Lam Tố Hinh đến tìm Anh phu nhân, nói sự việc vừa rồi. Bà ấy nghe xong liền sững sờ: “Hạo Đông nhớ lại chuyện Diệp U Đàm từng mang thai rồi sao?”

“Anh phu nhân, tại sao bà biết chuyện này mà không nói với tôi? Vừa rồi tôiđã rất bối rối, không biết phải ứng phó thế nào. Bà bảo tôi diễn đạt vai Diệp U Đàm nhưng bà không nói cho tôi biết mọi chuyện củ họ trước đây,như thế rất khó cho tôi.”

Anh phu nhân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài, nói với vẻ hối lỗi:“Không phải tôi không muốn nói cho cô biết mà thực sự tôi cũng biết rấtít về chuyện của chúng nó. Chuyện Diệp U Đàm mang thai mại sau này tôimới biết, sau khi tỉnh lại, Hạo Đông chưa từng nhắc đến chuyện này, tôicòn tưởng nó quên rồi. Cô ứng phó rất tốt, cứ tạm thời như thế đã.”

Những lời thoái thác của bà khiến Lam Tố Hinh cảm thấy cô như bị nhét trong một chiếc hồ lô vậy.

4.

Trưa hôm sau, lúc tan học, Lam Tố Hinh vừa ra khỏi giảng đường liền bắt gặp Quảng Viễn và bà Diệp ở bên ngoài.

“Tố Hinh!” Bà Diệp gọi tên cô vô cùng thân thiết. “Hóa ra mẹ cháu là chị gái song sinh của ta, ta là dì của cháu.”

Tuy đã dự cảm mình có quan hệ gì đó với Diệp gia nhưng khi sự thực bày ratrước mắt, Lam Tố Hinh vẫn cảm thấy sốc. Cô luôn cho rằng mình không còn người thân nào trên cõi đời này, ai ngờ lúc này mình lại có một ngườidì.

Hôm đó, sau khi rời khỏi trường, bà Diệp đã tức tốc chạy về nhà bố mẹ đẻ,hỏi han thân thế. Lúc đó, bà mới biết bà chỉ là con nuôi của họ, cònviệc có phải bà còn một người chị em song sinh nữa không thì bố mẹ nuôicũng không biết, vì lúc họ đón bà ở cô nhi viện, không thấy ai nhắc đếnchuyện này. Nhưng mẹ Lam Tố Hinh và bà lại giống nhau như hai giọt nước, bà luôn có dự cảm bà và bà Lam chắc chắn có quan hệ huyết thống.

Dựa vào suy luận đó, cộng với việc bà luôn muốn giành cho Lam Tố Hinh tấmlòng yêu thương của một người mẹ đang đau đớn khi mất đi đứa con duynhất, mặc dù chuyện chị em song sinh chưa có chứng thực, nhưng bà Diệpvẫn mặc kệ tất cả, nhận mẹ cô làm chị gái để được làm dì của cô.

Bà Diệp thân thiết kéo tay Lam Tố Hinh, dịu dàng hỏi han cuộc sống của cô.

“Những năm qua, cháu và mẹ sống như thế nào? Đúng rồi, Quảng Viễn từng nói,gia cảnh nhà cháu rất khá giả, chắc mẹ con cháu sống rất rốt. Nhưng tạisao mẹ cháu lại qua đời? Dì còn chưa được gặp bà ấy. Cháu còn anh chị em không? Bố cháu có khỏe không? Nhà cháu ở đâu? Dì tới thăm họ đượckhông?”

Bà Diệp hỏi hết câu này đến câu khác khiến Lam Tố Hinh không biết phải trả lời thế nào. Ngẫm nghĩ một hồi, cô thành thật trả lời: “Thực ra thì gia cảnh nhà cháu không tốt, cháu và mẹ luôn sống trong vất vả và khổ cực.Cháu không có anh chị em, bố cháu đã qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ.Bây giờ cháu đang ở nhờ nhà người khác nên không tiện đón bác đến thăm.”

Bà Diệp nghe thấy vậy thì sững sờ, Quảng Viễn ở bên cạnh cũng ngẩn người.Vẫn cho rằng cô là tiểu thư con nhà đài các, hóa ra chỉ là ở nhờ nhàngười khác. Quảng Viễn cô thật đáng thương.

Sau giây phút sững sờ, bà Diệp sốt ruột hỏi: “Sống ở nhà người khác ư? Làhọ hàng bên nhà bố cháu phải không? Bọn họ đối xử với cháu có tốt không? Nếu không được thoải mái thì cháu dọn đến nhà dì đi. Dì và chủ sẽ đốixử với cháu như con gái ruột.”

Lam Tố Hinh cười khổ. Khi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, sao cô không gặpđược người dì này sớm hơn? Đến khi đã ký hợp đồng với Anh gia rồi, kể cả là nhà mẹ ruột cô cũng không thể ở được nữa. Trong hợp đồng đã quy định rõ, trong thời gian bốn năm, cô bắt buộc phải sống ở Anh gia, làm hộ lý đặc biệt cho Anh Hạo Đông. Nếu vi phạm hợp đồng, cái giá bồi thườngtrên trời đó, cô không thể trả được.

Nhưng Lam Tố Hinh cũng không muốn đến sống ở Diệp gia, vì dù sao người dì này vẫn rất xa cách đối với cô, cô hiểu sự quan tâm, yêu thương của bà đốivới cô hoàn toàn là vì đứa con gái đã mất, cô lịch sự từ chối: “Cảm ơnbác, không cần đâu ạ.”

Vẻ mặt của bà Diệp rất thất vọng, đang ngập ngừng muốn nói gì đó thì LamTố Hinh chợt nhìn thấy xe của Anh gia đang từ từ tiến đến. Cô phải vềrồi, không thể kéo dài cuộc nói chuyện thêm nữa, gần đây, Anh Hạo Đôngluôn làm loạn đòi gặp cô, cô đã rất cảm kích khi Anh phu nhân không yêucầu cô nghỉ học rồi. Lam Tố Hinh quay sang bà Diệp, nói: “Xin lỗi bác,cháu phải về rồi, gặp lại bác sau!”

Lúc Lam Tố Hinh mở cửa xe, bỗng thấy sắc mặc khác thường của tài xế A Thái, ngay lúc đó lại nghe bà Diệp ở phía sau hét lên: “Trời ơi! Đây…đây làxe của Anh gia. Tố Hinh, lẽ nào cháu sống ở Anh gia sao?”

Lam Tố Hinh quay đầu nhìn qua cửa kính xe, thấy sắc mặt của bà Diệp táixanh, người lảo đảo chực ngã. Quảng Viễn vội vàng đỡ lấy bà, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhìn theo chiếc xe. Khi cô đang do dự có nênxuống xe xem bà Diệp thế nào không thì A Thái đã nhanh chóng khởi độngxe rồi tăng tốc, đi ra khỏi trường học.

Trong lòng Lam Tố Hinh có vô số hoài nghi nhưng cô chỉ ngồi đó, không nóitiếng nào. Cô biết, hỏi A Thái cũng không có tác dụng gì, là một ngườiđã phục vụ ở Anh gia hàng chục năm, ông ấy tuyệt đối sẽ không hé răngnói với cô bất cứ điều gì. Nhưng cô vẫn tin tưởng, buổi tối hôm nay, Anh phu nhân nhất định sẽ đến tìm cô nói chuyện.

Khi Lam Tố Hinh lên đến phòng của Anh Hạo Đông, thấy anh đang cầm một chiếc búa nhỏ, tập trung tinh thần đập vào một vật đặt trên chiếc bàn gỗ.Nhìn thấy cô đến, anh hoảng hốt một hồi rồi nở nụ cười. “U Đàm, em đếnrồi, anh đã bóc rất nhiều hạt hồ đào cho em, mau đến ăn đi.”

Hóa ra anh đang đập hồ đào cho cô…Không, là cho Diệp U Đàm. Chiếc đĩa sứtrắng tinh xảo đựng đầy hồ đào, đủ để thấy anh đã rất tận tâm với côngviệc này. Cô luôn nghĩ anh yêu Diệp U Đàm vô cùng nhưng không biết rốtcuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Vì sao Anh phu nhân không chịu nói hết với cô? Vì sao ban nãy, phát hiện ra chiếc xe của Anh gia, bà Diệp lạicó phản ứng kinh hãi quá độ như vậy?

Lam Tố Hinh vừa suy nghĩ vừa nhón lấy một hạt hồ đào, bỏ vào miệng, sau đó mỉm cười, nói với anh: “Ngon thật đấy!”

Anh nhìn cô ăn hồ đào, có chút sững sờ, lát sau thấp giọng hỏi: “Em không bón cho anh ăn sao?”

Bón cho anh ăn? Lam Tố Hinh ngơ ngác, ngay sau đó hiểu ra, nhất định làtrước đây, lúc ở bên nhau, họ vẫn bón cho nhau ăn, cô cũng thường thấycảnh đó trên phim ảnh, Lam Tố Hinh liền lấy một hạt hồ đào, mỉm cườingọt ngào, đưa đến bên miệng anh, cố gắng để điệu bộ của mình thân mậthết sức có thể. Nhưng anh không hề há miệng mà chỉ ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt thất thần.

Đột nhiên, mặt anh trắng bệch, anh nhảy dựng lên: “Cô không phải U Đàm, cô là ai?”

Lam Tố Hinh kinh hãi, anh nhận ra cô không phải là Diệp U Đàm rồi sao? Nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào. Anh Hạo Đông bị kích động, tóm chặt lấy vai cô, vừa ra sức lắc vừa không ngừng truy vấn: “Cô là ai, cô là ai, cô là ai?”

“Anh buông em ra.”

Cô bị anh lắc đến mức choáng váng, dáng vẻ kích động đến mức mất kiểm soát của anh khiến cô vô cùng sợ hãi, gắng sức muốn vùng thoát khỏi anh.Trong lúc co kéo, hai người đã đánh đổ chiếc bàn trong góc tường, đĩa hồ đào cũng rơi xuống đất, vỡ choang, hạt hồ đào vương vãi khắp sàn. AnhHạo Đông đột nhiên buông tay ra, ôm đẩu, loạng choạng ngã xuồng, như con thú nhỏ bị thương đang cuộn mình, anh bắt đầu run rẩy, rên rỉ.

Xem ra cơn đau đầu lần này dự dội hơn bất cứ lần nào trước đây, Lam Tố Hinh vô cùng sợ hãi, lập tức ấn chuông gọi người. Chẳng mấy chốc, bà Chu vàAnh phu nhân chạy lên. Lúc họ vào phòng, Anh Hạo Đông đã rơi vào hôn mê.

Lần này, Anh Hạo Đông đổ bệnh nghiêm trọng khiến Anh gia loạn cả lên. AnhDuy Hạ đích thân chở bác sĩ Uông từ nội thành đến, bác sĩ Uông vội vàngvào phòng kiểm tra tình hình của Anh Hạo Đông. Anh Duy Hạ đi đến trướcmặt Lam Tố Hinh, nhìn xoáy vào cô. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng điệu gay gắt của anh ta khiến cô vô thức cắn chặt môi, không dám lêntiếng. Lúc này, Anh phu nhân cũng từ trong phòng Anh Hạo Đông bước ra,sắc mặt lo lắng, bước chân loạng choạng. Anh Duy Hạ vội vàng quay người, đỡ bà ngồi xuống sofa, an ủi: “Mẹ đừng lo lắng quá, Hạo Đông sẽ khôngsao đâu!”

Anh phu nhân lắc đầu, thở dài, nhìn Lam Tố Hinh đang đứng ngơ ngác trướcmặt, liền hỏi: “Tại sao lại như thế? Trước đó, Hạo Đông vẫn rất ổn, tạisao cô vừa quay về thì xảy ra chuyện?”

Lời nói của bà cũng có ý trách cứ cô, trong lòng Lam Tố Hinh đầy ấm ức, côtỉ mỉ kể những gì đã xảy ra ban nãy cho họ nghe, cuối cùng nói: “Tôicũng muốn biết vì sao anh ấy lại kích động như vậy, anh ấy gào thét nóitôi không phải Diệp U Đàm. Tôi đã rất nỗ lực để diễn vai này rồi nhưngtôi chẳng hiểu chút gì về cô ấy, mọi người cũng không ai nói rõ ràng với tôi. Giờ bị anh ấy phát hiện ra, cũng không phải hoàn toàn là lỗi củatôi.”

Anh phu nhân nhất thời không thể phản bác nhưng Anh Duy Hạ lại nói: “Có một số chuyện cô có thể tự ứng phó được nhưng cô lại không làm, việc nàythì có thế trách cô được chứ?”

Lam Tố Hinh nghẹn lời, cô biết câu “có thể tự ứng phó được nhưng lại khônglàm” của Anh Duy Hạ ám chỉ điều gì. Anh phu nhân nghi hoặc nhìn Anh DuyHạ. Anh ta cúi người, thì thầm vào tai mẹ mình nói gì đó, sắc mặt của bà bỗng trở nên khó coi: “Lam tiểu thư, có một số chuyện từ lúc bắt đầutôi đã nói rất rõ ràng với cô và cô cũng đồng ý rồi. Chuyện đã đồng ýlại không làm được, rõ ràng là cô không trọng chữ tín.”

Trong chuyện này, Lam Tố Hinh biết mình đã sai. Cô ký hợp đồng với Anh gia,cũng đã nhận một phần thù lao của Anh gia nhưng lại không thực hiện tốtnghĩa vụ của mình. Cô cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi phu nhân, tôi…sau nàytôi sẽ cố gắng làm tốt.”

“Cô nhất định phải làm được, nếu Hạo Đông muốn gần gũi cô, cô không được cự tuyệt, cô cự tuyệt nó thì khác nào đang chứng minh cô không phải làDiệp U Đàm? Như vậy chẳng phải là đã kích động đến nó sao?”

Anh phu nhân đang muốn nói tiếp thì bà Chu gõ cửa đi vào, bà ấy nhìn Lam Tố Hinh rồi cúi xuống, khẽ thì thầm với Anh phu nhân. Sắc mặt Anh phu nhân càng khó coi, bà chăm chú nhìn Lam Tố Hinh giây lát rồi đột nhiên hỏi:“A Thái nói hôm nay cô đã gặp mẹ của Diệp U Đàm. Tại sao cô lại quenbiết bà ấy?”

Anh Duy Hạ nghe thấy vậy thì kinh ngạc: “Cái gì, cô đã gặp bà Diệp? Chẳng trách….”

Chẳng trách cái gì? Anh ta không nói tiếp, chỉ nhíu mày, nhìn Lam Tố Hinhkhông chớp mắt, còn khuôn mặt của Anh phu nhân thì xám xịt.

Lam Tố Hinh biết chắc A Thái sẽ báo cáo chuyện này với Anh gia nhưng khôngngờ, phản ứng của mẹ con Anh thị lại kinh ngạc thế này, khiến cô đầynghi hoặc. Tập trung nghĩ một lát, cô thành thật đáp: “Là bà ấy đến tìmtôi, vì bà ấy cũng thấy tôi trông giống con gái của bà ấy.”

Còn chuyện bà Diếp vốn là dì của cô thì cô không nói ra, đây là bí mậtriêng của cô. Hơn nữa, cô biết việc này không để Anh gia biết thì tốthơn.

Anh phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bà ấy đã nói với cô những gì?”

“Không gì cả, chỉ nói tôi giống con gái của bà ấy, bà ấy muốn quan tâm đến tôi như quan tâm đến con gái.”

Anh Duy Hạ nhìn cô chằm chằm: “Chỉ thế thôi sao?”

Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ một lát, cẩn trọng nói: “Bà ấy còn hỏi tình hình củatôi, sau khi nghe nói tôi sống nhờ ở nhà người khác, bà ấy tỏ ý muốn đón tôi về đó.”

Ánh mắt vốn dịu dàng của Anh phu nhân đột nhiên trở nên sắc lẹm. “Nhưng Lam tiểu thư, cô nên biết chuyện này là không thể. Cô đã có hợp đồng ràngbuộc với Anh gia chúng tôi rồi!”

“Điều này tôi biết, tôi đã từ chối thành ý của bà ấy rồi!”

“Rất tốt, nhưng tôi hy vọng không chỉ có thể xác mà cả trái tim cô cũng sẽ ở đây với chúng tôi. Nếu người ở đây mà lòng lại hướng về người khác thìtôi giữ cô lại cũng chẳng ích gì. Tôi hy vọng chuyện xảy ra với Hạo Đông hôm nay sẽ không bao giờ tiếp diễn nữa.”

Lam Tố Hinh hiểu Anh phu nhân đang muốn quy hết trách nhiệm về việc Anh Hạo Đông đổ bệnh cho cô, vì cô đã không chăm sóc anh ta tận tình. Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Là do anh tự nhớ lại chuyện trước kia, cô khôngbiết gì mà ứng phó, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cô được chứ?Lời trách mắng này có phần nặng nề quá mức rồi. Anh phu nhân vốn khôngphải người hà khắc, cầu toàn, tại sao hôm nay lại như vậy? Lẽ nào là vìbiết cô đã gặp bà Diệp, nghi ngờ bà ấy đã nói gì đó nên mới gay gắt vớicô như vậy?

Quả nhiên, Anh phu nhân nói tiếp: “Lam tiểu thư, tôi nghĩ cô vẫn nên coitrọng Anh gia chúng tôi hơn. Nếu nghe thấy bất cứ lời đồn thổi nào ở bên ngoài, hy vọng cô cũng đừng tin. Cô giúp tôi chăm sóc cho Hạo Đông thật tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Lam Tố Hinh nhìn xuống, không nói. Nhận của người ta hết thứ này đến thứkhác, sao có thể không cúi đầu được đây? Anh phu nhân ngừng lại giây lát rồi dứt khoát hạ lệnh: “Buổi chiều cô không cần đến Học Viện Kinh Doanh nữa, tôi sẽ bảo bà Chu chuyển cô sang một trường đại học khác, mấy ngày nữa cô sẽ đi học ở trường mới. Còn mấy ngày này, cô cứ ở nhà, chăm sócHạo Đông.”

Lam Tố Hinh sững sờ, chuyển trường ư? Anh phu nhân làm thể rõ ràng là không muốn để cô gặp lại bà Diệp. Cô càng thấy nghi hoặc, giữa Anh Hạo Đôngvà Diệp U Đàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của hai nhà Anh –Diệp quả thật rất kỳ quái.

“Nhưng anh ấy đã nhận ra tôi không phải Diệp U Đàm rồi. Tôi còn có thể tiếptục giả mạo cô ấy được nữa không?” Không phải Lam Tố Hinh đang muốn kiếm cớ, mà thực sự lúc này cô không còn chắc chắn nữa.

“Có thể hay không, đợi Hạo Đông tỉnh lại rồi hẵng nói.”’

Trong thời gian bà Chu giải quyết việc chuyển trường cho Lam Tố Hinh, ngày nào cô cũng ở bên cạnh Anh Hạo Đông.

Cô vẫn luôn cho rằng anh đã nhận ra cô không phải Diệp U Đàm, sợ rằng sẽkhông vỗ về được anh nữa. Ai ngờ tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu, dường nhưanh còn hồ đồ hơn trước. Trước đây, khi nhìn thấy cô, anh vẫn luôn hoang mang xác nhận: “Em là U Đàm sao?” Còn bây giờ, anh nhận ra ngay cô làDiệp U Đàm, nắm chặt bàn tay thon nhỏ, miệng không ngừng gọi cô là “UĐàm”.

Mấy ngày liên tiếp, bác sĩ Uông đến khám cho Anh Hạo Đông rất đúng giờ. Hôm nay, lúc ông ra về, Lam Tố Hinh cố ý tiễn ông ra tận cửa, hỏi một sốchuyện vẫn khiến cô thắc mắc: “Hôm đó rõ ràng anh ấy đã nhận ra tôikhông phải là Diệp U Đàm rồi, tại sao sau khi tỉnh dậy lại không nhớnữa?”

Bác sĩ Uông giải thích thắc mắc của cô một cách tận tình: “Tình trạng củaHạo Đông rất đặc biệt, đại não của cậu ấy không đơn thuần chỉ là nhữngmảng ký ức hỗn loạn do vết thương bên ngoài tác động, mà còn có sự đứtgãy ký ức do bị kích động mãnh liệt gây ra. Có vài việc là tiềm thức của cậu ấy cố ý muốn quên đi nên khi chạm vào, bản năng sẽ mách bảo cậu ấylựa chọn cách quên đi. “Quên” là một trong số những phương thức bảo vệcủa cậu ấy.”

Suy cho cùng, Lam Tố Hinh vẫn chỉ là một cô gái trẻ, nghe thấy vậy thì buột miệng hỏi: “Rốt cuộc Hạo Đông đã gặp chuyện gì?”

Bác sĩ Uông rất kín tiếng, ông hòa nhã trả lời: “Là một chuyện bất hạnhngoài ý muốn, đối với những chuyện bất hạnh đã qua, mọi người đều khôngmuốn nhắc đến mà đang cố gắng quên đi. Cho nên, Lam tiểu thư, lượng thứcho tôi không thể nói rõ với cô được.”

Lam Tố Hinh không thể hỏi thêm nữa.

5.

Tạm thời không đi học, hằng ngày từ sáng đến tối, Lam Tố Hinh ở lại trongphòng cùng Anh Hạo Đông. Hai hôm nay, tinh thần của anh vẫn bất ổn, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, nử tỉnh nửa mê nhưng luôn kéo tay cô đến ngồi bên, không chịu để cô đi, như một đứa trẻ quyến luyến hơi mẹ.Anh phu nhân liền hỏi: “Tố Hinh, buổi tối cô hãy ngủ lại trong phòng Hạo Đông đi, tôi nghĩ nó cần cô.”

Lam Tố Hinh đỏ mặt nhưng không thể cự tuyệt, may mà Anh Hạo Đông không cóhành động nào khiến cô đỏ mặt hơn. Đêm xuống, anh chìm vào giấc ngủ saytrước cô. Cô nhẹ nhàng rút bàn tay ra khỏi tay anh, nhìn một lượt khắpcăn phòng, cuối cùng, ôm chăn, cuộn mình trên chiếc ghế mây đối diệngiường, thầm nghĩ đêm nay mình sẽ ngủ ngồi ở đây. Dù sao thì cô vẫn cảmthấy xấu hổ khi ngủ chung giường với một người đàn ông. Hơn nữa, anhcũng không yêu cầu, cô làm như thế này, không thể coi là vi phạm hợpđồng nhỉ?

Ngủ trên ghế rất khó chịu, Lam Tố Hinh không thể yên giấc, luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy trong phòng cótiếng động rất khẽ, ý thức của cô như quay về đêm hề ở Thẩm gia kia.Giật mình tỉnh giấc. cô vừa mở mắt liền bắt gặp ngay ánh nhìn của HạoĐông.

Không biết anh đã tỉnh lúc nào, đang ôm chăn ngồi trên giường, cách vài bướcchân ngắn ngủi nên có thể thấy đôi mắt sáng như sao đó đang sững sờ nhìn cô, có lẽ anh không biết tại sao cô lại ngủ trên ghế.

Giống như một học sinh gian lận bị bắt quả tang, Lam Tố Hinh cảm thấy vô cùng lúng túng. Khẽ ho một tiếng, cô vụng về lên tiếng: “Hạo Đông, anh tỉnhrồi à, anh có muốn uống nước không?”

Anh không trả lời, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt như vậy. Hết nhìn cô lại nhìn chiếc giường, vẻ mông lung trên khuôn mặt càng lúc càng rõ. Hồilâu sau, anh đột nhiên hỏi khẽ: “Em là U Đàm sao?”

Trái tim Lam Tố Hinh suýt bật ra khỏi lồng ngực, câu hỏi mấy hôm nay anhkhông nhắc đến, lúc này lại thốt ra. Rõ ràng cô lại khiến anh hoài nghirồi. Cô chỉ có thể trả lời một cách máy móc: “Là em!”

Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô, dưới ánh trăng, ánh mắt của anh vô cùngtrong trẻo mà thấu suốt, đột nhiên cô không dám nhìn thẳng vào anh, bởicảm giác lừa dối mãnh liệt trong lòng. Rất lâu sau, anh đưa cánh tay vềphía cô. Cô biết anh đang ra hiệu cho cô đến gần. Đến gần ư? Đến giườngcủa anh sao?

Hít một hơi thật sâu, giống như sắp dâng mình cho hổ ăn thịt. Lam Tố Hinhnhắm tịt mắt, đặt tay mình lên lòng bàn tay anh. Tránh không được thìđành phải chấp nhận đối mặt thôi.

Tay cô lạnh lẽo, run rẩy, trong lòng vô cùng căng thẳng và sợ hãi. Còn bàntay anh lại ấm áp như mùa xuân. Nắm chặt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng kéocô đến gần. Khi Lam Tố Hinh vô thức ngồi xuống chiếc giường mềm mại,trái tim đột nhiên đập dồn dập như người ta gõ trống. Anh…định làm gìtiếp nữa?

Nhưng Anh Hạo Đông lại chẳng làm gì, chỉ nhìn cô chăm chú, “U Đàm, hình như em đã thay đổi rất nhiều.”

Lam Tố Hinh miễn cưỡng nở nụ cười, không biết phải trả lời anh thế nào chophải. Nhưng anh cũng không cần cô đáp lời, nói tiếp: “Muộn quá rồi, emđừng ngủ trên ghế nữa, mau về nhà đi.”

Câu nói này vượt ra khỏi dự liệu của Lam Tố Hinh, cô nhất thời mở to mắtngạc nhiên, quên mất cả phản ứng lại. Anh Hạo Đông nhanh chóng thả taycô ra, ấn vào chiếc chuông phía đầu giường. Chẳng mấy chốc, bà Chu xuấthiện ở cửa, sắc mặt có chút căng thẳng, chắc bà ấy tưởng lại xảy rachuyện gì. Nhìn thấy hai người trong phòng đều bình thường, bà ngơ ngáchói: “Hạo Đông, cậu ấn chuông có việc gì vậy?”

Dường như Anh Hạo Đông suy nghĩ giây lát mới nhớ ra mình định làm gì, “Bảongười đưa U Đàm về nhà đi, đã muộn quá rồi, cô ấy cần về nhà rồi.”

Lời của anh khiến bà Chu khá sốc, hồi lâu sau mới luống cuống gật đầu đồng ý: “Ồ, được!”

Lam Tố Hinh cùng bà Chu rời khỏi phòng của Anh Hạo Đông. Khi sắp ra khỏicửa, cô quay đầu lại nhìn, ánh mắt thể hiện sự cảm kích vô hạn. Sau khiquay về phòng mình, Lam Tố Hinh nằm rất lâu mà không sao ngủ được, đôimắt trong sáng, bình yêu của Anh Hạo Đông vẫn chập chờn hiện lên trướcmắt…

Anh Hạo Đông không muốn Lam Tố Hinh qua đêm trong phòng mình, mà muốn cô“về nhà”, nhưng sáng sớm vừa tỉnh giấc, anh đã lập tức đòi tìm “Diệp UĐàm”, nhất định phải nhìn thấy cô mới yên tâm, không còn nhớ chuyện anhđã bảo cô “về nhà” đêm hôm qua. Tâm trí của anh vẫn còn rất mơ hồ. Anhphu nhân không yêu cầu Lam Tố Hinh qua đêm trong phòng anh nữa, sau khianh ngủ, cô có thể rời đi. Bà chỉ dặn dò cô, nhất định phải tùy cơ ứngbiến mà dỗ dành, an ủi anh cho tốt. Cô cũng tận tâm làm theo lời dặn dòcủa Anh phu nhân, bởi cô thấy cảm kích anh, trong sự cảm kích đó còn cótình cảm không thể nói rõ ràng. Mỗi lần ở bên anh, trái tim cô bất giáctrở nên mềm yếu.

Mấy ngày sau, tinh thần của Anh Hạo Đông dần tốt lên. Ngày ngày họ sớm tốibên nhau, anh càng lúc càng quyến luyến Lam Tố Hinh. Ở bên cô, anh đãbắt đầu có một số cử chỉ thân mật. Có lần đang ăn hoa quả, anh chọn mộtmiếng đào ngọt, ngậm một nửa giữa vành môi rồi ghé sát vào môi cô, muốncô cắn một miếng. Lam Tố Hinh đột nhiên ngộ ra, hóa ra đây mới là cách“bón” cho nhau ăn của anh và Diệp U Đàm. Chẳng trách hôm đó, cô lạikhiến anh bất ngờ, kinh ngạc phát hiện cô không phải là Diệp U Đàm.

Miếng đào ngọt đó khiến mặt cô đỏ ửng như ánh trời chiều. Đây là lần đầu tiên cô thân mật như vậy với một người đàn ông. Anh Hạo Đông nhìn cô thẹn đỏ mặt, đột nhiên ôm siết lấy cô, nhỏ giọng nói: “U Đàm, dáng vẻ ngượngngùng của em…giống hệt một bông hồng vậy?” Rồi anh vươn tay, lấy mộtbông hồng tươi đẹp nhất từ bó hoa cắm trong lọ thủy tinh đặt giữa bàn,đưa cho cô.

Hai gò má của Lam Tố Hinh càng đỏ hơn, khuôn mặt toát lên vẻ kiều diễm củamột đóa hồng. Anh Hạo Đông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, U Đàm, chẳng phải em luôn muốn xem hoa quỳnh khổng tước mẹ anh trồng sao? Anh đưa em đi xem nhé!”

Ngay lập tức, Anh Hạo Đông dắt tay cô, mở cửa phòng, bước ra ngoài. Mới điđược hai bước, vừa nhìn thấy dãy hành lang có một mặt là cửa kính sátsàn, anh bỗng do dự dừng bước, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng hốt.

Lúc Anh Hạo Đông đang ngập ngừng, trong lòng Lam Tố Hinh hơi lay động,không để cho anh có thời gian nghĩ lung tung, cô bước đến trước mặt, cô ý chắn đường nhìn của anh, mỉm cười, nói: “Hạo Đông, không phải anh muốnđưa em đi xem hoa quỳnh khổng tước sao? Đi thôi!”

Cô kéo anh chầm chậm bước qua dãy hành lang dài, hai phút ngắn ngủi nhưngcũng đủ khiến cô vô cùng căng thẳng, chỉ sợ bất cứ lúc nào Anh Hạo Đôngcũng sẽ giằng thoát khỏi tay cô, không muốn đi tiếp. May mà cô đã thànhcông, anh ngoan ngoãn nghe lời như chú tuần lộc nhỏ được cô dắt tay đihết cả dãy hành lang dài.

Đến đầu cầu thang, cô bảo anh vịn vào tay vịn cầu thang ngoằn nghèo hìnhvong cung kéo dài xuống tận phòng khách lớn ở tầng một. bà Chu đang nóichuyện với Anh phu nhân trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ trên lầu, họ cùng ngẩng lên nhìn. Khi thấy Anh Hạo Đông và Lam TốHinh đang đứng ở đầu cầu thang, họ cô cùng ngạc nhiên, sau đó vui mừngđứng dậy.

Giọng nói của Anh phu nhân khẽ run rẩy: “Hạo Đông…”

Bà không thể không kích động, từ lúc xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiênAnh Hạo Đông rời khỏi phòng, anh vẫn luôn tự nhốt mình trong căn phòngngủ tăm tối đó.

Tay của Anh Hạo Đông vịnh lên tay vịnh cầu thang bằng gỗ sáng bóng, thầnthái giống như xúc động, lại giống như nhớ ra điều gì, anh khẽ kiễngchân, nhanh chóng ngồi lên tay vịn, trượt xuống phòng khách dưới lầu,dường như anh vẫn chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm năm nào.

Anh phu nhân bất giác khẽ khút khít. Trước khi Anh Hạo Đông xảy ra chuyện,anh vẫn là một thằng nhóc to xác, khỏe mạnh thích nghịch ngợm. Từ trướcđến nay, chưa bao giờ anh chịu đi xuống cầu thang một cách tử tế, luônngồi lên tay vịn cầu thang, miệng kêu “tu tu” như một chiếc tàu hỏa rồitrượt xuống. Lúc đó, bà còn quát yêu anh đã lớn như vậy rồi mà vẫn chẳng chín chắn hơn chút nào, nhưng từ lúc anh xảy ra chuyện, ngày ngày chỉnằm lì trong phòng, không biết bà đã cầu khẩn đất trời cho anh khỏe lại, lấy lại sự hoạt bát, nghịch ngợm của ngày trước biết bao lần. Cuốicùng, ngày ấy cũng đã đến, bà lại được nhìn thấy bộ dạng trượt cầu thang tinh nghịch của anh.

Khi Anh Hạo Đông trượt hết đoạn cầu thang, còn vô cùng tao nhã nhảy mộtcái, ổn định thân mình đứng vững. Đây là động tác anh đã quen làm từnhò, vừa tuyệt đẹp lại vừa dứt khoát. Lam Tố Hinh nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ bằng hành động này, cô đã đoán ra được trước đây, anh chắc chắn là mộtchàng trai tràn trề sức sống, chỉ là sau khi xảy ra chuyện, anh chỉthích nhốt mình trong căn phòng tối tăm đến gần nửa năm rồi mà chẳngchịu đi đâu.

Anh Hạo Đông nhìn Anh phu nhân, gọi một tiếng “Mẹ!”, sau đó quay lại, vẫytay gọi Lam Tố Hinh đi xuống giới thiệu: “Đây là bạn gái con, Diệp UĐàm. Cô ấy vẫn luôn muốn xem hoa quỳnh khổng tước mẹ trồng.”

Cơ thể anh tuy khỏe lên từng ngày nhưng đầu óc vẫn hồ đồ như vậy. Rõ ràngLam Tố Hinh cùng anh từ trong phòng bước ra, chứng tỏ mọi người đều đãbiết cô từ đầu rồi nhưng anh vẫn trịnh trọng giới thiệu với mẹ, tựa nhưhọ mới gặp nhau lần đầu vậy.

Sắc mặt Anh phu nhân có chút khó xử: “Hạo Đông, chậu hoa quỳnh khổng tướcđó mẹ bận quá không chăm sóc được, để nó héo, vứt đi rồi.”

Thực ra mùa xuân vừa rồi, khi Anh Hạo Đông xảy ra chuyện, chậu hoa đó đã bịAnh phu nhân vì quá buồn bực mà đập nát vụn, nhưng đương nhiên bà khôngdám nói với anh điều đó.

Anh Hạo Đông rất thất vọng: “Nhưng U Đàm muốn xem.”

“Không cần đâu Hạo Đông, em không muốn xem nữa. Trong vườn nhà anh còn rấtnhiều loài hoa xinh đẹp, chúng ta đi xem nhưng loài hoa đó là được rồi.”

“Đúng vậy, Hạo Đông, hai cây hải đường tây phủ trong vườn đã nở hoa rồi! Hoanở nhiều đến mức trông giống tấm gấm đỏ vậy. Con và Diệp tiểu thư đi xem đi!”

“Hải đường tây phủ sao?” Lam Tố Hinh tỏ vẻ hung phấn. “Em nghe nói nó là cực phẩm của loài hoa hải đường. Bởi hoa hải đường thường không có hươngthơm, nhưng chỉ duy nhất hải đường tây phủ vừa thơm vừa đẹp. Hạo Đông,anh mau đưa em đi xem đi.”

Lam Tố Hinh phối hợp với bà Chu, khiến Anh Hạo Đông hướng sang chuyện khác. Anh liền gật đầu, nói: “Vậy được, anh đưa em đi xem hoa hải đường tâyphủ.”

Cuối cùng Lam Tố Hinh cũng khiến Anh Hạo Đông ra khỏi căn phòng đã đóng cửanửa năm nay. Anh phu nhân tỏ ra rất cảm kích trước việc này. Đêm nay, bà kéo cô đến nói chuyện rất lâu, đến mức cảm động rớt nước mắt. “Tố Hinh, nếu cô giúp được tôi, khiến Hạo Đông khá lên, sau này tôi nhất định sẽkhông đối xử tệ với cô. Tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này, nếu nókhông khỏe lại, tôi sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

Lam Tố Hinh nghe mà ngơ ngác, Anh phu nhân nói bà ấy chỉ có một người contrai là Anh Hạo Đông, lẽ nào Anh Duy Hạ không phải là con trai bà ấy?

Trong lúc xúc động, Anh phu nhân không ý thức được mình vừa lỡ lời, luônmiệng kể lại chuyện thuở bé của Anh Hạo Đông. Hồi đó, anh là một cậu bévô cùng hoạt bát, vui vẻ và khỏe mạnh. Vậy nên, khi anh đột nhiên trởthành một con người khác, bà nhất thời không thể tiếp nhận được, vìchuyện này mà bà đã buồn phiền đến nỗi đổ bệnh.

Tình mẫu tử đã khiến một người mồ côi như Lam Tố Hinh phải cảm động, côquyết tâm cố gắng hết mình để giúp Anh Hạo Đông khỏi bệnh.

Lam Tố Hinh bắt đầu thử mở tất cả cửa sổ trong phòng của Anh Hạo Đông. Bệnh nhân ở trong căn phòng tối đen, không có ánh nắng mặt trời lâu ngày sẽkhông tốt cho sức khỏe, nhất định phải mở cửa sổ để không khí và ánhnắng bên ngoài có thể chiếu vào. Cô cố ý gọi anh xuống vườn hoa đi tảnbộ để bà Chu sai người lên phòng tháo tất cả chỗ rèm bị ghim trên tườngrồi mở cửa sổ đã đóng chặt lâu ngày. bà Chu còn đang e dè thì Anh phunhân sau khi suy nghĩ một hồi, đã khẽ gật đầu: “Đi đi, thử xem sao.”

Sau khi tản bộ từ vườn hoa lên phòng, lúc Lam Tố Hinh cùng Anh Hạo Đông mởcửa, căn phòng tràn ngập ánh nắng rạng rỡ. Nhìn hai cánh cửa sổ thủytinh bảy màu mở toang, anh đột nhiên hơi chấn động, biểu cảm trên gươngmặt nhanh chóng biến đổi.

Lam Tố Hinh vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Anh Hạo Đông, cô lập tức xoayngười anh về phía mình, cười rạng rỡ: “Hạo Đông, vừa rồi chúng ta quênkhông hái một bó hoa hải đường về cắm rồi. Chúng ta lại ra vườn nhé?”

Anh Hạo Đông không trả lời, ánh mắt mơ màng, hết nhìn cô lại nhìn sang cánh cửa sổ, vẻ mặt vô cùng bối rối, do dự.

Đột nhiên anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa gò má cô, động tác khẽ đến mức giốngnhư anh đang xoa một món đồ sứ đắt tiền nổi tiếng, sợ hơi dùng lực mộtchút, cô sẽ vỡ tan thành trăm mảnh vậy. Đầu ngón tay anh chỉ khẽ chạm hờ rồi lập tức rụt lại. Sau ba lần như vậy, xác định cô thực sự tồn tại,anh mới ôm lấy khuôn mặt cô như đang cầm một viên ngọc, chăm chú ngắmnhìn: “U Đàm, là em thật à? Em thực sự đang ở bên cạnh anh?”

“Là em, em đang ở bên cạnh anh đây mà!”

Anh nhìn ngắm rất lâu, sau đó ôm siết lấy cô, rất chặt, giống như lo sợ hễlỏng tay thì cô sẽ biến mất vậy. Anh cúi đầu, bờ môi ấm nóng, mềm mạiphủ lên môi cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Lam Tố Hinh bị anh hôn nhưng cô vẫn nhận ralần này, nụ hôn của anh dịu dàng vàn quyến luyến vô cùng, đến mức hai gò má của cô càng lúc càng ửng hồng, trái tim cũng càng lúc càng mềm yếu,tựa như sắp tan chảy… Đột nhiên Anh Hạo Đông ngừng lại, mơ hồ hỏi: “Tạisao em lại khóc?”

Khóc rồi sao? Lam Tố Hinh đưa tay quệt khẽ, một giọt nước mắt long lanh ánhlên dưới ánh mặt trời. Hóa ra trong lúc vô thức, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, tại sao vậy? Chính cô cũng không hiểu được. Hoảng loạn cúi đầu, cô xoay người vội vàng chạy khỏi phòng của Anh Hạo Đông.