Mr. Perfect

Chương 5



Jaine trở nên dễ cáu gắt suốt thời gian còn lại trong ngày, chờ đợi nốt chiếc giày còn lại rơi xuống. Cô không thể hình dung ra nỗi lo lắng mà T.J. phải chịu đựng bởi vì nếu điều đó bị lộ ra và Galan biết được, anh ta sẽ làm T.J. khổ sở suốt phần đời còn lại. Khi điều đó đến hồi kết thúc, T.J sẽ là người mất mát nhiều nhất. Marci có mối ràng buộc nhưng ít ra là cô ấy không cưới Brick. Chuyện của Luna và Shamal King hợp tan, tan hợp mà chẳng cần sự phán xét nào.

Và trong bốn người, Jaine là người ít gặp khó khăn nhất nếu họ bị phát hiện. Cô chẳng ràng buộc với ai, cô đã không còn dính líu đến đàn ông và cô không phải trả lời ai ngoài bản thân cô cả. Cô sẽ phải chịu đựng sự trêu chọc nhưng đó là tất cả.

Khi phân tích tình hình, cô đưa ra kết luận là nên chấm dứt việc lo lắng thái quá. Vậy nếu những gã hề văn phòng cố gắng thể hiện sự hài hước của mình thì sao? Cô có thể tự chăm lo cho mình mà chẳng cần thằng cha nào hết.

Tâm trạng khá khẩm ấy kéo dài đến khi cô về nhà thấy BooBoo đang cố gắng gây ấn tượng với cô là nó lo lắng thế nào khi phải sống trong ngôi nhà xa lạ và hoàn toàn cào vụn một cái đệm trên bộ sofa của cô. Đám ruột đệm bị vãi tung ra khắp phòng khách. Cô nhắm mắt lại đếm đến mười rồi hai mươi. Chẳng có ích gì tức giận với một con mèo vì nó có thể chẳng hiểu gì và chẳng quan tâm thậm chí nó có hiểu đi chăng nữa. Nó cũng là nạn nhân của hoàn cảnh như cô vậy. Nó rít lên giận giữ khi cô với lấy nó. Cô luôn để nó một mình khi nó làm điều đó nhưng lúc khác lại tỏ lòng thương xót, bế nó lên, gãi lông cho nó, xoa bóp chân cẳng cho nó.

“Mèo con tội nghiệp.” cô ngân nga. “Mày không biết điều gì sẽ tiếp diễn đúng không?”

BooBoo gầm gừ với cô sau phá huỷ tác dụng của tiếng gầm gừ đó khi rên ư ử.

“Chỉ 4 tuần 5 ngày nữa thôi. Nghĩa là ba mươi ba ngày nữa. Mày có thể chịu đựng được tao lâu thế không?”

Nó chẳng có vẻ gì đồng ý nhưng không quan tâm miễn là cô tiếp tục xoa lưng nó. Cô mang nó vào bếp và tặng nó sự vui sướng khi đặt nó xuống nền với con chuột xù đồ chơi để nó chiến đấu.

OK. Con mèo đã coi nhà cô như rác. Cô có thể đối phó được. Mẹ cô sẽ thấy kinh sợ về sự phá phách và đến cho cô, tất nhiên, vì thế nói chung Jaine cũng chỉ thấy hơi bất tiện một chút thôi.

Cô thực sự ấn tượng về sự dịu ngọt của mình.

Cô đứng ở bồn rửa bát uống nước, gã hàng xóm của cô đã về nhà. Khi nhìn thấy chiếc Pontiac màu nâu, cô có thể cảm thấy sự dịu ngọt của mình bắt đầu bị chảy sang ống hút. Nhưng cái xe rất yên lặng, nên rõ ràng hắn đã thay bộ giảm thanh. Nếu hắn đã cô gắng thì cô cũng có thể. Cô đặt một cái chặn ở ống hút tinh thần của mình.

Cô nhìn ra cửa sổ khi gã đi ra khỏi xe và mở khoá cửa bếp đối diện với cô.

Gã mặc quần vải và áo sơ mi trắng với cái cà vạt đeo lỏng lẻo quanh cô và chiếc jacket khoác trên vai. Trông gã mệt mỏi và khi gã quay vào nhà, cô nhìn thấy một khẩu súng ngắn màu đen trong bao súng đeo bên thắt lưng gã. Đây là lần đầu cô thấy hắn không mặc bộ quần áo cũ rích bẩn thỉu và cô cảm thấy một chút mất phương hướng như thể thế giới bị dịch khỏi tâm. Biết hắn là cớm và nhìn thấy hắn với vai trò là cớm là hai việc khác nhau. Thực tế là hắn mặc thường phục thay cho đồng phục nghĩa là hắn không phải sĩ quan tuần tra nhưng ít nhất cũng là trinh sát.

Gã vẫn là tên đần độn nhưng là tên đần độn mang trách nhiệm nặng nề, nên có lẽ cô có thể thông cảm hơn. Cô không cách nào biết khi nào gã đi ngủ, gõ cửa nhà gã một chút để hỏi gã sẽ chỉ làm thất bại mục đích nếu như cô không muốn làm phiền gã khi gã ngủ. Cô chỉ cần không cắt cỏ trong lúc hắn ở nhà là được. Điều đó không có nghĩa là cô sẽ không xé rách bộ mặt dày của hắn bất cứ khi nào hắn làm phiền cô bởi vì công bằng là công bằng nhưng cô sẽ cô gắng không dây dưa với hắn. Có thể họ sẽ là hàng xóm của nhau nhiều năm.

Chúa ơi, ý nghĩ đó thật đáng thất vọng.

Sự dịu ngọt và nhân hậu của cô kéo dài tới ... ôi, gần hai tiếng rồi.

Vào lúc 7h30 cô ngồi xuống chiếc ghế bành rộng, xem ti vi và đọc một chút. Cô thường làm cả hai việc đó một lúc, tính toán rằng nếu có gì thực sự thú vị diễn ra trên cái bóng hình điện tử ấy thì nó sẽ gây được sự chú ý của cô. Một ly trà xanh bốc khói dịu dàng lên khuỷ tay cô và cô khử sạch những gỉ sét trong mình bằng cách nhấm nháp từng ngụm trà.

Một tiếng va chạm lớn phá huỷ không gian yên tĩnh quanh nhà cô.

Cô chồm ra khỏi ghế, xỏ chân vào đôi xăng đan khi cô chạy ra cửa trước. Cô biết âm thanh đó, cô đã nghe hàng trăm lần, nghìn lần trong tuổi thơ của mình khi cha cô mang cô đến bãi kiểm tra nơi cô thấy chiếc xe này đâm sầm vào xe kia.

Đèn hành lang thi nhau bật lên trên phố; những cánh cửa mở và những cái đầu tò mò thò ra như đầu rùa thò ra khỏi vỏ để nhìn trộm. Năm cánh cả ở phía phố dưới chiếu rọi bởi ngọn đèn đường ở góc trở thành một mớ kim loại nhàu nát.

Jaine chạy xuống đường, tim cô đập mạnh, dạ dày cô co thắt khi cô củng cố tinh thân chuẩn bị cho điều cô có thể thấy và cô gắng nhớ những bước cứu viện cơ bản đầu tiên. Giờ thì những người khác cũng đổ xô ra khỏi nhà, đa phần là người già, những người phụ nữ đi đôi dép ngủ và mặc váy hoặc áo choàng dúm dó, chẳng ra hình dạng gì. Đàn ông thì mặc áo lót không tay. Một vài âm thanh xướng lên, tiếng trẻ con bị khuấy động, tiếng các bà mẹ cố gắng dỗ yên chúng, tiếp người cha nói, “Dừng lại phía sau, dừng lại phía sau, nó có thể nổ đấy.”

Từng thấy rất nhiều vụ va chạm, Jaine biết nó không giống có thể bị nổ nhưng lửa thì luôn luôn có khả năng. Ngay trước khi cô đến chỗ chiếc xe trên đường, cánh cửa phía người lại xe bật mạnh ra và một gã thanh niên hung hăng nổ ra từ sau bánh lái:

“Mẹ kiếp! Cái gì thế!” hắn ta la hét, nhìn cái đầu xe rúm ró của hắn. Hắn đã đâm vào một trong những chiếc xe đỗ bên lề đường.

Một người phụ nữ trẻ chạy từ ngôi nhà ngay cạnh đó, đôi mắt cô mở to kinh hoàng.

“Ôi Chúa tôi! Ôi Chúa tôi! Xe của tôi!”

Gã thanh niên hung hăng ấy quay lại nhìn cô. “Đây là xe của mày hả đồ chó cái? Mày làm cái chó gì mà lại đỗ xe ở đường thế hả?”

Hắn ta đang say rượu. Mùi rượu xộc vào mũi Jaine làm cô phải lùi lại một bước. Quanh cô, cô có thể nghe thấy tập thể hàng xóm đã chuyển từ quan tâm sang căm phẫn.

“Ai đó phải đi gọi Sam,” cô nghe một người đàn ông nói thầm.

“Tôi sẽ đi.” Bà Kulavich quay đầu lại và đi nhanh hết mức có thể trong đôi dép lê vải bông xù của bà.

Ơ, anh ta đâu nhỉ? Jaine tự hỏi. Những người khác sống cạnh mặt đường đã ra ngoài này hết rồi mà.

Người phụ nữ chủ chiếc xe bị phá tan tành đang khóc, bàn tay cô che miệng khi cô nhìn không chớp vào đống đổ nát đó. Phía sau cô, hai đứa trẻ nhỏ khoảng 5 và 7 tuổi đứng ngập ngừng ở vỉa hè.

“Đồ chó cái mắc dịch,” tên say rượu gầm gừ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ.

“Này,” một người đàn ông lớn tuổi nói to. “Coi chừng lời nói của cậu đấy.”

“Mẹ kiếp, mấy bố già.” Hắn tiến đến người phụ nữ đang khóc, kẹp chặt đôi tay nặng nề của hắn lên vai người phụ nữ, quay cô vòng vòng.

Jaine tiến dến phía trước, sự tức giận phập phồng trong ngực cô. “Này, bạn thân,” cô nói sắc gọn. “Để cô ấy yên.”

“Đúng thế,” một giọng nói già yếu run run từ phía sau cô.

“Mẹ kiếp mày, con chó cái.” Hắn nói. “Đây là con chó cái ngu ngốc đã làm nát vụn xe tao.”

Cô biết rằng cô nỗ lực vô ích, không có lý lẽ gì với kẻ say hết. Vấn đề là gã đó đủ say để trở nên hung hăng nhưng chưa đủ say đến mức đi loạng choạng. Hắn xô mạnh người phụ nữ trẻ khiến cô suýt ngã, vấp chân vào rễ nhô ra của một trong những cây to bên đường. Cô ngồi phịch xuống vỉa hè khóc ầm ĩ, những đứa con cô sợ hãi và cũng bắt đầu khóc.

Jaine phải tính nợ với hắn. Cô tiến đến đe doạ hắn làm hắn loạng choạng. Hắn cô gắng lấy lại cân bằng nhưng thay vì thế, hắn ngã dập mông chổng vó lên trời. Hắn gắng sức đứng dậy và gào tướng những lời đe doạ khủng khiếp vào mặt Jaine.

Cô né sang bên cạnh và giơ chân ra ngáng chân hắn. Hắn bị vấp nhưng lần này vẫn có thể đứng được.

Lúc hắn quay lại, cằm hắn bạnh ra, tụt xuống tận ngực và mắt hắn thì vằn máu. Ôi, chết mất, cô lỡ làm mất rồi.

Cô lập tức chuyển sang tư thế đấm bốc học từ rất nhiều trận đánh đấm với em trai cô. Dù những trận đánh nhau đó đã cách đây nhiều năm, cô nghĩ cô di chuyển chậm chạp hơn trước nhưng có lẽ cô vẫn có thể thụi cho hắn vài quả.

“Ai đó phải gọi 911 thôi.”

“Sadie đang gọi Sam. Cậu ấy có thể giải quyết được chuyện này.”

“Tôi đã gọi 911 rồi.” Một bé gái nói.

Tên say tấn công và lúc này không gì có thể cản hắn. Cô bị hắn tấn công dữ dội Cô vừa đấm đá vừa cố gắng khoá những cú đấm của hắn cùng một lúc. Hắn đấm được một cú vào lồng ngực cô khiến cô choáng váng. Ngay lập tức, hàng xóm cô vây quanh họ, những chàng thanh niên vật lộn lôi tên say đó ra khỏi cô, những ông già giúp đỡ bằng cách đá hắn bằng đôi chân đi dép lê của mình. Jaine và gã say lăn tròn khiến một số ông già gã lăn xuống thành một đống.

Đầu cô đập xuống đất, cú đám sượt qua làm má cô đau nhói. Một cánh tay cô bị vướng chặt vào một người hàng xóm bị ngã nhưng cánh tay còn lại của cô cố gắng túm lấy da thắt lưng hắn và véo mạnh nhất có thể. Hắn rống lên như con trâu bị thương.

Gã bất ngờ đến, nâng cô dậy nhẹ nhàng như nâng một cái gối. Sững sờ, cô nhìn hắn ngã mạnh xuống đất bên cạnh cô, mặt hắn vùi xuống đất trong khi tay hắn bị bẻ quặt ra sau và một cái còng xích cổ tay hắn lại.

Cô vật lộn tìm cách ngồi dậy và thấy thực tế là mũi cô đang chạm vào mũi gã hàng xóm đần độn.

“Chết tiệt, đáng lẽ tôi phải biết là cô chứ.” Gã càu nhàu. “Tôi nên bắt giữ cả cô và gã say kia vì tội gây náo loạn mới phải.”

“Tôi không say!” Cô nói đầy căm phẫn.

“Không, hắn say và cô thì gây náo loạn!”

Sự buộc tội không công bằng của gã làm cô ngẹn lại vì tức giận nhưng điều đó cũng tốt bởi vì những lời đang giữ trong cổ cô có thể làm cô bị bắt thật.

Quanh cô, những bà vợ lo âu đang giúp những ông chồng run lẩy bẩy đứng dậy, nhặng xị hỏi han, kiểm tra xem các ông có bị thương hay gãy xương gì không. Không ai có vẻ bị làm sao cả và cô nghĩ rằng sự kích động đó sẽ khiến tim họ đập thêm vài năm nữa là ít.

Một vài phụ nữ xúm lại quanh người phụ nữ trẻ bị đẩy ngã lúc trước, hỏi han nhặng xị. Phía sau đầu cô ta bị chảy máu và những đứa con cô vẫn đang khóc. Không biết vì đồng cảm hay vì ghen tị bị bỏ rơi mà hai đứa trẻ khác cũng bắt đầu khóc. Tiếng còi báo động rú lên từ xa và sau mỗi giây lại gần hơn.

Cúi mình bên cạnh gã say bị bắt, giữ hắn bằng một tay, Sam nhìn quanh với vẻ hoài nghi.

“Jesu,” gã thì thầm lắc đầu.

Một quý bà lớn tuổi đi băng qua đường, mái tóc hoa râm đang cuốn lô uốn tóc, cúi người xuống hỏi han Jaine. “Cô không sao chứ, cô gái? Đấy là sự can đảm nhất tôi từng thấy! Anh nên ở đây, Sam. Khi tên... tên du côn đó đẩy ngã Amy, quý cô đây đã đẩy hắn ngã dập mông. Nhưng tên cô là gì nhỉ, cô gái?” bà hỏi, quay lại phía Jaine. “Tôi là Eleanor Holland; tôi sống phía bên kia đường.”

“Jaine,” cô nói và nhìn chằm chằm vào gã hàng xóm nhà bên canh. “Đúng thế, Sam, anh nên ở đây.”

“Tôi đang tắm.” gã gầm gừ. Gã dừng lại hỏi. “Cô ổn chứ?”

“Tôi khoẻ.” Cô cố đứng lên nhưng cô không biết là cô có khoẻ hay không nữa, nhưng cô không cảm thấy bị gãy xương hay choáng váng nên chắc không bị thương gì nặng.

Gã nhìn vào đôi chân yếu ớt của cô. “Đầu gối cô chảy máu kìa.”

Cô nhìn xuống và nhận thấy túi bên trái quần soóc vải bông chéo của cô đã gần như rách hẳn. Máu chảy thành dòng xuống ống quyển từ vết xước ở đầu gối cô. Cô giật mạnh cái túi bị rách rồi bọc lấy đầu gối mình. “Chỉ là vết xước thôi.”

Hai chàng kị sĩ trong hình dáng hai chiếc xe tuần tra và một chiếc xe cứu thương đến với những cái đèn nhấp nháy. Cảnh sát mặc đồng phục rẽ qua đám đông trong khi những người hàng xóm chỉ cho bác sĩ người bị thương.

30 phút sau, tất cả mọi chuyện kết thúc hoàn toàn. Đống đổ nát được hai chiếc xe cứu hộ lôi đi và gã say thì bị cảnh sát lôi đi. Người phụ nữ trẻ bị thương và hai đứa bé đi cùng được đưa vào phòng cấp cứu để khâu lại vết thương sau đầu. Vết thương nhỏ được làm sạch rồi băng lại và những chiến binh già cả dẫn họ về nhà.

Jaine chờ cho đến khi bác sĩ đi khỏi rồi tháo tấm gạc to bịt vết thương ra. Giờ thì sự kích động đã lắng xuống và cô thấy kiệt sức; tất cả những gì cô muốn là tắm nóng, bánh quy sô cô la mỏng và đi ngủ. Cô ngáp khi lê bước qua đường trở về nhà.

Sam, gã đần độn, đi bên cạnh cô. Cô liếc lên nhìn gã rồi tập trung nhìn thẳng phía trước. Cô không thích cái nhìn trên khuôn mặt gã hay cách gã hiện ra mờ mờ như qua đám mây tối. Chết tiệt, gã to lớn, có lẽ cao hơn 6 foot đến hai hoặc có thể là 3 inch và đôi vai thì rộng khoảng một thước.

“Có phải cô luôn nhảy vào tình trạng nguy hiểm đầu tiên không?” gã hỏi với giọng bình thường.

Cô nghĩ về điều đó. “Ừm” cuối cùng cô nói.

“Có thể đoán ra được.”

Cô dừng lại giữa đường và quay lại đối diện với gã, tay chống nạnh. “Anh thử xem tôi nên làm gì, chỉ đứng đó nhìn khi hắn ta đánh người phụ nữ đó nhừ tử à?”

“Cô có thể để hai người đàn ông túm lấy hắn.”

“Vâng, tốt, nhưng chẳng có ai túm lấy hắn cả nên tôi không thể chờ đợi được nữa.”

“Cô, gì nhỉ, 5-3?” gã hỏi ước lượng cô. (5 feet 3 inch)

Cô quắc mắt. “5-5”.

Gã đảo mắt và biểu hiện gã cho thấy, Ừ, đúng. Cô nghiến răng. Cô gần 5 foot 5 inch. Nhưng một inch nhỏ bé thì làm cái gì cơ chứ?

“Amy, người phụ nữ bị tổn thương ấy cao hơn cô đến 3 inch và có thể nặng hơn cô đến 30 pound. Điều gì khiến cô cho răng cô có thể đánh lại hắn?”

“Tôi không thế,” cô thú nhận.

“Không gì cơ? Nghĩ? Hiển nhiên là thế.”

Mình không thể đánh cớm được, cô nghĩ. Mình không thể đánh cớm được. Cô tự nhắc mình vài lần nữa. Cuối cùng cô cũng có thể nói với giọng điềm đạm đáng ngưỡng mộ. “Tôi không nghĩ tôi có thể đánh lại hắn.”

“Nhưng dù gì thì cô cũng đã xông vào hắn.”

Cô nhún vai. “Chỉ là khoảnh khắc điên rồ thôi.”

“Không có gì phải bàn cãi cả.”

Đã như thế rồi. Cô dừng lại lần nữa. “Thử xem những gì tôi nhận được là lời cạnh khoé của anh. Tôi ngăn hắn đánh nhừ tử người phụ nữ trước mặt hai đứa con trai của cô ấy. Xông vào hắn có vẻ không thông minh tẹo nào và dù tôi nhận thức đầy đủ được rằng tôi có thể bị thương, tôi vẫn sẽ làm như thế. Bây giờ thì nhấc mông anh xuống đường đi vì tôi không muốn đi với anh.”

“Khó đấy.” gã nói và bám lấy cánh tay cô lần nữa.

Cô phải đi nếu không muốn bị lôi đi. Vì gã không chịu để cô tự về nhà, cô phải đi thật nhanh. Tốt hơn là trước khi họ trở thành bạn đồng hành.

“Cô vội à?” gã hỏi, cái siết tay mạnh của gã làm cô quay lại và bắt cô đi cho phù hợp với những bước đi thong dong của gã hơn.

“Vâng. Tôi để lỡ...” cô cố gắng nghĩ cái gì đang chiếu trên ti vi nhưng trống rỗng. “BooBoo nghịch quả cầu lông và tôi muốn ở đó.”

“Cô thích cầu lông hử?”

“Chúng thú vị hơn người bạn đồng hành hiện giờ của tôi.” Cô nói ngọt ngào.

Gã nhăn nhó “Ối.”

Họ dừng lại nhà cô và anh thả tay cô ra. “Chườm đá lên đầu gối sẽ làm nó không bị tím nữa.” gã nói.

Cô gật đầu, đi vài bước rồi quay lại thấy anh vẫn đang đứng ở đó trông chừng cô. “Cám ơn anh đã mua bộ giảm thanh mới.”

Gã định nói gì đó châm biết, cô có thể thấy qua biểu hiện của gã nhưng rồi gã nhún vai và đơn thuần nói. “Không có gì.” Anh dừng lại nói thêm. “Cám ơn cô đã mua thùng rác mới cho tôi.”

“Không có gì.” Họ nhìn vào nhau một lúc lâu nữa như thể chờ người kia bắt đầu nổ ra cuộc chiến mới nhưng Jaine kết thúc sự khó gần bằng việc quay vào trong nhà. Cô khoá cửa sau cô và đứng lại một lúc, nhìn chiếc ghế đệm thân thuộc, cảm giác giống như phòng khách một gia đình. BooBoo đã nhảy lên đệm từ bao giờ và thêm nhiều ruột đệm bị vãi tung khắp tấm thảm.

Cô thở dài. “Quên bánh quy sô cô la mỏng đi,” cô nói lớn. “Điều này cần đến kem lạnh mới xong.”