Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo: Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 15: Anh Ấy Chính Là Thích Tôi



“Tập đoàn Vương Tân? Cậu nói quá thì cũng phải có mức độ thôi chứ? Cậu xứng sao?” Viên Thanh Kỳ chế giễu.

“Theo các cậu thì đúng là không xứng, nhưng mà hết cách rồi, anh ấy chính là thích tôi đấy!”

Những người khác thấy Đào Anh Thy không có vẻ chột dạ, giống như là thật, khiến cho trong lòng họ cũng có chút hoài nghi, không phải Đào Anh Thy may mắn đến vậy chứ?

“Nếu là bạn trai của cô, sao tôi lại không biết?” Tư Viên Hãng nói.

Đào Anh Thy cười mỉa mai: “Tại sao tôi phải cho anh biết?”

Viên Thanh Kỳ nói: “Cậu không biết sao? Người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân chính là anh trai ruột của Viên Hãng”

“..” Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn Tư Viên Hằng.

Tư Viễn Hằng, Tư Hải Minh, đều họ Tư, chẳng lẽ chính là anh em ruột? Không phải chứ…

Nói cách khác, cô và Tư Viên Háng chia ra, vừa quay người liền lên giường với anh trai của anh ta?

Trong lòng Đào Anh Thy như muốn sụp đổ rồi.

Đúng lúc này, ở cửa quán bar truyền đến một trận ầm ĩ, bọn họ quay người nhìn lại thì thấy một bóng người cao lớn tiến vào trong.

Cho dù quán bar có hò hét ầm ĩ, cũng đều bị khí thế của người đó áp chế lại một chút.

Tư Hải Minh lạnh lùng bước tới, một tay nhét vào túi quần, lộ ra đồng hồ xa xỉ trên cổ tay, chân đài cất bước, theo sau là vệ sĩ, khí thế khiến người ta phải né xa.

Đào Anh Thy ngây ra, sao anh lại ở đây…

“Anh trai tôi tới rồi, cô có muốn chứng thực với chúng tôi một chút không?” Tư Viễn Hằng ra vé muốn xem trò vui mà hỏi cô.

Đào Anh Thy quay lại nhìn Tư Viễn Hằng, cái tên này tuyệt đối là cố ý.

Tư Viễn Hằng lạnh nhạt nhìn về phía cách đó không xa.

Đào Anh Thy thuận theo ánh mắt nhìn sang, khi thấy Tư Hải Minh thì máu trong người đột nhiên lạnh đi.

Viên Thanh Kỳ hiếu ra, hỏi: Đó là anh của cậu à?”

Dù sao ở đây, ngoại trừ Tư Viễn Hãng, những người khác đều không có tư cách biết tới người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân. Quyền thế và địa vị của Tư Hải Minh là thứ mà bọn họ không thể chạm vào.

Thần kinh toàn thân như bị kéo căng, sảc mặt cũng bắt đầu trở nên dè đặt.

Đào Anh Thy nào dám bước tới chứng thực với bọn họ, cô bừng tỉnh, quay người muốn chạy trốn.

Nhưng mà Viên Thanh Kỳ nhanh tay lẹ mắt tóm được: “Anh Thy, cậu chạy cái gì? Chẳng lẽ cậu lừa bọn tớ à?”

Đào Anh Thy trừng mắt nhìn cô ta, trong lòng hoảng sợ, hôm nay cô xui chất đi được.

Tham gia sinh nhật thì đụng mặt bạn trai cũ, vừa nói dối được câu thì bị vạch trần, hôm nay đúng là cái ngày mất hết mặt mũi rồi!

“Nếu cậu không đi chứng thực thì tớ giúp cậu đi!” Viên Thanh Kỳ buông tay cô ra.

Tim Đào Anh Thy đập thỉnh thịch nhìn Viên Thanh Kỳ bước về phía Tư Hải Minh, lúc con ngươi sắc bén của Tư Hải Minh nhìn qua, dọa khiến cô vội vàng lảng tránh.

“Xin chào, Ngài Hái Minh, anh ở đây thì tốt quá. Tôi có một người bạn đang ở đây khoác lác, còn dám nói là anh là bạn trai của cô ấy, đây đúng là sự sỉ nhục đối với anh mài” Viên Thanh Kỳ tố cáo.

Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, cô hối hận ghê gớm, chỉ hi vọng lúc này có một tia sét đánh bay cô ra ngoài đi.

Lúc Tư Hải Minh đi về phía cô, cô lại càng luống cuống.

Nghĩ, không bắng giải thích một chút?

Ở chỗ này dám nhận anh là bạn trai của mình, có phải ngày mai có chết cũng không biết chết thế nào không?

Thân bình cao lớn phú xuống, Tư Hải Minh đứng vững trước mặt cô, ánh mắt đen thâm trầm tỏa ra khí lạnh.

Đầu Đào Anh Thy gần như muốn dán vào ngực, loại chuyện mờ ám này khiến cho mặt cô đỏ lên.

Còn những người khác thì đang mong chờ được xem trò hay.

“Ở đây làm gì?” Tư Hải Minh hỏi.

Đào Anh Thy liền khấn trương: “Tham gia sinh nhật bạn…”