Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 42



Khi Vô Mạt tuyên bố với tộc nhân muốn đi ra ngoài tìm một ngoại nhân đếngiúp đỡ, mọi người xôn xao. Có vài người trẻ tuổi thật ra đã từng léncùng người ngoài trao đổi, nếm ngon ngọt , trong lòng ngược lại rất đồng ý. Mà bày tỏ không đồng ý phần lớn đều là các lão nhân, bọn họ tuổi đãcao, cả đời làm đúng theo quy củ, lúc này thấy tộc trưởng mới nhận chứclàm như vậy, khó tránh khỏi có chút nghi ngờ: đây là muốn làm cái gì?Chẳng lẽ yên ổn sinh sống qua ngày không tốt sao?

Vô Mạt biết vìchuyện quan binh bao vây thần miếu lần trước đã khiến mọi người càngkhông thích ngoại nhân, vì vậy hắn đem người trong tộc đại khái phânthành mấy nhóm, trước tìm đến những tộc nhân vừa nhìn đã biết hết sứctán đồng hắn, đưa bọn họ tụ tập lại cùng nhau, nói cho bọn họ nghe ýnghĩ của mình: muốn hoàn thành nguyện vọng của Lão tộc trưởng, tuyệt đối không thể mãi bảo thủ như vậy. Mọi người bày tỏ đồng ý, cũng kiên quyết ủng hộ, trong đó đặc biệt Hậu Viêm vô cùng nhiệt tình.

Vì vậy Vô Mạt quyết định phái Hậu Viêm đi ra ngoài, trước tìm kiếm Tề Tiên Sinh.Khi Hậu Viêm nhận được mệnh lệnh này, rất kinh ngạc thấp thỏm, nhưnghiển nhiên cũng vô cùng hưng phấn. Nếu như chuyện này không có gì ngoài ý muốn, hiển nhiên hắn chính là người Vọng Tộc đầu tiên trong sửsách tuân theo lời Tộc trưởng ra bên ngoài.

Khi các lão nhânnghe được tin tức này, ở nhà than thở, bọn họ mặc dù không dám nói gìtrước mặt Vô Mạt, nhưng ở nhà khó tránh khỏi than vãn, có người thậm chí quỳ trước thần miếu khóc lóc không thôi.

Đang lúc này, Mộc Dương ra ngoài xem náo nhiệt, hắn trừng mắt lạnh nhìn tất cả, khi có một nhóm người hóng mát nói chuyện trên đường, lạnh lẽo nói một câu: "Tộc trưởng mới của chúng ta có chút không giống người khác a, quỷ mới biết hắnnghĩ như thế nào."

Lời vừa nói ra này, tất cả mọi người đều không tiếp lời.

Mặc dù một số người không đồng ý với quyết định của Tộc trưởng, thế nhưngcũng không có nghĩa là bọn họ sẽ ở sau lưng Tộc trưởng nói tam đạo tứ.

Quy của trăm ngàn năm qua, Tộc trưởng chính là Tộc trưởng, bất luận kẻ nào cũng không nên chỉ trích Tộc trưởng .

Mộc Dương ở trước mặt mọi người gặp trắc trở, nhún nhún vai đi về nhà.

Lúc này Vô Mạt tự nhiên biết mọi người rất có ý kiến, lập tức cũng chưa vội vàng, hắn bảo Bán Hạ chuẩn bị một cái sọt trứng gà, lại phân thành mấyphần, mỗi phần là tám quả, bỏ vào giỏ trúc. Một ngày này, mọi người liền thấy Vô Mạt tự tay xách theo giỏ trúc, tiến về phía nhà lão nhân giànhất trong thôn.

Lão nhân thấy Tộc trưởng tới đây, vội ra cửa nghênh đón, Vô Mạt khom lưng đỡ lão nhân đi vào nhà.

Lão nhân bận rộn sai khiến người nhà dâng canh giải nóng, tay Vô Mạt bưnglấy, uống xong. Sau khi uống xong, hai người ngồi vào chỗ của mình, lãonhân rất lo lắng: "Tộc trưởng đại nhân, người hôm nay sao lại cố ý đếnđây gặp ta vậy?"

Vô Mạt trầm thấp cười: "Tuổi của người so vớingoại gia gia của ta còn lớn hơn, là trưởng bối của cả Vọng Tộc chúngta, ta mặc dù thân là Tộc trưởng, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vẫn làvãn bối. Thân là vãn bối ghé thăm lão nhân gia người một chút có cái gìkhông đúng sao?"

Lão nhân nghe lời này, rất ngoài ý muốn nhìn Vô Mạt một cái.

Vô Mạt nâng giỏ trúc lên, bên trong là tám quả trứng gà: "Thạch gia gia,đây là trướng do gà Bán Hạ nhà ta nuôi đẻ ra, lần này cố ý đưa tới chogia gia bồi bổ thân thể."

Lão nhân vội vàng khoát tay: "Này, như vậy sao được, ta không thể nhận của Tộc trưởng được."

Vô Mạt lại nghiêm mặt nói: "Thạch gia gia, ngày đó người cũng thấy đấy,Tộc trưởng trước khi lâm chung, ta còn chưa kịp gọi ông ấy một tiếngngoại gia gia, chuyện này đối với ta mà nói là rất tiếc nuối. Ta hôm nay nhìn lão nhân gia người, liền nhớ đến Tộc trưởng đại nhân đã mất. Xinkhông cần nghĩ những vật này là do Tộc trưởng tặng, cái này chỉ là hiếu kính của một vãn bối đối với trưởng bối lớn tuổi mà thôi."

Lão nhân nghe lời nói này, lập tức không hề cự tuyệt nữa, bảo người nhà nhận lấy trứng gà.

Ông lần nữa nhìn về Vô Mạt, trong mắt đã có tán đồng: "Ta vốn không hiểutại sao Tộc trưởng muốn chọn người, hôm nay xem ra, lão nhân gia rốtcuộc vẫn rất cơ trí thánh minh a!"

Ông lại chuyển đề tài nói: "Lần này người tới tìm ta, sợ là vì chuyện phái Hậu Viêm ra ngoài đúng không?"

Vô Mạt gật đầu: "Chính thế."

Lão nhân thở dài một tiếng: "Tộc trưởng đại nhân trẻ tuổi, ta đã già nên hồ đồ rồi, lỗ tai cũng ù rồi, nhưng nếu như ngài không ghét bỏ, ta nguyện ý làm lỗ tai của ngài, nghe xem trong lòng ngài rốt cuộc đang tính toánlàm gì."

=== ====

Bán Hạ không biết Vô Mạt làm thế nào đểthuyết phục mấy lão nhân trong thôn, chỉ biết mỗi khi Vô Mạt đi ra ngoài một chuyến, trứng gà trong nhà lại ít đi tám quả, đợi đến trứng gàtrong nhà cơ hồ đều sắp thấy đáy rồi, trong thôn đã không còn có ai phản đối Vô Mạt nữa.

Tân nương Mộc Oa lặng lẽ thay phu quân của mìnhchuẩn bị hành lý đi ra ngoài, Hậu Viêm trong ánh mắt mong chờ, hưng phấn của mọi người rời thôn đi.

Vô Mạt vẫn mỗi ngày dẫn mọi người lên núi săn thú, hắn luôn đem những con mồi tươi ngon nhất phân cho nhữnggia đình có lão nhân tiểu oa nhi trong thôn, có lúc phân tới phân đi,chính hắn lại lấy ít nhất, điều này làm cho mọi người rất băn khoăn,trong lòng cũng rất cảm động và nhớ ân đức Tộc trưởng đại nhân.

Bán Hạ ở nhà bên cạnh khai hoang mảnh đất kia để trồng dưa và trái cây ,hôm nay mùa cũng đến, các loại dưa và trái cây bắt đầu tản ra mùi tráicây mê người, nàng bổ ra nếm thử, mùi vị cực tốt, nước trái cây trongveo, thịt quả đầy đặn, vừa có thể no bụng, có thể giải khát.

Nàng gọi các tộc nhân tới đây, cùng nhau thưởng thức trái cây, mọi người ănđến khí thế ngất trời, không bao lâu liền đem những quả dưa và trái câychín quét sạch.

Đa Hồn thấy vậy, thay Bán Hạ đau lòng: "Người ta thật vất vả mới trồng ra, đều bị chúng ta hái hết rồi."

Nhẫn Đông ở một bên ôm Thạch Đản cười nói: "Mẹ, người đừng đau lòng cái này, tỷ tỷ ta vốn không phải người không phóng khoáng. Ta thấy trong lòngnàng đã có chủ ý, hôm nay chúng ta đem dưa và trái cây của nàng ăn sạch, về sau nàng không biết chừng bảo Tộc trưởng đại nhân kêu mọi người cùng nhau trồng dưa quả đấy."

Bán Hạ nghe lời này, rất vui mừng nhìnmuội muội: "Ngươi từ nhỏ bị làm hư rồi, trước kia luôn không hiểu chuyện lắm. Bây giờ có thể nói ra lời này, cũng coi như đã trưởng thành."

Mấy người lớn bên này nói chuyện, thì A Thủy đang ở trên nệm rơm nằm lănlộn khắp nơi. Nàng giống như cũng ngửi thấy mùi dưa, hai tay chống trênnệm rơm, cao nâng người, ngửa mặt mong mỏi mà nhìn chằm chằm vào quả dưa trong tay người khác, nước miếng trong suốt từ trong miệng chảy xuống,chảy tới cằm, nhỏ giọt xuống nệm rơm.

Đa Hồn thấy không khỏi cười to: "Ai u, vật nhỏ này, nàng cũng muốn ăn đấy."

Nói đến đây, bà làm bộ cầm quả dưa trong tay hướng về phía miệng A Thủy, ai biết A Thủy tin là thật, vội ngước đầu đưa miệng muốn cắn, bất đắc dĩnàng thế nào cũng cắn không tới, quả dưa này vô luận như thế nào vẫnluôn cách cái miệng đang chảy nước của nàng một khoảng nhất định.

Cuối cùng A Thủy nóng nảy, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống, hai mắt ủy khuất nhìn Đa Hồn, nước mắt đang ở trong mắt đảo quanh .

A Nặc bên cạnh đã sớm thấy được, chỉ là việc người lớn làm hắn không tiện nói gì, bây giờ hắn cũng không nhịn được nữa, vội chạy qua ngồi xổmxuống, bẻ một phần nhỏ của quả dưa đưa cho A Thủy: "A Thủy, muội cầm cái này chơi đi."

A Thủy rốt cuộc cũng có được thứ mình muốn, nhấtthời ngửa mặt hướng về phía A Nặc nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó đưara bàn tay mập phì bắt lấy miếng dưa nhỏ, ngây thơ cho vào miệng.

Chỉ thấy nàng một lát nhét dưa vào khóe miệng, một lát bôi vào mặt, thậtvất vả mới bỏ vào trong miệng được, lại không cắn nổi, chỉ chốc lát saunước miếng cùng nước dưa cùng nhau chảy ra ngoài, khắp mặt miệng đều làchất lỏng, hoàn toàn thành một con mèo hoa. Cố tình hai mắt nàng vẫnsáng long lanh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười khanh khách nhìn ngườikhác.

Mọi người nhìn thấy bộ dạng ngây thơ này của nàng, khôngkhỏi cười to, Đa Hồn lại gần Bán Hạ bên tai, nhỏ giọng nói: "Ta xem ANặc rất để ý A Thủy đấy." Đa Hồn thường ngày vẫn thấy A Nặc ôm A Thủydưới tàng cây hóng mát chơi đùa, vì vậy đã sớm nhìn ra A Nặc cực kỳthương yêu A Thủy. Bà hôm nay nói như vậy, trong giọng nói tự nhiên có ý nhắc nhở, đợi một thời gian nữa, nếu hai đứa bé này trưởng thành, ngộnhỡ có tình yêu nam nữ gì, đây chẳng phải là chuyện cực kì không ổn sao.

Bán Hạ lại không quan tâm, chỉ cười cười: "Có cái gì quan trọng đâu, đều là đứa nhỏ thôi, A Nặc là nhìn A Thủy ra đời, tựa như đại ca ca thôi. Làmca ca dĩ nhiên là yêu thương muội muội."

Hai người đang nói,liền nghe Nhẫn Đông thấp giọng kêu lên một tiếng sợ hãi, vội nhìn sang,lại thấy Nhẫn Đông vui mừng nhìn Thạch Đản trong ngực.

Thạch Đảnbây giờ đã ba tháng, cũng rất ít khóc, cũng rất ít cười, chỉ dùng cặpmắt trong hơn nước hồ kia nhìn tất cả chung quanh. Lúc này hắn dựa vàongực Nhẫn Đông, nhìn A Thủy trên nệm rơm, thế nhưng cũng nở một nụ cười.

Nhẫn Đông kích động đến nước mắt đều sắp rơi, nhưng nàng lại sợ kinh độngThạch Đản, phá hỏng nụ cười này, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt mừng rỡ nhìn.

=== =====

Vô Mạt vừa chờ Hậu Viêm trở lại, vừa tranh thủ lúc không cần lên núi sănthú mang theo A Nặc đi dạo khắp nơi. Có một lần, khi bọn họ trở lại, Bán Hạ thấy A Nặc dắt trong tay một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm. Ngựa này vừanhìn đã biết tuổi còn rất nhỏ, vung vẩy cái đuôi cũng màu đỏ thẫm lộccộc theo sát Vô Mạt A Nặc hai người vào viện.

A Nặc thấy Bán Hạ, rất hưng phấn khoe: "Thẩm thẩm, người nhìn Tiểu Mã của ta này!"

Bán Hạ thế mới biết, thì ra Vô Mạt hẳn đã sớm tính toán để cho A Nặc cũngthuần phục một con ngựa con a. Lập tức nàng giúp A Nặc cắt tỉa lôngngựa, lại cho nó ăn cỏ. Lúc bắt đầu ngựa cũng không để ý tới Bán Hạ, sau đó vì đói bụng, cũng liền ăn. A Nặc ở một bên thích thú nhìn con ngựanày, thấy chỗ nào cũng thích.

Con ngựa trưởng thành Truy Phongtrong nhà đã sớm thấy con ngựa nhỏ này, nó vẫy vẫy đuôi, khinh thườngliếc một cái, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cỏ của mình.

Chuyện nàyhoàn toàn làm dâng lên khát vọng của các nam nhân trong tộc với mấy chúngựa, bọn họ cũng thừa dịp lúc nhàn hạ bắt đầu đi lên núi khắp nơi đidạo lung tung, hi vọng mình cũng có thể hàng phục một con ngựa thượngđẳng.

Chuyện này vốn là chuyện tốt, Vô Mạt cũng rất vui lòng, nhưng chỉ là có một chuyện, thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.

Kể từ khi các nam nhân bắt đầu lên núi tìm ngựa, người tới chỗ Bán Hạ trịthương cũng dần dần nhiều lên. Hôm nay người này ở trong núi tìm kiếm bị thương ở chân, ngày mai người đó thuần phục ngựa bị ngã té, bị thươngtrẹo chân, đủ loại vết thương rất, thật may là thảo dược tổ truyền củaVọng Tộc đối với những khác có lẽ không dùng được, nhưng đối với mấy vết thương này lại dùng rất tốt.

Khắp thôn đều có mùi thuốc, càngngày càng nhiều người ta đều đã có ngựa, các nam nhân cưỡi trên lưngngựa, hưng phấn ở bên ngoài thôn chạy vòng, chọc cho đám tiểu oa ở cửathôn cũng đuổi theo sau ngựa chạy loạn.

Vô Mạt trừ dẫn mọi ngườithuần phục ngựa, còn bắt đầu đem những công cụ cất giấu trong nhà raphân cho mọi người, khiến các nam nhân chăm chỉ luyện tập, đồng thời hắn càng coi trọng việc Thủ Hộ Thần miếu, lập ra quy củ nghiêm khắc, tỷnhư thần miếu một khi có bất kỳ dị động gì lập tức phải báo với hắnngay.

Làm như thế, là bởi vì hắn mơ hồ có cảm giác, thần miếu sẽ còn xảy ra chuyện.

Người ngoại tộc tham lam cũng không vì lần trước thất bại mà ngừng công kích, luôn có một số người chưa từ bỏ ý định sẽ thử một lần nữa.

Chuyện xảy ra kế tiếp đã chứng minh, dự cảm của hắn là chính xác, chỉ là hắnlại không đoán được, nguyên nhân chuyện lần này cũng không phải vì người ngoại tộc tham lam.