Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 17



Đây nhất định không phải là một đêm yên tĩnh!

Chỉ nghe Tiếu Đồng vỗ mạnh vào đùi một cái: "Tại sao tớkhông nghĩ ra nhỉ?" trong lòng Lâm Thư run rẩy, không phải là do giọng nóiđầy chí khí hào hùng của Tiếu Đồng, mà là vì - Tiếu Đồng vỗ lên chính là đùi củacô.

"Chị Tiếu à, chị lại nghĩ ra chuyện tốt đẹp gì vậy?"Lâm Thư nước mắt lưng tròng, không chút dấu vết giấu chân xuống cái bàn, biếtrõ lúc này chỉ có thể hùa theo Tiếu Đồng, mới có thể thoát khỏi "nỗi khổhình phạt"

"Tục ngữ có câu, năm mới bắt đầu là mùa xuân đó sao! Màchúng ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, không bằng nhân dịp này, tổ chức du xuân, đithăm thú cảnh quan xung quanh thế nào?"

Du lịch à, Lâm Thư suy nghĩ một chút đã cảm thấy phiền toái,đối với tiêu chuẩn một trách nữ của cô mà nói, muốn đi lại giữa thành phố này,chịu cảnh xóc nẩy trên đường, quả thực giống như điềm báo của ngày thận thế khiếncho người ta khó chịu toàn thân. Lâm Thư vẻ mặt đau khổ: "Chị tốt của emơi, chị có thể để em an toàn sống sót qua ngày không?"

Tiếu Đồng vung tay lên "Cậu thì biết cái gì, du xuân làhoạt động tập thể có sức hấp dẫn nhất trong các trường đại học đó! Không chỉ cóthể làm cho người ta đắm mình trong cảnh sắc thiên nhiên, quan trọng nhất là,cho dù là hoa đào hay hoa dại ven đường, cậu đều có thể tùy ý hái"

Lâm Thư:...... Đây mới là mục đích thực sự của cậu đúngkhông? Rốt cuộc cậu đặt Ninh Nhị ở chỗ nào hả?

"Thế nào, lớp trưởng Liễu Yên Nhiên, chủ ý này của tớkhông tồi, đúng không?" Tiếu Đồng dương dương đắc ý nhìn về phía Liễu YênNhiên.

"Có thể xem xét, như vậy có thể làm tình cảm các bạntrong lớp gần gũi hơn, đây cũng là trách nhiệm của một người lớp trưởng như tớ."không ngờ Liễu Yên Nhiên thật sự bày ra dáng vẻ suy nghĩ.

Lâm Thư yên lặng, lớp trưởng à, cậu cũng không nghĩ lại xem,đã là năm thứ ba rồi, nếu có ý thì đã sớm phát triển thành JQ rồi, đâu còn cầntới cái gọi là du xuân để hỗ trợ chứ!

Nhưng mà, rất rõ ràng, cái oán khí tí xíu kia của Lâm Thư,không hề đè nén được đáy lòng xôn xao của mấy người "Sắc nữ" kia, mấyngười kia không hề có nhân tính nhất trí lựa chọn bỏ qua cái ý kiến nho nhỏ làkhông đồng ý của Lâm Thư, Liễu Yên Nhiên giải quyết dứt khoát: "Để ngàymai tới bàn với anh Tiểu Bàn"

Tiếu Đồng hài lòng với chiến quả của mình: "Được rồi.....à, đợi chút, ngày mai cậu cho tớ đi cùng nha"

Chủ nhiệm lớp là giáo viên môn tiếng anh chuyên ngành, hiênđang là nghiên cứu sinh, tuổi tác cũng xấp xỉ các cô, chỉ mới hai mươi mấy tuổi,tất nhiên không hề có ngăn cách, ngày thường có thể thỏa mái hòa mình với họctrò. Bởi vì dáng người của anh ta cũng tương đối tròn trịa, dáng người cũngkhông cao, cho nên bị các sinh viên trong lớp gọi thân mật là "Anh Tiểu Bản"

Nếu sự việc đã không thể cứu vãn được nữa, Lâm Thư đơn giảnlấy cớ không rảnh, ở trong ký túc xá tu nhân tưỡng tính, vì sắp phải "Lặnlội đường xa" nên phải dự trữ năng lượng. Đúng lúc cô đang suy sụp tinh thầnnằm trên bàn giả chết, thì Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng từ chỗ anh Tiểu Bàn trởvề. Đồng thời mang về một tin tức: "Cuộc du xuân lần này của chúng ra sẽdo thầy Tô vĩ đại dẫn dắt"

Tiếu Đồng mặt tràn đầy hài lòng, kéo vai Lâm Thư một cái, lặnglẽ ghé sát tai cô: "Chuyện lần trước trong lòng tớ vẫn thấy áy náy, bây giờ,tớ vì phúc lợi của cậu, phải trả giá rất lớn, cảm ơn tớ đi"

Cảnh tượng quay ngược trở về một tiếng trước khi bay đến vănphòng giáo viên.

"Thầy, chúng em định chủ nhật cuối tuần này cả lớp tổchức đi du xuân, được không thầy?” Liễu Yên Nhiên lễ phép nói.

Anh Tiểu Bàn gãi gãi đầu: "Du xuân hả, không tồi, khôngtồi, tính đi đâu chưa?"

"Đã chọn được rồi ạ, là thôn T cách thành phố B khôngxa"

"Chỗ đó hả, phong cảnh không tệ, sơn thủy hữu tình,đúng lúc có thể để cho sinh viên trải nghiệm qua tâm trạng của người nôngdân." anh Tiểu Bàn híp mắt suy nghĩ một lát, gật đầu một cái: "Đãliên hệ với công ty du lịch chưa?"

"Do đường đi không xa, cho nên chúng em định tự lái xe,em đã liên hệ với một chiếc xe buýt rồi"

Không hổ là lớp trưởng, anh Tiểu Bàn đối với năng lực tổ chứccủa Liễu Yên Nhiên tương đối hài lòng: "Vậy để tôi đến đó trước xem thếnào đã, ngộ nhỡ lúc cả lớp đến nơi, lại nẩy sinh vấn đề an toàn, thì hỏng hết"

"Thầy, khoan đã....." Vốn là một người giữ chứcquân sư như Tiếu Đồng đột nhiên lên tiếng, ngăn lại niềm vui mừng bừng bừng củaanh Tiểu Bàn: "Em có chuyện này muốn nói với thầy?"

Anh Tiểu Bàn vừa nhìn thấy vẻ mặt cười cười của Tiếu Đồng,liền cảnh giác lùi về phía sau hai bước: "Chuyện gì?"

"Thầy nói, chỗ du xuân này là một chỗ tốt, hơn nữa lạicó thể rút ngắn khoảng cách giữa các bạn trong lớp đúng không ạ?"

"Đúng vậy"

"Thầy, thầy xem giữa chúng ta còn có khoảng cáchsao?" Tiếu Đồng bước lên phía trước mấy bước, bắt lấy cánh tay của anh TiểuBàn.

Nhìn Tiếu Đồng ném qua ánh mắt khó hiểu, anh Tiểu Bàn rùngmình một cái, cố gắng lấy ra sự uy nghiêm của một giáo viên nói: "Khụ khụ,Tiếu Đồng à, nam nữ thụ thụ bất thần"

Tiếu Đồng buông tay ra, không thèm nhìn lại: "Chuyệnnày lát nữa nói sau, thầy à thầy đã dẫn chúng em đi du xuân đến bốn lần rồi,bây giờ hay là đổi thầy giáo khác dẫn đi, thầy cũng đỡ bị mệt mỏi, đúng không ạ?"

"(⊙o⊙). . . Đổi người nào?"

"Thầy xem, học kỳ này không phải lớp mình cũng đổi thầydậy môn chuyên ngành hay sao? Tất cả mọi người trong lớp đều rất thích thầygiáo mới này"

"Em nói đến.... Tô Mặc, thầy giáo Tô sao?"

"Bingo ~"

Anh Tiểu Bàn cực kỳ do dự: "Chuyện này, chỉ sợ là khôngđược, vốn dĩ đây là trách nhiệm của giáo viên hướng dẫn bây giờ lại giao cho thầygiáo giảng dậy....."

"Chuyện này thì có gì khó khăn đâu, thầy là người chứkhông phải bằng sắt, vất vả quá sẽ sinh bệnh đó....Em muốn thầy Tô không từ chốithì chỉ là một chuyên nhỏ mà thôi!"

Tiếu Đồng cười hắc hắc, không biết tại sao mà tiếng cười kiakhiến cho anh Tiểu Bàn lập tức cảm thấy nếu anh ta nói không đồng ý, thì rất cóthể Tiếu Đồng sẽ cho anh nằm ở trong bệnh việt thật đó chứ.

"Vì sao nhất định phải như vậy?" Anh Tiểu Bàn hơilùi bước, nhưng vẫn còn giãy giụa.

"Thầy à, thầy có biết lớp tỉ lệ nam nữ lớp chúng ta làbao nhiêu không?"

"5:1" Đây là một tỉ lệ vô cùng bình thường ở khoangoại ngữ, con trai khan hiếm giống như báu vật vậy.

"Thầy làm giáo viên hướng dẫn, thầy có thể hiểu sự mongđợi trong lòng của những bạn sinh viên nữ không ạ?" Tiếng của Tiếu Đồng độtnhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu ngay cả điều này mà thầy cũng không hiểu,thì thầy làm sao có thể xứng với chức danh giáo viên hướng dẫn này chứ?"

Tội danh đã bị đưa lên trình độ nghiêm trọng như vậy sao? Cảngười anh Tiểu Bàn toát mồ hôi lạnh. Loại mong đợi mờ mịt này của sinh viên nữ,làm thế sao có thể thỏa mãn chứ?

"Theo như điều tra, mỗi khi có anh chàng đẹp trai nàođó xuất hiện, tâm trạng của các bạn sinh viên nữ sẽ trở nên sung sướng, cao hơnnữa chính là sự mong đợi trong lòng của các sinh viên nữ" Tiếu Đồng thoángnhìn qua vẻ mặt đồng tình của anh Tiểu Bàn: "Thầy à, thầy cũng biết, chúngem nhìn thầy cũng đã ba năm rồi, so với Tô Mặc thì....."

Tiếu Đồng trầm mặc một lúc, có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt cứngngắc của anh Tiểu Bàn, cô thở dài một cái: "Thôi, em không nói nữa, tránhviệc thầy bị đả kích"

Anh Tiểu Bàn: .....Đây mới là sự đả kích lớn nhất đó! Tôi muốngạch tên em ra khỏi danh sách giờ ngoại khóa thực tế này, đừng cản tôi!

"Cho nên, cậu liền dùng những lời này giết chết anh TiểuBàn ngay lập tức?" Sau khi Lâm Thư nhìn Tiếu Đồng, vô cùng cảm khái nói:"Cùng là thầy giáo, tại sao cậu có thể đối với thầy ấy như vậy chứ, hơn nữanếu tớ bị Tô Mặc gắt gao chèn ép thì làm sao đây?"

Tiếu Đồng khinh thường liếc Lâm Thư một cái: "Không cóhọc thức, thật là đáng sợ, cậu không nghe nói sao, phải chọn quả hồng mềm đểbót sao?"

Lâm Thư:....... Vì anh Tiểu Bàn mặc niệm ba giây.

Cứ như vậy, Liễu Yên Nhiên tuyên bố thứ sáu cả lớp đi duxuân.

"Tớ chỉ nhấn mạnh ba điều. Thứ nhất, do chúng ta tự láixe đi du xuân, vì vậy phải chú ý an toàn, đừng để bị bọn người buôn lậu bắtcóc; Thứ hai đồng ý cho mang theo người nhà, lam nhan hay hồng nhan gì cũng đượcchỉ cần không thái quá thì hãy nhân cơ hội này xóa bỏ khoảng cách giữa hai người;Thứ ba, thầy hướng dẫn lớp là Tô Mặc, xin mọi người hãy lau nước bọt đi, khôngnên vì nhìn mĩ nam là phải lạc đường ở trong rừng sâu núi thẳm"

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp liền sôi trào.Có người nói: "Lớp trưởng, không phải bạn cũng mang theo một lam nhan đấychứ?"

Liễu Yên Nhiên mặt không đổi sắc chút nào, bình tĩnh nói:"Hiện nay, người tớ thầm mến khá nhiều"

Cả lớp lặng yên.....

Tất nhiên, việc này không hề ảnh hưởng đến sự hăng hái củacác sinh viên. Con trai thì vì điều thứ hai mà rục rịch, còn nữ sinh lại thầm cảmơn trời đất vì điều thứ ba.

Lâm Thư đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Tiếu Đồng cậukhẳng định là cậu đang giúp tớ đó chứ, mà không phải là tạo cho tớ một đám tìnhđịch.

Sáng sớm ngày thứ bảy, trời vừa tờ mờ sáng, Tiếu Đồng liềntách Lâm Thư ra khỏi ván giường: "Mau sửa soạn đi, nếu không sẽ không kịpô tô đâu"

Lâm Thư mắt buồn ngủ mê man, không biết phải sửa soạn nhữngđồ gì: "Kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng phải cầm đi sao?","Tớ có nên cầm theo hai chai nước không?", "Nếu không thì, mangtheo hai cái khăn nhỏ nữa?"

Chuyện hai người bị muộn là hoàn toàn nằm trong dự liệu.

"Đều tại cậu hết, đã bảo cậu sắp xếp đồ từ tối hôm quarồi...."

"Cậu có thể gọi tớ dậy sớm hơn một chút không đượcsao?"

"Tớ chỉ còn thiếu không lấy loa dán vào tai cậu thôi, cậucòn muốn thế nào nữa?"

Cứ như vậy, cả hai ở trên xe đùn đẩy trách nhiệm cho nhau,sau khi bị tất cả mọi người trên xe khinh bỉ, Lâm Thư và Tiếu Đồng mặt xám màytro ngồi vào vị trí Tiết Băng đã xếp cho nhóm người các cô. Nhưng vào lúc này,Tiếu Đồng đột nhiên ý thức được: "Ái chà, chúng ta không phải là người đếnmuộn nhất đâu"

"Còn ai nữa sao?" Lâm Thư vừa mới hỏi xong, lập tứcnhìn thấy người đến muộn nhất kia, đang chậm rì rì đi về phía xe buýt.

"Ôi chao, dáng vẻ buồn ngủ của thầy Tô cũng cực kỳ quyếnrũ nha!

"Trời ạ, ngay cả động tác dụi mắt mà cũng tao nhã như vậysao, thực sự là..... giống như một người bước ra từ bức tranh thủy mặc !"

"Haiz, ông trời thật không công bằng"

Này này, anh ta cũng đến muộn đó, vì sao các người lại coinhư đó là chuyện hiển nhiên vậy? Lâm Thư hận chết cái loại phân biệt đối xửnày, đó thực sự là đang nhắc nhở cô, khoảng cách giữa cô và Tô Mặc không thểdùng mương máng sông ngòi để hình dung, mà phải là rãnh trời!

Đợi đến lúc Tô Mặc lên xe, cái loại phân biệt đối xử nàycàng rõ ràng: "Thầy Tô, thầy ngồi chỗ này đi?" "Thầy Tô, chỗ nàygần cửa sổ...."

Rõ ràng vừa rồi những vị trí đó đều kín cả, nhưng lập tức lạitrở nên trống không, Lâm Thư trơ mắt nhìn Tô Mặc ngồi vào bên cạnh người qua đườnggiáp, lúc này bỗng hiên hối hận không tới sớm để giành chỗ trước.

Dọc đường đi, Lâm Thư gắt gao nhìn chằm chằm những bong bóngmầu hồng xung quanh Tô Mặc, trên người tản ra oán khí ngay cả Tiếu Đồng cũng nhịnkhông được nhượng bộ lui binh: "Em gái à, em bình tĩnh đi, chị bảo đảm, chịsẽ nghĩ cách, khiến thầy Tô ngồi bên cạnh em ở trạm kế tiếp, em kiềm chế oánkhí trong người được không?"

Lúc đến trạm xăng dầu, không ít người xuống xe hít thở khôngkhí trong lành, Tô Mặc cũng không ngoại lệ.

Nhắm thời cơ, Tiếu Đồng nhanh chóng ngồi xuống chỗ của Tô Mặc,coi như không có ánh mắt gần như hình viên đạn của người qua đường giáp, thấychết không sờn cùng trò chuyện với cô ta. Nhìn thấy Tô Mặc lên xe, Tiếu Đồng vộivàng vẫy tay: "Thầy Tô, ngại quá, thầy ngồi chỗ vừa nãy của em nha"

Tô Mặc liếc mắt nhìn một cái làm bộ như đang nhìn ra phong cảnhnúi rừng ngoài cửa sổ, hé miệng cười: "Được", tiểu nha đầu này.....

Mặc dù nói cảnh quan thiên nhiên ở nông thôn, tất cả đều cóvẻ trong lành và tinh khiết, nhưng cũng vẫn là nơi có những điều không tốt đẹp,ví dụ như, đường núi lắc lư vô cùng.

Vốn dĩ thể chất của Lâm Thư cũng khá tốt, nhưng ngồi xe buýttrong hai tiếng liền, hơn nữa lại bị tra tấn như vậy, sắc mặt của cô biến đổitrong nháy mắt, cảm thấy trời đen kịt lại. May mà có mua túi bóng đề phòng, vốnđịnh cùng nói chuyện cùng Tô Mặc cho hết thời gian, nhưng xem tình hình này, đểđề phòng việc mình nôn ra, cô chỉ có thể nhét miệng mình vào trong túi bóng,nôn ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong, cảm giác bực tức khó chịu,khuôn mặt hồng nhuận lúc đầu từ từ chuyển thành trắng xanh.

Quả nhiên, trạch nữ chỉ nên ngoan ngoãn ru rú ở trong ký túcxá thôi, tránh xa những thứ thiêu thân như này!

Một cánh tay bạch ngọc đột nhiên đưa ra, vuốt vuốt tóc cô,hơi dùng lực một chút, Lâm Thư tựa vào một bờ vai ấm áp rắn chắc

"Tựa vào vai anh, ngủ một chút đi, đến nơi nhanh thôi"

Lâm Thư ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp lấp lánhkia, một cảm giác ấm áp chậm rãi chảy vào trong tim. Lần này, sẽ tha thứ cho TiếuĐồng vậy.