Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 37



Khoảng sân trong này rất lớn và thoáng đãng, bức tường bao được xây bằng đá xanh và đất vàng chẳng theo thứ tự nào, dựa sát vào tường đặt một cái bàn gỗ và vài băng ghế nhỏ, bên cạnh có cái cuốc, lưỡi gặt, dụng cụ cào bừa, một góc trên mặt đất phơi rau củ và cà rốt.

Chị Phùng dẫn bọn họ vào một gian phòng phía trong, nói: "Đây là chỗ của thằng con ngốc của tôi, không biết đi đâu chơi, giờ vẫn chưa về. Nếu không ngại, hai anh em nhà cậu ở đây một đêm với thằng ngốc này, còn cô gái thì ở chỗ tôi."

Lý Đạo quan sát căn phòng này, không lên tiếng.

Cố Tân vừa định đồng ý, thì chị Phùng lại đắn đo nói trước: "Hay là... ba anh em nhà cô cậu ở phòng này, lát nữa con trai tôi về bảo nó ngủ với tôi?"

Lý Đạo: "Vậy làm phiền rồi."

Cố Tân đưa đuôi mắt lén liếc anh, không nói chen vào.

Chị Phùng nhìn ba người họ, cười một tiếng, "Nhà còn tấm giường xếp, mang vào phòng cho mọi người?"

Cố Tân nói: "Cảm ơn chị Phùng."

Chị Phùng phất tay, gương mặt hiền hậu nhìn bọn họ: "Cảm ơn cái gì, xem như nhà mình đi, không phải khách sáo." Chị ta nói xong vội vã đi ra ngoài.

"Chị ơi." Cố Tân nhớ Lý Đạo chưa ăn cơm, đuổi theo vài bước, mở miệng có chút khó khăn: "Chỗ chị có gì ăn không, trên đường bọn em không tìm được quán cơm... tiền cơm sẽ trả thêm cho chị..."

"Tiền với bạc gì không biết, vài chén cơm thì có đáng bao nhiêu đồng đâu." Chị ta cười nói: "Nhìn mặt tôi có thế đâu chứ."

Ban đầu nhìn thấy chị Phùng, chị ta đang đứng ở cửa nhìn quanh quất, liên hệ với câu nói vừa rồi, Cố Tân đoán chị ta đứng ở cửa chờ con trai.

Cố Tân nói: "Nếu như tiện, thì chị chỉ phòng bếp ở đâu, em có thể tự làm."

"Em làm?"

Cố Tân gật đầu.

"Vậy được." Chị ta cầu cũng không được, kéo cánh tay Cố Tân đi ra ngoài theo con đường quen thuộc.

Phòng bếp là phòng ngoài của gian nhà chính, lò bếp lớn được xây bằng gạch, phía trên có đặt nồi sắt, mặt ngang phía bên cạnh, bày dầu muối tương giấm và vài chén bát.

Chị Phùng đưa cô đến phòng bếp, bê đến vài gói bột mỳ và vài quả trứng gà: "Bên kia có hành hoa và rau cải, vùng nông thôn không có thứ gì ngon, dù sao cũng chỉ tạm thời lấp đầy bụng thôi."

Cô nói cảm ơn lần nữa, chị ta bước nhanh đi ra ngoài.

Cố Tân vừa quan sát xung quanh vừa rửa tay, trước đây ở căn nhà cũ tại Lạc Bình, phòng bếp không khác với căn bếp này là bao.

Khi ấy mẹ cô đi rồi, Cố Duy nấu cơm, cô chọn một cái ghế ngồi xuống đung đưa chân.

Không biết làm gì đó, cô sẽ không đung đưa nữa.

Hai người thường bị khói đen hun, thức ăn cũng mang theo mùi khói bếp.

Nhớ lại những chuyện này, trong lòng cô không biết mình có cảm xúc gì.

Những ngày qua tâm trạng cô thay đổi liên tục, phản kháng, bi thương, tiếp nhận, trốn tránh.

Cố Tân không nghĩ đến chuyện về Cố Duy nữa, mắt cô từng nhìn thấy gương mặt thảm thiết toàn là vết thương, càng nghĩ càng khó đóng lại. Cô cố gắng niêm phong toàn bộ ký ức liên quan đến anh, không cho đầu óc có quá nhiều thời gian rảnh để hoài niệm, cuộc sống dù thế nào cũng phải đi tiếp, cô vẫn phải sống.

Cố Tân hít sâu một hơi, vẫy vẫy tay, cầm một cái nồi bên cạnh tường bắt đầu với bột mỳ.

Khi đang cán bột mỳ thì Lý Đạo đi đến, mang theo không khí ẩm ướt.

Anh vừa tắm xong, trên cơ thể là mùi xà phòng hương hoa lan tử lan cổ xưa.

Cố Tân buộc lòng quay đầu nhìn, phát hiện anh đứng sát sau lưng mình, cô nhón chân lên, mũi hướng đến phía cằm anh hít hà.

Lý Đạo: "Chó à."

"Nhớ đến bà nội em, trước đây bà thường dùng xà phòng hương này."

"Thân phận là người bề trên đấy à?"

"Anh đâu phải là bà nội em."

"Đúng là hư hỏng." Anh hôn nhanh cô vài cái: "Cần giúp không?"

"Em tự làm được." Môi dưới hơi ướt, Cố Tân không khỏi liếm láp.

Ngón tay Lý Đạo nhanh chóng giữ vài sợi tóc lòa xòa, giọt nước lạnh như băng rơi trên mặt Cố Tân, cô rụt vai né tránh: "Quá đáng ghét."

Tiếng cười của Lý Đạo vui thích, véo mặt cô một cái, ngồi sang bên cạnh, không quấy rầy cô.

Cố Tân tiếp tục cán bột mỳ, cán đến độ dầy cô mong muốn, thì rải thêm một lớp bột nữa, quấn lại, lấy dao cắt thành từng đoạn lớn bằng ngón tay.

Nước trong nồi sủi bọt li ti, mở nắp ra, hơi nước nóng bốc lên làm nhòa đi ánh đèn nhợt nhạt.

Lý Đạo ngồi phía sau nhìn mặt cô chòng chọc một lúc, đi lên trước, giúp cô đem mỳ được xắt bỏ vào nồi lớn.

"Cà chua không?"

"Có." Lý Đạo cầm đũa đảo mỳ.

Cố Tân nhanh tay cắt cà chua, thả vào trong nồi nước nấu cùng, chỉ thêm một chút muối, từ từ chờ mỳ nổi lên.

Anh nói: "Không ngờ em còn biết cán mỳ."

"Sau này có học."

Trước đó yêu đương với Thượng Gia Vĩ, cô thật lòng muốn sống cả đời này với anh ta, anh ta là người vùng Tây Bắc, thích ăn mỳ, cô thậm chí vì thế mà đăng ký lớp học nấu ăn.

Lý Đạo quay đầu liếc cô một cái, không lên tiếng.

Cố Tân cũng liếc anh, không nói tiếp.

Cô thả vào trong nồi hai quả trứng chần, rồi canh chừng bỏ thêm cải xanh vào, cuối cùng lấy bát đựng, rải thêm hành hoa đã xắt nhỏ.

Mùi thơm bay ra khắp căn bếp, vừa bê lên bàn, mũi chó của Tiểu Ngũ ngửi được mùi nhanh chạy đến.

Cố Tân lấy cho hai người mỗi người một tô lớn, trên mỗi tô có một quả trứng chần và vài miếng cải xanh, cô chỉ ăn mỳ, trước mặt là một bát nhỏ.

Lúc này Lý Đạo không để ý, anh gắp mỳ ăn như hổ đói.

Cố Tân bê bát nhìn anh, người đàn ông này đói nghiền, cái dáng khi ăn cơm hoàn toàn không được đẹp, quai hàm phồng, mặt mày cúi thấp, không lâu sau trán đã rỉ ra mồ hôi dầy đặc.

Tầm mắt Cố Tân không thể rời khỏi người anh, mỗi một động tác của anh quá chân thực, mang đến cảm giác thỏa mãn không thiết thực từ tận đáy lòng cô trỗi dậy.

Cả phòng bếp tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng ăn mỳ khe khẽ.

Cố Tân lấy toàn bộ phần còn lại trong nồi cho Tiểu Ngũ, của mình đem cho Lý Đạo.

Lý Đạo cúi mắt nhìn: "Em không ăn?"

Cố Tân nói: "No rồi."

Anh uống ngụm nước mỳ, chắp đũa bỗng nhiên khựng lại, "Ngày mai ngày bao nhiêu?"

Tiểu Ngũ nói: "Ngày sáu." Nói xong cũng đột nhiên nhớ ra: "Ngày mai là sinh nhật chị Tân."

Khi Cố Duy còn, anh ta luôn nhắc đi nhắc lại sinh nhật của Cố Tân.

Thế nhưng sống đến ngày hôm nay, người đã không còn.

Tiểu Ngũ nhủ thầm mình nói sai rồi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lý Đạo, lại quan sát Cố Tân, nhưng không nhìn thấy chút biểu cảm thừa thãi nào trên mặt hai người này.

Lý Đạo nói: "Ngày mai làm sinh nhật cho em."

Cố Tân nói: "Ừm."

Tiểu Ngũ thấy hai người không làm sao, hấp tấp nói: "Chị Tân, mai em có quà tặng cho chị."

Cố Tân còn nói cảm ơn.

Mọi người đang tán gẫu, ngoài cửa đột nhiên có âm thanh huyên náo.

Lý Đạo chỉ vào hai người đối diện, ra hiệu bảo bọn họ không được lên tiếng, lắng nghe cẩn thận, ngoài cửa ai đó gọi có người rơi xuống nước.

Chị Phùng trước đó đứng nhìn quanh quất chẳng biết đã đi đâu, xa xa truyền đến tiếng người phụ nữ lo lắng gọi lớn, nghe đến hoảng loạn.

Tiểu Ngũ nói: "Không biết chị Phùng ở đâu rồi?"

Lý Đạo tiếp tục vùi đầu ăn: "Ăn đi, chuyện không liên quan đến chúng ta." Vài giây sau, lại đột nhiên đặt đũa xuống, "Hai người đừng di chuyển, tôi đi qua xem sao."

Anh đứng lên rảo bước đi ra ngoài, cái thôn nhỏ vốn yên tĩnh lại bỗng nhiên náo loạn, người lớn người nhỏ kinh hoảng thất thố chạy về một phía.

Lý Đạo tiện tay chặn một người lớn hỏi tình huống.

Đối phương vỗ bắp đùi: "Con trai Phùng Quế Linh đuối nước, vẫn còn đạp nước trong hồ, phải mau đi cứu người."

Lý Đạo ngẩng đầu quét mắt xung quanh: "Ai cứu? Trong thôn không có đàn ông?"

"Tất cả ra ngoài làm việc rồi, không còn lại bao nhiêu người." Nói xong gạt tay anh tiếp tục chạy.

Lý Đạo đứng tại chỗ vài giây, sau đó nhấc chân đi cùng.

Sau thôn Cao Tháp này là một vùng gò đất núi đứng sừng sững nổi tiếng, phía chân núi quá trũng, năm này quá tháng nọ, tạo thành một cái hồ chứa nước tự nhiên. Bình thường những đứa trẻ trong thôn xuống hồ tắm và bắt tôm cá, chưa bao giờ xuất hiện tình huống đuối nước.

Con trai Phùng Quế Linh tên là Vương Tiểu Xuân, khi sinh ra chỉ số thông minh có hơi kém, thường bị mấy đứa trẻ ranh phá phách đùa cợt. Hôm nay bọn chúng kéo thằng nhóc thi lặn, ai ở dưới nước lâu hơn thì thắng, phần thưởng là bánh ga-tô và thịt heo khô mang từ thành phố về.

Bọn nhỏ lừa Vương Tiểu Xuân xuống nước, vốn cũng đang học bơi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Có một thằng nhóc đứng trên bờ làm trọng tài, hô: "Một người lên... thêm một người lên nữa, Vương Tiểu Xuân cậu chịu đựng đi, thêm một lúc nữa bánh ga-tô sẽ là của cậu."

Chỉ như thế, cơ thể Vương Tiểu Xuân chưa tiến vào, càng lúc càng dạt ra xa, nước vào buổi tối vẫn rất lạnh, chân cậu nhóc bị rút gân, buộc phải mở miệng kêu cứu, nước tràn vào trong phổi, bấy giờ mới nhào lên khỏi hố nước.

Bọn nhóc nhìn chuyện đang xảy ra, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng chạy về tìm người lớn.

Phùng Quế Linh nhìn thấy Vương Tiểu Xuân không ngừng quơ quào cánh tay, gào khóc muốn nhảy xuống hồ nước.

Vài người phụ nữ ngăn chị ta, "Bà chị ơi, chị không biết bơi, nhảy xuống đó người ta biết cứu chị hay cứu đứa trẻ."

Hai chân Phùng Quế Linh xụi xuống ngồi trên đất, khóc đến xé cả ruột gan.

Cái thôn này thực sự rất ít đàn ông, có hai người đã nhảy xuống nước, còn có người chạy về cầm dụng cụ ra.

Phùng Quế Linh gọi từng tiếng con ơi con ơi con ráng chịu chút, con có chuyện không may thì mẹ làm sao nói với bố con, mẹ cũng không sống được.

Động tác của đứa trẻ trong nước chậm lại, số lần cánh tay và đầu ngoi lên khỏi mặt nước đang giảm dần.

Phùng Quế Linh mất hồn, lăn một vòng xông về phía trước, thét lên một tiếng chói tai.

Bên cạnh "ùm" một tiếng, có người nhảy vào trong nước, rẽ con nước lao đến. Người nọ tay chân dài, động tác dứt khoát hẳn hoi, giống như một cây kiếm dài rẽ nước, dưới ánh trăng trong vắt, nhanh chóng bơi ra giữa hồ chứa nước.

Đúng lúc ấy Cố Tân và Tiểu Ngũ cũng chạy đến.

Cô chỉ kịp bắt được bóng lưng anh, bóng người kia đã nhanh chóng biến mất khỏi bờ.

Trong lòng Cố Tân hoảng loạn, dừng bước.

Tiểu Ngũ lại gần bờ, đá giày muốn nhảy xuống.

Cố Tân không cho phép, giữ chặt tay cậu ta.

Đứa trẻ ở phía xa ngoi đầu lên lần cuối, sau đó không xuất hiện nữa.

Lý Đạo cách vị trí đứa trẻ biến mất càng lúc càng gần, người cũng vùi vào trong nước.

Mọi người ở trên bờ nhìn theo hướng ấy, bảy miệng tám lưỡi, vừa gào thét vừa khóc lóc.

Trong đầu Cố Tân lùng bùng vang vọng, bất giác siết chặt tay Tiểu Ngũ, móng tay ghim vào da cậu ta.

Tiểu Ngũ khẽ trách mắng, nhưng không rút tay về, nắm chặt lại tay cô: "Chị, chị đừng lo lắng, anh ấy bơi rất giỏi."

Nhưng Cố Tân dường như không nghe thấy, hệt như cái đêm Cố Duy ra đi, màu đen giăng kín mắt.

Nước hồ màu đen, bầu trời màu đen, đỉnh núi màu đen, cây cối màu đen... Anh giống như bị một khoảng đen tối nuốt gọn, rơi vào đáy hồ sâu không lường được.

Hai người xuống nước trước đó thể lực không thể gắng gượng nổi, đã tha thân quay về đất liền.

Phùng Quế Linh cảm thấy tuyệt vọng, tiếng khóc càng chói tai.

Lý Đạo ngẩng đầu lấy hơi, rồi một lần nữa vùi vào trong nước, một lúc lâu cũng không xuất hiện lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh trắng dưới nước chỉ rung động yếu ớt, chầm chậm và bình ổn.

Đáng sợ hơn cả việc chết là tận mắt thấy chết, giống như Cố Duy vậy.

Cảm giác tuyệt vọng, đau thương, đau đến không thiết sống ấy, cô bất lực đến mức không thể làm được gì, thậm chí không thể khiến thời gian chậm lại vài giây, càng không có năng lực xoay chuyển trời đất.

Một lần là đủ rồi, cô không muốn trải qua thêm lần nữa.

Hai chân Cố Tân mềm nhũn, dựa vào Tiểu Ngũ ngồi bệt xuống.

Lúc này, trên mặt nước tĩnh lặng đột nhiên dâng lên một đợt sóng.

Dừng lại vài giây, có người lớn tiếng gọi: "Tiểu Xuân, là Tiểu Xuân!"

Hai người trước đó quay vào bờ, liền vội vàng bơi sang trợ giúp Lý Đạo.

Vài người sau khi lên bờ, một đám người vây quanh Vương Tiểu Xuân, Ngũ Minh Triết cũng đi qua thăm dò tình hình, biết một chút sơ cứu nên làm biện pháp hô hấp nhân tạo và phục hồi tim cho cậu bé.

Làm nhiều lần, cơ thể Tiểu Xuân bật lên, nôn ra một ngụm nước lớn, cuối cùng ho khan lấy khí thở.

Phùng Quế Linh ôm con trai khóc lóc, tất cả mọi người rốt cuộc cùng thở phào một cái, vội vàng thu xếp mọi thứ đem người về nhà.

Đám người đi xa, Lý Đạo cởi cái áo ướt sũng, vắt ra đầy nước.

Anh chỉ mặc mỗi quần bò, khoanh chân, lùa tóc, giọt nước dưới ánh trăng tạo thành hình vòng cung.

Lý Đạo đi về phía Cố Tân, không phát hiện ra sự khác thường: "Ngồi đây nghĩ cái gì?"

Cố Tân không phản ứng.

Lý Đạo cúi đầu nhìn cô, dừng lại vài giây, anh khom người, búng nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô: "Ngốc à? Gọi mà em cũng không nghe?"

Cố Tân đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay tát một cái.

Cái tát này khiến Lý Đạo tỉnh mộng, cơ thể muốn ngồi xuống của anh bỗng cứng đờ, đầu tiên là khó tin, sau đó ngọn lửa giận bốc lên, khi tiếp xúc với nước mắt của cô, trái tim lại mềm nhũn.

"Dám đánh tôi? Em không muốn sống..."

Câu nói chưa được hoàn thành, Cố Tân kéo cổ anh, dán môi mình lên.

Lý Đạo không phản ứng kịp, trừng mắt nhìn cô.

Cô giống như một con thú hoang nhỏ, vừa gặm vừa cắn môi anh, điên cuồng kích động, không xem ai ra gì.

Lý Đạo bị đau, nhận ra mình bị cô cưỡng hôn, vẫn là lần đầu tiên trong đời, cảm thấy người phụ nữ này càng lúc càng vô pháp vô thiên, nếu không dạy dỗ, sẽ leo lên đầu anh tác quai tác quái mất.

Anh cảm thấy buồn cười, bàn tay vuốt lưng cô, vừa định trả lại, nhưng cô lại rời khỏi môi anh, cúi đầu xuống, hung hăng cắn cổ anh.

Trong đầu Lý Đạo nổ một tiếng lớn, không đè nén được ngọn lửa bùng phát trên người, phản ứng đầu tiên của anh là kéo người ra, cho dù có thế nào, dưới tình huống này anh không thể, anh sẽ bắt nạt cô mất.

Anh bóp mặt, giữ gò má khiến cô mở miệng.

Cố Tân lại lao đến, lại hôn vào môi anh lần nữa.

Lý Đạo thẳng người, "Em đợi một lúc nào..."

Cố Tân nhón chân, dường như treo người trên cơ thể anh.

Có lẽ do được hưởng thụ chuyện như thế này, động tác không nhanh nhạy bằng trước đây, không né tránh, lâu sau đó, cơ thể thỏa hiệp trước, trái tim cũng bắt đầu dao động không ngừng.

Còn chưa nghĩ thông suốt, động tác đã diễn ra trước.

Lý Đạo kéo người xuống, cắn răng lẩm bẩm: "Em tự tìm đến." Anh dán vào môi cô, giọng dịu dàng nhưng cay nghiệt: "Cố Tân, là em tự tìm đến."

Tiểu Ngũ đi theo đám người được nửa đường, đột nhiên phát hiện Lý Đạo và Cố Tân không đi theo.

Cậu ta vỗ gáy, chạy quay về tìm hai người họ.

Cạnh hồ nước không có ai, trên đất chỉ ném áo ướt sũng của Lý Đạo, Tiểu Ngũ gọi mấy tiếng, không ai đáp lại cậu ta.

Cậu ta cầm áo lên, đi dọc theo hồ nước về phía trước vài thước, không thấy một bóng người, nghĩ thầm trong đầu rằng có thể họ đã đi về đường khác, cậu ta xoay người muốn đi về.

Bất ngờ, trong khu rừng bên kia bờ truyền đến vài tiếng động kỳ quái, như có như không, tựa như là tiếng khóc khẽ và tiếng cầu xin tha thứ.

Ngũ Minh Triết sửng sờ vài giây, không khỏi nuốt nước bọt một cái, mơ hồ biết đó là làm gì, muốn chạy trốn, nhưng không quản đươc đôi chân mình.

Cậu ta lặng lẽ đi về phía trước hai bước, thò đầu nhìn, toàn bộ máu huyết chạy hết về não.

Trong rừng cây âm u có một đôi nam nữ, chính là anh Đạo và Cố Tân.

Ánh trăng rất nhạt, không rõ ràng lắm.

Chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng Tiểu Ngũ thầm nói xin lỗi vài lần, vội vàng trốn người về, lẳng lặng lui ra ngoài.

Khi quay về chân cậu ta mềm nhũn, bụng bảo dạ gan mình lớn thật, nếu như bị Lý Đạo phát hiện, nhất định sẽ lột da cậu ta ra.

Nghiêng nghiêng ngã ngã quay về khoảng sân của chị Phùng, người trong thôn đã đi hết, Vương Tiểu Xuân thoát khỏi nguy hiểm, ngồi trên băng ghế gỗ trước sân, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Chị Phùng thấy Tiểu Ngũ đi vào, vội vàng chào đón: "Cậu bạn nhỏ, anh cậu đâu? Anh cậu đã cứu con trai tôi, tôi phải cảm ơn cậu ấy."

Tiểu Ngũ cười khan vài tiếng, mẩm trong bụng anh ấy còn đang làm thần tiên đấy, may mà con trai chị cho người ta cơ hội, anh ấy phải cảm ơn con trai chị mới đúng, nhưng lại nói: "Anh ấy và chị em quay về xe lấy ít đồ."

"Đúng là khách quý, thằng con ngốc nhà tôi nhặt về được cái mạng nhỏ này đúng là phải cảm tạ trời đất cảm tạ quý nhân." Chị Phùng sợ vỗ ngực: "Tôi chờ họ."

Tiểu Ngũ nói: "Đừng đợi, không biết khi nào họ mới quay về."

"Không phải nói đi lấy đồ à?"

"Có thể sẽ ở lại một lúc."

"Tối muộn thế này còn đi dạo?"

"Chưa đến nông thôn bao giờ, tò mò ấy mà." Tiểu Ngũ không bịa được nữa, toét miệng cười cười: "Chị cứ đi ngủ trước đi, để cửa được rồi, có chuyện gì ngày mai nói cũng không muộn."

Chị Phùng suy nghĩ một lúc: "Cũng được, sáng mai tôi sẽ làm một bữa ngon cho mọi người. Con dê sau vườn nhà tôi đang sinh con, làm cho mọi người một nồi bánh bao không nhân, uống sữa tươi, thấy thế nào?"

Bánh bao không nhân, sữa dê.

Trong đầu Tiểu Ngũ sáu chữ này lặp đi lặp lại như đạn lạc bay không ngừng, không thể khống chế suy nghĩ bật ra, liên tưởng đến một cái bóng, thầm kêu hỏng rồi hỏng rồi, ám ảnh luôn rồi.

Cậu ta đỏ mặt, trả lời qua loa, nhanh chóng quay về phòng.

Tối hôm đó, Ngũ Minh Triết làm một giấc mộng.