Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 18



Sau khi Hứa Đại Vệ và Tiểu Ngũ đi, Lý Đạo lái xe ẩn nấp trong rừng, tắt máy, kiên nhẫn chờ đợi.

Xuyên qua bóng cây đu đưa, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình bên kia, nửa giờ trôi qua, có xe từ phía xa xa lái đến, sau đó tiếng còi cảnh sát nổi dậy.

"Bây giờ yên tâm chưa?" Lý Đạo quét mắt nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, không chờ cô trả lời, đánh tay lái đi, lặng lẽ rời khỏi.

Tìm đường Tiên Cốc mất chút thời gian, không để ý một lối rẽ, thế là đi nhầm hướng, giữa đường lại vòng trở lại.

Nhóm người lão Kỷ sau đó cũng chạy đến, anh ta đưa một cái túi liền thân trả lại cho Cố Tân, là sau khi bọn họ đi khỏi, anh ta ở lại tìm được trong đống đồ vặt vãnh.

Đồ bên trong ngược lại không ít, nhưng ngoài mặt túi có một chỗ rách khá dài, không thể dùng tiếp.

Cố Tân đưa tay chỉ lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng. Thẻ thì được mang theo bên người, còn túi thì tìm một nơi vứt nó đi.

Lúc này đã ba giờ sáng, nhóm người thương lượng không tìm chỗ trọ, làm ổ trên xe hai tiếng, sau đó chờ trời sáng lại tính toán tiếp.

Khe núi thật ra thì rất cạn, dưới sườn núi thấp mà dài là một con suối nhỏ, xung quanh có đá và cỏ dại kỳ lạ, bị cơn mưa mấy ngày liên tiếp gột rửa không nhiễm hạt bụi nào.

Trời tối đen như mực, trăng sáng tỏa ra ánh màu trắng bạc, nước suối chậm rãi chảy róc rách.

Nhóm đàn ông đứng bên cạnh xe hút thuốc nói chuyện phiếm, Hứa Đại Vệ nói: "Hai tên ở trạm xăng không trốn đi?"

"Không."

"Cái đuôi đã xử lý sạch sẽ?"

Kỷ Cương gật đầu.

Ngũ Minh Triết ngồi trên tảng đá bên cạnh, nhấc hai chân lên: "Chú Kỷ của em làm việc, mà anh còn không an tâm?"

Lão Kỷ xoay người lại xoa bừa tóc cậu ta, cười mắng vài câu.

"Lúc này gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu như khâu nào đó không xử lý xong, e rằng gây thêm phiền phức." Kỷ Cương hút thuốc, nói với Lý Đạo: "Xem ra lần sau phải ít chuyện lại, không thể cái gì cũng xía vào."

Lý Đạo từ chối không đưa ý kiến, bàn tay đặt trên bụng xoa hai cái, đột nhiên hỏi: "Trên xe có gì ăn không?"

Khi anh nhắc đến, mọi người cũng cảm giác bụng sôi ùng ục, vì tìm cô gái kia mà bôn ba khắp nơi, từ giữa trưa đến giờ không có gì vào bụng.

Tiểu Ngũ ngảy cẫng lên: "Có mỳ, em đi lấy."

"Thứ khác có không?" Lý Đạo nói: "Dạ dày không thoải mái, muốn ăn thứ gì nóng nóng."

"Có ngay, chỉ có điều không có nước nóng."

Lý Đạo bẻ nhành cây trước mặt, nhìn về phía khe suối: "Có nồi à?"

"Chị Đỗ mang cho hai cái."

Ngày họ đi Đỗ Quảng Mỹ thu dọn hành lý cho bọn họ, đàn bà cẩn thận, chọn những thứ có thể cần dùng đến trên đường đi, sợ mọi người nửa đêm không tìm được chỗ nghỉ chân, nên tiện tay nhét vào một bộ nồi nhỏ.

Lý Đạo nhấc cằm: "Thu dọn bên kia đi, tìm lửa nấu mì."

Tiểu Ngũ cảm thấy phấn khích, đáp lời, xoay người chạy về phía xe đang đỗ.

Hứa Đại Vệ và Kỷ Cương đi kiếm củi, anh và Cố Duy đi tìm chỗ bằng phẳng, tìm vài hòn đá lớn bằng nắm tay xếp thành cái lò đơn giản.

"Đừng kín quá, cho chút gió lọt vào." Lý Đạo chỉ huy.

Trong đầu Cố Duy không có tâm trạng gì, ánh mắt liếc xa xa, chất hai cái liền tay máy tay chân cầm trong tay: "Anh Đạo..."

Lý Đạo liếc anh một cái.

Cố Duy bước đến, hạ giọng hỏi: "Anh nói xem, cái tay tôi đánh Tân Tân có phải độc ác quá không?"

Anh hừ một tiếng đáp lại.

"Nhất định là rất đau."

Lý Đạo nói: "Không đánh trên mặt tôi, không biết được."

Cố Duy ngồi bệt xuống đất: "Xong rồi xong rồi xong rồi." Anh lầm bà lầm bầm: "Bây giờ chắc chắn Tân Tân hận rất dai, con bé không biết lúc đó tôi nôn nóng thế nào, anh ở bên cạnh như người không có việc gì, sao không cản tôi?"

"Cản?"

"Tôi nói lần thứ nhất đó."

"Mẹ kiếp ra tay nhanh vậy, phản ứng không kịp."

Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, hai người đồng thời quay đầu, Cố Tân bước đến, cùng với Tô Dĩnh và Tiểu Ngũ ôm đồ đi về phía này.

Cố Duy ngồi đó lập tức thấy khó khăn: "Hay là, tôi đi xin lỗi."

"Có thể gây chuyện mà không thể gánh chuyện?"

"Anh không biết, từ bé đến lớn tôi chưa động đến một ngón tay con bé, nó đã gào lên với tôi, khi ấy làm nó giận."

Lý Đạo dạy anh: "Đúng là đảo ngược trời đất, đừng có ở trước mặt cô ta nhắc lại chuyện này."

Cố Duy bán tín bán nghi: "Thật à?"

"Không tìn thì đừng hỏi tôi."

"Làm như con bé là em gái anh." Cố Duy hừ một tiếng, chợt nhớ ra: "Đúng rồi, sao trên đùi Tân Tân lại có vết thương?"

Lý Đạo giải thích đơn giản một lần.

Cố Duy nhíu mày: "Anh bỏ qua cho tên súc sinh đó à?"

Đem hòn đá cuối cùng xếp lên, Lý Đạo giương mắt nhìn anh ta: "Năm đầu ngón tay có đủ không?"

Hốc mắt Cố Duy khô khốc, nghe anh nói xong thì sóng mũi cay xè, gật đầu liên tục mấy cái, bỗng nhiên nghiêng người dùng sức ôm anh: "Cảm ơn, anh trai tôi."

"..." Lý Đạo không vừa ý chau mày, nhưng cũng vỗ vỗ sau lưng anh ta.

Cố Duy buông lời trượng nghĩa: "Sau này có chuyện gì cứ mở miệng, vào nơi dầu sôi lửa bỏng tôi cũng quyết làm cho anh."

"Nợ một cô em đấy."

Cố Duy cười thô bỉ, thấp giọng: "Kiếp sau tôi tranh thủ đầu thai thành con gái, tạo nhiều động cho anh lập thiếp."

Lời thô tục trổi dậy, Lý Đạo hạ giọng cười không lên tiếng, lại quay đầu, ánh mắt bất giác rơi trên người Cố Tân.

Cố Duy lại hỏi: "Hôm nay thứ mấy?"

"Làm gì?" Anh thu hồi tầm mắt.

Anh ta nói: "Mồng sáu tháng sau là sinh nhật Tân Tân, đến lúc đó chúng ta có thể thoát thân rồi."

Lý Đạo nghĩ ngợi một lúc: "Nếu như không ngoài dự đoán."

"Đến lúc ấy làm cho con bé một cái sinh nhật lớn, lần trước không nhớ rõ là năm nào rồi."

Đang nói, bọn họ đến gần, không lâu sau, hai người khác ôm nhành cây và một đống lá khô quay lại, sớm hôm qua mưa mới tạnh, tạo lửa không tốn nhiều sức.

Những người khác vốn dĩ muốn buông thả, gặp cái bánh mỳ là xong.

Lý Đạo làm việc cố chấp, vấn đề khó khăn không phân biệt được lớn bé, để chinh phục con đường còn sót lại trước mặt anh. Chỉ cần tối nay anh muốn ăn ngon miệng, bất kể dùng cách gì, cũng phải được ăn ngon miệng.

Mọi người ngồi quây lại một vòng nhìn anh vật vã.

Lý Đạo dựng bếp lò lần nữa, cuốn giấy vụn đốt lửa tới lui. Anh ngồi nghiêng đầu, đoạn cây trong tay bới đám lá khô trong bếp, một cơn gió thổi qua, tia lửa bắt đầu cháy lan ra, anh bỗng nhiêng ngẩng đầu, trong con ngươi phát sáng, nhìn mọi người bày ra một nụ cười.

Trong ánh lửa mờ mịt, nụ cười của anh đẹp đến mê người, vừa đắc thắng lại chắc nịch, còn giấu vài phần tinh quái và ngây thơ không thể nhìn ra.

Cố Tân cúi mắt, tầm mắt cố định ở lỗ thủng trên bắp chân anh, mấp máy môi vài lần, rồi quay đầu tháo nắp hộp mì gói.

Thêm củi, thổi lửa.

Dần dần, nước trong nồi khẽ sủi bọt, ném vài gói mì vào, mùi thơm lập tức lan tỏa tứ phía.

"Không khác bao nhiêu."

Tiểu Ngũ nói: "Còn có cả trứng và chân giò hun khói."

"Mang đến đây."

Ngũ Minh Triết bước nhanh đi, mở túi đựng ném vài thứ vào trong nồi.

Trên xe không trang bị bát đũa, nên dùng hộp đựng mỳ và nắp làm đũa, mọi người hào hứng ăn.

Hừng đông chợt ấm áp còn mang chút lạnh lẽo, bảy người vây quanh lò lửa, mặt bị chiếu đỏ đỏ hồng hồng.

Vùng hoang vu, đêm khuya có một bát mì, thắng được tất cả sơn trân hải vị.

Một bên Cố Duy là Tô Dĩnh, bên kia là Cố Tân, anh gắp cho Tô Dĩnh cái trứng, liếc trộm người bên cạnh một cái, do dự một lúc, cuối cùng đánh bạo gắp một cái bỏ vào bát Cố Tân.

"Ăn nhiều chút."

Cách ăn của Cố Tân rất lịch sự, mắt không ngẩng lên, một lúc sau, ấy vậy mà lại nói khẽ: "Cảm ơn."

Hai chữ đơn giản, khiến Cố Duy lập tức kéo khóe miệng ra, nội tâm nở hoa.

Lý Đạo ngồi đối diện, cười cười nhìn hai người, ba miếng là nuốt hết sợi mì, nhàn nhã tựa vào đá, nói: "Tiết mục kể chuyện ngắn."

Những người khác lập tực phụ họa.

Lý Đạo: "Tiểu Cường ra công viên tản bộ, đụng phải một đôi tình nhân gây gỗ. Người đàn ông tức giận nói "Anh đi công tác một chuyến, quay về sao em lại đen ra thành thế này, rốt cuộc em giấu anh làm gì". Thế là Tiểu Cường tò mò quay đầu, nhìn người phụ nữ, dáng vẻ rất trắng, cậu ta không hiểu nổi, người đàn ông này rốt cuộc đang nói gì."

Đám đàn ông cười rộ lên, giọng nói Hứa Đại Vệ rõ ràng: "Tới lượt tôi, ở trong phòng làm việc Tiểu Cường nhặt được một cái điều khiển từ xa, tò mò nhấn công tắc nguồi, đồng nghiệp nữ trước mặt đột nhiên ngồi sụp xuống đất run rẩy, Tiểu Cường cho rằng cô ta bị ốm, vội vàng gọi xe cứu thướng."

Mặt Ngũ Minh Triết giăng đầy tơ nhện, cười vui vẻ: "Tiểu Cường ngốc quá."

Lý Đạo cười, cầm đũa nhựa gõ đầu cậu ta: "Nít ranh biết cái gì."

Anh lơ đãng ngước mắt lên, thấy cô gái đối diện khép hai chân, ôm cốc mì trong tay, ánh mắt nghiêng sang trái, không biết rơi trên chỗ nào.

Có lẽ do ánh lửa chiếu rọi, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia như có thể vắt ra nước.

Những người khác còn muốn nói, Lý Đạo không cho cơ hội, thúc giục mọi người ăn nhanh hơn, anh đứng dậy trước mọi người, lấy gì đó ở trên xe, đi đến cạnh dòng suối.

Nhìn anh đi ra, Tô Dĩnh cũng kéo Cố Duy ra chỗ vắng vẻ, làm gì mọi người đều biết rõ trong lòng, cất giọng ngượng ngùng nói vài câu với anh.

Hai người đương nhiên không để tâm đến.

Chưa đi được vài bước, Tô Dĩnh đã nhảy lên lưng Cố Duy, để anh cõng đi.

"Hai chân em để trưng à?" Cố Duy tức giận, xoay người vỗ mông cô ta một cái, lại xốc người lên.

Tô Dĩnh hôn sau gáy anh, cười nói: "Có anh ở đây, bọn họ mới là hàng trưng bày."

"Chẳng may anh chết thì sao?"

Tô Dĩnh phiền lòng nhất khi anh nói chữ này, mắng nhiếc nhéo lỗ tai anh: "Chưa rút kinh nghiệm đúng không?"

"Sai rồi sai rồi."

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa dần, Cố Tân thu hồi tầm mắt, không tiếp tục ngồi nói chuyện. Cả chiều nay trải qua sự việc kinh hoàng khiến cả người cô mệt mỏi, vốn muốn quay về chợp mắt một lúc, ánh mắt hơi di chuyển, bỗng dưng nhớ đến gì đó.

Cô quay lại trong xe, lấy hộp sơ cứu, rồi đến cạnh dòng suối nhỏ.

Hóa ra Lý Đạo tắm cho con thứ cưng kỳ dị kia, anh ngâm tứ chi con thằn lằn trong nước suối, dùng bàn chải chà đi chất bẩn trên người nó.

Khóe mắt Lý Đạo liếc sang chân cô, giương mắt: "Thừ xem."

Cố Tân có bóng ma với cái con vật xấu xí đó, thoáng rụt chân, vội vàng khoát tay.

Chân trời còn lộ ra một đường trắng, đường ranh dãy núi xa xa rõ ràng.

Cố Tân hít sâu một hơi, khom người, đặt hộp sơ cứu bên cạnh anh: "Vết thương trên đùi anh mau lau chùi đi." Cô nói xong quay người muốn chạy trốn.

"Quay lại."

Bước chân Cố Tân hơi chậm lại.

"Tôi chỉ đang miễn cưỡng anh thôi."

Cô cắn môi.

Lý Đạo vẫn ung dung thong thả chà con thằn lằn, hai chân mở rộng, vết rách trên quần anh càng rõ ràng hơn.

Như có một cái trống ở bên tai Cố Tân gõ thùng thùng, trong lòng đang trời đất giao chiến, bỗng nhiên cổ tay bị một sức lực lớn kéo qua, cô ngã ngồi trên đất, bã vai cô chạm vào bờ vai anh, cứng rắn như bức tường thành.

Cô giữ vững cơ thể, khẽ nhích hông xa ra nửa tấc.

Lý Đạo kéo ống quần lên: "Làm người tốt thì làm cho đến cùng."

Cố Tân đành bấm bụng nhắm mắt mở hộp sơ cứu, nhớ lại trước đó anh từng băng bó giúp mình, cô lấy bông y tế và rượu cồn ra.

Vết thương trên đùi anh không dài lắm, nhưng rất sâu, da thịt xung quanh nứt toét ra bên ngoài, vết máu khô khốc, đen đỏ cả mảng, nhìn qua có chút đáng sợ.

Khi bắt đầu Cố Tân dè dặt, trong lòng không lộ vẻ xúc động, dù sao thì anh vì cứu cô mới bị thương, vừa mới xoay chuyển tâm niệm, nhớ lại rằng anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, lại tức giận không nguôi, ngực giấu trong áo cũng mơ hồ đau nhói theo tình cảnh ấy.

Đầu ngón tay cô oán hận ngứa ngáy, lực sơ cứu vết thương cũng mạnh hơn.

Lý Đạo đã sớm ngưng động tác trong tay, con vật xấu xí kia ở trong nước di chuyển nặng nhọc, chầm chậm đi ra bên bờ.

Cố Tân vô ý ngẩng đầu, bỗng dựng đối mặt với một đôi mắt cười, hình như anh không có cảm giác đau, không tránh cũng không né, hàng lông mày cũng không nhíu lại dù chỉ một cái, nhưng dường như đôi mắt ấy biết rõ mọi chuyện, một chút tâm tư kia của cô không thể ẩn giấu trước mặt hắn.

Cố Tân biết sợ, nhếch môi, động tác nhẹ lại.

"Bây giờ trong lòng bình tĩnh." Anh cười.

"Không biết anh đang nói gì."

Anh không phá cô, khuỷu tay chống trên đầu gối, đến gần hỏi: "Mới hút thuốc à?"

Cố Tân hé môi không dám thở.

"Hút bao nhiêu năm?"

Cố Tân nói: "Chưa tính bao giờ."

"Cũng thành thạo đấy." Anh hỏi: "Tai sao lại bắt đầu hút thuốc?"

"Rít vài hơi chơi."

Lý Đạo hừ khẽ.

Đống lửa sau lưng đã tắt từ bao giờ, đám người kia không biết tản đi lúc nào, quay về xe ngủ bù.

Bên tai yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.

Đầu ngón tay cô lạnh như băng, như móng mèo cào cào quanh vết thương của anh, Lý Đạo bất giác căng cứng phần bụng, lại có một tia máu từ vết thương trào ra.

Xương ống chân của người đàn ông thẳng tắp, bắp thịt căng cứng rắn chắc, lông chân rất dầy, tĩnh mạch bên cạnh có lực tác động hai cái, tràn đầy năng lượng mạnh mẽ.

Cố Tân nói: "Anh đừng dùng sức."

Cánh tay Lý Đạo đưa ra phía sau, chống đỡ cơ thể, một lúc lâu sau mới nói: "Đặt một cái tên cho nó."

"Hả?"

Anh bỉu môi: "Con thằn lằn."

Cái con vật xấu xí kia hết sức lực cuối cùng bò lên bờ, cái đuôi quay về phía hai người, không động đậy nằm yên trên đất, như pho tượng.

Cố Tân vuốt miếng vải băng, nhìn cái dáng vẻ nhạt nhẽo ngốc ngếch khó hiểu khắp nơi nơi của con vật xấu xí kia, cũng không biết gân thịt nó lộn xộn thế nào, không nghĩ nhiều liền nói ngay: "Gọi nó là tiểu Cường."

Vài giây sau, Lý Đạo: "Cô nghe hiểu à?"

"Cái, cái gì?" Thấy môi anh dần dần cong lên, cô bỗng dưng phản ứng kịp, trên mặt hơi căng ra: "Không."

Câu chuyện ngắn thứ nhất cô không hiểu, cái thứ hai thì hơi lơ mơ, nhưng rõ ràng không phải là câu chuyện cười thông thường.

Lý Đạo vui cười lên tiếng: "Cái tên này hay, được, gọi là Tiểu Cường vậy."

Chân anh đá đá con vật xấu xí: "Tiểu Cường." Rồi đá thêm một cái nữa: "Gọi mày đấy."

Cố Tân cúi đầu xuống, cột chặt lớp vải băng bó, sau đó cho dù anh có cười cô thế nào, cô cũng mím chặt môi.

Sau khi im lặng thu dọn hộp sơ cứu, trước mắt cô chớp nhoáng một cái, ngẩng đầu lên, thì thấy trên đỉnh núi nhọn nhuốm một màu vàng cam, trong đám mây mù bây lên, từ từ lan tỏa.

Lúc ấy, không ai nói gì.

Nhưng chỉ hơn một nửa quanh cảnh, vài trăm triệu tia sáng dần dần nở rộ, sáng lạn chói mắt.

Vạn tiếng động xung quanh trở nên yên lặng, một tiếng chim hót từ phía xa vang vọng lọt vào khe núi.

Ánh mặt trời xua tan đêm tối, trong nháy mắt, tựa như vạn vật đều được hồi sinh. Đỉnh núi, rừng cây, con suối nhỏ, vùng đất hoang, toàn bộ đều đắm chìm trong tầng sắc thái kỳ lạ khi mặt trời mọc.

Cố Tân chưa bao giờ ngắm bình minh, đây là lần đầu tiên.

Cô không ngờ đến giây phút cảnh tượng vừa xảy ra lại nhanh chóng biến mất, người ngồi bên cạnh cô, lại là một người như thế này.

Lịch đăng có chút thay đổi, thời gian của tớ không còn thư thả nên tốc độ không đều như trước, một tuần có thể chỉ có 3-4 chương.