Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 11



Lý Đạo nhét hai tay vào túi, sải bước đi ra khỏi trạm xăng.

Thuốc lá còn ngậm ở bên môi, đầu lưỡi anh khẽ lướt qua đầu lọc, rụt lưỡi lại, ngay lập tức ngửi được mùi thuốc lá đã lâu không cảm nhận.

Anh do dự chớp mắt một cái, thế là lấy thuốc lá xuống, tiện tay nhét bên tai.

Xe nổ máy, vài người đàn ông làm việc chật vật, đang đứng bên cạnh hút thuốc, chờ anh quay lại.

Lý Đạo vội vàng đi qua, vung tay lên: "Lên xe."

"Đợi một lúc đã anh Đạo, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Hứa Đại Vệ hỏi.

Chân anh không ngừng bước: "Trên đường nói."

Mọi người hơi sững sờ, ngược lại cũng lập tức tắt thuốc lá, mỗi người lên xe của mình.

Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi chỗ đó, lại đi theo hướng trấn Tam Pha.

Lúc này Kỷ Cương lái xe, anh ta phát hiện gì đó, hỏi: "Chuyện lúc nãy thế nào?"

"Không có chuyện gì."

Anh đáp như vậy, Kỷ Cương không hỏi thêm nữa.

Khuỷu tay Lý Đạo chống lên khung cửa sổ, ngón tay ở bên mép chà sát mấy lần: "Tìm một chỗ nghỉ đi, khai thông con đường cần thời gian, phỏng chừng còn phải ở một đêm."

Kỷ Cương: "Được."

Trong xe nhất thời yên tĩnh, không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm.

Lý Đạo lúc này mới nhớ đến Cố Tân, quay đầu nhìn cô một cái, bên ngoài cô bọc áo của Ngũ Minh Triết, môi lạnh cóng đến tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất bẩn.

Anh không khỏi nhớ đến vết bớt kia, thần sắc có hơi trầm xuống.

Tiểu Ngũ bỗng nhiên lại gần, ôm lấy lưng ghế Kỷ Cương: "Lão Kỷ, còn thuốc lá không?"

Kỷ Cương đưa một tay sờ túi: "Không có. Không phải lúc nãy cậu vừa rít một điếu à?"

"Không phải em muốn, chị Tân muốn rít đấy."

Lý Đạo nghe thấy liền nhíu chặt chân mày.

Cố Tân khẽ mím môi, túm vạt áo Tiểu Ngũ.

Thật ra thì cơn nghiện thuốc lá của cô không quá lớn, bình thường cũng chỉ rít vài hơi chơi mà thôi, vừa rồi nhìn vài người đứng ngoài xe phì phà khói thuốc, lòng nhất thời ngứa ngáy, thế là hỏi Tiểu Ngũ còn không, nếu muốn cậu ta sẽ hỏi xin trực tiếp Kỷ Cương.

Tiểu Ngũ vung tay lên: "Không có chuyện gì, chị sợ gì chứ." Rồi vỗ lão Kỷ: "Tìm thử xem."

"Thật sự không có."

Đầu ngón tay Lý Đạo cọ mi tâm, muốn cười lại nén: "Chỗ tôi có này."

Anh lấy điếu thuốc thơm từ trên lỗ tai xuống, xoay tay ném đến trên đùi cô: "Người ta cho, cô hút đi."

Cố Tân nhếch miệng, tròng mắt liếc nhìn điếu thuốc kia, khẽ nói: "Cảm ơn."

"Muốn châm lửa không?"

Cố Tân vội vàng lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không tiện để cho ba người đàn ông nhìn cô hút thuốc.

Sau đó Lý Đạo không để ý đến cô nữa, trò chuyện vài thứ vặt vãnh không liên quan với Kỷ Cương.

Đường trở về không chồng chềnh như trước, quả nhiên Kỷ Cương lái xe rất điêu luyện, tránh hố bùn, tay lái rất vững vàng.

Cố Tân hơi nghiêng đầu, đang buồn ngủ.

Bỗng nghe bên tai một tiếng "phụt" nhỏ, tỉnh hẳn hồn, mùi thuốc lá thoang thoảng chui vào mũi.

Tiểu Ngũ ngậm thuốc lá: "Anh có thuốc à, sao không lấy ra sớm?"

Lý Đạo ném bao thuốc lá lên đầu máy: "Cậu muốn quản ý tôi?"

"Thì bây giờ em lại không muốn." Cậu ta lẩm bẩm.

"Không hút đưa tôi."

"Hút hút hút." Tiểu Ngũ lập tức cười xòa, quay đầu quan sát Cố Tân: "Chị Tân chị tỉnh rồi, hút thuốc không? Em châm cho chị."

Cố Tân thoáng ngẩng đầu, trừ Lý Đạo, bên khóe miệng Tiểu Ngũ và Kỷ Cương đều đang ngậm thuốc. Bấy giờ cô mới thoải mái hơn chút, lấy điếu thuốc trong túi xách ra, khẽ cắn, sát lại gần cái bật lửa trong tay Ngũ Minh Triết.

Hạ cửa kính xe xuống, hơi nước bé tí ti bay vào, chẳng biết từ lúc nào, trời đang mưa nhỏ.

Ngón tay Cố Tân bám lên bệ cửa sổ, cả khuôn mặt hướng ra ngoài, cái miệng nhỏ nhả khói, yên lặng không phát ra tiếng động như con mèo nhỏ.

Đầu Lý Đạo tựa nhẹ lên lưng ghế, không lâu sau, quay đầu lại.

Cố Tân đang thả hồn đi xa xôi, cằm tựa lên mu bàn tay, vừa hút thuốc vừa nhìn cảnh vật bên ngoài.

Cảm giác cô hút thuốc không giống những người phụ nữ khác, ngậm chỗ anh vừa ngậm qua, chạm phải cơn nghiện thuốc lá, hơn nữa chống chọi khá khó khăn.

Lý Đạo quay đầu lại, hạ cửa kính xe xuống hóng mát.

"Lái nhanh chút đi."

Kỷ Cương liếc mắt một cái, đạp mạnh chân ga.

Gió lớn hơn, không khí trong lành lạnh lẽo dần lấn át mùi thuốc lá kia.

Lý Đạo tựa hẳn đầu vào lưng ghế, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại anh vốn dĩ không ngờ rằng, bỗng có một ngày ở đây anh chở theo một người phụ nữ mềm mại. Chỉ có điều là, trong lòng có chút khác thường, anh cảm thấy có một sự trùng hợp nào đó, thế giới này mẹ kiếp đúng là nhỏ thật.

Kỷ Cương đang tìm một nhà dân xin nghỉ một đêm, trên đường phố không thu hút bao nhiêu người, cho chủ nhà một ít tiền, thế là toàn bộ gian phòng phía Tây đều để cho bọn họ.

Phòng phía Tây chỉ có hai căn, bên ngoài lớn hơn một chút, có một cái giường thông lớn, ngủ bốn năm người không thành vấn đề, bên trong chỉ có một giường đôi, nhỏ hơn chút.

Trong sân có dựng một phòng tắm, Lý Đạo ngại phụ nữ tắm phiền phức, xách khăn lông và quần áo thay đi trước.

Lằng nhằng, cuối cùng Cố Tân và Tô Dĩnh đi lượt cuối.

Trấn này cơ bản đều dùng năng lượng mặt trời, nước ấm miễn cưỡng cũng được, tắm qua loa, rồi thay quần áo sạch đi ra.

Mưa phùn lất phất, không có chuyện gì để làm.

Khi các cô vào nhà, vài người ở trên giường đã mở một bàn cờ bạc, trong miệng ngậm thuốc lá, không có chút hình tượng nào, ồn ào không thôi. Duy chỉ có một người nghiêng đầu dựa vào tường, mắt liếc nhìn ti vi, không tham dự vào.

Lý Đạo nhìn chằm chằm cô một cái, rồi lại đưa mắt quay về màn hình.

Nói đến ngôi nhà này có hơi cũ kỹ, bàn gỗ màu vàng thô kệch, nước sơn bong tróc, bốn phía đều có vẻ cổ xưa như trên truyền hình, trên tường thậm chí còn dán báo cũ và tranh tết thiếu nhi.

Cố Tân đột nhiên có một ảo giác, nhìn những người đàn ông thô lỗ khắp phòng, giống như rơi vào ổ của những tên cướp xấu xa bẩn thỉu.

Cảm giác này khiến trái tim cô man mác tuyệt vọng, sóng mũi chua xót, quay đầu đi vào phòng, vùi đầu vào giường.

Giấc ngủ này mơ màng mù mịt, khi tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã tối mù.

Những người khác đã ăn cơm tối xong, giữ một phần cho cô đặt trong nồi giữ nhiệt ở phòng bếp.

Bấy giờ bụng Cố Tân đói ùng ục, đi băng qua sân, đến phòng bếp, Cố Duy theo sát phía sau, lấy thức ăn ra giúp cô.

Cố Tân nhìn bóng lưng anh, mơ hồ nhớ lại lúc ở quê Lạc Bình, hai anh em sống nượng tựa vào nhau, dáng vẻ khi anh nấu cơm cho cô.

Cố Tân cúi đầu nhìn tay mình, ho khẽ một tiếng: "Cố Duy." Cô nói bằng tâm lý hết sức bình ổn: "Em không muốn đi với anh, sao anh phải ép em đi cùng?"

Động tác anh hơi ngừng lại, nói câu: "Bởi vì anh là anh trai em."

"Anh cảm thấy sự bế tắc của chúng ta bây giờ, thì cái tầng quan hệ máu mủ kia còn có ý nghĩa à?"

Lồng ngực Cố Duy hơi đau nhói, yên lặng chớp mắt một cái: "Em có quan tâm đến người anh trai này không, trong lòng em rõ nhất."

Giọng anh có chút bực bội, sợ sau đó cô nói ra chuyện gì tổn thương người ta, anh nghiến răng một cái, bước nhanh đi ra ngoài.

Ăn không được ngon, Cố Tân miễn cưỡng bỏ vào miệng vài miếng cơm, thu dọn chén đũa xong đứng dậy đi ra ngoài.

Mưa đã ngừng hẳn, nhưng không khí ẩm ướt, chỉ còn vài hạt nước sót lại trên mái hiên rơi xuống nền gạch đỏ, tạo thành tiếng tí tách.

Trùng hợp khi Lý Đạo và Hứa Đại Vệ từ bên ngoài quay về, hai người họ mặc áo khoác, trong lồng ngực như đang cất giấu gì đó.

Cố Tân muốn tránh né, bước chân di chuyển, định đi vào nhà.

"Cố Tân, chạy đi đâu?" Anh đột nhiên gọi.

Cố Tân dừng lại, quay đầu đứng ở cửa nhìn anh.

"Cho cô xem đồ tốt." Lý Đạo nói.

Hai người đi đến trong sân thì dừng lại, Hứa Đại Vệ nghiêng đầu nhìn anh cười kì quái, rảo bước vào nhà, anh ngồi trên đá trong một xó xỉnh: "Cô đến đây."

Cố Tân do dự chớp mắt một cái, chậm rãi bước đến: "Xem... cái gì?" Cô có hơi sợ anh.

Lý Đạo nâng cằm: "Ngồi xuống đây."

Cố Tân nghe lời. Thấy anh vẫn nhìn cô chằm chằm, không thể làm gì khác ngoài việc đưa chân lên, ngồi xích vào trong một chút.

Lý Đạo hỏi: "Thích con gì?"

Cô không rõ chuyện gì, nói ngập ngừng: "... Mèo."

"Trong ngực tôi có một con."

Cố Tân bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn: "Mèo?"

Răng trên của anh chạm vào môi dưới, khoe ra một nụ cười: "Không hơn bao nhiêu đâu."

Cố Tân không tin: "Anh giấu con mèo làm gì?"

"Vừa rồi đi dạo mua." Tay anh vẫn giấu trong áo khoác trước ngực, nhìn cô nói: "Đưa tay ra."

Cố Tân: "..." Cô không tình nguyện xòe tay ra.

"Hai tay."

Cô xòe hai tay, ngồi xổm xuống đất, ngoan ngoãn đưa hai tay đến trước mặt anh.

Lý Đạo lấy món đồ kia ra, bỏ vào lòng bàn tay cô.

Sắc trời quá tối, và quá khó để nhìn thấy vật kia.

Nhưng rõ ràng cảm giác không đúng, lông của nó không xù bông, mà lại là trơn lạnh, ngón tay co quặp, khẽ chạm vào, lại xù xì khác lạ.

Cô định thần nhìn lại, kêu lên một tiếng, bỏ con vật kia xuống, bị hù sợ lùi về sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Đó là con mèo gì? Rõ ràng là một con thằn lằn lớn, tòan thân đen ngòm, hình dạng kinh khủng, bên ngoài lớp da còn có lớp vảy khiến người ta rợn hết tóc gáy.

Con vật xấu xí kia có vẻ như cũng bị Cố Tân ngã đến bối rối, đung đưa cái đầu, chậm rãi bò lên hai bước rồi dừng lại.

Cố Tân ngồi ở đó lâu thật lâu không nhúc nhích, cô cúi thấp đầu, bàn tay còn chùi vài lần lên quần, một lúc lâu, khe khẽ sịt mũi.

Lý Đạo hơi sững sốt: "Ôi trời, khóc?" Anh cọ cọ sống mũi: "Không thấy buồn cười?"

Cô vẫn không nhúc nhích.

Lý Đạo động đậy đầu gối, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tân, vừa định nói chuyện với cô, nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đôi mắt to tức giận trợn trừng anh.

"Tôi đắc tội anh à?" Một câu chất vấn không có nửa phần khí thế, nổi giận nhưng giọng vẫn mềm mại.

Cô cúi đầu đầy nước mắt, sự uất ức không đơn giản chỉ vì chuyện ngày hôm nay.

Tất cả tố cáo bằng những câu mắng chửi phát ra từ cổ họng, nhưng vẫn kiêng dè con người anh, cứ như thế một câu cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ biết vô dụng rơi nước mắt.

Cuối cùng Lý Đạo chau mày, bình tĩnh nhìn cô, giương khóe môi cười cười.

Cơ thể anh đột nhiên nghiêng về phía trước, đưa cánh tay xách dưới nách cô đứng lên.

Cố Tân đang tự thương lấy mình, không phát hiện khoảng cách hai người có hơi gần.

Lý Đạo đột nhiên nâng cằm cô lên, trầm giọng: "Cố Tân, tôi đã thấy em."

Không kịp ngẫm nghĩ thêm câu nói của anh có ý gì, đầu óc Cố Tân rối bời, bị buộc ngẩng cao đầu, hóa ra khoảng cách gần thế này có thể chạm đến hơi thở của anh.

Cô phát hiện mùi hương trên cơ thể người đàn ông này giống hệt tính tình anh ta, mạnh mẽ lại phô trương, tràn đầy tính chiếm đoạt.

Mùi hương đó không giống bất kỳ loại hương tinh dầu nào, nhưng cô cảm thấy, nó không ở trên người nào cả.

Sau cơn mưa bầu trời đêm treo một dải màu bạc, ánh trăng mờ ảo.

Cơ thể cao lớn của anh che chắn phía trên cô, gương mặt cực kỳ mơ hồ, nhưng đường nét rõ ràng.

Trái tim Cố Tân đập loạn nhịp, cái cằm bị anh giữ đến mức tê tái.

Ngón tay cái của anh muốn gạt đi giọt nước mắt bên gò má cô, Cố Tân bỗng dưng phản ứng kịp, vội vàng bước về sau hai bước, xoay người chạy trốn.

Sáng sớm ngày hôm sau trời lại phát xuống một trận mưa, buổi chiều bầu trời mới chịu tạnh.

Lý Đạo và Kỷ Cương bàn luận một lúc, quyết định không tiếp tục dừng chân ở trấn Tam Pha nữa, không biết cửa trấn bên kia tình trạng khai thông thế nào, đến khi hoàng hôn mới lên đường, nếu như trên đường đi thuận lợi, mười giờ tối là đến được Bộc Viễn, thời gian không xem là quá muộn.

Tránh đi đoạn đường phí thời gian, Lý Đạo, Kỷ Cương và Tiểu Ngũ lái một chiếc xe qua, hỏi thăm tin tức vài người đi lên trấn.

Chỗ trung tâm có hai cửa hàng bán quần áo, Cố Tân mang khẩu trang, bị Tô Dĩnh kéo vào đi loanh quanh.

"Các anh không đi à?" Tô Dĩnh hỏi.

Cố Duy ném bao thuốc lá cho Hứa Đại Vệ, phất tay: "Gặp hai em sau, bọn anh đứng ở cửa hút điếu thuốc."

Lý Đạo nói đúng, quần áo trong cửa hàng này quê mùa đến vô cùng, may mà Cố Tân thường không để ý đến xu hướng ăn mặc nhiều đến thế, tìm cả nửa ngày vẫn không được bộ nào vừa ý.

Tô Dĩnh lật tìm không ngừng than thở, trên tay vắt vài món đồ.

Ở kệ hàng cũ kế bên, Tô Dĩnh rướn cổ hỏi: "Tìm được chưa?"

"Chưa."

"Khỏi tìm, cô thử trước mấy bộ tôi lựa cho cô đã." Cô ta vừa nói vừa vòng qua kệ hàng, lấy quần áo nhét vào trong ngực cô: "Đi nhanh."

"Cô không thử gì à?"

Tô Dĩnh bỉu môi một cái nói: "Coi hết rồi."

Cố Tân hỏi chủ cửa hàng thử quần áo ở đâu, chỉ qua một căn nhà. Cô khóa lại, tháo khẩu trang, cầm quần áo và túi xách đặt lên băng ghế trong góc tường.

Phòng thử quần áo là một căn phòng chứa đồ lặt vặt, không xem là lớn lắm, một mặt gương, một băng ghế tròn, dưới đất còn có vài đôi cao gót màu trắng bị giẫm không nhìn ra màu.

Cố Tân ngồi trên quần áo nghỉ một lúc, quan sát xung quanh, ánh mắt đột nhiên ngừng lại.

Hóa ra căn phòng này có có một cánh cửa khác, được khép hờ, trong khe hở như có ánh sáng chiếu lọt vào.

Cô khẽ nuốt nước miếng một ngụm, đứng lên, từ từ kéo mở cánh cửa kia... một con đường dài hẹp, phía bên phải bày bếp và bát đũa, bên trái là đồ lặt vặt, cuối cửa mở rộng tứ phía, tiếp đó là một sân nhỏ trải đầy cỏ dại, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào, một vùng yên tĩnh.

Tim Cố Tân không chỉ đập rộn ràng, còn phải cố gắng kiềm chế tâm trạng, lý trí nói với cô, cơ hội đến rồi.

Sắp vào hồi gây cấn rồi =3=