Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 25: Xấu xí



Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, Ninh Ngu nhẹ nhàng hít một hơi, xoay người muốn đi.

Tước Thanh nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Ninh Ngu nói: "Đi tìm người."

Tước Thanh cười lạnh một tiếng: "Tìm ai? Tìm tiểu tiên quân, hay là Dịch Tuyết Phùng? Đừng ngu ngốc nữa, ngươi biết rõ không có khả năng."

Con ngươi vẫn luôn ẩn ẩn màu xám của Ninh Ngu phút chốc trở nên đỏ đậm, y lạnh lùng nhìn Tước Thanh: "Vì sao không thể?"

Tước Thanh tựa hồ không nghĩ tới y lại chấp mê bất ngộ như vậy, sững sờ nhìn y nửa ngày.

Ninh Ngu không nhiều lời với nàng, quay người phất tay áo đạp không mà đi.

Y phiêu nhiên đứng giữa không trung, tay áo lớn như mạc, bị cuồng phong thổi bay phần phật, mưa lớn trắng xóa tầm tã rơi xuống, uy áp khổng lồ đột ngột vụt lên từ mặt đất, phảng phất như sóng gầm mãnh liệt bao phủ toàn bộ Vân Hồ Thành to lớn.

Tước Thanh che dù, trào phúng nhìn y.

Một lát sau, Ninh Ngu mở to mắt, ma đồng màu đỏ tươi mang theo một tia tàn nhẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào một hướng, thân hình như tên bắn ra khỏi cung, đột nhiên phóng ra ngoài.

Cùng lúc đó, Dịch Tuyết Phùng ấn lại lồng ngực đau nhứt, đỡ một thân cây nhẹ nhàng thở hổn hển, vừa rồi đối chiến với Hỏa Kính điểu đã hao phí toàn bộ linh lực của hắn, lúc này kiên cường chống đỡ đi lâu như vậy đã đến cực hạn.

Hắn không còn linh lực che mưa, cả người bị xối ướt nhẹp một mảnh, tóc dài đẫm nước chậm rãi trôi theo dòng nước, càng có vẻ chật vật.

Thiết Vân đu theo một dây leo xa xôi bay tới, đang muốn khoe khoang chiến tích của mình với Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng, hắn sợ tới suýt nữa té lộn nhào từ dây leo xuống.

Thiết Vân một đường cơ hồ là lăn lộn vọt tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng đỡ lấy cánh tay của hắn, thế nhưng nơi vừa chạm tới, lại là một mảnh nóng bỏng.

Hơi thở Dịch Tuyết Phùng hổn hển, hai mắt thất thần nhìn Thiết Vân.

Thiết Vân giật mình, dù Dịch Tuyết Phùng ở tại Viêm Hải Man Hoang nhiều năm như vậy, nhưng thân thể vẫn như cũ, lạnh đến mức hóa thành một khối băng, đây là lần đầu tiên trên người hắn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực như vậy.

Thiết Vân bị doạ sợ hãi, ngơ ngác nhìn hắn: "Cha?"

Hai má Dịch Tuyết Phùng bị thiêu đỏ bừng, kiên cường chống đỡ nở nụ cười: "Không có chuyện gì, ngươi có đoạt được đồ chơi gì vui không?"

Thiết Vân oán hận trừng hắn, Dịch Tuyết Phùng đã thành như thế này rồi, tính tình tuy rằng ôn hòa như gió, thế nhưng sự tình mà hắn không muốn nói nhất định sẽ né phải né trái mà tránh qua chuyện khác, ép hắn kiểu gì cũng không chịu nói, bướng bỉnh đến làm nguời phẫn hận.

Thế nhưng Thiết Vân dù có tức đến mức nghiến nát răng, cũng không thể ép ra một câu nói thật từ Dịch Tuyết Phùng, rốt cuộc đành phải một mình hờn dỗi, giơ cánh tay treo từng hàng từng hàng Linh Phân Ngọc cho hắn xem.

Dịch Tuyết Phùng thở hổn hển phun ra một đoàn sương trắng, sắc mặt tái nhợt cười nói: "Thiết Vân thật lợi hại."

Thiết Vân nhìn dáng vẻ suy yếu của hắn, lúc này mới chợt nhớ ra phải che mưa, hắn nhặt một mảnh lá khô bên cạnh, dùng sức quạt gió cho Dịch Tuyết Phùng, lo lắng nói: "Ngươi nóng sao?"

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn hắn, lắc đầu một cái: "Ta lạnh lắm."

Cả người hắn nóng bừng như vậy, sao còn bảo lạnh?

Bảo Thiết Vân đánh nhau có thể một đấu một đống, thế nhưng bảo hắn đi chăm sóc người khác hai mắt trực tiếp tối thui, căn bản không biết xuống tay ở đâu.

Hắn sốt ruột đến quay mòng mòng tại chỗ, Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Đừng sợ, ta nghỉ một lát sẽ không sao, ngươi trước đi..."

Thiết Vân cả giận nói: "Ta không đi đâu hết!"

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Ta nói ngươi đi trước tìm bọn người Dạ Phương Thảo, đại điển Tiên đạo có biến, bọn họ tất nhiên cũng nhận được tin tức, tu sĩ Nam cảnh đến trước bọn họ đã lâu, sơ sẩy một cái chỉ sợ bị loại."

Thiết Vân liều mạng lắc đầu: "Ta không đi đâu hết, ta chỉ ở bên cạnh ngươi..."

Dịch Tuyết Phùng thấy hắn chực khóc, vươn tay muốn vò đầu hắn, lại bị Thiết Vân một phát nắm lấy áp sát vào trên mặt mình.

" Ta không đi đâu hết..." Tròng mắt băng lãnh vô thực của Thiết Vân chầm chậm dâng lên nước mắt trong suốt, hắn nức nở nói, "Năm đó cũng như thế này, ngươi để ta lại với Thu Mãn Khê, nói là lập tức tới đón ta, ngươi lừa ta, cuối cùng cũng không đến đón ta. Sau đó ngươi lại bảo ta ở lại chỗ Lâm Phàn, cũng nói khi nào xong sẽ thường xuyên đến thăm ta, thế nhưng ngay cả một lần ngươi cũng không đến. Ta không bao giờ tin ngươi nữa, ngươi chính là đồ lừa đảo!"

Hắn nói năng lộn xộn, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng nghe hiểu, tâm tình Thiết Vân xưa nay đều là tới nhanh mà đi cũng nhanh, trước còn đang vui vẻ nhảy nhót, sau một khắc có thể khóc như một đứa nhỏ.

Dịch Tuyết Phùng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, nhỏ giọng đảm bảo nói: "Lần này sẽ không như vậy, ta bảo đảm."

Thiết Vân liều mạng lắc đầu: "Ngươi hư lắm, ta không tin ngươi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng thấy hắn khóc muốn ngất tới nơi, không thể làm gì khác hơn là ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ sau lưng, giống như đang dỗ hài tử.

Thiết Vân ôm eo hắn khóc một hồi xong có chút ngượng ngùng, lén lút chùi hết nước mắt nước mũi lên áo bào lớn của Ninh Ngu, đứng dậy lôi kéo tay Dịch Tuyết Phùng, vẫn còn chút không vui: "Ngươi đã như vậy, sao còn muốn ta đi tìm bọn người Dạ Phương Thảo nha?"

Dịch Tuyết Phùng thở dài, nói: "Hỏa Kính điểu là linh thú trăm năm khó gặp, có thể tìm được hai con bảo vệ bảo vật, dĩ nhiên không phải vật phàm, tám chín phần là thiên tài địa bảo so với Minh Linh tâm còn quý giá hơn. Tuy hiện tại ta đoạt xác trọng sinh, nhưng thần hồn vẫn bị hao tổn như cũ, chỉ sợ sống không được mấy năm liền trở lại tình trạng như trước kia."

Thiết Vân ngơ ngác nhìn hắn.

"Ta không muốn chết." Dịch Tuyết Phùng nói, "Cho nên số Linh Phân Ngọc giành được kia nhất định không được để người khác cướp đi."

Thiết Vân tại chỗ xoắn xuýt nửa ngày, mới nói: "Ta đi, ngươi có thể tự chiếu cố mình sao?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Thời gian lưu chuyển của Vân Hồ Thành rối loạn, ngoại giới đã có tu sĩ đại năng tiến vào Vân Hồ Thành, ở phía trước cách đây không xa, ta nghỉ một lát rồi đi tiếp, không có gì đáng ngại."

Thiết Vân vẫn rất lo lắng, tới tới lui lui xác nhận rất nhiều chuyện, mới lưu luyến không rời đi tìm Dạ Phương Thảo.

Thiết Vân vừa đi, sắc mặt Dịch Tuyết Phùng thoáng chốc tái nhợt, che ngực đột nhiên phun ra một ngụm máu, lập tức bị nước mưa từ trên trời xối xuống giội rửa không còn dấu vết.

Mặt mày hắn tối tăm lau vệt máu bên môi, hít sâu một hơi, lục phủ ngũ tạng phảng phất như dời sông lấp biển, mùi máu tanh dâng lên cổ họng.

Dịch Tuyết Phùng nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, mới giãy dụa đỡ cây đứng lên, đang muốn cất bước rời đi, cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Lâm Phù Ngọc!"

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dạ Phương Thảo đội mưa chạy tới, mừng rỡ nói: "Rốt cuộc cũng tìm được ngươi, ta còn tưởng ngươi chết ở xó xỉnh nào, Lâm Phù Ngọc mạng ngươi lớn thật nha!"

Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Dạ Phương Thảo đến gần, nghe thấy tiếng cười vô duyên vô cớ của Dịch Tuyết Phùng, nghi ngờ nói: "Cười ngốc gì vậy? Mau đi theo ta, Giang sư huynh lo lắng cho ngươi vô cùng, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì, sư tôn nhất định sẽ lột da hai người bọn ta."

Hắn tiến lên muốn đi kéo tay Dịch Tuyết Phùng, nhưng Dịch Tuyết Phùng lùi lại, cười như không cười nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Mục Tuyết Thâm, dùng mặt người khác chơi vui không?"

Ý cười dịu dàng trên mặt "Dạ Phương Thảo" đột nhiên chìm xuống, lập tức khôi phục thành nụ cười quỷ dị độc riêng của Mục Tuyết Thâm, tốc độ trở mặt của hắn ta quá nhanh, nếu có người khác ở đây sợ là cũng bị doạ cho nổi da gà.

Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt nhìn hắn, không lo lắng cũng không oán hận, phảng phất như đang đối mặt với một người xa lạ, chỉ là bàn tay giấu trong tay áo rộng lớn đang gắt gao siết chặt, đầu ngón tay hãm sâu vào lòng bàn tay, giữa kẽ hở ngón tay toàn bộ đều là máu đỏ tươi.

"Chơi rất vui." Mục Tuyết Thâm nở nụ cười, ngón tay hắn như sen xoay tròn hướng ra ngoài, thân hình đột nhiên biến hóa, trong nháy mắt biến hóa thành dáng dấp của Ninh Ngu, hắn dùng gương mặt lạnh lùng "Trong vòng ba ngày giết ngươi" kia của y, chớp mắt với Dịch Tuyết Phùng một cái, ôn nhu nói, "Thế gian ngàn vạn túi da, cái nào ta cũng yêu cái nào ta cũng thích, tiện tay có thể đoạt được đồ vật, tại sao lại không dùng chứ?"

Chỉ mới hai câu, thân hình hắn liên tục biến đổi, một hồi thành Giang Tức Vọng, một hồi thành khuôn mặt Dịch Tuyết Phùng chưa từng gặp, qua lại mấy lần, cuối cùng cố định tại gương mặt của Tước Thanh.

Giọng "Tước Thanh" thanh thúy: "Chỉ là ta sống lâu như vậy, yêu nhất vẫn là..."

Gương mặt lạnh như băng của "Tước Thanh" hơi đổi, tựa như nước mưa giội rửa lên lưu ly, lại tựa như một giọt mặc tích ở trong nước, màu mực chầm chậm rút đi, cuối cùng biến thành gương mặt xinh đẹp vô song của Dịch Tuyết Phùng.

Mục Tuyết Thâm dịu dàng mỉm cười: "... Vẫn là túi da này."

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên giơ tay bịt miệng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đảo lộn một trận, suýt nữa trực tiếp nôn mửa.

Ban đầu nhìn thấy ma tu giả mạo hắn, hắn không biết thân phận người kia, trong lòng đầy kiêng kỵ cùng hoài nghi, cũng không như hắn nghĩ.

Nhưng sau khi biết người này chính là hung thú năm đó hại chết hắn, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân sôi trào, hắn chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực như thế, cảm giác xa lạ kia đến quá nhanh, làm hắn nhất thời không phân biệt được đây rốt cuộc là loại cảm giác gì.

Oán giận? Hay là tuyệt vọng?

Hắn gần như chỉ cần nhìn thấy Mục Tuyết Thâm sử dụng gương mặt quen thuộc kia, liền hận không thể xé xác bộ dạng kiếp trước của Mục Tuyết Thâm, tẩm nhập vào kinh mạch của chính mình, một đuốc thiêu hủy.

Mục Tuyết Thâm cười đùa vui vẻ trước mặt hắn, nhàn nhạt nói: "Hiện tại thanh kiếm kia không ở bên cạnh ngươi, ngươi tính chạy trốn như thế nào đây?"

Hắn như đang đùa giỡn với một con mồi yếu ớt, không trực tiếp ra tay, mà đầy hứng thú nhìn Dịch Tuyết Phùng lui từng bước về sau.

Sau lưng Dịch Tuyết Phùng dán lên thân cây lạnh lẽo, nước mưa như trút từ đỉnh đầu đổ xuống, xối cho tóc tai hắn trải dài trước trán, hắn thở hổn hển, hai tay nắm chặt, bên tai từng trận ong ong kịch liệt.

Vài giọt nước mưa tích trên hàng mi dài đã rơi xuống, một ít xen vào khóe mắt, khiến tầm mắt của hắn dần trở nên mơ hồ.

Trong hoảng hốt, Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy Mục Tuyết Thâm thong thả đưa tay về phía hắn, khoảng cách rất gần, có thể nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt làm hắn buồn nôn kia hiện lên ý cười âm trầm.

Chỉ trong khoảng khắc trước khi tay Mục Tuyết Thâm chạm tới mi tâm Dịch Tuyết Phùng, một vệt ánh sáng đột nhiên vụt ra từ trong thân thể hắn, ầm ầm đánh lên ngón tay mảnh khảnh của Mục Tuyết Thâm.

Tuyết trắng nổ tung tại chỗ, bị mưa lớn giội rửa lập tức dung thành giọt nước rơi xuống.

Mục Tuyết Thâm nhìn tay trái trống rỗng của mình, nụ cười quái dị trên mặt triệt để trầm xuống, hắn nhẹ nhàng vung tay, từ đoạn cổ tay tản ra mấy đóa hoa tuyết, từng chút một ngưng tụ thành hình dáng bàn tay.

Mục Tuyết Thâm rốt cục cũng xé rách mặt nạ, ma đồng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói: "Tống Kính Sênh quả nhiên thật to gan."

Dịch Tuyết Phùng bị hàn khí đột ngột trên người hắn làm hơi run lên, miễn cưỡng khôi phục một tia thần trí, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra đạo linh lực kia là từ Linh Phân Ngọc trên mi tâm truyền tới.

Tống Kính Sênh...

Đầu óc Dịch Tuyết Phùng hỗn độn, không còn sức để suy nghĩ nguyên do Tống Kính Sênh làm như vậy, hắn giãy dụa muốn đứng dậy rời đi, nhưng Mục Tuyết Thâm đã không còn kiên nhẫn như trước, mặt lạnh lần thứ hai vươn tay ra.

Có điều lần này hắn không giống vừa nãy không chuẩn bị, thêm vào đó là một luồng linh lực khổng lồ, thế như chẻ tre chộp tới cổ Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng theo bản năng muốn né tránh thế công của hắn, nhưng thân thể như rót chì không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn bàn tay Mục Tuyết Thâm mang theo hàn ý nồng đậm ập tới chỗ hắn, ma sai quỷ khiến, bàn tay phảng phất như không bị khống chế nhanh chóng nhấc lên, một phát bắt lấy thủ đoạn của đối phương.

Chỉ nghe một trận sôi trào, đồng tử Mục Tuyết Thâm đột nhiên co rút, nơi cổ tay mang theo linh lực bị Dịch Tuyết Phùng nắm lấy xuất hiện ấn ký bóng rát đen kịt.

Linh lực toàn thân hắn ta đột nhiên tán loạn, như bị nhiệt độ tỏa ra từ thân thể Dịch Tuyết Phùng hòa tan.

Trong chớp mắt Mục Tuyết Thâm thất thần, Dịch Tuyết Phùng trở tay từ bên hông rút ra chủy thủ dài bằng cánh tay, mắt không chớp xoay người vươn tay nhấn vai Mục Tuyết Thâm lên thân cây phía sau, dao găm trong nháy mắt đâm thẳng vào lồng ngực như tạc từ băng tuyết của Mục Tuyết Thâm.

Khóe mắt Mục Tuyết Thâm muốn rách, oán hận nhìn hắn: "Lâm Phù Ngọc, ngươi dám..."

Hơi thở Dịch Tuyết Phùng rối loạn, thân thể không biết đang nóng rực hay lạnh giá, mặt không đổi sắc nghiêng đầu, đôi môi tái nhợt khẽ mở, giọng nói khàn khàn: "Vì sao ta lại không dám? Nếu ngươi nóng lòng muốn người khác chết không có chỗ chôn như vậy, sao không tự mình đi thử một chút xem?"

Khoét tâm, nứt hồn, chết không toàn thây.

Nỗi khốn khổ hắn chịu đựng trăm năm trước, đời này nhất định phải trả đủ từng chút từng chút một cho Mục Tuyết Thâm.

Linh lực thỉnh thoảng đình trệ trong thân thể Dịch Tuyết Phùng lúc này rốt cục bạo phát toàn bộ, trong kinh mạch như có liệt hỏa đang quay cuồng, đợi đến kia cỗ linh lực nóng rực từ trong thân thể tản ra, trực tiếp thiêu ma tu trước mặt muốn hòa tan.

Mặt mày Mục Tuyết Thâm thống khổ, Dịch Tuyết Phùng chẳng biết vì sao, cười quỷ dị.

"Đau không?" Dịch Tuyết Phùng ghé vào bên tai hắn, trầm giọng, nói, "Có điều chỉ là một tia phân thần, có thể đau đến mức nào chứ?"

Hắn vừa nói, chủy thủ tiếp tục ghim sâu thêm, linh lực nóng rực len lỏi vào kinh mạch Mục Tuyết Thâm, biến thân thể đắp từ băng tuyết của hắn thủng thành một cái động khổng lồ.

Mục Tuyết Thâm tưởng rằng đã bắt được con mồi, thế nhưng nhiệt độ không biết từ đâu đến trên người Dịch Tuyết Phùng đối với hắn mà nói chính là khắc tinh lớn nhất, thậm chí ngay cả tay hắn cũng không nâng lên nổi.

Chỉ trong chốc lát, tình thế đảo ngược.

Dịch Tuyết Phùng gắt gao giữ chặt, hai mắt lom lom nhìn chằm chằm vào ma đồng đỏ tươi của Mục Tuyết Thâm, muốn nhìn hắn chậm rãi chết đi trong tay mình.

Dù chỉ giết chết một tia phân thần của hắn, cũng có thể đền bù cho nổi thống khổ sắp nổ tung của Dịch Tuyết Phùng một tia an ủi.

Đồng tử Mục Tuyết Thâm tan rã từng chút một, trong lúc Dịch Tuyết Phùng cho hắn sắp tiêu tan, thần sắc dữ tợn trên gương mặt kia đột nhiên không còn.

Hắn vẫn dùng dung mạo mê người của Dịch Tuyết Phùng, chỉ là đuôi lông mày hạ xuống một chút, thần sắc hung tợn lập tức trở nên nhu thuận cực kỳ.

Dịch Tuyết Phùng sững sờ.

Cả người Mục Tuyết Thâm đều đang phát run, liều mạng đưa tay về phía trước, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

"Sư huynh..." Hắn lẩm bẩm, "Cứu ta."

Đồng tử Dịch Tuyết Phùng co rụt, ngơ ngác quay đầu nhìn lại.

Ninh Ngu chẳng biết đến từ khi nào, đang từng bước một đi tới chỗ bọn họ, đồng tử luôn luôn che giấu lúc này hoàn toàn đỏ đậm, tất cả đều là huyết tinh cùng tàn ác thô bạo.

Dịch Tuyết Phùng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của y, tay không tự chủ nới lỏng, thế nhưng trước khi Mục Tuyết Thâm thoát được lần thứ hai siết chặt.

Không thể để hắn đào tẩu.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nghĩ, tay dùng hết sức, chủy thủ ghim sâu vào tim Mục Tuyết Thâm.

Rốt cuộc, Ninh Ngu mặt mày âm trầm đi tới trước mặt hai người, giơ tay một phát nắm chặt tay Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm nói: "Sư..."

Mục Tuyết Thâm một tay níu lại góc áo Ninh Ngu, nước mắt lã chã rơi xuống, mang theo âm khóc nức nở khiến lòng người thương xót không thôi: "Sư huynh, ta đau quá, mau cứu ta."

Dịch Tuyết Phùng vội vàng lắc đầu: "Không phải, hắn là giả..."

Hắn còn chưa nói hết, Ninh Ngu siết tay dùng sức kéo một cái, vung một cái ném Dịch Tuyết Phùng ra sau.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không kịp chuẩn bị lùi về sau vài bước, hai chân mềm nhũn đứng không vững, lảo đảo hai lần trực tiếp té ngã vào vũng nước bùn băng lãnh, hắn tuyệt vọng nhìn tình cảnh phía trước.

Ninh Ngu đưa lưng về phía hắn, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp vô song kia, tay còn lại nắm chặt dao găm trong tim, tựa hồ muốn nhổ ra.

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm: "Không được..."

Từ khi đến, Ninh Ngu chẳng hề nói một câu, chỉ có đôi ma đồng doạ người kia tựa hồ ấp ủ hắc ám sâu đậm, không thể đợi được nữa muốn nuốt chửng đối phương.

Mục Tuyết Thâm rốt cục cũng thoát khỏi khống chế từ cổ linh lực quỷ dị trên người Dịch Tuyết Phùng, trong lòng vui vẻ, đang định tìm thời cơ rời đi, nhưng Ninh Ngu đối diện với hắn nhẹ nhàng mở miệng, ghé bên tai hắn trầm giọng nói: "Ta nhớ ngươi."

Mục Tuyết Thâm ngẩn ra.

Ninh Ngu nói: "Ngươi chính là kẻ xấu xí bị hủy nửa khuôn mặt kia, trong tâm ma của Tuyết Phùng có ngươi."

Mục Tuyết Thâm giận tím mặt.

Ninh Ngu không cho hắn bất kỳ cơ hội xuất thủ nào, bàn tay đang xoa trên mặt chậm rãi hạ xuống, một phát bóp lấy cổ Mục Tuyết Thâm, tay còn lại trực tiếp nắm lấy chủy thủ mạnh mẽ dùng sức, đẩy nửa đoạn bên ngoài ghim sâu vào lồng ngực hắn.

"Thật đáng tiếc." Trong mắt Ninh Ngu đều là trào phúng, "Ta còn tưởng ngươi là đại nhân vật gì, hóa ra chỉ là một con giun xấu xí dựa vào việc ăn cắp thân phận người khác sống sót qua ngày thôi."

Đại khái cũng nhìn ra được Mục Tuyết Thâm cực kỳ thống hận người khác bàn về dung mạo của hắn, Ninh Ngu còn cắn lấy hai chữ "Xấu xí" kia, lặp lại không ngừng.

Mục Tuyết Thâm như có thù giết cha oán hận nhìn y, hắn cũng lười đóng kịch nữa, thời điểm giơ tay muốn đánh một chưởng, ma tức bàng bạc trên người Ninh Ngu trực tiếp bao phủ hắn, nhanh chóng kết thành một kết giới hình bầu dục.

Ninh Ngu một phát rút chủy thủ ra, lạnh lẽo nhìn hắn: "Nếu ngươi tự chui đầu vào lưới, ta cũng không có lý gì khoanh tay đứng nhìn, ngươi sai là sai ở chỗ không nên dùng gương mặt này..."

Dịch Tuyết Phùng co quắp ngồi trong bãi nước bùn, cả người phát lạnh nhìn Ninh Ngu đưa lưng về phía hắn.

Ninh Ngu nói: "... Gương mặt làm ta chán ghét nhất."

Y lạnh lẽo nói xong, Mục Tuyết Thâm trong kết giới đột nhiên hét thảm một tiếng, kết giới từng chút từng chút co lại, rất nhanh ngưng tụ thành kích cỡ tương đương giọt nước mưa, bị y thong thả thu lại trong tay áo.

Ninh Ngu từ trong tay áo lấy ra một con hạc giấy, nói: "Đã tìm được một tia phân thần của hắn, từ giờ trở đi phong tỏa toàn bộ Man Hoang, tất cả mọi người không được tùy ý ra vào, ta sẽ mau chóng hồi Man Hoang bắt bản thể hắn."

Y lời ít ý nhiều nói xong, tùy tay thả bay hạc giấy, mới quay đầu nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng đang co quắp ngồi dưới đất.

Dịch Tuyết Phùng tựa hồ bị doạ sợ, toàn thân đều là nước, ngạc nhiên nhìn Ninh Ngu, trên mặt không biết là mưa hay là nước mắt.

Ninh Ngu thập phần chán ghét nam nhân động một chút là khóc, y không kiên nhẫn tiến lên, quăng chủy thủ xuống đất, vươn tay ra với Dịch Tuyết Phùng, nói: "Lúc nãy ngươi đứng gần hắn như vậy làm cái gì, không sợ chết à? Thật sự nghĩ một cây chủy thủ có thể dễ dàng giết hắn? Ngây thơ ——sao không nói gì, bị dọa sợ rồi?"

Dịch Tuyết Phùng kinh ngạc nhìn tay y, nửa ngày mới ngơ ngác gật gật đầu.

Ghét nhất...

Chán ghét.

Ninh Ngu hận hắn.

Môi Dịch Tuyết Phùng khẽ động, tựa hồ muốn gọi sư huynh, thế nhưng giãy dụa một hồi, hắn mới chậm rãi phun ra một câu: "Kiếm tôn..."

Ninh Ngu thấy dáng vẻ sợ sệt của hắn, thiếu kiên nhẫn "Sách" một tiếng: "Lá gan ngươi cũng quá nhỏ, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng sợ sao?"

Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò đưa tay ra, run rẩy dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay duỗi ra của Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Sợ..."

Cả người hắn chốc chốc nóng rực chốc chốc lại lạnh giá, giây phút bắt được cánh tay của Ninh Ngu kia, oan ức cùng tuyệt vọng trong lòng nháy mắt bạo phát.

"Ta rất sợ..." Dịch Tuyết Phùng chôn mặt trong lòng bàn tay Ninh Ngu, nước mắt ào ào tràn ra, hắn nức nở nói, "Ta sợ ta sợ..."

Sợ hãi lẻ loi chết đi trong Tru Ma trận, bi thương sống mấy chục năm ở Viêm Hải Man Hoang, còn có thống khổ khi bị thương cách đây không lâu, tất cả, toàn bộ trào ra từ lồng ngực.

Cuối cùng, tất cả thống khổ và bi thương đều rơi vào câu kia của Ninh Ngu "Gương mặt ta chán ghét nhất.", như một giọt nước tràn ly

Trước khi y đến đây, trong lòng Dịch Tuyết Phùng đều là phải mau chóng nói cho Ninh Ngu biết thân phận của mình, vô luận phản ứng lúc đó của y là gì hắn đều có thể tiếp nhận; thế nhưng khi thật sự đối mặt, hắn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Hắn không dám.

Ngay cả người khác giả mạo Ninh Ngu cũng có thể oán giận như vậy, vậy nếu y biết hắn còn sống, còn đoạt lấy thân thể Lâm Phù Ngọc, có phải...

Có phải hận đến mức trực tiếp chém chết hắn?

Dịch Tuyết Phùng không biết bị lạnh hay bị dọa sợ, cả người khẽ run.

Nếu sống sót mà phải chịu đựng sự chán ghét cùng oán hận của Ninh Ngu, hắn tình nguyện mãi mãi chết đi không trọng sinh sống lại.

Ninh Ngu cau mày nhìn bộ dạng khóc thành quỷ của hắn, lòng bàn tay cũng cảm nhận được một luồng ấm áp, khiến y không tự chủ muốn rụt tay về, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng giống như đang nắm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng gắt gao siết chặt tay y, làm y không thể động đậy.

Ninh Ngu tựa hồ muốn mở miệng mắng hắn một trận, thế nhưng nghĩ lại hành động của mình vừa rồi hình như có hơi doạ người, thiếu niên lẻ loi một mình ở Vân Hồ Thành vốn đã bị dọa, huống chi còn chứng kiến một màn hung tàn kia.

Trong lòng Ninh Ngu thở dài một hơi, cúi người sờ sờ đầu Dịch Tuyết Phùng, cau mày nói: "Được rồi."

Mặt mày Dịch Tuyết Phùng đầy nước mắt, bị y đụng nhẹ, thân thể trực tiếp nhuyễn thành bãi bùn, = không kịp chuẩn bị nhào vào lồng ngực Ninh Ngu.

Ninh Ngu sững sờ, cúi đầu nhìn lại.

Toàn thân Dịch Tuyết Phùng nóng bỏng, hai má bị thiêu đỏ bừng, thở ra đều là hơi nóng, hai mắt hắn nhắm nghiền, bị thiêu đến ngất đi.

Ninh Ngu hơi nhướng mày, vươn tay điểm lên mi tâm hắn, xuất ra một đạo linh lực tiến vào thăm dò, thế nhưng linh lực của y vừa mới tiến vào kinh mạch Dịch Tuyết Phùng, một luồng linh lực nóng rực như lửa mãnh liệt đập tới, suýt nữa trực tiếp cắn nuốt mất cỗ linh lực của y.

Đây là... Linh hỏa độc?

Ninh Ngu thu hồi linh lực, mặt lạnh đưa tay tiến vào lồng ngực Dịch Tuyết Phùng, muốn thăm dò lần nữa hoài nghi của mình có phải là thật hay không.

Nhưng y mới đưa tay vào, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến.

Tước Thanh chẳng biết che ô đến lúc nào, mặt vô biểu tình nhìn Ninh Ngu, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, rơi vào bàn tay đang thăm dò trong lồng ngực Dịch Tuyết Phùng của Ninh Ngu.

Sắc mặt Tước Thanh lạnh lẽo, tựa hồ thập phần ghét nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Đồ vô sỉ! Sư huynh năm đó mắt bị mù mới đi ái mộ ngươi."

Ninh Ngu: "..."