Một Lần Nữa Bắt Đầu

Chương 4: Chỉ thuộc về anh



Hiếm khi hắn tỏ ra yếu thế như vậy, Nại Triết cũng hơi không quen. Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong trẻo như nước băng hòa tan của hắn, lời từ chối thật không nói nên lời. Nại Triết đành phải gật đầu, nói: “Đó là quyền của cậu, nhưng chuyện duyên phận này… Ưm…”

Anh bị hôn, kỹ thuật hôn của Phương Hoằng Lâm được anh dạy khá tốt, thành ra cũng rất thoải mái. Hôn xong hai người bắt đầu hiểu ngầm mà cởi quần áo đối phương, loại chuyện này họ làm mấy năm, đã ăn ý từ lâu.

Quần áo rơi đầy đất, hai người ôm hôn đến phòng tắm. Tay Nại Triết vuốt trước ngực hắn, vừa muốn làm tiếp, Phương Hoằng Lâm đã nhìn anh bằng đôi mắt ướt ướt, vươn tay để trước môi anh. Nại Triết liếm nó, thuần thục ngậm lấy từng ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của hắn xong mới buông ra, bắt đầu chăm sóc lòng bàn tay và mu bàn tay của hắn. Hôm nay Phương Hoằng Lâm cởi mở ngoài dự đoán, hồi trước, cho dù Nại Triết có làm cho hắn sắp không chịu nổi, hắn cũng chỉ thở dốc thô nặng, rất ít rên rỉ. Hôm nay còn chưa đi vào, Phương Hoằng Lâm đã bắt đầu gọi nhỏ tên của anh, đôi mắt nhìn anh, hai tay ôm anh, như đang đối đãi với một báu vật.

Hắn nói: “Cái gì tôi cũng bỏ hết, chỉ cần anh, tôi chỉ cần anh…”

Nại Triết có phần áp lực. Anh biết sản nghiệp Phương gia lớn đến cỡ nào, vốn dĩ Phương Hoằng Lâm là người thừa kế đã là chuyện chắc chắn, bây giờ chỉ vì một tên tình nhân hèn mọn mà từ bỏ, thật sự không biết nên nói đơn thuần hay ngốc nghếch. Với lại, cho dù từ bỏ gia sản, người Phương gia cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

Động tác trên tay Nại Triết dần ngừng lại, Phương Hoằng Lâm lại rất nhiệt tình, hắn hôn cổ Nại Triết, rồi ngậm lấy trước ngực anh một chút, khiêu khích tình dục của anh lên, rồi di chuyển xuống phía dưới…

Ý thức được hắn muốn làm gì, Nại Triết hoảng sợ, nhanh chóng lui ra sau một bước. Kim chủ không yêu cầu anh khẩu giao, còn khẩu giao cho anh, khiến anh sinh ra một loại ảo giác quá mất phí. Địa vị không bình đẳng bốn năm nay không phải một sớm một chiều đã có thể tùy ý thay đổi, đây cũng là lý do Nại Triết không muốn yêu đương với hắn lắm.

Trước khi em gái bị bệnh, anh tự tin phóng khoáng, thay bạn trai rất mau, đi tới đâu cũng ghẹo trai, đúng là tùy ý làm bậy, khác xa bây giờ. Cũng chính là thời điểm đó, anh không sợ trời không sợ đất ghẹo bạn cùng lớp với em gái anh, Ân Duệ Sâm. Khi đó Ân Duệ Sâm còn là một thiếu niên rất ngây thơ, rất đẹp trai, còn có hơi ngốc nghếch, lúc nào cũng giữ hình tượng cao quý lạnh lùng của mình. Nại Triết như một ngọn lửa xông vào cuộc sống của cậu, cướp đi nụ hôn đầu tiên của cậu, đưa cậu thám hiểm bí mật cơ thể, đốt sạch cậu. Anh không phải đùa giỡn với Ân Duệ Sâm, bởi vì khi đó đúng là rất thích cậu, hai người quen nhau một khoảng thời gian. Mãi đến khi em gái bị bệnh, anh không mặt mũi nào vay nhiều tiền Ân Duệ Sâm, cậu nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, cũng không muốn liên lụy cậu, nên đành phải thay đổi tất cả phương thức liên lạc, không chào mà biệt, dẫn theo em gái đi khắp nơi chữa bệnh, giữ lại tất cả khó khăn lại cho mình.

Sau khi bị vố lừa của cuộc sống xã hội, anh gặp Phương Hoằng Lâm. Phương Hoằng Lâm xuất hiện lúc cùng đường, là ân nhân của anh. Thế nên tùy hứng và nhuệ khí còn sót lại không nhiều lắm của anh cũng cởi hết, ngoài ở trên giường còn tính mạnh mẽ chủ động ra, thời gian khác đều là chú thỏ trắng mặc người ta vuốt ve, ngoan ngoãn đến không chịu nổi.

Nhưng anh biết, đó không phải con người thật sự của anh. Dù thời gian có bào mòn thế nào đi chăng nữa, lột bỏ vỏ bọc bên ngoài, anh vẫn là Nại Triết có phần nhuệ khí và tùy hứng kia, mà không phải chú thỏ trắng nhỏ thấp kém.

Phương Hoằng Lâm bị động tác của anh làm hoang mang, khó hiểu giương mắt nhìn hắn. Nại Triết đã cứng, vóc người anh cao, chỗ đó cũng lớn, hình dạng tiêu chuẩn, được trời ưu ái. Anh nói với Phương Hoằng Lâm: “Tôi không quen cậu bất ngờ trở nên như vậy… Hay cậu vẫn nên như trước đi.”

Phương Hoằng Lâm là người thông minh, như trước, vậy còn không phải là quan hệ giữa kim chủ và tình nhân ư. Hắn nắm lấy thứ đó của Nại Triết, nói một câu: “Anh phải làm quen.” Rồi há to miệng ngậm lấy.

Nại Triết bị kích thích bất ngờ này làm không nén được mà khẽ rên rỉ, cúi đầu nhìn Phương Hoằng Lâm ngồi quỳ dưới thân anh, cố gắng khẩu giao cho anh. Khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông này dường như đã hòa tan, mắt khép hờ nhả ra nuốt vào thứ đó của anh, đôi môi mỏng ngày thường giờ đây bị thứ đó của anh căn ra, khiến nó mở lớn, dáng vẻ thần phục đó làm Nại Triết cảm thấy phía dưới mình càng lớn hơn.

Sau khi ở bên Phương Hoằng Lâm, anh chưa từng hưởng thụ cảm giác được người khác dùng miệng hầu hạ. Đương nhiên việc khiến Phương Hoằng Lâm dùng miệng hầu hạ, anh càng không nghĩ đến. Bây giờ bất ngờ hình ảnh này hiện ra trước mặt anh, dù cho kỹ thuật của Phương Hoằng Lâm rất kém, anh cũng mẫn cảm mà nhanh chóng bắn ra.

Tuy rất mau, nhưng sướng thì sướng thật, bắn ra khiến anh thoải mái cả người. Phương Hoằng Lâm không nhả thứ đó của anh ra, ngay trước mặt, yết hầu nhúc nhích một cái, nuốt xuống. Nại Triết sướng xong thì trong lòng bất đầu âu lo, nếu mới đầu anh còn hơi không tin lời nói của Phương Hoằng Lâm, thì giờ anh đã tin rồi. Nếu không phải thật sự tình nguyện, ai cũng không thể cưỡng ép Phương Hoằng Lâm làm đến một bước này vì anh.

Bắn xong một lần, lần kế tiếp liền kéo dài rất lâu. Nại Triết tìm được tư thế thích hợp, làm Phương Hoằng Lâm rên rỉ không thôi, bắn hai lần, thậm chí cao trào bằng cửa sau một lần, đúng là hiếm thấy. Phương Hoằng Lâm như hoàn toàn buông tay, không còn gánh nặng, gọi giường khiến vật của Nại Triết ở trong thân thể hắn cứng rắn như thiết, thậm chí thọc vào rút ra mạnh mẽ có phần thô bạo.

Phương Hoằng Lâm nói, sau này toàn thân đều có thể để lại dấu hôn, chỉ cần anh vui vẻ.

Nhưng Nại Triết là một người khiêm tốn, thành ra ngày hôm sau chỉ để lại thêm mấy dấu hôn màu nâu ở đùi và lưng Phương Hoằng Lâm. Ít khi cuộc sống được trải qua cảm giác vừa mở mắt đã nhìn thấy Phương Hoằng Lâm nằm bên cạnh, Nại Triết còn chưa quen lắm. Phương Hoằng Lâm cười nhìn anh, nét mặt vui vẻ, khác hẳn trước kia. Hắn nói: “Tôi vẫn muốn cuộc sống như thế với anh, người đầu tiên nói với anh câu chào buổi sáng, nhưng tôi luôn phụ anh.”

Nại Triết nghĩ thầm, tôi cũng không trông đợi qua, nên không có gì là phụ hay không phụ.

Hai người tắm rồi đánh răng cùng nhau xong, rồi cho nhau một nụ hôn dài buổi sáng. Phương Hoằng Lâm như là buông được một gánh nặng nặng nề, cả người đều thoải mái, đôi mắt lãnh đạm ngày thường từ lúc mới tỉnh dậy đã điểm ý cười. Nại Triết cố gắng để bản thân thích nghi với tình huống hiện nay. Tuy hồi xưa Phương Hoằng Lâm đối xử với anh cũng không tệ, nhưng mặt lúc nào cũng lạnh, khiến Nại Triết không thể nào nhận ra tình yêu của hắn. Bây giờ bất ngờ tỏ tình, khiến anh trong thời gian ngắn khó thể thích ứng.

Phương Hoằng Lâm đi làm cơm sáng, Nại Triết ngồi ở phòng khách, cảm thấy đầy hoang mang. Lần đầu tiên Nại Triết biết Phương Hoằng Lâm lại biết nấu cơm, cũng là lần đầu tiên thấy hắn xuống bếp. Từ kim chủ biến thành người theo đuổi mình, nếu không phải biết Phương Hoằng Lâm sẽ không lừa anh, anh đã cho rằng đây là một trò đùa.

Chỉ trứng chiên, sữa bò và bánh mì đơn giản, Phương Hoằng Lâm đặt ở trên bàn, hắn không đeo kính, mắt như có sóng sánh hơi nước, nhìn Nại Triết nói: “Lần đầu tiên làm, anh nếm thử đi.”

Thức ăn cũng không tệ lắm, trứng chiên cuộn lên khô vàng ở mép, rất hấp dẫn. Nại Triết vừa định ăn, điện thoại Phương Hoằng Lâm đã vang lên. Phương Hoằng Lâm lấy điện thoại ra, sắc mặt lại về vẻ lãnh đạm. Hôm qua hắn tắt điện thoại, hôm nay vừa khởi động máy đã có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, hắn không thèm xem, lúc này người bên kia lại gọi lại bám riết không tha.

Nại Triết nhìn hắn xoay người đi chỗ xa nhận điện thoại, giọng điệu lạnh lẽo hỏi: “Còn gì nữa…”

Anh không nghe hết cuộc trò chuyện giữa họ, ăn trứng chiên, hương vị hơi nhạt, nhưng cũng ăn được. Bỏ miếng cuối cùng vào miệng, Phương Hoằng Lâm đi tới, nói với ánh mắt phức tạp: “Tôi phải về Phương gia một chuyến.”

Nại Triết đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nếu Phương gia buông tha cho họ liền mới là lạ, thành ra anh chỉ gật đầu nhẹ, tỏ vẻ mình biết rồi. Phương Hoằng Lâm hôn lên trán anh một cái, nhắm mắt dán hai chóp mũi vào nhau, nói khẽ: “Hãy tin tôi, từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về anh.”

Hắn nói xong thì đi, Nại Triết nhìn thức ăn chưa ăn hết, cũng hết muốn ăn. Đối với một người như anh, được Phương Hoằng Lâm theo đuổi, nếu từ chối, nhìn sao cũng có vẻ không biết tốt xấu. Nhưng anh và Phương Hoằng Lâm ở bên nhau, lại cảm thấy không tự do. Ở trước mặt hắn, mình dường như chỉ là chú thỏ trắng nhỏ bị nhốt trong lồng. Chỉ có rời khỏi tầm mắt của hắn, Nại Triết mới có thể cảm thấy mình biến trở về một con người tự do. Không chỉ hắn, còn cả Phương gia sau lưng hắn, cũng giống một cục đá đè nặng trong lòng Nại Triết. Vì anh mà Phương Hoằng Lâm mâu thuẫn với người nhà, Phương gia sao có thể bỏ qua cho nguồn gốc tai họa là anh?

Anh thở dài, nằm trên sô pha. Về việc thích Phương Hoằng Lâm, ít nhất trong khoảng thời gian này, anh còn chưa làm được.