Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 50: Phiên ngoại



Từ khi Trịnh Viễn nói cho Mễ Chu biết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày trôi qua có thể nói là.... Không hề bình thường.... Nước sôi lửa bỏng!

Không hề nói quá đâu, không biết trong tháng này khưu tuyền đã nhận được bao nhiêu lần điện thoại của Trịnh Viễn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng vọng quen thuộc, khiến cho Khưu Tuyền ý thức được.... "Đại thần, anh lại trốn trong WC gọi điện thoại à?"

"Đúng vậy." Giọng nói của Trịnh Viễn vừa âm trầm vừa buồn bực, tay cầm di động chẳng khác nào kẻ cùng đường bắt được một cọng rơm, liến thoắng nói với Khưu Tuyền, "Khưu Tuyền, cậu phải cứu tôi, van cậu nói với Mễ Chu đừng có thúc tôi vẽ tranh nữa, tôi đây vẽ đến mức sắp xuất huyết não rồi.....!!

"....... Không đến mức đấy chứ đại thần," Khưu Tuyền nói, "Mễ Chu chẳng qua chỉ là giám sát anh làm việc, tôi không nghĩ là lại quá đáng đến mức ý...."

".....Vậy cậu nói, bản thảo ở chỗ cậu, đủ đùng đến khi nào?"

"...... Ờ, sang năm đi!"

"Thế mà không quá đáng à!!!" Trịnh Viễn từ bỏ vẻ bề ngoài bình tĩnh, lúc này chẳng khác nào một quái thú đang nổi giận, miệng hướng về Khưu Tuyền phun lửa, "Bây giờ mới là tháng tư thôi!! Tháng tư thôi!!! Mễ Chu chẳng để tôi giải trí chút nào a, Khưu Tuyền, cậu phải giúp tôi, nếu không, tôi liền.... tôi liền..."

"Chỉ cần anh có khả năng!" Âm thanh của Khưu Tuyền nhẹ nhàng, bản thảo trong tay đủ dùng đến sang năm, y sợ gì Trịnh Viễn!

"Nếu cậu không nói với Mễ Chu," Trịnh Viễn âm hiểm lầm bầm hai tiếng, "Tôi liền tặng cho Hạ Ẩn loại thuốc mạnh nhất, nghe nói hiệu quả không phải tốt bình thường nhá, một đêm 7-8 lần không thành vấn đề."

".........."

"Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ tặng thuốc này cho cậu, à, thuốc này tên là 'ăn vào làm công', vô cùng quý hiếm, Lâm Hiên mặt dày quấn quýt tôi mấy ngày, tôi cũng không cho, cậu cần phải quý trọng cơ hội này nha!"

".............."

"A, thôi nhé," Trịnh Viễn cúi đầu che microphone, nói nhỏ thêm, "Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Mễ Chu, cậu cố lên!"

Trịnh Viễn cúp máy mạnh mẽ vang dội, bỏ lại Khưu Tuyền một mình với ống nghe, trong lòng y âm thầm rủa Trịnh Viễn xấu xa, dám dùng cái thứ thuốc làm công không đứng đắn gì gì đó lôi kéo mình, coi mình là ai, mình là người thật thà nhá, mắng đủ rồi, vì thế lại một lần nữa lấy ra di động, nhấn số Mễ Chu.



Khi Mễ Chu nhận điện thoại mệt mỏi thở hổn hển, rõ ràng là vừa trải qua hoạt động nào đó, Khưu Tuyền tổng hợp các loại trường hợp, Mễ Chu còn chưa nói gì, y đã hắc hắc cười.

"Mễ Chu, cậu vừa mới làm gì thế ha ha ha ha ha...."

"A, cùng Viễn ca....."

"Tôi biết, không cần giải thích mà há há há..."

"....... Anh cười cái con khỉ a," Ngữ khí của Mễ Chu không được tốt, "Tôi vừa mới lôi Trịnh Viễn ra từ WC ra, kêu anh ấy vẽ tranh, anh ấy còn nói còn chưa rửa tay, rửa xong cũng hết 15 phút, vất vả lắm mới ngồi vào chỗ, anh ấy lại nói muốn đi WC, còn gạt tôi là bị tiêu chảy, khi tôi lôi anh ấy ra từ WC, đến quần còn chưa cởi, không biết vừa ở trong WC lại nghĩ ra cái ý tưởng quỷ quái gì."

"....... Mễ Chu, Mễ Chu tốt, Mễ Chu ngoan, anh hai với cưng thương lượng một chuyện nhoa~~" Khưu Tuyền thay đổi thái độ chỉ trong nháy mắt, ngữ điệu chỉ muốn đổi lấy hào cảm của Mễ Chu.

"...... Khưu Tuyền, anh không cần phải như vậy, tuổi tác của chúng ta không cách biệt...." Mễ Chu không ngừng cảm giác được, những người xung quanh mình càng lúc càng trở nên không bình thường, nhiều lúc Trịnh Viễn làm trò khiến y cảm thấy được, hắn còn không bằng lúc mình 7 tuổi, mà từ sau khi Khưu Tuyền cùng Hạ Ẩn một chỗ, cũng càng ngày càng kỳ lạ...."

"Cậu đấy à.... Muốn khiến đại thần vẽ ra được tranh, không chỉ nói suông, cuộc sống chính là linh cảm sáng tác tốt nhất, rảnh rỗi nên cùng anh ấy đi ra ngoài nhiều một chút, hẹn hẹn hò hò gì đó, giúp anh ấy tìm tinh cảm nha...."

"Ngày nào tôi cũng đưa anh ấy ra ngoài một chút mà."

"..... Đi đâu thế?"

"Đi vòng quanh khu tập thể 3 vòng."

"........ Đó là dắt chó a!" Ngay cả Khưu Tuyền cũng có chút thương cảm với Trịnh Viễn, "Sao cậu có thể đối đãi với đại thần giới truyện tranh Trung Quốc như thế chứ, nếu bị fan của đại thần biết, mỗi người một nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết cậu!"

"Nhưng mà, nhưng mà đây là trừng phạt a!" Mặc dù trong lòng Mễ Chu vô cùng ủy khuất, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng hùng hồn, "Khưu Tuyền, anh nói xem, nếu anh bị Hạ Ẩn lừa suốt hai năm, anh sẽ phản ứng như thế nào."

"....... Tôi đây cũng sẽ không tàn nhẫn như cậu!" Khưu Tuyền nghĩ nghĩ sau đó nói thêm, "Đại khái là sẽ tiền dâm hậu sát đi..."

"Đó! Mỗi người có một phương pháp xử lý khác nhau, cho nên chuyện của tôi với Trịnh Viễn, anh không cần lo." Mễ Chu nói tới đây, âm thanh cũng nhỏ dần, "Kỳ thật tôi cũng nắm được tình hình, hiện tại bản thảo của Trịnh Viễn có thể dùng đến nửa năm, cho nên tôi nghĩ thế này, hai ngày nữa chúng tôi sẽ ra ngoài đi chơi một chút, cùng đi du lịch, đến đâu hay tới đó, tôi đã lên kế hoạch cụ thể cả rồi."

"Như thế à.... Hí hí...." Trong lòng Khưu Tuyền bỗng hiện lên một suy nghĩ, bí mật này, nếu bán được cho đại thần, có thể được giá là một lọ 'ai ăn làm công' không nhỉ.... Đúng lúc này, thanh âm của Mễ Chu từ bên kia truyền đến vô cùng rõ ràng.

"Khưu Tuyền, anh dám nói cho Trịnh Viễn biết trước, tôi liền gửi cho Hạ Ẩn lọ 'ai ăn làm thụ', lúc ấy Lâm Hiên ca cứ đòi để cho Từ Thương ăn, tôi còn không cho đấy, nếu anh biểu hiện tốt, tôi sẽ xem xét, có muốn tôi cho anh...."

"Sao cậu có thể......." Trong lòng Khưu Tuyền đầy căm phẫn, "Được rồi, tôi cam đoan không nói."

Vì thế buổi tối thứ ba, Mễ Chu trộm đem bình 'ai ăn làm thụ' của mình và 'ai ăn làm công' của Trịnh Viễn gửi đến cho Khưu Tuyền, bao bì có ghi, 'Bình luận công thủ phòng ngự của bóng đá nước nhà."

Buổi tối hôm ấy, Mễ Chu làm tặng Trịnh Viễn một bữa tiệc đậu tây lớn, hơn nữa chính thức tuyên bố xóa bỏ lệnh cấm, thuận tiện nói ra kế hoạch lữ hành nửa năm, còn có cả vé máy bay xuất hành cho ngày mai.



Trịnh Viễn bị bất ngờ liên tiếp khiến đầu óc choáng váng, cao hứng đến mức không tìm được phương hướng, bữa tiệc đậu tây yêu thích cũng chưa ăn được mấy miếng liền vội vàng ôm Mễ Chu lên giường vận động.

Đều là vợ chồng già, ngượng ngùng và vân vân mây mây đều nhoáng qua, Trịnh Viễn làm trơn chu trôi chảy mọi thứ thuộc khâu tiền diễn, để sau đó dễ bề tiến công, bỗng Mễ Chu hốt hoảng thốt lên một câu, "Viễn ca, bản thảo cuối cùng anh đã gửi cho Khưu Tuyền chưa?"

"........ Cục cưng, tạm thời chúng ta không thảo luận vấn đề này được không....."

"Em sợ ngày mai mình bận quá lại quên," Mễ Chu nhíu mày, "Em cảm giác mấy trang cuối cùng chưa được hoàn hảo lắm, em nghĩ anh nên nói với Khưu Tuyền một tiếng, để anh ta giúp anh...... Viễn ca, Viễn ca? Anh làm gì thế?"

Trịnh Viễn chạy xuống giường, ngay cả quần cũng không kịp mặc, lục tung đồ đạc, "Anh tìm lọ 'ai ăn làm công'! Vừa nghe đến truyện tranh liền........."

"..... Em đã gửi cho Khưu Tuyền rồi!"

"Không phải anh đồng ý anh ta rồi sao." Mễ Chu nhớ đến câu nói cuối cùng Khưu Tuyền đã nói, Trịnh Viễn cũng đáp ứng đem 'ai ăn làm công' cho y, 'ai ăn làm công' và 'ai ăn làm thụ' vốn phải cùng nhau dùng, Mễ Chu vốn nghĩ giúp người phải giúp tới cùng, dù sao mình cũng đã trừng phạt Trịnh Viễn đủ rồi, cũng không muốn làm gì hơn nữa, cho nên chi bằng giúp Khưu Tuyền.

"....... Ưm, cục cưng, anh nói với em chuyện này em đừng giận......." Trịnh Viễn ngượng ngùng cười, "Hôm nay anh nghe Lâm Hiên nói, hôm nay Lâm Hiên muốn phản công, anh lo lắng em cũng sẽ động tâm, anh liền, anh liền......"

"Anh liền làm gì nào?" Dường như Mễ Chu đã đoán được kết cục.

"Anh liền đem thuốc trong hai lọ đổi cho nhau....."

".... Hiện tại chúng ta có nên gọi cho Khưu Tuyền hay là Hạ Ẩn một cuộc điện thoại...."

"Có thể đã không kịp...." vẻ mặt Trịnh Viễn có chút tiếc nuối, "Ngày mai chúng ta hỏi thăm một chút."

Vì thế sáng sớm hôm sau, Trịnh Viễn xem xét thời gian, 11h gọi điện vào số Khưu Tuyền, lần thứ nhất không có ai nghe máy, lần thứ hai đã có người nhận, cơ mà là Hạ Ẩn.

"Anh rất ngạc nhiên?" Giọng điệu của Hạ Ẩn chẳng khác nào nước đá đóng băng, nhưng mà ít nhất trong ngữ điệu có chút biến hóa, chứng tỏ tâm tình hắn không tồi.

"....... Nếu không phải anh nhận điện thoại, tôi mới ngạc nhiên!" Phải chuẩn bị lên máy bay cho nên Trịnh Viễn không nói mấy lời vô nghĩa, vì thế chuyển thẳng chủ đề, "Tối hôm qua hai người......"

"Tốt lắm, cảm ơn."

Mễ Chu đang nghe lén nhịn không được được cười ha ha, chỉ có Trịnh Viễn vẫn bình tĩnh như núi, "Đừng khách khí, mọi người tốt là được, nhờ anh nói với Khưu Tuyền, ngày hôm qua dược sĩ có nhắc nhở tôi, có hai lọ thuốc bị dán nhầm mác, công quân uống vào sẽ thành đắng, thụ quân uống vào sẽ thành ngọt, mong xác minh kỹ càng cho lần sau."

"Ừm, tôi sẽ nói với em ấy." Hạ Ẩn thản nhiên nói xong cúp máy, "Rất đắng đi."

Rốt cuộc Mễ Chu không nhịn được nữa mà phá lên cười.



Sau đó lại nghe nói, Khưu Tuyền ngày hôm ấy ngủ thẳng cẳng đến buổi tối mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy đến cả cái mặt đầy quan tâm của Hạ Ẩn cũng không muốn nhìn, trực tiếp quơ lấy di động ấn số Trịnh Viễn, bao nhiệt huyết muốn chửi người bị âm thanh "thuê bao quý khách...." Dội lại, đổi thành số Mễ Chu cũng "thuê bao quý khách....", khiến Khưu Tuyền tức đến muốn phun máu.

Y hùng hùng hổ hổ muốn đứng lên, kết quả thắt lưng vừa dùng lực một chút liền đau không chịu nổi, chật vật ngã xuống dưới, Hạ Ẩn nhanh tay, ôm lấy y vào lồng ngực.

"Anh đắc ý đi!" Giọng nói của Khưu Tuyền chất chứa vô vàn ủy khuất, "Ông trời không cho người ta phản công, vất vả lắm mới lấy được thuốc từ chỗ địa thần, thế mà lại bị lẫn lộn, sớm biết như vậy......"

"Lần sau em muốn phản công thì cứ nói thẳng," Hạ Ẩn thừa dịp sức chiến đấu của Khưu Tuyền về 0, vội vàng ôm y vào trong ngực hôn trái hôn phải. "Anh sẽ cho em cơ hội, thuốc không rõ ràng không nên ăn bậy."

"Hạ Ẩn..." Khưu Tuyền bị ôn nhu của Hạ Ẩn làm cho cảm động, thanh âm nho nhỏ nói, người ta cũng muốn giống như Mễ Chu và Trịnh Viễn, đi du lịch a.

"Được." Hạ Ẩn nghe xong liền lôi di động,,"Anh hỏi Tina một chút về tình hình công việc.... Tina à, là tôi, công việc của tôi đến chừng nào thì có thời gian rảnh?"

"......... Ừm, tôi biết rồi........"

"Khưu Tuyền, mặc dù anh khá bận, nhưng anh sẽ cố gắng làm xong mọi việc." Hạ Ẩn cam kết tựa như một đứa trẻ.

"........ Thế, giờ không đi làm à?"

"........ Hửm? Không phải đang ở cùng em sao?"

"Công việc thì làm thế nào?"

"Bảo Tina dời sang ngày mai."

"........Nhanh đi làm đi! Chưa xong không cần về nhà."

Khưu Tuyền bỗng đột nhiên lý giải được nổi khổ âm trong lòng Mễ Chu!