Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 47



"Đại, đại thần sẽ tới họp báo!!"

Trịnh Viễn sửng sốt, rất nhanh liền ổn định biểu tình, ôm Mễ Chu vào lòng ôm ấp nói, "Chúc mừng em nha, rốt cuộc có thể nhìn thấy đại thần....", nhưng mà trong nội tâm lại như có hàng vạn, hàng vạn con dê đang lao nhanh trong lòng, vừa lao, vừa kêu be be sợ hãi....

Quái lạ, hắn còn không biết bản thân còn phải đi, tám phần lại là do Khưu Tuyền ở chỗ của Hạ Ẩn vui vẻ đến quên trời đất mơ mơ màng màng đáp ứng chuyện hắn phải đi đây mà.

"Viễn ca.......?"

Trịnh Viễn đang nghĩ ngợi một chút, buông Mễ Chu trong lòng ra, xoay người xuống giường, Mễ Chu thấy vậy kêu một tiếng, Trịnh Viễn quay đầu cười cười.

"Anh đi gọi một cú điện thoại, chuyện công việc ấy mà, em nghỉ ngơi một chút đi."

Khưu Tuyền và Hạ Ẩn đang ở trong phòng tắm nhìn nhau, Hạ Ẩn không nói gì, còn Khưu Tuyền cảm thấy khuôn mặt mình nóng rực, không biết nên phải nhìn đi đâu cho thích hợp.

Câu nói "tôi giúp anh" tựa hồ là quá sức chịu đựng của Khưu Tuyền, đừng thấy y bề ngoài có vẻ trấn định, nhưng nội tâm đang điên cuồng gào thét 'xong rồi, xong rồi, xong rồi, xong rồi..............'. Nói thì cũng nói ra rồi, trước kia mình không hòa nhã với Hạ Ẩn, hắn vẫn mặt dày đến gần, lần này thì quang minh chính đại bảo người ta đạp mình, Hạ Ẩn làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt đẹp này.

Ngay khi khưu tuyền không biết làm gì thì hạ ẩn lại mở miệng.

"Cậu ra ngoài đi, tôi không sao."

"Ơ..............?!"

Khưu Tuyền cực kỳ kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, vạn phần kinh ngạc, Hạ Ẩn cư nhiên không tận dụng cơ hội mà đè bẹp y, thật không giống phong cách của Hạ thiếu gia tí nào.

Lần này Khưu Tuyền quản chặt cái miệng của mình, không dám nói câu gì dư thừa, mà cũng không dám nói, cẩn thận rút lui, để Hạ Ẩn một mình ở phòng tắm.

Hạ Ẩn nặng nề ngồi trên thành bồn tắm lớn, Khưu Tuyền mới chỉ ngâm mình, sữa tắm cũng chưa dùng, nước trong bồn tắm vẫn còn trong suốt, hắn nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của Khưu Tuyền vẫn ở ngay bên cạnh mình, mặc dù nước đã có chút lạnh đi, nhưng cảm giác thì vẫn còn nguyên vẹn, khiến cho dục vọng của Hạ Ẩn càng lúc càng căng cứng vài phần.

Từ đầu tới đuôi trong chuyện này chỉ có hai người biết, một là chính mình, một là Tina, còn người trong cuộc như Khưu Tuyền lại không nhớ rõ. Nhưng đôi khi đứng ở cửa bệnh viện nhìn thấy nhóm người bán khoai lang nướng, gà chiên, đậu tây... Hạ Ẩn lại nghe được Khưu Tuyền nói, "Hạ Ẩn, có phải trước đây chúng ta từng cùng nhau muốn bán mứt quả ghim thành xâu?" – loại suy đoán lung tung này không khiến hắn tức giận, bởi ít nhất nó đang chứng minh, Khưu Tuyền đang cố gắng.

Cố gắng nhớ về đoạn ký ức kia của hai người.

Tina nói, hắn không nên gấp gáp, cuộc sống của Khưu Tuyền va chạm đã thành quen, bây giờ lại bó buộc y, nói không chừng, nếu lần này mà để y chạy thoát, khó mà tìm lại được.

Vì thế, nghe lời Tina, từ từ mà đi từng bước một, đầu tiên ở cùng một chỗ, lại chăm sóc y hàng ngày, lại nắm tay, lại hôn môi, lại.......

Chuyện hôm nay đủ để chứng minh lời Tina nói là có hiệu quả, ít nhất khi Khưu Tuyền tỉnh dậy phát hiện nụ hôn của hắn, y đã chần chờ, cái này đã đủ làm cho Hạ Ẩn vừa lòng.

Khưu Tuyền đã chần chờ, y không đẩy Hạ Ẩn ra ngay lập tức.

Nếu tính cả những lần hôn trộm, có lẽ lần này đã là lần thứ mười hôm môi, Hạ Ẩn nhớ lại, nhưng mà, đây là lần đầu tiên Khưu Tuyền thanh tỉnh, biết được nụ hôn này là của ai.

"Khưu Tuyền........." Hạ Ẩn khẽ gọi, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

Khi đi từ trong phòng tắm ra, Khưu Tuyền ngồi đần mặt một hồi lâu, mãi đến khi trên người đã lạnh, mới cầm khăn lau tóc.

Y không biết phải đối mặt với Hạ Ẩn như thế nào.

Còn đối mặt với chính bản thân mình nữa.

Ngay khi Khưu Tuyền miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại nokia quen thuộc vang lên trong phòng ngủ, Khưu Tuyền sửng sốt vài giây, sau đó mới nhớ ra đó là điện thoại chuyên liên lạc với đại thần, nhanh chóng vồ lấy, tiếp điện thoại.

"Đại thần.............."

"Ờ, Khưu Tuyền a, đã đâu không thấy a, gần đây khỏe không?"

"I'm fine, thank you......... and, and you?"

"Nhờ phúc, nhờ phúc, tôi cũng rất khỏe," Trịnh Viễn hừ lạnh một tiếng, cũng không vòng vo gì, mở miệng liền hỏi, "Lộ Mang sắp xuất hiện ở họp báo tuyên truyền điện ảnh, hơn nữa trong số những người đi dự họp báo, ai may mắn có thể được đại thần ký tặng truyện tranh....Tại sao tôi lại không biết?"

".........Tôi cũng không biết a........."

".......A?" Trịnh Viễn vừa giận vừa buồn cười, "Chẳng lẽ là tôi nói với đạo diễn, tôi sẽ đến họp báo để ký tặng cho người may mắn tới xem?"

"Đương, đương nhiên không phải..........." Khưu Tuyền rất nhanh lục lọi trí nhớ, kiểm tra lần nói chuyện gần đây nhất với đạo diễn, ".....A, đó, cái đó, hình như là tôi đồng ý, ngày đó tôi mệt mỏi quá, lúc đạo diễn thao thao bất tuyệt lại không để ý gì, liền a a ừ ừ đồng ý......"

"A A ừ ừ? Cái gì mà ừ à?" lời nói của Trịnh Viễn ngập tràn uy hiếp, "Khưu Tuyền a, tôi thấy từ sau khi cậu chuyển đến nhà Hạ Ẩn, có vẻ như mượn được oai hùm a, như thế nào, không thấy tôi nói gì bèn muốn làm gì thì làm phải không?"

"....................................... Không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, thánh thần thiên địa chứng dám, luôn tận tâm tận lực giúp đỡ đại thần mua quà ra mắt thái thượng hoàng hạ cố đến thăm, giúp người dấu diếm thân phận sự của người với hoàng phi Mễ Chu a, tấm lòng của tôi đối với người tuyệt đối không hai lòng a!!!!!"

"...........Không hai lòng," lời nói của Trịnh Viễn tràn ngập kinh thường, "Vậy cậu nói một chút xem, việc này nên làm sao bây giờ, đạo diễn đã phát thiệp mời, những người có thể đến xem đã hưng phấn bình luận ngập blog, giờ mà không đi, có khi nào khiến quần chúng phẫn nộ......"

"........Thế, hay là đại thần........" Khưu Tuyền cẩn thận tìm từ cho phù hợp, "Cứ đi đi được không?"

"....... Cậu đi mà đi, tôi đây không thích cảm giác đèn flash loe lóe trước mặt," ngữ khí của Trịnh Viễn giống như chém đinh chặt sắt, "Mễ Chu mà biết tôi dấu diếm lâu như vậy, còn không nói với em ấy trước, em ấy sẽ đem tôi làm thịt."

"........Đại thần, nói thật ra tôi cảm thấy Mễ Chu không thể ăn được anh........."

".......Ở cùng Hạ Ẩn được vài tuần, sao mà trong đầu óc đều là tư tưởng xấu xa thế hả," Trịnh Viễn trêu chọc, "Hay là như vậy đi, cậu đi bàn bạc với đạo diễn lần nữa, tôi sẽ không xuất hiện trước mọi người, chỉ ở sau cánh gà, cuối cùng chọn lựa được khán giả may mắn, thì tôi sẽ đưa truyện tranh đã ký tên ra là được, thế nào?"

"Hèm, để tôi đi nói thử xem...." đây đúng là phương án tốt nhất lúc này, "Vậy còn Mễ Chu..........?"

Trịnh Viễn nhìn về phương hướng phòng ngủ, "Đến lúc thích hợp sẽ nói ra cho em ấy biết."

Khưu Tuyền và Trịnh Viễn nói đông nói tây 20 phút mới chịu cúp điện thoại, xoay đầu đã thấy Hạ Ẩn đứng phía sau mình, không khỏi sợ hãi.

"Trịnh Viễn là Lộ Mang." Hạ Ẩn không chút hoang mang mà mở miệng, câu nói đơn giản chỉ là câu trần thuật.

".....Ừm." Đến lúc này, Khưu Tuyền cũng không dấu diếm nổ Hạ Ẩn, nếu không nói rõ ràng, Hạ Ẩn mà thấy hứng thú thì thế nào chẳng sai người đi tìm hiểu, không bằng nói rõ ràng luôn, "Anh vừa nghe được.....?"

"Biết lâu rồi a."

".......Khi nàu vậy?" Khưu Tuyền có chút tò mò, y cảm thấy được Trịnh Viễn ẩn thân rất tốt, đến cả Mễ Chu sớm chiều ở chung cò không phát hiện được, làm thế nào mà Hạ Ẩn mới thấy qua vài lần liền biết?

"Lần đầu tiên Trịnh Viễn tới trường quay, lúc đó không phải tôi tìm cậu nói về cảnh diễn sao, về sau khi Mễ Chu bị đạo diễn kêu đi, cậu bị Tina kêu tới, chỉ còn tôi và Trịnh Viễn, anh ta nói, 'anh phải nhớ kỹ, nhân vật này của anh, sống rất ít cho bản thân mình'. Lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng, vị này có thể chính là Lộ Mang."

"Như vậy a.........." Khưu Tuyền gật đầu nói tiếp, "Như vậy thì Mễ Chu sao lại chậm chạp như vậy, đến giờ này còn chưa biết........."

"Tôi cảm thấy Mễ Chu có thể đã biết rồi."

".....Gì?!" Khưu Tuyền hô to ở trong lòng 'không thể nào!', "Nhưng sao cậu ấy còn chưa hỏi Trịnh Viễn?"

".......Trong Conan có một tập."

"......Gì?"

"Conan cảm giác được Ran hoài nghi thân phận của hắn, hắn liền đi hỏi Hattori, nếu Ran đã nghi ngờ, tại sao cô ấy không đến hỏi thẳng hắn, cậu có biết Hattori nói thế này còn gì."

"........Nói thế nào a?"

"Nói rằng 'nàng đang đợi, đợi chính miệng cậu nói cho nàng biết tất cả vào một ngày nào đó', có lẽ, Mễ Chu cũng đang đợi Trịnh Viễn nói ra tất cả."

Khưu Tuyền nghe Hạ Ẩn nói như vậy, cả đêm liền không ngủ được, y nhắn tin cho Trịnh Viễn tất cả những chữ mà Hạ Ẩn nói, sau đó thở dài một hơi.

Nếu sự tình vì thế mà trở nên rối loạn, mọi chuyện sẽ ra sao.

Buổi tối này, người không ngủ được còn có Trịnh Viễn, hắn cũng có chút không tưởng tượng được Hạ Ẩn đã sớm biết được thân phận của mình như vậy, còn Mễ Chu thì sao...

Có thể hay không đã biết mình chính là Lộ Mang, mà đang chờ đợi mình, một ngày kia, sẽ nói cho y tất cả.

Mặc dù Trịnh Viễn cảm thấy suy đoán của Khưu Tuyền không phải không có căn cứ, nhưng mà đã ở cùng Mễ Chu lâu như vậy, Trịnh Viễn vẫn cảm thấy rằng, nếu Mễ Chu mà biết hắn là Lộ Mang, nhất định lúc đó sẽ chạy đi hỏi.

Ít nhấ trong lúc đó, giữa hai người vẫn còn tin tương, nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có vài phần bất an, lúc trước, bởi vì chuyện của Lộ Mang, mà hai người đã cãi nhau một trận, hiện tại mà nói cho Mễ Chu biết, Lộ Mang và Trịnh Viễn là cùng một người, không biết y sẽ phản ứng như thế nào.

Bây giờ, người luôn liệu sự như thần Trịnh Viễn cũng có những điều không lí giải được.

Ngày hôm sau Trịnh Viễn lại thảo luận với Khưu Tuyền một phen, phương án được đưa ra đó là, đợi cho đến ngày họp báo, Trịnh Viễn và Mễ Chu tách nhau để đến hội trường, sau đó Khưu Tuyền sẽ nói với Mễ Chu là đại thần muốn gặp riêng y, sau đó kéo Mễ Chu đi đến nơi đó, đến lúc ấy, mặc kệ Mễ Chu có cao hứng, phẫn nộ hay gì gì đó đều phải để ý đến giới truyền thông, không thể phát tiết toàn bộ, sau khi kết thúc họp báo, Mễ Chu có lẽ đã hết giận, Trịnh Viễn lại mang y về nhà, dỗ dỗ dành dành, sau đó chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.

Chớp mắt ba ngày qua đi, Trịnh Viễn bảo với Mễ Chu rằng hắn có việc, phải ra ngoài sớm, mặc trang phục đơn giản ra ngoài, đem nhật ký của Mễ Chu ở trên giá sách bên người.

☆, (? _?.)ノ~~☆',?,?:★',?,?:☆',?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau vi cuối cùng chương, cảm tạ đại gia.