Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 15: Lúc mặt trời mọc (3)



Buổi sáng sau khi triền miên. Bạch Khả dậy đúng giờ làm điểm tâm cho Đường Nhất Đường đã “Lao lực” cả đêm. Áo ngủ tơ tằm nửa xuyên thấu bị ném khỏi giường. Ngó nghiêng một lúc, xác định anh vẫn đang ngủ, cô nhanh chóng xốc chăn lên muốn xuống giường nhặt quần áo. Nhưng sau khi nhìn thấy dấu vết ghê người trên khăn trải giường liền sợ hãi kêu: “Trời ơi, đây là……”

Đường Nhất Đường mở mắt ra, thấy thần sắc hoang mang của cô thì ngồi dậy nói: “Làm sao vậy?”

Cô che miệng lại, mặt đỏ bừng nhìn anh.

Trên khăn trải giường là vết máu còn lưu lại. Anh kiểm tra toàn thân mình một lần, không có miệng vết thương, liền lập tức không đếm xỉa đến phản kháng của Bạch Khả mà kiểm tra nơi tư mật của cô. Anh buông chân cô ra, nghiêm túc nói: “Về sau đến chu kỳ kinh nguyệt thì nói với tôi. Làm tình trong kỳ kinh nguyêt rất không tốt cho cơ thể của em, dễ bị lây nhiễm.”

Cô ôm lấy thân mình không trả lời.

Đối với việc không tốt cho cơ thể cô có biết, nhưng không ngờ kỳ kinh lần này lại đến sớm. Khiến cô không được tự nhiên chính là thái độ của Đường Nhất Đường với cô. Cô dùng chăn bao mình lại nói: “Em cũng cần có riêng tư, anh không nên hơi một tí liền……”

“Hơi một tí liền cái gì?” Anh dùng tư thế bế trẻ con ôm cả cô và chăn vào trong lòng, trừng mắt nhìn cô.

Cô bị ánh mắt sắc bén của anh uy hiếp, toàn thân trần trụi càng làm cô không có dũng khí, cắn môi đến một câu cũng không nói được.

“Để tôi nói giùm em nhé,” Anh nhéo hai má cô nói, “Không nên hơi một tí liền cởi quần áo của em, không nên hơi một tí liền tách hai chân em ra xem, không nên bỏ qua việc em có đồng ý dùng đầu lưỡi làm hay không, không nên…… Suốt ngày nhốt em ở trong nhà không cho em ra ngoài làm việc, khiến em có cảm giác bản thân giống như bị tôi độc chiếm.”

Anh nói một hơi xong. Cô đực mặt ra không có phản ứng, chặp sau mới hỏi: “Anh đều biết hết?”

“Biết cái đầu em!” Anh rống lên một tiếng, càng dùng sức nhéo mặt cô nói, “Em thật đúng là dám nghĩ như vậy! Đại gia tôi cứ thích giam em như vậy đấy, em không phục? Không phục thì đánh nhau với tôi đi, em đánh thắng được tôi sao? Ăn không phải trả tiền, ngủ với tôi nhiều lần như vậy cũng không trả thù lao, em còn không phục!”

“Em không muốn ăn bám anh,” Giọng cô không rõ nói, “Em có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền……”

“Ra ngoài kiếm tiền? Nếu bị cảnh sát phát hiện tống em về Trung Quốc, tôi tìm ai đòi tiền đây.”

“Không đâu, nhiều năm rồi em cũng chưa bị phát hiện.”

“Xí, đó là em chó táp phải ruồi. Đại gia tôi sẽ bao em ăn bao em ngủ, em dám không muốn!”

Cô muốn nói không muốn, lại không dám, đành phải oan ức nhìn anh. Từ sau khi chuyển đến ở với anh, trừ lúc cùng anh ra ngoài mở một hàng vỉa hè ra, thời gian còn lại cô hầu như đều bị nhốt trong nhà không ra khỏi cửa, anh cũng không cho cô chìa khóa. Tuy nói cô thích anh, nhưng không có nghĩa muốn bị nuôi thế này, giống như ngoài một việc lên giường với anh thì không còn tác dụng gì khác.

Lúc trước dựa vào lòng nhiệt huyết để sống cùng anh. Thời gian lâu hơn, cô cẩn thận ngẫm lại tình trạng hiện nay, cô không muốn cuộc sống như thế này. Nhưng cụ thể là muốn loại nào, cô cũng không nói rõ được.

“Em tắm trước đi, tắm nhanh lên, chút nữa tôi cũng muốn tắm.” Anh ném áo ngủ cho cô nói.

“Anh phải ra ngoài?”

“Đi mua băng vệ sinh cho em!”

“Em dùng giấy vệ sinh là được rồi.”

“Như vậy không vệ sinh.”

Cái loại băng vệ sinh thô sơ ấy anh đã thấy cô dùng vài lần. Chính là lấy giấy vệ sinh nhét vào trong một miếng vải bông to, dùng dây thắt lại, đặt trên quần lót. Cô nói ở Trung Quốc nhìn thấy các bác chuẩn bị như vậy. May mà cô không thường ra ngoài, bằng không mang băng vệ sinh thô sơ như vậy, khẳng định không có cách nào hoạt động thuận tiện.

“Băng vệ sinh rất đắt.” Cô kháng nghị nói. Cô từng thấy thứ này ở siêu thị, quả thật nhìn chất lượng tốt, nhưng thứ nhất là cô không biết dùng như thế nào, thứ hai cũng không nỡ mua.

“Ta nói thói quen chi tiêu của em phải sửa lại. Đồ đạc không cần mua nhiều, nhưng nhất định phải tốt, phải dùng bền. Đổi lại lối suy nghĩ kiểu Trung Quốc của em cho tôi.”

Anh nói xong, đẩy mạnh cô vào phòng tắm.

Nhìn nắng sớm lấp lánh tỏa sáng trong phòng, anh thở dài. Anh biết một ngày nào đó cô sẽ không chịu nổi cô quạnh, sẽ không chịu nổi sự cố chấp của anh. Anh từng vì thế mà phải tìm bác sĩ tâm lý, nhưng vết thương thời thơ ấu đã ăn sâu bén rễ, rất khó chữa khỏi. Bác sĩ đề xuất anh dời lực chú ý, đi tìm những điều anh thích làm, lấy việc này để xoa dịu bởi vì cảm giác không an toàn mà tăng mạnh sẽ dẫn đến ham muốn chiếm giữ cực đoan.

Tình trạng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nếu đổi lại là trước kia…… Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đổi khăn trải giường xong, anh buồn bực vò đầu, lấy rượu gin và nước dứa từ trong tủ lạnh ra, trộn chung với nhau, từng ngụm từng ngụm rót vào trong dạ dày trống rỗng.

Bạch Khả tắm nhanh rồi đi ra, nhìn thấy anh lại để bụng rỗng uống rượu, lo lắng giật ly rượu lại.

“Hiện tại lá gan của em càng lúc càng lớn rồi đấy, tôi quá nuông chiêu em có phải không?” Anh vừa nói vừa đưa tay giằng lại.

Cô tránh không khỏi tay dài chân dài của anh, dưới tình thế cấp bách liền uống một hơi cạn sạch số rượu còn lại trong ly. Hương vị ngọt ngào giống nước trái cây nhưng vào trong miệng lại rất cay, bị nghẹn nước mắt cô chảy ròng.

“Đáng,” Anh vỗ vỗ phía sau lưng cô nói, “Đây là kết cục không cho chồng em uống rượu.”

Cô lau khô nước mắt chịu đựng ho khan nói: “Anh không thể độc chết bản thân, anh mà chết em phải làm sao.”

Cảm giác mềm mại giống như sợi bông chảy xuống đáy lòng, anh hôn lên trán cô, không nói một lời bước vào phòng tắm.

Chỉ là một câu nói đùa, cô lại nhớ rõ như vậy. Có người quan tâm mình thật sự rất hạnh phúc. Anh có thể có được loại hạnh phúc này vĩnh viễn hay không? Anh biết anh không thể, anh phải kiềm chế.

Tắm xong, anh ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô.

Nhìn thấy mặt sau của băng vệ sinh, Bạch Khả ngạc nhiên, cô không rõ loại bông vải hình trụ thẳng tắp này dùng như thế nào*, cầm một cái vào phòng tắm nghiên cứu nửa ngày cũng không biết nên để thế nào.

(*Băng vệ sinh này là Tampon nhé)

Đợi thật lâu không thấy cô đi ra, anh lo lắng đẩy cửa phòng tắm. Lúc cánh cửa mở ra thì thấy cô đang cắn sợi dây của miếng băng trong miệng.

“Em làm cái gì thế?” Anh giựt sợi giây bông qua, ngón tay luồn vào trong miệng cô, lấy sợi dây bông bị cô cắn đứt.

Cô không mặc quần lót, ngượng ngùng dùng váy che đùi lại.

Nhìn bộ dạng mù tịt của cô, anh cười hỏi: “Em không phải là không biết dùng thế nào chứ.”

Cô gật đầu.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại lấy ra một sợi dây bông, kéo tay cô qua, để lên ngón trỏ của cô nói: “Bỏ vào đi.”

“Để…… Để chỗ nào?”

Cô vừa hỏi xong đã bị anh kéo qua, phía dưới chợt lạnh……

Lại trì độn cũng có thể cảm giác được nơi đó bị nhét vào một thứ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng rửa tay, anh đánh xà phòng lên tay nói: “Trung Quốc thật sự cần phải tăng cường giáo dục giới tính.”

“Tôi lại đi ngủ một giấc, băng vệ sinh cứ ba giờ thì đổi một lần, dùng sợi dây kia kéo ra là được. Cái sợi bông kia kìa. Em có nghe không hả?”

“À.”

Bạch Khả xấu hổ muốn độn thổ cho xong, chỉ có thể máy móc trả lời. Mặc dù là quan hệ thân mật, ngay cả việc thay băng vệ sinh cũng đều phải đối phương trợ giúp, hoặc là ngay cả loại việc này anh cũng tỉ mỉ chu đáo với cô. Cô xấu hổ nhưng đồng thời lại cảm thấy chút ngọt ngào.

Vài ngày sau anh đều không có chạm vào cô. Việc này cũng không nói làm gì, điều kỳ lạ nhất là anh không chịu ngủ cùng giường với cô, còn nói đàn bà mấy ngày nay nội tiết tố sẽ bài tiết rất dồi dào, sẽ làm tổn hại đến sự cương cứng của vật đàn ông của anh.

Tuy rằng rất có lý, nhưng đã quen với độ ấm của anh, đột nhiên lại không có chung quy cũng cảm thấy rất trống rỗng. Mà chu kỳ kinh nguyệt của đàn bà vẫn tí tách nhỏ giọt không ngừng. Cô rất buồn bực, mỗi lần ăn cơm đều cảm thán nói: “Kiếp sau em sẽ làm đàn ông.”

Anh thiếu chút nữa bị nước trái cây làm sặc, vỗ mạnh lên bàn nói: “Tôi không muốn làm đồng tính luyến ái!” Nói xong liền nhét bánh mỳ vào trong miệng cô.

Đã đến thời gian đi làm, cô đứng ôm anh ở cửa lưu luyến không rời.

Cô nói: “Nếu trên thế giới chỉ có hai chúng ta thì tốt biết mấy.”

“Nhóc con, em còn rất nhỏ.” Anh thở dài.

Phải yêu như thế nào, sự thật vĩnh viễn không thể hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của chúng ta. Cho nên, muốn nắm chặt mỗi giây mỗi phút hạnh phúc của hiện tại.

Cô đơn đóng cửa lại, ánh sáng vàng lập lòe chiếu khắp phòng. Nhìn đồ trang trí tuyệt đẹp cùng màu sắc ấm áp vây quanh mình, cô nhớ tới cô từng nói anh giống quạ đen, thích thu thập những thứ lấp lánh. Như vậy, ở trong lòng anh, cô cũng là thứ gì đó lấp lánh sao?

Trong lúc vô tình, trên bàn phản chiếu vào mắt cô thứ ánh sáng khác thường. Kia lại có thể là chìa khóa sao. Hiếm khi thấy anh quên chìa khóa ở nhà. ném chìa khóa đến giữa không trung rồi chụp lại, cô cười rất gian, hôm nay là cơ hội tốt để ra ngoài đi dạo đây.

Giữa chơi đùa và kiếm tiền, cô cuối cùng cũng quyết định ra ngoài bán quà nô-en mà lần trước chưa bán hết.

Đang ôm thùng giấy đi trên đường cái, nghĩ đến việc có thể làm chút việc cho anh, tự nhiên thấy tự hào.

Đi qua giao lộ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ở lâu như vậy cô cũng không biết, thì ra quảng trường vắng vẻ kiến trúc đá trắng gọi là “Oak street”, phía trước công viên gọi là “Acorn Park”. Chắc phía sau có rất nhiều người đang tản bộ ở công viên, cô hạ quyết tâm tiến vào khoảng đất trống trong công viên chuẩn bị mở quán, lại ngoài ý muốn thấy Ngụy Minh Minh. Cô ta cũng mở quán, cũng bán quà nô-en.

Ngụy Minh Minh nhìn thấy cô, trên mặt khó nén xấu hổ.

Cô cười đi qua nói: “Không nghĩ tới lại gặp cô ở đây.”

“Đúng vậy.” Ngụy Minh Minh cúi đầu, vén lọn tóc ra sau tai.

“Bán có được không?”

“Cũng tạm.”

“Chồng cô vẫn khỏe chứ.”

“Cũng khỏe lắm. Anh ấy làm ở nhà hàng.”

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Khả hỏi han, không lưu ý thấy Ngụy Minh Minh không được tự nhiên.

Một cô bé đi tới hỏi có mũ hoa ma thuật không, Ngụy Minh Minh chỉ tìm được một quả cầu. Bạch Khả vừa lúc nhìn thấy trong rương có loại mũ mà cô bé muốn liền đưa cho cô ta mượn. Cô bé đưa tiền cho Ngụy Minh Minh rồi rời đi.

“Cái này……” Ngụy Minh Minh cầm tiền do dự có muốn đưa cho Bạch Khả hay không. Lần này vốn là mối làm ăn của cô, hôm nay là lần đầu tiên cô buôn bán.

“Đưa một cái mũ nào đó cho tôi cũng được.” Bạch Khả đặt rương trên bãi đất trống nói, “Cùng bán nha, nhiều người mở quán, người xem cũng nhiều.”

Ngụy Minh Minh nhận lấy tiền, vì sự hào phóng của Bạch Khả mà xúc động, chủ động giúp cô bày đồ. Hai người hợp tác ăn ý. Ngụy Minh Minh thuận miệng hỏi: “Hai người quyết định khi nào thì kết hôn chưa?”

Bạch Khả cũng không nghĩ đến cô ta sẽ hỏi vấn đề này, nên suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng tôi còn chưa nghĩ đến.”

“Chưa nghĩ?” Ngụy Minh Minh ngừng động tác tay, ngẩng đầu nói, “Việc quan trọng như vậy, ít nhất cũng là việc rất quan trọng với cô, tại sao lại không để anh ấy quyết định. Chúng tôi không có cách nào, nhưng cô có cơ hội có được thẻ xanh, tại sao không nhanh làm đi?”

Bạch Khả cười cười, cô cuối cùng cũng không thể nói cho cô ta biết, kỳ thật có thẻ xanh hay không cô cũng không quan tâm.

“Anh ta không phải là……” Ngụy Minh Minh nghĩ đến Đường Nhất Đường có khuôn mặt công tử nhà giàu kia, lại nhìn cô gái có khuôn mặt bình thường như bao người trước mặt này, một ý niệm u ám hình thành trong đầu cô. Cô nói: “Anh ta không phải là, muốn chơi đùa cô chứ.” Nói xong mới ý thức được nói như vậy có bao nhiêu thất lễ, liền nhanh chóng giải thích.

“Anh ấy không có,” Bạch Khả nói, “Là tôi bám lấy anh ấy mới đúng.”

Ngụy Minh Minh thầm than cô gái này quá ngây thơ, ở một quốc gia cởi mở như nước Mỹ, người ta luôn lấy danh nghĩa tự do để phóng túng ham muốn cá nhân, cuối cùng còn không phải đều là phụ nữ chịu thiệt sao. Còn muốn khuyên cô vài câu nữa, nhưng lời đến cửa miệng bỗng nhiên nuốt lại. Trên con đường có bóng mát phía trước có mấy người đàn ông mặc quần xanh áo xanh đi tới. Sự cảnh giác được dưỡng thành trong thời gian dài lập tức khiến thần kinh cô kéo căng, cô ta đột nhiên bắt lấy tay Bạch Khả.

“Sao vậy?” Bạch Khả hỏi.

“Cảnh sát.” Cô ta nói.