Một Đời

Chương 8



Cuối tháng tư này, tôi thôi việc trong cửa hàng, một mặt là vì phản đối của Tập Lãng, mặt khác là vì cơ thể tôi.

Đại khái là một tuần trước, tôi bắt đầu có chứng hơi buồn nôn, dù ăn chẳng bao nhiêu, nhưng lúc nào cũng muốn nôn ra, vậy mà nôn khan cả nửa ngày, hết lần này tới lần khác cũng không nôn ra được.

“Đây còn không phải là mang thai sao!”

Một câu của Tiểu Vũ khiến tôi vừa mừng vừa sợ. Tôi vuốt bụng mình, rồi bất giác mò xuống phần bụng dưới.

Tôi lắc đầu, “Không biết nữa.”

Tôi tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lai tràn ngập chờ mong.

“Đã được bao lâu rồi? Tập Lãng hắn biết chưa?” Tiểu Vũ nhìn chằm chằm cái bụng tôi mà hỏi.

“Cũng được một tuần rồi.” Nhắc tới Tập Lãng, tâm tình tôi chợt phức tạp hẳn, niềm vui sướng không tên lẫn trong sợ hãi mơ hồ, “Anh ấy đi công tác rồi, năm nay ở thành phố C có một dự án cần đầu tư lớn, anh ấy lo lắng, nên đi xem thử...”

“Mày quan tâm đến dự án của hắn làm gì, gọi điện cho hắn, kêu hắn về ngay!” Tiểu Vũ dửng dưng ngắt lời tôi.

“Tiểu Vũ, hay là mày đưa tao đi bệnh viện đi, giả mà mang thai thật, tao sẽ báo tin vui cho người, chỉ là nhỡ như không có...”

Tôi không nói gì nữa, tôi thực sự thực sự rất mong mình đang mang thai, để chứng minh rằng tình yêu kiên định đến cố chấp của bản thân cuối cùng cũng có kết quả. Nhưng tôi lại sợ phải đối mặt với Tập Lãng, tôi sợ người sẽ đối với đứa bé giống như đối với tôi, lạnh lùng mà cự tuyệt nó.

Cuối cùng, Tiểu Vũ đưa tôi đến bệnh viện trung tâm để kiểm tra, trên đường lòng tôi dạt dào mơ màng cùng mong đợi, thế mà ngay cái khoảnh khắc biết được kết quả kia, tôi choáng váng, muốn khóc mà khóc không được.

“Sao rồi, sao rồi? Rốt cuộc có mang thai không?” Tiểu Vũ khẩn trương hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ hỗn loạn một mảng, chần chờ hết nửa ngày, mới đưa bản xét nghiệm bị vón cục trong lòng bàn tay cho Tiểu Vũ.

“Suy nhược? Là ý gì?” Tiểu Vũ cau mày hỏi tôi,” Chẳng nhẽ lại không mang thai?”

Tôi khó khăn mà lắc đầu, thuật lại y nguyên lời bác sĩ cho nó, “Bác sĩ nói, có thể là ung thư dạ dày giai đoạn đầu...”

“Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, làm sao có thể?”

Tiểu Vũ cảm thấy khó tin, nó cầm bản xét nghiệm lên xem lại, mỗi chữ mỗi câu xem đi xem lại tới tận ba lần, sau cùng nàng bước tới, ôm chặt lấy tôi, gào khóc.

Tiểu Vũ là người bạn tốt nhất của tôi, mà bạn tốt, chính người có thể cùng bạn chia vui sẻ buồn, nó có thể sẽ không đồng hành cùng bạn suốt đời, nhưng nó lại vĩnh viễn lo lắng cho bạn.

Tôi nhẹ vỗ lưng Tiểu Vũ, tựa như người cần an ủi là nó, chứ không phải tôi.

Mấy ngày sau, tôi một mình tới bệnh viện uy tín nhất thành phố A làm thêm xét nghiệm, cuối cùng, cũng xác định được hiện thực tàn nhẫn này.

Bác sĩ nói bệnh tình của tôi vẫn chưa chuyển biến xâu, nhưng ông ấy cực lực khuyên tôi sang nước ngoài để tiếp nhận phương pháp điều trị tiên tiến, còn giới thiệu cho tôi một bệnh viện nổi tiếng bên Mỹ nữa.

Tôi đã định tiếp thu lời đề nghị của bác sĩ, nhưng lại lần lữa chưa đem chuyện mình bị ung thư dạ dày nói cho Tập Lãng hay.

Tôi cần thời gian, bởi vì đây cũng giống như chuyện sống chết, là một quyết định quan trọng. Chỉ khác là, mạng sống của tôi bị đe dọa, trên thực tế, cũng là cuộc hôn nhân của tôi bị đe dọa.

Không thể không thừa nhận rằng, phải đối diện với cái chết, tôi sợ lắm, lại càng ích kỷ nữa. Tôi cho tới nay chưa từng lưu luyến cái nhà này đến thế, lưu luyến con người này đến thế, tôi sợ sự thật tàn nhẫn này, sẽ khiến Tập Lãng đẩy tôi ra thật xa, đẩy tôi về phía cô độc cùng tuyệt vọng.