Một Đời

Chương 12



Sau khi cơm nước xong, bốn người nói cười hàn huyên, rồi mỗi người một ngả.

Tập Lãng chỉ uống mấy ly rượu vang đỏ, cho nên chúng tôi lái xe về.

“Anh đóng cửa sổ được không?” Tôi quay đầu lại nói với người.

Gió đêm tháng tư thổi vào cửa sổ xe, mang theo cảm giác lành lạnh, tôi chỉ mặc một chiếc ảo mỏng mảnh, lạnh đến mức cuộn mình run rẩy nơi chỗ ngồi.

Tập Lãng lại như chẳng nghe thấy, người không nhìn tôi, vẫn tiếp tục duy trì đúng y tư thế lái xe, không nhúc nhích.

“Tập Lãng, em lạnh, em thấy lạnh lắm.” Tôi cầu xin người, xoa xoa cánh tay.

Người vẫn không nói gì, hờ hững quay đầu liếc tôi, dưới chân dùng lực, ô tô “vụt” thoáng cái tăng tốc phóng nhanh, gió đêm cứ vậy mà dội vào cửa sổ xe, càng mạnh, càng lạnh.

Tôi ngồi dậy, tuyệt vọng nhìn bên mặt Tập Lãng, thế mà trước mắt tôi lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kiêu hãnh kia của Ngô Tư Tư, tôi lắc lắc đầu, nặng nề lết mình từ vị trí phó lái xe xuống phía sau.

“Két”, ô tô bỗng dừng lại lập tức, tôi còn chưa kịp ngồi yên, đã theo lực quán tính lớn mà đâm đầu vào ghế dựa đằng trước.

Tôi xoa đầu mình đau đến sụt sịt, mới ngẩng đầu, đập vào trước mặt là đôi con mắt đen thăm thẳm của Tập Lãng đang lướt qua ghế dựa, chằm chằm nhìn thẳng bụng dưới của tôi.

“Đã bao lâu rồi? Đứa con này.”

Tôi rất rõ ý người muốn nói, nhưng tôi lại chẳng thể nào ngờ được, người lại dùng từ “đứa con” này. “Đứa con” tượng trưng cho một sinh mệnh sắp sinh ra đời, mà tôi thì lại rất có khả năng phải bước vào cõi chết.

Số phận thật buồn cười, nó đang trêu ngươi tôi.

“Em, không có...” Miệng tôi run run, nói không nên lời.

Sợ hãi, hoảng hốt, tự trách, vô lực, tuyệt vọng... đủ loại tâm tình phức tạp, đang cuồn cuộn sóng trào trong cơ thể tôi, vây kín lấy tôi.

Tập Lãng nghe xong, thôi nhíu mày, trừng đôi con mắt hấp háy ánh sáng bén nhọn mà bức tôi, “Kiều Mộng Sơ, tôi hỏi cô lần nữa, đứa con này, đã được bao lâu rồi!”

Tôi không thoát được ánh mắt người, chỉ có thể cay đắng mà lắc đầu, rưng rưng nước mắt nhìn người, “Tập Lãng, em thực sự không hề mang thai, em không dối anh. Em còn mong có một đứa con đến cỡ nào, có điều lại không phải, em...”

Tôi thiếu chút nữa đã nói với người, tôi phải bệnh nan y. Nhưng Tập Lãng lại chẳng nhìn tôi nữa, người nhanh chóng nhảy xuống xe, đóng “phịch” cửa xe.

“Em... thực xin lỗi!” Tôi trông theo bóng lưng ngập trong bóng đêm của người, tiếp tục nói hết câu kia, mà rơi lệ.

Chính là, lời xin lỗi của tôi, người lại không nghe thấy.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh lại, phát hiện ra bản thân mình vẫn nằm trong xe như cũ.

Tôi tưởng mình đã bị Tập lãng bỏ rơi nơi xa lộ, ngồi dậy nhìn quanh, lại thấy một mảnh lan hồ điệp um tùm, gọi mời ong mật vờn bay. Tôi cười cười, đứng lên đi xuống xe, đi qua vườn hoa, đi về phía ngôi nhà kia mà lần tìm căn phòng xinh xắn hệt như trong giấc mộng trong —— nhà tôi.