Một Đời Vui Vẻ

Chương 4: Có cô bé đặc biệt tên là Tam Khuê



Thoáng chốc Tam Khuê và Cố Bạch bước vào bậc tiểu học, hai đứa bé vẫn học chung một lớp, thậm chí ngồi cùng một bàn. Rất nhanh, hai người trở thành tâm điểm của lớp vì diện mạo quá sức dễ thương của mình. Cố Bạch, Tam Khuê từng chút cùng nhau lớn dần lên.

Ngày nghỉ cuối tuần nắng đẹp, ba Cố đề nghị cả hai gia đình đi ngắm hoa anh đào ở công viên gần nhà, mọi người đêu rất phấn khởi, hai bà mẹ tích cực chuẩn bị đồ ăn, rồi sữa rồi bỉm cho hai nhóc Cố Nhật và Tam Vũ, hai ông bố hào hứng phụ vợ một tay. Tam Khuê tự động chăm sóc Nhật Nhật và Loa Nhỏ, Cố Bạch cũng đành theo sau.

Mẹ Tam và mẹ Cố vui vẻ nhìn lũ nhóc chơi với nhau, bây giờ hai đứa bé cũng hơn 10 tháng, sắp đi được rồi. Hai đứa bé vẫn dính lấy Tam Khuê như trước, rất thích được Tam Khuê cưng nựng, hai đứa nhỏ cười toe lộ hai cái răng cửa mới mọc. Hai bạn nhỏ rất thích nụ cười ấm áp như nắng mai của Tam Khuê, ngoài mẹ chúng ra mùi hương từ người Tam Khuê rất dễ chịu, chúng rất thích rúc vào người cô bé.

“ Ư a ư a” Cố Nhật bập bẹnhư muốn nói “ Chị Khuê Khuê nhìn đồ chơi mới của em nè” tay không ngừng lắc quả cầu vang lên mấy tiếng vui tai. Đột nhiên Tam Vũ cũng bò đến, quơ tay nắm chặt một chuôi cầu, dùng sức dành lấy từ tay Cố Nhật. Cố Nhật thấy thế không chịu thua, lấy tay mình đập vào cái đầu nhỏ của Tam Vũ, hai đứa bé không ai nhường ai, khóc rống lên.

“ Ngoan nào ngoan nào, bé ngoan không khóc” Tam Khuê nhắm mắt, hai tay vỗ nhẹ hai cái lưng nhỏ trấn an , nhẹ nhàng nỉ non cất tiếng nói mà nhưhát ru, rất êm tai dỗ dành hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ được xoa dịu lập tức nín khóc, hoá thân thành hai con mèo con bên cạnh Tam Khuê, đến mẹ Tam, mẹ Cố cũng phải bội phục trước tính mềm dẻo hoà nhã của Tam Khuê, hai ông bố thì chỉ biết cười ngượng đứng sau, đùa chắc, nếu để hai nguời đó trông, thì cả bốn người lớn nhỏ cùng khóc. Mẹ Cố không ngừng muốn tiến triển kế hoạch bắt cóc con gái nhà họ Tam, trong lòng âm thầm than vãnkhông biết kiếp trước Diệp Mẫn Chi và Tam Phong có làm chuyện tốt gì mới có đứa con gái như thiên sứ thế kia. Nhìn cảnh tượng kia, Cố Bạch cảm thấy như có vần thái dương bao quanh Tam Khuê, không thể giải thích được nhưng cậu bé ngày càng coi Tam Khuê như hòn ngọc quý. Nhờ có Tam Khuê, hai nhà có một chuyến ngắm hoa thực vui vẻ, và cũng là lần đầu tiên hai gia đình chụp ảnh đầy đủ cùng nhau. Công viên X, ngày XX, tháng YY năm XXXX.