Một Đời Để Anh Yêu Em

Chương 50: Hết Huy Khải lại đến Ngọc Thư



Huy Khải cầm chiếc lá trong tay cảm thấy rất ngạc nhiên rồi cậu quay sang nhìn Minh Hạ cô hôm nay rất khác, không né tránh, không sợ hãi, vẻ mặt rất tự nhiên. Minh Hạ thấy ánh nhìn của Huy Khải đang dò xét mình chỉ biết nở một nụ cười nhã nhặn mà đáp lại nhưng cô không biết rằng nụ cười đó lại thổi bừng ngọn lửa sắp tàn trong Huy Khải.

- Hạ, em……..em…… có phải em biết anh? – Huy Khải muốn biết chính xác câu trả lời.

- HiHi…Phải, em nhớ hết rồi. Kí ức của em vốn dĩ là một giấc mơ chỉ là đối với mọi người em tỉnh dậy sớm hơn còn đối với anh em muốn lười biếng một chút nên đến bây giờ mới dậy. – cô cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với Huy Khải.

Nét mặt Huy Khải dãn ra rất nhiều từ tâm trạng u buồn rồi chuyển sang bất ngờ và giờ đây là vui mừng, hôm nay là một ngày tuyệt vời cô ấy đã nhận ra Trần Huy Khải.

- Anh có thể nói gì hơn? Có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với anh- Huy Khải nắm lấy tay cô.

- Anh có biết lí do tại sao khi vừa nhớ lại em lại lập tức tìm anh không? – cô rất điềm tĩnh.

- Em đã nhận ra điều gì đó? – ánh mắt Huy Khải lại tiếp tục dò xé câu trả lời của Minh Hạ.

- Em chỉ đơn giản muốn biết một năm qua anh đã sống ra sao? – cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Huy Khải.

Huy Khải lại suy tư, cậu nên kể cho Minh Hạ nghe như thế nào đây? chuyện về Ngọc Thư? Về mẹ cậu? bất công, bất công nặng nề đối với cậu, trái tim vỡ vụn đã một phần nhỏ bé được hồi phục. Chẳng lẽ giờ đây thành thật sẽ làm cho nó tan nát tiếp?

- Anh không được giấu em, kể cả chuyện về cô gái hôm trước. – cô trở nên sắc lạnh, một biểu cảm mà từ trước đến giờ hiếm khi thấy.

- Anh……Anh……..sẽ rất khó. – Huy Khải nhăn mặt.

- Kể đi, em biết sẽ phải như thế nào mà. – cô đặt tay lên vai Huy Khải.

Huy Khải nhìn cô, nét mặt này rất có khí chất lạnh, cương quyết, một năm trôi qua Minh Hạ sao thành ra như thế này?

- Anh cũng không muốn giấu em nữa…..thật ra là như thế này………….

Dưới ánh nắng nhẹ dịu của buổi sớm rọi vào người Huy Khải cô có thể nhận ra vẻ hốc hác của cậu, qua từng thăng trầm của cậu chuyện Huy Khải đang kể cô nhận ra mình là một tảng đá lớn trong lòng cậu không buông bỏ được. Cuộc sống mà cô đã từng định cho Huy Khải tưởng chừng như là vô cùng êm đẹp hóa ra lại là một bi kịch dài dài.

- Anh đối với Ngọc Thư là một sai lầm. – Huy Khải hối hận.

- Đó thực sự là một sai lầm nhưng em không trách anh. – cô cảm thấy nặng lòng.

Là vì cô, trốn chạy cũng là tại vì cômuốn yên ổn hai bên nhưng mà tất cả đều đau khổ, cô vốn sẽ không vô cảm, không lạnh lùng như bây giờ nhưng mà Huy Khải càng hi vọng thì cô càng không cho phép mình mềm yếu thêm một giây phút nào nữa, huống chi còn Tuấn Kiệt?

- Minh Hạ, anh biết một năm trước em là vì căn bệnh kia nên, mới trốn anh. Bây giờ em đã không còn vướng bận chuyện gì hãy cho anh một cơ hội cùng anh vượt qua tất cả được không? – Huy Khải lần này đã ôm cô.

Nhận thấy sự việc không ổn, trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ vô cùng, cô sợ lắm nhưng vẫn cố tỏ ra không cảm xúc mà đẩy Huy Khải ra.

- Buông em ra, em nói là không trách anh chứ không phải bảo anh từ bỏ trách nhiệm, anh hiểu không? – cô nhìn Huy Khải mà lòng rất đau.

- Nhưng anh không yêu Ngọc Thư. – Huy Khải thuyết phục cô.

- Em hiểu nhưng còn con của anh? cuộc sống mà không có tình thương của cha sẽ vô cùng thiệt thòi. – nói đến đây cô chợt nhớ về Tuấn Kiệt cuộc sống của anh tuy đầy đủ về vật chất nhưng rất thiệt thòi về tình cảm gia đình.

Lời nói Minh Hạ là vô ích đối với Huy Khải, trong suy nghĩ của một con người đã cố định một việc thì khó mà thay đổi. Huy Khải đang định nói lại thì chợt nhìn thấy trên tay cô…….

- Nói tóm lại em không đồng ý với yêu cầu của anh vì em đã kết hôn. – ánh mắt tức giận xoáy sâu và chiếc nhẫn trên tay cô.

Một cái thoáng cười nhẹ của Minh Hạ khi nhìn lại bàn tay mình, có một ánh sáng lan tỏa nơi ngón tay nhưng thật ra là chạm đến tim. Minh Hạ đưa chiếc nhẫn chạm vào trái tim mình thầm cảm nhận.

“ Có phải là bác đến không? Con thật sự không muốn Huy Khải tổn thương, đối với Huy Khải chỉ là sự đồng cảm. Con chỉ yêu mình con trai bác mà thôi.” – cô nhắm mắt lại.

- Vẫn chưa, nhưng tương lai sẽ có. – đôi mắt sắc lạnh đã trở lại.

- Em rốt cuộc là vì cái gì? Anh ta giàu có? Anh ta đẹp trai? Hay sự bảo vệ nhất thời? Anh không tin thời gian từng ấy vẫn không đủ để trong lòng em có anh. – Huy Khải ngày càng khó chịu.

- Anh nói đúng. Tuấn Kiệt giàu thật, đẹp trai thật, anh ấy đối với mọi người cũng như công việc đều rất yêu cầu rất cao đối với em cũng vậy nhưng đối với nguyên tắc anh ấy đặt ra đều nghĩ đến em, có tình yêu của anh ấy dành cho em. Anh ấy làm gì cũng khác người chính vì cái khác người đó đã làm em trân trọng tình cảm cả hai rất nhiều.

Chưa bao giờ cô suy nghĩ nghiêm túc về Tuấn Kiệt như thế, trước đây cô cứ như cơn gió thoáng bay xung quanh nhẹ nhàng nhưng giờ đây mới hiểu rõ thế nào là sâu sắc.

- Em có tin tưởng vào Trần Huy Khải anh không? – giọng nói đã có chút dịu lại.

- Câu hỏi này rất khó trả lời nhưng nếu đổi lại là Ngụy Tuấn Kiệt thì em sẽ không ngần ngại trả lời là “em tuyệt đối” dù thế nào, ngàn lần, vạn lần cũng sẽ mãi yêu anh ấy. – nét mặt cô toát lên sự hạnh phúc.

- Em có thật sự nhớ ra hết không? Thời gian lúc trước là chẳng có nghĩa gì sao?

- Nhớ rất rõ……có một điều anh không biết lúc còn là một cô bé 16 tuổi em đã gặp anh ấy, chỉ vì một số lí do em và anh ấy phải xa cách trong hai năm bây giờ mới gặp lại. – cô lí giải.

Hai bàn tay Huy Khải buông lỏng xuống, không ngờ mình là người đến người ta hay nói định mệnh là không sai, vẫn là người đó chỉ có điều đến sớm hay muộn mà thôi.

- Anh hiểu rồi. – cậu ngước mặt lên trời.

Bất ngờ Minh Hạ vòng tay qua ôm lấy Huy Khải, không phải là những gì quá đáng mà chỉ là muốn ủng hộ tinh thần anh trai của mình thôi.

- Hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ bé trong tương lai của anh. Đi tìm Ngọc Thư làm cô ấy tươi cười nhé!- cô vỗ vỗ cái lưng Huy Khải.

- Cám ơn em Minh Hạ, anh không biết rồi sẽ như thế nào nhưng mà anh sẽ cố gắng. – giọng nói mang một chút điệu buồn.

Có lẽ Huy Khải đã thông suốt được một phần nào đó chăng? Cô biết ép một người phải làm điều mà mình không thích là rất nhẫn tâm nhưng có thể đó là hướng đi khác giải thoát cho tất cả còn nếu không thì hãy mặc cho số phận định đoạt.

- ĐI đi Huy Khải, đi tìm gia đì nhỏ của anh đi. Mẹ con cô ấy đang chờ anh. – cô đẩy Huy Khải ra và vẫy tay với cậu.

Bây giờ còn một mình cô ở lại với khung cảnh đã hơi trống vắng, con người đã đi về bớt, cô vẫn chưa muốn về nhà muốn ở lại thưởng thức một chút khoảng lặng của con tim, tận hưởng một chút cảm giác khi một mình.

Nhưng chưa được bao lâu thì đã bị một người khác đi đến làm cho cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

- Cô có phải là Minh Hạ? – một cô gái có gương mặt trông khá quen thuộc.

- Cô…..cô là? – Minh Hạ đang cố nhớ lại.

- Tôi đã đứng và dõi theo anh ấy từng lúc rạng sáng đến bây giờ. Tôi ở đằng kia, tôi tên là Ngọc Thư. – cô ấy chỉ về cái ghế khá xa.

Hóa ra là như thế? Giải quyết Huy Khải xong tưởng chừng như nhẹ nhàng lại xuất hiện một Ngọc Thư, cô chắc phải động não nhiều lắm mới giải quyết được.

- Nếu tôi đoán không sai cô đến đây là vì Huy Khải?- Minh Hạ ngẩn cao mặt lên.

- Một năm nay tôi chưa từng thấy ngày nào mà anh ấy có nụ cười, mấy ngày nay từ lúc mờ sáng anh ấy đã ngồi ở vị trí này chờ một người, tôi biết đó không phải chờ tôi nhưng tôi cũng vẫn đi theo anh ấy. – Ngọc Thư khuôn mặt có chút đau lòng nói lại.

- Trước giờ anh ấy vẫn là anh trai tốt của tôi. – Minh Hạ nhìn Ngọc Thư.

- Cô nói vậy tại sao cô lại còn quay trở về đây? – Ngọc Thư đã bắt đầu.

Thật gay go, Minh Hạ tuy ngồi ngang với Ngọc Thư nhưng vẫn cảm

nhận con dao sắt bén đang muốn giết cô.

- Ở đây có nhà của tôi, có người thân tôi tại sao tôi không được trở về? huống hồ tôi không phải tội phạm tại sao phải trốn tránh? – Minh Hạ khí chất vô cùng giống Tuấn Kiệt nha.

- Cô không nghĩ sự trở về của mình đã cho anh ấy hi vọng? con à….sau này không có ba con, mẹ sẽ cố gắng nuôi con thật tốt. – Ngọc Thư xoa xoa cái bụng.

Minh Hạ cười một cái, sao hả? muốn nước mắt ngắn nước mắt dài với cô sao? Được rồi cứ tiếp tục đi.

- Nếu cô đã cố công ngồi quan sát anh ấy từ sáng đến giờ thì sao cô không nghĩ anh ấy đi rồi sao tôi còn ngồi đây mà không đi theo? – Minh Hạ nhướng mắt.

- Là vì….là vì….anh ấy có công chuyện đột xuất. – Ngọc Thư khó có thể trả lời.

- Huy Khải đã ngồi chờ bấy lâu sao có thể vì chút chuyện mà bỏ qua cơ hội này được chứ? – Minh Hạ cười tươi.

Tuấn Kiệt đã có nói với cô “ đối diện với những kẻ ghét mình thì phải dùng nước lạnh tạt vào mặt cho họ tỉnh sao đó mới dùng những thủ thuật sắc bén mà đánh vào ý chí họ”

- Tôi….cuối cùng là cô muốn gì? – Ngọc Thư tức giận.

- Huy Khải là đi tìm cô và đứa con của hai người, anh ấy sau khi nói chuyện đã chịu thông suốt. – giọng Minh Hạ đã mềm hơn.

- Không thể nào. Anh ấy không thể vì một cuộc nói chuyện mà thay đổi.

Ngay lúc này Ngọc Thư lại có điện thoại, cô ta vội vàng nghe và khi trở lại thì thái độ đã có tám phần là nể phục.

- Vậy còn hai người ôm nhau khi nãy là? - Ngọc Thư muốn nghe giải thích.

- Chỉ là khích lệ, động viên anh ấy.

- Vậy thì tốt. - Ngọc Thư thở phào.

- Cô cũng đi đi, đi nắm lấy hạnh phúc của mình đi. Tôi cũng phải chuẩn bị đi ăn với Honey của mình đây. – Minh Hạ lấy cái tay xoa cằm để cho Ngọc Thư thấy chiếc nhẫn trên tay cô.