Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 44



Lão thái thái đang thấy hết sức đau đầu, lại thêm Vãn Thu vén rèm lên vô cùng lo lắng bẩm báo: “Lão phu nhân, không tốt rồi, phu nhân treo cổ tự tử, ngài mau đi qua xem một chút đi!”

“Cái gì? Treo cổ tự tử? Người vẫn chưa chết chứ?” Lão thái thái hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã luôn ra khỏi giường.

“May mà Kim ma ma phát hiện sớm, cứu được đúng lúc, lúc này người còn đang hôn mê, miệng còn mê sảng.” Vãn Thu ngồi xuống mang giày giúp lão thái thái.

Lão thái thái cũng không đợi nàng mang xong giày đã đi ra ngoài, trong lòng nổi giận đùng đùng nghĩ: Một người thì ở bên ngoài lôi kéo cả đống thiên tai đại họa, thiếu chút nữa hại Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước; Một người đòi treo cổ tự tử trong nhà, thiếu chút nữa vứt sạch luôn danh dự Ngôn Nhi. Hai mẹ con này quả thật muốn đến đòi nợ mà!

Ngu Tương đã sớm đến nhà chính. Tuy rằng nàng cũng không hề có tình cảm với Lâm thị, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi trên danh nghĩa của bà, lại còn phải quản toàn bộ Ngu phủ này, hạ nhân đã báo tin tức tới, nàng không thể làm như không nghe không thấy, chỉ đành phải đi một chuyến này.

Lâm thị hấp hối thoi thóp nằm trên giường mềm, sắc mặt xanh tím chưa biến mất, còn có một vệt dây màu đỏ vô cùng ghê người in hằn trên cổ, hai mắt nhắm nghiền, vừa lắc đầu vừa nói mê sảng.

Ngu Tương nghiêng tai vừa nghe chính là: ‘Nữ nhi, con ở nơi nào…nữ nhi’.

Vốn Ngu Tương không coi mình là người ngoài, huống hồ bây giờ nàng vẫn còn ‘chưa biết’ bản thân không phải là huyết mạch chân chính của Ngu phủ, bởi vậy vừa sai người mau chóng gọi đại phu tới vừa tâm như tro tàn cười lạnh: “Rõ ràng ta ở ngay tại bên bà mà, vì sao mẫu thân lại phải từng câu từng tiếng gọi tìm nữ nhi? Còn bởi vì thế mà treo cổ tự tử? Bà dù có chết cũng không muốn ta được sống tốt phải không? Nếu thật sự ngưỡng mộ ta, quan tâm ta, bà thật sự có thể quay đầu liếc nhìn ta một cái mà! Bình thường lại coi ta như không tồn tại, vì sao lúc hôn mê lại không ngừng gọi ta? Rốt cuộc bà đang suy nghĩ cái gì? Bà nói rõ ràng cho ta biết đi!”

Nàng tự nhiên biết nữ nhi trong miệng Lâm thị là ai, nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì tới việc nàng phẫn nộ với Lâm thị về việc lần này. Bà chết là xong hết, nhưng sẽ bỏ lại một cục diện rối rắm cho ca ca tới thu dọn, nếu lộ ra một hai câu không hay bị đồn đãi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ ghim đao lên ca ca!

Nghĩ đến đây, thật sự nàng đã giận không thể nín nhịn, hung hăng quất roi da lên chăn đệm của Lâm thị, ba tiếng quất vút vút nặng nề vang lên trong phòng.

Kim ma ma là thị tỳ của Lâm thị, sợ nàng sẽ quất lên người chủ tử thật, vội vàng chạy tới cản lại: “Nhị tiểu thư, tốt xấu gì phu nhân cũng là mẫu thân người, người không đau lòng bà ấy thì thôi, vì sao lại còn quất roi chỉ trích bà ấy? Thật là đại nghịch bất đạo !” Vì biết rõ thân thế của Ngu Tương, giọng nói của bà cũng không thấy nửa điểm tôn trọng, đều tràn đầy khinh thường và khinh miệt.

“Ta là chủ, ngươi là nô, ngươi lại dám nói ta đại nghịch bất đạo, ngược lại ta còn muốn dạy ngươi xem cái gì gọi là tôn ti trên dưới!” Ngu Tương ngược lại còn quất đuổi bà ra xa, tức giận nhìn về phía Lâm thị còn đang hôn mê bất tỉnh mắng: “Bà muốn chết, cũng đừng chọn cái cách chết không có thể diện này! Bà có biết hiện giờ Hầu phủ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hay không. Có biết bên ngoài ca ca có vẻ hào quang như vậy, nhưng phía sau phải chịu biết bao gian nan không?

Bà có chết rồi thì thôi, lại tạo cơ hội cho kẻ khác bắt lấy cơ hội mà công kích ca ca, con đường làm quan của ca ca sẽ phá hủy! Huynh có thể đi đến ngày hôm nay, tất cả đều phải dùng lấy tính mạng đổi lấy, từng bước một đều phải chảy máu, huynh ấy sống dễ dàng sao? Dù bà không yêu thương huynh ấy, cũng đừng có liên tục kiếm phiền hà cho huynh ấy! Coi như ta van cầu bà! Ca ca, huynh ấy không nợ bà cái gì, ngược lại là bà, vẫn chưa bao giờ làm trong trách nhiệm của một người mẫu thân nên có! Nếu bà vẫn còn có một chút lương tâm, cầu xin bà hãy an ổn mà sống có được hay không?”

“Coi như ta cầu bà, ta van cầu bà có được hay không?” Nàng càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận, liên tục dùng roi da quật lên đệm giường Lâm thị, thẳng đến khi tơ lụa trên giường đều bị quất cho rách nát.

Đô Chỉ Huy Sứ, người ngồi ở vị này, từ xưa đến nay có mấy người có được kết cục tốt đẹp. Đó chính là thanh đao giết người trong tay Hoàng thượng, chỉ cần có chút ngu ngốc sẽ bị vứt bỏ rất tàn nhẫn. Mỗi ngày nàng đều phải sống trong nỗi lo sợ nơm nớp, phải thật cẩn thận, cho dù là nói chuyện hay làm việc đều phải suy nghĩ, tính đi tính lại, e sợ sẽ khiến Ngu phủ lộ ra chỗ sơ xuất kéo thêm tai họa cho ca ca. Nhưng một hai người lại cứ như đầu gỗ, chỉ sợ ca ca chết không đủ nhanh!

Lúc lão thái thái đến đó chỉ thấy Ngu Phẩm Ngôn đứng trước cửa nghiêng tai lắng nghe, cứ tưởng hắn chưa kịp ra cửa đã nghe tin tức nên vội vàng tìm đến. Bà chậm rãi đến gần, đúng lúc nghe thấy những lời lên án tê tâm liệt phế của Ngu Tương, trái tim cũng bị chấn động theo.

Nhìn khắp trong phủ, đếm tới đếm lui vẫn chỉ có Tương Nhi nhìn thấy mọi việc rõ ràng nhất. Ca ca che chở yêu thương nàng ngay dưới tầm mắt, phần tình nghĩa này không hề uổng phí, nàng cũng như thế, đem ca ca mình trở thành vận mệnh của chính bản thân, làm cái gì cũng luôn lấy ca ca làm đầu, không có nửa điểm lo lắng cho chính mình.

Tâm tình nóng vội lo sợ không yên của lão thái thái rốt cục cũng tìm được một chút an ủi, xoay mặt nhìn tôn tử, quả nhiên phát hiện trong mắt hắn một tia ôn nhu nồng đậm.

Trong phòng, Kim ma ma không dám tới gần, chỉ có thể quỳ xuống không ngừng dập đầu với Ngu Tương: “Nhị tiểu thư, phu nhân đã bị như vậy rồi, xin người hãy thương xót mà buông tha cho bà ấy đi……”

“Lão bà tử như ta cũng van cầu các ngươi buông tha cho Ngu phủ ta, đừng có giày vò chúng ta nữa..được hay sao?” Lão thái thái chống quải trượng bước vào phòng, đi đến bên giường sờ mạch đập của Lâm thị, thở dài một hơi. Không chết là tốt rồi!

Ngu Phẩm Ngôn nhận lấy roi ngựa trong tay muội muội, vuốt nhẹ khóe mắt có chút phiếm hồng của nàng, nhẹ giọng an ủi: “Tương Nhi đừng tức giận, so đo với bà ấy cũng không được gì đâu.” Trầm Diệu Kỳ thì đã là gì? Lâm thị thì đã là gì? Đây mới là người nhà thật sự của hắn, là người nhà có thể toàn tâm toàn ý chỉ muốn lo lắng cho hắn.

Ngu Tương nhào vào trong lòng hắn, mang theo tiếng nức nở nói: “Ca ca, muội chính là lo lắng cho huynh! Nếu bà ấy chết thật, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ đâm sau lưng huynh, nếu rơi vào tai Hoàng thượng……”

Quả thật nàng không dám nghĩ thêm. Đừng nhìn ngoài mặt ca ca uy phong như vậy, không người nào dám chọc vào, đó là bởi vì hắn làm việc vô cùng cẩn thận. Nhỡ ngày nào đó làm ra việc gì sai lầm, chỉ trong chớp mắt, số đối thủ chính trị nhiều vô kể đang núp sau tán cây kia sẽ hợp lại tấn công hắn.

Nếu Hoàng thượng cũng có bất mãn với ca ca, tình cảnh của ca ca liền nguy hiểm! Phải biết rằng, Lâm thị không giống với đám thúc bá bất nghĩa lúc trước, chỉnh chết liền có thể chỉnh chết, Lâm thị chính là mẫu thân sinh ra ca ca, nếu tự nhiên treo cổ chết, lại bị kẻ có mưu đồ bố trí vài câu, ca ca còn không rơi vào tiếng xấu ‘bức chết thân mẫu, súc sinh không bằng’ hay sao?

Điều này còn nghiêm trọng hơn cả cái gọi là lục thân không nhận! Hoàng thượng dám dùng ca ca, coi trọng hắn vì hắn công chính nghiêm mình, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng nếu quả thật ngay cả thân mẫu mình hắn cũng không nhận, Hoàng thượng còn có thể yên tâm sao?

Trong lòng nàng càng thêm hốt hoảng bất định, sau khi được Ngu Phẩm Ngôn ôm vào lòng càng nhịn không được gắt gao leo lên người hắn, chôn sâu gương mặt mình vào hõm cổ hắn, không ngừng hít sâu mùi đàn hương luôn giúp nàng cảm an tâm ấy, lúc này mới có thể thấy tốt hơn một chút.

Hơi thở nóng rực đến mức khiến làn da có thể nổi lên một tầng da gà, vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn không hiện cảm xúc, cánh tay đang ôm muội muội nhịn không được càng thêm ghì chặt, hơi nghiêng đầu, dùng đôi môi vuốt ve đỉnh đầu mang theo mùi thơm ngào ngạt của nàng, cảm xúc trong lòng càng thêm kịch liệt, lại không có một chút nào lo lắng cho Lâm thị, chỉ có sự vui mừng vô tận. Trên đời này có một người có thể yêu thương hắn như tính mạng thế cũng đủ rồi, hắn không còn muốn cầu mong thêm gì nữa.

Mắt thấy Lâm thị ưm một tiếng sắp tỉnh dậy, lão thái thái có rất nhiều điều muốn nói với bà ta, cũng không tiện để cháu gái nghe thấy, quay sang tôn tử xua tay nói: “Ngôn Nhi, đưa muội muội con trở về đi.”

Vì tất cả chú ý đều đặt lên người Lâm thị, bà vẫn chưa phát hiện trong ánh mắt kia của tôn tử giống như có một thứ tình cảm còn nồng nàn hơn xưa.

Ngu Phẩm Ngôn khàn giọng đồng ý, vỗ nhẹ lưng muội muội ôm nàng đi ra ngoài.

Chờ hai người đi xa, lão thái thái cầm một ly trà đã lạnh ngắt trên bàn, trực tiếp hắt lên mặt Lâm thị, cao giọng quát: “Lâm thị, ngươi đứng lên cho ta!” (Sori: đù…!!!!)

Vốn Lâm thị sắp muốn tỉnh, lần tạt nước này lại càng bà ta nhanh chóng mở hai mắt, lập tức liền khóc to: “Mẫu thân, người còn cứu ta làm chi? Để cho ta chết đi! Đã bốn năm rồi còn chưa tìm thấy, nhất định nữ nhi của ta đang lành ít dữ nhiều, ta cũng không có cách nào sống thêm !”

Khi phu quân chết bà liền nổi lên ý niệm coi thường mạng sống của mình, nhưng lúc đó vẫn chưa có dũng khí, chỉ có thể dựa vào nỗi hận Ngu Tương, hận bọn đạo phỉ, hận vận mệnh bất công, thậm chí hận lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn vẫn còn sống sót. Nhưng trong nháy mắt đã mười năm trôi qua, mối hận vô căn cứ kia cũng tiêu tán gần hết, trong lòng bà càng ngày càng trống rỗng, quay đầu nhìn lại phát hiện con trai và lão thái thái đều đã bị chính mình đẩy ra xa, không bao giờ nữa có thể thân thiết trở lại.

Ở thời điểm bà có cảm giác đã mất hết can đảm, tin tức Ngu Tương không phải huyết mạch Hầu phủ truyền đến, bà mới biết mình còn có một người nữ nhi lưu lạc bên ngoài đang chờ được cứu vớt.

Tựa như một u hồn bước chân phiêu lãng trong bóng tối vô biên rốt cục cũng thấy được một tia sáng thiên đường, dẫn dắt chính mình đi về phía trước, bà liều mạng lao vào. Có thể đi bước nào liền đi bước đó, có thể lao vào thì cứ lao vào, nhưng một lần này lại là bốn năm, bà đã mệt mỏi hết sức, rốt cuộc cũng nhịn không được .

Dù biết rõ nếu mình chết không rõ lý do trong phủ sẽ làm dấy lên tin đồn, dù biết nếu mình chết bằng cách mất mặt ấy tất nhiên sẽ khiến nhà mẹ đẻ phát hiện manh mối mà mang đến phiền toái cho Ngu gia, nhưng bà đành phải vậy, bà chính là muốn mau chóng xuống đấy làm bạn với trượng phu cùng nữ nhi, nếu không sống trên đời này cũng chỉ thêm mệt mỏi.

Lão thái thái bị bà ta chọc cho tức giận đến thở cũng không nổi, vỗ vỗ ngực ho khan kịch liệt. Nếu trong tay có roi, nhất định bà sẽ không khách khí như Tương Nhi, đã sớm quất lên bộ mặt của Lâm thị rồi!

Vãn Thu dâng lên cho bà một lọ mật lộ, lại liên tục vồ nhẹ lưng bà, thế này mới giúp bà chậm rãi phục hồi lại, gằn từng tiếng mở miệng: “Không phải ta muốn cứu cho ngươi, nếu có thể, ta hận không thể tự tay bóp chết ngươi!”

Thấy Lâm thị lại lộ ra vẻ mặt thương tâm muốn chết, bà tiếp tục nói: “Ngươi cũng không cần phải tìm chết nữa, ta đến nói cho ngươi biết, nữ nhi kia của ngươi đã tìm được rồi. Nếu ngươi có thể sống yên ổn lại, hôm nào đó ta sẽ đón nàng hồi phủ.”

Chẳng lẽ đời trước Ngu gia thật sự có thiếu hai mẹ con này sao, cho nên đời này mới đến đây đòi nợ? Không nháo cho Ngu gia gà chó không yên các nàng cũng không sống được có phải hay không? Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến một cái thì tim gan tì phế thận.. chỗ nào chỗ nấy đều muốn đau! Lão thái thái xoa ấn ngực, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lâm thị ngạc nhiên trừng mắt nhìn bà, vội hỏi: “Nữ nhi của con đã tìm được rồi? Ở đâu? Mau, mau dẫn con đi nhìn nàng! Mau đi!” Chất thần kinh của bà lập tức tăng vụt lên cao, vừa kêu la vừa giãy dụa muốn xuống giường.

Lão thái thái dùng quải trượng đánh dọa bà trở về, cả giận nói: “Trước mắt nó được an trí ở bên ngoài, ngươi cứ thành thật đợi đó cho ta, dưỡng bệnh cho tốt ta mới mang ngươi đi, nếu không cả đời này hai mẹ con các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp mặt nhau!”

Lâm thị thành thật, vội vàng kéo chăn đắp kín mình, vừa khóc vừa cười mở miệng: “Mẫu thân yên tâm, nhất định con sẽ mau chóng dưỡng thân thể cho tốt. Nàng…nàng có khỏe không?”

“Nàng thật sự rất khỏe.” Nhưng những người gặp gỡ nàng ngược lại đều không ai có được ngày tốt lành, không thấy Trầm Nguyên Kỳ kia khi ở chung một chỗ với nàng thì phải đi làm nô tài gần như đã đến bước đường cùng, sau khi rời xa nàng liền được tiêu trừ nô tịch rồi thi đậu Trạng Nguyên sao!

Trong lòng lão thái thái cười lạnh, vẻ mặt cũng mang theo vài phần bất ngờ, tiếp tục nói: “Ta còn muốn báo cho ngươi một chuyện, cho dù nàng đã trở lại, Tương Nhi vẫn sẽ là đích tiểu thư đứng đắn của Hầu phủ! Nếu ngươi muốn để chuyện nữ nhi ngươi phải lưu lạc nhà thương gia bị gièm pha ra ngoài thì cứ việc khắt khe với Tương Nhi xem, để cho người ngoài nhìn một cái là hiểu được ngay!”

“Sẽ không, cái lợi cái hại trong này con đều hiểu được, mong mẫu thân yên tâm.” Người trong tâm can đã tìm được, Lâm thị cũng khôi phục một ít thần trí, nhìn biểu tình khi nói chuyện còn mơ hồ thấy sự khôn khéo có năng lực của năm đó

Lão thái thái bình tĩnh liếc nhìn bà ta một cái, cũng không chờ đại phu đến chuẩn bệnh cho bà ta liền vội vàng rời đi.

Đoàn người đi xa dần, Ngu Tư Vũ uôn ẩn nấp sau núi giả mới vòng vèo bước ra, khóe môi nâng lên một nụ cươi có chút ác ý. Mong chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng phượng hoàng thật sự đã trở lại, có phải chim trĩ cũng nên nhanh chóng rớt xuống đồng ngô rồi hay không?

—hết chương 44—