Một Đêm Ân Sủng

Chương 33: Vui sướng



"Hoàng thượng vạn phúc!” Cốc thu cùng Hàn lăng vội vàng hành lễ.

“Bình thân!” Vi phong nét mặt toả sáng, thần thái phơi phới, thấy Hàn Lăng trong trang phục chiêu nghi thì cực kỳ vui sướng. nàng rốt cục cũng danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của mình! “Lăng, có quen chưa? Có thiếu cái gì hay có cái gì chưa tốt không? Trẫm lập tức sai người đi chuẩn bị!”

“Ách, đa tạ Hoàng thượng ân điển, nơi này cái gì cũng có, không cần lo lắng.” Hàn Lăng tránh né ánh mắt cực nóng của hắn, dạo này không hiểu tại sao mỗi lần thấy cặp mắt thâm thúy kia, nàng liền cảm thấy tâm ý viên mãn, từ đáy lòng nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.

“Vậy là tốt rồi!” Vi phong đảo mắt nhìn về phía Lục công công: “Thông tri ngự phòng ăn, trẫm dùng bữa trưa ở đây.” Tiếp theo lại quay sang Cốc Thu, “Lương quý nhân, ngươi còn không đi ngọ thiện?”

“Ta…” Cốc Thu còn tưởng rằng sẽ được dùng bữa trưa cùng Hàn Lăng. Dù trong lòng thất vọng, tiếc nuối, cũng chỉ biết cáo lui, “Thần thiếp cáo từ.”

“Cốc Thu…” Hàn Lăng lưu luyến nhìn nàng rời đi.

“Sao vậy, trẫm cùng ngươi dùng bữa còn không hài lòng sao?”

“Thần thiếp không dám!” Hàn Lăng khẩu thị tâm phi trả lời. Trong lòng nàng thập phần khó chịu, âm thầm oán Vi Phong không mời mà tới, phá vỡ cơ hội được ở chung của nàng và Cốc Thu.

“Phải vậy không?” Vi Phong khóe miệng lộ một nụ cười sâu xa, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, hỏi: “Lăng Lăng, nguyệt sự của ngươi từ trước đến giờ có đúng hay không?”

“Hả?” Hàn Lăng ngẩng phắt đầu, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Chưa từng có nam nhân nào hỏi nàng vấn đề riêng tư như vậy. Kể cả những bạn nam ở trường đại học cũng chưa từng hỏi như vậy. Mặt khác nàng lại cảm thấy bất an, chẳng lẽ Vi Phong đã phát hiện chân tướng vụ “thôi kinh tị sủng” lần trước?

Nhìn Hàn Lăng thần sắc kinh hoảng, Vi Phong nhớ lại chuyện xảy ra lần trước, khi hắn đến Kính Sự phòng tìm dược vật chữa thương cho nàng…

“Trương công công, đây là thuốc gì?” Vi phong chỉ vào trong đó một ngăn kéo thuốc, hỏi chủ quản thái giám ở Kính Sự phòng.

“Hồi Hoàng thượng, đây là thôi nguyệt lộ.”

“Thôi nguyệt lộ? Cái này dùng làm gì?”

“Hồi Hoàng thượng, thôi nguyệt lộ dược tính ôn hòa, điều tiết khí huyết, để nữ tử dùng.”

Vi Phong bừng tỉnh, để phối hợp việc thị tẩm cho hậu cung phi tần, hoàng triều có chuyên gia nghiên cứu, chế tạo loại thuốc như thế.

“Trương công công, làm sao vậy?” Cảm thấy được Trương công công sắc mặt có điểm biến hóa, Vi phong hỏi.

“Ách, nô tài đang nghĩ, thuốc này sao lại thiếu mất một lọ.”

“Thiếu một lọ? Không phải Kính sự phòng các ngươi mỗi lần phân phối thuốc đều có ghi lại tên hay sao?

“Đúng là như vậy. Nửa tháng trước, nô tài nhớ thuốc này tổng cộng có hai mươi bình, Trang quý nhân và Hoa Tần nương nương mỗi người lĩnh một lọ, như vậy phải còn lại mười tám bình mới đùng, mà ở đây lại chỉ có mười bảy bình.” Trương công công quay lại bàn, giở cuốn sổ ra xem, đúng la thiếu mất một lọ.

Vi Phong nghe xong thì giật mình, im lặng rất lâu mới nói: “Việc này cũng không to tát gì, không cần tái truy cứu, chỉ cần phân phó người trông giữ cẩn thận là được.”

“Nô tài tuân mệnh!”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng”

Vi Phong hoàn hồn, thấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Lăng đang phe phẩy trước mặt mình. Hắn cầm lấy bàn trắng nõn mềm mại ấy và hỏi: “Lăng Lăng, trẫm nhớ ngươi từng nói, làm việc… đó, chỉ có thể cùng với người mình yêu mới có cảm giác, đúng không?”

“Việc này…” Hàn Lăng kinh ngạc một hồi, nam nhân này hôm nay bị làm sao vậy, toàn nói những việc kỳ lạ!

“Đi thôi!” Vi Phong ôm nàng tới phòng ăn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nét vui vẻ. Không sai, hắn vừa thoáng nghĩ lại lần đầu thị tẩm, nàng đã làm hắn mất hồn như thế nào, nhưng hắn càng muốn nàng tình nguyện hơn, chỉ mong tới lúc đó thì không chỉ bản thân khoái nhạc, mà cả nàng cũng có “cảm giác”.

Hàn Lăng không hiểu nội tình, lòng đầy hồ nghi nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là để mặc hắn ôm lấy, cùng nhau đi dùng bữa.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Trời cao vòi vọi, mây trắng lả lướt, mặt cỏ xanh xanh, cảnh vật thanh lương hợp lòng người.

Hàn Lăng và Cốc Thu đang sánh vai ngồi trên mặt cỏ mềm, tận hưởng ánh nắng. Đã một thời gian ngắn, các nàng không được ở chung như vậy.

“Cốc Thu, Hoàng thượng gần đây… có đi tìm ngươi không?” Hàn Lăng lo lắng hồi lâu, không nhịn được hỏi.

Cốc Thu lắc đầu, “Từ khi ta vào Thu Di các, Hoàng thượng chỉ ghé qua một lần, chính là khi ngươi nổi giận chạy tới chất vấn ta.”

Hàn Lăng nghe xong thì thập phần buồn bực, phát giác Cốc Thu cũng không có biểu tình gì thất lạc hay khổ sở mới lại cảm thấy vui mừng.

Cốc Thu cũng nhìn Hàn Lăng một hổi mới nói: “Lăng, kỳ thật… kỳ thật có chuyện ta rất muốn nói với ngươi.”

“Ân?”

“Ta sở dĩ trở thành người của Hoàng thượng đúng là vì cứu ngươi, mà không phải vì vinh hoa phú quý.” Cốc Thu kể hết cho Hàn Lăng nghe nàng đã cầu khẩn Vi Phong thế nào, điều kiện Vi Phong đưa ra ra sao, “Hoàng thượng phong ngươi làm chiêu nghi, ta nghĩ hắn sẽ không lại đối đãi với ngươi như vậy nữa.”

“Ngươi sở dĩ làm như vậy, đều là bởi vì hoàng thượng uy hiếp?”

“Ừ! Hắn còn cảnh cáo ta không được nói cho ngươi sự thật, nếu không sẽ trừng phạt ngươi. Vì bảo vệ ngươi, ta phải chấp nhận.”

Mình đoán không sai mà! Hàn Lăng trầm mặc.

“Lăng, Hoàng thượng sao lại làm như vậy?”

Hàn Lăng không trả lời mà hỏi lại Cốc Thu: “Cốc Thu, trừ… lần đầu tiên ra, Hoàng thượng sau này có tuyên ngươi thị tẩm lần nào không?

“Không có! Kỳ thật, ta cũng không rõ ràng lắm lần đầu tiên xảy ra chuyện gì, ta chỉ nhớ sau khi thấy cái… kia… cái… kia của Hoàng thượng, ta liền hôn mê bất tỉnh. Ngày thứ hai tỉnh lại, Hoàng thượng liền nói ta là người của hắn. Lăng, ngươi sẽ không trách ta đến giờ mới nói với ngươi chứ?”

“Ngốc, sao thế được!” Hàn Lăng nhìn nàng. Tất cả đều do Vi Phong làm ra, muốn trách, cũng chỉ có thể trách hắn! Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Hàn Lăng lại hỏi: “Cốc Thu, ta phát hiện dạo gần đây Cẩm Hoành thường xuyên tìm ngươi, các ngươi trong lúc đó…”

“Ta…”

“Cốc Thu, ngươi hiện tại thân phận đã khác, chúng phi hậu cung luôn trừng mắt nhìn vào, Cẩm Hoành là một nam nhân, ngươi mà đi cùng hắn sẽ gây chú ý.” Cốc Thu và Cẩm Hoành có tình ý, gặp nhau không thể làm ngơ, Hàn Lăng đương nhiên hiểu rõ, chỉ sợ những kẻ lòng dạ hẹp hòi sẽ lấy cớ gây sóng gió, gắn cho bọn họ tội danh thông dâm, như vậy thì hậu quả thực không chịu nổi.

“Ừ, sau này ta sẽ chú ý, ngươi đừng lo lắng.” Cốc Thu gật đầu, “Được, Lăng, ngươi từng nói làm nữ nhân của Hoàng thượng rồi sẽ không thể ra khỏi hoàng cung, chúng ta tương lai phải làm thế nào? Có phải sẽ cả đời ở chỗ này?”

Tương lai làm sao bây giờ? Tương lai làm sao bây giờ? Hàn Lăng cũng thực hoang mang, mờ mịt về tương lai. Hôm nay đã danh chính ngôn thuận, nguy cơ bị dẫn đi thị tẩm càng lớn, mà không thể lần nào cũng “có nguyệt sự” được; mặt khác, cho dù có dùng tài nghệ “bài bạc” cũng chưa chắc trụ được lâu. Chẳng lẽ mình sẽ thật sự thất thân cho Vi Phong?

“Lăng, Cốc Thu!” Nhị cẩu đến, tạm thời kéo Hàn Lăng ra khỏi phiền não.

“Nhị Cẩu, ngươi tới trễ!” Hàn Lăng đứng lên, mỉm cười chào hắn, nhìn thấy tiểu hài đồng xinh xắn bên cạnh hắn thì không khỏi thán phục: “Nhị Cẩu, hắn… hắn là ai vậy? Thật đáng yêu!”

“Là nhi tử của Thục phi nương nương.”

“Cái gì?” Hàn Lăng lại một hồi kinh ngạc, thảm nào nhìn hắn quen quen, hóa ra là đứa con độc nhất của Vi Phong, tuy còn nhỏ tuổi đã có bóng dáng của Vi Phong rồi.

“Nhị Cẩu, sao Thục phi nương nương lại cho phép ngươi đưa tiểu hoàng tử đi?” Cốc Thu hoang mang hỏi.

“Hôm nay chính là gia hoa tiết hằng năm, theo thông lệ của hoàng triều, Hoàng thượng sẽ đem theo tứ phi đi hoàng từ tế bái, Thục phi nương nương cũng đi, phải tối đêm mới trở về. Khó khăn lắm mới được gặp các ngươi nên ta quyết định mang tiểu hoàng tử cùng di.” Nhị Cẩu giải thích, ý bảo Cốc Thu đừng lo lắng.

Gia hoa tiết! Hàn Lăng cũng có biết sơ qua về ngày hội này. Hoàng đế sẽ mang những phi tử nhị phẩm đến hoàng từ bái tế, mục đích là bẩm báo với tiên đế về sự hòa thuận trong hậu cung.

“Tiểu hoàng tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Hàn Lăng luôn luôn thích trẻ con, Vi Giác lớn lên lại xinh đẹp khả ái, liền kìm lòng không được hỏi chuyện hắn.

Tiểu hoàng tử tựa hồ sợ người lạ nên không trả lời, hai mắt to tròn tò mò nhìn Hàn Lăng.

“Đừng sợ, nói cho a di, a di cho ngươi kẹo.” Hàn Lăng ngỡ mình đang ở thế kỷ hai mươi mốt, chọn phương pháp dỗ trẻ bình thường nhất.

“Bổn hoàng tử tên Vi Giác, năm nay hai tuổi.” Rốt cục, hắn nghiêm trang trả lời, bộ dáng nghiêm nghiêm túc túc như một tiểu đại nhân.

“Giác hoàng tử, ta gọi Hàn Lăng, ngươi có thể gọi ta là Lăng a di!”

“Lăng, không đúng, hắn là nhi tử của Hoàng thượng, cần gọi là Lăng mẫu phi!” Cốc Thu vội vàng sửa.

“Mẫu phi?” Hàn Lăng hơi buồn cười. Nhưng nghĩ lại, không cần mười tháng hoài thai khổ cực, không cần thử nghiệm sự thống khổ của việc sinh con mà có sẵn luôn một nhi tử, huống hồ lại là một nhi tử vô cùng khả ái tuấn tú, cớ sao lại không làm cơ chứ! “Giác nhi ngoan, kêu một tiếng Lăng mẫu phi nào!”

“Lăng mẫu phi!” Tiếng nói non nớt vang lên.

“Oa, hắn gọi ta, hắn thật sự gọi!” Hàn Lăng kích động, hưng phấn ôm lấy Vi Giác quay vòng vòng.

Vi Giác cũng ôm chặt nàng, cười ha hả không ngừng. Cũng khó trách, do thân là tiểu hoàng tử, cung nô đối với hắn thái độ luôn cung kính dè dặt, phụ thân thì là vua một nước, đương nhiên không có nhiều thời gian chơi đùa cùng hắn; người thân cận nhất là mẫu thân Thục phi lại rất câu nệ lễ nghĩa, khẳng định sẽ không giống Hàn Lăng chơi đùa với hắn mà không cố kỵ gì.

Cốc Thu và Nhị Cẩu cũng bị sự vui sướng của hai người lây sang, gia nhập hàng ngũ các nàng, chạy nhảy chơi đùa trên cỏ.