Một Cuộc Điện Thoại Lừa Gạt

Chương 6



CHƯƠNG 6,

Chạng vạng ngày thứ ba sau khi chuyện thuyết giáo xảy ra, Hoàng Siêu lại nhận được một cuộc điện thoại từ Uông Dương.

“Hoàng Sir, tôi là Uông Dương lần trước được cảm thụ sâu sắc sự giáo dục của anh, ở đại học chúng tôi có xảy ra một vụ án liên hoàn trộm cắp trong phòng ngủ nữ, có thể tìm anh báo án không?” Uông Dương đi thẳng vào vấn đề, không đợi Hoàng Siêu phản ứng gì đã báo rõ là ai, hắn nói rõ ý muốn tại sao gọi điện đến.

Hoàng Siêu hỏi: “Số tiền bị mất khoảng chừng…”

Vấn đề còn chưa hỏi xong đã bị Uông Dương cắt ngang: “Mười mấy phòng ngủ, hai mươi mấy nữ sinh đều bị mất thứ đồ quan trọng! Giá trị cụ thể bao nhiêu tiền thì tôi không rõ lắm, nhưng mỗi người độ hai ba trăm là cái chắc đi!”

“Vậy gộp lại phải gần năm, sáu ngàn nhỉ!? Lúc nào mất?” Hoàng Siêu cả kinh nói, số tiền liền quan hoàn toàn đạt tiêu chuẩn lập án rồi.

“Chính là đêm qua, một buổi tối, hơn mười gian phòng ngủ nữ sinh thiệt hại quá lớn, các cô ấy đều nói không nên báo cảnh sát, thế nhưng tôi lo là thứ bị mất khá nhiều, báo rồi sẽ tốt hơn.”

“Sao có thể không báo nguy chứ! Hơn nữa báo thì nhất định phải đúng lúc mới được, các cậu phải báo vào sáng sớm hôm sau lúc phát hiện ra sự việc chứ! Bằng không bây giờ người ta đã sớm chạy biến đâu rồi! Đầu mối nói không chừng cũng đã mất!” Không biết vì sao, nghe giọng Uông Dương cũng không có sự sốt ruột gì cho các nữ sinh, nhưng trái lại có hơi hả hê, mà Hoàng Siêu lại không để ý, y vội la lên, “Tôi lập tức qua đó! Cậu bảo mọi người tập trung đông đủ, nửa tiếng sau tôi sẽ tới!”

Nửa tiếng sau, Hoàng Siêu chạy tới đại học TJ, thế nhưng điều khiến y bất ngờ là, các nữ sinh tụ tập một chỗ cũng không lấy ánh mắt cảm ơn nhìn y, trong ánh mắt mọi người lại lộ ra chút gì đó cổ quái, ánh mắt của vài nữ sinh thì sợ hại, còn một số khách thì mang theo ý ‘Anh xen vào việc của người khác đấy’.

Hoàng Siêu ngơ ra, mình đặc biệt có lòng tới đây, sao lại bị lạnh nhạt như thế, lẽ nào trẻ con bây giờ đều coi cảnh sát là nước lũ và thú dữ à?

Có điều một nữ sinh dũng cảm đã lập tức giải tỏa nghi hoặc cho Hoàng Siêu.

“Chúng tôi gặp phải kẻ trộm quần con, Hoàng cảnh quan anh muốn giúp chúng tôi bắt người sao?” Nữ sinh nói.

Hoàng Siêu lập tức quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Uông Dương, người kia trong mắt tràn đầy đắc ý, cái bản mặt vốn đã giống tên xảo quyệt nay lại càng bẹt(1) vào.

(1) xin cứ tưởng tượng cái mặt troll đang dần to ra và cười ha hả đi ạ _ __”

Cái đồ sinh viên chết tiệt! Lại dám tính kế mình chứ! Y hung hăng nghĩ.

○○○