Một Cộng Một Bằng Bốn

Chương 1-2



Bắt đầu từ đêm thứ sáu, đến sáng sớm chủ nhật, phòng cấp cứu của bệnh viện Sùng Ân chỉ có bốn chữ để hình dung ── kín người hết chỗ. Vả lại trong mười người thì tám chín người là tai nạn giao thông, càng mệt hơn, đều là tai nạn giao thông liên hoàn, làm một đám bác sĩ, y tá vật vã đến người ngã ngựa đổ.

Hai đêm không chợp mắt, Ngôn Diệc Phương tuy rằng đã sức cùng lực kiệt, nhưng nơi tiếp theo cô muốn đi, dù là bất cứ ai, bất cứ việc gì cũng không ngăn được cô.

Chuyện này đối với cô mà nói còn có tầm quan trọng hơn nhiệm vụ ── tế thế cứu nhân mà ông trời giao cho cô nữa.

Cũng không phải cô cho rằng làm người chữa bệnh hay cứu tính mạng con người là không quan trọng, thế nhưng, tế thế cứu nhân? Cô không có chí hướng lớn như vậy.

Đội nón bảo hiểm, cưỡi lên xe máy phân khối lớn của mình, cô lập tức giống như được tiêm thuốc trợ tim, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Mặc dù triển lãm tranh đã chính thức bắt đầu vào mười giờ sáng hôm qua, hơn nữa đây còn là buổi triển lãm đầu tiên của cô, bản thân cô thậm chí đã bỏ lỡ tiệc cocktail, nhưng Ngôn Diệc Phương cũng không để ý.

Cho dù cô không đúng lúc tăng ca ở bệnh viện, thì cũng sẽ không xuất hiện ở buổi lễ khai mạc.

Đây là điều kiện cô đồng ý mở triển lãm tranh: Làm một họa sĩ bí mật.

Tuy là chủ nhật, nhưng đường phố Đài Bắc vẫn theo thường lệ người xe đông đúc, bất quá ích lợi lớn nhất của việc đi xe máy, chính là vào lúc những phương tiện giao thông bốn bánh không thể đi được, nó vẫn luôn có cách luồn lách dễ dàng.

Nhất là Ngôn Diệc Phương đã quen thuộc với từng ngõ hẻm trên đường phố đến mức có nhắm mắt lại cũng sẽ không lạc đường.

Nhưng khi đi tới một đầu hẻm, lại bị kẹt đến con kiến cũng không chui qua được.

Đợi hơn nửa ngày vẫn chưa có hiện tượng khai thông nào, thế này thì chỉ có một khả năng: Phía trước có tai nạn.

Đỗ xe máy vào bên đường, cởi nón bảo hiểm, Ngôn Diệc Phương đi ra ngoài ngõ hẻm.

Quả nhiên, hai chiếc xe một trước một sau nằm bất động trên giao lộ, một chiếc trong đó nửa thân xe trước đang chắn ở đầu hẻm. Hai người đàn ông thì đứng giữa hai chiếc xe tranh cãi đến mặt đỏ tía tai.

Mỗi lần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ có người nhàn rỗi không có việc gì vây xem, làm cho hỗn loạn càng thêm hỗn loạn, náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?” Ngôn Diệc Phương hỏi một người có vẻ mặt đầy hiếu kỳ đứng ở đó.

“Ôi, thật kỳ lạ lắm!” Người qua đường nhiệt tình nước miếng tung bay kể tỉ mỉ: “Người lái xe phía trước thề rằng anh ta nhìn thấy một người ngã từ trên lầu xuống, rơi ngay trước xe anh ta, vì anh ta sợ đụng vào người kia, cho nên mới thắng gấp, vấn đề là, không ai thấy có người nào ngã xuống cả. Nếu từ trên cao ốc nhảy xuống, không ngã chết cũng sẽ chấn động não. Mà trên mặt đất không có người cũng không có thi thể, đương nhiên người còn lại kia sẽ không cam lòng, cô xem, đầu xe của người kia vì anh ta đột ngột thắng gấp mà cũng không thắng lại kịp, bị đụng một mảng lớn. Nên hai người liền ầm ĩ lên thôi.”

“Không ai báo cảnh sát sao?” Diệc Phương hỏi.

“Không biết.”

Hai đương sự cãi nhau một hồi dường như đã sắp lao vào đánh nhau, người qua đường vừa thấy vậy, cũng không để ý tới Diệc Phương nữa, vội vã đến gần phía trước hơn chút, để tránh bỏ qua phần hấp dẫn.

Vậy mà không ai có ý định khuyên hai người hiện giờ đang túm lấy nhau.

Diệc phương thở dài, len lỏi qua đám đông.

Vốn muốn đảm nhiệm vai trò của sứ giả hòa bình, nhưng khi cô chen đến phía trước, lại phát hiện có một người vẻ mặt mờ mịt nằm gần chỗ hai người đang đánh nhau không can ra được kia.

Diệc Phương lập tức đi về phía anh ta.

“Tiên sinh, anh không có vấn đề gì chứ?” Theo bản năng của bác sĩ, đầu tiên cô kiểm tra xem anh ta có bị thương không.

Anh ta ngây người mặc cô bắt mạch, kiểm tra đồng tử.

“Ta không biết là ta ngã xuống đến đầu óc choáng váng, hay là bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng nữa.” Anh ta lẩm bẩm.

Người này ngã trên mặt đất, nhưng tây trang trên người lại vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Anh ta nói năng rõ ràng, mạch đập bình thường, ánh mắt tuy mơ màng, nhưng không có dấu hiệu thần trí không rõ hoặc bị thương. Cô liền yên tâm.

“Anh ngã từ đâu xuống?” Giơ tay kéo anh ta đứng lên, cô hỏi.

“Từ bệ cửa sổ.” Anh ta ngẩng đầu lên.

Diệc Phương cũng nhìn lên theo anh ta.

“Lầu mấy?”

Anh ta dường như còn hoang mang hơn vừa rồi, giống như không biết mình đang ở nơi nào vậy.

Bệnh nhân vì chấn động não mà tạm thời mất đi một phần ký ức nào đó, khi không trả lời được vấn đề, trên mặt chính là loại biểu cảm này.

“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ tốt nhất anh nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem.” Diệc Phương nhìn đồng hồ một cái.

“Tại s……”

“Xin lỗi, tôi đang vội. Thật đấy, tốt nhất anh nên đến bệnh viện thử xem, để phòng ngừa vạn nhất.”

“Tôi chính là bác……” Anh nhìn chằm chằm Diệc Phương mặc áo trắng, đôi mắt mở to.

Cô nóng lòng rời khỏi bệnh viện mà chưa thay bộ đồng phục chỗ nào cũng dính vết máu đã khô ra.

“Yên tâm, đó không phải máu của anh đâu.” Cô an ủi anh. “Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra đấy.”

Khi Diệc Phương nói chuyện với anh ta, thì mọi người, kể cả hai người đàn ông lúc nãy còn đang ầm ĩ kia cũng đều yên tĩnh lại, hai mắt mở thật to, há hốc miệng, nhìn cô chằm chằm.

Vẻ mặt bọn họ nhìn cô, giống như giữa ban ngày ban mặt, cô là một con quỷ không biết từ nơi nào chui ra vậy.

“Đúng là có một người từ trên lầu ngã xuống.” Cô nhìn hai người giống như đoạn phim bị tạm dừng tuy đã ngừng tranh chấp, nhưng vẫn giữ chặt cánh tay nhau không buông, mà nói: “Tốt nhất một người trong các anh đưa anh ta đến bệnh viện đi, anh ta có khả năng bị chấn động não đấy.”

Đi về chỗ đỗ xe máy, Diệc Phương ngồi lên xe, lại đội nón bảo hiểm.

Không có thời gian chờ những người kia tản ra, cô quay đầu xe lại, rẽ sang một ngõ nhỏ khác.

Lái đi một đoạn đường, cô bỗng nhiên nghĩ đến “Quái, một người lớn như vậy nằm ở đó, sao lại không ai nhìn thấy anh ta nhỉ?”

Sau đó cô rất nhanh đã quên chuyện này.

Hơn mười phút sau, Diệc Phương dừng xe máy ở ngoài phòng triển lãm tranh.

“Ôi, cuối cùng cậu cũng lộ diện rồi!” Quan Quan kêu to, tiếp theo thét chói tai: “Ông trời của tôi ơi! Cậu đã đi đâu vậy?”

“Cậu ầm ĩ xong chưa?” Diệc Phương nhìn bốn phía xung quanh. Người đến xem triển lãm tranh cũng không ít nhỉ. “Có chỗ nào không có người không vậy?”

“Sao?” Quan Quan dẫn cô đi ra phía sau. “Cậu cũng biết dáng vẻ của mình rất đáng sợ à?”

Vào một gian văn phòng, Diệc Phương hướng về phía ghế sofa ngã cả người xuống.

“Hô!” Cô thở một hơi. “Mệt chết rồi.”

“Cậu làm ơn cởi cái áo dính máu kia ra đi có được không? Cậu mặc nó, nhìn giống tên đồ tể quá.”

Diệc Phương nhìn mình một cái. “Đâu đến nỗi đáng sợ như vậy?”

Nhưng cô vẫn cởi xuống.

Cửa văn phòng mở ra, một cô gái sành điệu đi vào.

“Ôi, tôi không làm phiền hai người đấy chứ?” Giọng nói tựa như chim hoàng oanh. Không đợi bất kỳ ai trả lời, cô ấy đã nhiệt tình đi đến đứng trước mặt Diệc Phương. “Tôi đoán, cô nhất định chính là bác sĩ Ngôn có tấm lòng nhân ái mà Quan Quan hay nhắc, có đúng không? Tôi là Vu Đặng, người phụ trách phòng triển lãm tranh này”.

“Tôi nào có nói câu kia đâu chứ?” Quan Quan liếc cái xem thường. “Tôi nói cô ấy là người tốt đến thiu thối, thiu thối của thiu thối.”

Diệc Phương không quá tự nhiên nắm bàn tay thon dài mềm mại không xương của Vu Đặng.

“Cô đừng để ý đến cô ấy, cách nói chuyện của cô ấy chính là như vậy, không mọc được ngà voi, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi.” Vu Đặng nhìn Diệc Phương nói.

“Hừ, cô mọc ngà voi cho tôi xem đi! Mọc được tôi sẽ phục cô ngay, từ nay về sau Quan Quan tôi sẽ súc miệng thay răng, chuyên chọn những lời người ta thích nghe để nói.”

“Cô đấy, khó trách người ta vừa nghe thấy là cô sẽ viết bài phỏng vấn, trước tiên đã chảy thật nhiều mồ hôi lạnh rồi.”

“Phải, vậy lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa cũng có ai nhìn thấy, có ai hiểu cho tôi.”

Hai người cô đến tôi đi, Diệc Phương không có chỗ trống chen vào, chỉ cười mỉm đứng bên cạnh nghe.

“Ôi, xin lỗi, bác sĩ Ngôn.” Vu Đặng nói, “Để cô chê cười rồi.”

“Cô khỏi cần như vậy, Diệc Phương và tôi cũng không phải quen biết ngày một ngày hai. Với cô ấy, cô có nói những lời đáng chê cười đến rách miệng, cô ấy cũng chưa hẳn đã nghe hiểu là cô đang nói lời đáng chê cười đâu.”

“Cô Vu cứ gọi tôi Diệc Phương là được rồi.” Diệc Phương xem thường nhìn Quan Quan.

“Vậy cô cũng gọi thẳng tôi là Vu Đặng đi. Quan Quan, cô đã nói với Diệc Phương chưa?”

Diệc Phương nhìn Quan Quan. “Nói với tôi chuyện gì?”

“Tôi muốn đi toilet.” Quan Quan chạy mất.

Vì thế Diệc Phương đành nhìn Vu Đặng.

“Ài, Quan Quan này…… Thật đúng là!” Vu Đặng đằng hắng cổ họng.

“Chuyện gì vậy?” Diệc Phương hỏi. “Là…… về tranh của tôi? Định giá quá cao ư?”

Việc trưng bày những bức tranh đã vẽ nhiều năm, là Quan Quan năm lần bảy lượt giật giây, Diệc Phương đối với tác phẩm của mình thật ra không có bao nhiêu tự tin. Việc định giá của mỗi bức tranh đều giao cho Quan Quan quyết định, Quan Quan biết rõ tình hình thị trường, còn cô không biết, mà Quan Quan lại là phóng viên tòa soạn, chạy tới chạy lui bên ngoài cả ngày, giao du rộng rãi, để Quan Quan làm chủ hẳn sẽ không lỗ.

Trên thực tế, từ việc thỏa thuận địa điểm đến thời gian trưng bày, tất cả đều do một tay Quan Quan giúp đỡ sắp xếp, Diệc Phương chẳng qua chỉ dưới sự cật lực thuyết phục của bạn thân, cuối cùng đã gật đầu đồng ý làm thử thôi.

“Cái gì?” Vu Đặng có vẻ vô cùng kinh ngạc. “Sao vậy được? Tôi còn cảm thấy quá thấp nữa đấy!”

Lúc này đến phiên Diệc Phương kinh ngạc.

Bởi vì Quan Quan năm lần bảy lượt cường điệu “cao quý”, nghĩa là “Giá cao, đồ vật hiển nhiên cũng trân quý” đó là tâm lý của người tiêu thụ.

“Vậy ư?”

“Đúng vậy, có điều…… ơ, Quan Quan này làm gì mà đi toilet lâu vậy nhỉ?” Vu Đặng nói thầm.

“Không sao đâu, cô Vu, có chuyện gì cô cứ nói với tôi cũng vậy thôi.”

Diệc Phương hiểu rõ Quan Quan, người kia đối với bạn bè cực kỳ nhiệt tình, năng lực cũng tương đối mạnh, chẳng qua thỉnh thoảng hay không có việc gì đi gây chuyện, sau khi gây chuyện rồi liền đem việc nhỏ biến thành việc lớn, còn việc lớn thì làm thành hỗn loạn đến gà bay chó sủa, sau đó cô ấy liền bày ra một bộ dáng không quan tâm, dáng vẻ vô tội như hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.

Hoặc là giống bây giờ, dứt khoát lẩn trốn mất, đến lúc chuyện xảy ra thì không thấy đâu.

“Là……” Vu Đặng do dự một chút, “Ài, thật ra tôi vẫn nghĩ rằng cô hẳn sẽ không quá để ý. Quan Quan nói cô sẽ không để ý.”

Diệc Phương thầm nghĩ nửa giây đã hiểu hết.

Nhưng cô vẫn ôm hy vọng hỏi: “Không phải cô ấy đã mang bức tranh mà tôi không định bán kia đi bán đấy chứ?”

Diệc Phương đã nhiều lần nhắn nhủ, dặn dò, vừa nhờ vả vừa căn dặn, rằng bức tranh đó tuyệt đối không được bán.

“Tôi đã tổ chức triển lãm tranh nhiều năm nay, khi hoạ sĩ đặc biệt nói rõ bức tranh nào không bán, tôi tuyệt đối sẽ tôn trọng ý muốn của hoạ sĩ, tôi biết……”

“Cô ấy thật sự bán nó rồi?”

“Ách, Bác sĩ Ngôn……”

Diệc Phương tông cửa xông ra, đi tìm Quan Quan.

Trong toilet vốn không có người. Cô đã dự đoán được trước rồi.

Bên trong phòng triển lãm, người đã nhiều hơn lúc Diệc Phương đến. Nhưng cô vừa lo lắng vừa không vui, nên cũng không có tâm trạng vui mừng.

Trái lại khi nhìn thấy Quan Quan thì cô ấy đang cùng hai người khác nói chuyện có vẻ rất phấn khởi.

Cho dù đang giận dữ, cô vẫn bội phục khả năng giao thiệp của Quan Quan. Bất kể là khi nào ở đâu, cứ góc nào có bầu không khí thân thiện nhất, thì nhất định cô ấy đang ở đó.

Tuy rằng vóc dáng không cao, ngoại hình cũng không đặc biệt nổi trội, lại không chú trọng ăn mặc, nhưng Quan Quan vẫn rất dễ dàng trở thành nhân vật trung tâm giữa mọi người.

Cô thì vĩnh viễn không thể tự tại, thoải mái, không chút gò bó nào ở nơi xã giao giống như Quan Quan được.

Cũng định chờ cô ấy giao thiệp xong sẽ tìm cô ấy khởi binh vấn tội, liền nhân cơ hội đi loanh quanh. Nhưng khi cô nhìn thấy giá bán của một bức tranh được lồng khung bên cạnh, cô không khỏi trợn mắt há mồm, lại phát hiện đã có vài bức tranh đều được dán một tờ giấy dính màu đỏ có viết “Hàng đã được đặt”, cô quả thực……“Khó có thể tin, đúng không?”

Diệc Phương quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của Quan Quan.

“Mình đã nói với cậu rồi mà, có Quan Quan này giúp cho cậu, cam đoan cậu một lần là nổi tiếng.”

“Mình hỏi cậu……”

“Ài, lại đây lại đây, mình giới thiệu với cậu hai cao nhân trong giới truyền thông. Họ sẽ viết một bài phỏng vấn về cậu, mình cho cậu hay, được vậy còn hơn cậu lên tiết mục truyền hình có tỉ suất người xem cao nhất cả nước nữa đấy.”

Diệc Phương không hề cử động.

“Quan Quan, cậu mang bức tranh mà mình không bán kia bán cho ai rồi?” Cô chất vấn.

“Chờ lát nữa hãy nói sau, hai người kia là mình tốn công sức rất lớn để mời tới đó, bọn họ cực kỳ bận rộn, đặc biệt bớt chút thời gian đến đây đấy!”

“Cậu biết rõ là mình không chấp nhận phỏng vấn.” Diệc Phương lạnh lùng nói, “Mình đồng ý mở triển lãm tranh lần này, là vì cậu cam đoan mình không cần phải công khai, mình có thể không cần công bố tên tuổi, có thể không ra mặt.”

“Đúng, nhưng mà……”

“Hiện giờ, cậu chẳng những chưa được sự đồng ý của mình đã bán bức tranh mình không bán, lại còn tìm phóng viên đến viết bài phỏng vấn gì đó. Nếu như mình cần, thì vị phóng viên lớn gần ngay trước mắt như cậu, cũng được……”

Bỗng nhiên một tia sáng đèn flash lóe về phía Diệc Phương. Cô lập tức phản ứng, giơ cánh tay lên che mặt, nhưng mà cô biết không còn kịp rồi, đối phương đã chụp được.

“Cậu phải chịu trách nhiệm mang tranh của mình về.” Cô nói với Quan Quan.

Dưới cơn thịnh nộ, cô nhanh chóng xoay người đi về phía cửa rời khỏi.

※※※

Khi trở về nhà trọ ba phòng ngủ hai phòng sinh hoạt cách bệnh viện không xa, nơi cô ở cùng bốn người bạn, Diệc Phương vẫn nổi giận đùng đùng.

Hai người bạn cùng phòng trong số đó của cô, một người thì nằm trên sofa xem báo, người còn lại thì ngồi ở sàn nhà ngẩn người.

Nghe thấy tiếng “Phanh, phanh” mở cửa, rồi đóng cửa, hai người đồng thời buông tờ báo cùng ngồi thẳng lên, vui vẻ cười với cô.

“Hi, Diệc Phương.”

“Diệc Phương, cô về rồi à?”

Thi Triển Tín, được nhóm bạn cùng phòng đặt cho biệt danh “Thi Công”, tự nhận là một bác sĩ đứng đầu khoa nội. Long Băng Kỳ biệt danh “Kem”, tự xưng là một y tá có nhiều kinh nghiệm.

Hai người thoải mái chào hỏi Diệc Phương.

Diệc Phương một chữ cũng không nói, đi thẳng về phòng ngủ.

“Xem ra là coi mắt không thành công.” Kem nói.

Diệc Phương bỗng dưng xoay người.

“Coi mắt?” Cô ngây người.

“Đúng vậy!” Thi công nói, “Tối qua không phải cô về nhà coi mắt sao?”

Diệc Phương ngã ngồi vào sofa đơn, ôm đầu.

“Thế nào rồi? Không thuận lợi ư?” Thi Công hỏi thăm.

“Còn phải hỏi nữa sao? Anh không thấy cậu ấy sức cùng lực kiệt, sắc mặt xanh xao à? Nhất định cậu ấy bị chỉnh thảm rồi. Có phải không, Diệc Phương?”

“Hỏng rồi, ôi, chết mất!” Diệc Phương vùi mặt vào lòng bàn tay rên rỉ.

“Thảm như vậy ư?”

“Là cậu không hài lòng, hay ba cậu không thích?”

Diệc Phương lắc đầu. “Mình đã quên bẵng mất chuyện này. Mình vốn không hề về nhà.”

“Cậu không về nhà?” Kem kêu lên. “Vậy cả đêm cậu cũng không về đây, đã đi đâu vậy?”

“Mình ở bệnh viện.”

“Cô ở bệnh viện?”

Thi Công và Kem nhìn nhau.

“Bọn tôi cũng ở bệnh viện, có nhìn thấy cô đâu!” Thi Công nói.

“Cậu ấy không kém may mắn như tôi đâu, đi đến chỗ nào cũng gặp phải anh.” Kem cãi anh ta.

“Không biết ai kém may mắn hơn……”

“Diệc Phương, cậu đi đâu vậy?”

Diệc Phương đi đến bên cửa, dừng lại.

“Hiện giờ mình không thể về nhà,” Cô thì thào tự nói, “Nhưng mà……”

“Ôi chao, lúc này cậu không về nhà là đúng rồi.” Kem nói.

“Cô ít đưa ra chủ ý thiu thối bừa bãi đi.” Thi Công nói. “Diệc Phương, bây giờ mà cô về nhà e rằng không ổn lắm đâu.”

“Này, chủ ý của anh thì không thiu thối à?” Kem kêu lên.

“Cách nói của tôi khác, uyển chuyển hơn.”

“Của tôi uyển chuyển hơn thì có!”

“Hai người đều bớt nói lại đi, làm ơn.”

Diệc Phương gào lên một tiếng ngồi về chỗ cũ, suy nghĩ.

“Đây hình như là lần thứ hai rồi nhỉ.” Kem nói.

Thi Công trừng mắt liếc cô ấy một cái. “Cô nhất định phải nhắc nhở cô ấy vào lúc này sao?”

“Ôi, có lỗi quá, tôi quên mời anh chọn ngày lành tháng tốt rồi.”

“Hai người có thôi đi được không?” Diệc Phương thở dài, “Đây đúng là lần thứ hai, hơn nữa lần trước là chủ nhật của hai tuần trước.”

“Lần trước cô cũng không về.” Thi Công nói.

“Anh nhất định phải nhắc nhở cậu ấy vào lúc này sao?” Kem lập tức báo thù. “Lần trước khác với lần này, lần trước là cậu ấy cố ý không đi.”

“Ba cô làm gì mà vội vã muốn gả cô đi vậy?”

Thi Công rót một ly nước cho Diệc Phương.

“Thôi đi, Thi Công, cậu ấy từ chối coi mắt cũng không chứng tỏ rằng anh sẽ có cơ hội đâu, không cần tỏ ra săn đón như vậy.”

Thi Công lúc này không thèm để ý tới lời khiêu khích của Kem.

“Ai muốn gả thế?”

Từ trong phòng đi ra một cô gái mắt lim dim buồn ngủ. Là một người bạn cùng phòng khác của bọn họ, Tần Trân Nghi.

“Trời ạ, Cá Hấp, cậu dọa chết người rồi!” Kem che ngực kêu.

“Nhiều người vậy, các cậu ở đây hết à?” Trân Nghi hỏi, bước chân lề mề không dừng, loạng choạng đi về phía phòng bếp.

Những người còn lại đã quen với bộ dạng nửa mê nửa tỉnh của cô ấy nên cũng không để ý đến cô.

“Với lại,” Diệc Phương tiếp tục chậm rãi nói: “Lần này với lần trước là cùng một người.”

“Hả?” Thi Công và Kem đều há to miệng.

“Hai lần đều cùng một người?” Thi Công hỏi.

“Quả là kỳ lạ, loại đàn ông gì mà người ta đã không muốn gặp gỡ với mình, thế mà vẫn không hết hy vọng, còn muốn tiếp tục gặp, da mặt không khỏi quá dầy rồi.” Kem phê bình.

“Tôi đoán hắn ta nếu không phải cực kỳ xấu, thì cũng là có khiếm khuyết mất mặt nào đó.” Thi công trào phúng nói. “Nếu là như thế, bị từ chối một lần, hắn hẳn phải tự mình hiểu lấy mà hết hy vọng rồi chứ, vì sao còn yêu cầu gặp gỡ lần nữa?”

“Tám mươi phần trăm hắn biết đối tượng coi mắt là bác sĩ, muốn dựa vào quen biết, nói không chừng có thể phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí chẳng hạn.”

“Diệc Phương là ngoại khoa, không phải ngoại khoa chỉnh hình.”

“Ôi, thông qua Diệc Phương để xây dựng quan hệ cũng được mà. Diệc Phương của chúng ta là bác sĩ ngoại khoa phái nữ có thẻ đỏ độc nhất vô nhị trong nước, lại còn là một đại mỹ nữ, ai dám không ghi sổ cho cậu ấy? Ví như nói Thi Công các hạ anh đi, nhớ cậu ấy nhớ đến tâm thần không yên, mà nhìn thấy cậu ấy rồi cũng vẫn đứng ngồi không yên đó thôi.”

Thi Công mặt đỏ lên muốn cãi lại.

“Đừng đùa giỡn loại ấy nữa.” Diệc Phương đặt ly không xuống bàn trà, cào cào chỉnh lại mái tóc ngắn kiểu Audrey Hepburn* của cô. “Trong lòng mình rối loạn, đã phiền muốn chết rồi.”

*Audrey Hepburn: một ngôi sao huyền thoại của Hollywood thập niên 50-60.

“Làm gì náo nhiệt vậy?” Trân Nghi cầm một chai nước cà chua, vừa uống vừa đi đến, ngồi vào một chiếc sofa đơn khác, đem chân mang dép lê gác lên bàn trà. “Hôm nay nghỉ sao?”

Bình thường mắt cô ấy tỉnh ngủ so với đầu óc chậm hơn nửa nhịp nhưng vẫn híp.

“Cậu không nghe thấy đoạn trước, không cần xen vào, bây giờ tâm tình người này đang không tốt.” Kem nói.

“À.” Trân Nghi lẩm bẩm đáp một tiếng. “Được rồi.”

“Tôi nghĩ,” Thi công góp ý kiến, “Diệc Phương, có lẽ cô nên cho ba cô biết, kỳ thực cô không muốn làm bác sĩ, cũng không muốn họ sắp đặt việc coi mắt cho cô.”

“Không làm bác sĩ? Vậy muốn làm cái gì?” Trân Nghi hỏi.

“Làm việc cậu ấy muốn làm, làm việc cậu ấy vẫn đang lén lút làm.” Kem nói.

“Làm kẻ trộm? Thi Công đang làm kẻ trộm?” Đôi mắt Trân Nghi hơi mở to hơn.

“A, không chịu nổi nữa. Cá Hấp, cô trở về phòng ngủ tiếp đi có được không?” Thi Công năn nỉ.

“Được thôi, tôi đi ngủ.” Trân Nghi nghe lời đứng lên, miệng thì thào tự nói:“Người kia chờ trong phòng đã lâu rồi, không biết đã đi chưa nữa?”

Ba người đồng thời nhìn cô ấy.

“Ai ở trong phòng chờ ai?” Thi Công hỏi.

“À, một người đàn ông. Anh ta muốn tìm Diệc Phương.”