Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 10: Cảnh Cáo



Sáng sớm thứ bảy, Hà Tích bị đói tỉnh.

Đại nam nhi 18, 19 tuổi, là thời điểm để phát triển, đêm qua chỉ ăn chút mì, cùng lắm là như một nửa lượng cơm bình thường Hà Tích ăn. Không ăn no, nhưng Hà Tích không dám nói, sợ Hứa Trì Quy ngại cậu phiền toái.

Hà Tích che lại bụng đang thầm thì kêu, nằm thẳng trên giường, thật sự nhịn không nổi, xoay người mở điện thoại, phát hiện đã qua 9 giờ.

Đều đã trễ thế này, Hứa Trì Quy như thế nào còn chưa tới kêu cậu ăn cơm sáng? Chẳng lẽ là muốn cùng Hạ Tranh hai người ăn riêng?!

Vì tâm tâm niệm niệm món bánh trứng cùng bao tử hầm tiêu xanh, Hà Tích quyết định không giả bộ ngoan ngoãn nữa, nhấc chăn lên, rời giường, cùng cái đầu như tổ chim hấp ta hấp tấp lao ra phòng ngủ, nhưng mà nghênh đón cậu chỉ có một căn phòng yên tĩnh.

Không phải đâu, anh trai cậu khi nào mà trở nên lười như vậy? Không đúng, Hứa Trì Quy tối hôm qua ngủ ở......

Hà Tích hóa đá một phút, cứng đờ mà quay đầu đi, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính ở cách vách.

Tình huống như thế nào sẽ khiến cho một người có thói quen dậy sớm nay lại ngủ nướng, Hà Tích không mặt mũi nghĩ lại, một khuôn mặt nóng ran tiến lên gõ cửa.

Hứa Trì Quy đang ngủ ngon lành, bị tiếng gõ đinh tai nhức óc bừng tỉnh, thân thể đột nhiên run một chút, trán đụng phải một chỗ cứng rắn.

Hứa Trì Quy còn buồn ngủ mà nhìn "một mặt tường" gần trong gang tấc, sau khi thanh tỉnh một ít mới ý thức được là lòng ngực Hạ Tranh, hơn nữa, cả người y bị Hạ Tranh thân mật mà ôm vào trong ngực.

Hứa Trì Quy ngốc ngốc mà chớp mắt vài cái, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Hạ Tranh đồng dạng có chút ngốc, hai người ngây ngốc nhìn nhau vài giây, thẳng đến tiếng gõ cửa lại vang lên kịch liệt.

Hạ Tranh hoàn toàn thanh tỉnh, ý thức được tay của mình còn đặt trên eo Hứa Trì Quy, vội rút về tay, xoay người ngồi dậy, đưa lưng về phía Hứa Trì Quy, tiếng nói có chút ách, "Xin lỗi."

Hạ Tranh chưa từng có tình huống ngủ cạnh người khác mà ngủ đến sâu như vậy, cũng hoàn toàn không biết mình hoá ra có thói quen ôm người khác ngủ.

Hứa Trì Quy vội trả lời "không có việc gì" hai chữ rồi chạy tới mở cửa, đem Hà Tích đẩy xa một ít, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu lại không thể hiểu được nhìn cậu, "Sáng tinh mơ, cậu phát điên cái gì?"

Hà Tích nhìn mặt Hứa Trì Quy, hồ nghi nói: "Anh, mặt anh sao lại hồng như vậy?"

Hứa Trì Quy mặt nóng đến lợi hại, vòng qua cậu muốn đi đến phòng về sinh.

Hà Tích từ phía sau cẩn thận quan sát tư thế đi đường của Hứa Trì Quy, không phát hiện cái gì dị thường, tâm dần thả lỏng.

Thời điểm Hạ Tranh ra ngoài, chỉ có Hà Tích ở phòng khách, cửa phòng bếp đóng chặt, ẩn ẩn có thể nghe thấy động tĩnh truyền ra.

Hạ Tranh do dự một chút, vẫn là quyết định đi phòng bếp hỗ trợ, đi ngang qua sô pha, đột nhiên bị một cánh tay vươn tới ngăn trở đường đi.

Hạ Tranh nâng mí mắt, nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: "Có việc?"

Hà Tích nhìn qua phòng bếp, hạ giọng hỏi: "Anh cùng anh trai rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Anh trai cậu?" Hạ Tranh nghi hoặc nói.

"Không sai, ba tôi là em trai của mẹ anh ấy," trả lời xong Hà Tích mới phát hiện bị ngắt lời, không kiên nhẫn nói, "Anh còn không có trả lời vấn đề của tôi."

Nếu Hà Tích là em họ Hứa Trì Quy, Hạ Tranh liền đối với cậu ta kiên nhẫn thêm vài phần, tính tình tốt trả lời: "Khách thuê, cũng là bằng hữu."

Hà Tích nghe xong nhíu mày, đều đã lớn từng này, còn thuê nhà, sống cũng quá kém, chỗ nào xứng với anh cậu chứ.

Hà Tích dán cho Hạ Tranh là một người nhân mô cẩu dạng, quyết định cho hắn một cơ hội nữa, liên tiếp hỏi: "Công tác ở đâu, lương tháng nhiều hay ít, là người địa phương Dung Thành sao, cha mẹ anh còn khoẻ mạnh không?"

Hạ Tranh kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Hà Tích nửa phút, sau liền lui lại thật nhanh, tỏ rõ thái độ của mình: "Tôi không phải đồng tính luyến ái, đối với cậu không có hứng thú."

"Ai mẹ nó đối với anh có hứng thú!" Hà Tích thái dương trừu trừu, trực tiếp tạc mao, mắng xong phát hiện không đúng, "Từ từ, anh không phải đồng tính luyến ái?"

Em trai này của Hứa Trì Quy như thế nào lại thích lải nhải như thế, Hạ Tranh không thể hiểu được, kiên nhẫn hao hết, vòng qua cậu hướng phòng bếp đi qua, vừa mới bước được hai bước, âm thanh không khách khí của Hà Tích lại vang lên.

"Uy! Anh còn muốn ở chỗ này ở bao lâu?"

Hạ Tranh dừng lại bước chân, thở ra một hơi, thật sự không nhịn được, trực tiếp sặc trở về: "Liên quan gì đến cậu."

"Là không có liên quan gì đến chuyện của tôi" Hà Tích lạnh giọng cảnh cáo nói, "Mặc kệ anh muốn ở bao lâu, mời ảnh cách xa anh tôi một chúc, không cần trêu chọc anh ấy."

Hạ Tranh cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, xoay người, đi bước một tới gần Hà Tích, từ trên cao nhìn xuống cậu.

"Cậu có ý gì."

Một trận tiếng đập cửa thình lình xảy ra đánh gãy không khí giương cung bạt kiếm trong phòng.

"Hứa Trì Quy! Mở cửa! Hà Tích có bên trong hay không? Mở cửa!"

Hà Tích mắng một câu thô tục, hắn là xin nghỉ bệnh để ra ngoài, như thế nào nhanh như vậy đã bị mẹ phát hiện?

Hạ Tranh trước tiên quay đầu nhìn về phía phòng bếp, không quên nói Hà Tích: "Mau chóng giải quyết, cậu ấy không thích có người ngoài vào."

Hạ Tranh mở cửa phòng bếp, nhanh chóng đóng lại, một loạt động tác vừa nhẹ vừa mau.

Máy hút khói ở phòng đã có chút cũ, tạp âm rất lớn, Hứa Trì Quy đang chuyên tâm chiên bánh trứng, nhìn dáng vẻ là không có nghe được động tĩnh bên ngoài.

H

ạ Tranh dựa vào cạnh cửa, vẫn đang cân nhắc làm sao để tiếng động phát ra không doạ đến Hứa Trì Quy, ngẫm chưa ra kết quả đã thấy người bất ngờ quay đầu lại.

Hứa Trì Quy phát hiện phía sau thình lình đứng một người, không dự kiến bị hoảng sợ, chiếc đũa trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.

Hạ Tranh đi qua nhặt chiếc đũa lên, súc rửa sạch sẽ, đưa cho Hứa Trì Quy, thấy y còn thất thần, bất đắc dĩ nói: "Nhìn trong nồi."

Hứa Trì Quy vỗ vỗ ngực thuận khí, bình tĩnh tâm tình, tiếp nhận chiếc đũa trong tay Hạ Tranh, động động bánh trứng trong nồi.

"Đói bụng sao?" Hứa Trì Quy động tác nhanh, "Một chút nữa thì được rồi."

"Không nóng nảy, cậu cứ chậm rãi làm." Hạ Tranh nói.

Khối bánh trứng trong nồi cuối cùng cũng hoàn thành, Hứa Trì Quy tắt bếp đi, lại đi tắt máy hút khói, phòng bếp lập tức an tĩnh lại, không có che lấp, âm thanh nói chuyện ngoài cửa kịch liệt truyền vào.

Hứa Trì Quy ngẩn người, bên ngoài là người nào căn bản không cần đoán, ngày hôm qua Hà Tích đột nhiên chạy tới, Hứa Trì Quy biết nàng sớm hay muộn sẽ đi tìm tới.

"Có khỏe không?" Hạ Tranh không dấu vết quan sát Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy ngẩng đầu nhìn Hạ Tranh một cái, khóe miệng cười cười, "Không có việc gì."

Cười miễn cưỡng như vậy, Hạ Tranh càng lo lắng, "Cậu ở chỗ này, tôi đi đem bọn họ đuổi đi."

Hứa Trì Quy lắc đầu nói không cần, muốn cùng Hạ Tranh cùng nhau đi ra ngoài.

La Tố Tố ngại trong phòng đen đủi, chỉ đứng ở cửa, cảm xúc càng ngày càng kích động nói: "Hà Tích! Mày cùng bà mày giống nhau đều vô lương tâm, đều chê tao phiền, không cần mẹ có phải hay không?!"

Gần đây Hà Vĩnh Nham đưa ra ly hôn, La Tố Tố không muốn, không màng Hà Tích lớp 12 việc học áp lực, mỗi ngày gọi điện thoại cùng cậu khóc nháo, mắng bà cậu không lương tâm, hoài nghi hắn ở bên ngoài có nữ nhân khác.

Hà Tích nhịn nửa tháng, ngày hôm qua rốt cuộc chịu không nổi, từ trường học chạy ra, đem nàng vào sổ đen, nhưng nàng hoàn toàn không cho cậu cơ hội thở dốc, mới sáng sớm liền tìm lại đây.

"Được rồi!" Hà Tích không thể nhịn được nữa rít gào nói, "Cho nên hãy ở giấy ly hôn dứt khoát ký tên, coi như con cầu mẹ, được không?"

"Mày!" La Tố Tố tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, trừng hai mắt sưng đỏ, không lựa lời nói, "Tụi mày có phải hay không muốn bức tao? Tao nên học hỏi chị gái của ba mày, cũng nên lấy một con dao thọc chết hắn cùng con tiểu tam! Bất quá ba mày so với Hứa Chí Quân cường hơn, ít nhất không có nhiễm bệnh đường sinh dục qua cho tao!"

"Đủ rồi!" Hà Tích đáy lòng hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, liền thấy Hứa Trì Quy cùng Hạ Tranh đứng ở cửa, không biết nghe được nhiều hay ít.

La Tố Tố theo hướng nhìn qua, vừa thấy Hứa Trì Quy, trên mặt liền lộ ra biểu tình chán ghét, cũng không có cảm thấy việc mạo phạm người chết cảm có chút nào hổ thẹn.

Hà Tích không mặt mũi lại ở chỗ này, cậu trước kia làm rất nhiều chuyện hồ đồ, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hứa Trì Quy, vốn định sẵn lần này chính thức nói lời xin lỗi, ai biết La Tố Tố sẽ đến nháo, cứ như vậy, cậu thiếu Hứa Trì Quy lại càng nhiều.

Hà Tích một thân áp suất thấp, cầm đồ vật của mình, kéo La Tố Tố đi khỏi.

Hứa Trì Quy kêu Hà Tích chờ một chút, đi phòng bếp dùng túi đem mấy cái bánh trứng bỏ vào, đưa cho Hà Tích, kêu cậu trên đường ăn.

Hà Tích gắt gao nắm chặt túi, nỗ lực khắc chế cảm xúc, thấp giọng nói: "Anh, thực xin lỗi."

Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, đều thực xin lỗi, về sau em sẽ không lại làm cho bọn họ tới quấy rầy anh.