Một Cho Tất Cả

Chương 30: Tôi sẽ bảo vệ cho cậu...





Từ sau buổi parti đó tới nay chẳng ai chịu đi học,Yunhee thì đi Mĩ, JooWon bặt vô âm tin đã đành, đến ngay cả Tae Sun cúng vậy, không có ai đểcãi nhau, cúng không có ai để tâm sự thật chán. Min jae lại trở lại vớicảnh bị cô lập như trước đây, ngó xuống phía ghế ngồi của Joo Won và Tae Sun, cô thở dài...trong đầu không biết đang có bao suy nghĩ khácnhau...cô nghĩ tới Joo Won, không biết giờ này cậu ấy có ăn được gìkhông? Còn bị nôn nữa không? Vẫn hạnh phúc bên chị Hee Kyung chứ?...Gụcmặt xuống bàn, quyển tập nhàu nát mà Tae Sun đă quẳng qua cửa sổ đangbay phấp phới, làn gió nhẹ làm trang giấy lật qua lật lại...Chắc giờ Tae Sun đang ở bên cạnh mẹ cậu ấy.....lòng dạ đàn bà thật khó đoán, ai màđoán được mẹ của Tae Sun lại nuôi ý định trả thù....chắc giờ Tae Sunđang rất rối lòng, một bên là cha, một bên là mẹ....đứng về bên nào cũng sẽ trở thành đứa con bất hiếu. Một tên ngoài mặt luôn ăn to nói lớn như hắn nhiều lúc cúng là một ánh mây hồng hiền hòa và ấm áp, dễ thương vàdịu dàng. 
Bước từng bước trên đường, mùa rụng lá khiến con đường trông đẹp hơn,một khung cảnh ảm đạm và thê lương như trong mấy bộ phim tình cảm sướtmướt....không biết từ bao giờ cô đã yêu cái khung cảnh ấy, yêu từngchiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đường phẳng lặng....
Chiếc xe màu đen sang trong đỗ trước mặt Min Jae, bước xuống là ông quản gia nhà Joo Won..
- Min Jae tiểu thư, mời tiểu thư đi với chúng tôi một chuyến.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiếu gia....xảy ra chuyện rồi, chúng tôi thật sự không biết phải làm thế nào...
Min Jae vộ vã lên xe, chiếc xe đưa Min Jae tới cánh cổng màu trắng quenthuộc...nơi mà Min Jae đã trải niêm qua những cung bậc cảm xúc khácnhau..
Rảo bước qua đại sảnh, trước mặt Min Jae giờ là một Joo Won saymềm....Hàng tá những chai rượu khác nhau bầy la liệt trước mặtcâu....còn bản thân Joo Won thì đang ngủ gục như một kẻ xa đọa...
- Joo Won ah......Joo Won ah....
Cô lay lay cánh tay cậu, nó khẽ động đậy và cậu đã mở mắt ra...
- Min Jae...tới rồi ah...nào...tôi...mời cậu một ly...
Joo Won rót rượu vào ly, nhưng vì quá say nên cậu không thể rót chính xác được, và kết quả là rượu tràn ra ngoài...
- Cậu say quá rồi...đừng uống nữa..
- Tôi không say....chỉ là....
Cậu gục xuống, đôi vai gầy run lên...
- Min Jae ah....
- Ừ...
- Cậu có yêu mẹ cậu không?
- Tất nhiên, sao cậu lại hỏi như vậy?
- Tôi....
Nước mắt cậu rơi xuống, giọt nước mắt đầu tiên trong suốt những nămtháng qua, giọt nước mắt nguội lạnh và tàn nhẫn đến đau lòng....
- Tôi....rất yêu mẹ của tôi....kể cả bà ấy có là nô lệ của tham vọng thìtôi cúng vẫn yêu bà ấy........Sao tôi luôn là ngườ bị bỏ rơi vậy?Mẹ.....Hee Kyung....cúng đều bỏ tôi mà đi....Cho dù tôi có đợi thế nào,có mong ngóng thế nào thì kết quả cúng vẫn là tôi chỉ có một mình, mộtmình....một mình mà thôi....
Cậu nấc lên nghẹn ngào, chút từng giọt rượu cuối cùng trong ly xuống cổhọng khô rát, cậu co mình trên chiếc ghế sofa dài, một chú hạc mỏng manh cô đơn khiến người ta xót xa...Min Jae lại gần ôm lấy cậu, ôm lấy đôivai gầy và xoa nhẹ lên nó...
- Mọi thứ sẽ ổn thôi Joo Won ah.....ít ra cậu còn có tôi, tôi sẽ ở bên cậu, sẽ chăm sóc cho cậu, sẽ bảo vệ cậu....
Nước mắt của hai con người hòa vào nhau, một người đau khổ vì số phậnbạc bẽo của mình, người còn lại muốn xoa dịu đi nỗi đau đó....cứ nhưthế...cô bé ôm chặt lấy cậu cho tới khi cậu ngủ thiếp đi trên tay cô.
“Anh là người duy nhất khiến trái tim em rung động...
Lúc nào anh cũng đối xử thật tệ với em...
Tình yêu của em chẳng ai biết tới...
Thậm trí cả cô ấy cĩng sẽ không biết...
Rằng em yêu anh...
Anh khiến mọi thứ trở nên thật vô nghĩa...
Dù cho em có dõi theo anh bằng cả cuộc đời mình...
Cái ngày anh dịu dàng mỉn cười với em...
.....
Bất kể em có cô quên anh bao nhiêu lần...
Bất kể em có bắt bản thân mình đừng yêu anh...
Thì em vẫn không cách nào xóa tan nụ cười ấm áp đó...
Nếu như chúng ta không bao giờ rơi vào tình yêu thầm kín ấy nữa...
Đây sẽ mãi là bí mật giữa anh và em...”
Secret- Lee SooYoung.
...................................
Joo Won tỉnh dậy sau cơn say, đầu cậu đau nhức khó chịu, hương thơm từcăn bếp lan qua cánh mũi, bước từng bước chân nặng nhọc xuống bếp. lầnnào cúng là Min Jae, lần nào cúng là cô bé đứng đó....Cậu đã dần quenvới nhứng món ăn lạ của cô bé nhưng sao hình dáng ấy luốn khiến cậungượng ngùng. Một cô gái thuần khiết và trong sáng, một cô gái còn chưabiwwts đâu là tình yêu đâu là sự thương hại...Trái tim nhỏ bé ấy chỉbiết tìm về phía ánh dương của nó nhưng nó đâu có biết rằng càng tiếnlại gần vầng dương ấy thì sức nóng của nó sẽ chỉ khiến trái tim đó đauđớn hơn mà thôi...
- Cậu tỉnh rồi ah?
- uhm....
- Mau ăn đi, canh giải rượu này hiệu nghiệm lắm đấy.
- Sao cậu lại tới đây?
- Bạn của tôi xảy ra chuyện thì tôi phải tới thăm chứ.
- Đừng tới nữa.
Ba từ ngắn ngon như những nhát dao đâm sâu dần vào da thịt, từng vết một cứa sâu vào tim khiến cô bé run lên.
- Tại sao? Cậu không thích tôi tới đây sao?
- Đúng thế.
- Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai sao?
- Cậu không làm gì sai cả.
- Vậy tại sao tôi không được tới đây.
- Vì tôi không muốn nợ ai cả. Nợ rồi lại phải trả...
- Tôi không cần cậu trả...hãy để tôi thay chị HeeKyung chăm sóc cho cậu.
- Đừng nhắc đến HeeKyung trước mặt tôi.
- Chị HeeKyung không có ở đây, tôi sẽ chăm sóc cho cậu, khi nào chị ấy quay trở lại thì tôi sẽ không tới nữa.
- HeeKyung sẽ không trở lại...
- Chị ấy sẽ trở về bên cậu....
- TÔI BẢO LÀ ĐỪNG NHẮC ĐẾN HEEKYUNG NỮA....
Cậu hất đổ hết tất cả, bát canh còn nóng hất xuống đất, bắn vào Min Jaeđứng gần đó, vết bỏng rát và đau nhưng trong tâm trí cô bé lúc này chỉcó Joo Won, chỉ có một Joo Won đang nổi giận hất tung và đạp đổ mọithứ...
Min Jae vội chạy lại ôm lấy Joo Won, cô bé ôm chặt lấy cậu, ngăn không cho cậu phá tan mọi thứ...
- Dừng lại đi Joo Won,...xin cậu dừng lại đi.....Tôi sai rồi, tôi sẽkhông nhắc đến chị ấy nữa...tôi sai rồi....vìa thé...xin cậu dừng lạiđi...
Tiếng nấc lên khe khẽ....cô bé đang khóc....Joo Won quay người lại nắmchặt lấy vai cô bé, ánh mắt như xoáy sâu vào tân trí cô...
- Cậu thích tôi...đúng không?
- ...........
- Trả lời đi,....cậu thích tôi đúng không?
- ............
Min Jare không trả lời chỉ gật đầu khe khẽ, nước mắt vẫn tiếp tục rơinhẹ, cố bé khóc vì sợ, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ như lúc này, Joo Won của cô bé giờ đã biến thành một con người hoàn toàn khác....
- Được....đi theo tôi....xem cậu còn thích tôi được nữa không....
Joo Won lôi Min Jae ra khỏi nhà, chiếc xe màu trắng phóng băng băng trên đường, chưa bao giờ cô bé thấy Joo Won phóng xe nhanh như thế, như thểcậu là một tay đua chuyên nghiệp vậy, từng khúc cua, từng đoạn quẹo đềuđược Joo Won thực hiên hết sức chuyên nghiệp. Xe dừng ở một quán vũtrường lớn ngoài ngoại ô...Cậu kéo cô vào trong, tiếng nhạc xập xình inh ỏi, những vũ ddieuj cuộng loạn của những bậc vương công công tử, nhữngcuộc chơi thâu đêm suốt sáng, những cô gái gợi cảm, đang lắc lư và hiếndâng thể xác của bản thân chim đắm trong “thuốc”....
Mấy tên bảo vệ to con khi nhìn thấy Joo Won bước vào, chúng đã kính cẩn chào...dường như Joo Won và chúng khá quen biết...
- Anh Joon lâu lắm mới thấy anh tới....Chúng mày đâu, chhuaanr bị bàn cho anh Joon.
Cậu dắt Min Jae ngồi vào chiếc bàn lớn khuất sau một tấm rèm, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sang để chào đón đại thiếu gia Kim Joo Won ăn chơimáu lạnh vào bậc nhất này...