Một Cho Tất Cả

Chương 26: Người đàm bà tham vọng (2)





Vẫn là quán café dó nhưng thời điểm đã khác, vẫn người đàn bà đó nhưngvới một bộ dạng cao quý hơn, gương mặt tở rõ vẻ quyền lực của một đạiphu nhân giàu có danh giá. Còn cậu bé 13 tuổi lúc ấy, giờ cúng đã trởthành một chàng thanh niên cao lớn, đẹp rạng ngời trong bộ đồng phục học sinh màu trắng.
- Bà gặp tôi có việc gì?
- Nghe nói, gần đây cậu khá nổi tiếng, các ca khúc của cậu được phát rất hiều trên TV.
- Cảm ơn, ó chuyện gì bà nói nhanh lên. Tôi rất bận
- Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi muốn nhờ cậu vài việc thôi.
- Nhờ tôi ư? Đường đường là một đại phu nhân của tập đoàn hàng đầu thếgiới Tae Hwa lại đi nhờ vả một cậu nhóc 15 tuổi, bà không thấy nực cườisao?
Thái độ của cậu đã khác rất nhiều so với 2 năm về trước, cậu không cònlà một cậu nhóc ngây thơ bị lừa bởi những câu đường mật của người mẹ tàn nhẫn. Đôi mắt giờ đây đã nguội lạnh, thái độ cúng thờ ơ khi ngồi trướcmặt người mẹ độc ác ấy. Trong lòng cậu chỉ còn sự căm thù đến tột độ.
- Dù sao thì giờ đây cậu sống cúng rất tốt, phải nói là hoàn hảo, nên tôi chỉ nhờ cậu một việc cuối cùng. Giữa chúng ta nên vờ không quen biếtnhau, có lẽ điều đó sẽ tốt hơn cho cả hai, cậu sẽ tốt hơn cho sự nghiệpca hát của cậu và cúng sẽ có lợi cho cuộc sống hôn nhân của tôi saunày.Tôi biết đó là tàn nhẫn với cậu nhưng mong cậu hãy coi như không cóngười mẹ như tôi.
Cậu nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đó, đôi mắt ngấn nước toát lên vẻ liên quyết lạnh lung đến cực độ.
- Từ cái giây phút tôi biết mình bị bà lừ cho đến nay, tôi đã không coibà là mẹ của tôi nữa rồi,Bà không phải lo, cái mối quan hệ rác rưởi giũa tôi vói bà từ lâu đã không còn tồn tại. bà yên tâm, tôi sẽ không để aibiết về mối quan hệ giữa chúng ta, tôi sẽ cảm thấy ghe tởm nếu ai đóbiết được. Và bí mật đó cũng coi như là món qua cuối cùng tôi dành chobà để trả ơn vì đã sinh ra tôi. Chào bà.
Cậu đứng dậy và bước ra cửa.....không thể gọi tiếng mẹ, cúng không thểxà vào lòng mẹ có lẽ là nối đau lớn nhất của một người con. Để bảo vệ mẹ và để hoàn thành những tham vọng của người đàm bà đó, một lần nữa cậulại phải chôn vùi đi cái bí mật đó. Trở về căn nhà rộng lớn, cậu giammình trong căn phòng, không khóc cũng không làm gì cả, cậu chỉ nằm đóvắt tay lên trán, nước mắt trực trào chảy thành hàng rơi xuống tấm gagiường màu trắng. Tất cả đã quá mệt mỏi, toàn thân rã rời, mọi thứ giờchỉ để lại nỗi đau, những vết thương sâu đậm trong tâm hồn của một cậunhóc 15 tuổi.
Và cứ thế, cậu giam mình trong phòng suốt một thời gian dài, không ăn,không ngủ, chỉ đơn giản là nằm đó suy nghĩ về những gì mình cần và vìcái gì mình nên đi tiếp trong cuộc đời.
Nửa tháng sau cậu nhập viện trong tình trạng nguy kịch, mất nuowccs vàsuy nhược cơ thể trầm trọng. Mở mắt ra xung quanh cậu là ông Nội và bốmẹ nuôi, mắt của người mẹ không cùng huyết thống ấy đã sưng húp lên, cólẽ vì khóc quá nhiều, người cha lo lắng hỏi han đứa con dại dột... Tấtcả chỉ nghĩ rằng đó là hành động bồng bột của đứa con trai yêu quý khiđến tuổi yêu....Bây giờ thì cậ đã biết rằng cuộc sống này không chỉ cómình mẹ, cuộc sống của cậu còn có những người thân khác hết mực yêuthương cậu, quan tâm đến cậu, cậu còn có âm nhạc, làm bạn....tất cả đómới là lý do để cậu sống tiếp chứ không phải là người đàn bà tham vọngkia.