Mộng Tưởng

Chương 20: Khốn nạn



Lệ Thành tức giận trong lòng, lại dám ngang nhiên trước mặt đẩy đưa với vợ anh.

"Lão đại."

Triệu Chí Viễn đột nhiên xuất hiện cắt ngang, thân mang âu phục chỉnh tề đi đến chỗ của hai người.

Sau khi thấy có Khương Nhiễm đứng cạnh anh, liền ra hiệu bằng ánh mắt.

"Em thấy mệt chưa?"

Lệ Thành quay sang cưng chiều hỏi.

"Có chút."

Khương Nhiễm gật đầu không để ý đến hành động vừa rồi của họ. Đi cả ngày, cô sớm đã mệt rã người.

"Vậy lên trên nghỉ chút."

"Ừm."

Anh đưa cô lên phòng khách sạn ở tầng cao nhất, dành riêng cho khách dự tiệc hôm nay.

"Em nghỉ ngơi chút, khi nào cần thì gọi cho anh."

"Được."

Thấy cô đã nằm xuống, Lệ Thành liền bước ra ngoài. Trước khi đóng cửa, anh thoáng đưa mắt nhìn cô.

...

Khương Nhiễm mệt mỏi ngủ thiếp đi, đến nửa đêm thì giật mình tỉnh dậy.

Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã trễ, thắc mắc vì sao anh vẫn chưa lên đón mình liền đưa tay lấy điện thoại, gọi đi một cuộc.



Tiếng "tút" kéo dài, sau đó liền tắt, cô lại gọi thêm vài lần nữa. Người ở đầu dây bên kia vẫn không trả lời.

"Kỳ quái."

Cô nhíu mày, lướt điện thoại tìm số của Triệu Chí Viễn.

Lần thứ nhất không có ai bắt máy, lần thứ hai đầu dây bên kia tự ngắt máy luôn.

"Có chuyện gì?"

Khương Nhiễm không biết vì sao trong lòng lại bắt đầu khó chịu.

Tự mình đi ra ngoài, bước vào thang máy nhấn nút xuống tầng trệt. Khi cửa thang máy đóng lại, không biết vì sao cô lại nhấn thêm nút tầng ba. Cũng may giờ này là ban đêm, không có người sử dụng thang máy nên không dừng lại ở bất kỳ tầng nào.

Ting.

Thang máy mở cửa ở tầng ba, đắn đo một lúc Khương Nhiễm liền quyết định bước ra ngoài.

Cô linh cảm được có chuyện gì đó không tốt, bước chân đi theo cảm tính hướng thẳng về phía trước.

"Khương tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"

Đột nhiên một tên phục vụ xuất hiện, từ xa đi lại vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt liền hốt hoảng.

"Anh biết tôi?"

Cô nhíu mày, cảm thấy kẻ này rất đáng nghi.

"Tôi, tôi biết. Cô còn là vợ của Lệ phó tổng."

"Anh biết anh ấy hả? Vậy thì tốt, nãy giờ anh có thấy Thành ở đâu không?"

"Không, tôi không biết."

Chợt hắn lắc mạnh đầu liên tục, lùi về phía sau như rất sợ điều gì đó.

Trong lòng cô càng nóng như lửa đốt, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Anh mau thành thật cho tôi."

Giọng cô lạnh dần.

"Tôi..."

"Mau dẫn đường."

Cô mất kiên nhẫn uy hiếp người kia.

Hắn run sợ liền miễn cưỡng quay đầu dẫn đường. Khi đến trước căn phòng số 357 thì dừng lại.



"Đây, đây ạ."

Hắn dè dặt nhìn cô.

"Được rồi, anh đi đi."

Khương Nhiễm phất tay.

Tên phục vụ như được đặc xá liền hớt hải quay đi chạy mất, nhưng cô hoàn toàn không thấy được nụ cười nhếch thỏa mãn của hắn sau khi quay đi.

Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Khương Nhiễm tưởng là anh gặp phải chuyện gì liền đẩy mạnh cửa ra. Bên trong căn phòng rất tối, cô dựa vào tường đi thẳng đến công tắc đèn, bật lên.

Ánh sáng từ đèn neon bật lên, chiếu sáng của căn phòng.

Chiếu sáng cả cảnh tượng trước mắt cô.

Trên giường, một người phụ nữ đang đè lên người của một người đàn ông, hắn ta hai tay ôm chặt eo nhỏ.

"Tên khốn."

Khương Nhiễm lẩm bẩm như không tin vào mắt mình.

Người phụ nữ trên giường thấy đèn trong phòng đột nhiên sáng lên thì giật mình lăn sang phải, nhìn về hướng cô đang đứng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lệ Thành.

"Lệ Thành."

Lúc nhìn rõ được khuôn mặt nhiễm chút đỏ của anh như ở trên giường với mình, cô liền tức giận.

Chát.

Đi thẳng đến chỗ anh giáng xuống một bạt tay.

"Khương Nhiễm, cô làm cái gì?"

Anh bị đánh một cái đau, liền trầm giọng nhìn cô.

"Tôi làm cái gì, tôi mới phải là người hỏi anh làm cái gì. Hèn gì vừa rồi còn sốt sắng đưa tôi lên phòng nghỉ ngơi, hóa ra là để xuống đây tiện đường làm việc."

"Thì?"

Anh hừ lạnh.

Khương Nhiễm cũng không muốn đứng ở đây tự rước ngược vào mình, liền quay người đi thẳng ra ngoài.

...

Ngày hôm sau.

Khương Nhiễm tự mình lên chuyến bay sớm nhất trở về Hoa Hạ, lần này cô không trực tiếp về Vân Đế mà đi thẳng đến nhà bố.

Giờ này ở nhà không có ai, vì không mang chìa khóa nên cô đành ngồi thẩn thờ trước cổng.

"Bố."

Vừa thấy Khương Ninh từ bên ngoài về, cô liền đứng lên gọi. Trong giọng chan chứa ấm ức.

"Chẳng phải nói vài ngày nữa mới đến sao?"

Bố Ninh nhìn con gái, kinh ngạc hỏi.

"..."

Thấy cô không trả lời, chỉ cúi đầu ông liền biết là đã có chuyện xảy ra. Liền đi đến nắm tay con gái kéo vào nhà.

"Là ai bắt nạt Tiểu Nhiễm của chúng ta?"

Ngồi xuống ghế sofa có chút cũ, bố Ninh hỏi cô.

"Không có gì."

Khương Nhiễm muốn nói rồi lại thôi, lắc đầu đáp.

Cô sợ sẽ khiến bố lo lắng, ông đã khổ sở lắm rồi. Nhìn quanh căn nhà cũ, cô hơi mím môi. Lúc trước được người người xếp hàng nịnh nọt, bây giờ lâm nạn lại chẳng còn ai. Lúc trẻ nhà cao cửa rộng, về già lại phải sống ở nơi cũ nát thế này. Cô vậy mà vẫn ngang nhiên sống ở Vân Đế, thoải mái trôi qua ngày.

"Con ở nhà với bố vài ngày nhé."

"Ừm."

Khương Ninh nhìn con gái hôm nay có chút lạ liền thở dài.

Đứa bé nhà ông, ông biết rõ. Nó rất mạnh mẽ, nếu không phải vì phải chịu ấm ức gì. Nó tuyệt đối sẽ không trở về nhà với ông thế này.

Hơn nữa nhìn đi, Lệ Thành không có đưa con bé đến đây thăm ông mà để nó tự mình đi. Biết chắc chắn hết tám phần là do thằng nhóc này rồi.