Mộng Tưởng

Chương 1: Tôi không có mẹ



Trời bên ngoài chuyển mưa, chiếc xe hơi màu đen vượt đèn đỏ chạy nhanh trên đường lớn.

"Lão đại, cảnh sát đuổi theo phía sau."

Triệu Chí Viễn ngồi ghế lái nhìn sang gương chiếu hậu thấy đằng sau có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo liền báo cáo với người đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau.

Chỉ nghe thấy người được gọi là lão đại kia "ừm" một tiếng, nhưng mắt anh lại chẳng thèm mở ra.

Triệu Chí Viễn hiểu ý nhấn ga phóng thật nhanh về phía trước. Lão đại của anh ta trước giờ rất ghét cảnh sát, lý do thì không biết. Thế cho nên đừng để cho anh đụng độ với họ thì hơn.

Khi xe đến trước khu Vân Đế, qua khỏi cổng thì dù có là ai đi chăng nữa. Nếu không phải là chủ nhân của một căn biệt thự nào bên trong đều không thể tùy tiện bước vào. Cưỡng chế không tuân theo, sẽ bị đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài.

Cảnh sát đuổi sau đến, khi thấy chiếc xe kia thuộc Vân Đế liền cho xe quay đầu lại. Bên trong khu Vân Đế này, một người cũng không thể tùy ý động vào.

Xe dừng hẳn trước cổng một căn biệt thự trong cùng, xung quanh là khoảng trống cách xa những biệt thự còn lại.

Lệ Thành lúc này mới chịu mở mắt, bên ngoài mưa vẫn xối xả. Cầm ô lên, mở cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa cổng nhận diện khuôn mặt chủ nhân tự động mở khóa. Anh cầm ô bước vào trong.

Triệu Chí Viễn thấy cổng vừa đóng liền xoay vô lăng rời đi. Bên trong phải đi một đoạn nữa mới đến nhà, nhưng tính tình ông chủ anh ta cổ quái. Không thích cho người lạ vào trong nhà, đến xe của bản thân cũng không muốn mang vào để trong sân. Làm việc cho anh tám năm, cũng đã sớm quen với chuyện này.

Lệ Thành quả thật bên trong che ô đi bộ, phải mất năm phút mới đến bậc thềm.

"Enzo."



Anh lạnh lùng gọi.

Người máy trên nhà nghe thấy chủ nhân đã về, liền mang ra một chiếc thảm lớn vứt xuống dưới chân anh.

"Trong nhà nhiệt độ 24°C, nước ấm đã pha sẵn."

Người máy quay đầu đi theo sau anh vừa lau chân vào trong nhà, nói một mạch.

"Enzo, nạp năng lượng."

Anh không mặn không nhạt lên tiếng.

Người máy tên Enzo liền nghe lời rẽ vào hướng khác trở về phòng sạc năng lượng. Vì biệt thự của anh không cho phép người lạ bước vào, cho nên toàn bộ công việc đều do người máy trí tuệ nhân tạo cao này đảm nhận.

Lệ Thành đi thẳng lên phòng, cởi tây trang trên người ra bước vào bồn tắm đã chứa nước nóng pha sẵn ngâm mình.

Khi trở ra, trên người anh chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt rũ xuống khuôn mặt điển trai. Lệ Thành đi sấy tóc, rồi nằm lên giường, vì đã làm việc liên tục trong một thời gian dài, cho nên vừa đặt lưng xuống đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, hiển thị tin nhắn:

[Trở về nhà đi, ông nội nhớ con rồi.]

***

Nhà chính Lệ gia, nằm ở trung tâm thành phố Hoa Hạ.

"Lão gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi."

Người quản gia già nhắc nhở lão gia chủ mái tóc bạc, chống gậy lửng thửng ngoài hoa viên.

"Lão Vu, hôm nay thằng nhóc kia có về không?"

Lệ lão gia chủ híp mắt nhìn đám cây kiểng, hỏi.

"Nhị thiếu e là hôm nay không về rồi, nghe nói Tô Nhung đích thân gửi tin nhắn vẫn chưa thấy phản hồi."

Lão Vu lắc đầu đáp.

"Cô ta gọi điện không biết nó đã nghe máy hay chưa, còn gửi tin nhắn?"

Lệ lão gia chủ hừ lạnh, rồi chống gậy đi vào nhà.

...

Ngồi vào bàn ăn, mọi người trong nhà đều đã có mặt. Chỉ thiếu mỗi nhị thiếu gia từ nhỏ đã dọn ra ngoài sống riêng, người hiện tại nắm một nửa quyền hành Lệ gia ngoài Lệ gia chủ.

"Con mời bố ăn cơm."

"Cháu mời ông ăn cơm."

Cả đám người cùng hô, rồi mới cầm bát đũa lên bắt đầu dùng bữa.

"Chấn Hùng, bên Khương gia thế nào rồi?"

Lệ lão gia chủ chợt hỏi.

"Khương Ninh ngày mai phải ra toà để giải quyết kiện tụng, Khương lão gia chủ sau lần đột quỵ đó vẫn phải dùng ống thở để duy trì sự sống. Khương gia..."

Lệ gia chủ thở dài, không nói tiếp cũng biết gia tộc này sắp tiêu tán rồi. Làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, không đi tù thì cũng bị chủ nợ siết mà chết.

"Cố gắng, giúp được gì thì giúp. Nếu không có lão Khương cũng không có chúng ta bây giờ."

Lệ lão gia chủ thở dài.

"Nhị thiếu..."

Chợt lão Vu bên ngoài lớn tiếng gọi.

Lệ Thành từ bên ngoài bước vào, tây trang đen trên người càng tôn lên dáng người cao lớn hơi gầy của anh.

Bước vào phòng ăn, anh không nói gì. Chỉ cúi đầu chào hỏi với duy nhất Lệ lão gia chủ rồi quen thuộc đi đến chỗ ngồi của mình. Dù anh ít khi về nhà chính dùng bữa, nhưng chỗ ngồi của anh ở cạnh Lệ lão gia chủ vẫn giữ cho anh, không ai được phép ngồi sai vị trí.

"Thằng nhóc thúi, còn biết đường về."

"Tóc của ông vẫn còn nhiều nhỉ?"

Anh đưa đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cái đầu hơi hói, tóc bạc trắng của Lệ lão gia chủ.

Công kích, đây chính là công kích lão.

"Ta đợi bồng cháu cố đến không rụng tóc nổi."

Lão gia chủ hừ lạnh, cái thằng nhóc thúi lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đáng ghét đó ra, dùng lời nói sát thương lão, đáng đánh cho một trận.

"Hình như câu này không đúng cho lắm."

Anh nhíu mày, tự nhiên cầm bát đũa lão Vu vừa mang vào lên dùng bữa, chẳng thèm như mọi người phải mời Lệ lão gia chủ trước khi ăn. Đây chính là đặc quyền.

"Tiểu Thành năm nay cũng 25 tuổi rồi, nên lấy vợ để cho ông còn bồng cháu."

Tô Nhung phu nhân Lệ gia ngồi chéo họ phía dưới chêm vào một câu.

"Tôi có lấy vợ hay không cũng không phải việc bà nên quan tâm."

Anh liếc mắt qua bà ta một cái, rồi buông lời.

"Hỗn xược, bà ấy là mẹ của mày. Mày nói vậy mà coi được."

Lệ gia chủ thấy thái độ của anh như vậy thì mắng.

"Tôi không có mẹ."

Anh chợt lạnh giọng, mẹ của anh đã chết từ vụ tai nạn xe năm đó rồi. Là bị người khác hãm hại, là chính người đầu ấp tay gối hàng đêm cùng tình nhân của lão hãm hại. Ông ta mua chuộc cảnh sát, khiến cho vụ việc được xét xử nhanh chóng, còn lão thì vui vẻ đưa tình nhân về nhà.

Đó là lý do vì sao anh lại ghét cảnh sát, cũng ghét cả việc ở nhà.