Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 23: Ranh giới sinh tử



Edit : Như Bình

Beta : Vô Phương

“Á!!!!!!!”

Mộng Tịch chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền cảm thấy cảm giác mát lạnh trong phút chốc bao phủ toàn thân, những con sóng cả cuộn trào xung quanh, một lượng nước biển lớn ùa vào miệng cô bé.

Cơn ngạt thở, bí bách kéo tới, trong đầu cô bé hoàn toàn hỗn độn. Ngay cả sức quẫy đạp cũng không có, cứ thế cô bé bị nước biển nhấn chìm.

Cô bé cảm giác được ý thức dần dần rời xa mình, cô bé sắp chết rồi sao?

Hóa ra, cảm giác chết lại như vậy … Nhưng mà cũng không xem như quá đau đớn.

Trong cơn mơ màng mông lung, cô bé dường như lại quay trở về nhà mình ở Đào Sơn, mẹ và cha đang đứng trong sân vẫy vẫy tay với bé, trên khuôn mặt hai người là vẻ thân thiết và ấm áp đã lâu rồi cô bé chưa từng gặp lại.

Cảm giác thế này khiến người ta quyến luyến đến mức nào đây.

Khung cảnh thân quen, những người nhà thân thiết, mùi hương quen thuộc …

Tất cả đều là những thứ xa xưa mà cô bé luôn hướng tới, là những thứ đẹp đẽ đến vậy.

Cô bé muốn ở lại nơi này, muốn ở cạnh cha mẹ, không bao giờ rời xa hai người nữa …

Mà lúc cô bé rơi xuống nước, Mộ Dung Diệc Hàn vốn đứng trên bờ cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhưng cậu ta thấy Mộng Tịch qua rất lâu không bơi lên bờ, thậm chí cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Cậu ta chợt khẽ kêu một tiếng không ổn, nụ cười đắc ý đông cứng trên môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Cậu ta đột ngột quay đầu lại nhìn Lăng Vi, đôi lông mày nhíu chặt: “Con bé đó không biết bơi?!”

Không! Sao lại thế?! Tuyệt đối không thể! Cửa thứ nhất của thử thách nhập môn chính là bơi qua Đông hải, nếu con nha đầu đó không biết bơi, vậy sao nó có thể vượt qua được thử thách?

Mặc dù cậu ta đã từng cố ý trêu tức Mộng Tịch mà nói là tôn thượng giúp cô bé, nhưng trong tiềm thức cậu chưa từng nghĩ thế lần nào …

Chẳng lẽ thật sự là tôn thượng sao? Không, nhất định không phải, theo tính cách lạnh lùng của tôn thượng, chắc chắn sẽ không làm thế …

Vậy Mộng Tịch …

Mộ Dung Diệc Hàn chỉ cảm thấy dòng suy nghĩ đột nhiên trở nên rối loạn mịt mù, cái gì cậu cũng không muốn biết, cái gì cũng không muốn nghĩ. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải nhanh chóng cứu cô bé lên!

Một giây sau, cũng không màng đến mặt biển bị cậu ta khuấy động cuộn trào bao nhiêu đợt sóng lớn, Mộ Dung Diệc Hàn buông mình một cái nhảy thẳng vào dòng nước lạnh băng băng.

Từ trước đến này Mộ Dung Diệc Hàng chưa bao giờ có cảm giác nào mạnh mẽ đến vậy, cho dù là lúc người đó vĩnh viễn rời xa cậu, cậu cũng chưa bao giờ hoảng sợ như thế này. Cậu sợ mất Mộng Tịch, sợ sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại cô bé! Mộng Tịch không thể chết, cậu chưa cho phép, cô bé tuyệt đối không được chết!

“Sư huynh!!!”

Vẻ mặt Lăng Vi mới lúc nãy còn thản nhiên như chuyện chẳng liên quan đến mình, giờ cô bé hoảng hốt nhoài người trên bờ biển nóng ruột hét lớn, cô bé không ngờ sư huynh lại nhảy xuống biển.

Thời gian từng chút một trôi đi, biển khơi đã khôi phục lại vẻ yên ả, êm đềm, nhưng hai người đang ở dưới nước vẫn bặt vô âm tín.

Đúng lúc này, một bóng trắng lướt qua trên đầu Lăng Vi, Lăng Vi còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, Mộ Dung Diệc Hàn đã bị một luồng sức lực cực mạnh kéo ra khỏi làn nước, nặng nề ngã xuống cạnh Lăng Vi.

“Sư huynh!” Lăng Vi bổ nhào đến bên cậu ta, thấy cậu bé ho sặc sụa không ngừng, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, trái tim cô bé dường như lập tức vọt lên cổ họng. Lăng Vi kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên, không sai không lệch đối diện với đôi mắt lạnh như băng như tuyết, cho dù đôi mắt kia không nhìn vào cô bé, nhưng lại làm cô bé cảm thấy lạnh tới thấu xương, sự lạnh lẽo truyền từ sống lưng rồi lan khắp toàn thân: “Tôn … Tôn … Tôn thượng …”

Dịch Vân Lạc ôm cơ thể lạnh ngắt của Mộng Tịch vào lòng, đôi tay không ngừng nghỉ truyền chân khí ào ạt vào người Mộng Tịch.

Vừa nãy hắn đang ở chính điện nghị sự với Hạo Huyền và Viêm Mạch, bất chợt một sự bất an mãnh liệt ập tới khiến lòng hắn hoảng hốt.

Chỉ hơi tập trung tư tưởng, hắn đã thấy Mộng Tịch từ không trung rơi thẳng xuống biển!

May mà hắn không do dự, may mà hắn lập tức chạy tới, thật may là mấy ngày trước khi hắn rời khỏi Thiên Thanh vẫn luôn lo lắng cho con bé, nên hắn đã để lại một phần thần thức của mình trên người con bé.

Nếu không …

Dịch Vân Lạc ngẩng đầu, ánh mắt bắn thẳng về phía Mộ Dung Diệc Hàn đã tỉnh lại.

Được Lăng Vi đỡ nửa ngồi trên bờ cát, từ đầu đến chân Mộ Dung Diệc Hàn dường như đều đông thành băng, không thể cử động. Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có xông thẳng lên đầu, sự hoảng sợ này khác hoàn toàn cảm giác Mộng Tịch rơi xuống biển lúc nãy.

Nhiều năm sau khi cậu ta hồi tưởng lại khung cảnh đó, trong lòng cậu vẫn còn hoảng hốt. Mộ Dung Diệc Hàn không biết nên hình dung tâm tình của mình khi đó là thế nào, dường như tất cả mọi ngôn ngữ trên thế gian đều không đủ miêu tả sự hoảng loạn đó.

Dưới ánh mắt uy nghiêm lạnh băng băng của tôn thượng, cậu ta giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị người giẫm đạp, cậu ta hoàn toàn có cơ hội để chạy trốn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đêm buông xuống lại chẳng thể nhúc nhích nỗi đôi chân.

“Khụ … khụ … khụ, khụ…” Từng ngụm từng ngụm nước biển trào ra khỏi miệng Mộng Tịch, cô bé yếu ớt mở mắt ra, lúc cô bé nhìn thấy người ở trước mặt, khóe miệng tái nhợt của Mộng Tịch chợt nhẹ nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Sư, sư phụ …” Sau khi thì thào mấy tiếng, cô bé lại chìm vào khung cảnh tối đen.

Dịch Vân Lạc ôm chặt con bé vào lòng, đến cả hắn cũng không nhận ra, ánh mắt mình đã trở nên dịu dàng rất nhiều.

Một lát sau, một giọng nói kỳ ảo, mông lung từ trên trời giáng xuống: “Cố ý gây sự, ngộ thương đồng môn, tự mình đến Giới Luật đường chịu phạt đi!”

Nói xong câu đó, Dịch Vân Lạc thu lại tiên lực, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai đứa trẻ bên dưới thêm cái nào nữa, hắn đã mang Mộng Tịch quay về điện Sương Vân.

Chờ đến khi Mộng Tịch tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Bên ngoài căn phòng, những ánh sao dày đặc lấp lánh trên nền trời đêm xanh tựa như gấm vóc, vầng trăng sáng tỏ hệt như một chiếc thuyền bằng lá nhỏ bé, rải xuống mặt đất vô vàng những tia sáng rực rỡ.

Mộng Tịch vừa mở mắt ra đã thấy Dịch Vân Lạc ngồi ở đầu giường, lẳng lặng đứng trước nửa khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm. Khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt như đang bao phủ một lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy rõ ràng.

“Sư phụ.” Mộng Tịch khẽ khàng gọi hắn một tiếng.

Dịch Vân Lạc thu lại tinh thần, đôi mắt sâu xa vô bờ như bầu trời đêm: “Tỉnh rồi sao? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Mộng Tịch lắc lắc đầu, khóe mi hơi ẩm ướt. Cô bé biết mà sư phụ nhất định sẽ tới cứu bé, vì vậy vào khoảnh khắc cha mẹ vẫy tay với mình, bé lại vẫy tay cười, nói lời tạm biệt với hai người.

Cha mẹ đã mất, tất cả những gì bé trông thấy đều là ảo ảnh, rốt cuộc đến cuối cùng trong đầu cô bé cũng dần dần hiện lên một bóng áo trắng tinh khôi hơn tuyết, Mộng Tịch đã không chút do dự chọn người.

Mộng Tịch cũng không hỏi vì sao người lại biết cô bé gặp nạn, Mộng Tịch căn bản chưa kịp dùng ngọc bội cầu cứu thì đã bị nước biển nhấn chìm. Cô bé cũng không hỏi người sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô bé không quan tâm chút nào, chỉ cần bé còn sống, còn có thể kề cận bên người, cô bé sẽ không có một câu oán trách.

“Sư phụ, Tịch nhi muốn gặp cha mẹ.” Trong giọng nói mang theo sự cầu xin, mang theo kiên quyết cũng ẩn chứa một niềm hy vọng.

Người đã từng hứa với bé, sẽ dẫn bé đến gặp cha mẹ bé, chỉ cần gặp được hai người một lần thôi, sau đó cuộc đời bé dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất luận bé có thể tu thành tiên thân hay không, thì Mộng Tịch cũng chỉ muốn làm đồ đệ của người, trọn đời mãi mãi ở bên người.

Dịch Vân Lạc cũng không hỏi Mộng Tịch lý do vì sao, hắn chỉ gật gật đầu bảo: “Con nghỉ thêm chút nữa đi, chờ trời sáng, sư phụ sẽ dẫn con đến gặp họ.”

*********************

Trong sơn cốc yên tĩnh, cách đó không xa có mấy gian nhà tranh nhỏ, khói bếp vương vấn xung quanh.

Trong sân nhà, có hai đứa bé vừa mới học đi, đôi chân ngắn tủn bước từng bước nhỏ, chạy đuổi theo nhau.

Cô bé con chạy theo sau cậu bé, nụ cười ngập tràn trên mặt còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời, cô bé cười khanh khách. Chú ý nghe thật kỹ mới phát hiện, đó không phải là tiếng cười của bé, mà là tiếng “ca ca” bé lặp lại từng hồi.

Đột nhiên, chân cô bé trượt một cái, vấp phải hòn đá dưới chân, cô bé ngã lăn trên mặt đất, “Oa oa oa” cô bé òa khóc lên.

Cậu bé con nghe thấy quay đầu lại, đôi mày nho nhỏ khẽ nhíu, thật không tương xứng chút nào với khuôn mặt bé con nhỏ nhắn, sau đó cậu bé vươn bàn tay be bé múp míp về phía cô bé.

“Muội, muội … đưa … tay … cho … cho ta.” Cậu bé con miệng lắp bắp nói.

Hai hàng nước mắt ngân ngấn trên mi, cô bé con ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo mềm mại trước mắt, lập tức ngừng khóc, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay đang xòe ra của cậu bé.

“Mẹ, mẹ … Muội, muội muội, ngã …” Cậu bé kéo cô bé con lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào trong nhà.

Bên ngoài, hai người đang ẩn thân trông thấy cảnh này có chút đăm chiêu.

Hai tay Mộng Tịch quấn chặt vào nhau, đó chính là cha mẹ mà bé ngày đêm mong nhớ sao?

Nếu không phải là sư phụ nói cho cô bé biết, dù thế nào Mộng Tịch cũng không thể nghĩ tới, hình ảnh cha mẹ trước đây trong lòng cô bé to lớn như một vị thần bảo vệ, mà giờ đây bọn họ lại biến thành nhỏ bé, yếu ớt như thế, thậm chí còn chưa cao bằng nửa người Mộng Tịch.

Bọn họ tựa như ngọn đèn bằng ngọc lưu ly chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan, họ thật cần một sự ấm áp và che chở.

Trong trí nhớ thay đổi như bể dâu, hai bóng dáng giản dị lần lượt hiện lên, hòa làm một với hai bóng hình nhỏ nhắn trước mặt.

Khóe mắt cô bé dần ươn ướt, cha, mẹ, Mộng nhi đã trở về, Mộng nhi về thăm hai người.

Dịch Vân Lạc nửa ngồi xuống, vỗ vỗ đỉnh đầu cô bé, dịu dàng hỏi: “Con có muốn vào không?”

Mộng Tịch kinh ngạc mở to hai mắt: “Sư phụ …”

Không chờ cô bé nói tiếp, Dịch Vân Lạc liền thi triển pháp lực, biến mình thành dáng vẻ một thư sinh tầm thường, tà y bào dài trắng như tuyết trên người trong khoảnh khắc liền biến thành trang phục bằng vải thô.

Dịch Vân Lạc hiện thân, nắm lấy tay cô bé, đứng ở ngoài cổng sân nhà.

“Xin hỏi bên trong có người không?” Đến ngay cả giọng nói của hắn cũng khác hẳn.

“Có, có đây, ai vậy?” Một thiếu phụ trẻ bước ra khỏi nhà, một tay nàng cầm một tấm vải trắng, tay còn lại đang cầm một bình thuốc.

Lúc nhìn qua cổng rào trông thấy Dịch Vân Lạc, ánh mắt thiếu phụ bỗng nhiên sáng ngời, nhiệt tình mở cánh cổng gỗ ra: “Ngài … Ngài chính là vị ân nhân đã mời bà đỡ đến giúp dân phụ lần trước sao?”

Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu, khí chất tỏa ra trên người cực kỳ tao nhã hệt như một vị thư sinh nho nhã: “Phu nhân, ta và muội muội đang trên đường về vừa lúc đi ngang qua đây, nên cố ý đến thăm hai đứa con của phu nhân.”

Thiếu phụ nghe xong mỉm cười mời họ vào nhà nói: “Thật đã phiền ân nhân lo lắng, bọn trẻ đang ở trong nhà, nhà cửa đơn sơ, nếu ân nhân không chê xin mời vào.”

Gần như là bị sư phụ kéo vào nhà, Mộng Tịch ngây ngẩn nhìn hai bóng hình nho nhỏ ngồi trên giường ở trước mắt, cô bé siết chặt bàn tay lại.

Đó chính là cha mẹ bé … Mộng Tịch có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, cô bé còn có thể ở gần hai người đến vậy.

Thiếu phụ chú ý thấy ánh mắt của Mộng Tịch, ngại ngùng cười cười: “Con trẻ ham chơi, lúc nãy bất cẩn vấp ngã xước da, tôi đang muốn bôi thuốc cho con bé.”

Dứt lời, thiếu phụ gật gật đầu với Dịch Vân Lạc, định chuẩn bị đi đến bên giường, chợt nghe thấy Mộng Tịch đứng sau lưng khẽ hỏi: “Có thể để muội giúp cô bé bôi thuốc không …”

Thiếu phụ dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô bé, thiếu phụ vốn muốn nói không thể làm phiền ân nhân được, nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Mộng Tịch, thiếu phụ ấy vậy mà không hề từ chối.

Mộng Tịch đón lấy bình thuốc, bước từng bước một dừng lại bên cạnh hai đứa bé. Lục lọi trong ký ức cách thức mẹ vẫn thường hay bôi thuốc cho cô bé, Mộng Tịch cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên vết thương trên đùi cô bé con, sau đó Mộng Tịch lại tỉ mỉ dùng vải trắng quấn lại từng lớp từng lớp một.

Từ đầu đến cuối, Mộng Tịch vẫn mãi cúi đầu.

Chỉ là đến lúc cuối cùng cột mảnh vải lại, một giọt nước mắt tựa một viên ngọc trai chảy xuôi nơi khóe mắt, không sai lệch chút nào rơi xuống đùi cô bé con.

Cô bé bất giác rụt chân lại một chút, sau đó cô bé con đột nhiên vươn bàn tay nho nhỏ ra, vụng về vuốt vuốt hai má Mộng Tịch.

Cô bé là muốn lau đi vệt nước mắt trên mi Mộng Tịch …

Mộng Tịch ngẩng phắt đầu, thấy cô bé con mỉm cười hì hì nhìn mình, bi ba bi bô nói: “Đừng, đừng khóc …”