Mộng Hoa Xuân

Chương 8



Thái cực sinh lưỡng nghi, vi âm vi dương, hỗ vi kỳ căn, vậnchuyển khôn lường.[1]

[1] Nguyên lý âm dương trong Kinh Dịch

Khi Mi Lâm nghe thấy một tiếng vọng nhỏ, sau đó là một tràngliên hoàn tiếng rin rít ma sát vào nhau, một cột đá trước mắt từ từ hạ xuốngghép với khoảng không nơi chứa chiếc ngọc quan, tạo thành một thái cực đồ[2],vào giây phút ấy, sự kính nể của nàng dành cho Mộ Dung Cảnh Hòa đã đạt tới đỉnhđiểm.

[2] là một đồ hình miêu tả cho thuyết âm dương trong văn hóaphương Đông, chính là hình

Thời gian quay ngược lại thời điểm khi nàng để dành vấn đềnan giải làm sao tiếp cận ngọc quan lại cho Mộ Dung Cảnh Hòa.

Nghe thấy nàng hỏi, Mộ Dung Cảnh Hòa dời mắt từ chiếc ngọcquan nhìn quanh bốn phía, do đứng trên đỉnh thạch lâm nên có thể nhìn thấy toànbộ căn động. Lúc này bọn họ mới phát hiện bố cục của cả căn động này không hềgiống với những gì họ nghĩ trước đây. Hóa ra khu thạch lâm nhìn có vẻ như nằm ởvị trí trung tâm này không phải là một cô đảo hình tròn, mà là một mặt của cănđộng, giống như một con cá khổng lồ dập dềnh uốn lượn, cùng với đám lửa đangcháy bùng bùng tạo thành một bức thái cực đồ vô cùng lớn. Mặt còn lại đích thịlà một thông đạo, chỉ có điều liên kết trực tiếp với thạch lâm.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn khung cảnh kỳ lạ ấy, khẽ nhíu mày. Mộtlúc sau mới dời mắt khỏi vòng lửa không hề có dấu hiệu dịu đi ấy, quay trở về vớingọc quan cách đó không xa cùng khoảng đất trống chẳng tròn chẳng méo ngay trướcmặt. Giống như đang suy nghĩ một câu hỏi hóc búa nào đó, đôi mắt phượng thondài hơi nheo lại, tràn đầy vẻ suy tư, khiến cho khoảng không giữa hai mí mắt hợpthành một hình cung tuyệt đẹp.

Mi Lâm không làm hắn phân tâm, nhìn một cách vô thức về phíađộng huyệt kỳ quái, đồng thời cẩn thận đánh hơi sự thay đổi của mùi trong khôngkhí để đoán xem bọn họ còn có thể chậm trễ được thêm bao lâu.

Một lúc sau, bỗng nhiên thấy ánh mắt Mộ Dung Cảnh Hòa sánglên, nhìn về đầu chiếc quan tài phần đối diện với thạch lâm.

“Nếu như chỗ kia là một huyệt lõm, ta có thể tìm ra cáchthoát khỏi nơi này.” Hắn nói.

Bọn họ liền từ từ tiến qua, không ngờ ở đó quả thật có mộtchiếc giếng sâu tách biệt hẳn với những cột đá bốn xung quanh. Độ rộng của chiếcgiếng gần bằng ngọc quan, không nhìn thấy đáy, cũng chẳng biết có nước haykhông.

“Làm sao bây giờ? Nhảy xuống dưới?” Mi Lâm bối rối, không biếtcó thể làm cách nào từ chiếc giếng sâu hun hút tối mịt mù chỉ nhìn đã khiếnchân mềm nhũn này thoát ra ngoài.

Mộ Dung Cảnh Hòa lườm nàng một cái, chẳng buồn mắng mỏ.

“Ta không tin, khi đưa chiếc quan tài khổng lồ kia lên trên,những người đó chắc chắn cũng phải tránh những cơ quan kia một cách cẩn trọng.”Hắn chậm rãi nói ý nghĩ của mình, thì ra mục đích vẫn nằm ở chiếc ngọc quan.

Mi Lâm bỗng lóe lên ý nghĩ, đặt hắn tựa vào một cột đá ngồitrên mặt đất, sau đó dùng dao đục lấy một mảnh đá trên chiếc cột ném xuống giếng,nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vọng lại, nàng bất giác rùngmình.

Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này do ngồi thấp hơn khi nãy, lập tứcnhìn thấy một bát quái đồ[3] được khắc trên thành giếng, trong lòng bỗng runlên.

[3] là hình ảnh sắp xếp các quẻ bát quái thành vòng tròntheo một trật tự nhất định

Mi Lâm tiến về phía trước xoa lên đó theo sự chỉ dẫn của hắn,phát hiện bát quái đồ ấy quả nhiên lồi ra khỏi thành ngoài của giếng, nhưng haibên trái phải đều không hề di chuyển, giống như hợp thành một thể với thành giếngvậy. Khi hắn đang nhíu mày suy nghĩ rất lung, nàng vẫn bám lấy mảnh điêu khắcvuông vức ấy vừa đẩy vừa xoay để xem xét, vốn dĩ chẳng có chút hi vọng gì, lạikhông muốn tùy tiện kéo nó xuống, bỗng nhiên nghe thấy cạch một tiếng, mảnhđiêu khắc đó bất ngờ bật ra một chút, khiến nàng giật mình lùi về phía sau, hồilâu không thấy có động tĩnh gì khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khôngdám nghịch ngợm linh tinh thêm nữa. Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thấy, khuôn mặt bỗnglộ ra nét hoan hỉ. Nghĩ một lúc, hắn nói: “Nàng thử ấn theo thứ tự: Nhất càn,nhị đoài, tam li, tứ chấn, ngũ tốn, lục khảm, thất cấn, bát khôn[4] kéo nó từngcái từng cái một ra xem.”

[4] tám quẻ trong bát quái đồ

Mi Lâm nào có hiểu gì mấy cái đó, nên Mộ Dung Cảnh Hòa chỉcòn cách hướng dẫn cho nàng từng cái một. Khi Mi Lâm kéo đến cái cuối cùng, bỗngnhiên nghe thấy một tiếng cạch vang lên, sau đó là những tiếng rin rít ma sátliên hoàn nặng nề chậm chạp. Không rõ có phải là cảm giác do những âm thanh đótạo thành hay không, nàng thấy mặt đất dưới chân mình như đang rung lên. Bấtgiác nín thở, gần như cứng đơ người lại, nàng lùi về phía Mộ Dung Cảnh Hòa,mong rằng nếu có xảy ra chuyện gì nguy hiểm còn có thể kịp thời kéo lấy hắncùng tháo mạng.

Nàng vừa đỡ Mộ Dung Cảnh Hòa dậy, liền nghe thấy những tiếngróc rách nặng nề truyền tới từ chiếc giếng, giống như nước đang chảy vào trongđó vậy. Thứ âm thanh ấy càng lúc càng lớn, dần biến thành những tiếng vang dữ dội,mặt đất cũng theo đó mà rung lên bần bật.

Sắc mặt Mi Lâm trắng bệch, không biết rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, đang định hỏi Mộ Dung Cảnh Hòa xem có nên chạy ra chỗ khác không, đãthấy những cột đá khắp bốn phía dần dần chìm xuống dưới với một tốc độ mắt thườngcó thể quan sát được.

Sau giây phút ấy, tiếng vọng và sự rung lắc dừng lại, nơi bọnhọ đang đứng biến thành một phiến đá trắng bằng phẳng, còn miếng ngọc thạch trốngnơi chiếc ngọc quan được đặt lúc trước không hiểu vì sao lúc này bỗng nhiênthay đổi màu sắc, lưu chuyển ánh sáng của màn đêm tối tăm. Sắc trắng và đenphân biệt rõ ràng, nhưng nối liền với nhau, như một vòng tròn không phân biệt đầucuối, im lìm nằm đó. Không cần đứng trên cao, chỉ cần nhìn từ nơi bằng phẳng thếnày cũng có thể nhìn thấy đây là một tấm thái cực đồ. Ngọc quan và giếng nướcchính là hai điểm màu sắc tương phản trắng đen trong đó, đại diện cho trong âmcó dương, trong dương có âm.

Bốn bề vẫn là một rừng cột đá sừng sững, ngăn cách hai tấmthái cực đồ một lớn một nhỏ thành hai phần.

“Chúng ta…” Mi Lâm có vẻ không hiểu nổi sự thay đổi này, bốirối nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa, ngữ khí khổ sở hỏi, “Phải làm thế nào?” Đến đá cònchìm xuống dưới, nơi này có thể bước lên được không?

Mộ Dung Cảnh Hòa tuy biết rằng có thể có cơ quan, nhưng cũngkhông ngờ sẽ xuất hiện một khung cảnh như thế này, tuy nhiên phản ứng của hắnkhông mạnh như Mi Lâm. Mỉm cười, hắn đáp: “Có lẽ nên đi lại xem xét bốn phíaxung quanh.”

Sau khi bước một bước đầu tiên, phát hiện ra mặt đất vẫn cứngrắn như trước, không có cảm giác bị lún xuống, thứ đầu tiên Mi Lâm xem xétchính là chiếc giếng, bên trong quả nhiên đã được đổ đầy nước giống như âmthanh nghe được khi nãy, ngập vừa đến thành giếng, nhưng không hề trào rangoài.

Nàng lau mồ hôi, càng lúc càng cảm thấy sợ hãi nơi kỳ quáinày, chỉ hi vọng có thể sớm thoát khỏi nó, lập tức chẳng hề do dự dìu Mộ Dung CảnhHòa tiến về chiếc ngọc quan.

Khi gần tới nơi, hơi lạnh phát ra từ ngọc quan phả tới càngmạnh, khiến hai người bất giác rùng mình.

“Làm từ băng sao?” Mi Lâm nhíu mày lẩm bẩm, nhưng chợt nghĩ ởmột nơi bốn phía đều lửa cháy bừng bừng thế này mà nó chẳng có dấu hiệu gì sẽtan chảy, chắc chắn không phải là băng.

Mộ Dung Cảnh Hòa không trả lời.

Ngọc quan cao gần đến mũi Mi Lâm, không có nắp, bề mặt phátra một thứ ánh sáng lấp lánh, nhưng lại như có một màu xanh ngọc mờ mờ đang từtừ chuyển động.

Mi Lâm không nhìn được, thấy Mộ Dung Cảnh Hòa chăm chú nhìnvào bên trong một hồi, nhưng chẳng nói gì, tò mò lên tiếng hỏi: “Bên trong cógì vậy?” Thứ nằm bên trong quan tài là một người, nàng đương nhiên biết điềuđó, nhưng nàng nghĩ liệu có cả những thứ khác nữa, ví dụ như những chỉ dẫn giúphọ thoát khỏi nơi này chăng?

Mộ Dung Cảnh Hòa im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng đáp:“Một người.”

Mi Lâm khựng lại, rồi cảm thấy nhờ người chẳng bằng nhờchính mình, bèn đặt hắn xuống, tự mình dùng hai tay bám lấy thành ngoài chiếcquan tài, nhẹ nhàng nhảy lên. Dù sao nàng cũng đã từng luyện võ, cơ thể thanhthoát, thoắt một cái đã vắt vẻo trên thành chiếc quan tài, nếu như không phảivì lo đè vào hài cốt nằm trong đó, chỉ sợ nơi nàng hạ xuống chính là bên trongchiếc quan tài rồi.

Vừa nhìn thấy người nằm bên trong, Mi Lâm khựng lại, quên cảchớp mắt.

Cho dù nàng có tưởng tượng thế nào, cũng không thể nghĩ rangười nằm bên trong là một người sống. Thôi được, ít ra thì nàng cũng chưa từngnhìn thấy một người đã chết nào có thể duy trì được một dung mạo tươi tắn đếnnhư vậy, sắc mặt không những không hề trắng bệch, người lại còn thấp thoáng mộtmàu hồng nhàn nhạt.

Đương nhiên, đây chỉ là một lý do. Vẫn còn một lý do khác đólà, người này, người con trai này còn xinh đẹp hơn bất kỳ người con gái nào mànàng đã từng được nhìn thấy. Tuổi tầm ngoài hai mươi, tóc đen nhánh, da mặt trắngnõn, ngũ quan tuyệt mĩ, đôi lông mày thông minh mang nét thanh khí hào sảng củatùng trúc, không hề toát ra chút yêu ma nào.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ đó là, trong một lăng mộ đồ sộ,một chiếc quan tài hoa mỹ như nơi đây, thứ người này đang mặc lại là một bộ quầnáo mặc bên trong. Cánh tay và bàn chân trắng như ngọc lộ ra, ngoại trừ chiếc gốingọc dưới đầu, không còn bất cứ vật bồi táng đi kèm nào khác.

Không có… vật bồi táng! Mi Lâm cuối cùng cũng quay lại vớithực tại, để ý đến việc khiến người khác cảm thấy kỳ lạ này. Nàng quan sát kỹlưỡng một lượt, chắc chắn rằng không có, trong lòng bỗng thấy nóng ran, rất muốnnhảy vào trong chiếc quan tài.

Chân nàng vừa định nhấc lên, Mộ Dung Cảnh Hòa đang tựa vàothành chiếc quan tài ngồi trên mặt đất liền phát giác.

“Nàng định làm gì?”

“Ta muốn xem hắn ta đã chết hay chưa, rồi tìm xem trên ngườihắn ta có cất giấu thứ gì không…” Mi Lâm dừng lại giải thích, rồi lại thêm vàomột câu: “Người con trai này nhìn đẹp quá, ta chưa bao giờ nhìn thấy ai khôingô như vậy.”

Mộ Dung Cảnh Hòa đương nhiên biết người đó khôi ngô như thếnào, nhưng nghe thấy Mi Lâm nói ra những lời đó, vẫn cảm thấy có chút khó chịu,liền lạnh lùng nói: “Nàng cứ đi đi, nếu chạm phải cơ quan nào ta không cứu đượcđâu.”

Thế là, bàn chân vừa thò vào bên trong của Mi Lâm lập tức rụtlại. Sau khi chứng kiến những thứ cổ quái nơi này, nàng đã trở nên giống như mộtcon chim sợ cành cong, thậm chí còn sợ nếu ngồi trên đó quá lâu cũng sẽ xảy rachuyện, liều vội vã nhảy xuống, quỳ bên ngoài chiếc quan tài giống như Mộ DungCảnh Hòa.

“Thế ngươi bảo phải làm thế nào?”

Chậm rãi liếc nhìn Mi Lâm, trong lòng Mộ Dung Cảnh Hòa bỗngcó cảm giác khó chịu, “Nàng không có đầu óc sao?” Lời vừa nói ra đã biết hơiquá đáng, nhưng hắn đã quen lúc nào cũng cao ngạo, nên biết rõ rằng không nên,cũng không bao giờ cúi đầu với một người con gái đến thị thiếp cũng chẳng bằngnày.

Mi Lâm ngạc nhiên, có lẽ do khá lâu rồi không nghe thấy hắndùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, nhất thời cảm thấy tinh thần bất định, mộtlúc sau mới phản ứng trở lại, nụ cười tắt vụt: “Ta có… đương nhiên là có.” Lúcnói những lời này, tay nàng buông cạnh dải váy, khẽ rung lên nhè nhẹ, nhìn quakhó để ý thấy được.

Nói xong, không nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa lấy một cái, bất ngờ đứngdậy, một lần nữa nhảy lên chiếc quan tài, sau đó nhảy vào trong.

Bên trong chiếc quan tài rất rộng, lúc nàng chạm chân xuốngkhông hề giẫm phải người kia, nhưng không biết vì sao vẫn khịu xuống một chút,đau đến mức nàng phải nghiến răng lại, tựa vào thành quan tài, từ từ ngồi xuốngnhắm mắt lại chờ cho cơn đau qua đi.

Tay vẫn hơi run run.

“Này, có phát hiện gì không?” Bên ngoài truyền tới tiếng hỏicủa người kia, ngữ khí không còn khó chịu như lúc trước.

Mi Lâm mở mắt, mặt không chút cảm xúc, bắt đầu tìm kiếmtrong quan tài.

Bên trong rất rộng rãi, không có gì cả, chẳng bao lâu đã xemxét xong xuôi. Nàng ngẩng đầu lên, ngữ khí bình thản đáp: “Không có gì.” Sauđó, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc gối ngọc.

Do dự một lát, trườn người qua, cẩn thận từ từ nhấc phầnthân trên người đó lên, tay kia cầm lấy chiếc gối ngọc, chẳng ngờ nó không hềlay chuyển, khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

“Chiếc gối không di chuyển.” Nàng lại lên tiếng, lúc nói, bỗngnhiêu ngửi thấy mùi hương tùng trúc thoang thoảng, đầu óc bỗng choáng váng,suýt nữa ngã ra, hoảng hốt đặt người đó lại chỗ cũ, lùi lại phía xa hơn rồi ngồixuống.

Cắn môi, cơn đau làm nàng tỉnh táo hơn một chút, vừa lúcnghe thấy tiếng của Mộ Dung Cảnh Hòa, âm thanh ấy bị ngăn cách bởi chiếc quantài dày cộp, trở nên hơi trầm đục.

“Nàng thử ấn xuống bên dưới xem.”

Mi Lâm nghiêng mặt hít một hơi thật sâu, cảm thấy tỉnh táohơn, bèn bò lại chỗ cũ. Chỉ có điều lần này nàng không dám chạm vào cơ thể ngườikia nữa, thậm chí không dám nhìn vào mặt hắn ta, sợ rằng hắn ta sẽ bất ngờ mởtrừng mắt ra, cứ thế luồn tay vào hai bên đầu, dùng lực ấn xuống.

Khi làm như vậy, nàng không hề có chút hi vọng gì, nhưng chẳngngờ chiếc gối ngọc quả thật từ từ chìm xuống dưới, cả người đàn ông kia cũng vậy,khiến nàng một phen khiếp vía, vội vã thu tay lại. Nhưng chiếc gối ngọc không hềvì nàng dừng lại mà cũng đứng im, vẫn cứ thế tiếp tục chìm xuống dưới, đồng thờimang lại một cảm giác rung động khắp bốn phía.

“Ra khỏi đó mau!” Bên ngoài vọng tới tiếng thúc giục của MộDung Cảnh Hòa kèm theo một chút sốt ruột.

Mặt Mi Lâm hơi biến sắc, cũng chẳng còn quan tâm đến khôingô hay gối ngọc gì nữa, hai tay bám lấy thành quan tài nhảy ra ngoài, chẳng ngờngười vừa nhảy lên không trung, đầu óc bỗng quay cuồng, đầu lộn ngược rơi xuống.May là cơn choáng váng chỉ trong giây lát, cộng thêm phản ứng của nàng nhanh nhạy,khi nhìn thấy nơi sắp rơi xuống không hiểu vì sao biến thành một cái động lớnđen thui, nàng vội vàng bám lấy cạnh bên, cuối cùng cũng bám được vào thật. Chỉcó điều thứ đó không những không ngăn cho nàng bị rơi xuống, ngược lại còn bịnàng kéo luôn xuống cùng.

Đầu óc nàng tối sầm lại, cũng chẳng biết đã rơi bao lâu, chỉbiết khi tỉnh lại, mình đang túm lấy chân Mộ Dung Cảnh Hòa, còn hắn do sức nặngmà bị trượt xuống dưới người nàng, nàng bất giác túm càng chặt hơn. Vào lúc MiLâm nghĩ rằng lần rơi xuống ấy mãi mãi chẳng bao giờ kết thúc thì nghe thấybinh một tiếng, nước bắn tung tóe, một cơn đau khủng khiếp xuất phát từ ngựctruyền đi khắp cơ thể, làn nước lạnh buốt ngập qua đầu, một màn đen lập tức baotrùm lấy nàng.

Nàng hẳn nhiên không nhìn thấy, chiếc gối ngọc và ngườitrong chiếc quan tài chìm xuống đến một mức nhất định bỗng dần dần nổi trở lạivị trí cũ, động khẩu rơi xuống cùng bọn họ cũng hợp lại một lần nữa, không thấybất cứ một khe hở nào.

Tiếng chim hót ríu rít truyền đến bên tai, cơ thể cảm nhậnđược một cảm giác ấm áp râm ran sinh ra bởi ánh mặt trời chiếu rọi, còn có cảnhững cơn đau khó nói thành lời.

Mi Lâm ho lên một tiếng, một cơn đau dữ dội lan đến ngực, nướctắc nghẹn nơi cổ họng, từ từ xoay người, lại một cơn ho dữ dội khác, đồng thờiho ra cả những thứ đang chặn bên trong, mãi cho đến khi thấy một vị tanh tanhngòn ngọt, lúc này mới khó khăn lắm để ngừng lại được.

Cố gắng mở đôi mắt vừa cay vừa nặng, ánh sáng mặt trời chiếurọi, làm nàng bất ngờ giơ tay lên che lấy, sau đó lại bỏ xuống, khóe môi khẽcong lên.

Hóa ra… thoát được rồi!

Vào đúng khi nghĩ rằng không thể tránh được cái chết, bỗngnhiên lại có thể thoát được ra. Nàng chẳng biết phải miêu tả cảm xúc của mìnhnhư thế nào, chỉ thấy rằng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đậptrong lồng ngực, nhìn thấy ánh mặt trời, quả thực là một việc vô cùng kỳ diệu.

Nhưng nàng không chìm trong thứ cảm xúc ấy quá lâu, lập tứcnhớ ra Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng biết rơi đến chốn nào, vội vã lồm cồm bò dậy đitìm, nhưng ngay lập tức phát hiện tay phải mình đang túm chặt lấy một thứ gìđó. Cúi đầu nhìn, đó chẳng phải là chân của Mộ Dung Cảnh Hòa sao. Nàng không ngờrằng khi mình bất tỉnh vẫn không chịu buông hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa nằm sõng soài bên cạnh tay phải nàng, vẫnchưa tỉnh dậy, tóc ướt nhẹp rũ trên mặt đất, bàn tay lạnh ngắt không chút hơi ấmkhiến nàng bất giác nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Lật người hắn lại, nhìn thấy sắc mặt xám ngoét như đã chết,Mi Lâm bất giác sững sờ, nhưng không đi dò xem hắn còn thở hay không như nhữnglần trước, mà trực tiếp đặt tay lên ngực hắn ép xuống cho nước bắn ra, rồi lạicởi bộ quần áo ướt sũng của hắn, dùng hết sức mà xoa bóp phần ngực chẳng cònchút hơi ấm nào ấy, mãi cho đến khi nó dần ấm trở lại, có thể cảm thấy những nhịpđập tuy yếu ớt nhưng không phải không thể cảm nhận được mới chịu dừng tay.

Cuống cuồng nhặt nhạnh một đống củi, mò tìm vật đánh lửatrong túi mới phát hiện nó đã ướt nhẹp, không thể đánh lửa được nữa.

Mím chặt môi, nàng sờ lên người mình, phát hiện con dao ấy vẫncòn, lập tức chẳng nghĩ ngợi gì, nhặt vài hòn đá cứng, xếp một đống cỏ và lákhô cạnh đó, dùng cán dao đập vào, tia lửa bắn ra, một lúc sau bén đã vào đám cỏkhô.

Nàng nhặt vội một ít đá cuội lót xuống dưới đống lửa, vunthêm một lớp cỏ khô nữa xếp xung quanh, cởi đồ trên người Mộ Dung Cảnh Hòa,phơi chúng lên, sau đó đào một cái hố sâu bằng nửa thân người trên bãi đất bêncạnh, dùng đá vây, dẫn cho nước chảy ngập đến miệng rồi ngăn lại. Xong xuôi đâuđấy, người kia vẫn chưa tỉnh, cho dù nằm bên cạnh đống lửa sưởi một lúc lâu,ngoại trừ nơi tim đập ra, toàn thân hắn vẫn không có một chút hơi ấm nào khác.

Nàng cũng chẳng tốn sức lay gọi, đốt thêm một đống lửa phíabên kia, sau đó dùng những viên đá cuội lót dưới đống lửa lấy que gẩy ra chorơi xuống hố nước, một lúc sau, nước bốc lên một làn hơi màu trắng, ấm đủ đểlàm bỏng tay.

Thả người hắn vào trong làn nước, nàng cũng cởi đồ bước vàotrong, ôm hắn từ phía sau, xoa ngực và lưng cho hắn.

Cái hố ấy không nhỏ, nhưng hai người ngồi vào lại có vẻ chật,nước bốc lên hơi nóng, vừa ngập đến cổ Mộ Dung Cảnh Hòa, Mi Lâm thấp hơn hắn mộtcái đầu, nếu ngồi xuống sẽ ngập qua đầu, nên nàng chỉ còn cách quỳ.

Khi ấy, mặc dù toàn thân không mặc gì ôm một người đàn ông,trong lòng nàng cũng không hề có một cảm giác say đắm hay miễn cưỡng nào, chỉbiết làm hết sức mình để cứu người ấy tỉnh lại.

Có lẽ do tác dụng của nước nóng, hoặc những nỗ lực của nàngđã có hiệu quả, người đàn ông trong lòng nàng cuối cùng cũng phát ra một tiếngrên rất đỗi nhỏ, tuy chưa tỉnh lại, nhưng vẫn đủ để làm nàng cảm thấy phấn chấn.

Mi Lâm vô thức co chặt hai cánh tay, trán chạm lên gáy hắn,từ từ thở phào nhẹ nhõm. Khi ấy, nàng mới phát hiện ngực mình lúc nào cũng cănglên, đến mức cảm thấy hơi đau.

Đợi đến khi nước ấm dần lạnh trở lại nàng mới đưa hắn lên,quần áo phơi trên đống lửa cũng đã khô, vừa đủ để mặc vào cho hắn. Bản thân MiLâm cũng thu dọn qua loa, rồi mới ngồi xuống bên cạnh hắn, xem xét xung quanhchỗ đó.

Đây là một nhánh sông, hai bên bờ đều là núi cao chót vót,phía sau là rừng rậm ngút ngàn, hình như còn nằm sâu bên trong núi. Nơi này, nướcsông ngoặt một góc lớn, biến chỗ bọn họ đang dừng chân thành một bãi cát hìnhtam giác. Mặt sông khá rộng, nước chảy lững lờ, rõ ràng đây là nguyên nhân giúphai người bị dạt táp vào bờ mà vẫn giữ được mạng.

Mi Lâm thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, saunhững phấn chấn ban đầu và nỗi sợ hãi thúc ép không ngừng nghỉ, lúc nãy bìnhtĩnh trở lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất bối rối.

Trước khi rơi vào trong thạch lâm, nàng nghĩ rất đơn giản,tìm một nơi hoang vu trốn đi, nghĩ cách giải số độc trong người, chỉ có vậy màthôi. Tuy từng hứa với Việt Tần, thực ra nói là như vậy, nhưng nàng không nghĩrằng mình sẽ đi tìm cậu ta thật, trên thực tế, theo như quy tắc mà Mục Dã LạcMai đưa trước đây, chỉ cần ra khỏi Chung Sơn, Việt Tần đã được tự do rồi, nhưngnàng thì không như vậy. Chưa cần nói đến đám người Mục Dã Lạc Mai, ngay cả cáinơi mà nàng từ đó ra đi, e rằng khi biết được sự đào tẩu này sẽ không bao giờ bỏqua cho nàng. Nàng không muốn làm liên lụy đến cậu bé tâm hồn trong sáng ấy.

Nhưng giờ đây… giờ đây nàng thấy rối bời, có thứ gì đó đãkhông giống như trước nữa.

Người đàn ông này… Ôi, người đàn ông này…

Một tràng âm thanh củi cháy lách tách vang lên, cắt ngangdòng suy nghĩ của Mi Lâm, sau đó bỗng nhiên nhận ra mình đang nghĩ đến những điềuvô dụng, nàng bất giác tự cười chính mình, rồi đứng dậy, định bụng tìm xem cóthảo dược hoặc thứ gì ăn được hay không.

Vừa bước được vài bước bỗng cảm thấy có gì đó khác thường,tim đột nhiên đập thình thịch, nàng đứng nguyên tại chỗ định thần rồi mới thử dịchchuyển chân khí trong cơ thể, không dám tin đó là sự thật, chân khí lúc ẩn lúchiện. Nàng cảm thấy một luồng lực rất nhỏ dâng lên từ đan điền, tuy kém xa so vớitrước đây, nhưng yếu mà không đứt đoạn, vẫn có thể cảm nhận được, tồn tại mộtcách rất rõ ràng.

Trái tim Mi Lâm khẽ thắt lại, thử thêm một lần nữa, chắc chắnđó không phải ảo giác. Bỗng nhiên nàng cảm thấy hoảng, gần như nghi ngờ tất cảnhững thứ đang xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nếu không tại sao tự nhiên có thể cóchân khí? Chẳng trách lúc trước di chuyển Mộ Dung Cảnh Hòa không cảm thấy quá mệt.

Nghiêng nghiêng đầu, tuy chuyện này xảy ra rất kỳ lạ, nhưngvẫn là chuyện vui, nàng cũng chẳng nghĩ ngợi thêm nữa, cảm thấy tốt nhất nên đitìm những thứ cần thiết trước. Lần này vì rơi xuống nước, không biết giữa đườngđã va phải thứ gì, cơ thể xuất hiện thêm vài vết thương lớn nhỏ khác, cộng vớivết thương cũ vẫn chưa lành hẳn nên đau đớn hơn trước vào thạch lâm rất nhiều,nhưng nàng lại có sự phấn chấn hơn bất cứ lúc nào khác trước đây.

Trong chuyến tháo mạng, nàng không chỉ một lần nhớ về võcông đã bị phế của mình, nhưng không thể nào nghĩ rằng quả thật có thể lấy trởlại. Đối với nàng, điều đó chẳng khác gì một món quà trời ban, đồng thời cũngkhiến nàng có thêm nhiều dũng khí hơn để đối mặt với một tương lai mịt mù phíatrước.

Hai ngày sau, Mi Lâm cõng Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn đang hôn mê đếnmột thôn lạc hoang vu. Nơi đây có tên Lão Oa Tử, nằm trong một sơn cốc gần nhưcách biệt hoàn toàn với thế gian, đất đai chỗ này rất cằn cỗi, người dân trongthôn cũng nghèo khổ, chỉ có một con đường thông ra ngoài núi, nhưng lại có mộtcụ già rất am hiểu y thuật.

Mi Lâm được một người đi săn trong thôn đưa về. Người thợsăn ấy bị trượt chân mắc vào vách núi, may mắn nàng trong lúc đi hái quả dại bắtgặp cứu giúp. Người thợ săn là dân trong thôn Lão Oa Tử, thấy trên người nàng bịthương, lại còn mang theo một người bệnh, liền dẫn bọn họ cùng về.

Trong thôn chỉ có hai ba chục hộ dân, hầu hết đều sống tạibình địa trong lòng cốc, cũng có vài hộ sống trong núi. Cụ già sống một mình ởcuối thôn, chỉ có hai gian nhà lợp cỏ chắn gió cũ nát. Khi người thợ săn đưahai người về đến thôn, Mi Lâm đã thực sự bất ngờ.

Cụ già cũng chỉ biết trị những bệnh lí thông thường, liền sắccho hai người vài bát thuốc trị ngoại thương, không thu tiền, nhưng không cáchgì chữa trị nội thương của Mộ Dung Cảnh Hòa, cũng không nhìn ra trong người MiLâm có độc.

Mi Lâm vốn dĩ không có quá nhiều hi vọng nên cũng không cảmthấy quá thất vọng. Nhưng người thợ săn đưa họ về đây lại cảm thấy vô cùng có lỗi,vì thế khi nghe thấy nàng nói muốn ở lại, liền nhiệt tình giúp hai người sắp xếp.Thông báo một lượt với trưởng thôn và người dân, rồi lại gọi vài người dọn dẹpmột căn phòng đã từ lâu không có ai ở, che chắn, sửa sang lại, chưa hết mộtngày, hai người Mi Lâm đã có một nơi ổn định để dừng chân.

Căn phòng ấy thực ra không đến nỗi, nền đá cột gỗ, tuy tườngđắp bằng đất, nhưng vẫn rất chắc chắn, không thấy một lỗ hổng nào. Ba gianchính, một nhà bếp và một nhà để củi, còn có cả cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, thêm mộtchiếc sân, tuy có phần cũ kỹ, nhưng vẫn tốt hơn hầu hết những căn phòng của ngườidân trong thôn. Người thợ săn ban đầu không tán thành bọn họ sống trong cănphòng ấy, hắn ta nói nếu bọn họ thực sự muốn ở lại, có thể nhờ mọi người giúp bọnhọ dựng một căn nhà mới. Vì vài năm trước, cả gia đình chủ cũ của căn nhà này đềuđã lần lượt qua đời, không còn một ai sống sót, người trong thôn đều nói là docăn nhà đó gây ra, vì thế đã lâu như vậy vẫn không có ai động đến nó. Mi Lâmkhông quá để ý đến việc này. Đối với nàng, có một nơi để dừng chân đã là quá tốt,sao còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì nơi nàylàm cho những người khác sợ hãi đến vậy, nếu không đâu đến lượt bọn họ. Thấynàng kiên quyết, người thợ săn không có cách nào khác, chỉ còn biết căn dặnthêm vài câu trước khi bọn họ chuyển vào sống trong đó.

Sau khi bước vào, nhìn những thứ đồ người chủ cũ trước đâyđã từng dùng, trong lòng Mi Lâm một lần nữa thầm cảm thấy may mắn.

Từ nồi niêu bát đĩa đến quần áo chăn màn, tất thảy đều đầy đủ,tuy rằng đã cũ, cộng với lâu không có người dùng nên bám đầy bụi và mùi ẩm mốc,nhưng đều được sắp xếp ở đó không thiếu thứ gì, quả thật chưa hề có ai động tới.Từ đó có thể thấy nỗi sợ hãi của người dân trong thôn đối với căn nhà này lớn đếnmức nào.

Mi Lâm không hề để ý. Thực ra, trên người nàng một quan tiềncũng không có, hoàn toàn không thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều đồ đạcthế này. Hơn nữa người thợ săn kia cùng người dân trong thôn cũng đã đủ nghèo,cho dù bọn họ có muốn giúp đỡ cũng chẳng có thứ gì để giúp.

Mi Lâm cảm thấy vận may của mình đang dần tốt lên. Nàng bậnrộn liền mấy ngày sau đó. Quét dọn phòng ốc, giặt sạch chăn màn và đống quần áođã cũ, nhân lúc mặt trời lên cao, phơi phóng đống chăn và những vật dụng khác,hun cho sạch rận rệp, giũ sạch mùi ẩm mốc. Nàng còn vào núi bẫy vài con hươu vàgà rừng, tích trữ lương thực đủ ăn trong nhiều ngày. So với những vật dụng kia,nàng không cần phải quá lo lắng về vấn đề thực phẩm.

Đợi đến khi mọi thứ đã sắp xếp xong đâu đấy, có thể nghỉngơi được, Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn chưa tỉnh, nhưng hơi thở đã bình ổn trở lại, chỉgiống như đang ngủ sâu. Việc đó khiến nàng rất bất an, liền chạy đến tìm cụ giàlúc trước.

Ông ta vuốt chòm râu trắng muốt nghĩ một hồi, sau đó mới chậmrãi đáp rằng có thể dùng được nhân sâm. Nói xong, ông thở dài một tiếng, hẳnnhiên biết rằng lời này nói ra cũng bằng không. Những người sống trong thôn nhỏnày, đừng nói nhân sâm, e rằng đến rễ nhân sâm cũng chẳng mua nổi. Còn Mi Lâmcũng cực kỳ nghèo, nói trắng ra là chẳng có gì, mặc dù nhìn bọn họ chẳng giốngngười nghèo.

Quả nhiêu sau khi nói xong những lời ấy, Mi Lâm bỗng ngẩnra, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Trong núi này có nhân sâm không?”

Ông ta lắc đầu. Mi Lâm hỏi tiếp: “Ở đâu có nhân sâm?”

“Tiệm thuốc trong thành chắc sẽ có.” Ông ta nói, sau đó lạithở dài một tiếng.

Mi Lâm cảm ơn rồi lặng lẽ trở về, trên đường gặp người thợsăn, nhờ đó biết được từ đây cách thành khoảng mười lý[5], người trong thôn đivào thành rồi trở về cần khoảng hai đến ba ngày.

[5] 1 lý bằng 414 mét

“Kinh thành?” Mi Lâm đột nhiên nhớ ra nàng còn không biếtđây rốt cuộc là đâu, cách Chiêu Kinh bao xa. Người thợ săn kinh ngạc giây lát,rồi cười lớn, “Đương nhiên không phải rồi, nghe nói kinh thành còn cách nơi nàymấy trăm dặm cơ. Đây là thành An Dương.”

Mi Lâm tròn mắt ngạc nhiên. Mãi khi về đến nhà mới định thầnlại, bất giác nhào đến bên cạnh Mộ Dung Cảnh Hòa lúc đó vẫn còn hôn mê bất tỉnh,ghé sát tai hắn dịu dàng nói: “Chúng ta quả thật đã đến An Dương rồi.”

Mộ Dung Cảnh Hòa tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng thầntính cũng trở nên an tường hơn nhiều, những vết thương trên đường tháo nạn gâyra đã lành được tám chín phần, chỉ là vẫn bất tỉnh nhân sự.

Mi Lâm không biết nguyên do vì sao, nàng thà đối diện với mộtMộ Dung Cảnh Hòa khắc nghiệt chua ngoa nhưng tràn đầy sức sống, cũng không muốnnhìn thấy một người đàn ông yên tĩnh đến mức khiến người khác mệt mỏi thế này.“Chàng mà cứ ngủ thế này, ta sẽ đem chàng vứt vào rừng làm mồi cho sói.” Nàngbuồn bã lẩm bẩm, tay véo nhẹ chiếc mũi dỏng cao ấy, đứng dậy vén lại góc chăncho hắn, sau đó đi ra bên ngoài.

Mi Lâm là một người không mạnh mẽ như những gì nàng nói.Trong lòng nàng, chẳng có gì quan trọng hơn được sống, cho nên lúc cần thiết,nàng có thể làm những việc mà người khác cho rằng không nên làm. Nàng rất rõ,những thứ được cho là lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ khi còn sống mới có thể bàn đến. Đốivới nàng, một người cả đời cận kề cái chết mà nói thì chẳng có quan hệ gì cả.

Đối với Mộ Dung Cảnh Hòa, nếu dựa theo cách nghĩ lúc hai ngườimới gặp nhau thì nàng tuyệt đối không phí nhiều công sức để cứu hắn. Dù saocũng đã thoát được ra ngoài, hắn chết đi thật ra rất có lợi cho nàng. Nhưng bâygiờ nàng lại muốn cứu hắn, cho dù nguyên nhân là gì, nếu đã quyết định rồi thìnàng nhất định sẽ cứu hắn bằng được. Tự tin như vậy nhưng kỳ thực nàng cũngkhông phải không biết lượng sức mình, chỉ là sau khi Mi Lâm quyết định làm mộtviệc gì đó, thì nàng sẽ làm tất cả để đạt được mục đích.

Vì thế, nàng đi đến thành An Dương, dạo một lượt tất cả cáctiệm thuốc lớn nhỏ trong thành, khi quay lại thôn Lão Oa Tử, trên người là mộtbọc lớn nhân sâm. Nàng nghĩ thế này cũng đủ cho Mộ Dung Cảnh Hòa dùng trong mộtthời gian ngắn. Nàng lấy nhiều như thế, thứ nhất là vì bị lừa một lần thì lầnthứ hai họ sẽ cảnh giác nên không dễ gì ra tay, thứ hai là vì độc tính trong thểnội nàng cũng sắp phát tác, sợ rằng không còn đủ sức trở lại thành lần nữa.

Chỉ là nàng không thể nào ngờ được, khi vừa bước vào ngưỡngcửa, Mộ Dung Cảnh Hòa đã tỉnh lại. Hắn đang mở mắt đờ người nhìn khung cửa sổbên cạnh, nghe thấy âm thanh liền quay lại, sắc mặt vẫn trắng bệch, thần khí vẫnbình tĩnh như lúc hôn mê, trông thấy nàng cũng không có gì thay đổi. “Làm chota ít đồ ăn.” Hắn lên tiếng, nhưng không hỏi gì cả, chỉ là ngữ khí mệnh lệnhthường ngày.

Sự mừng rỡ trong ánh mắt Mi Lâm biến mất, chân vốn đã bướclên hai bước lại đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mang theo bọcnhân sâm đi xuống bếp, chẳng mấy chốc đã bưng lên một bát cháo hạt dẻ nóng hôihổi.

“Nấu từ hôm qua, chàng dùng tạm.” Nàng nói, cũng không đếm xỉađến hắn khẽ nhíu mày, giúp hắn ngồi dựa lên đầu giường, đệm gối ra phía saulưng, sau đó mỉm cười bón cháo. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng chỉ là có chút không vui,nhưng không hề nói gì, yên lặng ăn hết bát cháo. Thật ra hắn tỉnh lại từ đêmhôm trước, khi ấy Mi Lâm đang trên đường vào thành An Dương. Bốn bề tối tăm, thỉnhthoảng mới có chút ánh sáng le lói lọt qua khe cửa sổ chiếu vào. Đối mặt với cảnhtượng lạ lẫm và yên ắng như vậy, hắn không khỏi thấp thỏm lo sợ, nhưng chẳngtìm hỏi được ai, mãi cho đến khi Mi Lâm trở về.

Hắn không thể phủ nhận, giây phút nhìn thấy Mi Lâm, con timthấp thỏm lơ lửng cả đêm đó trong phút chốc trở nên an tâm vô cùng.

Bất luận trước đây Mi Lâm có nghĩ gì đi nữa, nhưng khi thoátkhỏi nguy hiểm, nàng lại có chút phân vân không biết giải quyết sao với Mộ DungCảnh Hòa. Vì vậy, nàng thẳng thắn trực tiếp hỏi hắn muốn đi đâu.

“Đi đâu à? Ta chẳng muốn đi đâu cả.” Mộ Dung Cảnh Hòa đang uốngcanh gà rừng nhân sâm mà nàng hầm, nghe nàng hỏi xong không thèm ngẩng đầu lên,lạnh nhạt trả lời.

Câu trả lời của hắn nằm ngoài những gì Mi Lâm dự kiến, nàngbiết chắc trong lòng hắn không hề nghĩ như vậy, nhưng tự dưng vẫn cảm thấy vuivẻ. Đương nhiên sự vui mừng đó không thể nào giấu giếm được, nó hiện lên rõràng trong ánh mắt nàng.

Mộ Dung Cảnh Hòa không hề phát giác, bát canh nóng nghi ngútcuối cùng cũng lấp đầy cảm giác tẻ nhạt kia.

Mi Lâm không nói thêm gì nữa, cẩn thận bón hết canh, giúp hắnngồi tựa đầu giường, sau đó mở toang cánh cửa sổ đối diện rồi mới bưng bát đira ngoài.

Bên ngoài là một sân nhỏ, hàng rào bốn xung quanh, nhữngcành mận gai che cả lối đi, cạnh hàng rào là một miệng giếng trần phủ rêuphong. Trong cái sân nền đất ấy là một con đường nhỏ được xếp bằng đá dẫn từ cửachính ra. Ngoài hàng rào là mấy cây già cỗi cành khỏng kheo, nhất thời cũngkhông biết là loại cây gì, chỉ biết cành trụi hết lá, đen xì xì đâm ngang trênbầu trời xanh cao vút, tạo cảm giác rất hoang dã. Nhìn ra xa hàng rào có thể thấynhững nóc nhà, thậm chí còn thấy cả rừng cây núi đá phía đằng xa.

Mộ Dung Cảnh Hòa im lặng nhìn về những cảnh vật đó, ánh mắtđiềm tĩnh, sâu và trong.

Mi Lâm vốn là người dễ thích nghi trong mọi hoàn cảnh, khôngyêu cầu quá cao về nơi ăn chốn ở nên một khi đã ở quen rồi thì không muốn thayđổi. Mộ Dung Cảnh Hòa nói không muốn rời đi, nàng đương nhiên cũng chẳng muốnquyết định thay hắn. Kỳ thực, nếu như đưa hắn đến nơi hắn nên đến thì về sau chỗnày cũng không tiện ở lại nữa. Nàng cảm thấy nàng cũng rất thích ở đây, hắnkhông muốn rời đi đương nhiên cũng là điều hay nhất.

Phía Mộ Dung Cảnh Hòa đã không còn vấn đề gì nên nàng có thểtoàn tâm toàn ý chuẩn bị cho mùa đông sắp đến. Có lẽ không chỉ là đồ ăn thức uốngmà còn việc khác nữa…

Mi Lâm ôm từng bó củi mang vào gian chứa, nàng vừa luôn chânluôn tay vừa suy nghĩ tính toán xem cần sắp xếp những việc gì. Nhưng lại khôngngờ rằng chỉ còn ít củi nữa là xong việc mà không cẩn thận, cả người cả củi bổnhào ngã xuống đất.

Trời âm u đến ngày thứ ba cuối cùng mưa cũng trút xuống, mưakhông nặng hạt mà rả rích tí tách khiến người ta cảm thấy phiền muộn,

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn ra đống củi chưa kịp cất vào khi mưa ướthết, nước mưa bắn qua khung cửa sổ mở hờ, hắt vào tấm chăn cũ trên người hắn,chẳng mấy chốc đã ướt một vùng rộng.

Mãi đến khi trời sẩm tối Mi Lâm mới từ đâu đó trở về, trêntay cầm cây đèn dầu với ánh lửa yếu lập lòe chiếu trên khuôn mặt thanh tú trắngbệch nhìn tựa ma.

Mưa vẫn rơi tí tách, hình như càng rơi càng nặng hạt.

“Nàng đi đâu vậy?” Mộ Dung Cảnh Hòa lặng lẽ nhìn nàng leolên giường khép cửa sổ, lại gập cất đi tấm chăn bị mưa bắn ướt, lấy khăn lau vếtnước còn dính trên nệm, cuối cùng mới lên tiếng hỏi.

Mi Lâm ngừng tay giây lát, sau đó lại tiếp tục lau.

“Có người cần giúp đỡ, đi hơi lâu một chút.” Nàng lạnh nhạttrả lời, tóc mái rũ xuống, hơi rối, hơi ướt.

Ngữ khí của Mộ Dung Cảnh Hòa vốn thanh đạm bỗng chuyển sanggấp gáp khó chịu, ánh mắt nheo lại, có chút gì đó như giễu cợt: “Loại nữ nhânnhư nàng thì có câu nào là chân thật?” Hắn nói những lời đầy ngụ ý.

Mi Lâm ngẩng lên nhìn hắn, miễn cưỡng mỉm cười, không trả lời,cũng không nói gì thêm.

Nàng im lặng hơn bất kỳ lúc nào, nhưng vẫn chăm chú làm nhữngviệc đang dang dở.

Hơ ấm lại giường, không còn chăn nên nệm cũng nhanh khô hơn,vì vậy nàng không thay nữa, mà thật ra cũng chẳng còn cái nào khác để thay. Đunnước nóng tắm cho Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đó hầu hạ hắn ăn uống, đại tiểu tiện, lấyquần áo dày thay chăn đắp tạm một đêm, lúc này mọi việc mới xong xuôi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì hầu hết đều là những việc của Mộ Dung CảnhHòa, còn về phần mình, nàng cũng chẳng có gì phải làm cả.

Từ trước đến nay, để tiện chăm sóc hắn, hơn nữa trong nhàcũng không còn chăn đệm và tiết kiệm củi sưởi ấm, hai người vẫn nằm ngủ chung mộtgiường. Đêm nay, sau khi đợi hắn ngủ say, nàng lại xách đèn dầu đi ra ngoàikhông thấy quay trở về.

Một đêm này, giường không hề lạnh.

Mặc dù không có chăn, Mộ Dung Cảnh Hòa lại thấy rất nóng,cũng không phải quá nóng đến mức không chịu đựng được, chỉ là hắn không ngủ được.Có lẽ cho dù là ai đi nữa, bất động nằm cả một ngày thì sao đêm có thể ngủngon?

Gian bếp thỉnh thoảng lại vọng ra một vài âm thanh yếu ớt, hắnbiết, cô gái đó cũng thức cả đêm.

Trời chưa sáng rõ, Mi Lâm đã bưng một bát cháo và hai chiếcbánh hấp bước vào. Lần này nàng không thắp đèn, khi cúi xuống đỡ hắn dậy, taynàng run run. Hắn thấy mới qua một đêm ngắn ngủi, mắt nàng thâm đi rất nhiều,môi cũng trắng bệch như môi người chết, trên đó còn vết thương khá rõ.

“Nàng…” Né tránh muôi cháo nàng đút, Mộ Dung Cảnh Hòa lưỡnglự, sau đó vẫn hỏi: “Sao vậy?”

Âm thanh muôi chạm vào thành bát, Mi Lâm bất giác lại cắnmôi, răng ngậm vào những vết thương đang chảy máu, tay cũng không còn run nữa,cấp tốc chống đẩy vào cái, bỗng nhiên ngẩng lên lườm hắn, nói: “Chàng đưa tathuốc giải, ta đưa chàng đến nơi chàng muốn.”

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn vào mắt nàng, ánh mắt hắn đầy vẻ tìmtòi, hỏi tiếp: “Thuốc giải nào?”

Ánh mắt Mi Lâm bỗng trở nên ảm đạm, nàng không nói thêm gì nữa,lại tiếp tục bón cháo cho hắn.

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh Hòa hoàn toàn hướng về vết thương rớmmáu trên môi nàng, hồi lâu không chịu há miệng ăn thìa cháo nàng bón. Cuối cùngcũng chỉ ăn nết nửa chén và nửa cái bánh hấp, không chịu ăn thêm nữa.

“Ta nói rồi, ta sẽ không đi đâu cả.” Nhìn người con gái chẳngnói chẳng rằng đang cúi thấp đầu ngồi lúi cúi ăn nốt những đồ ăn đó, hắn khẳngđịnh thêm lần nữa.

Mi Lâm chỉ ừ một tiếng mà không hề ngẩng đầu lên, sắc mặtcũng không vui vẻ như hôm trước, tấm lưng hơi gù khiến người ta có cảm giác dâyđai lưng như sắp đứt đến nơi.

Vội vàng ăn nốt thức ăn thừa còn sót, nàng lại ra ngoài, khitrở vào ôm tấm chăn ướt hôm qua trên tay. Chăn đã được hong khô, khi đắp lênmình hắn cảm thấy hơi ấm còn rất đậm mùi khói củi.

“Ta sẽ về trước buổi trưa…” Giúp Mộ Dung Cảnh Hòa lật mình,xoa bóp hai tay, hai chân hắn và cả phần thân áp vào giường, nàng nói. Nhìn vềphía cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn rơi, tí tách trên khung gỗ, nàng lại nói: “Trờivẫn mưa, hôm nay không mở cửa sổ nữa.” Thật ra Mi Lâm cũng biết, nằm một chỗ cảngày, ngay cả xoay mình cũng không tự làm được, trong lòng đương nhiên sẽ rấtkhó chịu. Chính vì thế mà trước khi đi ra ngoài nàng thường đỡ hắn nằm cao lênmột chút, sau đó mở cửa sổ, như vậy tầm quan sát ít ra cũng không bị bó hẹptrong căn phòng chật chội.

“Đi đâu vậy?” Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nàng, ánh mắt dường nhưmuốn nói điều gì đó.

Mi Lâm lắc đầu không trả lời, vuốt lại mái tóc rối, sau đó vộivàng ra ngoài. Nhìn dáng nàng dần mất hút sau cánh cửa, tiếp đó là tiếng càithen ngoài, ánh mắt Mộ Dung Cảnh Hòa như một làn khói mù lướt qua.

Mi Lâm không đi đâu khác, nàng tìm đến cụ già đó, lúc vềcũng chỉ mang theo một vài loại thuốc giảm đau giải độc bình thường. Trong bụngcũng biết thừa chẳng có tác dụng nhưng thử dùng cũng không mất gì.

Thật ra nàng có thể thông báo tình hình của Mộ Dung Cảnh Hòalên tổ chức, cả ngôi mộ kì bí trong thạch lâm cũng vậy, chỉ cần một trong haithông tin đó cũng giúp nàng lấy được thuốc giải, hơn nữa là loại thuốc hữu hiệunhất. Thế nhưng, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu nàng giây lát, chỉ làthoáng qua giây lát rồi biến mất.

Nếu tiết lộ hành tung của Mộ Dung Cảnh Hòa sẽ gây ra rất nhiềuphiền phức, bản thân nàng vốn dĩ đã không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi tổchức, bây giờ lại đụng chạm đến họ, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Hơn nữađến bây giờ, nàng vẫn chưa rõ Mộ Dung Cảnh Hòa có chính xác là người đó không,thế nên càng không dám lỗ mãng hành sự.

Câu nói ban sáng không những không phát hiện ra điều gì, hơnnữa còn làm nàng lấn vào ngày một sâu. Nhưng cũng không có gì là lạ, sau kiếp nạnChung Sơn, nàng cũng biết nếu dựa vào đấu trí thì mình có cưỡi ngựa cũng khó vượtqua hắn được. Như vậy, sau này thà rằng cứ thẳng thắn có khi lại hay hơn.

Về đến nhà, Mi Lâm sắc thuốc uống, ngoài vị đắng cảm nhận đượckhi thuốc đi từ cổ họng xuống dạ dày ra thì nàng không hề thấy phản ứng gìkhác. Đau, vẫn là đau như cắt gân đoạn cốt, vạn tiễn xuyên tim, dù bao năm nayđã quen rồi nhưng cũng không vì vậy mà có thể khống chế được cảm giác đau đớnnày.

Sức lực ngày một yếu đi, nhưng nội lực lại ngày một dồi dào,trướng lên trong những kinh mạch yếu ớt vì độc dược phát tác, có thể phun tràobất cứ lúc nào, như muốn xé nàng ra thành vạn mảnh.

Nàng vẫn biết nội lực khôi phục một cách kỳ lạ nhưng khôngngờ rằng đến một ngày nào đó nó lại trở thành một đòn trí mạng với mình.

Bàn tay run run nắm chặt đồ vật bên cạnh, đứng dậy, hơi thởvẫn chưa trở lại bình thường, ngực đau khó chịu, ào một tiếng, chỗ thuốc vừa uốngđã lại nôn hết ra ngoài. Nhà bếp vốn dĩ đã nồng nặc mùi thuốc nay lại càng đặchơn.

Mi Lâm rút khăn tay, lau hết thuốc còn dính trên mũi, địnhthần lại rồi mới đến ang múc nước lạnh lên súc miệng.

Lúc đứng trước mặt Mộ Dung Cảnh Hòa nàng đã sửa soạn bảnthân lại chỉn chu, ngoại trừ sắc mặt không tốt ra thì không thể phát hiện ra điềugì khác thường. Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi nàng một lần, nàng không trả lời nên cũngchẳng tiếp tục truy vấn.

Cứ như vậy được hai ngày, đến ngày thứ ba, Mi Lâm không chốngđỡ nổi, ngất ngay trước mặt Mộ Dung Cảnh Hòa. Khi tỉnh lại, nhìn ngay thấy ánhmắt nheo nheo của hắn, nàng không giải thích gì, chỉ uống vài ngụm nước lạnh đểtinh thần dần phục hồi.

“Ta không thể chăm sóc cho chàng được nữa…” Khi quay lại,nàng đi thẳng vào vấn đề, ngập ngừng đôi chút, rồi tiếp tục: “Chàng nói một nơian toàn nào đó, ta đưa chàng đến.” Nói những lời này, Mi Lâm tự nhiên thấytrong lòng đau nhói. Thì ra nàng có muốn chăm sóc hắn suốt đời, hay hắn có đồngý để nàng chăm sóc thì cũng không được nữa rồi.

Mộ Dung Cảnh Hòa lặng lẽ nhìn khuôn mặt mới trong hai ngàyđã tiều tụy đi rất nhiều, chậm rãi hỏi: “Vứt bỏ ta, nàng muốn đi đâu?”

Trái tim Mi Lâm bị hai tiếng vứt bỏ đâm ra đau đớn, nhưnglúc này không muốn đi so đo, hít sâu, miễn cưỡng ổn định lại nhịp thở, nàng cườiđau đớn: “Đến đâu tính đến đó.” Nàng vốn dự định sống lâu dài nơi này, nhưngkhông biết làm thế nào chịu đựng nổi những lúc độc tính phát tác, chỉ có thể điđây đó xem có thể tìm được cách giải độc không, hay dù chỉ hoãn giải một phầnnào đó cũng tốt.

Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ,nhìn dãy núi xanh pha tạp màu nâu vàng và màu tím đậm đằng xa, một hồi lâu,nói: “Nếu như nàng chê ta phiền toái thì cứ đi đi, không cần quan tâm ta nữađâu.”

Mi Lâm ngơ ngác giây lát, nàng không ngờ hắn nói những lờiđó. Như tính cách hắn trước đây e rằng sẽ uy hiếp chứ không bao giờ nói ra nhữnglời hờn dỗi thế này.

Mấp máy môi, nàng muốn nói điều gì đó nhưng lại không biếtnói gì, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi đi ra ngoài.

Đương nhiên, nàng sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng dắt theo mộtngười không thể đi lại được đi tìm thuốc giải cũng không thực tế, chính vì vậytrước mắt chỉ có thể ở lại nơi đây, được ngày nào biết ngày đó.

“Nghe nói, lá cà độc và rễ cây cải có thể giảm đau.” Sau đómấy ngày, Mộ Dung Cảnh Hòa đột nhiên nói.

Hai loại thảo dược này trong rừng có thể tìm hái được, hiệntại Mi Lâm cũng chẳng có gì để suy nghĩ nữa, liền thử đi hái sắc lên uống. Lúc ấykhông thấy tác dụng gì, sau hai canh giờ, đúng lúc nàng cho rằng quả thật khôngcó tác dụng thì sự đau đớn hành hạ nàng bấy lâu nay bỗng dưng giảm đi rất nhiều.

Mi Lâm thiết nghĩ, phải chăng tăng thêm lượng dùng có thể giảmđau hoàn toàn. Nghĩ vậy nên nhân lúc tinh lực phục hồi nàng lại vào rừng hái vềmột gùi đầy, cho rằng thừa còn hơn thiếu. Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn qua khung cửa sổthấy vậy, giật mình.

“Nàng nếu như muốn tự tử, dùng dao cho nhanh gọn, cần gì phảiphức tạp như vậy?” Hắn sốt sắng kêu nàng dừng lại, nặng lời nhắc nhở.

Vậy là Mi Lâm cũng đã hiểu ra, hai loại thảo mộc này nếudùng quá liều sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, cái ý tưởng tăng thêm liều lượng để sớmgiải trừ độc tính trong cơ thể vì vậy cũng tắt ngóm. Nhưng dù sao đi nữa, dùnghai loại thảo mộc này cũng đã hữu dụng hơn những loại thuốc trước đây rất nhiềurồi.

Sự đau đớn không còn ác liệt như trước nữa, đêm hôm đó, nàngcuối cùng cũng trở lại giường ngủ. Biết bao ngày nay, đây là lần đầu tiên có thểngủ ngon giấc, mãi đến khi thuốc hết tác dụng mới bị cơn đau làm tỉnh giấc.Nhưng như vậy thôi nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Vào bếp sắc chén thuốc uống trước, trong lúc đợi thuốc cótác dụng, nàng nấu nữa sáng rồi rửa mặt cho Mộ Dung Cảnh Hòa. Ăn sáng xong cũnglà lúc thuốc phát tác, nàng tận dụng thời gian cơ thể tỉnh táo vào rừng chuẩn bịđồ dùng cho mùa đông.

Nội lực phục hồi trong cơ thể mỗi ngày đều tăng lên với tốcđộ rõ rệt, mặc dù sau khi cơn đau được hoãn giải không còn tạo phản ứng kịch liệtnhư trước, nhưng vẫn làm cho người ta khó chịu, hận không thể tìm vật gì đó đểphát tiết.

Vậy là Mi Lâm bạt mạng săn thú, lại không ngờ rằng ngày đầutiên đã tốn nhiều công sức như vậy, nội lực cạn kiệt, cử động cũng rất khókhăn, khi ngủ dậy, chân khí trong cơ thể càng trở nên dồi dào, cuồn cuộn sôimãnh liệt. Đối với người luyện võ thì loại hiện tượng này cũng chẳng có gì kỳ lạ,nhưng với Mi Lâm thì không phải điều đáng mừng. Nàng có thể cảm thấy, nội lựcnày khác với lúc trước luyện tập ở Ám xưởng, quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức ngàynào đó có thể nuốt chửng cả nàng.

Mộ Dung Cảnh Hòa hiển nhiên phát giác sự khác thường đó.Ngày nào từ sáng đến tối hắn đều chỉ nằm trên giường, ngoài ngắm nhìn cảnh vậtbên ngoài cửa sổ ra thì cũng chỉ có thể quan sát thứ hoạt động duy nhất ở trongphòng thôi. Mấy ngày quan sát, với sự nhạy bén của mình, hắn sao có thể khôngnhận ra được điều khác thường đó.

“Nội lực của nàng sao vậy?” Hôm đó, nhân lúc Mi Lâm đang xoabóp cho mình, hắn hỏi.

Mi Lâm đang vì chuyện này mà phiền toái, biết hắn am hiểu,cũng rất đa mưu túc trí, đúng lúc đang vướng bận trong lòng, liền vội vàng kểcho hắn nghe. Nàng chẳng mong có thể từ miệng hắn moi được phương pháp giải quyếtnào, nhưng phàm có thể nhờ sự thông minh của hắn để suy đoán xem nguyên nhân dođâu, như vậy thôi cũng đủ lắm rồi.

Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong, ánh mắt hiện lên ánh hào quang củasự hứng thú, hiển nhiên rất quan tâm đến chuyện này.

“Hai chúng ta trước giờ chưa hề tách ra…” Hắn trầm ngâm xácđịnh một lần nữa thời gian cụ thể, hỏi: “Nàng có phát hiện điều gì đặt biệttrong chiếc quan tài đó không?”

Mi Lâm nghe hắn nhắc vậy, bất giác nghĩ đến người đàn ông đẹptrai và mùi hương khiến người ta choáng váng đó.

“Nàng động đến thi hài rồi?” Mộ Dung Cảnh Hòa chau mày.

“Ta cần lấy chiếc gối ngọc dưới gáy hắn, đương nhiên…” MiLâm cảm thấy có chút bất an, nhanh chóng giải thích như bị Mộ Dung Cảnh Hòa bựctức ngắt lời.

“Thi hài đó có thể tự tiện, thích động là động được sao?Nàng có biết suy nghĩ không vậy!”

Lại bị mắng rồi. Mi Lâm có chút buồn bực, nhưng lại khôngkhó chịu như lần trước, có lẽ do cảm nhận được sự lo lắng của hắn trong những lờiquở trách… có lẽ là lo lắng thôi.

“Hắn ta chưa chắc đã chết thật.” Nàng lẩm bẩm, đến bây giờ vẫnchưa tin đó là một thi hài.

“Cánh rừng đó đã hơn nghìn tuổi, nàng còn hi vọng người đó mớiđược mang đến sao?” Mộ Dung Cảnh Hòa giận dữ, nhưng nghĩ lại, không cần phải gìchuyện này mà tức giận, nói: “Đây là việc mà người khác mong ngày mong đêm,nàng cứ coi như nhặt được một món hời lớn vậy.”

Mi Lâm nghe ra sự làm ngơ trong ngữ khí của hắn, đành khôngnói thêm gì nữa. Vậy là chuyện nội lực tái sinh đến đây kết thúc, rất lâu saunày hai người cũng không bàn đến nữa.

Thôn Lão Oa Tử tuy nghèo khổ nhưng cuộc sống nơi đây lại rấtyên tĩnh, an nhàn, không hề có chuyện lừa gạt hãm hại nhau, cũng không có cảnhlúc nào cũng phập phồng lo sợ. Từ khi có kí ức, Mi Lâm chưa từng sống một cuộcsống như vậy, nàng cảm thấy vì chuyện này chịu khổ một chút cũng xứng đáng.

Chỉ có điều tuy rằng canh thảo dược có thể làm dịu đi sự đauđớn mỗi khi độc tính phát tác nhưng sự tiêu hao sinh lực do độc dược gây ra lạikhông hề thuyên giảm, thêm vào đó là sự xung đột xảy ra khi nội lực ngày càngtăng cường, dẫn đến nàng hôn mê mấy lần. Một lần là hôn mê khi đang trên đườngđi săn bắt về, may sao được một người cùng thôn gặp được đưa về nhà.

Tỉnh lại thấy mình nằm trên giường, Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi đốidiện với sắc mặt không tốt cho lắm, chưa kịp để nàng nghĩ lại xem xảy ra chuyệngì, đã nghe thấy giọng đàn ông khàn đặc tiếng lóng địa phương ngồi đó thao thaobất tuyệt.

Lờ mờ nàng thấy người đàn ông nhỏ bé ngồi xếp phía cuối giường,vừa bưng bát nước uống vừa nói chuyện với Mộ Dung Cảnh Hòa. Chính xác mà nói,chỉ có ông ta nói còn Mộ Dung Cảnh Hòa phụ trách ngồi nghe.

Căn phòng bị bao phủ bởi một mùi hôi hám khó chịu, khiến MiLâm suýt nữa lại hôn mê.

Người đó nhìn thấy Mi Lâm tỉnh lại, thần sắc trở nên vui mừng,nếu như không bị ánh mắt lãnh đạm của Mộ Dung Cảnh Hòa ngăn lại thì e rằng đã vồvập lao đến.

“Nương tử Lâm gia à! Cuối cùng nàng cũng tỉnh! Uống chút nướcnha…” Ông ta vừa nói vừa nhiệt tình đưa bát nước trên tay cho nàng.

Mùi hôi khó chịu đó càng thêm nồng nặc mỗi khi ông ta cử động,sắc mặt Mi Lâm khá nhợt nhạt, nhẹ nhàng gượng dậy đỡ lấy bát nước nhưng không uống.

“Ông là…” Mặc dù nàng rất muốn đuổi người đàn ông kì quáinày ra ngoài, nhưng sự cẩn trọng của bản năng khiến nàng chỉ cười nhạt, việcquan trọng trước mắt là làm rõ đầu đuôi sự việc.

Nàng vốn dĩ xinh đẹp, lúc cười càng thêm yêu kiều, sắc mặtnhợt nhạt làm tôn thêm vẻ liễu yếu đào tơ chứ không làm thuyên giảm vẻ đẹp khácbiệt giữa nàng và các thôn nữ bình thường khác.

Người đàn ông đó ngẩn ngơ, nếu như Mộ Dung Cảnh Hòa không lạnhnhạt “hừ” lên một tiếng e rằng đã chảy nước miếng rồi.

Mi Lâm không vui vẻ gì nhưng cũng không hề biểu lộ ra ngoài,nàng lật chăn xuống giường rồi vén lại mép chăn cho Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đónghe người đàn ông kia lắp bắp giải thích hồi lâu mới hiểu, thì ra ông ta làngười cứu nàng từ rừng về.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, không nên tỏ vẻ nọ kia,nàng chọn trong số thú rừng săn được một con hươu, hai con thỏ và năm con gà rừngdùng để hậu tạ, khó khăn lắm mới tiễn được ông ta về. Thôn Lão Oa tử tuy rằngngụ tại vùng sơn cước nhưng người biết săn bắt lại đếm trên đầu ngón tay, đa sốđều dựa vào mấy mẫu ruộng đất cằn cỗi, vì vậy nàng đáp lễ như thế đã rất hậuhĩnh rồi.

Tiễn khách ra về, nàng quay trở lại, trong phòng vẫn phảngphất mùi hôi khó chịu của người đó, sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa đương nhiên khônghề tốt chút nào. Mi Lâm vẫn nhớ như in phản ứng của hắn khi ngửi phải mùi từThi Quỷ, thấy hắn nhịn lâu như vậy vẫn chưa phát tác, nàng bất giác vừa buồn cườivừa thấy tội nghiệp.

“Ta muốn ra ngoài hóng gió một lát.” Hắn lên tiếng, dễ nhậnthấy rằng chịu đựng không nổi nữa.

Mi Lâm nghe, đoạn nhìn ra cửa sổ, phát hiện trời đã xế bóng,ráng mây đỏ bao trùm chốn sơn cước, màu lam xanh vút thiên không, tất cả vẽ lênmột bức tranh thu nhẹ nhàng khoan khoái. Nhớ ra hắn cũng đã khá lâu không tangoài, nàng liền đáp ứng, sau đó đi tìm một chiếc ghế tạm bợ dựng sát tường rồimới đi cõng hắn.

Mới cõng lên lưng chưa được mấy bước, tai nàng bất ngờ bị cắn,khiến nàng giật mình trùng chân suýt ngã.

“Nàng không được phép thích loại đàn ông này!” Mộ Dung CảnhHòa trầm giọng, ngữ khí không còn nghi ngờ gì nữa, giống ra lệnh hơn là thươnglượng.

Mi Lâm định thần rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, tỉ mỉ suy xétý hắn, không nhịn được bật cười.

“Chàng nghĩ linh tinh gì thế?” Mọi người trong thôn đều chorằng hai người là vợ chồng, ai còn dám có ý định gì với nàng. Hơn nữa, với sứckhỏe hiện tại, thêm vào đó phải chăm sóc hắn, làm gì còn tâm sức đi gây tai vạcho người khác đây.

Mộ Dung Cảnh Hòa bĩu môi, nghiễm nhiên không rời, “Vậy sao đốivới hắn ta nàng vẫn cười lẳng lơ vậy?”

Lẳng lơ, lẳng lơ, lẳng lơ… Trong nháy mắt, tâm trí Mi Lâm đềulà hai từ này, chỉ thiếu mỗi không xuất huyết, lát sau mới tức giận nói: “Đối vớichàng còn lẳng lơ hơn gấp bội, sao không thấy chàng làm sao?” Nàng tức đến nỗikhông kìm chế được lời nói, dứt miệng phản ứng lại mới thấy ngượng chín mặt.

Mộ Dung Cảnh Hòa cười mừng rỡ, tâm trạng vui trở lại. Lúc MiLâm đặt hắn xuống ghế thì thần sắc cũng khôi phục như bình thường, không còn vẻmặt khó chịu như người khác nợ hắn vài trăm vạn nữa.

Mi Lâm khoác thêm một tấm áo cho hắn rồi trở về phòng thaychăn nệm mang đi ngâm, sau đó mở toang tất cả các cửa, lấy lá ngải xông lại cănphòng. Bản thân nàng cũng không rõ vì sao mình không thể chấp nhận được giườngchiếu có mùi người lạ, vì nói cho cùng thì từ trước tới nay nàng cũng đâu ít lầnchen lấn cùng người khác, thậm chí còn ở những chỗ bẩn thỉu hôi thối hơn thếnày gấp bội.

Nàng không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu, chỉ có điều tay làmnhưng đầu cứ nghĩ đến những lời mình nói lúc nãy, mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh.Ngượng ngùng lẫn bối rối, thêm vào đó còn có cảm giác rất lạ của sự chờ đợikhông nói thành lời, giống như… giống như hai người vẫn kề sát nhau cùng bòtrong thông đạo nhỏ hẹp trước kia, hắn áp sát tai thầm gọi tên nàng.

“Nữ nhân kia, nếu cả đời ta đều thế này, nàng có ở bên cạnhta suốt đời không?” Ngay khi Mi Lâm ngồi xuống bên giếng giặt chăn nệm, Mộ DungCảnh Hòa đang nhìn về phía cuối trời, đột nhiên quay lại hỏi.

Suốt đời… Mi Lâm bỗng ngừng lại, ánh mắt vốn ủ rũ càng thêmbuồn bã, không trả lời.

Nàng làm gì có suốt đời để hứa hẹn.

Lúc này không thấy Mi Lâm trả lời, Mộ Dung Cảnh Hòa không hềkhông vui, chỉ cười sau đó lại hướng về phía trời xa.

Việc này đối với hai người cũng chẳng có gì to tát, đáng cảmơn thì cũng cảm ơn rồi, đại khái câu chuyện đến đây kết thúc. Đâu ai ngờ ngàyhôm sau có một mụ già đến nhà.

Mi Lâm đang định đi săn, bà ta đến rất sớm, vừa đúng lúcnàng bước ra khỏi cửa phòng. Chồng mụ họ Lưu, đương nhiên đây là lần đầu tiênhai người gặp mặt.

Mụ Lưu đưa mắt nhìn Mi Lâm lúc đó đang cài then cửa, không hềchào hỏi mà chỉ đứng đó đánh giá nàng từ đầu đến chân một cách kì quái, như hậnkhông thể lột hết quần áo ra để nhìn cho rõ ràng.

Mi Lâm nổi da gà, đang định mở miệng hỏi thì mụ đã lầu bầu.

“Kể cũng là một tiểu nương tử thanh tú, chỉ là hơi gầy mộtchút, nhưng nhìn dáng vẻ chắc cũng có thể sinh nở…”

Sắc mặt Mi Lâm hơi biến, nhưng chỉ trong giây lát liền cườilên, rạng rỡ như hoa nở, đẹp rạng ngời khiến mụ Lưu hoa mắt, trong lòng cảm thấytiếc nuối, hoan hỉ tiến lại gần, chưa đợi nàng nói gì đã huyện thuyên mộttràng.

“Tiểu nương tử, nàng đang định đi đâu vậy?” Mất nửa ngày mụmới nhận ra đối phương đang muốn ra ngoài?

Mi Lâm vừa đoán ý đồ của mụ vừa cười, trả lời: “Chẳng phảimùa đông sắp sang rồi sao, trong nhà cũng chẳng có lương thực gì dự trữ, tađang định vào rừng kiếm ít thức ăn.” Vì muốn thợ săn dạy cho cách xử lý lôngthú và buôn bán thú săn, cả thôn Lão Oa Tử chẳng có ai không biết nàng có thểsăn thú rừng, nên nàng cũng chẳng có gì để giấu giếm.

Nghe nàng nói xong, mụ Lưu liền than thở, mãi đến lúc nụ cườitrên môi Mi Lâm sắp tàn mới lẩm bẩm đầy vẻ thương xót: “Thật tội nghiệp, để mộtnương tử liễu yếu đào tơ thế này suốt ngày vào rừng săn thú, nếu như gặp phải hổdữ hay côn trùng độc thì biết làm sao?”

Mi Lâm đương nhiên vẫn tươi cười, nhưng không nói gì, cũngkhông hề có ý định mời mụ ta vào nhà.

Mụ Lưu thấy Mi Lâm không đáp lời, đành phải tự nói tiếp, “Nếunhư trong nhà có người đàn ông hữu dụng thì tiểu nương tử đâu phải khổ thếnày?”

Ánh mắt thanh tú của Mi Lâm bỗng sắc lại, ngữ khí cũng biếnlãnh đạm: “Mụ nói gì kỳ vậy? Nhà ta sao lại có người đàn ông nào không hữu dụng?”Cho dù Mộ Dung Cảnh Hòa có không đi đứng được thì cũng hữu dụng hơn hầu hết đànông trên đời này. Nàng tức giận, nhưng lại không ý thức đến mình bất giác coi MộDung là người đàn ông của mình.

Nghe rồi, mụ Lưu lộ rõ vẻ mặt xem thường, ầm ừ một tiếng mớichú ý đến nàng đang tức giận, vội vàng cười cười nói nói: “Nhà tiểu nương tử cóđàn ông, mụ đây tất nhiên đã biết, chỉ là thứ cho mụ đắc tội, đương gia nhànương tử không làm liên lụy đến nương tử đã may mắn rồi, có gì mà hữu dụng.”

“Đã biết sẽ đắc tội người khác tại sao vẫn cứ nói?” Mi Lâmcười nhạt, không khách sáo nữa, “Người đàn ông của ta có hữu dụng hay không đâucó liên quan gì đến mụ, xin mụ về cho.” Nói đoạn, liền chuẩn bị ra ngoài.

Mụ Lưu cho rằng một nữ tử xinh như hoa như ngọc cả ngày đốimặt với một người tàn phế, tất nhiên có nhiều điều uất ức, chắn chắn cũng cầnngười tâm sự, mụ đâu ngờ đến đối phương sẽ phản ứng như vậy, lúc này trở nên sượngsùng, bèn vội vàng nắm lấy vạt áo người đối diện níu lại.

“Mụ còn có việc gì nữa vậy?” Mi Lâm có ý định cư nơi đây lâudài nên cũng không muốn đắc tội người khác, liền nhẫn nhịn, ngữ khí cũng nhẹnhàng hơn.

Lo lắng mục đích thật vẫn chưa nói đã bị đuổi vể, lần này mụlưu cũng không vòng vo nữa, thành thật trình bày vấn đề.

“Mong tiểu nương tử đừng trách, hôm nay mụ đây đến thật ralà để báo hỉ cho nương tử thôi.”

Mí mắt Mi Lâm giật giật, trong lòng bỗng dưng có cảm giác kỳlạ nhưng vẫn không nói gì.

Mụ Lưu đành tiếp tục: “Vệ Lão Nhị trong thôn, nương tử cũngquen biết đó.” Nhìn thấy Mi Lâm có vẻ nghi hoặc, mụ liền bổ sung, “Chính là ngườihôm qua cứu nương tử từ rừng ra ấy.”

Mi Lâm gật đầu tỏ ý nhớ ra. Mụ Lưu lại tiếp tục: “Vệ Lão Nhịthích nương tử, muốn cưới nương tử về làm vợ. Nhà Vệ Lão Nhị có năm mẫu ruộngngập nước thượng hạng, bốn mẫu ruộng phì nhiêu, hơn nữa lại chưa từng kết hôn…”

Nghe đến câu muốn đón nàng về làm vợ, Mi Lâm bàng hoàng, làmsao có thể nghe thấy những lời ba hoa đằng sau nữa.

“Mụ à, nhà ta có nam nhân rồi.” Nàng vừa buồn cười, vừa tức,ngữ khí càng nặng.

Mụ Lưu ngừng lại, nhìn nàng một cách kỳ lạ, “Thì đâu có vấnđề gì? Thôn này mấy nhà chẳng phải cũng một vợ hai chồng sao? Vệ Lão Nhị lạikhông tị hiềm, còn sẵn lòng giúp nương tử nuôi kẻ tàn phế ấy…” Để ý thấy sắc mặtMi Lâm thay đổi, mụ Lưu biết mình lỡ lời, vội vàng đánh hờ vào miệng, xuýt xoavài tiếng, “Mụ đây miệng thối, mong nương tử đừng trách, đừng trách.”

Mi Lâm cố kìm nén lại sự tức giận, chỉ mím chặt môi khôngnói gì.

“Việc tốt như này biết đi đâu tìm được. Nếu tiểu nương tử gậtđầu, sau này chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc thôi.” Càng nói mụ Lưu càng không lầnra được đối phương đang nghĩ gì, lại sợ lỡ lời đắc tội người ta, vội vàng tổngkết.

Mi Lâm nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn, sau đó mở mắt với vẻmặt đầy đáng thương.

“Đa tạ mụ quan tâm, nhưng phụ nữ tốt không chung hai chồng,ta đây không dám gánh cái tiếng xấu đó lên mình…”

Thấy mụ Lưu đang định tiếp tục giảng giải, nàng vội nói:“Hơn nữa đương gia nhà ta cho dù đi lại không tiện nhưng chàng rất tốt, ta màtái giá chàng nhất định rất thương tâm. Sức khỏe chàng vốn đã yếu, giả sử vìchuyện này là xảy ra chuyện gì, ta đây sao có thể yên tâm ngồi hưởng phúc?”

Những lời này làm mụ Lưu cấm khẩu, có vẻ sợ án mạng xảy ra,mụ cũng không muốn tiếp tục thuyết phục, đành tùy tiện nói vài câu, bảo Mi Lâmsuy nghĩ lại rồi hậm hực ra về.

Nhìn mục ta đi khỏi, Mi Lâm cũng chẳng còn tâm trạng gì đểsăn bắn nữa, biết bao tức giận nén chịu nãy giờ không biết trút vào đâu.

Mộ Dung Cảnh Hòa đang nằm tựa trên giường nhìn ra ngoài cửasổ, thấy nàng tức giận đi qua đi lại trong gian bếp không biết làm gì cho hếtgiận, sau đó lại qua gian chứa củi ôm một đống ra sân. Nhìn tư thế bổ củi đó củanàng giống đang chém người hơn là đang bổ củi. Thấy vậy, hắn không kìm được, cườiphá lên.

“Nữ nhân kia, nàng lại đây một lát.” Hắn gọi.

Mi Lâm tiếp tục bổ thêm vài khúc củi, sau đó mới dừng lại,ngoảnh nhìn người đàn ông bên trong khung cửa sổ với ánh mắt vui mừng. Vẫn tấmáo trắng cũ màu, mái tóc đen tản ra sau gối, thần sắc uể oải khuôn mặt khôi ngôcó đôi chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy niềm vui.

Mới thấy vậy thôi, những tức giận trong nàng bỗng tan biến,bên tai chỉ nghe thấy nhịp tim đang thổn thức. Nàng cúi đầu, thấy nóng hai bêntai, bẽn lẽn một cách kỳ lạ.

“Này, điếc rồi sao? Gọi nàng lại đây, không nghe thấy gì à?”Mộ Dung Cảnh Hòa lại lần nữa lên tiếng gọi, ngữ khí chứa điều gì đó kỳ quái.

Qua thì qua! Mi Lâm ngẩng mặt lên lườm, sau đó buông chiếcrìu trên tay xuống, đi về phía hắn.