Mộng Hoa Xuân

Chương 4



Thằng bé ấy tên Việt Tần, mười lăm tuổi, cuộc chiến ThuGiang là cuộc chiến đầu tiên cậu ta tham gia từ sau khi nhập ngũ, chẳng ngờ lầnđầu tiên ra trận đã rơi vào tay địch.

Nam Việt là một tiểu quốc chư hầu xa xôi nằm ở phía Tây NamĐại Viêm, tôn thờ luật Vu Cổ[1], nhưng đất đai cằn cỗi, rừng rậm dày đặc, cácloài côn trùng độc hoành hành, khi thịnh vượng nhất, bách tính cũng chỉ đủ ăn đủmặc, muốn nói đến cường thịnh quả thật là điều quá xa vời. Một vùng đất như vậycho dù Đại Viêm có sát nhập vào bản đồ, cũng chẳng có lợi lộc gì, vì vậy nêncũng được an cư lạc nghiệp nhiều năm. Nhưng điều không ngờ đến là thế hệ này củabọn họ xuất hiện một thánh tử tuyệt sắc khuynh thành, không những có thể xua đuổiđược các loài côn trùng độc hại và thú dữ, còn có thể hô phong hoán vũ. ĐạiViêm muốn triệu người này vào cung nhưng không được, thiên tử nổi cơn thịnh lộ,ra lệnh giết chóc, máu chảy thành sông, kể từ khi ấy, Nam Việt chẳng còn được mộtngày bình yên.

[1] Vu cổ: Là những vu sư dùng tà thuật để hại người thời cổxưa

“Hắn ta là Tam Hoàng Tử của Viêm đế.” Mi Lâm chỉ vào Mộ DungCảnh Hoà mà Việt Tần đang cõng trên lưng, nói, nhìn thấy đằng sau hai người bọnhọ để lại một vệt kéo dài lê, nàng không kìm chế nổi cơn tức giận.

“Hả, thật sao?” Việt Tần không hề tỏ ra bất ngờ hoặc căm hậnmuốn báo thù, cậu ta vẫn thở phì phò cõng người trên lưng, cắn chặt răng từngbước một tiến về phía trước, mồ hôi chảy cả vào mắt.

Mi Lâm không thể chịu đựng thêm nữa, hận một nỗi lúc trướckhông bỏ lại cả hai rồi một mình ra đi. Nàng không thể hiểu nổi, thằng bé này tạisao cố chấp muốn cứu con của kẻ thù đã hại gia đình mình đến mức người mất nhàtan, chỉ có điều nàng không thể bỏ qua ánh mắt tội nghiệp của cậu ta, nếu khôngnàng đã biến mất ngay từ khi phát hiện tốc độ của cậu ta chẳng nhanh hơn conrùa là mấy.

“Được rồi được rồi, đặt hắn ta xuống.” Nàng thực sự không thểchịu nổi.

“A tỉ…” Vào đúng khi thằng bé chuẩn bị lộ ánh mắt cầu xinđáng thương giống như một con cún nhỏ, Mi Lâm lập tức giơ bàn tay ra ngăn cảnánh mắt nó làm lung lay quyết định của mình.

“Đừng lằng nhằng, nhanh lên, đừng để ta phải vì cậu mà liênluỵ.” Giọng nói nàng có chút nghiêm khắc, còn có cả phần bực mình, hàm ý nếunhư không làm theo nàng thì nàng sẽ bỏ đi trước.

Nghe thấy lời nàng, Việt Tần đành nuốt những lời đã lên đếncuống họng xuống, từ từ đặt Mộ Dung Cảnh Hoà lên một đám lá tùng mềm khô ráo.Nơi bọn họ đang đứng là một rừng tùng đỏ, cây nào cây nấy cao lớn chạm tới tậnchân mây, xen vào giữa còn có những loài cây như lãnh sam, tử đoan, lay động dướigốc tùng. Do cành lá đan xen vào nhau rất khít nên gốc cây không bị nước mưalàm ướt, chỉ có phần hơi ẩm ướt mà thôi.

“Cậu đi kiếm thứ gì cho vào bụng đi.” Mi Lâm nói, đồng thớitiến về phía trước, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng Mộ Dung Cảnh Hoà. Dù bị thương thếnào, trải qua thời gian lâu như vậy đáng nhẽ cũng phải tỉnh dậy rồi, tại sao hắnta không hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.

Việt Tần vốn dĩ đã đói hoa mắt, thấy nàng không còn muốn vứtbỏ Mộ Dung Cảnh Hoà ở lại, lập tức yên tâm, đi xung quanh tìm kiếm thức ăn.Trong rừng có các loại nấm và mộc nhĩ, còn có cả nho dại, táo, trên mặt đất còncó những quả tùng rụng xuống, muốn no bụng trong một bữa cũng không khó, dù saothì mùi vị vẫn còn ngon hơn là thịt rắn sống.

Ngoài những vết trầy xước da, trên người Mộ Dung Cảnh Hoàkhông còn vết thương nào nghiêm trọng khác, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đếnđáng sợ. Trong lòng Mi Lâm trào dâng một cảm giác kỳ lạ, bèn đưa tay xem mạchtrên cổ tay hắn.

“Cậu cứu hắn ta, có thể sẽ có một ngày hắn ta sẽ huỷ diệt cảnhà cậu.” Nàng nói với cậu bé đang vặt nho dại.

Việt Tần túm từng chùm nho dại vặt được lại, tuy rằng đã rấtđói nhưng cũng không ăn ngay lập tức, nghe thấy những lời đó, bỗng dừng tay lạimỉm cười: “A tỉ, nếu như bỏ hắn lại, hắn nhất định sẽ chết.”

Không thể tìm được tiếng nói chung, Mi Lâm quay mặt đi,không để ý đến cậu ta. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, những lời của thằngbé đã chạm đến một góc nào đó trong trái tim nàng, khiến nàng không thể khôngnhìn thẳng vào thái độ vô cùng trân trọng sinh mệnh con người của cậu ta. Có lẽnàng không tán đồng, nhưng tuyệt đối không thể coi nhẹ điều đó.

Mạch của Mộ Dung Cảnh Hoà loạn nhưng không yếu, cũng khôngbiết đã trúng nội thương hay nguyên nhân gì khác. Mi Lâm không giỏi về y thuật,chỉ có thể nhận định cơ thể hắn chắc chắn có vấn đề, những cái khác vượt quá khảnăng của nàng. Thu tay lại, nàng ngẫm nghĩ, dùng ngón tay ấn lên huyệt nhân trungcủa hắn một hồi, ấn đến mức hiện lên một vết hằn vẫn chẳng thấy người tỉnh lại.

“Đúng là rắc rối lớn…” Nàng lẩm bẩm, khùa vào bộ quần áođang mở của hắn, lấy ra một con dao đứng dậy đi cắt nấm.

“A tỉ, ăn nho nào, ăn nho nào.” Việt Tần bê một đống nho dạimàu đen thích thú chạy tới, “Nho dại này ăn ngon lắm, ngày trước hồi đệ còn ởnhà vẫn thường cùng đám Mục Đầu vào trong núi vặt.”

Mi Lâm nhìn vào đôi mắt đen thuần khiết không bị chiến tranhlàm cho vẩn đục của thằng bé, không biết nói gì, nhấc một chùm nho lên cứ thếcho vào miệng cắn. Nhìn thấy nàng ăn, cậu ta tỏ ra rất vui vẻ, ngồi xuống luôntại chỗ, cũng bắt đầu lấy nho gặm.

“Để hắn ta lại đây, những người Đại Viêm kia chắc chắn sẽtìm thấy hắn ta. Mang hắn ta theo, hai chúng ta đều sẽ bị vạ lây.” Ăn xong haichùm nho, nén xuống mùi vị tanh tanh còn vảng vất trong miệng, Mi Lâm không ănthêm nữa, tiếp tục đi cắt dây.

“Nhưng cũng có thể hắn sẽ chết trước khi bọn họ tìm được.”Việt Tần vừa nhồm nhoàm ăn vừa trả lời. Những lời cậu ta nói là sự thật, bỏ quanhững nguy hiểm khác, trong khu rừng mưa thu rơi lạnh lẽo buốt xương buốt thịtthế này, để một người đang hôn mê bất tỉnh nằm ở đây, chỉ sợ chẳng được bao lâusẽ bị chết cóng.

Biết rằng những điều cậu ta nói là đúng, Mi Lâm mím môi lại,không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn những đoạn dây nho chất đầy trên mặt đất. Đưamắt nhìn xung quanh một hồi, sau đó bước đến bên gốc một cây tùng không quácao, thân xù xì to bằng bắp tay người, quỳ xuống bắt đầu chặt gốc. Tuy rằng sứcnàng còn yếu, nhưng con dao rất sắc nên chẳng bao lâu đã đốn xong.

“A tỉ, để đệ giúp tỉ.” Việt Tần không biết nàng đang làm gì,loáng cái đã giải quyết xong đống nho rồi chạy đến bên, giúp nàng thu dọn cànhlá.

Mi Lâm bị thương trên người, sau khi làm xong những việc nàyđã mệt phờ, liền vứt con dao cho thằng bé, rồi dặn dò cậu ta làm theo ý mình.

Có lẽ đã quen làm việc nặng, chân tay Việt Tần rất linh hoạt,một lúc sau đã dùng cành cây và những sợi dây nho khi nãy làm thành một cáicáng. Mi Lâm lại bảo thằng bé dùng những cành cây thừa còn lại chặt thành nhữngđoạn gỗ tròn ngắn, dóc hết vỏ, đục thành những lỗ nhỏ ở giữa rồi luồn vào nhữngsợi dây bên dưới chiếc cáng đó.

Khi chưa làm xong, Việt Tần đã biết được dụng ý của Mi Lâm,tinh thần làm việc càng hăng say gấp bội, sau khi đặt Mộ Dung Cảnh Hoà lên cángrồi dùng dây buộc lại kéo đi một đoạn, không chỉ có cậu ta hài lòng, đến Mi Lâmcũng cảm thấy rất mãn nguyện. Điểm không giống nhau đó là, cậu ta hài lòng vìnhư thế sẽ tốn ít công sức hơn và làm gia tăng tốc độ, còn điều khiến Mi Lâmhài lòng đó là Mộ Dung Cảnh Hoà bị buộc chặt như vậy cho dù có tỉnh lại cũngkhông thể gây ra cho họ quá nhiều sự uy hiếp. Nói thế nào đi chăng nữa, kết quảvẫn là một niềm vui lớn.

Đem những phần phế liệu làm chiếc cáng còn lại vùi xuống mộtcái hố, đắp một lớp lên trên, xoá bỏ hoàn toàn những vết tích để lại, hai ngườibắt đầu lên đường.

“A tỉ, tỉ cũng lên đi, đệ có thể kéo cả hai người.” Đi đượcmột đoạn, Việt Tần gọi với Mi Lâm đang bị rớt lại phía sau, trong đôi mắt trànngập sự thích thú của một đứa trẻ khi có được một món đồ chơi mới.

Mi Lâm xua xua tay, ra hiệu cho cậu ta cứ tiếp tục, còn bảnthân mình ở đằng sau cẩn thận xoá bỏ hoặc phủ đi những vết chân để lại. Thỉnhthoảng nàng còn đi về một đoạn đường khác khiến cho những vết chân như đi vòngngược lại.

Do đi chậm, suốt đoạn đường nàng đã nhặt được không ít đồăn, sau đó dùng phần quần áo ướt của Mộ Dung Cảnh Hoà bọc lấy, đợi nhặt đã đủnhiều bèn lấy dây lưng buộc chặt lại mắc vào sau chiếc cáng cho Việt Tần kéo đimột thể.

Họ đi như vậy rất lâu nhưng không có ai đuổi theo, hai ngườiít nhiều cũng cảm thấy lòng nhẹ bớt phần nào.

Đến buổi trưa thì trời hết mưa, chỉ còn những cơn gió mangtheo không khí ẩm ướt lạnh đến cắt da cắt thịt. Hai người dừng lại nghỉ ngơi vàăn uống bên một con suối. Mi Lâm bước ra một chỗ, tránh xa cái nhìn của Việt Tần,ngồi bên dòng nước chăm sóc vết thương của mình, đắp những loại thảo dược tìmđược trên đường đi lên, dùng vải đã giặt sạch sẽ quấn lại, uống thêm vài ngụmnước, vô tình ngẩng lên nhìn bầu trời, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Tiểu tử, mau trốn đi.” Trong lúc nói, nàng vội vã bước vàokhu rừng rậm cạnh đó.

Việt Tần không hiểu xảy ra việc gì, nhưng suốt dọc đườngcũng đã quen với việc nghe lời Mi Lâm, chẳng buồn suy nghĩ nhiều, kéo theo MộDung Cảnh Hoà tiến vào khu rừng giống như nàng.

Mi Lâm cẩn thận không chạm vào những loại cây mọc xung quanhhọ, chỉ hé một đám ra để nhìn trời.

“A tỉ, có chuyện gì vậy?” Việt Tần cũng nhìn lên phía trên.

Một bóng đen đang lượn lờ quanh những đám mây sẫm màu, rồi bấtngờ vút một cái, nhanh như điện phóng về phía vị trí bọn họ đang ẩn nấp, đậulên một cành cây cao ngay phía trên tiếng kêu kinh hãi của Việt Tần phát ra,làm lộ dáng vẻ khoẻ khoắn đẹp đẽ màu nâu nhạt. Những tia sang lạnh lùng sắc lẹmphát ra từ đôi mắt màu vàng kim của nó nhìn chằm chặp về phía bọn họ, đó chínhlà con chim ưng của Mộ Dung Huyền Liệt. Sau đó không đợi hai người kịp có phản ứnggì, lại một lần nữa phóng vút lên bầu trời, bay một vòng quanh khu rừng nơi bọnhọ đang ẩn nấp.

Mi Lâm thấp giọng chửi thề một câu, sắc mặt khó coi, nói: “Bịphát hiện rồi, mau rời khỏi chỗ này.”

Bàn tay đang giữ chiếc cáng của Việt Tần nắm chặt lại, thẳngngười lên, giống như một chú bò con sợ hãi chạy lao về phía khu rừng, Mi Lâmtheo sát phía sau, cũng chẳng quan tâm đến việc xoá dấu vết nữa. Nhưng cho dù tốcđộ của bọn họ có nhanh tới đâu, con chim hung tợn kia cũng vẫn lượn lờ phíatrên đầu, ra tín hiệu của bọn họ cho chủ nhân nó.

Chân Mi Lâm bị thương, chạy hồi lâu đã có dấu hiệu không chịunổi, vội vã gọi thằng bé cũng đang mệt lả vì phải kéo theo chiếc cáng.

“Thế này không được, sắp bị đuổi đến nơi rồi.” Nàng nói, sauđó tiến đến tháo chiếc dây quấn trước ngực thằng bé xuống.

Việt Tần có vẻ không đồng ý, môi hơi động đậy, nhưng bị nàngkhoát tay giữ lại: “Thời gian không còn nhiều nữa, nghe lời ta.”

“Cậu đi thẳng, men theo hướng chảy của dòng suối đi trước mộtđoạn, nhớ cẩn thận.” Vừa nói nàng vừa dùng con dao chặt một cành cây khá mềmbên cạnh, nhanh chóng tạo thành một chiếc mũ đầy lá màu xanh, đội lên đầu thằngbé, “Sau đó ra khỏi rừng, lội xuống suối, cố gắng men theo phía bờ có nhiều câycỏ…” Nói đến đây, nàng ngừng lại một lúc: “Có biết bơi không?”

Việt Tần gật đầu, mở miệng định nói, nhưng Mi Lâm không chocậu ta cơ hội.

“Thế cậu cứ men theo dòng nước mà đi, chỉ cần không có ngườiđuổi theo thì đừng chuyển hướng.” Nói đoạn, nàng chỉnh lại bộ quần áo gần nhưkhông phủ kín được hết người cho thằng bé, bịt những phần lộ thịt ra bị gió thổilàm cho nổi da gà vào, dùng sợi dây buộc chặt lại, “Sau khi lên bờ đừng vội cứthế đi ngay, phải xoá sạch dấu vết để lại theo cách mà ta làm lúc trước, khôngđược để lại vết chân, nhớ chưa?”

Việt Tần lắc đầu, miệng vẫn mím chặt, tròng mắt bỗng đỏ hoe.

“Mau đi, cậu ở đây sẽ làm liên luỵ tới ta.” Mi Lâm cau mày,sốt sắng đẩy cậu ta về phía hạ lưu dòng suối.

Nào ngờ thằng bé bỗng nhiên oà lên khóc, không đi, cũngkhông dám lại gần nàng.

Mi Lâm không thể đứng yên nhìn cậu ta khóc, không còn cáchnào khác, thở dài một tiếng, bước đến, ôm lấy cổ thằng bé, rồi cho trán cậu tadựa vào phần vai không bị thương của mình. Dáng người cậu ta nhỏ gầy, vì vậy tưthế này cũng không tỏ ra quái dị.

“Được rồi, a tỉ không phải trách đệ.” Đây là lần đầu tiênnàng thừa nhận cách xưng hô này, Việt Tần nghe thấy, bỗng nhiên khóc càng lớnhơn, đến mức vai nàng cũng bắt đầu rung lên.

Mi Lâm chẳng biết nên khóc hay nên cười, nhưng bỗng cảm thấyxót ruột, cộng thêm cả một thứ cảm khác không thể gọi tên khác, làm cho ngữ khínàng dịu đi.

“Là con gái hay sao mà suốt ngày khóc thế?”

Câu nói này đã có tác dụng, Việt Tần ngay lập tức ngừngkhóc, chỉ nức nở thêm vài tiếng, nhưng như vậy càng làm cậu ta trở lên đángthương hơn.

Mi Lâm thở dài, biết rằng không có lí do xác đáng thì khôngthể thuyết phục cậu ta rời đi, bèn lên tiếng: “Việt Tần, chúng ta bắt buộc phảitách ra, nếu không bị con chim ưng trên đầu kia bắt được, chẳng ai có thể thoátđâu. Đệ đi trước đi, tỷ sẽ đuổi theo sau.”

“Thế a tỉ đi trước, em còn phải kéo người Đại Viêm này.”Không đợi nàng nói hết, Việt Tần đã ngẩng đầu lên, gỡ chiếc mũ màu xanh khi nãynàng làm xuống đội lên đầu nàng.

Mi Lâm lùi về phía sau một bước tránh ra, bực mình nói: “Đệngốc thế này, đợi bọn họ giết đệ xong sẽ tìm đến giết tỉ sao?” Sau đó mỉm cườitrước khi khuôn mặt của thằng bé kịp hiện lên vẻ ấm ức nào: “Đi một mình, a tỉcó rất nhiều cách để không bị bọn họ phát hiện, vả lại tỉ đâu phải người Nam Việt,bị bọn họ bắt đâu có sao.” Nhớ đến sự không nỡ của thằng bé dành cho Mộ Dung CảnhHoà, nàng lại nói tiếp: “Yên tâm, tỉ sẽ không bỏ mặc tên Đại Viêm này, tỉ sẽ chờđến khi bọn họ mang hắn ta trở về rồi mới rời đi, sau đó đến tìm đệ.”

Không đợi cho Việt Tần kịp nghĩ kỹ về mâu thuận giữa câu nóitrước và câu nói sau, nàng đã nhanh chóng tiếp tục: “Sau khi đệ ra khỏi thì tớimột khu thành gần Chiêu Kinh nhất đợi tỉ, chúng ta thi xem ai tới đó trước.”Nói xong liền kéo sợi dây buộc trên cáng tiến về phía con suối bên ngoài khu rừng.

Việt Tần ngẩn người nhìn theo bóng nàng, rất muốn đi theogiúp đỡ, nhưng biết rằng nếu vậy nhất định sẽ khiến nàng tức giận. Khi cậu tacòn đang ngập ngừng lưỡng lự, Mi Lâm chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói vọng đến:“Mau đi đi! Nam tử hán cứ ngập ngừng còn ra thể thống gì!”

Cơ thể Việt Tần rung mạnh, thút thít vài tiếng, đội chiếc mũxanh lên rồi xoay người chạy, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh trở lại, cốgắng men theo bìa ngoài khu rừng cây cối mọc um tùm, để cành lá che đi cơ thểmình. Chỉ có điều vừa chạy vừa khóc, trước mắt mơ hồ, mấy lần liền bị ngã dúi dụi.

Do hai người tách ra, con chim ưng kia lập tức không biết đitheo hướng nào, nên bay lòng vòng hỗn loạn trên bầu trời một lúc lâu, cuối cùngdo bóng dáng của Việt Tần đã biến mất trong tầm nhìn nên bỏ cuộc không đuổitheo nữa, chỉ chằm chặp quan sát hai người đang dừng trên bờ suối.

Mi Lâm ngồi đó, lấy thịt rắn từ trong túi áo ra ăn vài miếng,sau đó uống vài ngụm nước suối, rồi ngắt vài ngọn cỏ thơm cho vào miệng nhai.Nàng cảm thấy mình dường như có thể nghe thấy tiếng quần áo phần phật rẽ gióđang lao về phía này, nhưng cũng biết đó chỉ là ảo giác, thính giác hiện tại củanàng không thể thính nhạy như vậy được.

Không biết do giá lạnh hay nguyên nhân gì khác, sắc mặt MộDung Cảnh Hoà càng trở lên xấu hơn so với ban sáng, xanh xao vàng vọt, làm chongười khác có cảm giác ngay giây tiếp theo hắn sẽ ngừng thở.

Mi Lâm nghĩ ngợi, tiến về phía trước nới lỏng những sợi dâyquấn quanh người hắn và chiếc cáng, nghĩ bụng nếu như hắn ta có tỉnh lại cũngkhông đến mức mất mạng oan uổng vì không thể cử động được. Nàng chẳng có cảmtình với hắn, không có ý cứu, nhưng cũng không hận đến mức muốn hắn ta phải chết.

Không sai, nàng không hề có ý định thực hiện lời hứa với ViệtTần, đợi đến khi bọn họ tìm được hắn rồi mới rời đi, nàng đâu có muốn chết.

Nghĩ đến cơn tức giận toát ra từ đôi mắt của Mục Dã Lạc Mai,nàng bất giác rùng mình, đoán rằng Việt Tần chắc cũng đã lặn xuống suối rồi,nàng liền đứng dậy định chạy về hướng ngược lại.

Nhưng chân vẫn chưa đứng thẳng, cổ chân bỗng thắt lại, bị nắmchặt lấy, làm cho nàng suýt chút nữa thì ngã.

“Mang ta theo cùng.” Giọng nói khàn đục, ngữ điệu khó có thểtừ chối.

Mi Lâm giật thót mình, cúi đầu, bắt gặp ngay đôi mắt sáng quắccủa Mộ Dung Cảnh Hoà.

Không có sự mơ màng khi mới tỉnh dậy, cũng chẳng có cảm giácmê man tửu sắc như lúc bình thường, rất tỉnh táo, tỉnh táo và u sầu, giống nhưmột hồ nước ẩn mình sâu trong núi. Rất nhiều năm sau này Mi Lâm nhớ lại đềunghi hoặc, lúc đó rốt cuộc là vì đôi mắt lặng lẽ mà kiên định của hắn khiếnnàng dao động, hay là vào giây phút đó những âm thanh nàng tưởng tượng khi nãybỗng chốc dừng lại, thậm chí đến tiếng gió thổi cũng chẳng còn.

Nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời, nàng rất nhanh trở về thựctại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tỉnh dậy từ khi nào vậy?” Nàng tuyệt đối không tin hắntỉnh dậy đúng lúc như vậy, vừa vặn khi nàng quyết định bỏ hắn lại chạy trốn mộtmình.

“Tối qua.” Mộ Dung Cảnh Hoà thẳng thắn nói.

Sắc mặt Mi Lâm cứng lại, nghĩ đến việc tối hôm qua ba ngườibọn họ nằm sát cạnh nhau, rồi cộng thêm sự mệt mỏi suốt cả ngày, sắc mặt buồn bựcnhăn lại, định cho hắn một bài học, nhưng lập tức nhớ ra bây giờ không phảilúc, chỉ còn cách nén cơn tức giận xuống, mỉm cười nói: “Nếu Vương gia đã tỉnhlại, Đại Hoàng tử nhất định rất nhanh sẽ đuổi kịp đến đây, tại sao phải làm khótiểu nữ?” Nàng không muốn tự xưng là nô tì nữa, vì lúc này cũng chẳng có gì cầnphải hạ thấp mình.

Nghe đến ba chữ Đại Hoàng tử, lông mày Mộ Dung Cảnh Hoà khẽnhướn lên, không có ý nói nhiều thêm, nhưng không muốn buông tay ra, chỉ đều đềunhắc lại: “Đưa ta đi!”

Mi Lâm không thể tiếp tục đeo nụ cười trên mặt, trừng lênnhìn đôi mắt bình tĩnh mà kiên quyết của hắn, “Vương gia chắc không quên ngàyhôm qua còn muốn lấy mạng ta, hôm nay dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu này?” MụcDã Lạc Mai ép nàng phải chạy vào trong rừng giống như những tù binh kia để làmmục tiêu cho bọn họ truy sát, hắn chẳng một chút do dự lập tức đồng ý, thậm chíkhi nàng khổ sở khẩn cầu, hắn cũng chỉ lo việc làm thế nào để lấy lòng Mục Dã LạcMai, đến nhìn nàng thêm một cái cũng không muốn tốn thời gian. Bây giờ thì sao,hắn ta còn dám ra lệnh cho nàng, thực sự nghĩ rằng là Vương gia thì có thể làmbá chủ thiên hạ sao?

“Ta không muốn lấy mạng nàng.” Mộ Dung Cảnh Hoà cụp mắt xuốngnói, đúng khi Mi Lâm khẽ động lòng, lại nói thêm một câu khiến nàng suýt chút nữathì nôn ra máu: “Nàng sống hay chết có liên can gì tới ta?” Ý của hắn không thểrõ ràng hơn được nữa, đối với hắn, nàng chẳng là cái gì cả, vì thế hắn cũng chẳngcần phải quan tâm tới sự sống chết của nàng.

Hắn giải thích như vậy, Mi Lâm lập tức đã hiểu ra, hắn thu nạpnàng, rồi bỏ rơi nàng trong rừng, dùng nàng lấy lòng người con gái hắn yêu, đềubởi vì hắn chẳng mảy may để ý đến nàng, tất cả chỉ là trùng hợp khi nàng ngẫunhiên trở thành vật trong tầm tay để hắn mặc ý sử dụng, còn về chính con ngườinàng, thực ra từ trước đến nay chưa bao giờ hắn để ý đến sự tồn tại ấy. Đối vớihắn, nàng giống như một thứ đồ vật hơn là một con người đang sống. Mà thứ đồ vậtthì sao có thể nói đến chuyện sống hay chết?

Mi Lâm chưa bao giờ mộng tưởng hắn có ý gì với mình, nhưng vẫnbị câu nói đó làm cho đau nhói. Chỉ vì từ lúc còn ở nơi tối tăm kia, nàng đã bịngười ta đối xử giống như một thứ đồ vật. Nàng cứ tưởng rằng… khi hắn xoa nốtruồi nơi khoé mi mình, trong đôi mắt tràn ngập sự si mê, khi hắn ôm mình đi vàogiấc ngủ, thì trong mắt hắn, nàng ít nhất cũng là một con người. Nhưng thì ra…thì ra…

Nàng khẽ cười khểnh, cố gắng đè nén nỗi buồn và cơn tức giậnđang trào lên, nhấc chân định giật ra khỏi tay hắn, nhưng lại bị những lời tiếptheo làm cho dừng lại.

“Nếu như nàng không đưa ta theo, đừng có nghĩ đến chuyện chạythoát.” Rõ ràng là uy hiếp.

Mi Lâm chẳng mảy may còn chút tiếc nuối nào, rút ra một condao từ bên hông, quỳ xuống chỉ thẳng vào phần yết hầu yếu ớt của hắn: “Khôngthoát nổi… Ngươi có tin rằng ta sẽ giết ngươi trước rồi chặt đứt tay của ngươikhông?”

Mặt Mộ Dung Cảnh Hoà không biến sắc, đến chớp mắt một cáicũng không. “Tin!” Dừng lại một lúc, nhìn thấy con dao trong tay nàng hơi thu lại,hắn cười nói tiếp: “Nàng có tin không, nếu giết ta, nàng và thằng bé kia sẽkhông bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời mọc ngày mai?”

Trên trời truyền đến một tiếng kêu chói tai, Mi Lâm mím chặtmôi, im lặng thu dao lại, biết rằng những lời hắn nói là sự thật. Dù thế nào, hắncũng là một Vương gia,việc có nhận được sự sủng ái của Hoàng đế hay không đềukhông thể phủ nhận điều đó. Một Vương gia chết ở nơi này không rõ nguyên nhân,chỉ sợ sẽ có rất nhiều người khác bị vạ lây.

“Ngươi có thể tự đi không?” Nàng dằn lòng đưa ra quyết định,biết rằng không thể chậm trễ hơn, nếu không có chạy cũng bằng vô ích.

Mộ Dung Cảnh Hoà mỉm cười, không trả lời. Thực tế đã chẳngthể rõ ràng hơn, nếu như hắn có thể đi, tại sao lại phải giả vờ hôn mê suốt nhưvậy.

Mi Lâm bất lực, chỉ đành biết cúi người xuống đỡ hắn dậy, vếtthương buộc qua loa bên vai trái lại một lần nữa rỉ máu, chân phải càng đau đớnhơn, nàng lập tức quỳ sụp xuống đất, Mộ Dung Cảnh Hoà vừa được đỡ dậy cũng mộtlần nữa ngã trở về mặt đất.

“Cho dù nàng có muốn trả thù ta thì cũng không cần vội làmngay lúc này.” Một thoáng đau đớn hiện trên khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Hoà, lời nóira miệng lại mang ý trào phúng mỉa mai.

Mi Lâm đầu cúi thấp, im lặng chờ đợi cho đau đớn qua đi rồimới ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Những vết thương trên người ta lúcnày đều do người con gái của ngươi gây ra, có biết không?”

Thấy nàng nhắc đến Mục Dã Lạc Mai, sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hoàkhẽ trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng đi rất nhiều: “Tính cách nàng ấy cương trực,không để một hạt bụi nào trong mắt, tha mạng cho nàng đã là rất may mắn rồi,nàng còn không hài lòng cái gì?”

Mi Lâm bật cười thành tiếng, nghĩ đến Mục Dã Lạc Mai đã thảcho mình thoát như thế nào, bất giác phản ứng lại nói: “Chẳng lẽ ta phải cảmkích nàng ta?” Nói xong, chợt thấy trên khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Hoà hiện lên vẻtức giận, không đợi cho hắn nói ra những lời nói khó nghe hơn, liền chuyển ngaychủ đề: “Vấn đề lúc này là, đừng nói ta không thể nào kéo được ngươi, cho dù cókéo được, cũng sẽ rất nhanh bị đuổi kịp.” Nàng nói ra sự thật, nhưng cũng khôngnhịn được chêm vào một câu buồn bã: “Theo ta thì người con gái của ngươi cũng sẽđuổi đến đây, nàng ấy ắt sẽ đưa ngươi trở về một cách an toàn, sao ngươi phảibám lấy ta không buông?”

“Bản Vương thích thế!” Mộ Dung Cảnh Hoà ý thức được tìnhhình trước mắt, cũng không muốn nhắc thêm về chuyện của Mục Dã Lạc Mai, trầm giọngnói: “Không còn kịp nữa rồi…”

Khi cận vệ của Mộ Dung Huyền Liệt tìm kiếm ở gần đó sắp đuổitới nơi con chim ưng chỉ thị, nhìn thấy không xa một bóng người đứng phía rừngdây leo, trên người mặc bộ quần áo của Mộ Dung Cảnh Hoà, chẳng buồn nghĩ ngợi,giương cung lên bắn liền hai mũi tên.

Khi Mộ Dung Huyền Liệt và Mục Dã Lạc Mai đuổi tới, tên thị vệkia đang lễ phép đứng sang một bên, sắc mặt không được tốt cho lắm, còn ngườimà bọn họ khổ sở tìm kiếm suốt một đêm là Mộ Dung Cảnh Hoà đang lười nhác nằm gốiđầu trong lòng mỹ nhân trên một tảng đá lớn bằng phẳng bên cạnh dòng suối.

Trên tảng đá trải một chiếc áo mỏng, hai người nửa nằm nửa tựa,trên người đều chỉ mặc bộ quần áo ngủ màu trắng, một người quần áo hơi phanhra,một người tóc tai rối bời, chẳng cần nghĩ cũng biết trước khi bọn họ đến nơinày đã xảy ra chuyện gì. Bên cạnh tảng đá, nước suối chảy róc rách, những bônghoa cúc dại khoe sắc, mỹ nhân chỉ khoác trên mình bộ áo màu trắng bên trên cònlốm đốm những vệt máu, trong khung cảnh lãng mạn thấp thoáng nét mị hoặc.

Mặt Mục Dã Lạc Mai sầm lại.

“Hoàng huynh, sao hai người lại đến đây?” Nhìn thấy bọn họ,Mộ Dung Cảnh Hoà cũng chẳng buồn ngồi dậy, nói với giọng chẳng hào hứng lắm.

Mộ Dung Huyền Liệt liếc về phía tên thị vệ đứng bên cạnh thầnsắc lúc này đang lo lắng, trong lòng bỗng thấy kì lạ, bất giác chăm chú để ý kỹthái độ chẳng vui vẻ gì lắm của Mộ Dung Cảnh Hoà, định khai thác điều gì đó từhắn ta.

“Cảnh Hoà, đệ đúng là chẳng ra làm sao, có biết là bọn ta đãtìm đệ rất khổ sở hay không?” Hắn hơi nhíu mày, sắc mặt hiện lên sự bất mãn, bộdạng giống như huynh trưởng dạy dỗ tiểu đệ.

“Bọn huynh tìm ta làm gì?” Nghe xong, ánh mắt Mộ Dung CảnhHoà toát lên vẻ ngạc nhiên, nói xong liền khẽ quay sang nhìn Mi Lâm, nàng lập tứchiểu ý cúi đầu khẽ hôn lên mặt, sau đó dụi dụi âu yếm vào trán hắn. Hắn hơi ngẩngđầu lên, thần sắc ung dung âu yếm, nói với Mộ Dung Huyền Liệt: “Ta và ái thiếpcùng ngoạn thưởng sắc thu nơi này, ngoạn thưởng xong sẽ tự khắc trở về. Chẳng lẽHoàng huynh cho rằng Cảnh ta rời bỏ quân binh năm năm sẽ vô dụng đến mức bảnthân cũng không thể tự bảo vệ nữa?” Nói đến đây, hắn bất ngờ bật cười, anh mắtnhư chớp giật quét về phía một cận vệ, lạnh lùng nói: “Vì thế nên mới ra lệnhcho thị vệ bắn hai mũi tên tới để thử thân thủ của ta?”

Sắc mặt Mộ Dung Huyền Liệt lập tức thay đổi, trừng mắt lênnhìn thị vệ kia, tức giận nói: “Ngươi thật to gan!”

Tên thị vệ lập tức quỳ sụp về phía trước: “Điện hạ tha mạng,khi đó gió thổi, bỉ chức chỉ nghĩ có mãnh thú chạy qua, không hề có ý mạo phạmKinh Bắc Vương gia.” Ngữ khí của hắn ta bình tĩnh, không hề có một chút gì sợhãi.

Chưa đợi cho Mộ Dung Huyền Liệt có phản ứng gì, Mộ Dung CảnhHoà đã cười đáp: “Nếu như đến người và thú cũng không phân biệt được, giữ bênmình những thị vệ thế này, sự an nguy của huynh quả thực khiến người khác lo lắng.”

Những lời của hắn vừa nói ra, sắc mặt tên thị vệ kia vốn dĩchẳng hề có chút sợ hãi lúc này lập tức xám ngắt, cơ thể đang quỳ bắt đầu âm thầmrun lên, dập đầu lia lịa: “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội…”

Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Huyền Liệt thoáng hiện nét lạnhlùng, nhưng ngay sau đó được thay thế bằng một nụ cười, “Nếu tên nô tài khôngcó mắt này đã mạo phạm Tam đệ, làm huynh như ta chắc chắn không thể tha thứ.” Dừnglại một lúc, hắn nói tiếp: “Trong núi có mưa thu rơi, ẩm ướt lạnh giá, khôngthích hợp để ở lại lâu, chúng ta tốt nhất nên quay về thôi.”

Mộ Dung Cảnh Hoà giống như được mỹ nhân trong lòng phục vụthoải mái, nhắm hờ mắt lại, một lúc sau mới lười nhác ngồi thẳng dậy dưới sựdìu đỡ của mỹ nhân, nhưng vẫn tựa vào nàng như người không xương, khẽ đưa mắt vềphía Mộ Dung Huyền Liệt gần như không thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặtkia.

“Huynh trưởng cứ về trước đi, Cảnh và ái thiếp vẫn chưa tậnhưởng hết lạc thú, thật…”

“Đủ rồi! Mộ Dung Cảnh Hoà, chàng còn muốn dày vò thế nào nữađây?” Mục Dã Lạc Mai vẫn im lặng cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, tức tốinói, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận và sự mất kiên nhẫn.

Dường như mãi đến lúc này Mộ Dung Cảnh Hoà mới chú ý đến sựcó mặt của Mục Dã Lạc Mai, đôi mắt tràn ngập tửu sắc từ từ hướng về phía nàngta, định thần một lúc, thần sắc càng lúc càng trở nên lạnh lùng, “Ngươi lấythân phận gì mà dám nói với bản vương như vậy?”

Lời vừa dứt, không chỉ có Mục Dã Lạc Mai và Mộ Dung Huyền Liệt,thậm chí đến Mi Lâm cũng bất giác ngẩn ngơ. Sau đó lại nghe thấy hắn nói tiếp:“Ngươi làm bị thương ái thiếp của bản vương, bản vương còn chưa tính sổ, ai chophép ngươi hỗn láo ở đây?”

“Mộ Dung Cảnh Hoà, chàng, chàng…” Mục Dã Lạc Mai trước giờluôn được Mộ Dung Cảnh Hoà dung túng yêu chiều, giờ thái độ của hắn thay đổi bấtngờ như vậy khiến cho nàng ta tức tối không thể tin nổi, nhất thời không biếtnên phản ứng ra sao.

“Tên huý của bản vương ngươi có thể gọi được sao?” Mộ Dung CảnhHoà ngắt lời nàng ta, ánh mắt hiện lên thần sắc căm ghét, “Những người con gáivừa vô vị vừa cao ngạo như ngươi, bản vương chẳng qua cũng chỉ muốn chơi bời,ngươi lại nghĩ bản thân mình ghê gớm lắm sao? Còn dám làm bị thương người phụ nữcủa bản vương…”

Mục Dã Lạc Mai tức tối đến mức mặt xanh ngắt lại, nói liềnvài tiếng “được”, rồi quay đầu rời đi.

Mộ Dung Huyền Liệt gọi lớn mấy tiếng phía sau, thấy người đãđi xa, bất giác quay đầu lại trách móc: “Cảnh Hoà, lần này đệ quá đáng rồi đấy!”Nói xong, cũng quay người rời đi. Đi được vài bước, lại dừng lại, nói với mộttên thị vệ khác theo phía sau, ra lệnh: “Ngươi ở lại đây bảo vệ Kinh Bắc Vươnggia, nếu như có gì bất ổn, lấy đầu ra đền tội.”

Nhìn hắn ta biến mất trong khu rừng, Mi Lâm mới cảm thấy MộDung Cảnh Hoà nãy giờ nắm chặt lấy nàng lúc này mới khẽ thả lỏng, từng cơn nhóitruyền đến từ lòng bàn tay khiến nàng nhíu mày khó hiểu. Nếu như thực sự đau đớnnhư vậy, tại sao hắn lại phải nói như thế? Để cho Mục Dã Lạc Mai biết được sựthật chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Chưa để cho nàng kịp nghĩ thêm, Mộ Dung Cảnh Hoà xoay đầu,môi vừa lúc chạm lên cổ nàng. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai người giống sắpsửa thân mật, tên thị vệ ở lại đã học được bài học từ tên thị vệ trước, vội vãquay mặt đi, bước đến một chỗ cách xa nơi đó.

“Mau giải quyết hắn ta đi.” Mộ Dung Cảnh Hoà nói thầm, ánh mắtkhông hề che giấu sự tàn nhẫn.

Mi Lâm gật đầu, nàng hiển nhiên hiểu tên thị vệ này Mộ DungHuyền Liệt giữ lại để giám sát bọn họ, bọn họ chỉ cần sơ ý một chút chắc chắn sốphận sẽ thê thảm như bộ quần áo kia của Mộ Dung Cảnh Hoà, bị mấy mũi tên liền cắmlên. Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn về phía bộ quần áo vắt trên cành cây kia,hai mũi tên cắm sâu trong đó bị gió thổi qua nhưng chẳng hề lay động, có thể thấylực của người bắn tên mạnh đến mức nào.

Nghĩ vậy, nàng khẽ đặt Mộ Dung Cảnh Hoà nằm xuống tảng đá,chú ý tạo ra tư thế thoải mái, sau đó đứng dậy tiến về phía tên thị vệ.

Trước khi người của Mộ Dung Huyền Liệt đến, theo sự chỉ điểmcủa Mộ Dung Cảnh Hoà, Mi Lâm đã tạo những chiếc bẫy trong một mảng rừng cạnhkhu vực bọn họ dừng chân để đề phòng. Đương nhiên muốn dùng cách bố trí đơn giảnnày để đối phó với cả đám cận vệ của Mộ Dung Huyền Liệt quả thật là không tưởng,nhưng chỉ đối phó với một tên thị vệ duy nhất thì đã quá đủ.

Khi Mi Lâm nhìn thấy tên thị vệ quả nhiên giẫm lên chiếc bẫyrồi bị những sợi dây leo quấn quanh treo ngược lên không trung, sự phòng bị đốivới Mộ Dung Cảnh Hoà càng trở lên sâu sắc hơn. Nếu như không phải lúc này tínhmạng của hai người đang phụ thuộc vào nhau, e rằng nàng đã nhân cơ hội này chạytrốn đi từ lâu.

Cô rút con dao ra tiến về phía tên thị vệ.

Những sợi dây leo quấn vào nhau, người đó bị treo không caolắm, phần đầu cũng chỉ chạm đến vai Mi Lâm. Nhưng vì chân tay đều bị dây leo quấnchặt lại, trên mặt đất còn bố trí rất nhiều cọc gỗ nhọn hoắt, nên không dámdùng nội lực làm đứt những đoạn dây quấn quanh người.

Cách đó không xa, vài đốm lửa vẫn đang bập bùng cháy, đó lànhững đốm lửa Mi Lâm dùng chiếc đánh lửa lấy từ người hắn ta đốt lên, sau đó hắncòn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị một trận thế cổ quái bao chặt lấy,giãy giụa hoảng loạn.

Mi Lâm đặt con dao lên phần cổ họng, vì cả người bị treo ngượclên mà càng hiện ra rõ hơn của hắn, hắn cảm thấy mình mất mạng thật oan uổng,nhưng dường như cũng chẳng oan uổng cho lắm.

Chẳng ngờ Mi Lâm dừng lại một lúc, sau đó quay người bước đi,để hắn lại một mình ngập trong làn khói mịt mù, bị gió thổi lắc lư qua lại.

Mi Lâm dập tắt đốm lửa, lấy bộ quần áo bị mũi tên cắm vào tạonên hai lỗ thủng từ trên cây xuống rồi trở về bên cạnh Mộ Dung Cảnh Hoà, vứtlên người hắn, sau đó quay người kéo chiếc cáng giấu trong bụi cỏ ra, dìu MộDung Cảnh Hoà nằm lên, rồi mặc quần áo của mình vào.

“Tại sao không giết hắn ta?” Mộ Dung Cảnh Hoà hỏi, hắn nghĩrằng nàng rất độc ác.

“Ta thích vậy.” Mi Lâm chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái,thắt chặt dây lưng, cúi người kéo chiếc cáng.

Mộ Dung Cảnh Hoà khựng lại, bỗng nhiên nhớ ra những lời mìnhvừa nói nàng đã trả lời rất nhanh.

Mi Lâm thử dùng lực một chút, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời,chắc chắn rằng con chim ưng không còn ở đó nữa, rồi mới đặt sợi dây lên bên vaikhông bị thương của mình, sau đó lấy hết sức kéo men về phía dòng suối. Nàngkhông cho rằng mình là một người dễ mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắttên thị vệ kia toát lên vẻ hoảng sợ bất lực và thần sắc chấp nhận số mệnh, bỗngnhiên nàng không muốn xuống tay. Dù sao người đó cũng không gây cho họ nguy hiểmgì, tại sao nàng lại bắt buộc phải giết?

Mi Lâm cố gắng nếu không có chuyện gì bắt buộc sẽ không nóichuyện với Mộ Dung Cảnh Hoà. Với con người này, trong lòng nàng lúc nào cũng cómột nỗi sợ hãi khó tả, lý do thì rất nhiều, nàng chẳng muốn nghĩ đến. Còn về MộDung Cảnh Hoà rõ ràng cũng không có tâm trí để nói chuyện, vì thế trên suốt đườngđi hai người đều tự ngầm hiểu với nhau không ai nói câu nào, mãi cho tới khimàn đêm buông xuống.

Mi Lâm bới được một chiếc động đủ lớn cho hai người nằm từ mộtđám cây cỏ rậm rạp um tùm, sau đó dùng chiếc đánh lửa lấy từ tên thị vệ kia đốtmột đống lửa nhỏ trước cửa ra vào.

Trong đám dây leo đó còn mọc cả những loại sơn dược, nàng tiệntay đào lên hai đoạn rễ thô ráp, vùi trong đống than, rồi lấy số thịt rắn còn lạitrên người ra dùng dao xiên, nướng trên ngọn lửa.

Nhìn thấy vũ khí quý giá của mình bị đốt như vậy, Mộ Dung CảnhHoà có phần bực bội.

“Đồ ngốc, nàng không biết rằng đốt như thế sẽ làm nó chảy rasao?”

Mi Lâm không để ý đến hắn, đem những miếng thịt rắn đã nướngchín đặt lên một phiến đá, rồi lại xiên hai ba miếng nữa vào nướng tiếp.

Ngoại trừ Viêm Đế và Mục Dã Lạc Mai, trước đây hắn chưa từngbị ai xem thường như vậy, cộng với việc nguy hiểm cũng đã qua, cuối cùng MộDung Cảnh Hoà không chịu nổi tức giận, quát: “Tiện tì vô lễ, nàng quên thân phậncủa mình rồi sao?”

Nghe thấy vậy, Mi Lâm cảm thấy huyệt thái dương như rung lênmột trận, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, thấysắc mặt thịnh nộ của hắn, nhất thời không biết hắn đang cố tỏ ra hay tức giậnthực sự. Nhưng dù cho thế nào, nàng cũng chẳng cần phải tỏ ra thấp cổ bé họng vớihắn nữa.

“Này, từ bây giờ trở đi tốt nhất ngươi nên học cách ngậm chặtmiệng lại.” Nàng cảnh cáo, ánh mắt không mấy thiện cảm. Dù không có động tháiuy hiếp nào, nhưng lại khiến cho người khác biết rằng nàng không hề nói đùa.

Nếu Mộ Dung Cảnh Hoà có thể cử động, e rằng đã tung một cướcvề phía đó, nhưng lúc này hắn lại chẳng thể nhúc nhích, chỉ đành trừng mắt lênnhìn người con gái đó ngoảnh lại chỗ cũ tiếp tục nướng thịt rắn, hằn học nói:“Tiện tì, sẽ có một ngày bản vương khiến nàng phải trả giá vì những lời đã nóihôm nay.”

Mi Lâm ngáp một tiếng, xiên miếng thịt rắn đã nướng xong chovào miệng, vừa nhai vừa nói: “Đợi đến lúc đó rồi tính tiếp. Đại Vương gia ngàibây giờ chỉ là một phế nhân, ăn ngủ vệ sinh đều phải dựa vào bản cô nương, tốthơn nên nghĩ đến chuyện làm thế nào lấy lòng ta để cuộc sống của ngươi trở nênthoải mái hơn một chút thì sẽ thực tế hơn đấy.” Cho dù không có muối, thịt rắnnướng nóng hổi cũng rất hấp dẫn, đối với người đã hai ngày nay chưa có món nóngnào vào bụng quả là một sự hưởng thụ lớn. Ăn liền hai miếng, nàng mới làm nhưnhớ ra còn có một người khác, liền nhặt một miếng thịt lên nhét vào miệng ngườiđàn ông kia, đồng thời nhét luôn những lời hắn ta đang định nói trở lại chỗ cũ.

Mộ Dung Cảnh Hoà đói một ngày một đêm, tuy rằng cực kỳ bấtmãn với thái độ của Mi Lâm, nhưng không hề từ chối món ăn trong miệng, nhaithêm vài lần rồi mới nuốt xuống, chẳng hề tỏ ra khách sáo: “Muốn nữa.”

Mi Lâm cũng chẳng muốn dày vò thêm, vừa nướng vừa đút cho hắn,vừa tự mình ăn. Chỉ có điều cứ nướng vài miếng một quả thật quá sốt ruột, cuốicùng nàng vót nhọn một cành cây, róc sạch lớp vỏ ngoài, xiên những miếng thịt rắnlên trên rồi nướng cả.

Tạm thời không có gì để ăn, cơn đói vừa bị gợi lại của MộDung Cảnh Hoà lúc này liên tục gào thét, hắn nhìn chằm chặp cô gái đang nướngthịt một lời chẳng nói kia, chịu không nổi lên tiếng giục: “Nô tài ngu dốt, lềmề vậy! Nàng bỏ đói bản vương phải không?”

Mi Lâm trước nay chưa bao giờ thấy con người này nói nhiềunhư vậy, tự nhiên có cảm giác phiền phức, cầm một xiên thịt rắn vẫn còn chưa nướngkỹ định nhét vào mồm hắn. Mộ Dung Cảnh Hoà bị một phen giật mình, vội vàng quaymặt đi, tức tối nói: “Thứ chưa chín nàng cũng dám cho bản vương ăn sao?”

Mi Lâm tức điên, thu xiên thịt lại tiếp tục nướng, “Ngươicòn lảm nhảm thì khỏi ăn.” Nếu như không phải trước đây đã từng lĩnh giáo thủđoạn của hắn, e rằng nàng sẽ thực sự nghĩ rằng đây chỉ là một tên công tử bộtthất học bất tài suốt ngày chỉ biết hưởng thụ.

Mộ Dung Cảnh Hoà nghe vậy bất giác trợn tròn mắt lên, nhưngthấy nàng có vẻ nghiêm túc, chỉ sợ nói được làm được, nghĩ đến cái bụng củamình, cuối cùng cố nhẫn nhịn.

Bầu không khí bỗng nhiên trở về với sự im lặng, chỉ nghe thấytiếng lách tách từ phần thịt nướng cùng với tiếng côn trùng đêm thỉnh thoảngphát ra.

Mi Lâm bất chợt cảm thấy rất sảng khoái, kể từ khi rời khỏinơi u ám kia đến nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tự do, nhẹ nhõmrũ bỏ tất cả, nào là nhiệm vụ, nào là thuốc giải, đã tới nước này rồi, tất cảnhững băn khoăn lia đều trở nên thừa thãi.

Khi mùi thịt nướng trở nên đậm hơn, nàng bỗng nhớ ra Mộ DungCảnh Hoà không thể nào không nhận thấy thái độ của nàng đã khác hẳn so với khicòn ở trong vương phủ, nhưng lại chẳng hề hỏi một câu nào, trong lòng bất giácdậy lên một cảm giác kỳ quái. Chẳng lẽ hắn thực sự xem thường mình đến mức mộtsự thay đổi lớn như vậy cũng không phát hiện ra, hay còn vì lí do gì khác nữa?

“Sao ngươi lại biến thành thế này?” Nàng mở lời, nhưng vấn đềđưa ra không phải là điều trogn lòng đang thắc mắc.

Mộ Dung Cảnh Hoà có lẽ vẫn đang tức giận, nghe thấy nàng hỏiliền nhắm mắt lại, không để ý đến.

Mi Lâm mỉm cười, cũng chẳng quan tâm cho lắm, nghĩ một lúc,bất ngờ đứng dậy lục lọi một lượt khắp người hắn. Mộ Dung Cảnh Hoà giật nảymình, trừng mắt hỏi: “Nàng định làm gì?”

Mi Lâm không trả lời ngay, lục lọi hồi lâu, ngoại trừ một miếngngọc ra chẳng mò được thứ gì. Nàng bực mình thu tay lại, nhưng cũng chẳng cầmmiếng ngọc, cái thứ chỉ cần nhìn đã biết không nên động đến, tức tối trách móc:“Trên người ngươi chẳng đem theo bất cứ thứ gì sao?” Nàng mới ở trong phủ cóvài ngày, đến lương tháng còn chưa được cầm, lần này ra khỏi núi biết làm thếnào?

Sự tôn nghiêm bị một người mình chỉ coi như tiện nữ mạo phạmhết lần này đến lần khác, Mộ Dung Cảnh Hoà tức giận, hận không thể ngất đi được,nghiến răng kèn kẹt nói: “Bản vương mang theo thứ gì, không mang theo thứ gì, đếnlượt kẻ nô tài như ngươi được hỏi sao?”

Nghe vậy, Mi Lâm nhướn mày, cười đáp: “Ta nghĩ cần phải nóicho ngươi biết, trước khi ngươi có thể tự mình đi lại, cho dù có muốn hay khôngđều sẽ cần đến ta, ta đi đâu ngươi sẽ phải theo đấy.” Nàng không hề tin rằng, đợiđến khi hắn trở về một cách an toàn sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình. Mặt khác, MộDung Huyền Liệt sau khi chờ lâu ắt sẽ tiếp tục cho người đi tìm bọn họ, có hắnbên cạnh, ít nhiều nàng cũng có được sự bảo đảm, nếu không cả trăm cái mạngcũng chẳng đủ cho bọn họ truy sát.

Thịt rắn đã nướng chín, phủ lên một lớp màu vàng nhàn nhạt,nàng thu tay lại, phân số thịt thành hai phần, sau đấy cho một phần đặt lên mộtphiến lá. Vừa làm những việc đó, nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt không đượctốt lắm của Mộ Dung Cảnh Hoà, tiếp tục nói: “Ta nghĩ ngươi nên hiểu rõ, sau nàychúng ta phải sống nương tựa vào nhau, ta ăn thịt ngươi ăn thịt, ta ăn đườngngươi cũng ăn đường. Nếu như không có gì để ăn, người chết trước chắc chắn làngươi. Vì thế, trên người ngươi có mang theo bạc hoặc những thứ có thể đổi lấybạc được hay không có liên quan rất lớn đến bản thân ngươi đấy.”

“Đương nhiên, ta cũng chẳng quan tâm đến việc ngươi gọi talà tiện nô tài, nếu việc đó làm ngươi thích thú.” Nói xong, nàng dùng những chiếcque vừa xiên thịt khi nãy làm thành hai chiếc đũa, rồi gắp những miếng thịt rắntrong phần đặt trên phiến lá khi nãy bắt đầu đút cho người đàn ông đang tức tốiđến mức lông mi cau chặt lại kia. Nhìn khuôn mặt hắn ta như muốn từ chối, nhưngsau một hồi do dự vẫn cũng mở miệng, ngoan ngoãn ăn từng miếng, nàng lại nóithêm một câu: “Nhưng ngươi cũng đừng hi vọng rằng tiện nô tài như ta sẽ bỏ mộtsố tiền lớn mời đại phu về chữa trị cho mình.” Nàng chẳng đời nào đi làm việc tựđào hố chôn mình đó.

Không biết có phải do đã quá tức giận không, Mộ Dung CảnhHoà bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, lặng lẽ ăn hết phần thịt dành cho mình, sauđó nhắm mắt dưỡng thần, làm cho người khác bất ngờ có một cảm giác rất khó đoánbiết. Mãi đến khi Mi Lâm bới số thuốc vùi trong đống tro ra, bóc lớp vỏ đen bênngoài đi, định đút cho hắn ăn tiếp, hắn đã tựa vào những sợi dây leo chằng chịtphía sau ngủ từ bao giờ.

Mi Lâm đã nói hết những gì cần nói, cảm thấy rất thoải mái,thêm một ít củi vào đống lửa, sau khi chắc chắn nó không bén vào đám cỏ và dâyleo xung quanh, nàng cũng tựa ra phía sau thả lỏng người.

Khi hơi thở nàng đã dần trở nên sâu hơn, Mộ Dung Cảnh Hoà chợtmở mắt, nhìn nàng như suy nghĩ điều gì, sau đó mới quay sang phía đống lửa đangcháy không lớn lắm. Ngọn lửa nhảy múa ánh vào trong đôi mắt u ám, khiến hắn bấtgiác nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa qua, cùng với Mục Dã LạcMai, người đã bị hắn làm cho tức tối bỏ đi.

Rốt cuộc, nàng có tham dự vào âm mưu này hay không?

Câu hỏi đó, hắn chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thể chịu nổi,nếu như điều đó là sự thật, hắn chỉ sợ mình sẽ gây ra những chuyện mà chính bảnthân cũng chẳng thể nghĩ tới.

Trước khi nhận ra tính cách thực sự của Mi Lâm, Mộ Dung CảnhHoà đang nảy sinh những nghi hoặc về việc một ngày trước đây Mục Dã Lạc Maicông kích ép hắn phải tham gia luyện tập một cách khó hiểu, việc này mơ hồ làmlòng hắn nhói đau. Đương nhiên, sự hoài nghi đó đã dần tan biến sau khi thấythái độ của nàng với Mi Lâm. Hắn tin tưởng rằng vì bị Mi Lâm làm cho tức giận đếnmất hết lí trí, cảm thấy ấm ức nên Mục Dã Lạc Mai mới tìm mình để trút cơn giận.

Tình hình trước mắt đó là, cho dù vì nguyên nhân gì, hắn đềuvì nó mà phải chịu một sự thiệt thòi lớn.

Kể từ năm năm trước, hắn rất ít động thủ với người khác, nếucó cũng chỉ là những màn không cần dùng nhiều đến thể lực, ví dụ như săn bắn.Người đời đều nói hắn bị tước đoạt binh quyền nên không thể đứng dậy sau cú sốcđó, nhưng không hề biết rằng thực ra hắn thiếu chút nữa bị thích khách hànhthích, sau đó phải cố gắng lắm mới giấu được mọi người để vượt qua lần đó,nhưng cũng để lại di chứng, kinh mạch trở nên rất yếu.

Thế tấn công của Mục Dã Lạc Mai càng lúc càng mạnh mẽ, khônghề lưu tình, khiến hắn có cơ hội để từ chối cũng chẳng có, chỉ đành biết miễncưỡng tiếp chiêu. Nếu như lúc bình thường, hắn có thể sẽ tìm mọi cách để nhânnhượng, nhưng trong tình huống này đối với hắn nguy hiểm vạn phần, hiển nhiên sẽmong sao kết thúc càng sớm càng tốt, vì thế ra tay rất mạnh, hi vọng có thể khiếncho Mục Dã Lạc Mai tự động bỏ cuộc.

Nhưng đáng tiếc không phải vậy, hắn quên mất rằng tính cáchcủa Mục Dã Lạc Mai rất kiên cường, lại trọng thể diện, ép cho nàng ta tự nguyệndừng lại cũng đồng nghĩa với việc tự nhận mình kém cỏi yếu ớt, đây là việckhông bao giờ có thể xảy ra. Vì vậy, cuối cùng hắn bắt buộc phải nghiến răng chịucủa nàng một chưởng, trận giao chiến giữa hai người mới dừng lại. Sau đó, sựnhường nhịn của hắn đã bị nàng ta phát hiện, liền tức giận đùng đùng bỏ đi.

Hắn đương nhiên sẽ không đuổi theo lấy lòng đền tội như trướcđây, khí huyết hỗn loạn cùng với kinh mạch như muốn đứt ra khiến cho hắn ngồitrên ngựa cũng còn khó khăn, vào thời khắc đó, hắn biết rằng mình không thểquay về, không thể để cho Mộ Dung Huyền Liệt luôn săm soi để ý mình nhìn ra bấtcứ manh mối nào. Vì vậy hắn nhân cơ hội đó thể hiện thái độ tức giận, nói với MộDung Huyền Liệt rằng muốn tiếp tục đi săn, rồi thúc ngựa lao về phía rừng sâu.Sau khi đã đi được rất xa, hắn thậm chí vẫn còn cảm nhận được đôi mắt tựa chimưng đó của Mộ Dung Huyền Liệt vẫn đang theo dõi mình, giống như một con kền kềnđang khát mồi vậy.

Hắn ngồi thẳng lưng lên, hi vọng trong lúc cưỡi ngựa có thểhồi phục phần nào nguyên khí, điều hoà lại kinh mạch. Chỉ có điều sáng nay khihắn biết Mộ Dung Huyền Liệt cũng rất háo hức tham gia lần săn bắn này, những dựcảm không tốt mà hắn nghĩ tới đã trở thành sự thật, trong bóng tối sau khi mànđêm phủ bóng xuống khu rừng, hắn bị mai phục.

Phụ hoàng đã từng ra lệnh cấm hắn mặc áo giáp cũng như thamgia bất cứ hành động quân sự nào, lần này bỗng dưng phá lệ, khiến hắn không thểkhông có sự phòng bị.

May là tấn công hắn chỉ có hai tên, thăm dò và truy sát. Hắnbiết rằng chuyện mình bị hành thích để lại di chứng đã bị những kẻ có dã tâmnghe được phong thanh, đang muốn tìm cơ hội chứng thực. Nhưng trước khi việc đóđược phơi bày, bọn họ vẫn dè chừng hắn, không dám làm quá.

Trong tình cảnh ấy, hắn buộc phải nắm lấy nhược điểm này, biếtchắc kinh mạch sẽ bị tổn thương nặng nề như lúc trước, nhưng vẫn sử dụng cựcchiêu, tung một quyền hạ gục hai kẻ kia. Sau đó khí huyết dội ngược trở lại, hắnngã xuống từ trên lưng con ngựa bị làm cho kinh động đến hoảng loạn, tỉnh lạiđã nằm bên cạnh Mi Lâm.

Trong những lần nói chuyện của hai người, hắn phán đoán đượcMi Lâm tuy không phải Bồ Tát, nhưng rất dễ mủi lòng, thằng bé kia càng không cầnphải nói, vì thế cứ giả vờ hôn mê như vậy, để bọn họ đưa mình ra khỏi núi.

Đối với hắn, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt để rời khỏiChiêu Kinh. Tuy cái giá phải trả rất đắt, thậm chí con đường phía trước rất khóđoán, nhưng hoàn toàn xứng đáng.

Hành trình ra khỏi núi không hề thuận lợi, có những chỗ chiếccáng không thể qua, Mi Lâm chỉ còn cách vừa đẩy vừa đỡ mới đưa được Mộ Dung CảnhHoà theo, chiếc cáng cuối cùng đành phải bỏ lại .

Nhưng cho dù có khó khăn thế nào, đúng vào lúc con chim ưngcủa Mộ Dung Huyền Liệt xuất hiện trên bầu trời một lần nữa, bọn họ cũng đến đượcbìa rừng, tất cả thời gian mất tròn 5 ngày.

Nhưng, khi nhìn thấy một quân doanh đóng phía ngoài bìa rừng,bọn họ lại bắt buộc phải quay trở về.

“Đó là Lô thành quân.” Mộ Dung Cảnh Hoà nhắm mắt lại nói.Tuy không nhiều, nhưng Mi Lâm cũng đại khái đoán được đó chắc hẳn là do Viêm Đếhạ chỉ phong toả Chung Sơn, nếu không ai còn dám tự mình điều động quân đội nhưvậy. Từ đó có thể thấy, những con đường ra khác cũng đã bị chặn.

Chặn núi mà không đi tìm, Phụ hoàng, người phòng con chặt chẽquá! Khoé miệng Mộ Dung Cảnh Hoà khẽ nhếch lên khổ sở, rồi lập tức được thay thếbằng sự kiên định.

Mi Lâm không hiểu lắm về cuộc chiến chốn cung đình, nhưngcũng biết cứ như vậy mà đi ra tuyệt đối không thể được, đành âm thầm kéo MộDung Cảnh Hoà trú lại một chỗ. Mộ Dung Cảnh Hoà không phản đối, chắc hẳn cũngcó suy nghĩ giống như nàng.

“Làm thế nào bây giờ?” Hai người ẩn mình vào một khe hở giữahai tảng đá, Mi Lâm hỏi.

“Nếu một thời gian nữa ta không trở về, bọn họ nhất định sẽlập tức san bằng ngọn núi này để đi tìm, không thể ở lại trong núi lâu.” MộDung Cảnh Hoà lạnh lùng nói.

Lông mày Mi Lâm hơi nhíu lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cóthể đưa ngươi ra bên ngoài rừng, nhưng ta sẽ không ra.” Có Mục Dã Lạc Mai ở đó,nàng bây giờ chỉ e đã trở thành một phạm nhân bị truy nã, sao có thể tự chuivào rọ.

Mộ Dung Cảnh Hoà nghe xong, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhưkhông bao giờ ngủ đủ giấc lập tức trợn tròn lên, “Nàng dám!” Sau vài ngày sửa đổi,cuối cùng hắn cũng bỏ được thói quen mở miệng ra lại gọi nàng là “Tiện nô tài”.

“Ta nghĩ có thể thử.” Mi Lâm không nhịn được bật cười.

Mộ Dung Cảnh Hoà im lặng, sau đó ngón tay khẽ cử động, rồitúm lấy ống chân lúc này đang đặt cạnh mình của nàng, giống như lặp lại cảnh tượngcủa ngày hôm đó, nhưng hắn ta chẳng nói gì thêm.

Mi Lâm lập tức không thể tức giận nổi.

“Ta nhớ Chung Sơn có một truyền thuyết.” Mộ Dung Cảnh Hoàlúc này mới từ từ lên tiếng, khuôn mặt nghĩ ngợi như đang cố nhớ lại, “Kể rằng đãtừng có một người bị lạc đường trong Chung Sơn, đến một vách núi, đi qua váchnúi đó không ngờ lại đến địa giới An Dương.”

“An Dương?” Mi Lâm ngẩn ra một lúc, sau đó lắc đầu, cảm thấytruyền thuyết đó thật nhảm nhí, An Dương cách nơi này hơn hai trăm dặm, xe ngựađi cũng còn phải mất vài ngày, đi qua một vách núi sao có thể đến được đó.

“Không phải là không thể…” Mộ Dung Cảnh Hoà nhìn khuôn mặtnghi ngờ của Mi Lâm, thấp giọng nói. Nàng đâu biết rằng, để có thể thoát khỏicái nhà tù Chiêu Kinh ấy, mấy năm nay hắn chưa từng bỏ qua một khả năng nào,cho dù là một truyền thuyết hoang đường trong mắt người đời cũng được hắn tựmình điều tra kỹ lưỡng.

Nhìn bộ dạng của hắn, Mi Lâm bất giác có một dự cảm rằng, cóthể bọn họ quả thực còn một con đường sống.

Tìm tạm một vài loại quả dại ăn, sau đó theo sự chỉ điểm củaMộ Dung Cảnh Hoà, hai người ẩn nấp con súc sinh mọc cánh trên bầu trời, vừa tiếnvề thạch lâm trong truyền thuyết kia.

Nơi gọi là thạch lâm, chính là cách người Tây Nam ở ChungSơn gọi bãi đá hoang ở Hoả Thiêu Tràng. Toàn bộ nơi đó là những tảng đá màuđen, cây cỏ không mọc được, giống như bị một trận hoả hoạn thiêu rụi, vì thế cótên như vậy. Sau lưng nó là đỉnh núi cao nhất Chung Sơn, đối diện với một vùngcỏ khô ngút mắt, hiện ra rất rõ ràng trong cả khu rừng xanh ngút ngàn. Nhưngcho dù là những vị khách từ xa xôi đến hay những thợ săn đã quen thuộc khu rừngnày, đều tìm mọi cách để tránh xa nơi đó. Bởi có một truyền ngôn rằng tất cả nhữngngười đi vào trong Hoả Thiêu Tràng thực ra là một mê trận, người sau khi đi vàođó sẽ bị mất phương hướng, đói khát mà chết.

“Những nơi như vậy… ngươi có chắc là chúng ta nên thử vậnmay không?” Mi Lâm hỏi. Chỉ dựa vào một truyền thuyết mà khiến cho mình rơi vàomột tình cảnh nguy hiểm không lường trước được, nàng thà nguyện đối mặt với nhữngquan binh đang phong toả khu rừng kia còn hơn. Tuy nghĩ như vậy, nàng vẫn lấy hếtsức vừa dìu vừa đỡ Mộ Dung Cảnh Hoà tiến về phía thạch lâm.

Con người có nhiều lúc rất lạ kỳ như vậy, rõ ràng là mộtchuyện hoàn toàn trái ngược với ý muốn của mình, nhưng khi làm lại chẳng hề cảmthấy miễn cưỡng, tìm được nguyên nhân, e rằng vẫn cứ tin tưởng như lúc đầu. MiLâm nghĩ việc mình có thể tin tưởng một kẻ khốn nạn như Mộ Dung Cảnh Hoà thậtlà điều không tưởng. Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, năng lực mà hắnthể hiện ra khiến người khác không thể xem thường.

“Ít nhất cho đến lúc này, vận may của chúng ta cũng không đếnnỗi quá tồi.” Cằm Mộ Dung Cảnh Hoà tì trên vai nàng, có thể nhìn thấy rất rõ nốtruồi nơi khoé mi, chỉ có điều không thể cử động được, nếu không e rằng đã lập tứchôn lên đó rồi. Nhưng chỉ cần nhìn như vậy, cũng đã đủ làm cho tâm trí hắn phầnnào thoát khỏi cơn đau đớn kịch liệt do kinh mạch bị đứt gây ra, “Nàng cúi đầuthấp xuống một chút.”

“Sao cơ?” Mi Lâm chống tay vào một thân cây lấy hơi, đangnghĩ về câu vận may cũng không đến nỗi quá tồi, nghe thấy vậy chẳng buồn nghĩngợi gì, cúi đầu thấp xuống thật.

Mộ Dung Cảnh Hoà khẽ nhướn môi, phát hiện vẫn chưa đủ, nóitiếp: “Thấp hơn một chút nữa.”

Mi Lâm lúc này đã tỉnh táo lại, thẳng người lên, nghi ngờ:“Làm gì?” Chỗ này chỉ có hai người, có chuyện gì mà phải ghé sát vào để nói nhưvậy, huống hồ khoảng cách giữa hai người cũng chẳng thể coi là xa.

“Chắc chắn phải là chuyện rất quan trọng, bản vương bảo nàngcúi xuống thì nàng cứ cúi, lôi thôi làm gì?” Mộ Dung Cảnh Hoà bực bội nói, rõràng là đến di chuyển cũng phải nhờ người khác, nhưng vẫn giữ thái độ cao ngạo.

Đã sống cùng nhau một thời gian, cũng có phần hiểu về tínhcách của nhau, Mi Lâm chẳng cảm thấy tức giận, nhìn hắn cương quyết như vậy, chỉnói là có chuyện quan trọng, chắc hẳn không có gì khác ngoài việc làm thế nào đểgiành được cơ hội sống sót trong thạch lâm, nên cũng chẳng hỏi thêm, cúi thấphơn xuống, chủ động ghé tai mình vào miệng hắn.

Mộ Dung Cảnh Hoà lập tức nheo mắt lại, môi quét qua vành tainàng, rồi nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi son đã khiến hắn thèm muốn bấy lâu.

Khi hơi thở ấm nóng phả đến, mãi không thấy hắn ta nói gì,Mi Lâm cuối cùng cũng hiểu ra, biết hắn lại muốn giở trò.

Không thể không nói khi được hắn âu yếm yêu thương như vậy,trái tim nàng cũng bất giác rung động, nhưng đã có được một bài học trước đây,nàng hiểu rằng những hành động đó đối với người đàn ông này chẳng có ý nghĩagì. Vì thế, nàng ổn định lại cảm xúc, điềm tĩnh ngẩng đầu lên, tiếp tục hànhtrình gian nan.

“Đường đường là một Đại Vương gia lại đi say đắm một cái nốtruồi, đúng là không thể nực cười hơn.” Mi Lâm mắt nhìn phía trước, khoé miệng cốý tạo ra một hình dáng mỉa mai, che giấu đi cảm giác kỳ lạ trong lòng, đồng thờimuốn khiêu khích cho hắn nói ra lý do vì sao lại thích nốt ruồi đó như vậy.Nàng biết rõ ràng nếu hỏi trực tiếp sẽ không bao giờ có được câu trả lời.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới đó là Mộ Dung Cảnh Hoàkhông hề tức giận, vẫn chăm chú nhìn vào khoé mi nàng không chớp mắt, dường nhưkhông hề nghe thấy.

Mi Lâm bất lực, không muốn tiếp tục thăm dò, dồn tất cả tinhthần cho việc tiến về phía trước, vừa đi vừa nhặt những loại quả dại và cỏ làmthuốc. Chẳng bao lâu sau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi longlanh chảy qua chiếc nốt ruồi màu đỏ nhạt làm cho nó trở nên hấp dẫn, yêu kiềuhơn vạn phần.

Ngón tay Mộ Dung Cảnh Hoà khẽ cử động, sau đó lại thở dài tiếcnuối, giọng đều đều đáp: “Bản vương thích mỹ nhân, thích rượu ngon, thích tất cảnhững gì đẹp đẽ, lúc nào đến lượt một người con gái không biết gì bình luận vậy?”

Mi Lâm đang cho vài loại thảo dược giải độc vào miệng, nghethấy vậy suýt chút nữa bị nghẹn, khó khăn lắm mới nuốt trôi, vừa liếm cánh môicó chút tê tê, vừa suy nghĩ xem “tiện nô tài” nghe thuận tai hơn, hay “một ngườicon gái không biết gì” nghe thuận tai hơn.

Có vẻ như đều không được thuận tai cho lắm. Sau khi nàng rútra được kết luận đó, Mộ Dung Cảnh Hoà cuối cùng cũng chú ý đến việc nàng vừa đivừa cho những loại thảo dược mà hắn loại biết loại không vào miệng nhai, khônggiấu khỏi tò mò hỏi: “Nàng ăn mấy thứ thảo dược sống đó làm gì?” Dược tính củarất nhiều loại thảo dược có thể xung đột lẫn nhau, nàng đây chẳng phải rõ ràngtự tìm cái chết sao?

Mồm miệng hình như bắt đầu thấy tê tê. Mi Lâm mím mím vàicái, hờ hững đáp: “Có bệnh trị bệnh, không có bệnh thì cho khoẻ người.” Nóixong lấy từ trong túi ra một đoạn cam thảo đưa đến bên miệng hắn, “Có muốn ănkhông?”

“Có độc hả?” Mộ Dung Cảnh Hoà hoài nghi nói, sau đó quay mặtđi không nhận, cuối cùng cũng không nhìn nốt ruồi son của nàng thêm nữa.

Mi Lâm bật cười, bỗng nhiên cảm thấy một cơn hoảng hốt, cảnhvật trước mắt bắt đầu nhoà đi, nàng vội vàng tựa mình vào một thân cây khô cúithấp đầu thở dốc.

“Sao thế?” Mộ Dung Cảnh Hoà thấy lạ, liền hỏi.

Mi Lâm lắc đầu, cảm thấy lồng ngực khó chịu buồn nôn, đành đặthắn ngồi xuống đất cạnh một thân cây, bản thân cũng ngã vật ra đất, nghiến răngcố kìm nén những cơn khó chịu ập đến.

Mộ Dung Cảnh Hoà thấy sắc mặt càng lúc càng tái nhợt củanàng, cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lập tức hiểu ra.

“Nàng trúng độc rồi? Đồ ngốc!” Ngữ khí hí hửng nhiều hơn làsự lo lắng. Hắn đã nói cứ ăn linh tinh như nàng không trúng độc mới là lạ.

Mi Lâm khó khăn lắm mới hít được một hơi, nghe thấy lời hắnta, tức tối nói: “Ta trúng độc rồi ngươi cũng chẳng có lợi gì đâu.” Tuy nói nhưvậy nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hắn không sai, cũng biết mình đã quá chủquan. Nhưng nàng không còn nhiều thời gian nữa. Tuy rằng độc tính trong ngườikhi phát tác tạm thời không thể lấy được mạng nàng, nhưng sẽ làm suy kiệt chứcnăng cơ thể, càng về sau sẽ gây ra những tổn thương không thể chữa lành, mànàng thì không thể chắc chắn sẽ tìm được thuốc giải trước khi điều đó xảy ra.

“Nếu như nàng chết vì dốt nát, ta cũng chỉ có thể chấp nhậnsố mệnh.” Mộ Dung Cảnh Hoà để ý thấy sắc mặt nàng tốt hơn một chút, trong lòngâm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng miệng vẫn không hề nhượng bộ.

Mi Lâm nhận ra cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràngnhư cũ, định thần trở lại, lau những giọt mồ hôi trên trán, lại dìu người đànông đang nửa ngồi nửa tựa vào thân cây kia dậy tiếp tục bước đi. Sau khi cảmgiác tê tê ở đầu lưỡi hoàn toàn tan biến, nàng lại tiếp tục vừa đi vừa ăn cácloại cỏ y như lúc trước.

Mộ Dung Cảnh Hoà cảm thấy người con gái này quả thực hết thuốcchữa, không chịu nổi châm chọc: “Nàng muốn chết đến thế sao?”

“Đương nhiên là không.” Mi Lâm trả lời rõ ràng, miệng nóinhư vậy, nhưng vẫn không hề dừng việc ăn thử các loại thảo dược lại. Có điều lầnnày không chỉ có một mình nàng thử, nàng còn nhét một số loại có vị cực đắng, cựclạ vào miệng Mộ Dung Cảnh Hoà.

“Sau khi ta trúng độc mà chết, một mình ngươi ở lại đây cũngsẽ chết đói, hoặc bị thú dữ cắn chết tươi, chi bằng cùng ta trúng độc mà chếtcho xong.” Nàng nói.

Mộ Dung Cảnh Hoà muốn cự tuyệt, nhưng không thể ngăn nàng hếtlần này đến lần khác nhét vào, cuối cùng chỉ biết ngoan ngoãn nuốt xuống, hiểnnhiên là vừa ăn vừa chất đầy một bụng nộ khí. Điều may mắn là mãi cho tới khi đếnđược nơi cần đến, bọn họ đều không ăn phải thứ gì có chưa chất độc bên trong.

“Hi vọng vận may của chúng ta sẽ kéo dài mãi thế này.” MiLâm nhìn vô số những tảng đá khổng lồ đen thui cách bìa rừng một khoảng xa trướcmặt, lẩm bẩm nói.

Mộ Dung Cảnh Hoà tối sầm mặt, không nói gì