Mộng Hoa Xuân

Chương 14



Đêm hôm đó, mọi người trú lại trong núi cạnh bãi hoang, ngàyhôm sau men theo dòng nước vượt qua được bãi Li Đồ, bên ngoài bãi đã thấy xuấthiện một chiếc thuyền lớn đợi sẵn ở đó, là người của Mộ Dung Cảnh Hòa.

Thì ra lần đó Mộ Dung Cảnh Hòa lấy cớ không muốn xa Mi Lâm rồitrốn trong phòng hơn chục ngày, thực ra là bí mật rời khỏi Kinh Bắc, một là muốnthăm dò lại lần nữa thạch lâm ở Chung Sơn, tiếp đó là muốn chuẩn bị để ứng phóvới thế cục. Trong đó có một việc là cho người ngày đêm lái thuyền đến đợi ở hạlưu Li Đồ đề phòng bất trắc. Và sự phòng bị của hắn quả nhiên rất chính xác.

Ngồi trên chiếc thuyền chạy ngàn dặm, Mục Dã Lạc Mai cảm thấybản thân nên đánh giá lại con người Mộ Dung Cảnh Hòa, người đàn ông mà nàng đãcoi là một phế nhân này.

Kể từ hôm đồng ý để Mi Lâm đi, tính tình của mộ Dung CảnhHòa càng trở nên bất thường, dường như đang dồn nén gì đó làm cho người xungquanh đến hít thở cũng phải nhẹ nhàng như thể nếu thở mạnh quá sẽ làm mọi thứ nổtung.

Kể từ sau khi thoát ra khỏi bãi Li Đồ, đứng bên cạnh mạnthuyền, nhìn cảnh núi sông bỗng trở nên trong xanh tươi đẹp, Mộ Dung Cảnh Hòakhông ngừng nghĩ đến câu nói “cho nàng ấy đi” của Thanh Yến, nghĩ đến cảnh ngộgặp gỡ trong mấy tháng ngắn ngủi, nghĩ đến sắp phải đối mặt với biển động sóngto, cuối cùng nhìn lên những đám mây rồi quay ngoắt lưng lại.

Vậy thì… cho nàng ấy đi!

Trên con đường ở một thị trấn xa lạ, Mi Lâm bỗng dưng trởnên mơ màng. Quãng thời gian mười lăm năm kể từ khi biết nhận thức đến bây giờđều bị người khác khống chế. Cố gắng vì mục tiêu sống sót rời khỏi Ám Xưởng.Lúc ra khỏi Chung Sơn, nàng một lòng chăm sóc cho Mộ Dung Cảnh Hòa đã bị liệttoàn thân, chống lại độc tính phát tác, mỗi ngày đều cảm thấy không đủ. Lần đầutiên thoát khỏi Kinh Bắc, có lang trung chốc đầu đi cùng, nhất quyết đòi chữa bệnhcho hắn. Nhiều chuyện như vậy mà mà mỗi chuyện đều không thể không làm, từ trướcđến nay nàng không hề có quyền lựa chọn. Nhưng bây giờ nàng không có gánh nặngnào, cũng không còn ai ép buộc nàng phải làm bất cứ việc gì, tự do bỗng dưngbày ra trước mắt, nàng giống như một kẻ ăn mày phút chốc trở nên giàu có nênkhông biết tiêu tiền như thế nào.

Kinh Bắc không thể đến. Trong tiết trời lạnh giá này, cho dùphía Nam có ấm áp cũng không có lộc hoa mùa xuân tươi sắc.

Nơi muốn đến nhất thì không thể đến, thứ muốn nhìn thấy nhấtthì không tìm được ở đâu. Nàng chỉ có thể phiêu bạt lang thang, leo qua từngngoạn núi, vượt qua từng dòng sông, xuyên qua từng thành thị, giống như một duhồn không có nơi dừng chân.

Cho đến một ngày, nàng phát hiện cảnh vật xung quanh rấtquen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanhrất quen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện mình lại quay vềthôn Lão Oa Tử. Chợt trong thoáng chốc nàng cũng không biết cảm giác của mìnhlà gì nhưng dôi chân như thể có linh hồn của riêng nó mà cứ tiến dần đến ngôinhà đất trước đây đã từng ở khá lâu.

Thỉnh thoảng trên đường gặp một số người trong thôn, đối mặtvới những ánh mắt bất ngờ, quan tâm và những câu hỏi, Mi Lâm không biết trả lờithế nào, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Đẩy cánh cửa gỗ chốt hờ, đi vào rồi khép lại.

Mọi thứ đều như cũ, đến cửa sổ vẫn còn mở như ngày nàng rờiđi. Tấm chăn trên gường vẫn trải ra có hơi chút bừa bộn như thể chủ nhân chỉ rờiđi một lát rồi quay lại ngay. Phần chăn nệm cạnh cửa sổ đã bị nước làm cho ốvàng, hiển nhiên, từ khi rời khỏi đây cũng đã có không chỉ một trận mưa.

Bỗng nhiên, Mi Lâm như thể nhìn thấy người đó tựa đầu vàogiường, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài, đủ che dấu nhưng vẫn ẩn hiện chút dịudàng.

Khoảnh khắc đó làm cho Mi Lâm trở nên run rẩy, nàng từ từ tựavào mép giường rồi ngồi xuống, nước mắt lăn từng giọt, từng giọt, trong đầu hiệnlên từng câu từng chữ mà hắn nói.

Nàng là của ta. Ngoài ta ra nàng không được gả cho ai khác.

Bản vương không trừng phạt nàng, ta còn muốn lấy nàng.

Nàng vốn là con gái của kĩ nữ

Hôm nay ta sẽ làm chủ hôn cho nàng và Thanh Yến

Từ trước đến nay Mi Lâm không biết khóc to một trận thì sẽ dễchịu như thế nào, nàng chịu đựng cả đời, bây giờ đến khóc cũng không thành tiếng.

Mi Lâm sau đó ở lại thôn Lão Oa Tử. Nàng cũng không biết nếurời khỏi đây thì còn chỗ nào có thể đi.

Nàng đem tấm chăn đã bị ố vàng ra giặt lại rồi phơi khô dướitrời nắng ráo. Nàng sưởi cho chiếc giường ấm lên rồi chui vào chăn ngủ một mạchđến sáng. Từc chiếc thùng vẫn để quần áo của hai người, nàng lấy ra quần áo củamình đặt lên giường, rồi sau đó khóa thùng lại, không hề mở ra nữa. Nàng kéo mộttấm vải bông và bắt đầu học làm quần áo đông.

Người trong thôn cũng đến hỏi thăm nói chuyện vài câu, cũnghỏi đến người đàn ông của nàng.

Mi Lâm cười nói đã tìm thấy đại phu có thể chữa căn bệnh liệtcủa hắn, giờ hắn đang ở chỗ đại phu đó, khi nào lành bệnh mới về. Có thể do đãlâu không còn dùng hai loại thuốc đó, nàng có thể nói được đôi chút, mặc dù cóchút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.

Người trong thôn vẫn tưởng nàng như vậy là do mắc bệnh nêncũng không để ý đến. Khi họ thấy nàng có thể nói được một chút cũng rất vui vàmong đợi, cũng mừng thay cho nàng.

Hắn sẽ quay về thôi. Không biết có phải do những lời tương tựnhư thế đã nghe quá nhiều đến nỗi nàng cũng tưởng đó là thật, nên nhiều khicũng bất giác ngó nhìn con đường núi phía ngoài sân. Nàng nghĩ nếu như người đóđến từ hướng này thì hẳn sẽ là đắm mình trong ánh nắng chiều, hoa dại vương đầytay áo.

Đợi đến mùa xuân, nếu như còn đi được thì sẽ đến Kinh Bắc mộtchuyến. Hôm đó, bình minh xua đi ánh sương trên miệng giếng nước, mặt nước phảnchiếu, nàng nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của mình, thầm quyết tâm. Nhưng bảnthân nàng biết rõ thứ mà mình muốn nhìn thấy không còn là những lộc hoa mùaxuân mọc khắp sườn núi như trước nữa.

Có lẽ mơ nhiều lần cũng một giấc mơ thì có thể coi như đó làsự thật, mặc dù có chút khác biệt.

Hai Chín tháng Chạp, hôm đó không có nắng, khi hoàng hôn đến,miền sơn thôn hoang dã như bị nhốt trong chiếc lồng sương mù mỏng manh.

Mi Lâm đang ở trong bếp nấu cơm. Lúc cho mỡ lợn rừng vào chảoxào rau, một mùi thơm ngào ngạt tạt qua phên cửa bay ra ngoài.

Đúng lúc đó, tiếng vó ngựa hối hả làm tan đi ánh hoàng hôntĩnh lặng, từ xa đến gần, mỗi tiếng như đập vào tim mơ hồ mang đến một cảm giácnặng nề.

Mi Lâm vốn không muốn để tâm đến, nàng cho rau vào chảo, đảoqua đảo lại hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng đưa chảo ra khỏibếp lửa đỏ, lau tay rồi đi ra ngoài.

Một người một ngựa xuất hiện trên con đường núi trong ánhhoàng hôn, gió thổi làm áo choàng bay phấp phới giống như những đám mây âm uđang chuyển động.

Mi Lâm đứng dưới mái hiên, nhìn họ dừng lại ở ngoài sân,trong lòng thấy bình yên lạ thường. Nàng nghĩ, thực ra nàng biết hắn sẽ đến.Nhưng lần này là vì điều gì đây?

Cánh cửa gỗ mở ra, người đó bước vào, ung dung như nhà mìnhvậy. Ánh mắt sắc nhọn chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú mang đầy vẻ phongtrần.

Chỉ có hơn một tháng không gặp, Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nhưtăng thêm một tầng sát khí.

Tay Mi Lâm hơi run, đột nhiên nhíu mày, tiến về trước liền bịhắn ôm vào trong lòng. Khoảng khắc lúc hai đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau ấy,nàng bỗng dưng cảm thấy mình giống như một người vợ đảm đang chờ ngày chồng trởvề.

Nàng bị cuốn chặt bởi chiếc áo choàng mang đầy gió bụi, cửa“rầm” một cái khép lại. Lăn lộn vài vòng trên chiếc giường ấm áp, người đàn ôngvội vàng khám phá cơ thể cô gái, như muốn biến nàng thành linh hồn hòa quyệnvào thân thể mình vậy.

Trời đã tối hẳn, bóng tối bao trùm căn phòng, tiếng thở gấpcũng dần nhẹ lắng xuống.

Hồi lâu sau, tiếng quẹt lửa bằng đá vang lên, ánh sáng bắt đầuchiếu rọi. Bóng dáng người trước ánh đèn đỏ quay lại chui vào chăn, hắn ôm ngườicon gái đang định ngồi dậy rồi hôn lên mi nàng một cách âu yếm.

“Gầy quá, ôm cũng đau tay, nàng không ăn cơm sao?” Hắn caumày, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn ôm chặt nàng, ngón tay chạm nhẹ vào chiếcxương quai xanh mảnh mai của nàng.

Mi Lâm nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt nhìn ngọn nến không ngừngchuyển động dưới ngọn gió le lắt qua cửa sổ, cười nhẹ nhàng nhưng không đáp lại.Nàng cảm giác thời khắc này, cảnh tượng này như một giấc mơ, và trong giấc mơ hắndường như cũng yêu nàng.

Hắn rõ là không thích bị lạnh nhạt như vậy, liền lay laynàng. Nàng lúc này mới chợt tỉnh, nụ cười càng rạng rỡ, sau đó chủ động hôn hắn,hai người một lần nữa cuốn lấy nhau.

Nửa đêm, nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang say ngủcủa người đàn ông, tay muốn chạm vào nhưng lại sợ đánh thức hắn. Nàng ngửi thấymùi sát khí và máu tanh trên chiếc giường, vì việc gì mà hắn lại đến tìm nàng gấpnhư vậy?

Tất nhiên không phải do nhớ nàng mà đến. Đôi mắt nàng trầmxuống.

Mộ Dung Cảnh Hòa bị mùi hương của nồi thịt đánh thức, hắn lườibiếng mở mắt, thì ra trời đã sáng, rất lâu rồi hắn mới có một giấc ngủ ngon nhưvậy. Ngáp một cái rồi lại nằm xuống, hắn dường như không muốn động đậy.

Ngoài cửa sổ vọng lại những tiếng nói chuyện, Mộ Dung CảnhHòa ưỡn người mở cửa sổ thấy một vài người láng giềng trong thôn đang nói chuyệnvới Mi Lâm. Nàng kiên nhẫn đáp lại mọi người với khuôn mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Đáp lại… Hắn ngạc nhiên ngồi bật dậy khiến tấm chăn rơi xuốnglàm lộ rõ bộ ngực săn chắc.

Mọi người ở ngoài sân nghe thấy tiếng mở cửa đều quay lạinhìn, vừa vặn thấy cảnh tượng đó. Họ đều là các bà thím đã có chồng, ngoài mộtngười khoảng dăm sáu chục tuổi ra thì ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng.

Mi Lâm cười một tiếng rồi đi đến đóng cửa sổ lại, quay ra đãthấy cái nhìn tiếc rẻ của bọn họ, bỗng dưng không biết nên cười hay nên giận.

Mấy người này hôm qua nghe thấy tiếng vó ngựa nên hôm nay đếnđể thăm hỏi tình hình. Nhìn thấy người đàn ông nhà nàng quả thực đã quay về,hơn nữa còn có thể đi lại được, trong lòng thấy rất bất ngờ.

Sau đó nói chuyện vài câu, Mộ Dung Cảnh Hòa quần áo chỉnh tềtừ trong đi ra, cúi xuống hành lễ, tóc hắn vẫn chưa chải gọn xõa trên bờ vainhưng thân hình vạm vỡ khôi ngô rất cuốn hút.

Một vài người nhìn thấy hắn bây giờ so với ngày trước như thểhai con người khác nhau, bỗng thấy mất tự nhiên, chúc mừng vài câu rồi vội vã rờikhỏi.

Mi Lâm tiễn họ về rồi đóng cửa, quay lại thấy Mộ Dung CảnhHòa đang chăm chăm nhìn mình, trong lòng không hiểu nhưng cũng không hỏi mà chỉđi vào bếp lấy ra chậu nước nóng để hắn rửa mặt.

“Nàng nói chuyện được rồi?” Rửa mặt xong, trong lúc Mi Lâmđang chải đầu cho mình, bỗng dưng hắn hỏi.

Mi Lâm ngừng chải, vì không có gương nên hắn không nhìn thấyphản ứng của nàng thế nào, tự dưng thấy khó chịu. Đúng lúc hắn định quay lạithì nàng tiếp tục chải đầu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi kia.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhịn đến mức phẫn nộ, đợi nàng chải xong, hắnliền kéo cánh tay không biết từ khi nào đã trở nên gầy guộc của Mi Lâm khiếnnàng nhào vào lòng mình, nhìn chăm chăm vào ánh mắt trầm lắng của nàng.

“Vì sao không trả lời ta? Ta rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyệnvới mấy người đó…” Hắn lên tiếng chất vấn, hắn mừng vì nàng đã có thể nói được,nhưng lại hụt hẫng vô cùng khi nàng chẳng nói một câu với mình.

Mi Lâm nhìn thấy trong đôi mắt hắn sự phẫn nộ, bỗng dưng khóhiểu, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, nàng giơ tay che mắt hắn lại một cách ngậpngừng, lúc nhìn thấy phản ứng giật mình của hắn, nàng không thể nhịn nổi cười.

Nàng bây giờ không còn là nô tài của hắn nữa rồi, không cònphải vâng vâng dạ dạ với hắn nữa rồi, cảm giác này thật tuyệt.

Mi Lâm vẫn không mở miệng nói chuyện với Mộ Dung Cảnh Hòa,cũng không cho Mộ Dung Cảnh Hòa có cơ hội nói mục đích đến tìm nàng. Lúc MộDung Cảnh Hòa tỉnh dậy đã là giữa trưa, nàng làm một bữa cơm thịnh soạn, haingười ngồi đối mặt nhau ăn cơm. Sau đó Mộ Dung Cảnh Hòa cũng im lặng, không bắtnàng mở miệng nói chuyện nữa. Nàng gắp thức ăn cho hắn, bất luận nàng gắp gì, gắpbao nhiêu hắn đều hắn đều ăn hết. Sau đó, nụ cười trên gương mặt nàng càng rạngrỡ hơn, đến đôi mắt cũng biết cười, làm tan đi cái không khí bi thương bấy lâu.

Đây là lần đầu tiên được chính thức đón cái Tết của mình, đạikhái cũng là lần cuối cùng, có hắn ở bên cũng xem là không có gì nuối tiếc nữa.

Ăn cơm xong, Mi Lâm thu dọn bát đũa rồi bắt đầu đi gấp chăn.

“Thuốc giải đã chế xong rồi”. Mộ Dung Cảnh Hòa đứng saunàng, nhẹ nàng nói.

Mi Lâm khẽ gật đầu, nhìn thấy trên chăn vết tích ân ái ngàyhôm qua, mặt nàng nóng bừng, do dự một lúc rồi tiếp tục gấp lại. Nếu như có cơhội thì… sẽ giặt sau.

Nàng quay người lại lấy trong thùng ra chiếc tay nải, gấpvài bộ quần áo gói vào.

Mộ Dung Cảnh Hòa quan sát mọi cử chỉ của nàng, bàn tay cạnhsườn nắm chặt, trong lòng dường như có hòn đá đang đè nén đến ngạt thở. Đến khiđưa nàng lên ngựa, dần dần khuất xa khỏi căn nhà đó, lúc ấy hắn mới cảm thấy nhẹnhàng hơn.

Đợi đến vương phủ thì đã là hai ngày sau đó.

Mi Lâm không nhìn thấy Thanh Yến và Thi Quỷ, nhưng Việt Tầnthì đã có mặt. Việt Tần lúc đầu nhìn thấy nàng gần như không tin vào mắt mình,sau đó thì cặp mắt nảy lửa tiến đến đẩy nàng ra ngoài.

“Tỉ quay lại đây làm gì? Đã đi rồi sao không đi càng xa càngtốt. Ti đi đi, đệ ghét nhìn thấy tỉ…” Cậu ta có vẻ rất phẫn nộ, giống như chúsư tử nhỏ bị đốt cháy đuôi vậy.

Mi Lâm bị đẩy đến suýt ngã, may có Mộ Dung Cảnh Hòa đỡ kịp,hắn liền túm áo Việt Tần đẩy sang một bên.

Mộ Dung Cảng Hòa không hề giận dữ với sự vô lễ của Việt Tần,đôi mắt chỉ nhìn vào nàng sâu lắng, nhẹ nhàng nói: “Việt Tần chỉ vì lo lắng chonàng mà thôi. Chỉ là, nàng ấy từng cứu mạng ta, ta không thể đứng nhìn nàng ấychết được”.

Hắn cuối cùng cũng nói ra những điều trong lòng. Mi Lâm cũngthoải mái hơn nhiều, thần sắc không hề biến, lặng lẽ chờ đợi những lời tiếptheo của hắn.

Sau đó Mộ Dung Cảnh Hòa lại không nói nữa, hắn đưa tay lên,muốn chạm vào mặt nàng.

Mi Lâm ngoảnh đầu né tránh, lùi lại một bước, mỉm cười. Đâylà Kinh Bắc vương phủ, không phải nhà nàng, nàng không muốn đón nhận một chútôn tình nào của hắn ở nơi này cả.

Cánh tay Mộ Dung Cảnh Hòa hẫng giữa không trung, thần sắc cóphần đông cứng, sau đó rụt tay lại, vung ống áo rời khỏi.

Nét cười trên môi Mi Lâm nhạt dần, chậm chạp tiến lại gầnchiếc ghế, run lẩy bẩy nắm lấy tay vịn, từ từ ngồi xuống.

Nàng không còn là nô tài của hắn nữa. Nàng bỏ Thanh Yến màđi, cũng không còn là gia quyến nô tài của hắn. Nàng biết mệnh mình không cònđược bao lâu, nhưng quyền thế như hắn, tài giỏi như hắn, tại sao cứ phải đi khódễ một người không nơi nương tựa, tính mệnh mong manh như nàng? Nàng cũng khôngngờ rằng đến những giây phút cuối cùng mình vẫn bị hắn khống chế. Nàng không muốndấn thân vào bước đường cùng, chí ít lần này là tự nàng lựa chọn.

Mi Lâm được sắp xếp ở lại biệt viện dành cho khách quý, cóhai thị nữ hầu hạ, không thấy Đệ Đường. Nàng nhớ ra Đệ Đường ở lại Kinh Bắc.Nàng không nói chuyện với bất kì ai, chỉ trầm tĩnh ngồi ở trong phòng, thỉnhthoảng mở cánh cửa sổ nhìn ra sân viện vắng người qua lại. Trong viện không cóhoa mai, cũng không có tuyết, nàng cảm thấy cũng tốt.

Việt Tần đến, đến để đưa thuốc giải. Tên nhóc mắt đỏ hoe, sắcmặt không được vui. Cậu ta ném thuốc giải xuống người Mi Lâm, không nói không rằngquay lưng bỏ đi.

“Việt Tần, đệ lại khóc à?” Mi Lâm lên tiếng, giọng nói khànkhàn nhỏ nhẹ.

Việt Tần giật mình, gượng gạo quay lại, nhìn vẻ mặt tươi cườicủa nàng, nước mắt lại tuôn ra, cậu ta chạy đến gục mặt vào trong lòng nàngkhóc.

Mi Lâm suýt chút nữa cũng không kìm được nước mắt, nàng ngẩngcao đầu, dồn nén những cảm xúc ấy vào trong, sau đó mới cúi xuống mỉm cười an ủiViệt Tần.

“Khóc đến như vậy, không muốn nhìn thấy A Tỉ nữa sao?”

Việt Tần gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, mãi hồi lâu mớingẩng lên vừa nấc vừa nói: “A Tỉ sao lại gầy đến như thế này?” Rõ rang mới chỉcó một tháng không gặp, suýt chút nữa cậu ta đã không nhận ra.

Mi Lâm kéo Việt Tần lên ngồi bên cạnh mình, rút khăn tay lausạch nước mắt trên khuôn mặt tuấn tú, mỉm cười nói: “Việt Tần, Vương gia đối xửvới đệ thế nào?” Lang trung chốc đầu nói Quân tử cổ có thể phát sinh mạch tức,lại khiến cho người dễ nổi nóng. Cho dù nàng là hạt nhân đầu tiên có cổ trong nộithể, nhưng cũng không khống chế được công năng của nó. Ông không có cách nào loạibỏ loại cổ này, nên lần đầu nhìn thấy nàng đã nói nàng chẳng thể sống được baolâu. Mi Lâm nghĩ lời này không nên để Việt Tần biết vẫn là hơn, tránh cậu ta lạikhóc lóc không ngừng.

Việt Tần tâm tư đơn thuần, rất dễ bị đánh lạc hướng, nghe vậygật đầu lia lịa, ánh mắt đầy sự sùng kính, nhưng liền sau đó lại ảm đạm.

“A tỉ…” Cậu ta gọi một tiếng, nhưng rồi lại không nói gìthêm.

Mi Lâm “ừ” lại, để ý thấy tay áo cậu ta rách một mảng nhỏ liềnquay người lấy kim chỉ trong chiếc hộp cạnh giường khâu lại.

Việt Tần nhìn thấy mái tóc ngày càng khô cằn và khuôn mặtngày càng tĩnh mịch của nàng, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, chỉ cảm thấy mắtmình cay cay, vội vàng quay mặt đi, lấy tay áo còn lại lau lau, sau đó mới từ từnói những lời vừa nãy chưa kịp nói ra.

Thì ra Mộ Dung Cảnh Hòa vừa hồi kinh đã nhận được thánh chỉ,tiếp quản quyền chỉ huy Tây Nam quân, lãnh trọng trách cầm quân đi đánh giặcngoại xâm, một lần nữa hôn lễ của hắn và Mục Dã Lạc Mai bị trì hoãn. Điều khiếnthiên hạ ngạc nhiên là Mộ Dung Cảnh Hòa sau khi đến Thanh thành, không những khốngchế được quân quyền Tây Nam quân mà còn tiếp quản luôn Tạng Đạo quân của DươngTắc Hưng. Tàng Đạo vốn bài ngoại, lần này khởi chiến cũng không thay đổi nguyêntắc đó, phân biệt rõ ràng với Tây Nam quân, gây ra chiến sự kéo dài không chúttiến triển. Lần này Mộ Dung Cảnh Hòa không những khống chế được Tạng Đạo quân,còn thành công kết hợp hai cánh quân này, thêm vào có sự chuẩn bị sẵn từ trước,đối đầu quân địch không biết sợ hiểm nguy, lien tiếp dành những chiến tích hiểnhách. Quân Nam Việt bại trận, vô cùng khiếp đảm, liên tiếp rút quân.

Không đến một tháng, quân Nam Việt từ Thanh thành lui vềsông Hắc Mã, biên phòng thất thủ, thế trận hoàn toàn nghiêng về Đại Viêm. VuaNam Việt quyết đánh đến cùng, phái hộ quốc Đại Vu bố trí một cổ trận với ý địnhcùng quân địch chết chung. Mộ Dung Cảnh Hòa dẫn Hổ Dực Thất Thập Kỵ xông vàophá trận, Mục Dã Lạc Mai cũng lén lút đi theo. Không ai biết trong trận đạ đóphát sinh những chuyện gì, chỉ biết Mục Dã Lạc Mai lấy thân che cho Mộ Dung CảnhHòa, khiến hắn có thể thành công phá cổ trận.

Thi Quỳ tuy có hiểu cổ thuật, nhưng lại không thể phá loại cổđó. Chỉ biết loại cổ đó khiến người trúng độc chuyên ăn thịt người, nếu khôngkhống chế được, đến khi nó hoạt hóa thì có thể trong giây lát ăn một cơ thể ngườithành xác khô. Mộ Dung Cảnh Hòa không biết làm cách gì, chỉ đành dùng nội lực,phong ấn Mục Dã Lạc Mai, đồng thời cũng đóng băng cổ trùng trong cơ thể nàngta.

Phẫn nộ vô cùng, Mộ Dung Cảnh Hòa vừa tích cực tìm kiếm ngườigiải cổ, vừa cầm quân đánh chiếm kinh đô Nam Việt. Hắn nắm rõ địa hình ở đây,hơn nữa trước đó từng cắm người làm nội gián nên lần công đánh này không quákhó khăn. Sau đó cho dù bắt sống được vua Nam Việt và Đại Vu nhưng cũng khôngthể cứu được Mục Dã Lạc Mai, vì người Nam Việt nói cổ trận này đã thất truyền từlâu, không có cách giải trừ, đây cũng là nguyên nhân khiến họ rất hiếm khi dámdùng đến nó.

Khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng thì có một dị nhân nóicó thể giải trừ loại cổ này nhưng cần phải có thân thể chứa Quân Tử cổ làm thuốcdẫn. Vậy là Mộ Dung Cảnh Hòa đưa Mục Dã Lạc Mai hồi kinh, phái Thanh Yến ở lạiNam Việt thu xếp những công việc còn sót.

Khi Việt Tần kể những chuyện này, Mi Lâm đã khâu xong tay áocho cậu ta, mân mê đầu kim không quá sắc nhọn, nàng cười nói: “Vì vậy mà MộDung Vương gia mới vội vàng đi tìm tỉ?”

Việt Tần ậm ừ, nhìn ống tay áo của mình ngây ngô cười. Mặt cậuta vẫn còn vệt nước mắt, lúc này cười hi ha nhìn rất đau lòng.

Mi Lâm đưa tay xoa đầu cậu ta, dịu dàng nói: “Việt Tần, đệphải nghe lời Mộ Dung Vương gia, đừng có khiến vương gia tức giận đó, biếtchưa?” Nàng nhìn ra Mộ Dung Cảnh Hòa đối với Việt Tần rất dung túng, tuy khôngbiết nguyên do vì sao nhưng Việt Tần vốn không nơi nương tựa, đi theo hắn cũngkhông có gì không tốt.

Việt Tần gật đầu, mắt lại đỏ hoe. “A tỉ, tỉ… tỉ…” Cậu ta vốnmuốn nói sao tỉ lại để Vương gia tìm được vậy, lại nhớ ra thủ hạ của Mộ Dung CảnhHòa có rất nhiều kẻ lợi hại, đến Nam Việt từ trước vốn có tiếng kín kẽ mà cũngcó thể đột nhập được, huống hồ là muốn tìm một người. Nghĩ thế lại không nói nữa.

Mi Lâm mỉm cười, “Lại là chuyện liên quan đến tính mạng sao?Đệ không muốn gặp tỉ à?” Phản ứng trước đó của Việt Tần nàng không thể khôngnghĩ vậy, con tim vốn đã lạnh lẽo dường như cũng dần đóng băng lại.

Việt Tần sững lại một giây, lắc đầu, ánh mắt chứa đầy sự lolắng, “Vương… vương gia không nói thế. Nhưng… Nhưng… Mục Dã tướng quân như vậyrất đáng sợ…” Nói đến đây cậu ta không kìm được sự sợ hãi.

Mi Lâm hơi run làn môi, không nói thêm gì, ánh mắt nhìn rangoài cửa sổ.

Viện tử nàng đang ở được xây cạnh hồ, nhìn qua cửa sổ có thểthấy được nơi ở của Mộ Dung Cảnh Hòa và khán lầu Đạm Nguyệt các. Lúc này, trêntầng ba có một bóng người, hình như đang đứng đó ngắm cảnh hồ nước.

Mi Lâm nhắm mắt, nhoài người ra, đóng lại cánh cửa sổ.

Mộ Dung Cảnh Hòa đúng là muốn để cho Mi Lâm đi thật. Hắn biếtmình và nàng không thể đến được với nhau, vì vậy dù có không muốn cũng phảibuông tay, nhưng hắn không ngờ rằng vẫn phải liên quan đến Quân Tử cổ.

Khi người đó nhắc đến cần Quân Tử cổ, vấn đề hắn nghĩ đến đầutiên là nếu như một trong hai người Mục Dã Lạc Mai và Mi Lâm phải chết một, thìhắn sẽ chọn ra sao. Đáp án đáng lẽ ra không cần nghi ngờ, nhưng giây phút đótrong lòng hắn lại trỗi dậy một sát ý. Sát ý đó khiến hắn toát mồ hôi lạnh, trựcgiác cho rằng bản thân hắn đã điên mất rồi. May sao người đó chỉ nói là làm thuốcdẫn không ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn phái thủ hạ đi tìm Mi Lâm, đồng thời đưa Mục Dã Lạc Maivà dị nhân đó về kinh. Vừa về đến kinh thành thì nhận được tin tức về hành tungcủa Mi Lâm, liền không ngừng nghỉ đến thôn Lão Oa Tử. Thậm chí hắn không dámxem xét lại tâm trạng thôi thúc đó là vì muốn được gặp Mi Lâm, hay là vì lo lắngcho Mục Dã Lạc Mai. Sau đó hắn trở lại cái sân vườn nhỏ quen thuộc ấy, khi nhìnthấy người con gái tươi cười tiến về phía mình, nào là lí trí nào là băn khoăntrong giây phút đều tan biến, thời khắc đó hắn chỉ muốn ôm chặt người con gáithân hình gầy guộc đó vào lòng, không bao giờ muốn buông ra nữa.

Nhắc đến lại thấy buồn cười, hắn ngậm đắng nuốt cay baonhiêu năm nay, bây giờ quân quyền đã đoạt được, hơn nữa còn thu phục được binhphù của Tàng Trung Vương, thống lĩnh luôn các cánh quân khác, chiếm được Nam Việt,cũng được coi là công thành danh toại, thế nhưng hắn lại chỉ có thể an giấc ởnơi sơn thôn hẻo lánh, bên cạnh nàng. Thật nực cười biết bao!

Chỉ là bây giờ đại sự sắp thành, dù bất cứ giá nào hắn cũngkhông thể dừng lại, đã không còn con đường lui nữa rồi.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thằng nhóc gục vào lòng nàng khóc,nhìn nàng chăm chú khâu lại tay áo cho nó, nhìn ánh mắt nàng khi phát giác ramình, đứng dậy đóng cửa sổ, bàn tay đặt trên lan can bất giác nắm chặt lại,nhưng cũng không làm gì.

Mi Lâm không hề uống thuốc giải đó. Lang trung chốc đầu từngcảnh báo nàng, đối với một cơ thể mang trong mình Quân Tử cổ thì thuốc giảikhông khác gì thôi mệnh phù. Lúc trước đòi hỏi thuốc giải thứ nhất là vì vẫn ômấp một chút hi vọng về vận may, thứ hai vì muốn chứng tỏ mình không còn là tửsĩ của hắn nữa. Nàng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ uống thuốc giải này.

Ngày hôm sau, Mi Lâm nhìn thấy dị nhân mà Việt Tần nhắc đến.Khi thấy người đó, nàng sững sờ, cảm thấy chuyện này rất hoang đường, dị nhânđó giống như in người mà bọn họ gặp trong ngọc quan dưới lòng đất.

“Ta Là Vu”. Người đó tự giới thiệu giọng nói khàn đặc, Nhưnghắn ta quả thật rất tuấn tú, cho dù là ăn mặc rách rưới, nói những lời không mấyai nghe hiểu, hắn ta vẫn là người khôi ngô nhất mà Mi Lâm từng gặp.

Vu nói thần dân của hắn gọi hắn là Đại Vu. Nhưng thần dân củahắn lại không phải là người Nam Việt, cũng không biết thuộc dân tộc nào. Hắn vốnkhông nói nhiều, Mi Lâm nghe cũng không hiểu, cho nên cũng không nhiều chuyện đểnói, chỉ những lúc cần thiết mới kiên nhẫn lặp lại một hai câu đơn giản như muốnnàng nghe cho rõ.

Nhìn thấy Mi Lâm hắn rất vui, không hề để tâm đến sự thất thườngcủa nàng, ánh mắt thông minh cười cười, như kèm theo một linh khí đặc biệt, khiếntâm trạng người khác trở nên thanh thản hơn rất nhiều. Những lúc lắng nghe MiLâm nói thần tình hắn rất chăm chú, sau đó đưa tay ra sờ lên cổ của nàng, khẽchạm vào khoảng giữa cằm và yết hầu.

Mi Lâm ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó dần cảm thấy như có mộtluồng khí nóng truyền qua làn da mình bọc kín yết hầu, lát sau, luồng khí đó từtừ thẩm thấu vào trong như những giọt nước.

Vu rời tay ra, giơ lòng bàn tay lên trước mặt nàng, chỉ thấylòng bàn tay vốn trắng trẻo của hắn thành một màu đen thui.

Mi Lâm tự sờ lại yết hầu của mình, ngỡ ngàng nhìn vào lòngbàn tay hắn, mãi đến khi hắn cười rụt tay về, mới định thần được.

“Ngươi…” Giọng nói thanh thoát mất tích bấy lâu khiến chínhnàng cũng sững sờ, mãi hồi sau mới tỉnh táo lại, cảm giác như đang mơ vậy.

Vu mỉm cười, rút ra một chiếc khăn lau sạch vết bẩn trêntay, ra hiệu cho Mi Lâm đi theo hắn, sau đó quay người.

Mi Lâm bất giác đưa tay lên sờ lại yết hầu, suýt nữa thìngay cả tim cũng rớt ra ngoài, con đường hắc ám trước mắt dường như lại hiện ranhững ánh hào quang mới.

Đi theo ngay sau Đại Vu, nàng thấy Mục Dã Lạc Mai trong hầmbăng của vương phủ. Nàng không hề cảm thấy lạnh lẽo khi bước vào, nhưng nhìn MụcDã Lạc Mai nằm đó bị đóng băng lại không kìm được rùng mình, vội vàng quay mặtđi không dám nhìn thêm, thấy Đại Vu, cái cảm giác lạnh lẽo ấy mới dần biến mất.

Thân thể Mục Dã Lạc Mai tuy rằng được bao phủ một lớp vải mỏng,nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy cơ thể kỳ lạ dưới tấm vải đó, thấy cả nhữnglỗ li ti dày chi chít trên da mặt.

Mi Lâm không dám tiếp tục hồi tưởng, chỉ biết nhìn vào khuônmặt khôi ngô của Đại Vu, mãi đến khi hoàn toàn không còn thấy ghê sợ nữa mớichú ý đến Mộ Dung Cảnh Hòa đã đứng đằng sau từ khi nào không hay. Vốn định hỏiĐại Vu, nhưng lại nén xuống, nàng cúi mặt coi như chưa nhìn thấy gì hết.

Đại Vu dường như không chú ý đến sự xuất hiện của Mộ Dung CảnhHòa, hoặc là sớm đã biết hắn đi theo hai người họ, nên không hề có chút phản ứngnào, chỉ chậm rãi nói: “Huyết cổ sợ Quân Tử cổ, vì vậy chỉ có sự tồn tại củaQuân Tử cổ mới có thể phá phong ấn tảng băng mà không ảnh hưởng đến tính mạng củacô nương này. Nhưng để lấy hết Quân Tử cổ trong cơ thể nàng cần thời gian,không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được.”

Nghe thấy phải dẫn cổ ra ngoài, Mi Lâm bất giác nghĩ mình sẽtrở nên giống như Mục Dã Lạc Mai, sắc mặt bỗng trắng bệch.

Một cánh tay đưa ra, đặt lên eo nàng, sau đó đón nàng vàolòng. Mi Lâm cau mày, đang định chống cự lại thì Đại Vu nói tiếp, thế nên khôngthể không im lặng chú ý lắng nghe. Tuy rằng nàng không muốn, nhưng cũng khôngthể không thể không thừa nhận hơi ấm từ đằng sau và cả vòng tay này khiến nàngyên tâm, không còn nghĩ đến những cảnh tượng hãi hùng ban nãy nữa.

“Người có khí tức của Quân Tử cổ có lợi cho việc chế áp huyếtcổ lúc hóa băng.”

Mi Lâm ban đầu còn cho rằng Đại Vu đang nói chuyện với mình,mãi đến khi phát hiện ánh mắt hắn nhìn về phái đằng sau, mới nhận ra hắn đangnói chuyện với Mộ Dung Cảnh Hòa. Mộ Dung Cảnh Hòa sao lại có khí tức của Quân Tửcổ được? Nàng nheo mắt, biểu lộ rõ rệt sự lo lắng mà chính bản thân mình cũngchưa nhận ra cụ thể là gì.