Mộng Hoa Xuân

Chương 12



Sáng hôm sau, lang trung chốc đầu lấy lý do hiện tại thiếu mộtsố vị thuốc, cần phải đích thân về quê lấy. Người hầu đem chuyện bẩm báo lạicho Thanh Yến, Thanh Yến thấy tuyết có lẽ chưa thể ngừng được ngay, cũng khôngnghĩ nhiều, còn phái người sắp xếp xe ngựa tiễn ông lên đường.

Ông rời khỏi chẳng mấy chốc, Mi Lâm cũng xách tay nải, khoáctrên mình tấm áo tơi, từ cửa bên rời khỏi Vương phủ. Những ngày gần đây, cho dùkhông có mắt cũng biết rằng Mộ Dung Cảnh Hòa đối xử khác hẳn với nàng, cũngkhông nghe thấy phải hạn chế nàng đi lại, nên đương nhiên không gặp phải sựngăn cản nào.

Vừa ra khỏi Vương phủ, Mi Lâm liền đuổi theo xe ngựa. Nhữngngày gió tuyết thế này cũng không ai đồng ý chở người, nàng đành mua lại cả xecả ngựa, tự mình đi. Trước khi lên đường, còn dặn dò chủ xe đánh thêm móng ngựa,còn phải khoác lên mình ngựa vải bông dày để chống lạnh. Nàng cũng mang thêm cảcỏ và bếp than, sang cửa hàng bên cạnh mua một túi thịt kho, màn thầu, sau đó mớiđi đến tiệm thuốc lớn nhất thành.

Chi phí mua những đồ này đều từ tiền ngày trước bán thú sănđổi được, hai tháng nay ở trong Vương phủ ngày ngày ăn chơi ngủ nghỉ, không thìcũng bất tỉnh nhân sự, quả thật không hề kiếm chác được đồng nào. Bây giờ nghĩlại cũng thấy hối hận lúc đi không tiện tay vơ mấy thứ đồ quý giá để đổi lấyngân lượng.

Bão tuyết giăng đầy, trên đường thi thoảng mới có dăm ba ngườimen theo bên dưới mái hiên nhà vừa đi vừa tránh gió, ngước lên nhìn, đầy trờituyết trắng, chỉ có duy nhất những căn nhà màu xám đen mới lờ mờ hiện lên đượctrong bão tuyết này.

Trước khi lên đường Mi Lâm cũng đã nghiên cứu rõ lộ trìnhnên chạy xe một mạch, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cỗ xe song mã kiên cố dừngbên đường, phu xe hai tay cầm cương, không ngừng dậm chân. Bước lên mấy bước đãnhìn thấy tấm biển tiệm thuốc Nhân Huệ. Nàng dừng xe, đi quá lên cửa tiệm thuốcmấy mét, dừng ở phía bên kia đường, sau đó nhảy xuống, hơi cúi đầu, vén tấm rèmdày trước cửa tiệm thuốc bước vào trong.

Lát sau, nàng bước ra ngoài, trên mình khoác tấm áo khoácmàu tuyết thanh, hai tay xách hai bọc thuốc, bước lên sau xe. Lang trung chốc đầucũng đi liền đằng sau, trên mình khoác tấm áo tơi mà vừa nãy nàng mặc, ngồi lêngọng xe, vút roi quất ngựa.

Người phu xe kia vì nguyên do thân phận, trước giờ chưa từngbiết mặt Mi Lâm, cho nên mới dễ dàng bị hai người đánh lừa. Mãi đến hai người bỏđi được hơn canh giờ mới phát hiện ra, nhưng lúc này họ đã ra khỏi cổng thànhKinh Bắc, chạy xa trên con đường tiến về phương Nam. Trước khi rời đi, langtrung chốc đầu có để lại một phong thư trong phòng, nói bản thân nhớ nhà, côngviệc ở đây cũng đã hoàn thành, cho nên xin cáo từ, đại khái ý nói bản thân mìnhlà đường đường chính chính rời khỏi.

Mi Lâm khơi cho lửa trong lò sưởi bùng lớn lên, tuy rằng vẫnbị gió lạnh luồn vào trong xe nhưng cũng thấy ấm áp hơn nhiều. Vừa ra khỏi cổngthành, nàng liền gọi lang trung chốc đầu đổi lấy bộ áo tơi, bảo ông vào trongxe ngồi, tự mình đi phía trước đánh xe. Thật ra nếu không vì từng nhận lời saunày đều ở lại đây giúp ông dưỡng ngọc, thêm vào đó là muốn ông giúp mình trừ điđộc tính trong cơ thể thì e rằng nàng đã một mình rời khỏi nơi đây.

Cũng nhờ lần dưỡng ngọc trước, nàng đặc biệt chú ý đếnphương thức và đường lưu chuyển của nội lực sau khi đi vào mạch ngọc, dần dầncũng học được cách khống chế nguồn lực trong cơ thể mình. Hiện tại tuy rằngkhông đạt đến mức hoàn toàn khống chế được, nhưng ít ra cũng không phải lo lắngbị nội lực phản phệ. Vì vậy, tâm nguyện lớn nhất trước mắt vẫn là bài trừ hếtđi độc tính trong người.

Phía sau xe vọng ra tiếng ngáy của lang trung chốc đầu, buổisáng dậy quá sớm, lúc này trên đường đi không có gì làm, Mi Lâm lại không thểnói chuyện, cho nên ngồi ngủ bên trong xe.

Mi Lâm lúc đầu còn có chút gì đó không yên tâm, giờ hoàntoàn không còn cảm giác đó nữa, mỉm miệng cười, quất roi ngựa vào không trung,tạo thành từng tiếng vun vút, tuy rằng không vút vào mình ngựa nhưng cũng khiếnnó phi càng nhanh hơn.

Ban đầu nàng vẫn đi dọc theo đường lớn, đi quá hai chục dặm,đến một ngã tư liền rẽ ngang.

Cảm giác căng thẳng khi mới rời khỏi đã hoàn toàn biến mất,hơn nữa đi trong gió tuyết lạnh giá thế này đầu óc cũng có phần thanh tịnh. Mấytháng này, trong vô thức nàng đã hiểu thêm một khía cạnh của Mộ Dung Cảnh Hòamà có thể người khác không biết. Chẳng cần nói đâu xa, mấy ngày trước lấy lý dosuốt ngày ở lại trong phòng quây quần với nàng, thật ra lại lén lút rời khỏiKinh Bắc, mãi đến khi Mục Dã Lạc Mai chuẩn bị đập cửa xông vào mới từ đâu đóquay trở về. Chỉ để lộ chuyện này thôi, cũng đủ để nàng chết đến trăm ngàn lầnrồi. Tuy rằng hắn nói đừng để hắn nhìn thấy nàng nữa, nhưng hắn làm sao có thểtha cho nàng rời đi dễ dàng vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy lòng nguội lạnh, chính vì vậy mà cóphòng bị cũng chẳng thừa, không dám đi theo trục đường chính, đành rẽ vào conđường rừng núi hoang vu mà đi. Cho dù có vòng vèo vài trăm dặm, cũng an toànhơn đi đường lớn.

Chính ngọ, hai người dừng lại nghỉ chân ở một làng nhỏ, chongựa ăn, rồi mua thêm thức ăn và đồ giữ ấm mang theo, sau khi hỏi cặn kẽ đườngđi lại tiếp tục lên đường, đến tối lại tìm một thị trấn nhỏ dọc đường để nghỉ lại.Hai ngày nay rẽ đông quành tây thế này vẫn không thấy người đuổi theo, hai ngườimới thở phào nhẹ nhõm, tốc độ cũng có thể chậm lại chút, bắt đầu men theo trụcđường đi về Trung Châu.

Lang trung chốc đầu ngày ngày ngồi trong xe, tuy rằng cũng ấmáp, nhưng dù sao tuổi tác cũng cao, không chịu được cả ngày bôn ba đường ngựa,nhưng ông lại không hề than phiền như trước đây, chỉ là đôi lúc cũng vì bị giótuyết lọt qua khe, lạnh quá nên lẩm bẩm mấy lời. Mi Lâm cũng chẳng để bụng.

Buổi chiều hôm nay tự dưng tuyết càng rơi càng lớn, Mi Lâmđành phải tìm một ngôi làng nhỏ gần nhất để lánh tạm. Bất ngờ là ngôi làng nàytuy nhỏ nhưng cũng có một dịch quán. Mãi sai này nàng mới viết từ các thànhphương Bắc xuống phía Nam của Diệp Thành bắt buộc phải qua nơi đây, không ngờ rằnghọ đi bừa lại đến được chốn này.

Ngày gió giật tuyết rơi như hôm nay, ngoài đường không có đếnmột bóng người, đứng gõ cửa dịch quán hồi lâu mới thấy bên trong vọng ra tiếngbước chân chạy lại.

Người này nhìn qua, vừa giống một gã quê mùa, vừa giống tiểunhị, nhưng chưa biết chừng lại là ông chủ dịch quán cũng nên. Hắn ta vừa nắm chặttấm áo choàng chắn gió, vừa nheo mắt nhìn hai người đứng trước cửa, sau khi thấybộ trang phục khoác trên mình lang trung chốc đầu là trang phục của Vương phủvà cỗ xe ngựa đằng sau, mắt bỗng mở to, sáng lên lạ thường.

“Ôi, hai vị khách quan, mời vào, mời vào…” Vừa nói vừa ngoảnhra phía sau dặn dò, “Thất tử, mau đi sắp xếp xe ngựa cho khách quan, dắt ngựara phía sau, nhớ phải chăm sóc tận tình nghe chưa?” Lúc đó ông ta cũng cố tìnhnói chậm lại, thấy hai người không phản đối gì, đủ biết là định ở lại qua đêm,thái độ càng thêm ân cần, vồn vã.

“Tuyết lớn thế này phải đi xa, quả thật là vất vả.” Hắn tabuột miệng nói mấy câu, ánh mắt lại nhìn sang Mi Lâm lúc đó đang gỡ bỏ bộ áotơi trên mình xuống, thấy nàng tú lệ, không cầm được ngẩn ra, sau đó mới quay lạihỏi han lang trung chốc đầu, nhưng nét mặt vẫn không giấu được vẻ hồ hởi.

Lang trung chốc đầu vẫn bộ dạng lười nhác ấy, ngồi sán lại gầnlò sưởi châm tấu hút thuốc.

“Ai bảo mệnh hai chúng ra đều khổ chứ, gấp gáp lên đường thếnày chẳng phải để kịp về quê đón Tết sao.” Ông tuy rằng trên xe được ngủ, nhưngvì đường đi lắc lư nghiêng ngả nên ngủ không được ngon giấc, thành ra lại cảmthấy càng mệt mỏi hơn. Lúc này vừa trả lời người đàn ông kia, vừa ngáp ngủ đếnchảy cả nước mắt. “Ông chủ, cho ta hai phòng thượng hạng.”

“Ầy, có ngay! Khách quan tạm ngồi hơ lửa giây lát, muốn ăngì cứ gọi tự nhiên!” Ông chủ cười hỉ hả dặn dò hai câu, sau đó lách mình đi vàophía bên trong.

Mi Lâm ngồi xuống cạnh lò sưởi, nhìn theo bộ dạng phấn chấncủa hắn ta, trong lòng thấy có điều gì đó khác thường.

Món ăn tối là thịt lợn, rau dưa nấu với bánh phở, một niêu đấtđặt trên bếp lò, khói nghi ngút. Thêm vào đó là mấy hũ rượu ấm, mấy cái màn thầu,nóng hôi hổi khiến mồ hôi đầm đìa, toàn thân nóng ran rất thoải mái dễ chịu.Xong bữa cũng thấy buồn ngủ, hai người ai trở về phòng người nấy, cũng chẳngthèm rửa chân tay mặt mũi mà lên thẳng trên giường nằm ngủ. Trong phòng rất ấmáp, nên vừa đạt mình xuống đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Chẳng được bao lâu, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gọi.

“Khách quan, khách quan, nước nóng của người đã đến” Tiếngông chủ đứng bên ngoài nói vọng vào. Người nằm ngủ trên giường không hề hay biết,khẽ trở mình tiếp tục giấc nồng.

Lúc này, có thứ gì đó len qua khe cửa, khe cửa đó đủ nhỏ đểgió bên ngoài ùa vào, trong giây lát then cửa bên trong đã bị gạt ra, cửa mở,người bên ngoài nhẹ nhàng, lanh lẹ lao đến đỡ lấy chiếc then cài cửa đó, khôngđể tạo ra tiếng động.

“Ông chủ à, chẳng phải đã nói chỉ lấy tiền không lấy mạnghay sao?” Một giọng nói thầm có ý ngăn lại, ngữ khí chứa đầy sự bất an.

“Lắm lời gì thế có ai muốn lấy mạng của ai đâu, ta đây chỉmuốn kiếm cho tiểu Thất tử ngươi một cô vợ mà thôi.” Hắn ta tỏ vẻ không vui mắnglại, đồng thời bước vào phòng.

Cầm trường đao tiến vào, hắn ta xốc lại dáng đi, cảm giácnhư cường tráng hơn rất nhiều, cũng trở nên cực kỳ hung ác. Cầm đèn đi ngay saulưng hắn ta là một thiếu niên chạc mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy gò,dường như sợ hãi không muốn vào.

Tên chủ dịch quán không hề lục lọi hành lý trên bàn mà đi thẳngđến giường, hiển nhiên thấy rằng đối với hắn ta người đang ngủ say kia có sự hấpdẫn hơn nhiều túi hành lý đó. Đang định cúi xuống lật tấm chăn lên thì độtnhiên tấm chăn lại dội ngược về trùm kín đầu hắn, khiến hắn không động đậy đượcgì.

Trái lại, thiếu niên đứng cầm đèn đằng sau lại phản ứngnhanh hơn, nhận ra có điều gì đó không hay, liền quăng ngay chiếc đèn, đồng thờilấy đà lao đến định ôm lấy người phía trước.

Chiếc đèn bay vút đến bị Mi Lâm gạt phăng sang một bên,nhưng cũng chiếu rõ khuôn mặt tú lệ của nàng. Thiếu niên đó í lên một tiếng,người vẫn theo quán tính lao đến, nhưng đột nhiên mất đà, ngã lăn xuống dưới đất.

Đèn dầu rơi xuống nền nhà, choang một tiếng tắt lịm.

Mi Lâm vốn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng cũng không ngờ rằngngười này lại lăn ra ngã giữa chừng, đang định tấn công trấn áp thì nghe thấytiếng gọi vừa kinh ngạc vừa khó tin.

“A tỉ?“

Nàng bỗng giật mình, giọng nói này… kiểu xưng hô này… chỉ cóthể là tên tiểu tử Việt Tần mà thôi, chẳng có lẽ…

Không đợi Mi Lâm hoài nghi lâu, xì một tiếng, trong phòng bỗngtrở lại sáng bừng, thì ra thiếu niên này có mang theo bên mình đá đánh lửa. Ánhđuốc chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt quen thuộc của Việt Tần.

“A tỉ, A tỉ, đệ đây mà.“ Thiếu niên nhảy lên, hoa chân múatay mừng rỡ, không biết làm sao biểu đạt hết sự vui mừng của mình. Thế là ánh lửatrong tay cậu ta cứ như thế vung vẩy trong không trung, khiến ánh sáng trongphòng trở nên lập lòe bất định.

Mi Lâm phì cười, cúi xuống nhặt lại cây đèn dầu. Việt Tầnđương nhiên cũng phát giác ra mình vui mừng quá mà quên mất tiểu tiết, ngượngngùng gãi gãi đầu, tiến lại gần châm đèn.

Đúng lúc này, ngoài cửa lạch cạch một tiếng rồi mở toang,thì ra lang trung chốc đầu ngó vào thăm dò.

Khi nhìn thấy ánh mắt của tên chủ dịch quán, hai người đãphát giác có điều gì đó không lành. Lang trung là ai chứ, chút đỉnh thuốc mê đólàm sao có thể đánh lừa được ông, Mi Lâm lại càng không hề hấn. Vì vậy bữa cơmtối ấy cũng chẳng có gì phải lo lắng, sau đó người cần đi ngủ vẫn cứ ngủ ngonlành, còn người phải đợi kẻ gian mắc bẫy thì vẫn bình tĩnh nằm trong chăn chờcon mồi cắn câu. Cũng may là họ đến sớm, không thì Mi Lâm cũng không đảm bảo rằngmình sẽ tỉnh táo được mãi. Chỉ là nàng không thể nào ngờ được Việt Tần lại ởđây, còn trở thành đồng lõa với kẻ gian.

Lúc này nàng mới phản ứng lại, ông chủ dịch quán gọi khôngphải là Thất tử mà là Tần tử.

Không đánh thì không quen, đêm hôm đấy bốn người ngồi lạibên cạnh lò sưởi, tán gẫu với nhau.

Lang trung chốc đầu mấy ngày nay không có ai nói chuyệncùng, bây giờ có đối tượng để xả, lập tức phấn chấn hơn hẳn, cũng không buồn ngủnữa, ngồi lại cùng ông chủ dịch quán hàn huyên đủ chuyện. Từ những chuyện xảyra trong Vương phủ, chuyện ở nhà dưới quê chăn con gà con dê, trên trời dưới bểđủ cả.

Ông chủ tên Trịnh Tam, Trịnh Tam tỏ ra sợ hãi hai người,trong lòng cũng có chút ngán ngẩm, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ đành ừừ à à ngồi đó nghe chuyện, nhưng ánh mắt lại vẫn liếc sang phía Mi Lâm đang ngồinghe Việt Tần, ám chỉ tiểu nương tử tú lệ như vậy mà lại bị câm thật đáng tiếc.Song nhớ lại thủ đoạn ban nãy của nàng, ý nghĩ đó bỗng biến mất ngay lập tức.

Việt Tần khi biết Mi Lâm không còn nói được, tỏ ra rất buồnbã khiến Mi Lâm phải an ủi mất một hồi, tuy rồi cũng cười nhưng ánh mắt lạikhông thể che giấu được sự nuối tiếc.

“A tỉ, đệ nghe lời của tỉ đến Lô Thành gần Chiêu Thành nhấtđể đợi.” Cậu ta nói, đứng dậy cầm ấm nước trà vừa đun sôi rót ra chén cho mấyngười, rồi lại ngồi xuống. “Đệ tìm một dịch quán rồi nhận làm tạp dịch ở đó,ngày ngày mong tỉ đến tìm đệ.”

Mi Lâm mặt hơi nóng, trong lòng thấy cắn rứt, cũng có chút cảmđộng. Nàng nghĩ, nàng vĩnh viễn không thể nói với thiếu niên đơn thuần này làthật ra nàng không hề có ý định đến đó tìm cậu ta. Bất luận lý do của nàng cólà gì đều không thể nào đối diện với sự chân thành này.

Việt Tần quả thật ngoan ngoãn ở Lô Thành đợi Mi Lâm mãi đếnkhi có lệnh truy nã nàng được dán khắp nơi trong thành. Lúc đó cậu ta hoảng hồn,bắt đầu đi khắp nơi hỏi thăm tung tích Mi Lâm. Sau khi được tin nàng bị bắt giảiđi Kinh Bắc, lập tức rời khỏi Lô Thành, chuẩn bị đi Kinh Bắc tìm cách cứu giải.

Sau khi đến được Kinh Bắc lại không hề có tin tức của nàng.Nàng rốt cục đang ở đại lao Kinh Bắc hay ở Vương phủ cậu ta cũng không rõ đừngnói đến đơn thân độc mã đi cứu người. Đúng lúc lưỡng lự không biết làm thế nàocho phải lại gặp Trịnh Tam và huynh đệ của hắn đang chở hàng đến Kinh Bắc. TrịnhTam gặp nạn mất hết hàng hóa, may mà có cậu ta lanh lợi, giúp hắn lấy lại sốhàng hóa đã mất, thế là thành quen biết. Cùng bọn họ trở về mới biết thì ra đólà một nhóm sơn tặc. Họ đồng ý giúp cậu ta đi giải cứu nàng, vậy nên cậu ta mớigia nhập nhóm người này.

Nghe xong những lời Việt Tần thuật lại, Mi Lâm bất ngờ cốc đầucậu ta một cái nhẹ, ánh mắt tỏ ý không đồng tình. Mộ Dung Cảnh Hòa là hạng ngườithế nào chứ, đâu phải mấy kẻ sơn tặc như các người có thể đối phó được.

Việt Tần bị cốc đầu không những không buồn, mà ngược lạicàng trở nên vui vẻ, cười hì hì nắm lấy tay Mi Lâm như muốn nói may mà tỉ khôngsao, nhưng bỗng nhớ ra nàng bị câm, sắc mặt lại trở nên buồn bã.

“A tỉ…” Mắt cậu ta bỗng đỏ, muốn an ủi nàng, nhưng lại khôngnói thành lời, ngược lại bản thân còn thấy buồn hơn.

Trịnh Tam bên cạnh nhìn thấy cậu ta dám nắm tay Mi Lâm, càngthấy khó chịu, đang định nói mấy câu châm biếm thì nghe bên ngoài có tiếng vóngựa lại gần. Trong bụng cảm giác có điều gì đó kỳ lạ, quay ra nhìn thấy sắc mặtMi Lâm hơi khác, liền đứng phắt dậy.

Lang trung chốc đầu thở dài một tiếng, ngả lưng về chiếc ghếđằng sau, ngậm tẩu thuốc không nói không rằng.

Việt Tần không hiểu, đang định đi ra cửa xem thì nghe thấy rầmmột tiếng, cửa chính đã bị người ta phá nát.

Gió tuyết không còn bị cánh cửa chặn lại nữa, mặc sức tạtvào vù vù khiến người bên trong cũng khó có thể mở to mắt ra nhìn được. Khoáctrên mình tấm áo da thú đen xì, khắp người vương đầy tuyết trắng, Mộ Dung CảnhHòa mặt lạnh lùng, bộ dạng như sát thần bước vào.

Thì ra hôm đó khi Mộ Dung Cảnh Hòa đọc được những lời mà MiLâm và lang trung chốc đầu để lại cũng là lúc Mục Dã Lạc Mai tính toán cùng hắncầm quân chống giặc.

“Chưa nói đến việc Thánh thượng vạn phần ân sủng ngươi,ngươi không biết điều hồi báo, thì vốn là thân nam nhi của Đại Viêm, trong khiquân địch xâm lăng, ngươi lại chịu rút đầu thụt cổ ở đất Kinh Bắc này, làm saocó mặt mũi mà đối diện với bách tính thiên hạ?” Bất kể nàng ta có khuyên giải đếnđâu, phân tích đến đâu Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn tỏ ra vẻ mặt dửng dưng, thậm chícòn chăm chú ngồi nướng khoai bên cạnh chậu than, làm Mục Dã Lạc Mai càng tứcgiận, nặng lời khiển trách.

Mộ Dung Cảnh Hòa lỡ tay làm nát mất lớp vỏ miếng khoai đangnướng, cái mùi thơm khiến người khác phải thèm muốn ấy bắt đầu dậy lên, hắn độtnhiên nhớ ra đến bây giờ vẫn chưa được thưởng thức khoai do đích thân Mi Lâm nướng.

“Mộ Dung Cảnh Hòa…” Mục Dã Lạc Mai vốn đang đứng bên cạnh cửasổ ngắm hoa mai, nhìn thấy thế càng phẫn nộ, đang định bước đến đá tung chậuthan đó để hắn tập trung nói chuyện với mình.

“Thành thân với ta.”

Bốn chữ ngắn ngủi là vậy, nhưng khiến nàng đứng ngẩn người hồilâu.

“Thành thân với ta. Hôn lễ kết thúc, ta sẽ lập tức về ChiêuKinh xin lãnh chỉ xuất trận.” Mộ Dung Cảnh Hòa ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói,trong ánh mắt đen sáng ấy có chút căng thẳng. Tuy rằng thắng lợi nắm chắc tầmtay, nhưng sự cố chấp với Mục Dã Lạc Mai đã trở thành thói quen, câu trả lời củanàng đối với hắn mà nói vẫn vô cùng quan trọng.

Mục Dã Lạc Mai định lại thần, bỗng đỏ mặt, nhưng lại thấy cóđiều gì đó lạ kỳ.

“Ngươi điên rồi sao, giờ là lúc nào rồi còn nói chuyện này?”

Mộ Dung Cảnh Hòa không hề ngạc nhiên với phản ứng của nàng,nhưng vẫn không giấu được sự thất vọng cười nhạt, ánh mắt lại nhìn những bôngtuyết trắng đang theo gió bay bên ngoài.

“Mười năm trước, muội nói giặc Hồ chưa dẹp yên, sao có thểan gia. Ta cũng đợi muội năm năm. Sau đó biên cương bốn bề yên ổn, thiên hạthái bình thì muội lại như muốn xa lánh ta. Mộ Dung Cảnh Hòa ta đây tuy bấttài, nhưng tấm chân tình với muội thì thiên địa có thể làm chứng. Hôm nay ta muốnmuội cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không thì đừng mong bàn đến chuyệnkhác.” Nói đến đây giọng hắn rất kiên quyết.

Mục Dã Lạc Mai vì những lời nói của hắn mà cảm thấy cắn rứt,thái độ cũng dịu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn hòa, nhưng khi nghe xong câu cuốicùng đầy hàm ý uy hiếp thì sắc mặt lại hơi biến đổi, cười nhạt nói: “Ngươi chẳnglẽ không biết từ khi phong Vương năm năm trở lại đây mình đã sống thế nào sao?Với một nam nhân quanh năm suốt tháng trầm mê tửu sắc, trêu hoa ghẹo nguyệt thìsao Mục Dã Lạc Mai ta đây có thể thành thân? Nếu ngươi là một nam nhi khaithiên lập địa thì cớ sao lại không bàn chuyện diệt xong giặc ngoại xâm sau đó mớithương lượng chuyện này?”

Diệt xong giặc ngoại xâm… Mộ Dung Cảnh Hòa tự cười một tiếng,nếu có đến lúc đó thì e rằng kết cục chẳng khác gì kiểu vắt chanh bỏ vỏ rồi.Hai người họ nếu như bỏ qua cơ hội này thì về sau e rằng vĩnh viễn không thể đếnđược với nhau nữa.

“Nếu muội không đồng ý, hồi kinh hoặc về Nam cương tùy muộivậy.” Hắn gắp miếng khoai đã chín ra ngoài để nguội, phủi phủi tay, như vẫn muốnnói gì đó lại bỗng thấy Thanh Yến đang đứng bên ngoài như muốn đi vào nhưngkhông dám, bèn chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thanh Yến nhìn thấy hắn cuối cùng cũng chú ý đến mình, bấtgiác thở phào nhẹ nhõm, cúi thấp lưng đi vào, cầm phong thư mà lang trung chốcđầu để lại trên tay.

Mộ Dung Cảnh Hòa hoài nghi liếc nhìn thấy vẻ căng thẳng củaThanh Yến, xé phong thư ra, phát hiện đây chính là tấm giấy màu vàng thườngdùng để viết đơn thuốc, trên đó chỉ viết đơn giản mấy dòng chữ.

Chỉ nói vị lang trung đó rời đi mà thôi. Đi rồi cũng tốt, hắnsớm đã không ưa cái đầu bị chốc của ông ta rồi. Mộ Dung Cảnh Hòa nói thầm, đangđịnh quở trách Thanh Yến chuyện bé xé ra to, nhưng đột nhiên như chợt nhớ rachuyện gì đó, sắc mặt tái hẳn đi.

“Nàng đâu?” Người con gái ấy ở cùng lang trung chốc đầu,lang trung chốc đầu đúng lúc này rời khỏi… càng nghĩ càng cảm thấy có điều gìđó không hay, hắn lập tức vùng đứng dậy.

“Bẩm, bẩm Vương gia…” Thanh Yến lén lút lau mồ hôi, ánh mắtnhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cố gắng thể hiện sự trấn tĩnh của một nội thị.“Không nhìn thấy Mi Lâm cô nương đâu cả.”

“Sao lại không thấy?” Mộ Dung Cảnh Hòa phẫn nộ, vo trònphong thư thành một nắm, ném vào chậu than lửa cháy rực hồng. Ánh lửa cũng nóngnảy như hắn vậy, càng cháy càng mãnh liêt.

Thanh Yến cúi thấp đầu không nói không rằng, trong bụng thầmnghĩ Mi Lâm cô nương thế này chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?

“Lập tức hạ lệnh, toàn thành phong cấm, chỉ cho nhập khôngcho xuất thành!” Mộ Dung Cảnh Hòa tức giận nói, “Phái thêm người lục soát từngnhà một cho ta, ta không tin nàng có thể trốn lên trời.”

Thanh Yến tuân lệnh, sắp đi ra ngoài thì bị Mộ Dung Cảnh Hòagọi lại, “Chuẩn bị ngựa cho bản vương, gọi Hổ Dực Thập Thất Kỵ đợi ở ngoài phụclệnh.” Nói xong sải bước đi ra ngoài.

“Mộ Dung Cảnh Hòa, phát sinh chuyện gì? Ngươi đi đâu vậy?” MụcDã Lạc Mai không ngờ hai người đang bàn chuyện yên lành là vậy, hắn lại chỉ vìmột phong thư mà bỏ đi, bất giác bước nhanh mấy bước, giữ chân hắn lại hỏi.

Thanh Yến thấy vậy liền đi vào trong lấy áo choàng.

Hình như lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, MộDung Cảnh Hòa trấn áp sự phẫn nộ, cố gắng bình tĩnh lại lắc đầu nói: “Ta hỏi lạilần nữa, có đồng ý thành thân với ta không?”

Mục Dã Lạc Mai là người ngạo mạn, không hề muốn vì bị uy hiếpmà nhận lời thành thân, nhưng nàng vẫn có cảm tình với Mộ Dung Cảnh Hòa, nếukhông thì cũng chẳng đến mức bấy lâu nay vẫn một thân một mình, thêm vào đó lạicảm động vì tấm chân tình của hắn, nên cũng không có ý từ chối thẳng thừng, chỉlà nhẹ nhàng nói: “Chuyện này đợi sau khi ngươi bình tĩnh rồi chúng ta bàn tiếpđược không?”

Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong thấy nản lòng, lại thêm vào vướngbận chuyện của Mi Lâm nên không tiếp tục đôi co với nàng ta, lạnh lùng cười:“Sính lễ đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Nếu muội không đồng ý, tức khắc có ngườicam tâm tình nguyện thành thân với bản vương.”

Mục Dã Lạc Mai vốn là một nữ tử ưa mềm không ưa cứng, nghexong những lời đó sắc mặt liền biến đổi, thu tay lại, cười một cách lạnh nhạt,nói: “Vậy ngươi đi tìm người nữ tử cam tâm tình nguyện lấy mình đi.”

“Bản vương đây chính là ý đó.” Mộ Dung Cảnh Hòa chăm chúnhìn vào mắt nàng, ánh mắt như cái lạnh mùa đông làm đóng băng, sau đó dửngdưng đi ra ngoài cửa, sải những bước lớn hòa lẫn vào sắc trời phong tuyết.

Người con gái này lại một lần nữa rời bỏ hắn, nàng lại dám…Nàng cho rằng hắn không thể trị được nàng sao? Nàng cho rằng hắn vẫn có thể chophép một Mục Dã Lạc Mai thứ hai xuất hiện trên thế gian này? Trong giây phút tứcgiận quá độ, Mộ Dung Cảnh Hòa không hề nhận ra rằng trong thâm tâm, mình đã đặtMi Lâm ngang hàng với vị trí của Mục Dã Lạc Mai.

Thanh Yến vội vàng đuổi theo sau, vừa khoác lên mình hắn tấmáo choàng, vừa an bài thuộc hạ những mệnh lệnh vừa rồi của Mộ Dung Cảnh Hòa.

Mục Dã Lạc Mai vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn dáng họ khuất dầntrong từng làn tuyết trắng, bất giác tự siết chặt tay mình, sắc mặt bỗng trởnên ảm đạm. Thật ra nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ cưới người phụ nữ khácngoài mình, nói thế chỉ là muốn chọc giận nàng mà thôi. Nhưng dùng thủ đoạn thếnày không phải quá ấu trĩ hay sao? Hắn vẫn thường là vậy, hành sự tùy tiện đếnmức khiến người khác không tài nào yên tâm mà gửi gắm cuộc đời cho hắn được.

Nàng đã đợi hắn năm năm, nếu như không muốn thành thân với hắnthì thành thân với ai đây? Chỉ là… chỉ là hy vọng hắn phấn đấu hơn một chút, chẳnglẽ làm vậy lại là sai hay sao?

Mộ Dung Cảnh Hòa gằn giọng căn dặn Thanh Yến ở lại phủ chămlo sự vụ, đích thân dẫn Hổ Dực Thập Thất Kỵ từ cửa Nam thành xuất phát, đuổitheo trục đường chính.

Sau một hồi phóng ngựa, gió tuyết lạnh giá khiến hắn bìnhtĩnh trở lại, lý trí cũng dần khôi phục. Vừa không ngừng quất roi ngựa vừa nhớlại địa hình Kinh Bắc cùng mọi ngã rẽ lớn nhỏ ở trong đầu.

Sau khi phong Vương, tuy rằng hắn bị giam lỏng ở Kinh Thành,nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến bẩm báo tình hình ở Kinh Bắc.Bản đồ Kinh Bắc hắn cũng đã thuộc trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, hắn định hướng lại ở Diệp Thành, Lang trung chốcđầu trong thư nói rằng là về quê nhà, hắn nhớ lúc trước thuộc hạ của hắn bắt họtại An Dương, vậy nên hai người đó nhất định đi về phía Nam.

Từ Bắc đi về phía Nam, cho dù là đi đường chính hay đường tắtđều phải qua Diệp Thành. Diệp Thành địa hình tương đối đặc biệt, hai bên đều làđỉnh núi dốc cao, nhìn như một đường chia ngang cắt đôi hai phía nam bắc thànhhai phần riêng biệt, muốn đi qua trong thời tiết gió tuyết bão bùng như thế nàylà điều tuyệt đối không thể. Cho nên thay vì tốn thời gian truy đuổi hai ngườibọn họ, không bằng đến Diệp Thành sớm một bước để ở đó ôm cây đợi thỏ. Chỉ cầnhọ vội vàng muốn rời khỏi Kinh Bắc trong mấy ngày này thì thế nào cũng tự chuiđầu vào rọ. Nếu như còn nấn ná ở lại vùng này… Kinh Bắc là địa bàn của hắn,nàng có chạy lên trời cũng khó thoát khỏi.

Ngựa khỏe dồn roi mất nửa ngày đường, cuối cùng cũng đến DiệpThành, suốt dọc đường đến đây đều không thấy tông tích hai người đâu, chắc chắnbọn họ không đi đường chính.

Lấy danh nghĩa Kinh Bắc Vương yêu cầu quan tri phủ DiệpThành tiếp kiến, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, kiểm tra các lữ khách đi qua.Chính ngọ hôm thứ ba từ sau khi rời khỏi Kinh Bắc, đang ngồi tựa mình trong phủcủa tri phủ Diệp Thành đợi cá cắn câu thì có tin tức của Thanh Yến truyền đến.

Tin tức đó cũng chỉ là bản đồ vẽ một lộ trình còn đang dangdở.

Hắn nhìn xong, khuôn mặt như cười như không, lập tức đứng dậyxuất phát, ra lệnh lưỡng kỵ ở lại Diệp Thành đợi lệnh, một mình dẫn thập ngũ kỵcòn lại tiến đến dịch quán cách Diệp Thành chỉ có nửa ngày đường.

Dịch quán đó vốn nằm trong một làng nhỏ bình thường, nhưngvì địa hình đặc biệt nên bị một nhóm sơn tặc nhiễu nhương, sau này chiếm lĩnhlàm căn cứ, chuyên môn chặn đường cướp của những người đi đường. Hắn vốn biếttin từ trước nhưng lại không lệnh cho người thay mình cai quản Kinh Bắc là MộLiêu dẫn quân tiêu diệt. Một khi sự tự do bản thân cũng không làm chủ được màvùng phong địa lại quá thái bình cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Thực ra từ khi hắn rời khỏi phủ Thanh Yến cũng rất bận rộn,vừa phong cấm toàn thành, vừa phái người truy tìm tung tích của Mi Lâm, ngoàira còn phải đối phó với Mục Dã Lạc Mai trong khi nàng ta càng ngày càng khótính, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chu toàn được. Hơn nữa, thờicục hiện tại cũng rất bất ổn, Mộ Dung Cảnh Hòa trở về sớm ngày nào tốt ngày ấy.Vì vậy hắn cũng không cho phép mình rảnh rỗi.

Đem từng chi tiết tung tích điều tra được vẽ thành một bản đồ,đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi xác định được phương hướng, hắn không thểkhông thở phào nhẹ nhõm. Chẳng dám chậm trễ, Thanh Yến ngay lập tức phái ngườigửi đến Diệp Thành. Không thể không nói rằng, hắn có thể trở thành tâm phúc củaMộ Dung Cảnh Hòa chắc chắn không phải vì may mắn, chí ít trí tuệ và tác phonghành sự của hắn quả thật ít người có thể so bì.

Bản đồ đường đi đó tuy rằng ban đầu rẽ đông ngoặt tây, có nhữnglúc còn cố ý quay ngược trở lại, khiến người khác khó có thể xác định chính xácphương hướng thực sự là gì, nhưng đến buổi chiều thứ hai cũng để lộ đích đến đólà thôn Lão Oa Tử.

Mi Lâm không thể nào ngờ được, khi hai người họ còn chưa điđến đích thì đã bị lộ hành tung. Sau khi họ vào ngôi làng này, trong lúc đang dốctoàn sức tập trung để đối phó với ông chủ dịch quán thì Mộ Dung Cảnh Hòa đã dẫnthuộc hạ đội tuyết lẻn vào, âm thầm khống chế hoàn toàn sơn tặc trong thôn.

“Ông chủ.” Mộ Dung Cảnh Hòa bước vào, giẫm lên tấm ván cửadưới đất không thèm để ý những người bên trong đang ngạc nhiên tột độ, phủi phủituyết bám trên người, trầm giọng nói.

Rõ ràng ai cũng nhận ra sự tức giận của hắn, nhưng ngoài phávỡ tấm cửa thì hắn lại không hề có thêm biểu hiện gì lỗ mãng cả.

Trịnh Tam ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, nhất thời cũng khôngbiết ứng phó thế nào cho phải. Nhưng cũng chẳng để hắn ta đứng đó chần chừ lâu,Mộ Dung Cảnh Hòa liền tiến lại gần, vừa gỡ bỏ nút thắt trên áo choàng, vừa gườmgườm nhìn. Trịnh Tam bất giác thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy, nhường lại chỗ ngồicho hắn. Mi Lâm và Việt Tần cũng cùng lúc đó đứng dậy, chỉ có mỗi lang trung chốcđầu vẫn ngồi ở đó miệng ngậm tẩu thuốc hít hà.

“Khách quan, khách quan đến một… một mình sao?”

Mộ Dung Cảnh Hòa không thèm nhìn một ai, chỉ liếc mắt nhìnquanh không gian không rộng cũng không hẹp này, sau đó quay ra ngoài cửa nói:“Vào hết đây đi.” Vừa nói vừa rũ tấm áo choàng trên mình xuống.

Mi Lâm lúc này tâm trạng đang rối bời bất giác đưa tay rađón lấy, nhưng lại bị hắn đẩy ra, sau đó ném áo khoác sang một bên cho Việt Tầncòn đang ngơ ngẩn vì ngạc nhiên. Tiếp đó, từ cửa chính bước vào hơn chục hảohán cùng mặc áo giáp da đen xì, họ phủi sạch bụi tuyết bám trên người rồi khomlưng hành lễ với Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đó lần lượt gỡ áo choàng ra, tự tìm chỗngồi. Người tuy đông, nhưng tuyệt đối chỉ nghe thấy tiếng trang phục cọ vàonhau sột soạt.

Trịnh Tam thấy cảnh tượng như vậy, thầm kinh hãi, chỉ biếtngẩn người ra đứng nhìn.

Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi xuống, thấy hắn ta ngẩn người đứng đó,không vừa ý chau mày nói: “Chuẩn bị ít lò sưởi mang đến cho mấy huynh đệ kia củata, có thức ăn gì cứ mang hết ra.” Nói đến đây, nhìn đám bụi tuyết bay khắptrong tiệm, tự dưng thấy có chút hối hận vì sự lỗ mãng ban nãy của mình, đànhnói: “Lấy tấm gỗ chắn cửa lại, đừng để gió thổi vào.”

“Ồ ồ, dạ… dạ…” Trịnh Tam định thần lại, kéo tay Việt Tần,“Việt Tần, mau đến phụ một tay.”

Việt Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi gặp lại Mộ Dung CảnhHòa, tuy rằng hoàn cảnh không thích hợp để biểu lộ sự thân mật với hắn nhưngánh mắt vẫn mở tròn ngẩn người ra chăm chú nhìn về phía Mộ Dung Cảnh Hòa. Bị TrịnhTam kéo đi vài bước mới tỉnh táo lại, đang định rảo bước thì thấy Mộ Dung CảnhHòa đột nhiên quay sang nhìn mình.

“Việt Tần ở lại đây.”

Hắn vừa dứt lời liền có hai người trong nhóm kỵ binh mặc áogiáp xanh đan lẫn kim tuyến hình ngân hổ dang cánh đứng dậy giúp Trịnh Tam mộttay khiến cho Trịnh Tam vừa nể sợ, vừa hiếu kỳ, vừa ngưỡng mộ nhìn hai người họ.

Không để ý đến những người kia, Mộ Dung Cảnh Hòa tiếp tụcnhìn về phía Việt Tần, ý bảo ngồi xuống.

Việt Tần không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa sau khi bình phục lại uyphong như thế, không kìm chế được sự sùng bái, cười hì hì nhìn hắn, có rất nhiềucâu muốn hỏi, muốn hỏi vì sao hắn lại biết tên mình, muốn hỏi hắn rốt cục hắnđã bình phục như thế nào, còn muốn hỏi tại sao hắn lại ở đây, vân vân. Câu muốnhỏi quá nhiều, ngược lại khiến cho cậu ta không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tiểu tử ngốc.” Lang trung chốc đầu dường như nhìn khôngquen bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, lắc đầu, nhét tẩu thuốc xuống dưới thắtlưng sau đó vẫy tay gọi Mộ Dung Cảnh Hòa: “Vương gia, mời ngồi, lão đi nghỉ trướcđây.” Nói xong, không để cho đối phương trả lời, hai tay đã chắp lại sau lưngđi lên phòng.

Mộ Dung Cảnh Hòa trầm ngâm, không hề nhìn ông, chỉ lạnh lùngđưa mắt nhìn sang cô gái cúi mặt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên đưa tay kéonàng ngồi lại bên mình. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Việt Tần, hắn vừa trấn ấplại sự chống đối theo phản xạ của nàng, vừa ôn hòa cười giải thích: “Nàng ấy làthê tử sắp cưới của ta.”

Chỉ một câu nói cũng đủ khiến người con gái đang ngồi trongvòng tay hắn ngỡ ngàng, cũng khiến cho thiếu niên ngây thơ kia mắt chữ o miệngchữ a ngạc nhiên, tuy rằng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn thấy mừngthay cho hai người.