Mộng Hoa Xuân

Chương 10



Sắc vàng nhạt của ánh nắng ban mai chiếu vào mặt nước giếng,đúng lúc đó, một nam nhân hắc y mạnh mẽ như con mèo đen lặng lẽ đi vào trongsân vườn, nhanh chóng bước vào phòng, cung kính đứng bên ngoài bức rèm.

“Bẩm Vương gia, Mi Lâm cô nương không hề vào rừng mà đi vềhướng thành An Dương.” Người đàn ông với lông mày sắc như dao gọt, nhưng ánh mắtlại trầm tĩnh tựa mặt nước trong.

Gương mặt Mộ Dung Cảnh Hòa biến sắc, run lẩy bẩy muốn đứng dậy,nhưng lại bị ngã nhào vì không có lực.

“Đứng yên ở đó!” Hắn gằn giọng không cho phép người đàn ôngđó đến đỡ, thở dốc nhìn lên nóc nhà, ánh mắt đó chứa đầy sát khí như muốn xuyênqua tất cả.

Nàng bỏ mặc hắn như thế này sao? Vậy là nàng vẫn bỏ mặc hắnsao?

“Kinh thành truyền đến tin tức Đại Hoàng tử cấu kết ngoạibang, âm mưu tạo phản, nay đã bị bắt giam vào ngục.” Một hồi, sau khi để ý thấyánh mắt hắn dần dịu lại, người đàn ông mới tiếp tục nói.

“Tây Yến liên minh với Nam Việt chính thức tuyên chiến vớinước ta, hiện tại đã chiếm đóng năm thành trì phía biên giới Tây Nam. Triềuđình đang tranh luận rất gay gắt về việc nên phái ai cầm quân chống giặc.”

Mộ Dung Cảnh Hòa cười nhạt, căng tròn mắt như muốn nói điềugì, nhìn thấy tên thợ săn đằng xa đang đi về phía căn nhà, bỗng dừng lại giâylát, sau đó quả quyết: “Về Kinh Bắc.”

Về phần Mi Lâm, nàng quả thật tốn không ít công sức mới tìmgặp được vị lang trung chốc đầu này. Đây cũng là câu chuyện của ba hôm sau. Vịlang trung chốc đầu ngả lưng trên ghế nằm trong vườn sưởi nắng nghỉ ngơi. Langtrung khoảng năm, sáu mươi tuổi, cái đầu trọc chốc từng mảng giống như lời mọingười nói.

Khi nhìn thấy từng mảng chốc trên cái đầu trọc lốc của ôngta, có mảng đang mưng mủ, Mi Lâm trong giây lát cũng không dám chắc chắn. Nếungười này đến kinh mạch bị đứt còn nối lại được, vậy tại sao không chữa được bệnhchốc đầu của mình? Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn mở cửa đi vào bên trong.

Vị lang trung mở hé mắt nhìn nàng một lượt sau đó như thấykhông có gì thú vị, lại vô tình nhắm mắt dưỡng thần.

Mi Lâm cũng không nói gì, nhìn quanh vườn một lượt, sau đó tựlấy một chiếc ghế nhỏ ngồi ngay bên cạnh.

“Ngươi về đi, lão đây không cứu người sắp chết.” Một hồilâu, vị lang trung cất tiếng nói.

Mi Lâm lúc đó đang cúi xuống nhặt một thanh gỗ, nghe thấy vậy,tay bỗng run rẩy, thanh gỗ rơi xuống đất, nàng lại cúi xuống nhặt lên.

Không thấy nàng trả lời, cũng khong thấy nàng đi về, vị langtrung cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được đành phải mở mắt, gườm gườm nhìn côgái kiên trì đó.

Mi Lâm mỉm cười, khẽ nhếch môi, nhưng đột nhiên dừng lại bởiphát hiện giọng nói của mình bỗng khàn đặc không ra tiếng, nàng lấy thanh gỗ viếtlên nền đất mấy chữ.

“Không phải là sắp chết, chỉ là kinh mạch bị đứt.”

Lang trung lướt qua một lượt, đột nhiên nắm lấy tay nàng bắtmạch. Mi Lâm lắc đầu, cố gắng dùng giọng nói khàn khàn giải thích rằng không phảimình. Ông ta không hề để tâm. Lát sau mới buông tay ra, ngửi vài hơi, cười nhạtnói: “Chắc ngươi dùng cà độc và cải đắng để thay cơm chứ gì?”

Mi Lâm thấy tim đau nhói, rụt tay lại, vốn không định nóigì, nhưng đang có việc muốn nhờ vả người ta, nghĩ đoạn, đưa chân ra viết lên đấtmột chữ: “Đau”.

Vị lang trung nhếch mày, lại nằm xuống rút ra từ sau ghế mộttẩu thuốc, cũng chẳng châm lửa mà cứ như vậy đưa lên miệng ngậm.

“Dùng cái này để giảm đau, ha ha, người chỉ cho ngươi dùngcách này chắc có thù hằn gì với ngươi phải không? Song, biết cách dùng hỗn hợphai loại thuốc này với nhau chứng tỏ cũng không phải hạng tầm thường.”

Môi Mi Lâm vốn dĩ đã không còn sắc máu lúc này còn trở nêntrắng bệch, trong đầu nhớ lại câu nói của lão đại phu hôm ở thành An Dương.

“Dùng hai loại thuốc này thường xuyên dễ dẫn đến bị câm, cônương nên cẩn trọng.”

Cũng không phải không nghĩ đến việc hắn có thể cũng không biếthậu quả lại nghiêm trọng đến mức này, nhưng mỗi khi đặt giả thiết đó, tim nànglại có chút hoang mang. Hôm nay lại nghe thấy vị lang trung này nói vậy, mới biếtrằng một người bình thường không thể vô tình biết cách dùng hỗn hợp hai loạithuốc này.

Hắn hận nàng vậy sao? Rốt cuộc là hận nàng đến mức nào? Tốnnhiều công sức vậy chỉ để hại nàng? Câu hỏi này, nàng đã tự hỏi mình suốt dọcđường về hôm ấy nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ biết tự cười bản thânmình. Mới vài chục ngày ngắn ngủi chung sống mà nàng đã xem như cả đời, bị lừagạt cũng đúng. Mà đáng cười nhất đó là, đến giây phút này nàng vẫn nhớ đến nụcười dịu dàng của hắn hôm đó.

Ngươi muốn chết vì dại dột, cũng chẳng có cách nào khác.Đúng lúc này, nàng lại đột nhiên đồng tình với câu nói của hắn. Sau đó, cười mộtcách đau khổ, phát hiện ra bản thân đến lời nói vô tình đó cũng nhớ như in từngcâu từng chữ.

“Mong tiên sinh giúp đỡ.” Nàng gạt bỏ những ý nghĩ linh tinhtrong đầu, từng chữ từng chữ viết lên nền đất, không hề do dự.

Lang trung chốc đầu tuy rằng làm ra vẻ như không để tâm đến,nhưng thật ra lại đang chú ý từng biến đổi trên sắc mặt nàng, ngậm thuốc nói: “Ngươi đã tìm đến đây, chắc cũng biết quy tắc của lão?”

Quy tắc? Ông ta làm gì có quy tắc gì. Mi Lâm nghĩ trong bụng.Theo những tin tức mà dọc đường nàng hỏi thăm được thì người này rất thích hànhy, không kể là người hay vật, chỉ cần tìm đến, ông ta đều ra tay cứu giúp. Gặpphải những nhà nghèo khó, chỉ cần bữa cơm rau đạm bạc là đủ. Cũng chính vìkhông có nguyên tắc gì như vậy, hơn nữa dung mạo tầm thường nên cho dù y thuậtcó cao nhưng lại không hề nổi tiếng, chỉ có người trong mấy thôn gần đây biếtcó một thầy lang như vậy thôi. Suy cho cùng, người có tiền cũng sẽ không tựnguyện tìm một lang trung chuyên chữa bệnh cho thú y cứu giúp.

Có yêu cầu gì, mong tiên sinh chỉ cho. Mi Lâm viết lên, nghĩbụng, người đó thân phận cao quý, nhân thủ lại cao minh, còn sợ gì mà hắn khôngtìm được.

Lang trung chốc đầu đưa tay lên vuốt râu, sờ đến cái cằmtrơn bóng mới nhớ ra trước đây không lâu bị lửa thiêu cháy hết, động tác dừng lạigiây lát mới lại tiếp tục vuốt ve cái cằm lún phún râu non của mình.

“Lão đây không hề có tật xấu gì, chỉ là không muốn lãngphí.” Ông ta mắt khép hờ nhìn ánh nắng mặt trời, không nhanh cũng không chậmnói, “Lão thấy ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thà rằng đến đây giúplão dưỡng ngọc.”

Dưỡng ngọc? Mi Lâm nghi hoặc, không phải là không để tâm đếnbản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ là nàng không hề cho rằng việcnày chỉ cần mấy câu là có thể giải quyết được, vì vậy tạm thời không so đo làmgì.

“Tức là dùng khí huyết của ngươi để dưỡng mạch ngọc.” Lang trungnhẫn nại giải thích. Tay ông ta dường như không thể không động đậy, lúc thì sờdưới cằm khi thì gãi lên trên đầu làm cho gầu bay tứ tung.

Mi Lâm khẽ nhíu mày, chẳng nhẽ phải lấy tính mạng mình ra đểđánh đổi mới được? Chưa đợi nàng lên tiếng hỏi, vị lang trung tiếp tục giảithích: “Lão cần mạng của ngươi để làm gì. Ngươi đáng sống được bao lâu thì vẫnsẽ sống đến bấy lâu.” Đừng nghĩ ông ta bề ngoài nhìn nhếch nhác, thực ra nhãnthần rất sắc bén, người khác đang nghĩ gì, ông ta đều có thể đoán trúng tám,chín phần.

Mi Lâm nghe vậy, tủm tỉm cười, không chút do dự gật đầu đồngý. Cho dù ông ta không nói ra yêu cầu này thì nàng cũng dự định sau khi chữa khỏibệnh của Mộ Dung Cảnh Hòa sẽ tìm cách ở lại nơi đây, mong ông ta chữa trị chomình.

Còn… còn Mộ Dung Cảnh Hòa, đường ai nấy đi vậy.

Mi Lâm trước giờ vẫn biết, cho đi không có nghĩa là nhận lạiđược điều gì, cũng biết lấy oán báo ân cũng chẳng phải hiếm, chỉ là lúc bị baovây ở ngoài thành An Dương, trong lòng vẫn khống chế không được từng trận quặnđau.

Nhìn hình mình vẽ trên bố cáo truy nã, ở đó đề rõ thân phậnmật thám Ám Xưởng của nàng, còn có cả tội chứng mưu hại Kinh Bắc Vương gia…

Giây phút ấy, nàng thất vọng chán chường, không hề phảnkháng, để mặc binh lính bắt trói, tước đi con dao chưa bao giờ thuộc về nàng.Bên tai toàn là những tiếng kêu oan ức khóc lóc của vị lang trung chốc đầu, khiếnnàng càng cảm thấy cắn rứt. Ngu ngốc hại chết bản thân đã đành lại còn liên lụyđến người khác.

Xe tù lộc cộc lăn bánh trên đường, độc tính phát tác lạikhông có hai vị thuốc cà độc và rễ cải kia giảm đau, khiến nàng đau đớn tột độ,không ngẩng đầu lên được.

Vị lang trung chốc đầu ngồi ở một góc trong xe, sau hai ngàygào thét kêu oan ức, lại khôi phục biểu hiện lười nhác vốn có. Ông ta không cóhung khí nên đồ vật mang theo không bị tước đi, cho đến lúc này vẫn có thể ngậmđiếu thuốc tự tại ngắm phong cảnh hai bên đường, nhìn những người đi đường vớiánh mắt như đang ngắm những con khỉ, cũng như ánh mắt của những người đi đườngđang nhìn về họ vậy.

“Ngươi sao rồi?” Cuối cùng, thấy cô gái không nói một lời từkhi bị bắt, ông ta nhịn không được nữa, hỏi.

Mi Lâm như không nghe thấy, hồi lâu cũng chẳng trả lời, mãiđến lúc ông ta tưởng rằng nàng do đau quá mà ngất đi, nàng mới lắc đầu. Độngtác rất nhẹ, đến mức nếu ông ta không chú ý đến thì cũng không thể phát giác rađược.

Lang trung chốc đầu than thở, nhả tẩu thuốc khỏi miệng, sauđó lấy cán điếu gõ nhẹ lên vai nàng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cuốicùng cũng nhìn thấy nàng ngước đầu lên: “Ngẩng đầu lên xem nào, lão đây khôngquen nhìn cái trán quạ đen như vậy.”

Nói xong, lại phải đợi hồi lâu Mi Lâm mới từ từ ngẩng đầulên, lộ rõ vẻ mặt vì đau đớn mà mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, nhìn như ma nữ, đâucòn nét đẹp thanh tú vốn có trước đây.

Lang trung chốc đầu tặc lưỡi vài tiếng, chung quy cũng khôngnhẫn tâm mỉa mai, từ trong túi lấy ra một hũ thuốc bằng đất.

“Ngươi nhận lời giúp lão đây dưỡng ngọc, kết quả bệnh chưaxem được, ngọc cũng chẳng còn cơ hội dưỡng nữa, lại hại lão bị bắt oan, đây rốtcục là chuyện gì?” Ông ta vừa nói vừa mở nắp hũ thuốc, lắc lắc nhẹ, hồi lâu mớilắc ra một viên thuốc nhỏ màu vàng: “Loại thuốc này lão dùng để diệt bò cạp, cựckỳ độc, ít nhiều cũng có thể giảm đau… Ngươi, aiz, dù sao ngươi cũng không sốngđược bao lâu nữa, thôi đành chịu khổ chút vậy.”

Mi Lâm đưa tay ra, tay nàng tuy rằng bị đau đến run cầm cập,nhưng không hề tỏ ra nghi ngại. Nàng luôn cho rằng, chỉ cần giữ được mạng sống,chịu một chút đau đớn cũng đáng. Bây giờ, có đau đớn mới biết, cuộc sống khôngcó ánh sáng này, chết còn dễ hơn.

Những động tác nhỏ nhặt của hai người quan binh áp giảikhông để tâm đến. Bọn họ cưỡi ngựa, lưng thẳng như thương, không hề nói chuyện,nhìn khí thế đó cũng đủ biết không phải quan binh tầm thường.

Mi Lâm uống viên thuốc diệt bò cạp đó, chẳng lâu sau quảnhiên không còn thấy đau đớn như trước nữa, hiệu quả còn tốt hơn thuốc hỗn hợpcà độc và rễ cải nhiều. Nàng khẽ thả lỏng, cuối cùng cũng có sức lấy tay laukhô mồ hôi trên trán. Nhìn hàng cây khô vàng hai bên đường, nàng nghĩ, lúc trướcbiết loại thuốc đó uống sẽ bị câm, nàng không chịu đựng được vẫn uống đó thôi.Bây giờ cũng vậy.

Người đàn ông đó… Người đàn ông thấu triệt lòng người đó, hắncó thể bày ra cạm bẫy trước mắt nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến nàng có nhảyxuống đó hay không.

Mi Lâm hít sâu một hơi, nắm chặt vạt áo trước ngực, ánh mắtkhông tiêu cự hiện rõ vẻ thê lương.

Mười ngày sau, xe tù áp giải họ đến nơi mà Mi Lâm không thểngờ tới.

Kinh Bắc.

Kinh Bắc là vùng cực Bắc của Đại Viêm, cũng là tòa thànhhoang vu nhất. Đoạn đường họ đến đây, tuyết cũng rơi vài trận, con đường đất rắcđầy tuyết mỏng in hằn những vết chân người qua lại.

Lang trung chốc đầu run cầm cập, Mi Lâm cũng run cầm cập. Chỉcó điều một người run vì rét, một người run vì độc phát tác. Lại nhìn những tênquan binh áp tải kia, họ mặc cũng không nhiều hơn hai người là mấy nhưng thânhình rất thẳng, vững chắc như núi vậy.

“Sớm biết… hắt xì… sớm biết phải đi xa như này, lão đây… hắtxì… lão đây đã mặc ấm hơn.” Lang trung ôm mình co lại thành một mẩu, vừa oán hậnvừa hắt xì liên hồi. Ở nhà sưởi nắng tốt biết mấy, sao lại đến nơi quỷ quái nàylàm gì cơ chứ.

Áo đông vẫn chưa may xong… Mi Lâm cắn rứt nhìn, khi phát hiệnra mình cũng chẳng có y phục nào thừa để cho ông ta thì trong đầu bỗng xuất hiệnmột ý nghĩ, vốn cho rằng con tim mình đã tê liệt nhưng vẫn nhói đau.

Sau khi qua không biết bao nhiêu con đường quanh co phức tạp,họ cuối cùng cũng rời khỏi chiếc xe lồng giam đã ngồi hơn chục ngày nay, nhưnglại bị nhốt vào phòng giam vừa tối vừa lạnh. Hai người tuy rằng nói là nhốtriêng nhưng thực chất cũng chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ là Mi Lâm khôngcó cách nào lấy được loại thuốc giảm đau kia nữa.

Khi bóng tối và đau đớn cùng ập đến một lúc, nàng nghĩ rằngmình lại trở về những ngày tháng không một tia hi vọng ở Ám Xưởng, nơi mà nàngtừng thề sẽ không bao giờ quay trở lại.

Mộ Dung Cảnh Hòa trở về Kinh Bắc cũng như con chim ưng trở vềtrời cao, tuy rằng con chim ưng này chân bị tàn phế nhưng cũng không hề ảnh hưởngđến sức bay của nó.

Năm năm trước, hắn cũng từng là con chim ưng hùng bá vùngbiên quan, giúp Đại Viêm đánh tan giặc ngoại xâm, canh giữ bờ cõi quốc gia vôcùng vững chắc, oai hùng lừng lẫy, uy danh vang khắp bốn phương. Hồi đó, hắnkhí huyết sục sôi, quang minh lỗi lạc, không thể ngờ rằng, trong khi hắn vì nướcvì dân nếm mật nằm gai, chinh chiến sa trường thì lại bị người thân nhất củamình hãm hại.

Quân tình bị tiết lộ, bại trận bởi Uyển Nam, năm ngàn quântiên phong toàn bộ hi sinh, hắn cũng bị thương đến nỗi nửa người không thể cử độngđược. Nếu như không có Thanh Yến liều chết yểm hộ, e rằng đã sớm chôn thân nơiđất Nam ẩm thấp. Khó khăn lắm mới miễn cưỡng nối được kinh mạch, về kinh lại bịtước đoạt binh quyền, phong làm Vương vùng đất cực Bắc hoang vu này. Sau lại bịnghi ngờ không được phép trở về vùng đất đó, bị giam lỏng, lấy tửu sắc hủy hoạichí khí, chịu người con gái vốn thề non hẹn biển khinh thường.

Hắn biết tin ai… Hắn còn có thể tin ai được nữa?

Ám Xưởng do thúc phụ hắn lập ra, thúc phụ qua đời, hắn đứngra tiếp quản. Không ai biết tiền nhiệm chủ quản là ai, đương nhiên cũng khôngbiết đương nhiệm do ai tiếp quản.

Hắn không muốn sống trong nơm nớp lo sợ, chính vì vậy đã tạora một trò chơi. Một trò chơi ăn miếng trả miếng, cũng có thể từ đó lấy lại sựtự do cho chính mình.

Hắn cho người cầm tín vật lấy danh nghĩa Mộ Dung Huyền Liệtcấu kết Tây Yến, lại cài người của Ám Xưởng tiếp cận mệnh quan triều đình, kể cảPhụ hoàng của hắn cũng không ngoại lệ. Hắn còn giữ cả một người ở lại bên cạnhmình.

Ai lại cài người của mình để theo dõi bản thân mình?

Phụ hoàng xa hoa dâm đãng, bụng dạ hẹp hòi, lại rất đa nghi,năm đó lén lút dung túng Mộ Dung Huyền Liệt thì bây giờ đương nhiên sẽ khôngnương tay với kẻ mật thám bên cạnh này.

Thực ra hắn không dự định sớm tiết lộ những mật thám này,không ngờ phải đến Chung Sơn nên đành tương kế tựu kế. Ban đầu, hắn chỉ muốn trốnkhỏi Chiêu Kinh trở về địa bàn của mình, bàn mưu tính kế sau, không ngờ lại gặpphải Thi Quỷ. Sai Thi Quỷ đi truyền tin chính là báo cho Thanh Yến lập tức lựachọn mật thám. Như vậy không những khiến cho Mộ Dung Huyền Liệt rơi vào cảnh khốnkhó khôn cùng, còn có thể khơi dậy mâu thuẫn giữa Đại Viêm và Tây Yến.

Chiến tích của Phụ hoàng chỉ là một đống bùi nhùi, nhưng cáccực hình cho những đối thủ uy hiếp đến ngôi vị của ông ta thì lại rất lợi hại.Khi những nữ tử tên Khôn đó không chịu được cực hình, đương nhiên sẽ khai hếtra những điều họ biết. Hơn nữa, họ biết cũng chỉ có thể là hương xông thườngdùng của Mộ Dung Huyền Liệt mà thôi. Song, những điều này đối với một người đanghi như Phụ hoàng thì đã là quá đủ. Còn về phần hắn, vì sự tồn tại của Mi Lâmvà nguy hiểm lần ở Chung Sơn nên sớm đã không còn bị nghi ngờ. Thêm vào đó, vớitình cảnh ngoại bang xâm lấn như hiện tại, người thống lĩnh cầm quân đánh giặcmà văn võ bá quan vốn trước giờ quen cảnh an nhàn nghĩ đến không phải nữ tướngMục Dã Lạc Mai, mà là hắn.

Kiếp nạn Chung Sơn tuy rằng thập tử nhất sinh, nhưng có thểđạt được kết quả tốt hơn nhiều so với dự tính, hy sinh đó vẫn là xứng đáng.

Vẫn là xứng đáng…

Mộ Dung Cảnh Hòa nằm trên chiếc giường hoa lệ, vừa nghe thủhạ báo cáo chuyện triều đình lẫn tình báo ngoài biên quan, vừa nhìn ra đìnhviên phủ đầy tuyết ngoài cửa sổ. Trong phòng đang thiêu Địa Long, trên mình hắnđắp tấm chăn lông hổ trắng, rất ấm áp. Nhưng hắn lại có chút hoài niệm đến chiếcgiường sưởi tồi tàn ở sơn thôn hẻo lánh kia.

“Mang thuốc cho nàng ta.” Hắn đột nhiên căn dặn.

Thủ hạ đang nói đến Nam Việt đang bá chiếm bờ Bắc sông HắcMã, tiền tuyến rất cấp bách, Mục Dã Lạc Mai đã dẫn quân đi chống giặc, nghe hắnnói bất giác ngỡ ngàng mất vài giây, để ý thấy mắt hắn đang nhìn về chiếc bìnhnhỏ trên mặt bàn cạnh giường mới hiểu ra. Không dám nói thêm điều gì, tuân mệnhđi lên cầm chiếc bình nhỏ ấy, sau đó cáo lui.

Mộ Dung Cảnh Hòa lại nhìn ra hoa viên, phát hiện trên mộtcành mai màu nâu đậm khẳng khiu trước cửa sổ nhú lên một nụ màu xanh nhạt, tráitim bỗng run lên nhè nhẹ. Nơi đây giá rét, hoa mai nở sớm hơn chỗ khác, đến khihoa nở rộ cành sẽ nặng trĩu xà xuống sát cửa sổ, khung cảnh rất nên thơ. Nàngnói nàng thích những bông hoa xuân tháng Hai, không biết có thích hoa mai trongmùa đông giá rét này không.

Hoặc là… đến lúc hoa nở, sai người ngắt vài cành mang chonàng vậy.

Hai ngày sau, thánh chỉ yêu cầu Mộ Dung Cảnh Hòa lãnh binhxuất trận đã truyền đến Kinh Bắc. Cùng đến còn có hai vị ngự y riêng của Viêm đế,cả Thanh Yến và Thi Quỷ. Mộ Dung Cảnh Hòa lấy lý do thân thể chưa hồi phục từchối nhận thánh chỉ.

Khâm sai không dám làm lỡ thời gian, vội vàng hồi kinh cấpbáo. Bảy ngày sau, Viêm đế hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, cầu danh y trị bệnh choKinh Bắc Vương. Chẳng bao lâu, trước cửa Kinh Bắc vương phủ người ngựa tấp nập,dường như đạp bằng bậc thềm trước cửa, nhưng không ai có thể nối lại kinh mạchcho Mộ Dung Cảnh Hòa.

“Toàn đồ bỏ đi!” Mộ Dung Cảnh Hòa run run đưa tay gạt bỏchén thuốc mà thị nữ bưng lên.

Nước thuốc đen sì đọng trên sàn, ướt hết cả một khoảng thảm.Thị nữ sợ hãi vội vã quỳ xuống sát đất, run cầm cập.

“Cút ra ngoài!” Mộ Dung Cảnh Hòa không thèm nhìn nàng ta, tứcgiận quát.

Nếu như không vì vị đại phu năm năm trước từng giúp hắn đãqua đời thì đâu cần phải chịu sự quấy rầy của lũ phế vật này, ngày ngày uốngthuốc, một loạt thuốc linh tinh uống vào mà chẳng có chút hiệu quả nào. Danh yThánh thủ gì chứ, còn không bằng người bệnh lâu tự chữa như hắn, ít ra hắn cònbiết phối hợp ngoại lực với thuốc, miễn cưỡng nối được mấy đường kinh mạch, bọnhọ chỉ là một lũ vô dụng, chẳng làm được gì.

Thị nữ vừa đi ra ngoài thì va phải Thanh Yến đang tiến vào,vội vàng hành lễ rồi cáo lui.

Thanh Yến lại dường như không nhìn thấy gì, vội vã tiến vàophòng, tiến gần đến cạnh giường, hai tay chắp lại cung kính.

“Bẩm, vị lang trung bị bắt cùng Mi Lâm cô nương nói ông tacó thể chữa khỏi bệnh cho người.” Thanh Yến không phải người bình thường, chỉ mớiđến Kinh Bắc mấy ngày, hắn ta đã nắm hết được tình hình bất kể lớn nhỏ, chuyệncủa Mi Lâm sao có thể bỏ qua.

Hắn ta biết bệnh tình của Mộ Dung Cảnh Hòa, nếu nói Mi Lâm cốý hãm hại, thì sao lại rơi vào tình thế như hiện nay? Mà theo tính tình củaVương gia, đối với người từng hãm hại mình hoặc là người có thể hãm hại mình,sao lại chỉ giam giữ đơn giản như vậy? Hắn ta cho rằng trong chuyện này chắc chắncó điều gì đó không thể tiết lộ cho người khác biết. Cho nên, từng tự ý dặn dòcai ngục chăm sóc cẩn thận hai người đó.

Vì vậy khi lang trung chốc đầu nghe cai ngục bàn về chuyệndanh y thiên hạ đều quy tụ về Kinh Bắc, nhưng chưa có ai tìm ra cách chữa trịcho Vương gia, lời ông ta nói có thể chữa trị được bệnh của Vương gia lại có thểtrong thời gian ngắn nhất lọt đến tai Thanh Yến.

Thanh Yến không hề lập tức chạy đi bẩm báo lại cho Mộ Dung CảnhHòa mà trước tiên đi tìm hiểu rõ sự tình, xác thực những lời lang trung chốc đầunói là sự thực mới đến bẩm báo.

Nghe xong, Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngỡ ngàng, vẻ tức giận bannãy không còn nữa, trên khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.

“Truyền ông ta đến.” Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu lên chiếc gốiấm đằng sau.

Thanh Yến biết hắn bị mấy tên danh y bất tài kia hành hạ đếnphát điên, nhưng lại dễ dàng đồng ý truyền một tù nhân đến xem bệnh cho mình, đếnhỏi cũng không thèm hỏi một câu, hắn hiểu ý, vội vàng quay ra đích thân đi mờivị lang trung chốc đầu kia.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Mộ Dung Cảnh Hòa mở mắt, lạinhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết vẫn rơi, nhiệt độ ngày càng lạnh, nhưng ban ngày hắn vẫnkhông cho phép đóng cửa sổ. Rõ ràng đã không còn một mình nữa, cũng không phảikhông có việc cần làm, có điều vẫn muốn giống như hồi ở ngôi nhà sơ sài đó,luôn để ngỏ cửa sổ. Chỉ là mỗi khi nhìn qua khung cửa sổ đó cũng không còn tâmtrạng mong đợi một ai đó trở về như trước nữa.

Hoa mai rộ hồng giữa trời tuyết trắng, cành hoa vắt ngang rủxuống thành cửa sổ. Trầm hương trong phòng phảng phất, bên ngoài tuyết trắng mộtmàu vẫn cứ nhẹ rơi, khẽ buông mình đậu trên những cánh hoa đỏ thắm, cảnh này, vậtnày sao mà thánh khiết đến vậy.

Hắn rất muốn nàng cũng có thể nhìn ngắm khung cảnh này… Ánhmắt lặng xuống, trong lòng thật ra hiểu rất rõ, người thích hoa mai là Mục Dã LạcMai, còn nàng, ngoài hoa xuân ra còn thích điều gì khác nữa hay không hắn lạikhông hề hay biết.

“Người đâu!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc lãnh đạm,giọng trầm xuống.

Ngay lập tức có người chạy lại, không phải thị nữ mà là mộthộ vệ áo đen.

“Cắt vài cành mai ngoài kia mang vào trong ngục cho ta.” Hắnnói, nhưng rồi không đợi tên hộ vệ kia kịp lên tiếng, lại sửa lời: “Thôi, khôngcần nữa.”

Tên hộ vệ tuy không hiểu gì, nhưng không hề tỏ vẻ nghi hoặc,thoắt một cái đã biến mất, quay về chổ ẩn náu của mình.

Mộ Dung Cảnh Hòa thấy bực bội trong lòng, đột nhiên có ý địnhsai người chặt hết những cành mai ngoài vườn. May rằng đúng lúc đó Thanh Yến trởlại kịp lúc, đằng sau là vị lang trung chốc đầu.

Khi nhìn vị lang trung chốc đầu đi vào với vẻ bề ngoài xấuxí, Mộ Dung Cảnh Hòa có chút bất thần, tự thấy nghi hoặc có phải mình bị lừa rồikhông?

Nóng lạnh đột ngột khiến lang trung chốc đầu vừa vào phòngđã hắt xì liền mấy tiếng, bọt mép bắn tung tóe khắp nơi, khiến Mộ Dung Cảnh Hòarất khó chịu. Ông ta vẫn không hề hay biết, còn nhờ Thanh Yến lấy hộ tấm áochoàng khoác lên mình, nhâm nhi chén trà nóng tồi mới bắt đầu khám bệnh.

Đại khái thấy người này có vẻ gì đó khác thường so với nhữngkẻ trước đây, nếu như không phải hạng gan to tày đình thì có lẽ đúng là có chútbản lĩnh thật sự. Trong lúc đợi đối phương đưa tay lên bắt mạch cho mình, sắc mặtMộ Dung Cảnh Hòa cũng khôi phục như lúc bình thường.

“Không phải tầm thường!” Chỉ đưa tay lên chạm nhẹ như vậy màvị lang trung đã gật đầu liên tục rồi nói một câu không đâu vào đâu như thế.

Mộ Dung Cảnh Hòa yên lặng nhìn, Thanh Yến đã thay hắn cất tiếnghỏi.

“Tiên sinh nói vậy là sao? Theo tiên sinh, bệnh của Vươnggia chúng ta phải đối phó ra sao?”

Lang trung lắc đầu, đúng lúc hai người còn lại trong phòngthấy lòng nặng trĩu thì ông ta nói tiếp: “Vương gia tự biết nối kinh mạch chomình, không phải không tầm thường thì gọi là gì?”

Mộ Dung Cảnh Hòa nheo mắt lại, có thể nhìn ra hắn tự biết nốikinh mạch, đây là người đầu tiên, hơn nữa mới chỉ chạm qua mạch đã biết, phảinói rằng bản lĩnh không tồi. Tuy rằng hắn hơi kích động, nhưng cũng nghe ra lờinói của người này còn có hàm ý khác.

Lang trung chốc đầu dường như không nhìn thấy ánh mắt sắcnhư dao của hắn, quay ra nhờ Thanh Yến gọi lên một bát mì ăn cho ấm bụng, đợiThanh Yến đi ra ngoài, ông ta mới cười hì hì nói: “Lão đây có nói với cô nươngđó, người mách nàng ấy dùng cà độc và rễ cải giảm đau, chắc chắn không phải dạngtầm thường. Xem ra lão đây không sai.”

Sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ biến, nhưng cũng không phủ nhận.

Lang trung chốc đầu nói tiếp: “Bệnh của Vương gia lão đây cóthể trị khỏi nhưng phải đồng ý để cô nương ấy giúp lão dưỡng mạch ngọc. Khôngcó mạch ngọc, dù nối lại kinh mạch cũng không thể vận công được. Chỉ chữa bệnhmột nữa thì lão đây không chữa, như vậy chẳng khác gì hủy hoại thanh danh củachính mình.”

“Dưỡng mạch ngọc cần người thế nào? Người chỗ ta ông thíchchọn ai thì chọn.” Mộ Dung Cảnh Hòa kìm nén sự hoang mang trong lòng, lạnh nhạthỏi.

Lang trung chốc đầu khẽ lắc, “Cô nương đó thể nội có Quân Tửcổ, ngươi đi đâu tìm cho lão một người sống mà có Quân Tử cổ về đây chứ?”

“Quân Tử cổ?” Mặc dù Mộ Dung Cảnh Hòa am hiểu sâu rộng nhưngcũng là lần đầu tiên nghe đến cái tên này.

Lang trung chốc đầu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói:“Cái này chỉ có trong thể nội của người hoạt tử. Dính phải nếu không hóa thànhxương cốt, thì cũng là nằm nguyên tại chỗ, trở thành tiêu bản tươi sống trườngcửu. Quân Tử cổ có thể sinh sôi mạch khí, dưỡng mạch ngọc là tốt nhất, dùng thứnày nối mạch sẽ rất nhanh, hơn nữa còn có thể tăng cường sự bền bỉ của kinh mạch.”

“Quân Tử cổ trong thể nội cô nương ấy chí ít cũng phải vàinghìn năm tuổi, Vương gia tìm được người nào khác có Quân Tử cổ như vậy thì lãođây cũng vui vẻ chờ đợi, chỉ cần đừng bắt lão trở về cái nơi vừa lạnh, vừa tối,vừa hôi hám kia là được.”

Nghe ông ta nói vậy, Mộ Dung Cảnh Hòa lập tức nhớ ra chiếchoạt thi trong địa cung kia, không lẽ kể từ lúc đó Mi Lâm bị Quân Tử cố ngấmvào người mà không hề hay biết? Nếu như vậy thì sẽ giải thích công lực vì sao bịphế đi lại có thể tự phục hồi.

Trong lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ, Thanh Yến từ ngoài bướcvào, cung kính nói đã dặn dò thuộc hạ bên dưới cả rồi, đợi đại phu khám bệnhcho Vương gia xong sẽ bưng mì vào sau. Ý của hắn biểu đạt vừa khiêm tốn vừa khéoléo, nói toạc ra là nếu lang trung chốc đầu có năng lực chữa khỏi bệnh cho MộDung Cảnh Hòa thì muốn gì được nấy. Còn như không chữa khỏi được, thì từ đâu đếnlại cút về đó.

Lang trung chốc đầu cười tít mắt nhìn hắn ta, sau đó thò tayvào trong túi, lấy ra tẩu thuốc, từ chối hành động của Thanh Yến định sai ngườiđi châm điếu, ông ta vẫn hút chay như vậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa định thần lại, nhìn thấy bộ dạng của ôngta, tự dưng thấy khó chịu.

“Thanh Yến, thu xếp chu đáo cho… Đại phu tên họ là gì vậy?”Hắn lên tiếng, lúc này mới phát hiện ta đến lang trung tên họ là gì cũng chưabiết, liền vội vã hỏi lại.

Lang trung chốc đầu huơ huơ tay, nói: “Bà con trong làng vẫngọi lão là lão chốc đầu, còn họ tên thì tám trăm năm trước đã quên mất tiêu rồi.”

Đúng lúc Thanh Yến đang định dẫn lang trung chốc đầu đi rathì hắn đột nhiên hỏi: “Đại phu, nàng ấy… ông sao lại đi cùng nàng ấy vậy?” Nếunhư nàng đi tìm đại phu, tại sao phải giấu giếm hắn? Vì thế, nàng đi cùng với vịđại phu này, hoặc chỉ là trùng hợp, hoặc cũng chỉ vì bản thân nàng…

Như biết được hắn đang nghĩ gì, lang trung chốc đầu ngoảnh lạicười, không hề khách khí ngắt nguồn suy nghĩ của hắn, “Tìm lão còn có thể làmgì khác chứ, đương nhiên là để mời đi khám bệnh rồi, chẳng lẽ lại thích lão chốcđầu này sao?”

Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì thêm nữa, Thanh Yến thấy vậykhông dám làm phiền, liền vội vàng dẫn lang trung chốc đầu đi ra. Sau khi thu xếpxong mới trở lại thì thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đang ngồi bên mép giường, gượng haichân chạm đến thảm dưới sàn như muốn tự mình đứng dậy. Rõ ràng là trời đang giálạnh vậy mà hắn lại toát hết mồ hôi.

“Vương gia?” Thanh Yến hiểu rõ tính tình của hắn, cũng khôngngăn cản, chỉ là tiến lại gần, đề phòng hắn bị ngã.

“Tung tin đã tìm được thần y ra ngoài đi.” Mộ Dung Cảnh Hòakhông hề nhìn hắn ta, lạnh lùng nói.

“Tuân mệnh.”

“Đưa nàng ấy ra khỏi phòng giam, cho người chăm sóc cẩn thận,chỉ cần không tẩu thoát, nàng ấy thích làm gì thì làm.”

“Tuân mệnh.” Thanh Yến đáp lời, hơi ngạc nhiên hỏi: “Bẩm, vậylà đưa Mi Lâm cô nương chuyển sang hậu viện?”

Vương phủ thành Kinh Bắc chỉ là tổ hợp các đại viện thô sơ,bất luận là quy mô hay dáng vẻ hào nhoáng cũng không thể so sánh với kinh thànhđược. Mộ Dung Cảnh Hòa ở trung viện, hai bên là nơi tiếp đón khách quý và một sốnô bộc cấp cao, hậu viện là nơi ở của nội quyến. Thanh Yến hỏi như vậy thật racó ý thăm dò, muốn làm rõ ý của hắn rồi mới đi làm, như vậy sẽ tránh được nhữngsơ suất không đáng có.

Mộ Dung Cảnh Hòa từ bỏ ý định xuống đất, ổn định lại nhịp thở,ra hiệu muốn nằm nghiêng xuống. Thanh Yến vội tiến đến giúp hắn đặt lại gối dựa,đến khi hắn hài lòng mới lùi xuống.

“Đến trắc viện.” Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.

“Triều đình nhất định sẽ phái Lạc Mai đến đây, cố gắng đừngđể hai người họ gặp mặt nhau.” Với tính cách của Lạc Mai, nếu như nhìn thấy MiLâm, nhất định sẽ tìm cách giết nàng bằng được.

“Là nô tài suy nghĩ không chu đáo.” Thanh Yến vội vã sửa lời,lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi ướt đẫm, may là không tự ý sắp xếp. Xem ra,trái tim của Vương gia vẫn hướng về Mục Dã cô nươg. Không thì, với bản lĩnh củahắn, muốn giúp ai mà không được, làm sao khiến người khác phải lén lút tránhné.

“Còn nữa, ngươi xuống chuẩn bị những thứ cần thiết cho lễthành thân, đơn giản thôi cũng được.” Mộ Dung Cảnh Hòa dao động, không hề có ýkhiển trách, nhưng lại nói những lời khiến Thanh Yến giật mình.

“Bản Vương đã đợi mười năm nay, không muốn tiếp tục đợi nữa.”

Mộ Dung Cảnh Hòa điềm nhiên nói, trên khuôn mặt không hề thấyvẻ kích động hay thấp thỏm khi tâm nguyện sắp được thực hiện mà chỉ thấy vôcùng mệt mỏi.

Được chuyển ra ngoài, lại được ăn ngon mặc ấm, có kẻ hầu ngườihạ, Mi Lâm nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình còn giá trị lợi dụng gì, cuốicùng nguyên nhân cũng chỉ quy về vị lang trung chốc đầu kia. Có lẽ ông hảo tâmnói đỡ mấy lời, hoặc là vẫn muốn nàng giúp ông dưỡng ngọc.

Hai ngày đầu, nàng thử vờ đi ra phía ngoài thành, kết quả bịkhách sáo mời quay trở lại. Từ hôm đó, nàng không hề đi ra khỏi cửa phòng nữa,đến lang trung chốc đầu cũng không đi gặp.

Kinh Bắc tuyết rơi nhiều, hoa mai nở rộ khắp nơi, bên ngoàicửa sổ phòng nàng cũng có vài nhánh be bé. Nhưng nàng không thích hoa mai, hàngngày đều khép chặt cửa sổ, cũng không muốn mở ngỏ chút ít để thông khí.

Nếu như trên đường áp giải đến đây nàng còn có điều gì khônghiểu, thì khi cầm lọ thuốc giải đó trên tay, nàng đã hoàn toàn nghĩ thông mọiviệc. Nàng đối với hắn thì ra chỉ là một tử sĩ xuất thân từ Ám Xưởng, hoặc hắncho rằng nàng không nên có tình cảm hay mơ ước của riêng mình, như vậy thì bấtluận dùng đến hay bỏ đi đều rất đơn giản. Nhưng nàng lại có thất tình lục dục,còn muốn rời khỏi tổ chức, cho nên mới đi đến kết cục thế này.

Chỉ là nàng không hiểu, tại sao hắn không giết mình. Như vậychẳng phải tiện hơn nhiều ư?

Mi Lâm nghĩ mãi không hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tụcđơn phương tình nguyện như thế này nữa, cũng thôi nghĩ ngợi linh tinh. Cổ họngnàng đã hoàn toàn bị khàn đặc, không thể nói chuyện, cũng không muốn gặp gỡ aicả, chỉ yêu cầu chuẩn bị cho mình bàn cờ vây, cả ngày ngồi cạnh bếp lò vừa nướngkhoai vừa đánh cờ một mình.

Thật ra cờ đạo nàng cũng không thông thạo, chỉ là nghe nóicái đạo lý ở đời cùng chỉ trên chiếc bàn rộng ba thước này, dù sao cũng chẳngcó việc gì làm, không bằng học thêm xem có thông minh hơn được chút nào không.Còn những lời mà lang trung chốc đầu vừa nói chẳng được bao lâu, ngay sau khi sựđau đớn được khống chế vì có thuốc giải nàng lại bỏ quên ngay.

Đại khái là trải qua một khoảng thời gian bị cơn đau dằn vặttrong vô vọng nàng mới hiểu rằng nếu không chịu được đớn đau thì phải tìm mọicách để thưởng thức vẻ đẹp của cuộc sống. Vấn đề cần giải quyết lúc này là đượcngày nào hay ngày ấy, biết là không được nhưng vẫn cứ làm chính là tự tìm khổăn. Hơn nữa, không thể không nói rằng, việc gặp được vị lang trung chốc đầu kianàng vẫn thấy là một may mắn.

Lúc đó, nàng không hề biết rằng nhất cử nhất động của mình đềucó người báo lại cho Mộ Dung Cảnh Hòa. Vì vậy mà thời gian hai người mặn nồngsau này cũng không tránh khỏi nghe hắn oán trách vài câu, trách nàng không quantâm hắn, đến nhớ hắn một chút hay nhìn hắn một lát cũng không có. Nàng biết đóchỉ đơn thuần là hắn tìm vội lý do để làm nũng chứ không hề thật lòng muốn nàngnhớ lại những quá khứ chẳng mấy tốt đẹp đó, chính vì thế cũng không thừa cơ hộiso đo với hắn làm gì.

Nói không hề nhớ hắn đó hoàn toàn là tự lừa gạt chính mình.Những lúc nghiên cứu thế cờ có đôi khi nàng cũng mất tập trung, nhớ lại nhữngkhi hai người bên cạnh nhau, cãi vã, đối đầu hay yêu thương đều là khoảng thờigian đẹp nhất, nhưng càng đẹp bao nhiêu, trái tim nàng giờ đây lại đau đớn bấynhiêu. Chỉ là nàng không hề dung túng bản thân mãi tiếp tục đắm chìm trong vũngbùn ấy, ngay lập tức định thần, sau đó bóc vỏ củ khoai vừa nướng chín, chuyêntâm thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó.

Từ nhỏ đã không có người thân, không có bạn bè, đương nhiêncũng không có ai dạy nàng cách đối xử tốt với bản thân. Vì vậy nàng thích gìlàm nấy, không bao giờ nghĩ xem có nên hay không. Cũng giống như hiện tại, nàngchỉ làm theo những điều con tim mình mách bảo. Nàng muốn được sống, sống thậtkhỏe mạnh. Còn tình cảm, nàng cho rằng đó chỉ là chuyện của bản thân, khôngliên quan tới bất kỳ ai. Cho nên, xét đến cùng, nàng vẫn cảm thấy vấn đề là ởchính mình. Nếu một ngày nào đó không còn thích hắn nữa, tự nhiên sẽ không cònthương tâm. Vì vậy cũng chẳng cần nói đến hận hay không hận, thế nên, ngày hômđó, khi nhìn thấy hắn xuất hiện tại nơi này, nàng cười.

Nàng từng nghĩ, nếu như vừa đến Kinh Bắc đã gặp mặt, chắc chắnnàng sẽ cúi thấp đầu không thèm để tâm đến hắn, đến nhìn một lát cũng không, bởiđó chính là lúc nàng cảm thấy thương tâm nhất. Nhưng trải qua những ngày này, cảmgiác thương tâm đó đã chìm xuống tận sâu dưới đáy con tim, không phải là hoàntoàn biến mất, chỉ là không đủ để nàng mất kiểm soát. Cho nên, khi nhìn thấy hắn,biểu hiện của nàng khá bình tĩnh. Thậm chí, khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn,nàng cũng không hề cảm thấy bực mình.

Ngày hôm đó, ngoài trời tuyết vẫn rơi, Mộ Dung Cảnh Hòakhoác trên mình chiếc áo lông chồn đen bóng, đầu đội mũ da cũng màu đen, ngồitrên chiếc kiệu đệm da gấu, men theo con đường chính giữa sân đi vào. Một thị vệgiương chiếc ô màu xanh da trời che cho hắn. Dọc đường đi, lớp tuyết mỏng hằnin hai hàng dấu chân.

Mi Lâm từ cánh cửa nhìn ra, đúng lúc thấy cảnh đó, tronggiây phút ấy, điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là nhìn hắn như vậy thật anhtuấn, vì thế không kìm chế được mà mỉm cười. Sau này nghĩ lại chính nàng cũng cảmthấy bản thân thật đáng xấu hổ.

Nhìn thấy nụ cười chưa kịp tắt của Mi Lâm, Mộ Dung Cảnh Hòahơi ngỡ ngàng, sau đó sắc mặt khẽ biến, trong lòng tự dưng thấy buồn rầu, giốngnhư tâm trạng mấy ngày nay khi nghe thuộc hạ báo cáo lại nhất cử nhất động củanàng. Đôi lúc hắn còn nghĩ, có lẽ nàng nổi cáu hay mắng chửi hắn cũng còn hơn dángvẻ như không thèm để tâm thế này. Mang tâm trạng bức bối này, hắn lạnh lùng ramệnh lệnh, có chút gì đó như hy vọng nàng từ chối một cách châm chọc giống lúc ởChung Sơn.

“Từ ngày mai, nàng đi dưỡng ngọc cho Thần Y.”

Mi Lâm ngơ ngác giây lát, ngoài mặt làm ra vẻ kỳ lạ sao hắnlại biết chuyện dưỡng ngọc, nhưng trong lòng lại nghĩ, có lẽ lâu ngày không gặp,hắn trông có vẻ tuấn tú hơn nhiều so với những ngày ở thôn Lão Oa Tử. Câu nóingười đẹp vì lụa kể cũng có lý.

Mộ Dung Cảnh Hòa đâu biết nàng đang nghĩ chuyện đó, chỉ nghĩtrong lòng nàng đang vì câu nói của hắn mà sục sôi, sắc mặt vừa thay đổi chútít lại nhìn thấy Mi Lâm gật đầu. Trước kia nàng đã nhận lời giúp lang trung chốcđầu dưỡng mạch ngọc, sau đó hại người ta đến nơi lạnh giá này, vô duyên vô cớ bịgiam tù mấy ngày, nói gì đi nữa cũng phải thực hiện lời hứa cho chót. Hơn nữa,nàng thật ra cũng muốn gặp mặt nhờ ông ta giải độc cho mình.

Mộ Dung Cảnh Hòa thấy sắc mặt nàng không hề có chút tức giậnnào cũng không có hận ý, bình thản như nước, cảm giác rầu rĩ bỗng chốc tròa lênngực, nhưng lại bị chặn ngay trước yết hầu, không trồi lên nhưng cũng khôngcách nào nuốt xuống.

“Xếp cho ta hai chiếc ghế cạnh chậu than sưởi.” Hắn định đạtđược mục đích xong sẽ trở về luôn, lúc này lại không muốn rời đi nữa.

Hộ vệ tuân lệnh sắp xếp ghế, cũng đặt lên một tấm nệm dày,dìu hắn ngồi xuống, xong xuôi được cho cáo lui để lại hai người ngồi đối diện cạnhchậu than.

Mi Lâm biết rõ tính cách của hắn, không hề tỏ ra kinh ngạcvì hành động này, tĩnh lặng nhìn hắn hồi lâu sau đó liền cúi đầu bới củ khoaiđang nướng dưới lớp than đỏ hồng.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nàng không chớp mắt, sau đó đột nhiênphát hiện gần một tháng không gặp nàng gầy đi rất nhiều. Tấm áo khoác trên mìnhtrở nên thùng thình, nhìn sao cũng thấy không được ấm áp cho lắm, thảo nào cảngày ngồi sưởi cạnh chậu than. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy không vui, cũng chưabiết không vui vì Thanh Yến sắp xếp không chu đáo hay vì những cảm xúc vô duyênvô cớ của bản thân mình.

Mi Lâm cầm khoai lang lên bóc vỏ, mùi thơm ấy tuy rất hấp dẫnnhưng nàng lại cảm thấy không có khẩu vị, đành đặt vào trong chiếc đĩa bên cạnh,sau đó đứng lên đi ra giá để thau, rửa tay một cách chậm chạp, thầm nghĩ ngườinày đúng là đến cướp đi sự tự tại của người khác mà. Nhưng đây là địa bàn của hắn,đương nhiên hắn thích ở đâu thì ở thôi, nàng không thèm nói nhiều, hơn nữa chodù muốn nói cũng không nói được thành lời.

“Mang lại đây, ta muốn ăn.” Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn dáng vẻ gầyguộc của nàng, đột nhiên lên tiếng.

Mi Lâm lấy khăn lau tay, không trả lời ngay. Nàng đang nghĩbưng chậu nước này tạt cho hắn một trận hay úp cả đĩa khoai lên đầu hắn thìhơn, hay là… ngoan ngoãn bón cho hắn ăn? Cuối cùng nàng trở về ngồi cạnh chậuthan sưởi, bắt đầu đánh nốt ván cờ dang dở ban nãy, hoàn toàn coi người trước mặtthành một vật trang trí.

Mộ Dung Cảnh Hòa vốn đã quen với sự khinh thường của Mục DãLạc Mai, nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn cũng chịu đựng được Mi Lâm đốixử với mình như vậy. Vì thế mà khi Mi Lâm thật sự quên sự tồn tại của hắn, hoàntoàn tập trung vào ván cờ, đột nhiên lại thấy hai vai nặng trĩu, chưa kịp phản ứngchuyện gì xảy ra thì đã lăn đùng ra đất cùng với vật đè nặng xuống vai mình.

“Ai cho nàng vô phép như vậy trước mặt bản vương?” Mộ Dung CảnhHòa trên trán vẫn còn bịn rịn mồ hôi, nhưng lại không cho phép Mi Lâm đứng dậy,cánh tay cứ như thế ghì vào cổ nàng, áp sát tai nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tấm áo lông chồn của hắn vừa nãy không cởi ra, Mi Lâm saukhi định thần lại mới thấy ấm áp. Đã không đứng dậy được thì cứ thế này đi.Nhưng nàng nhanh chóng ý thức được chuyện hắn có thể cử động, bất giác nheomày, cảm thấy người này thâm sâu khó lường, bản thân còn kém quá xa.

Mộ Dung Cảnh Hòa hồi lâu không thấy nàng trả lời, quay sangnhìn mới phát hiện nàng ngã trên thảm, ánh mắt dại ra thất thần nhìn về nơi nàođó, như hồn lìa khỏi xác. Trong lòng cảm thấy vừa bực tức vừa bất lực, không biếtphát tiết thế nào đành cúi đầu cắn vào tai nàng.

Mi Lâm đau đến phát run, lập tức hồi thần, nàng không nghĩngợi mà đẩy hắn ra, tự mình ngồi dậy. Sờ tay lên vết cắn ở tai mới biết vếtthương chảy máu.

Đồ xấu xa! Nàng nheo mắt nhìn người đàn ông đang nằm ngửa đắcý nhìn mình, nhất thời tức giận, không thèm cân nhắc sống chết chồm lên người hắn,vừa túm vừa đánh, vừa cắn vừa thụi như những người phụ nữ đanh đá ngoài chợ,đâu có tính toán đến thế võ hay chiêu thức gì.

“Tiện tì… dám đánh bản vương, nàng chán sống rồi sao?” MộDung Cảnh Hòa vừa rồi nhích đến cạnh nàng gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực,sao còn có thể tránh đòn, nháy mắt đã trúng hai quyền trên mặt.

Mi Lâm không thèm để tâm đến lời nói của hắn, tiếp tục xuốngtay không lưu tình.

“Nô tài khốn kiếp… nữ nhân xấu xa…”

“Đồ đanh đá… mau buông ra… bản vương sẽ xử nàng chu di cửu rộc…”

Mộ Dung Cảnh Hòa không ngừng chửi mắng, một lúc đã sưng tấymặt mày, nhưng hắn chỉ mắng chửi vậy chứ không hề gọi thị vệ vào.

Nàng mà có cửu tộc thì đâu có kết cục như ngày hôm nay. MiLâm càng đánh càng chậm lại, càng đánh càng không còn sức lực, dường như nhữngthất vọng bi thương tích tụ từ khi biết hắn cố ý khiến nàng uống thuốc giảm đauhại nàng bị câm, tất cả, tất cả đã phát tiết hết ra ngoài. Bình tĩnh lại đôichút mới phát hiện ra hắn cố ý dung túng mình, nếu không nàng sớm đã bị lôi rangoài rồi. Ánh mắt chăm chú nhìn xuống khuôn mặt tím bầm của hắn, nàng cắn môi,thầm nghĩ có phải nàng ra tay quá nặng rồi không.

“Đánh đủ rồi hả? Đánh đủ rồi còn chưa chịu xuống?” Thấy nàngđang chăm chú nhìn mình vẻ mặt như cười như không, Mộ Dung Cảnh Hòa lại giận.

Mi Lâm giơ tay lên, đúng lúc hắn cứ ngỡ nàng tiếp tục đánh,theo phản xạ nhắm mắt thì nàng lại nhẹ nhàng lau vết máu đang chảy trên mũi hắn.Sau đó dưới sự ngạc nhiên Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng đứng lên nâng hắn ngồi dậy.

Mũ da của hắn lúc nãy ngã xuống bị rơi, bây giờ ngồi dậy,trôi xuống trùm lên vai hắn. Vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú tôn quý, lúc này lại tímthâm đầy vết máu, thật khiến người khác không đành lòng.

Sau khi thống khoái nhất thời trôi qua, Mi Lâm cảm thấy timmình đau nhói, không nói không rằng đi về góc phòng, đổ nước trong thau đi, rồilại đổ nước nóng từ ấm bên cạnh vào, vò khăn, lau sạch vết máu còn sót trên mặthắn.

“Người ta đều nói đánh người không đánh mặt, nàng lại khác,chỉ toàn chăm sóc đến mặt ta.” Cằm Mộ Dung Cảnh Hòa bị tay nàng đẩy lên, liềnthuận ý ngước nhìn, vừa ngoan ngoãn để nàng lau đi những vết hằn bạo lực bannãy, vừa oán trách.

Tim Mi Lâm bỗng rung động, cảm thấy người đàn ông này luônbiết cách khiến người khác mềm lòng, may mà lúc này nàng không nói được, vì vậycó thể không trả lời.

Hình như không hài lòng về sự im lặng của Mi Lâm, Mộ Dung CảnhHòa sau khi lẩm bẩm mấy lời liên run run đưa tay lên nắm chặt lấy tay nàng.

“Nàng vẫn giận ta?” Hắn hỏi, nói xong, trong lòng không hềthấy thống khoái, đành buột miệng: “Bản vương niệm tình nàng từng cứu mạng mớidung túng như vậy, nàng hẳn là đã quên mất mình đến từ đâu rồi? Hay là quyếttâm rời khỏi…” Rời khỏi tổ chức hay rời khỏi hắn, hắn không nói, ngừng lại giâylát, nhìn thấy nàng không có động tĩnh gì lại tức giận: “Nàng có biết, nếu nhưbản vương có ý lấy mạng nàng thì liệu nàng có còn sống được đến ngày hôm naykhông?”

Từ đầu đến cuối, hắn đều coi nàng là tử sĩ của Ám Xưởng, cólàm gì cũng là lẽ đương nhiên, vì vậy dù có dùng thuốc khiến nàng bị câm thìcũng không hề cảm thấy cắn rứt. Bây giờ chỉ là không quen nhìn thấy sự chú ý củanàng không phải dành cho mình, liền như trêu đùa thú cưng vậy, mặc cho nàngngang ngược. Trong lòng hắn, đây là vinh hạnh rất lớn mà hắn ban cho nàng, dùnàng không cảm động thì ít ra cũng phải biểu lộ chút thái độ gì đó mới phải.

Mi Lâm vừa mới cảm thấy mềm lòng, nghe xong những lời này giốngnhư bị tạt gáo nước lạnh, buốt từ đầu đến chân. Có một cảm giác bi thương nghẹnlại trong lồng ngực, cánh tay vẫn còn nắm chặt tấm khăn ướt, sau đó từ tay hắnkiên định rút ra.

Đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa sắp bùng phát cơn giận vì những xửsự hỗn xược của Mi Lâm thì thấy hai đầu gối của nàng quỳ rạp xuống, đầu gần nhưáp sát mặt sàn. Cũng giống như lần đầu tiên hắn triệu kiến nàng vậy, ánh mắt dừnglại ở trước chân hắn đúng một thước, mặt không chút biểu cảm.

Lồng ngực Mộ Dung Cảnh Hòa khó chịu, sau đó đột nhiên phẫn nộ,cánh tay vẫn chưa kịp thu về, lập tức đưa lên tát nàng một cái. Tuy rằng lựckhông mạnh như lúc còn khỏe, nhưng cũng đã dùng hết sức vốn có, quật mạnh vào mặtMi Lâm, làm khuôn mặt trắng trẻo của nàng hằn lên năm ngón tay. Nhưng nàngkhông hề có bất kỳ phản ứng nào khác, vẫn quỳ lại tư thế cũ, đúng với dáng vẻ củamột tử sĩ đáng phải làm, khiến Mộ Dung Cảnh Hòa tức đến phát run.

“Người đâu, hồi viện!” Hắn hét lớn. Tận lúc rời khỏi, đếnnhìn cũng không thèm nhìn Mi Lâm vẫn đang quỳ dưới đất thêm một lần.

Mi Lâm quỳ phục tại đó, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy. Mãi đếnkhi trời dần dần xẩm tối, từ ngoài vọng đến tiếng bước chân nàng mới định thần,tự cười chính mình, vịn vào chiếc ghế từ từ đứng dậy. Người đi đã quá lâu, chiếcghế đã nguội lạnh, lửa trong chậu đã sắp tàn vì không có ai gầy than, căn phòngphút chốc trở nên lạnh buốt như hầm băng.

Nàng xoa xoa bàn tay lạnh cóng của mình, đang hắt xì thì thịnữ giám sát nàng mấy ngày nay bưng cơm tối bước vào, nhìn thấy lửa trong chậu sắptàn liền đặt cơm tối lên bàn, vội vàng cho châm thêm than, khơi bừng lại ngọn lửavốn sắp tàn.

“Cô nương họng tàn phế chứ tay có tàn phế đâu, cho thêm thanvào cũng không biết sao? Đến lúc sinh bệnh lại liên lụy tiểu nô tì ta đây?” Thịnữ này không phải hạ nhân của Vương phủ mà là Minh vệ phụ trách sự an toàn củaMộ Dung Cảnh Hòa, địa vị cao hơn tử sĩ và Ám vệ, chính vì thế mà khi được pháiđến hầu hạ Mi Lâm, nàng ta cảm thấy uất ức trong lòng. Tuy rằng chuyện ăn mặckhông dám sơ suất, nhưng những lời nói bóng gió thì chắc chắn không thể thiếu.Chỉ là người phụ trách hồi báo chuyện của Mi Lâm với nàng ta là đồng chí, bìnhthường có chút giao tình nên đương nhiên những lời này không dám báo lại với MộDung Cảnh Hòa.

Mi Lâm không thèm để tâm đến nàng ta, tự nhiên ngồi xuống ăncơm.

Thị nữ đó lại mỉa mai vài câu, thấy Mi Lâm không nói không rằng,càng thêm bực tức, liếc mắt thấy năm vết ngón tay hằn trên khuôn mặt tú lệ củanàng bèn cười thành tiếng.

“Ồ, cô nương, khuôn mặt nàng đây là… cả ngày nhàn rỗi khôngcó việc gì làm, tự tát chính mình sao? Hay là…” Nàng ta suy tư giây lát, nghĩra một trường hợp, bất giác khoái chí, “Hay là Vương gia thương xót nàng…”

Mi Lâm tay đang cầm bát cơm, ngay lập tức quăng về phía nàngta.

Thị nữ có võ công, Mi Lâm không nghĩ rằng có thể ném trúngnàng ta, chỉ là muốn nàng ta ngậm miệng mà thôi. Không ngờ, thị nữa đó lúc bấtngờ có thể né được bát cơm đó, nhưng lại không thể nào tránh được một bàn taygiáng xuống bất ngờ.

Nối tiếp đằng sau tiếng bát trượt mục tiêu văng vào tường vỡvụn là âm thanh của một cái tát gọn lẹ. Sau đó là sự im lặng kéo dài đến khó chịu.

Mi Lâm nhìn thấy sắc mặt Thanh Yến không được tốt cho lắm,nhẹ nhàng buông tay ra, muốn mỉm cười một cách cảm kích nhưng lại không hề cườiđược, thì ra trước mắt đã bị phủ mờ bởi một lớp hơi nước khiến nàng kinh ngạc đếnhoang mang, gắng sức nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng.

Thanh Yến không nhìn nàng mà chỉ lạnh nhạt lườm thị nữ đangrun run quỳ dưới đất, “Đệ Đường sẽ thay thế ngươi làm việc này, còn ngươi tựmình đến Chưởng hình tư để chịu phạt đi.” Hắn ta kéo dài tiếng tỏ rõ sự uynghiêm.

Ám Xưởng và Minh ám vệ là hai tổ chức không giống nhau,đương nhiên Mi Lâm cũng không biết Chưởng hình tư của họ rốt cục là thế nào,nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của thị nữ kia xem ra cũng chẳng tốt đẹp gì. Thếnhưng dù sợ hãi cũng không hề một lời cầu xin, có thể thấy được Thanh Yến trongmắt mấy người này không hề đơn giản chút nào.

Đến khi thị nữ kia lui ra ngoài, Thanh Yến mới nhìn Mi Lâm,lúc này thần sắc nàng đã dần hồi phục, thậm chí còn có nét tươi cười trên khuônmặt vẫn hằn vết tay ấy.

“Ta sẽ dặn dò người chuẩn bị cho cô nương phần cơm khác.” Hắnta lạnh lùng nói, xong xuôi lập tức đi ra ngoài.

Mi Lâm có chút nghi hoặc, không rõ hắn ta đến đây làm gì. Cóđiều, khi ra đến cửa, hắn ta dừng lại nói: “Cô nương là người thông minh, biếtthế nào là tốt cho bản thân mình, cần gì phải so đo với Vương gia cơ chứ.” Nóixong tiếp tục đi ra. Có lẽ hắn ta đến đây cũng chỉ để nói cho nàng lời này.

Mi Lâm không kịp trả lời, cũng không thể lên tiếng trả lời,hắn ta đi về nhanh như gió, nàng cũng đỡ phải khó xử.

Xem ra Mộ Dung Cảnh Hòa về đến bên đó vẫn còn cáu giận, kinhđộng đến hắn ta, sau đó hắn ta mới hỏi thêm thị vệ gác cửa tìm hiểu rõ sự tình.Tuy biết rằng Thanh Yến cũng có ý tốt nhưng Mi Lâm vẫn thấy khó nghĩ. Tính củanàng vốn ăn mềm không ăn cứng, trước đó đến cái tát của Mộ Dung Cảnh Hòa hay nhữnglời nói mỉa mai bóng gió của thị nữ kia cũng không làm nàng động dung, nhưng lạivì những lời nói cử chỉ nửa như bảo vệ nửa như không của Thanh Yến mà rơi lệ.Không biết từ bao giờ nàng lại sinh thói ngoan cố quật cường để bản thân mìnhchịu thiệt thế này, thực ra đây nào phải chuyện vinh quang gì.

Mi Lâm đột nhiên nhớ đến A Đại, nghĩ bản thân tự dưng lại họccách xử sự của người ta, bất giác giật mình, hoang mang đứng dậy đến bên chậucho thêm than vào trong, sau đó khơi lửa to lên.

Rửa sạch mặt mũi tay chân, thoa phấn lên che đi vết hằn trênmặt, chỉn chu lại quần áo gọn gàng, sau đó nàng đi về hướng phòng viện của MộDung Cảnh Hòa.

Thị nữ mới đến tên Đệ Đường đi theo ngay phía sau, thấy rõ tấmgương của thị nữ trước nên nàng ta tỏ ra rất cẩn trọng, cũng rất ít lời.

Mi Lâm cảm thấy hài lòng. Nàng không để tâm đến người khácnói gì nhưng không hề thích cả ngày có người cứ lẩm bẩm bên tai, rất phiền phức.

Đại khái do Thanh Yến đã căn dặn trước, bất luận nàng đi đếnđâu cũng không có ai ngăn cản, chính vì thế mà rất thuận lợi đi đến trung việnnơi Mộ Dung Cảnh Hòa ở. Thị vệ canh cửa nhìn thấy nàng, sắc mặt rất kỳ quặc, vừanhư trút một gánh nặng, lại vừa như càng căng thẳng hơn.

Mộ Dung Cảnh Hòa nằm dựa trên giường, thị nữ đang bón hắn ăncơm. Nhìn thấy nàng, hắn tuy tỏ vẻ tức giận nhưng lại cho người hầu đều lui xuống,hiển nhiên cũng biết phương thức hai người tiếp xúc bây giờ không thích hợp vớisự có mặt của người khác.

Mi Lâm để ý thấy nét mặt của thị nữ kia như thở phào nhẹnhõm, trong lòng bỗng thấy hơi nghi hoặc, mãi đến khi lại gần giường chân giẫmphải thứ gì đó trơn trơn, mới hiểu chắc chắn vị Vương gia này ăn cơm lại xảy ravấn đề rồi.

“Nàng đến đây làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa lạnh nhưbăng, bộ dạng làm như không hề muốn nhìn cô gái trước mặt.

Trước khi đến Mi Lâm đã chuẩn bị rất tốt tâm lý, tất nhiên sẽkhông dễ dàng bị hắn làm kích động như buổi chiều. Nghe hắn nói vậy, nàng nở nụcười yếu ớt, hơi nhún người xuống hành lễ, không tỏ ra quá mức làm càn, cũngkhông cho người ta cảm thấy quá mức xa cách. Sau đó, nàng chủ động đi đến cầm lấybát cơm, tiếp tục bón cho hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên chưa nghĩ ratại sao nàng trở nên dịu dàng như vậy.

“Khắc có người hầu hạ ta ăn cơm, không cần nàng bận tâm nữa.”Hắn dựa vào đằng sau, không đón lấy thìa cơm mà Mi Lâm đưa lên, lạnh lùng nói.

Mi Lâm nhớ đến cái cảm giác kỳ lạ dội lên trong lòng khi bảnthân nhìn thấy người con gái khác chăm hắn ăn cơm, lúc này lại bị hắn từ chối,bất giác ngỡ ngàng, nét tươi cười trên khuôn mặt ấy gần như không còn giữ được.Xem ra nàng vẫn hơi đề cao sức chống cự của bản thân đối với hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa thấy nàng có ý ra về, trong lòng bỗng sầunão: “Không có việc gì khác thì mau cút đi! Đây đâu phải là nơi nàng có thểthích đến thì thích đến!”

Đâu hay Mi Lâm bị hắn nói vậy cũng không thèm để tâm làm bộlàm tịch, trong lòng nàng thấy uất ức, cáu giận, thầm nghĩ trái hay phải đều làbị ghét, thôi thì bị ghét thêm một chút nữa cũng chẳng là gì. Sắc mặt nàng bỗngthay đổi, đặt bát cơm xuống dưới bàn, đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa tưởng nàng nghelời hắn mà lui về, trái tim bỗng lạc lõng thì thấy nàng vén váy sang một bên,ngồi lên giường cạnh hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa mặt biến sắc, buột miệng nói: “Hỗn xược…”

Lời chưa dứt đã bị Mi Lâm nhét cả con chim cút nướng vào miệng.Hắn không kịp phòng bị, mặt mũi đều dính đầy dầu mỡ nhưng lại không thể lên tiếngmắng chửi, tức quá cũng chỉ gườm mắt nhìn nàng.

Mi Lâm cười xem bộ dạng đó của hắn, lại rút khăn tay ra giúphắn lau dầu mỡ trên mặt, chờ đợi hắn nổi giận.

Không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa không những không cáu giận, ánh mắtlại trở nên ôn hòa. Hắn nhớ lại hồi ở Chung Sơn, nàng cũng từng nhét thức ănvào miệng mình như thế, hại hắn xấu mặt. Giây phút đó hắn từng hận đến mức muốncho nàng lăng trì xử tử. Bây giờ nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy mềm mại đếnkhó hiểu.

Mi Lâm phát giác ánh mắt hắn thay đổi, mất tự nhiên lắc lắcđầu, sau đó xuống khỏi giường.

Lấy khăn lau khô tay, cúi thấp người điều chỉnh cho hắn tưthế khác thoải mái hơn, sau đó mới ngồi nghiêng cạnh mép giường, lấy con chimcút trong miệng, xé nhỏ từng miếng bón cho hắn.

Thời gian như trôi ngược trở lại, trong căn phòng sơ sài ấy,hắn ngồi dựa đầu giường, nàng bưng bát nửa cơm nửa thức ăn, từng miếng từng miếngbón cho hắn. Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người nàng, từng sợilông tơ trên khuôn mặt thanh tú ấy cũng ánh lên sắc vàng kim tuyệt đẹp của buổichiều tà yên bình ấm áp.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhớ lại vòng tay của nàng ngày hôm đó, nhớđến lần đầu tiên nghe nàng cất tiếng hát, lồng ngực dường như bị đè bởi mộtviên đá nặng trịch, khó thở đến vô cùng.

Hắn run run cố gắng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt in bóngdưới ánh nến, thấy nàng hơi ngỡ ngàng, hình như muốn né tránh, nhưng cuối cùngcũng không hề động đậy.

“Nàng tại sao không nói lời nào… ngay một tiếng cũng khôngphát ra được sao?” Hắn trầm giọng hỏi. Đây là điều vốn dĩ không nên hỏi, cả haingười đều rất cẩn thận không đề cập đến, nhưng cuối cùng hắn vẫn lên tiếng.

Mi Lâm cắn môi, không khống chế được tay mình đang run run,sau khi đôi đũa chạm vào bát cơm, nàng đặt chúng trở lại bàn, nụ cười trênkhuôn mặt ban nãy cũng không còn nữa.

“Ta muốn được nghe giọng nói của nàng.” Mộ Dung Cảnh Hòakhông phải không nhận ra nàng đang cố gắng để kìm chế điều gì, nhưng vẫn cố chấpnói tiếp.

Mi Lâm cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung, cảm giác đauđớn ấy đến đột ngột mà mãnh liệt, khiến mắt nàng tối sầm lại, gần như không thểnào hô hấp. Nàng nhắm mắt nhưng cũng không thể trở lại bình thường được, liền từtừ quay người, định tạm thời ra khỏi phòng nhưng lại Mộ Dung Cảnh Hòa giữ lại từphía sau, sau đó thân thể của hắn áp sát lại.

“Ta sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng.” Hắn nói, ngữ khí vô cùngkiên quyết, “Bất luận dùng biện pháp gì đi nữa.”

Nghe những lời này của hắn, Mi Lâm chẳng cảm thấy vui vẻ gì,ngược lại càng bi lương. Nàng gần như có thể xác định, đối với việc hại nàng bịcâm, hắn không hề cho là một chuyện quan trọng, cũng không thấy hắn cắn rứtlương tâm, tất nhiên cũng chẳng hề hối hận. Biết rõ là vậy, nhưng nàng lại hậnkhông được, oán không xong.

Mi Lâm cuối cùng cũng nhận ra, cuộc đời này đau đớn nhấtkhông phải bị bỏ rơi, cũng không phải bị đưa đến Ám Xưởng làm tử sĩ, càng khôngphải bị câm, mà là thích hắn.

Đêm hôm đó, Mộ Dung Cảnh Hòa không cho nàng về phòng. Sauhơn một tháng, hai người mới nằm ngủ chung giường.

Khác trước là hắn bây giờ không phải là không thể cử động được,vì thế luôn ôm chặt nàng vào lòng, thật ấm áp biết bao. Hắn bắt nàng tẩy đi lớpphấn trên mặt, sau đó hôn lên những vết hằn do mình gây ra, miệng còn lẩm bẩm,đáng đời. Hắn sờ lên nốt ruồi nơi khóe mi nàng, nói đó là của hắn, vĩnh viễnkhông cho phép người khác động vào. Hắn nói nàng cũng là của hắn, cả người nàngđều là của hắn…

Mi Lâm không biết làm cách nào, đành để mặc hắn tự do làm gìthì làm, trong lòng cảm thấy người này thật điên rồ. Đến khi hắn đưa tay sờ vàongực nàng, nói nhỏ hơn rồi, nàng mới tức giận suýt lại đánh hắn một trận nữa.

Sau đó, hắn bỗng trở nên yên tĩnh, cứ như vậy đặt tay vào lồngngực nàng, rồi lại bắt nàng đặt tay lên lồng ngực hắn, dần dần ổn định lại nhịpthở.

Nàng lại vì những hành động của hắn mà tim đập rộn ràng, mởto mắt nhìn hình dáng lờ mờ của chiếc bàn trong đêm tối, không còn thấy buồn ngủ.Lúc đó nàng nghĩ, bản thân yêu thích người này thật ra cũng không phải không cólý do, vì hắn mà thương tâm, đó cũng là điều chắc chắn.

Sáng sớm hôm sau, Mi Lâm với một bên má vẫn in hằn dấu tay,đôi mắt vì mất ngủ mà thâm quầng lại, ngồi trên kiệu tay nắm tay cùng Mộ Dung CảnhHòa đi về phía phòng của vị lang trung chốc đầu đó.

Thanh Yến đi bên cạnh, vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó,hình như không nhận ra sự tình tứ của hai người đang ngồi trên kiệu.

Lang trung chốc đầu khoác trên mình chiếc áo da dày mở cửađi ra, nhìn thấy mọi người không kìm chế được, tán thưởng: “Vương gia quá bảnlĩnh, có thể khiến cô nương ngốc này tự nguyện đến dưỡng ngọc.”

Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong sắc mặt hơi xanh đi, mất tự chủnhìn sang Mi Lâm, phát hiện nàng không những mặt không biến sắc, thậm chí đếnbiểu hiện tức giận cũng không có, trong lòng lại không mấy vui vẻ nhưng càng nắmchặt tay nàng hơn, như sợ nàng chạy mất vậy.

Thật ra nội tâm Mi Lâm cũng không hề thờ ơ như những gì thểhiện ở vẻ bề ngoài, nhưng nàng cũng chỉ hơi chấn động mà thôi, chuyện này sớmmuộn cũng phải làm, còn Mộ Dung Cảnh Hòa đang có ý đồ gì thật ra cũng chẳngliên quan. Nàng biết hắn có lẽ vĩnh viễn đều không đáp lại như những gì nàngdành cho mình, nhưng nàng vẫn yêu hắn. Nàng tự yêu bản thân mình, chuyện nàngphải làm cũng là chuyện bản thân nàng muốn làm, đâu liên quan gì đến ngườikhác?

“Thần Y chớ có nói đùa vậy chứ, ban đầu Thần Y chịu cùng MiLâm cô nương đến trị bệnh cho Vương gia chẳng phải vì Mộ Dung Cảnh Hòa cô nươngđồng ý yêu cầu của ngài rồi sao?” Thanh Yến thấy sắc mặt Vương gia không được tốtcho lắm, sợ hắn tức giận lại quá khích, vội vàng nói.

Lang trung chốc đầu cười ha ha vài tiếng, không tiếp tục đùacợt nữa. Ông tưởng rằng Mi Lâm đã kể hết cho họ rồi, đâu biết được Thanh Yếnnói những lời đó kỳ thực cũng có chút lanh lợi. Hắn ta tuy rằng biết Mi Lâm vìVương gia mà tìm đến Thần Y, nhưng cụ thể câu chuyện ra sao thì không nắm rõ được,chỉ là suy luận theo lẽ thường, muốn đạt được điều gì cũng phải có cái giáriêng của nó, huống hồ bệnh của Vương gia lại không hề đơn giản, tự suy luận rachắc phải nhận lời một yêu cầu nào đó khác thường. Lời hắn ta nói cũng không chỉrõ yêu cầu đó là gì, nhưng cũng đủ để đối phó với câu nói của Thần Y.

“Có người giúp ta dưỡng ngọc là được rồi.” Lang trung chốc đầulẩm bẩm, rút ra tẩu thuốc gõ lên cột hành lang bên cạnh, khi chiếc kiệu khiêngMộ Dung Cảnh Hòa sắp đi qua ngưỡng cửa ông bèn đưa tẩu thuốc ra ngăn lại. “Đứngim, dưỡng ngọc chỉ cần cô nương ngốc đó, những người khác không phận sự miễnlàm phiền.”

“Bản vương muốn ở lại xem.” Mộ Dung Cảnh Hòa hơi nheo mắt,nhẹ nhàng nói, ngữ khí ẩn chứa sự uy nghiêm vốn có.

Lang trung chốc đầu không hề nể mặt, lắc đầu.

“Quân tử cổ sợ nhân khí, nếu có người khác quấy rầy, ngọc sẽkhông thuần, ảnh hưởng đến lúc trị bệnh. Khi đó đừng trách lão đây không nói rõcho mấy người.”

Mộ Dung Cảnh Hòa mím chặt môi, ánh mắt nhìn lang trung hồilâu, muốn kiểm chứng mức độ chân thật trong những lời ông nói. Cuối cùng cũngkhông dám mạo hiểm, nhẹ nhàng buông tay.