Mộng Dục

Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)



Gió thổi từng đợt

Gió buốt càng làm cho hai má cô càng tê dại

"Cô...tôi không hiểu cô đang nói gì."

Chát...

(Na: tát lắm thế chị? Đổi cái khác đi. =_=')

Lần này, khoé miệng Lâm Vĩnh Túc tê dại đến không thể cử động. Hai má mềm mịn bỏng rát những hằn ngón tay, bị ngón tay thon dài, móng tay được chuốt sơn đen bóng bóp lấy đến biến dạng: "Cô còn giả ngây ngô nữa sao? Tôi biết. Cô đang muốn hại Trịnh tổng, muốn cướp anh ấy khỏi tay tôi chứ gì?"

*******________

Trong phòng bệnh của bệnh viện A

Khiên Thục Linh đang ngồi trên giường, mái tóc buông xoã, những sợi tóc mỏng manh chảy trên vai, vào sợi loà xoà bay phất phơ theo chiều gió. Khuôn mặt không trang điểm khiến đôi mắt sắc sảo có phần trở nên vô tư và trong sáng của thiếu nữ. Làn da bạch ngọc sáng mịn như men sứ, cánh môi dù không tô son nhưng vẫn giữ màu sắc hồng của hoa anh đào mùa nở rộ.

Bà khẽ cười nhìn chàng thiếu niên đang ngồi gọt táo bên giường bệnh: "Tiểu Kỳ, tôi muốn đi vệ sinh một lát."

Giọng nói mang theo vài phần như làm nũng, nhưng trong đó không có chút nào là cầu xin hay đàm phán, mà đơn giản chỉ là câu thông báo.

Nói xong, bà đưa đôi chân trần xinh đẹp bước xuống, đi về phía cửa.

Vô Dĩnh Kỳ nhìn theo bóng lưng của bà khuất sau cánh cửa, sự hiền hoà và dịu dàng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười tà mị.

Thật ra...

Muốn diễn một vai thật tốt, đơn giản là phải nắm bắt được nhịp của vở kịch.

Khoé môi Vô Dĩnh Kỳ vô tình kéo lên một độ cong ma mị. Chiếc lưỡi thơm tho liếm nhẹ môi dưới, khiến nó trở nên láng bóng.

Để xem thu phục xong... cậu sẽ phải xử trí người phụ nữ này như thế nào đây?

Trói? Xích? Roi da? Hay nến nhỉ?

Chậc chậc... toàn mô tuýp cũ. Phải có đổi mới a.

(Na: rởn da gà. Tuyên bố không viết về cp này. *lau mồ hôi*)

-----

Bước vào phòng vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại.

Khiên Thục Linh rút ra một chiếc điện thoại từ trong túi áo, bấm phím gọi.

Đầu dây bên kia gần như là lập tức nhấc máy: "Alo, bà Khiên..."

"Hắn bị điên hay sao mà để con bé bị đưa đi như vậy? Rốt cuộc con gái tôi bây giờ đang ở đâu?" Khiên Thục Linh không đợi giọng nói bên kia nói hết đã cắt ngang, âm thanh tràn đầy lo lắng.

Một tay bà để điện thoại áp vào tai, tay kia bà chống tay lên trán, đi đi lại lại không ngừng trong cái không gian nhỏ hẹp của phòng vệ sinh. Điều đó cho thấy, bà đang rất bối rối, bối rối đến cực độ.

Không bối rối sao được khi đứa con gái duy nhất mà mình luôn yêu thương bị một kẻ có bệnh về tâm lý đưa đi chứ? Không lo lắng sao được khi con gái mình đang gặp nguy hiểm ở một nơi hẻo lánh với người phụ nữ quái đản kia chứ?

Nhưng là...

Bà không thể rời khỏi đây. Phải tìm cách nào đó. Nhất định có cách...

Khiên Thục Linh bỗng nhiên dừng lại động tác đi lại liên tục, ánh nước vẩn đục trong hai mắt bỗng chốc xuất hiện một vệt sáng nhỏ li ti, sau đó lớn dần. 

Đúng rồi. Vẫn còn một người, Lý Nhậm Trình!

***___________

Bên bàn trà ngoài ban công

Một người đàn ông với khuôn mặt tựa hồ như là tuyệt phẩm điêu khắc đang lim dim mắt, đầu ngả ra thành ghế phía sau. Khoác trên người là chiếc áo sơ mi trắng, thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn, kết hợp với nó là chiếc quần âu đen ôm lấy đôi chân dài nhưng lại không mất đi vẻ nam tính của từng cơ thịt sau lớp vải kia, quanh người toả ra khí chất lạnh lùng áp bách của bậc đế vương. Một tay hắn gõ nhẹ lên thành ghế, một tay thong dong xoay nhẹ tách trà ô long loại thượng hạng đang bốc khói. Mọi thứ tạo nên một khung cảnh tựa hồ lạc vào cõi thiên tiên.

Chỉ là chiếc tai nghe hắn đang đeo phát ra âm thanh của một người phụ nữ: "Nghe đây, bằng mọi giá phải đưa con gái tôi trở về an toàn. Không biết bằng cách nào, hãy làm cho Lý Nhậm Trình biết về việc con bé đang bị đưa tới đó. Biết chưa?"

Sau câu nói đó là tiếng bíp tắt máy. 

Tháo tai nghe ra. Bạc môi lạnh lẽo nở một nụ cười nhạt.

Nếu bà ta biết cúc áo bệnh nhân của mình được gắn máy nghe trộm thì bà ta có khi nào sẽ phát điên lên không nhỉ?

Cầm điện thoại, nhấn phím gọi. Sau hai tiếng tut, đâu dây bên kia liền truyền tới giọng nói tựa hồ như băng đá ngàn năm: "Trịnh Liệt, có chuyện gì vậy?"

"Ừ. Làm phiền cậu rồi, Mạc Thuần Uy. Cảm phiền người của cậu không cần đưa cô gái đó an toàn trở về, mà chỉ cần....."

Tiếng gió, hương hoa, ánh dương siệt qua những tán lá, rọi xuống một mảnh trên nên đá hoa cương,. phản chiếu lại tia sáng xinh đẹp.

Đôi mắt Trịnh Liệt từ từ mở ra, trong đó khong hề chứa một điểm ôn nhu nào, mà tận sâu trong đó chỉ có hai chữ thật lớn, đó là 'trả thù'.

Mẹ, bố... 

Con nhất định sẽ bắt người đàn bà họ Khiên đó phải sống không bằng chết.