Mộng Dục

Chương 4: Ngày cấm (1)



Hé mở đôi hàng mo cong vút như cánh bướm khẽ chập chờn.

Vùng eo đau nhức, toàn thân ê ẩm nói rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Vĩnh Túc khoé mắt ửng hồng nhìn lên trần nhà, ngón tay bạc nhợt siết nhẹ tấm chăn đắp vừa lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.

Gia đình cô thế là tan nát.

Hồi kết của cả một ước mơ trong mắt bao nhiêu người.

"Cô gái. Kể cho tôi nghe chuyện khiến em buồn."

Bên cạnh bỗng dưng truyền đến âm thanh trầm thấp, nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh kỹ nam siêu cấp đẹp trai cô đã bao về tối qua.

Aizzz...

Kể ra thì hắn cũng đẹp trai quá mức, khuôn mặt trầm lãnh, đôi môi mỏng nhưng đường viền rõ nét, sông mũi cao thẳng, bên dưới những sợi tóc đen bóng rủ xuống là hàng lông mày đậm, đôi mắt âm lãnh đặc biệt áp chế kẻ khác, gây cho người đối diện cảm giác như hắn mới chính là kẻ trên, là kẻ nắm quyền toàn năng.

Chậc...đẹp trai thế này mà đi làm nghề này, chắc là phải có nỗi khổ riêng. Chẳng ai muốn cuộc đời mình vấy vào những hố đen như thế cả.

Nghĩ đến cô lại nảy sinh lòng thương cảm dành cho hắn.

"Anh...tên gì?"

Hắn 'a' lên một tiếng như giật mình, đáy mắt vô hình chung nổi lên ý cười.

"Sao em muốn biết tên tôi?" Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát má cô: "Là yêu tôi từ 'lần đầu tiên'?"

Lâm Vĩnh Túc chột dạ đẩy hắn ra, tay nhỏ nhắn trăng như tuyết chống lên tấm ngực dày dặn rắn chắc, gì má ửng lên mảnh màu hồng.

"Anh...đừng có nói bậy. Là tôi muốn biết tại sao anh làm nghề này, nếu..."

"Nếu?" Hắn nhướng mày nhìn cô.

Gật đầu một cái: "Nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp anh."

Phải, giúp được một người quay về con đường đàng hoàng còn hơn là đứng nhìn họ từ từ bị chìm sâu hơn vào vũng lầy.

Khi chưa quá muộn thì coi như cô làm một việc thiện.

Tiền. Gia đình cô có thể nói là không thiếu.

"Ô. Vậy được." Nhún vai một cái bất cần. "Tôi là Trịnh Liệt. Cứ gọi Liệt là được."

"Ừm. Liệt, anh có gì khó khăn nói tôi biết đi. Tôi sẽ giúp anh."

Trịnh Liệt nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh với chút tò mò xen lẫn thú vị.

A, bản thân bị đau khổ không có lối thoát nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác sao? Là nói cô lương thiện hay là ngốc nghếch đây?

Bất giác trong lòng lại nổi lên tâm ý muốn trêu chọc cô gái nhỏ này.

"Được. Tôi đang nợ người ta rất nhiều tiền nhưng không có cách nào trả hết..."

"Vì vậy anh mới đi làm nghề này? Vì nó vừa nhàn hạ lại vừa nhanh chóng kiếm được tiền sao? Nhưng anh có thấy kiếm tiền bằng thân thể của mình thì rất không tốt không? Vậy nên đừng làm công việc này nữa, tôi sẽ giúp anh."

Này này cô gái, tôi chưa nói xong.

"Nếu em đã sẵn lòng giúp đỡ thì tôi không ngại từ chối." Trịnh Liệt bỗng dưng lật người, đặt Lâm Vĩnh Túc dưới thân, trong tấm chăn nhỏ bé hắn biết có một thân thể vô cùng quyến rũ đang ẩn dưới đó.

Lâm Vĩnh Túc là vì bất ngờ mà mở to mắt, hai tay níu chặt lấy tấm chăn kéo lên cao hơn.

"Đã vậy, tôi cũng phải làm gì đó để tỏ thành ý hay ít nhất là trả ơn cho em chứ. Đúng không? "