Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 34: Chạy trốn thành công



Trêu đùa nữ tử này thật sự làm cho người ta tâm tình tốt lên, Triệu Kiến Thận hiếm khi cảm thấy hứng thú nào khác ngoài chính sự, càng ngày càng có thói quen phóng túng chính mình tùy ý thân cận Vân Ca. Nhưng mà càng thân cận, càng cảm thấy Vân Ca độc đáo.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, nàng cố giả vờ cung kính, lần thứ hai gặp mặt, nàng cẩn thận dè dặt ra, nàng tựa hồ chưa từng để ý đến thân phận của mình, phát hiện hắn không quá để ý lễ tiết, càng thêm làm càn vô lễ, đây không phải cậy sủng mà kiêu, mà là phát ra từ nội tâm không tự giác thân phận mình kém một bậc, cần phải khom lưng khúm núm đối phó.

Mọi người, bất luận thân phận cao thấp, nam nữ bần phú, ở trong mắt nàng tựa hồ đều không có khác nhau.

Triệu Kiến Thận đè nén ý nghĩ không tin cách nói mất đi trí nhớ, nếu Vân Ca kiên trì mạo danh thân phận ca cơ này, tất nhiên nàng có nguyên nhân, hắn cũng liền thuận theo tự nhiên là được rồi.

Nhìn thấy tiểu nữ tử đã muốn trốn đến góc xe ngựa, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt, Triệu Kiến Thận mỉm cười, xe ngựa cho dù to thì cũng chỉ có nhiêu đây, có thể chạy trốn đi đâu được?

Cười nắm một bên váy dài đang rũ xuống bên cạnh, dùng một chút lực, Vân Ca liền rơi vào trong lồng ngực hắn, hương thơm nhẹ nhàng như nước thấm thẳng vào tim, lười biếng hỏi: “Xem xong các khoản mục của huyện Hàm rồi sao? Có phát hiện gì?”

Vân Ca chấn động, giãy dụa nói: “Ngươi buông ta ra rồi nói sau!”

“Ta thích như vậy nghe ngươi nói.”

“Ngươi không thả ta sẽ không nói!”

“Vậy đừng nói, miệng còn có thể dùng để làm chuyện khác…” Trong mắt lang sói lóe lên ánh lửa ám muội quen thuộc.

“Ta… ta nói.” Thực không khí phách lập tức khuất phục.

Vân Ca nghĩ mình tốt xấu gì cũng là một người xuyên không, suy nghĩ so với cổ nhân trước mắt này hơn ngàn năm văn hóa kiến thức, tại sao luôn bị ăn sạch sẽ, mỗi lần nghĩ liền một lần khinh bỉ mình, buồn bực tới cực điểm.

Trong thành Hàm huyện vô cùng phồn hoa, xung quanh non xanh nước biếc, Vân Ca càng xem càng thích, âm thầm tính toán sau khi chạy trốn có thể tránh gió một trận xong, sẽ trở lại phụ cận an cư.

Dọc đường đi, Triệu Kiến Thận dành phần lớn thời gian chính là làm tròn bổn phận hướng dẫn du lịch, nơi này tuy rằng hắn chỉ ghé qua một lần, nhưng là ỷ vào hiểu biết uyên bác, rất nhiều truyền thuyết thất lạc đều thuộc như lòng bàn tay, đối với Vân Ca lại thêm cẩn thận săn sóc chiếu cố, cũng may là hắn mang theo mặt nạ che giấu bớt vẻ đẹp cùng sức hấp dẫn, nếu không Vân Ca không dám cam đoan chính mình có thể hay không khống chế không được trực tiếp quỳ gối dưới gấu quần soái ca, vứt bỏ kế hoạch chạy trốn. Không thể không thừa nhận, chỉ cần Triệu Kiến Thận nguyện ý, muốn bất kỳ nữ nhân nào vì hắn ái mộ cũng không là việc khó.

Nghĩ đến việc qua hôm nay, chính mình có lẽ sẽ không còn được gặp lại soái ca siêu cấp như vậy, Vân Ca thả lòng mặc sức chơi trò chơi, đối với Triệu Kiến Thận ngẫu nhiên khiêu khích trêu đùa cũng không để bụng nữa.

Trở lại Hàm huyện đã là hoàng hôn, Vân Ca thoái thác nói quá mệt mỏi, tùy tiện ăn chút gì rồi trở về phòng ngủ, Triệu Kiến Thận đã quen với thói ham ngủ của nàng, cũng không để bụng gì.

Vân Ca lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn thấy sắc trời từng chút từng chút mờ mờ cho đến toàn bộ tối hẳn, rón ra rón rén đứng dậy thay một bộ váy ngắn màu lam sẫm nhẹ nhàng, đẩy cửa phòng theo đường mòn hoa hai bên dẫn đến cửa sau điền trang.

Trước cửa một tiểu bố y đưa một cái bọc vải nhỏ, nói nhỏ: “Những thứ cô nương muốn đều ở trong này, xe ngựa ở ngoài cửa, hiện tại lên xe vừa lúc có thể kịp ra khỏi thành, La tổng quản căn dặn tiểu nhân nhắc nhở cô nương, đừng quên chuyện đã hứa.”

Vân Ca tiếp nhận bọc vải, cười nói: “Cám ơn, xin La tổng quản yên tâm. Người đưa ta ra khỏi thành sẽ mang thư về.”

Nói xong ra khỏi cửa nhảy lên xe, xa phu quất roi “Giá” một tiếng, xe ngựa liền lao ra ngõ nhỏ lên đường lớn hướng nam cửa thành đi.

Vân Ca ở trên xe mở ra túi vải, bên trong quả nhiên có vài bộ trang phục nam nữ vải thô, còn có mấy tờ ngân phiếu cùng một bao bạc vụn, cộng lại đến chừng ba trăm lượng, nghĩ thầm: nhìn không ra Triệu Kiến Thận tặng trang sức lại đáng giá như vậy, đáng tiếc chỉ dám đem kiểu dáng tương đối bình thường đưa cho La tổng quản đổi tiền, nếu không chính mình khẳng định một đêm thành bạo phú, đời này không cần lo lắng.

Lập tức cầm lấy một bộ trang phục nam vải thô thay, đem y phục thay ra cẩn thận xếp lại cất vào trong túi, ngân phiếu bạc vụn lấy ra cất bên người.

Xe ngựa ra cửa thành phía nam, xa phu thấp giọng hỏi: “Cô nương muốn đi đâu?”

“Đi bến tàu Lan Giang.” Vân Ca trả lời, thời gian cấp bách, đi đường thủy là mau lẹ nhất, hai ngày trước nàng ngẫu nhiên nghe người ta nói bến tàu Lan Giang mỗi đêm đều có rất nhiều thuyền hàng đi xuống Mộc huyện vận chuyển hàng hóa, liền lập tức quyết định dùng thuyền hàng làm công cụ chạy trốn.

Nếu vận khí tốt, sáng mai Triệu Kiến Thận mới phát hiện nàng chạy trốn, cho dù Trầm gia hiệu buôn thế lực rộng lớn, muốn tìm kiếm tung tích mình ven sông cũng sẽ vô cùng phiền phức và tốn thời gian, tỷ lệ bản thân chạy trốn thành công sẽ cao hơn nhiều.

Nàng là không chút nghi ngờ Triệu Kiến Thận phát hiện nàng chạy trốn, nhất định sẽ phát động hành vi đuổi bắt, chính là vì nàng đã nhớ rõ những sổ sách ngầm này, Triệu Kiến Thận cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Xe ngựa đi hơn một canh giờ, mơ hồ nhìn thấy ánh nước phía trước, tiếng người thét to từng trận truyền đến. Xe ngựa lại đi một đoạn, đứng ở bên cạnh bến tàu.

Vân Ca xách túi vải đội mũ, đem vành nón kéo thấp quá lông mày, che đi nửa khuôn mặt, lúc này mới nhảy xuống xe ngựa, nói với xa phu: “Đại thúc, ngươi là người Trầm gia sao?”

Xa phu chần chờ một chút, gật gật đầu.

Vân Ca nói: “Phiền đại thúc thay ta tìm một nhà thuyền ổn thỏa, nói ta là cháu của ngươi, nghe tin mẫu thân sinh bệnh, vội vã quay về Mộc huyện thăm. Làm cho bọn họ thuận tiện một chút mang ta đi, ta có thể đưa thêm một chút tiền đò.”

Xa phu tựa hồ đối với tình huống bến tàu có chút quen thuộc, đi một chút tìm đến một cái thuyền hàng lớn, bằng lòng mang theo Vân Ca.

Nhìn Vân Ca sắp lên thuyền rời đi, xa phu bỗng nhiên bắt lấy tay áo của nàng, hỏi: “Chuyện La tổng quản dặn dò…”

Vân Ca thấy bên cạnh mình người đến người đi, phỏng chừng đối phương không dám làm cái gì, vì thế yên lòng thấp giọng trả lời: “Ta đã đốt rồi, La tổng quản yên tâm đi.”

Bất chấp vẻ mặt xa phu hoài nghi không chắc, xoay người nhanh chóng chạy lên thuyền.

Người chèo thuyền nhanh nhẹn thu hồi tấm ván, cởi bỏ dây thừng, nhổ neo mở tuyến.

Vân Ca biết hiện tại bầu trời tối đen nhìn không ra cái gì, chỉ cần không mở miệng, không có người phát hiện thân phận nữ tử của mình, vì thế cẩn thận cầm túi vải tìm một nơi không gây chú ý ở đuôi thuyền ngồi xuống, đợi đến hừng đông tìm một chỗ lên bờ.

Một mình ngồi ở góc đuôi thuyền, nhìn thấy hình dáng bến tàu dần dần mơ hồ, bốn phía còn lại mông lung ánh nước.

Con đường trước mắt chưa biết… Tuy rằng trong lòng đại khái có kế hoạch, nhưng là một người một mình đối mặt với thế giới xa lạ này, trong lòng không thể tránh khỏi dâng lên nỗi sợ hãi cô tịch nặng nề.

Trộm hướng chính mình làm mặt quỷ: Vân Ca… Ân, không nên lại kêu Vân Ca, hẳn là kêu Tạ Tuyền Cơ, gần một năm không sử dụng tên kiếp trước, nhớ lại vừa xa lạ vừa quen thuộc. Tạ Tuyền Cơ a Tạ Tuyền Cơ, phải phấn khởi một chút, bánh mì sẽ có, tình yêu cũng sẽ có, ngày lành rất nhanh cũng sẽ có.