Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 47: Giá trị lợi dụng (bảy)



Bánh xe ngựa chầm chậm lăn, tiếng hoan hô trên đấu trường dần dần rời xa.

Soso nhẹ nhàng thở ra mấy hơi khó nhận thấy, sau đó tò mò hỏi: “Kế tiếp chúng ta đi đâu?”

“Đến nơi cậu sẽ biết.”

Nếu hắn không muốn nói, Soso đành ngoan ngoãn chờ đợi.

May mà nơi đó cách đấu trường không xa, Soso rất nhanh biết đáp án. Cậu tò mò đánh giá căn nhà vừa tròn vừa nhỏ trước mắt, cố sức đoán công dụng của ngôi nhà có phong cách kiến trúc rõ ràng khác biệt với Fariel này.

Một ma pháp sư đầu đội mũ nhọn đi từ trong ra, không kiêu ngạo không nịnh nọt hành lễ với Ciro.

Ciro yếu ớt phất tay.

Soso vô cùng thức thời đỡ lấy cánh tay hắn, hai người theo sau ma pháp sư, chầm chậm đi vào tòa nha.

Trong nhà không có cửa, chỉ có một ma pháp trận hình tròn.

Soso cẩn thận đỡ Ciro đi vào, liền phát hiện mình đi vào một ngôi nhà tràn ngập bọt biển đủ loại màu sắc.

“Hoan nghênh đến tòa thành Mộng Ảo.”

Tiếng cười bén nhọn từ bốn phương tám hướng tràn ra.

Ma pháp sư dẫn đường biến mất, chỉ có Gallon theo sau bọn họ.

Soso nghi hoặc nhìn khắp nơi.

Ciro buông tay cậu, “Cậu đi vào giữa đi.”

Soso đi về trước hai bước, bất an quay đầu nhìn Ciro thối lui sang bên vách tòa nhà.

Ciro dựa vào tường, vẫy tay với cậu.

Soso đành phải quay đầu tiếp tục đi về trước.

Bọt biển nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung, thỉnh thoảng lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu. Sợ mình không cẩn thận làm vỡ bọt biển, Soso đi rất cẩn thận. Thật vất vả đi đến giữa nhà, cậu đang muốn hỏi Ciro kế tiếp phải làm gì, chợt phát hiện thân thể mình nhẹ bẫng, đột nhiên bay lên.

Đây là cảm giác rất khó hình dung, giống như thân thể đột nhiên không có sức nặng, bồng bềnh giữa không trung.

Soso mạnh mẽ nuốt xuống tiếng thét, sau đó luống cuống nhìn bọt biển quay tròn quanh mình.

“Cậu có thể thử di chuyển.” Giọng nói bén nhọn lần thứ hai vang lên.

Soso khắc chế tứ chi cứng ngắc, chậm rãi giật giật chân tay, sau đó phát hiện hóa ra mình có thể tự do hoạt động giữa không trung.

“Đây là cái gì?” Cậu vẫy tay thật lực về phía Ciro.

Ciro đứng trên mặt đất, mỉm cười đáp lại.

Soso bắt đầu chơi đùa, đạp chân trong đám bọt biển. Cậu rất nhanh phát hiện bọt biển khác màu sẽ có cảm giác khác nhau. Ví dụ như bọt biển màu hồng chọc vào sẽ vỡ, bọt biển màu lam nhạt mềm mềm, sẽ lõm vào, còn bọt biển màu biếc chạm vào sẽ né ra.

Lát sau, bốn phía xuất hiện các loại ảo ảnh.

Có chim, có bướm, có hoa tuyết… trông càng xinh đẹp.

Cậu chơi đến vui vẻ, rất nhanh quên thời gian, mãi đến khi bụng phát ra tiếng kêu kháng nghị. Cậu hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Ciro, phát hiện Ciro còn đang đứng đó, đang bàn luận với Gallon. Hình như cảm giác thấy ánh mắt của cậu, Ciro rất nhanh ngẩng đầu mỉm cười.

Soso xấu hổ vuốt bụng.

Ciro nói: “Xuống đây đi.”

Đủ loại cảnh tượng bốn phía biến mất, Soso từ từ đáp xuống mặt đất.

Cậu vui sướng chạy đến bên người Ciro.

Gallon lấy khăn mặt từ túi không gian ra, đang muốn đưa cho Soso, lại bị Ciro cướp mất giữa chừng, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho Soso.

Soso cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nếu người trước mắt là Dilin, cậu sẽ cảm thấy thật bình thường, nhưng trước mắt lại là Ciro. Qua khe hở của khăn mặt trông thấy biểu tình chăm chú của Ciro, cậu có chút hoảng hốt.

Lau xong, Ciro thuận tay nhét khăn mặt cho Gallon, “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Soso chớp chớp đôi mắt, thốt ra một câu, “Anh rất dịu dàng.”

Thân mình Ciro nháy mắt cứng đờ.

“Cám ơn.” Soso đưa tay sờ sờ cái trán khô mát của mình.

“… Trở về thôi.” Ciro mang theo Soso ra khỏi ma pháp trận.

Tiếp xúc với thế giới chân thật bên ngoài, Soso nhất thời hoài niệm thế giới như ảo mộng kia. Cậu hỏi Ciro, “Vừa rồi là ma pháp sao?”

“Ừ. Là một ma pháp trận cỡ lớn.” Ciro đang muốn tìm đề tài để đuổi từ « dịu dàng » đang chiếm đầy đầu óc ra ngoài, kiên nhẫn giải thích, “Phong hệ ma pháp , ma pháp không gian, còn có các loại đạo cụ ma pháp.”

“Người kia thật là thông minh!” Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ hóa ra ma pháp trận còn có thể thiết kế thành khu vui chơi. Đối với rất nhiều người không thể sử dụng phong hệ ma pháp, nó có sức hấp dẫn cực lớn.

“Ông ta vốn muốn chế tạo một mê cung kỳ ảo khiến cho người đi vào không thể ra được.”

“A?”

“Hiển nhiên, ông ta thất bại.”

“Á?”

“Cho nên, thứ vừa rồi cậu nhìn thấy là đồ thất bại ông ta bất đắc dĩ phải cải tạo để kiếm tiền.”

Sùng bái tràn ngập của Soso biến mất một nửa, “Thật ra, vậy cũng rất giỏi rồi.”

“Nếu tính về đầu óc kinh doanh thì đúng.” Ciro bước lên xe ngựa.

Vừa mới chơi trên không trung đến mệt mỏi, lên xe ngựa không bao lâu, Soso dựa vào bả vai Ciro ngủ gật.

Ciro nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của Soso.

Về diện mạo, Soso vừa vặn là loại hình Ciro ghét nhất. Khuôn mặt quá trẻ con, thiếu sự cương nghị nên có ở đàn ông.

Về tính cách, Soso cũng là loại hình Ciro ghét nhất. Lý do như trên.

Nhưng diện mạo như vậy tính cách như vậy, lại làm cho Ciro chán ghét không nổi.

Có lẽ trước đó có chán ghét, khi ở St Paders, tính cách yếu đuối đến mức ngay cả phản bác cũng không dám lớn tiếng, còn có dáng vẻ nơi nơi cần người khác bảo vệ, đều từng khiến hắn cảm thấy chán ghét vô cùng. Nhưng dường như bắt đầu từ cuộc phiêu lưu trong rừng Mộng Yểm, chán ghét dần phai nhạt, thay vào đó là cảm giác khó có thể dời mắt…

Trong lòng Ciro rùng mình.

Không thể nào!

Hắn rất nhanh gạt bỏ từ ngữ suýt nữa đã nhảy ra trong đầu mình kia.

Soso là vương tử Julan, là em họ Dilin…

Ciro nghiêng đầu.

Soso ngủ đến an ổn.

Đang tiếp tục dạo chơi trong mộng, Soso đột nhiên cảm thấy thế giới rung chuyển, nhất thời từ trong mơ trở lại hiện thực.

Ciro nhìn thấy cậu mở to mắt, nhích thân mình về phía bên kia, thản nhiên nói: “Đến rồi.”

Soso dụi dụi mắt, nhìn kiến trúc quen thuộc không ngừng xẹt qua người, cuối cùng xe ngựa từ từ dừng lại. Cậu đang chuẩn bị xuống xe, chợt bị Ciro giữ chặt tay. “Trước tiên đừng xuống.”

“Tại sao?” Soso ngơ ngác.

Ánh mắt Ciro xuyên qua cửa kính, dính chặt vào một bóng dáng cao ngất.

Xe ngựa dừng lại ước chừng hai phút, cửa mới được đẩy từ trong ra.

Tính nhẫn nại của Barnett rất tốt, cho nên gã không hề oán giận, càng không lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, cực kì tự nhiên đi tới, cúi đầu hành lễ, “Hoàng thái tử điện hạ.”

Động tác xuống xe của Ciro thực chậm, như thể hơi dùng sức một chút sẽ ngất xỉu, “Viện trưởng Barnettt đến thăm dì Olivia à?” Từ sau khi trận đấu giữa hai học viện chấm dứt, quan hệ giữa hai người bọn họ phải càng thêm tồi tệ mới đúng.

“Ta đưa hoàng đế bệ hạ tới thăm điện hạ.”

“Thật sao?” Ciro không tỏ ra chút nào kinh ngạc, thản nhiên nói, “Thật có lòng.”

“Bệ hạ đang ở trong chờ ngài.” Gã nghiêng người.

Nhưng Ciro không lập tức bước đi, mà quay đầu lại liếc mắt nhìn xe ngựa một cái.

Soso đang ghé vào cửa kính xe ngựa, mở to hai mắt trông mong nhìn hắn, tựa như con chó nhỏ đưa chủ nhân ra khỏi cửa.

Ciro ngoắc tay với cậu.

Cửa xe nhanh chóng bị đẩy ra, Soso nhảy xuống chạy đến trước mặt hắn.

Ciro dắt tay cậu đi vào.

Soso khẽ giãy dụa, đổi lại bị nắm càng chặt hơn.

Từ xe ngựa đến cửa biệt thự đại khái chỉ hơn mười thước, nhưng Ciro và Soso cố tình đi mười mấy phút đồng hồ mới đến.

Kastalon II không ở thư phòng như Ciro tưởng, mà trực tiếp ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách. Thế này thì Soso không thể lên lầu trước rồi. Ciro khẽ nhíu mày.

“Đã trở lại.” Kastalon II thấy Ciro đứng đó nửa ngày không nói lời nào, nhịn không được mở miệng trước.

Ciro thở hổn hển, vẫn không nói chuyện.

“Nói đi!” Kastalon II mất hết kiên nhẫn. Lão từ xa chạy tới không phải để nhìn hắn đứng đó.

Ciro nhẹ nhàng vỗ ngực, bộ dạng không thở nổi, hồi lâu mới nói: “Đi quá xa, không thở được.”

Barnett quay đầu nhìn xe ngựa gần xịt ngồi trong này cũng nhìn thấy rõ, không nói gì.