Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 30: Hai viện giao tranh [ mười ]



Audis khôi phục lại không duy trì được bao lâu, nhưng đủ để học sinh cao cấp của học viện ma pháp chuẩn bị tốt ma pháp khó đọc, hơn nữa hình thành quy mô tiến công lớn.

Đầu tiên là nhóm ma pháp sư thổ hệ ban 1, có điều lần này bọn họ đảm nhiệm không phải phòng ngự, mà là đào hầm.

Kỵ sĩ đang đi tới phát hiện mặt đất dưới lòng bàn chân kịch liệt rung chuyển, hơn nữa lại có một khối đất lõm xuống rất lớn, nhảy lên nhảy xuống không ngừng như bóng cao su. Tình cảnh hiểm ác khiến cho bọn họ không thể ngừng nhảy nhót giống như bọ chét.

Ban 3 phụ trách phần không trung.

Ngọn lửa từ trên trời ùn ùn trút xuống.

Cho dù học sinh lớp trên chỉ là ma pháp sư trung cấp, nhưng như lời Danton nói, hỏa cầu dù có bình thường thì khi hình thành đến một quy mô nhất định, uy lực tạo ra sẽ rất khủng bố .

Hiện tại đúng là thời khắc khủng bố kia.

Nhóm học sinh cao cấp của học viện kỵ sĩ chỉ có thể dùng toàn lực chống đỡ khí giới, bảo hộ đàn em đứng bên cạnh.

Nhóm ma pháp sư lớp trên thủy hệ ban 2 hết sức chăm chú chống đỡ thủy tường. Độ dẻo dai của nó tốt hơn thủy tường của nhóm học sinh sơ cấp trung cấp nhiều lần. Ngay cả kiếm khí của kỵ sĩ cao cấp đâm vào cũng chỉ có thể tạo thành vết lõm nhất định, rất nhanh lại khôi phục như cũ.

“Tinh thần lực của ma pháp sư tiêu hao rất lớn. Ma pháp càng phức tạp, cần càng nhiều tinh thần lực và lực khống chế.” Kỵ sĩ bên người Howl đột nhiên xuất hiện trong đội ngũ tấn công. Khuôn mặt gã lãnh khốc, trông dày dạn hơn tất cả mọi người bên cạnh. Ngay cả tư thế cầm kiếm cũng lộ ra mùi máu tươi trải qua trăm trận. “Từ chính diện đánh thẳng vào bọn họ!”

Nói xong, kiếm trong tay gã đột nhiên hướng vào vị trí dày nhất trung tâm thủy tường.

Ánh kiếm sáng lòa, không vang động mà còn sắc bén hơn cả gió!

Chỉ thấy thủy tường vốn vững chắc bỗng lõm vào giữa.

Nhóm ma pháp sư cao cấp đứng sau thủy tường kinh hô.

“Cẩn thận!” Ngay cả Danton cũng nhịn không được hét lên.

Rầm rầm –

Thủy tường rốt cục bị phá vỡ! Nước ào xuống như thác đổ. Nhóm ma pháp sư đứng trước chật vật chạy trốn.

So với tình hình hỗn loạn của bọn họ, kỵ sĩ nhanh chóng chỉnh hợp đội ngũ, vọt vào địa bàn của học viện ma pháp.

Thế cục nhất thời nghiêng về một bên, đối học sinh học viện ma pháp, vô cùng không ổn.

Trong tiếng ồ lên , Soso theo bản năng quay đầu tìm kiếm vị trí của Ciro.

Chỉ thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kiên định, giống như hết thảy tình huống trước mắt đều nằm trong dự kiến của hắn.

Soso đang muốn đi qua, đã bị Frank túm lại, kéo mạnh sang bên cạnh.

“Cẩn thận!” Giọng cậu dị thường cấp bách, “Bọn họ là tới thật sự!” Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa học viện ma pháp và học viện kỵ sĩ. Học viện ma pháp cho dù chiến đấu cũng chưa từng thấy máu, nhiều nhất là công phòng chiến, phòng tuyến của ai bị công phá hoặc là ai không phá được phòng tuyến của đối phương thì tự động kết thúc. Nhưng học viện kỵ sĩ chiến đấu nghe nói rất ít khi không thấy máu. Bọn họ thậm chí lấy vết thương làm vinh quang, đối với bọn họ, chiến tranh chân chính vốn là chiến tranh bằng máu.

Cho nên, giữa đấu trường này, khi ma pháp sư gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, trong khi kỵ sĩ gặp được nguy hiểm, nghĩ đến đầu tiên là phòng thủ. Phương thức suy nghĩ khác biệt rất lớn đã quyết định thắng bại của trận đấu.

Kastalon II nhìn học viện kỵ sĩ từng bước một tiến về phía học viện ma pháp, mừng rỡ cười toe, nói với Olivia: “Trận đấu này thật là đẹp mắt.”

Olivia nhướng nhướng mày, không nói chuyện.

Vẻ mặt không còn lời nào để nói khiến cho Kastalon II vui sướng vô cùng, lão cười với Barnett: “Ngươi thắng một kim tệ muốn làm gì đây? A, mời ta uống rượu đi. Bạn già của ta, ta thật muốn nếm thử rượu mua bằng tiền của Olivia rốt cục có mùi vị gì.”

Barnett cười phối hợp: “Nguyện ý cống hiến sức lực.”

Olivia thản nhiên: “Xem đấu phải giữ im lặng.”

Barnett: “…” Hít sâu, hít sâu…

Học viện kỵ sĩ khí thế như chẻ tre.

Không ít học sinh học viện ma pháp đã ngã xuống.

Danton nhìn đạo sư học viện ma pháp bình tĩnh đứng bên, trong tay gắt gao nắm ma pháp bổng, ánh mắt không ngừng qua lại từ trên đấu trường đến trên người Olivia.

Audis cầm đầu học sinh ban 1 còn chặn ở tiền tuyến. Nhưng nhìn ra được, tinh thần lực của bọn họ tiêu hao quá lớn, trán mỗi người chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể run nhè nhẹ . Nếu không phải đứng sau là bạn học, nếu không phải đứng trước là đối thủ, có lẽ bọn họ đã không kìm chế được mà ngã xuống.

“Kiên trì giữ vững!”

Ciro rốt cục mở miệng .

Hắn giơ ma pháp bổng quý giá kia lên, miệng niệm chú ngữ.

Một ngọn lửa hạ xuống từ trên cao… rất nhanh đã biến mất dưới khí giới của kỵ sĩ.

Song cho dù chỉ là hành động tấn công bé nhỏ không đáng kể cũng khiến học sinh học viện ma pháp tin tưởng.

Hoàng thái tử điện hạ ra tay.

Hoàng thái tử điện hạ trông thật yếu đuối cũng tự mình ra tay!

Kiêu ngạo của ma pháp sư, tôn nghiêm của quý tộc hết thảy bùng nổ trong nháy mắt!

Vô số tiếng ngâm xướng đồng thời vang lên.

Thủy, hỏa, thổ, kiếm khí trộn thành một mảng, sương mù che mờ tầm mắt.

Học sinh sơ cấp đứng ở cuối cùng, nhanh chóng tụ lại một chỗ.

Tiếng hô đau đớn, màu máu tươi , đều như đang phơi bày trận đấu này tàn khốc đến mức nào. Nhưng bọn họ không thể làm gì được.

“Thế nào? Đến tột cùng thế nào?” Patrick không ngừng nhắc đi nhắc lại. Kỳ thật không phải hắn muốn hỏi ra cái đáp án, hắn biết trong thời điểm thế này chẳng ai có thể cho đáp án chính xác. Hắn chỉ muốn mở miệng nói, ít nhất có thể chia sẻ một chút áp lực nặng nề trong lòng.

Soso còn đang nhìn về hướng Ciro.

Chợt, một đạo bạch quang từ trong đám ánh sáng hỗn độn tiến ra.

Nhóm ma pháp sư sơ cấp đứng sau đồng thời rướn cổ.

Bạch quang lướt nhanh qua đỉnh đầu học sinh học viện ma pháp, trực tiếp mà sắc bén bổ về phía Ciro!

Dưới kiếm khí, mặt Ciro không chút máu, tỏ vẻ kích động và sợ hãi.

Soso đột nhiên phi người tới.

Ciro vốn đang chuẩn bị nghênh đón kiếm khí thì bị thân thể cậu đẩy ra sau hai bước, trong lòng hơi sửng sốt.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, kiếm khí vô tình chém xuống–

Bị một trận gió ngăn trở!

“Ai?” Kastalon II đột nhiên đứng lên, oán hận tìm kẻ phá hỏng mộng đẹp của lão.

“Trận đấu hình như không công bằng lắm nha.” Một người đàn ông toàn thân quấn trong áo bào pháp sư đứng giữa không trung bên cạnh Ciro, áo choàng rộng thùng thình nhảy múa theo gió, dáng vẻ nhàn nhã mà thanh tao.

“Vincent?” Kastalon II kinh sợ trong lòng, ánh mắt bất mãn nhìn Olivia.

Hứng thú lớn nhất của Vincent • Lin là nghiên cứu ma pháp, chỗ hắn thích nhất là phòng nghiên cứu, nếu không phải Olivia phái người đi mời hắn, hắn chắc chắn sẽ không xuất hiện .

Barnett đương nhiên cũng biết vị ma pháp sư siêu cấp cường đại khiến cho hoàng đế vừa yêu vừa ghét này, gã biết trong trường hợp như vậy chỉ có gã mới có thể đảm nhận vai ác nhân. Gã cao giọng: “Đây là trận đấu giữa học viện ma pháp và học viện kỵ sĩ, thỉnh pháp sư các hạ đứng ngoài.”

“Là trận đấu giữa học viện và học viện a.” Vincent cười âm u, “Vậy tại sao ta lại nhìn thấy ở đây có một gương mặt quen thuộc thế này nhỉ?” Hắn nhìn về phía kỵ sĩ thành thục đảm đương vai trò linh hồn của học viện kỵ sĩ, “Đã lâu không gặp, Pierce.”

Pierce không nói gì, nhưng nắm kiếm càng chặt.

Kastalon II mờ mịt nhìn về phía Barnett, “Có ý gì?”

Barnett hạ giọng: “Gã ta là sinh viên vương tử Howl đưa đến, thần đang điều tra lai lịch.”

Kastalon II đột nhiên trầm mặt. “Ngươi nói, bên người đứa con thân yêu của ta xuất hiện một người không rõ lai lịch, mà ngươi cũng không nghe, không thấy, không hỏi?” Lão tự động bỏ qua câu đang điều tra kia.

Barnett từng đảm nhiệm chức đội trưởng đội cận vệ thời lão còn làm hoàng thái tử, đương nhiên biết tính tình của lão. Cách tốt nhất chính là không nói gì.“Thật có lỗi, bệ hạ, thần thất trách.”

Kastalon II nhìn về phía Olivia, ngoài cười trong không cười nói: “Ngươi tìm được sự giúp đỡ thật đúng lúc.”

Olivia thản nhiên: “Mời một hai người bên ngoài viện trợ là chuyện bình thường, thỉnh không cần trách cứ Howl vương tử điện hạ.”



Đương nhiên bình thường! Nếu vị ma pháp sư tương truyền là mạnh ngang với ma pháp sư đứng đầu đại lục Hydeine này là viện trợ bên phe lão, lão cũng sẽ hiên ngang ngẩng cao đầu mà tỏ vẻ thực, bình, thường!