Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 17: Vương đô đế quốc (bảy)



Hai học viện không hòa hợp bắt nguồn từ lâu, oán hận chất chứa đã sâu. So sánh với học viện kỵ sĩ hoàng gia bị ước thúc bởi đủ loại quy củ kỵ sĩ: khoan dung, thông cảm, nhân từ, hữu ái, oán giận của học viện ma pháp hoàng gia rõ ràng hơn nhiều . Gần như mỗi tân sinh vừa vào học sẽ được đàn anh đàn chị trong trường ân cần dạy bảo một phen về tất cả những việc đại gian đại ác khiến người ta giận sôi từ trước đến nay của học viện kỵ sĩ gây ra cho học viện ma pháp. Đại khái sau một hồi, những tân sinh vừa mới như tờ giấy trắng nay trong đầu đã bị nhồi đầy những “việc xấu loang lổ ” của học viện kỵ sĩ cùng với ” sứ mệnh thần thánh ” của học viện ma pháp .

Khi Soso đi vào ký túc xá, hành lang không một bóng người, bạn cùng phòng cũng không có trong phòng.

Thấy hai cái giường bị chất đầy đồ, cậu luống cuống nhìn sang thầy giáo quản lý đời sống của học viện.

Thầy quản lý nhìn trái nhìn phải, một lóng tay chỉ vào cái giường có trải ga khá sạch sẽ: “Trò ngủ ở đây.”

Soso nói: “Nhưng trên giường có đồ.”

“Vậy bỏ chúng ra chỗ khác.”

“Đó là đồ của người khác.” Soso khó xử nhìn hắn.

Thầy quản lý nhất thời cảm thấy mặt hơi nong nóng, giọng điệu có chút cứng ngắc, “Phòng đôi chỉ còn lại một phòng này.”

Soso kéo thùng đựng quà của Ciro, chầm chậm đến bên cái ghế trống duy nhất trong phòng ngồi xuống.

“Trò làm gì vậy?” Thầy quản lý hỏi.

Soso nói: “Em chờ cậu ấy về.”

“Có lẽ đến khuya cậu ta mới về.” Là thầy quản lý đời sống, hắn nắm rõ sinh hoạt của mọi học sinh trong ký túc xá.

Soso mỉm cười: “Không sao ạ.”

“…” Thầy quản lý yên lặng xoay người đóng cửa

Kenneth mệt mỏi lê bước trở lại ký túc xá, đang định tắm rửa đi ngủ thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến bất động nửa ngày, “Hai người… đang làm cái gì đó?”

Thầy quản lý không quay đầu lại đáp: “Chơi cờ.”

“… Tại sao chơi cờ trong phòng em?” Kenneth buồn bực.

“Ăn!” Sau khi giải quyết xong quân cờ cuối cùng của Soso, thầy quản lý mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên, nói với Kenneth, “Đây là bạn cùng phòng mới của trò, Mike.”

Soso ngẩng mặt, ánh mắt gắt gao nhìn bàn cờ chằm chằm.

“Mike?” Thầy quản lý nói lớn hơn.

Soso vẫn không phản ứng.

“Mike!” Thầy quản lý xoay người, lấy ngón tay gõ xuống bàn cờ.

Soso mờ mịt ngẩng đầu.

Thầy quản lý bĩu môi về phía Kenneth, “Mike, giới thiệu bản thân đi.”

“Mike?” Soso đột nhiên tỉnh lại, phút chốc đứng lên, trừng to mắt tự giới thiệu: “Tớ là Mike. Đến từ Kanding đế quốc… A! Từ trấn gì ấy nhỉ?

Kenneth nói: ” Học sinh của học viện ma pháp hoàng gia đều đến từ Kanding đế quốc.”

Soso đổ mồ hôi, “Tớ, tớ đến từ một trấn nhỏ.”

Trong mắt Kenneth có chút khinh miệt, “Cái đó thì đúng là tương đối hiếm lạ.”

“Cha tớ là ông chủ cửa tiệm tạp hoá, mẹ tớ là một quý tộc, nhưng mà xuống dốc rồi . Cho nên tớ chưa phải ăn bánh mì đen.” Soso một hơi nói xong.

Kenneth và thầy quản lý đều lấy ánh mắt quái dị nhìn cậu.

Soso bị nhìn chăm chú càng thêm khẩn trương, mặt càng lúc càng đỏ, nói chuyện càng thêm lắp bắp, “Thật, thật sự. Mẹ tớ trước khi gả cho cha tớ, ăn rồi.”

Thầy quản lý hoàn hồn, vội ho một tiếng: “Đây là Kenneth, cậu ta ở ban 2. Các trò làm quen đi.”

Soso vươn tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “Xin chào, tớ là Mike.”

Kenneth không để ý tới cậu, quay đầu nhìn thầy quản lý: “Em muốn ở một mình một gian.”

Thầy quản lý nói: “Trò biết quy định của học viện rồi đấy.”

Kenneth nhíu mày: “Không còn phòng nào khác sao?”

“Không.” Thầy quản lý nói xong, liền thu hồi bàn cờ, thuận tiện mang cái ghế nhỏ đi. Thấy Kenneth kinh ngạc nhìn mình, hắn giải thích: “Đây là của ta. Ngủ ngon!”

Xác định cửa đã đóng kín, tiếng bước chân đã đi xa, Kenneth quay đầu lại vô cùng bất mãn trừng Soso, “Mi nhảy ra từ chỗ nào?”

“Tớ đến từ… một trấn nhỏ của Kanding đế quốc.” Soso khẩn trương nhìn y, sợ y hỏi trấn nào sẽ đáp không được.

Kenneth hiển nhiên chẳng chút hứng thú với xuất thân của cậu, y tiện tay mang đồ trên giường trái ném đến chỗ trống sau giường phải, “Ngủ đi.”

“Cám ơn.”

“Trước tiên mi dọn đồ đã, lát nữa ta có lời muốn nói.”

“Được.” Soso cho rằng cùng bạn cùng phòng tìm hiểu lẫn nhau là cơ sở để phát triển tình bạn tốt đẹp. Cậu quay sang gỡ ga giường cũ, sau đó tìm kiếm trong rương. Nhưng Ciro lo lắng tới cả quần lót hiển nhiên lại không ngờ đến học viện ma pháp hoàng gia trang bị đầy đủ mọi thứ vẫn yêu cầu tự chuẩn bị ga giường. Cho nên cuối cùng cậu chỉ có thể lật mặt ga giường cũ trải lên trên.

Kenneth nhìn cậu mất nửa giờ phủ ga giường, lại mất gần hai giờ sửa sang quần áo… thật sự nhịn không được ngáp một cái.”Bỏ đi, ngày mai chúng ta bàn lại, ta đi ngủ trước đây!”

“A, thật có lỗi.” Soso nhanh chóng đóng thùng, sau đó ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường, “Mời nói.”

“…” Kenneth cố mở mắt: “Kỳ thật ta chỉ muốn nói với mi một câu .”

Soso nghiêm túc lắng nghe .

“Tuy chúng ta ở cùng một ký túc xá, nhưng ta và mi trước kia, bây giờ, tương lai đều không có bất cứ quan hệ gì. Cho nên, ngoại trừ vào cùng một cửa ký túc, ta không muốn ở bất kỳ thời gian nào địa điểm nào vì sự tình nào mà sinh ra quan hệ gì với mi. Hiểu chưa?”

Soso chớp chớp mắt, “Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta thuộc hai phái khác nhau!”

Soso hit một ngụm khí, tưởng bí mật mình đến từ Julan bị vạch trần, mồ hôi lạnh nhất thời toát ra.

Kenneth thấy sắc mặt cậu trắng bệch, hoảng sợ, “Mi làm sao vậy?”

“Cậu, làm sao cậu biết?”

“A?”

“Chúng ta thuộc hai phái khác nhau?” Soso nhìn y chằm chằm.

Kenneth cười nhạo: “Mi cho rằng ai cũng có thể gia nhập với chúng ta sao? Ta hiểu Audis, cậu ấy sẽ không thích mi, lại càng không thu nhận mi.”

“Audis?” Soso mờ mịt.

Kenneth trừng cậu, tựa hồ muốn tìm dấu vết ngụy trang để lại trong mắt cậu, nhưng nửa giờ sau, y bỏ cuộc, bước thẳng lên giường kéo chăn ngủ.

Soso ngơ ngác hỏi: “Nói xong rồi?”

Trả lời cậu chính là tiếng xoay người.

“Ngủ ngon.” Soso thấp giọng nói, rồi tiếp tục xuống giường thu dọn đồ đạc.

Mất cả đêm thu dọn, ký túc xá của Soso rốt cục khôi phục bộ mặt ban đầu, nhưng cái giá phải trả là đến muộn buổi học đầu tiên.

Nhìn thấy một đôi mục kỉnh quét đến, Soso cúi đầu thấp đến nỗi suýt đụng vào đầu gối.

“Trò là học sinh mới hở?” Danton đẩy cặp kính sắp hạ xuống mũi, nheo mắt cao thấp đánh giá cậu rồi nói, “Tìm vị trí ngồi đi.”

“Cám ơn thầy.” Soso vội vàng xoay người chạy tới chỗ ngồi.

Chỗ ngồi trong lớp phân hai bên trái phải, ở giữa là lối đi. Vừa lúc bên trái bên phải đều còn thừa một chỗ trống, gần như tất cả mọi ánh mắt đều nhìn cậu, tựa hồ đang chờ đợi cậu lựa chọn.

Soso chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ mong sớm được ngồi xuống, cho nên không chút do dự lựa chọn vị trí bên phải gần mình hơn.

Mông cậu vừa chạm vào ghế, chợt nghe thấy từ bên trái truyền đến vài tiếng hừ lạnh lớn nhỏ không đồng nhất.

Cậu sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía thầy giáo.

Danton cúi đầu tránh ánh mắt cậu, tiếp tục giải thích nhược điểm của việc sử dụng hỏa cầu thuật trên diện tích lớn.

Bạn học ngồi bên cạnh Soso nhỏ giọng: “Hi, tớ là Patrick.”

“Xin chào, tớ là Mike.” Soso cao hứng đáp lại.

Bởi vì giọng cậu hơi lớn, dẫn tới tiếng ho khan không vui của Danton trên bục giảng.

Soso vội vàng cúi đầu.

Patrick cười: “Không sao đâu. Ông già Danton mặc kệ chúng ta mà.”

Soso lần này đã có kinh nghiệm, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao thầy lại dạy ma pháp hỏa hệ?”

Patrick sửng sốt: “Bởi vì thầy ấy là ma pháp sư hỏa hệ.”

“A, cậu cũng là ma pháp sư hỏa hệ sao?” Soso trừng to mắt.

Patrick gật đầu: “Đương nhiên, ban 3 đều là ma pháp sư hỏa hệ. Chẳng lẽ cậu không phải?”

Soso đáp: “… Tớ là thổ hệ.”

“…” Patrick giật mình nhìn cậu, “Vậy sao cậu lại ở trong này?”

Soso mơ hồ nói: “Tớ cũng không biết.”

Patrick thông cảm vỗ vỗ vai cậu, “Trận đấu với học viện kỵ sĩ sắp bắt đầu, học viện bề bộn nhiều việc, có lẽ phạm chút sai lầm. Chờ học kỳ sau xin điều chỉnh là được.”

Soso gật gật đầu.

“Có điều, ” Patrick thông cảm nhìn cậu , “Có thể cậu sẽ phải lưu ban một năm.”

“Không sao, được học là tốt rồi.” Soso nói.

Patrick vừa lòng gật đầu, “Có quyết tâm. Dù cậu chọn sai hệ, nhưng không chọn sai trận doanh đâu, quân đoàn Tulip chúng ta đều là tinh anh, vô cùng hùng mạnh.”

Soso ngơ ngác: “Quân đoàn Tulip?”

Patrick xắn tay áo, lộ ra hình xăm Tulip trên cánh tay, “Chính là cái này.” Hắn thấy Soso vẫn giữ vẻ mặt không hiểu, bất đắc dĩ nói, “Bỏ đi, tan học tớ giải thích cho cậu nghe.” Cứ phải thầm thì như vậy chẳng thoải mái gì cả.