Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 8



Bây giờ là tám giờ tối, hiện tại thì tôi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhai...mì tôm sống (+_+). Lí do duy nhất, bây giờ là những ngày cuối tháng, những ngày cực khổ quen thuộc đang diễn ra, tôi quá nghèo tới nỗi không có ga đun nước nấu mì tôm, hazzz, ôi đời tôi, lúc nào cũng khổ vậy đấu, khổ riết tôi cũng quen rồi.

Tất cả mọi chuyện này bắt nguồn từ bà mẹ yêu quý của tôi đã ưu ái cắt bỏ 20% số tiền chi tiêu tháng này. Thật bực mình, cái bà mẹ của tôi, sao mẹ nỡ nhẫn tâm nhìn con gái của mình khổ sở như vậy chứ...híc.

- Quỳnh, bố mẹ về rồi đây.

Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đến...Lâm Vũ Quỳnh cát tường...

Chết cha, bố mẹ tôi về rồi, tại sao tự nhiên giật đùng đùng về bất ngờ vậy. Nhưng chuyện quan trọng hơn cả bây giờ mà bố mẹ tôi nhìn thấy bộ dạng của tôi và căn nhà lôi thôi không khác gì ổ chuột này thì chắc chết tôi quá, sao bố mẹ về không báo trước vậy, khổ thân tôi chưa.

- Lâm Vũ Quỳnh, dọn ngay không thì bảo.

Mẹ tôi bước vào nhà, liếc một lượt xung quanh nhà, dùng hết công suất hét lên, giọng có sức công phá ghê gớm song song với bom nguyên tử.

Quét...quét...phủi phủi...lau lau...

- Con xong rồi đây.

Bây giờ trông tôi không khác gì một đống thạch rau câu lùng nhùng, chẹp, mệt chết đi được, chẹp, không mệt mới lạ. Ai đời, một người vừa phải trầy mặt ra chạy lên chạy xuống bở hơi để dọn phòng, vừa phải chưng đôi tai tội nghiệp lên nghe bài ca con cá của bà mẹ nhiều chuyện, cũng may tôi không chết...

- Mà bố mẹ hôm nay về có chuyện gì mà đột xuất vậy chứ ạ?- Tôi ủ rũ hỏi.

- Mai bố mẹ phải đi dự tiệc, con cũng phải đi nữa.- Bố tôi cười cười, đưa cho tôi li nước. Bố là nhất.

- Hớ, tiệc...sao con phải đi???- Tôi cầm lấy li nước từ tay bố, ngớ ngác.

- À, con biết công ti của bố mẹ chứ?- Bố tôi hỏi.

- Biết ạ, công ti ATC, công ti thời trang tiếng tăm, bố mẹ không cần phải khoe khoang khi được làm việc trong công ti đấy đâu ạ.- Tôi chép miệng, thở dài.

- Mai là sinh nhật 20 tuổi của con trai chủ tịch, họ rất quý gia đình mình thế nên mời con đến dự tiệc chúc mừng.- Bố tôi cười.

- Chẹp, sao bố mẹ không nói luôn người ta yêu quý gia đình mình vì tài năng của bố mẹ đem đến cho công ti người ta nhiều lợi nhuộn, bày đặt ghê.

Tính tôi là vậy, nghĩ gì là tôi nói liền, không vòng vo tam quốc.

- Con dám nói thế hả?- Mẹ tôi bỗng nhiên sửng cồ trông phát khiếp.

- Vâng, không nói nữa, nhưng con không đi đâu.

Từ bình sinh, tôi ghét tiệc tùng, rất ghét. Nghĩ tới từ "tiệc" là phải nghĩ ngay đến những không gian sang trọng và những con người cũng trong bộ cánh sanh trọng, mà đã như vậy thì không khí nơi đó sẽ đặc biệt ngột ngạt, mà tôi lại đặc biệt dị ứng với những nơi ngột ngạt như thế, chẳng tự nhiên tí nào, lúc nào cũng phải lịch sự ra vẻ nọ kia,...eo ôi, nghĩ đến thôi là tôi phát ớn luôn rồi.

- Không đi con cũng phải đi, bố mẹ làm việc trong công ti người ta đã lâu rồi mà con chưa hề biết  mặt, con không biết lịch sự hả?- Mẹ tôi chống nạnh nhăn mặt.

- Biết đã không nói.- Tôi nhún vai, làm vẻ mặt lạnh nhạt.

- Con, sao con ương bướng quá vậy.- Mẹ tôi tức giận, chuẩn bị lao vào đánh đòn tôi.

- Từ ngày xưa con đã ương vậy rồi. Tóm lại con không đi đâu hết.- Tôi đáp chắc nịch.- Con đi ngủ đây.

- Được thôi, con không đi đúng không, vậy tiền chi tiêu tháng này của con...

- Vâng, con đi.- Chưa để mẹ nói hết câu, tôi đã chen ngang, mặt méo mó khóc không ra nước mắt.

Huhu