Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 5: Trái cấm



Hartman bước về phía tấm gương, hắn liếc xuống.

Hắn có thể nhìn thấy một chút, và trong cơn giận giữ khó chịu, hắn ngang bướng bật công tắc đèn lên.

Cậu bé giật mình. Trong giấc ngủ, một cái nhăn mày nhỏ thoáng qua mặt cậu. Cậu xoay người tránh bóng đèn, bình tĩnh trở lại, thở đều đặn.

Hình dáng cậu hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng, một cánh tay co lại dưới gối. Mái tóc rối tung một cách tự nhiên. Đôi lông mi để lại vệt đen dài kì quái trên khuôn mặt. Đôi môi nhợt nhạt ẩm ướt ,đầy đặn lôi cuốn. Khi Hartman ngắm nhìn, chúng tách rời một cách mờ nhạt, huyền ảo, hứa hẹn sự thỏa mãn tình dục điều đã khiến hắn trở lên căng cứng.

Hắn nhanh chóng quay đi, rủa thầm ông già lọm khọm khốn kiếp vì điều này nằm trong sự khó chịu của lão ta. Song, một cách vô thức, hắn thấy bản thân mình lại nhìn lên lần nữa, không thể rời mắt, gần như vô vọng bị cuốn hút vào cậu bé đang ngủ kia.

Đứa bé thật quá mức đẹp đẽ .

Và Petrov là tên bủn xỉn,vô lí, hoang đường,tự kỉ, tên học giả ngáng đường khốn kiếp, tự cao tự đại đủ để tin rằng cả thế giới này xoay vòng quanh lão ta.

Mệnh lệnh khốn nạn, hắn quyết định đột ngột. Hắn đương nhiên không nằm dưới nghĩa vụ để nhượng bộ trước sự trục trặc của lão già nhu nhược đó.

Hắn bước vững chãi, quả quyết về phía cảnh cửa ngăn cách.

Nếu hắn cẩn thận , không ai có thể tìm ra. Hắn sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào. Có nhiều cách giữ trẻ im lặng , và hắn biết toàn bộ. Ít nhất một trong số chúng nhất định có tác dụng với cậu ta, bất kể cậu ta xuất chúng thế nào. Theo kinh nghiệm của hắn, bộc lộ rằng, những đứa thông minh luôn giữ bí mật tốt hơn nhiều. Chúng hiểu nguy hiểm tiềm tàng tốt hơn những đối tác khi không được báo trước.

Khi đang với đến tay nắm cửa,ngoài mong đợi, chuông điện thoại vang lên.

Hắn ngó trừng trừng đầy giận dữ vào chiếc điện thoại quay số màu đen. Nó rung lên inh ỏi với niềm vui phóng túng, hoàn toàn lãng quên nỗi khó chịu hắn đang cảm thấy.

Hắn không thể lờ đi. Nó có thể quan trọng. Bất kì ai đang gọi đã biết hắn ở đây. Hắn không có khả năng chống đỡ khi mọi người đặt câu hỏi. Muốn đến chỗ cậu ta chỉ cần phải đợi.

Giận dữ , hắn sải bước đến chiếc bàn rồi giật lấy điện thoại.

"Chuyện gì!" Hắn gào lên.

Đó là một trong những người quản lí lâu năm . Giọng anh ta có vẻ hoảng sợ, và hết hơi.

"Tôi xin lỗi, Sir...nhưng chúng tôi đã cố mở cửa kịp lúc,chúng tôi thực sự đã làm hết sức, nhưng anh ta khóa chặt cửa trước..."

"Lời anh nói thật vô nghĩa" Hartman hết kiên nhẫn "Ngừng lảm nhảm và nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra"

Phải mất một lúc người đàn ông mới đủ bình tĩnh để nói.

"Là sĩ quan Adler,Sir" Anh thở hổn hển "Anh ta tự nhốt mình trong phòng. Đến lúc chúng tôi có thể vào trong, anh ta đã chết rồi"

Hartman đứng bất động.

"Chết rồi ư?"

"Vâng ,Sir.Anh ta thắt cổ tự tử"

Một luồng điện lạnh ngắt xẹt qua sống lưng hắn.

"Sir...Sir?"

"Họ đã dỡ thi thể xuống chưa?" Hắn hỏi nhẹ nhàng. Giọng gã cẩn trọng không thể đọc được bất kì cảm xúc nào.

"Vẫn chưa,Sir"

"Tốt, tôi sẽ quay lai đó sớm thôi. Nói họ đừng động vào thứ gì tới khi tôi đến"

"Vâng,Sir"

Người đàn ông cúp máy. Tiếng sóng điện đàm ồn ào bên tai hắn, nhưng Hartman chẳng nghe thấy gì.

Đứa bé đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Không có cách nào cậu ta có thể nhìn xuyên thấu những gì qua tấm kính, nhưng không thể tin được, mắt cậu mở to, và nhìn trực diện người đàn ông lớn tuổi hơn.

Và khi cậu nhìn, một góc môi cậu chuyển động , nhếch lên nụ cười nửa miệng vừa bí hiểm vừa như mỉa mai.

Ống nghe trượt xuống, hoàn toàn vô ý, từ cái nắm chặt của Hartman. Nó rơi, va đập ồn ào xuống sàn nhà, làm hắn giật nẩy mình nhảy lùi về phía sau. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, tim đập điên cuồng khi nó rung lắc từ bên này sang bên kia, tiếng sóng điện ồn ào trong sự tĩnh lặng của căn phòng.

Khi gã nhìn lên lần nữa, đôi mắt cậu ta đã đóng lại. Không có dấu hiệu nào cậu ta đã từng tỉnh giấc.

Không có dấu vết của nụ cười đó.

Thật là một nụ cười phi nhân tính không thể tin được...

Hắn chớp mắt , cố tìm kiếm liệu có phải hắn đang tưởng tượng hay không. Thậm chí dù cậu bé có tỉnh giấc đi chăng nữa, không cách nào cậu ta có thể nhìn thấy hắn.

Có lẽ vì điện thoại, hắn nhận ra. Đứa bé có lẽ bị đánh thức bởi ánh đèn , hoàn toàn tỉnh lại khi cậu ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại . Cậu ta đủ thông minh để ghép hai thứ với nhau . Cậu ta có thể đã biết kẻ ra vẻ muốn hãm hiếp cậu đã chết.

Rất yên lặng, Hartman với lấy ống nghe, cẩn thận gỡ rối sợi dây điện thoại.Hắn đặt ngay ngắn vào giá nghe, cuối cùng cũng kết thúc tiếng o o của sóng điện đàm.

Kì lạ thay, căn phòng giờ trở lên thật im ắng.

Tim hắn vẫn đập thình thịch, nhưng hắn cố ép nó phải bình tĩnh.

Không có gì lo lắng nữa, Petrov đã đúng...ít nhất là quy mô.

Cậu bé còn đáng sợ hơn những gì hắn tin tưởng.

Tuy nhiên , ngay sau khi nỗi sợ hãi trôi qua, chẳng còn giận dữ, hối tiếc, buồn bã cho viên sĩ quan đã tự tử. Chết là một điều đơn giản ở 511. Chỉ có một điều khác lần này người chết là một tên giám hộ, không hẳn là chủ đề của thí nghiệm. Cái chết tự bản thân nó là điều bất tiện nho nhỏ. Đó là cái giá rất nhỏ cho những điều mà anh ta đã khám phá ra.

Adler làm tốt hơn hắn nghĩ, khi mà mọi thứ đã đi đến điểm kết thúc...

Hắn ngó một lần nữa . Đứa trẻ đang ngủ...hoặc giả như đang ngủ,an toàn phía sau cửa kính , giấu nửa mình dưới chăn. Lần đầu tiên hắn không chỉ nhìn thấy vẻ đẹp đơn thuần.

Hắn nhìn thấy những gì Petrov đã chứng kiến; một con quái thú bị nhốt trong lồng, ngủ đông sau bữa tiệc giết chóc.

Dù biết điều này,tuy vậy, không có điều gì loại bỏ được sự thu hút của câu bé đang giữ chặt quanh hắn. Nếu có bất cứ thứ gì , cậu ta còn hấp dẫn hắn nhiều hơn trước đây. Sự xuất sắc, tàn nhẫn, và nguy hiểm giấu sau nụ cười bình tĩnh dối trá còn thú vị hơn những tên dễ bảo khúm núm khác. Cơn thèm muốn của hắn đang sục sôi hơn bao giờ hết , nhưng giờ đây trộn lẫn giữa niềm say mê sợ hãi của người thợ săn đối với con mồi của một con quái vật phi thường đầy quyền năng.

Không có con thú vật gã biết mà không thể bị thuần hóa...cuối cùng.

Một suy nghĩ đột ngột về cậu bé đang nằm trên giường kia, chào đón, sẵn lòng, mời gọi...có lẽ thậm chí ước ao sự động chạm của hắn quanh mình một cách mãnh liệt. Đó là kết quả sẽ đáng để chờ đợi.

Cám dỗ có giá trị của riêng nó.

Cần mất thời gian và sự kiên nhẫn, nhưng là vài thứ hắn biết hắn có thể làm.

Và do đó, trên con đường hắn tiến bước, hắn để lại ánh đèn chói lóa phía sau lưng.