Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 12: Đứa con của bình minh



"Mày sẽ biết khi nào họ xong việc" 26 nói "khi những tiếng la hét dừng lại".

37 theo dõi từng người một, các bác sĩ bắt đầu nối đuôi nhau đi ra khỏi căn phòng.

"Một đội khoảng 5 người" 26 nói "3 bác sĩ mới, một bác sĩ quân đội và một y tá đăng kí. Bác sĩ trại mồ côi có lẽ cũng ở trong đó"

37 đếm đoàn người khi họ lần lượt ra khỏi phòng, nhớ lại hướng dẫn của 26 khi hắn quan sát nhóm người rời đi.

Càng xa càng tốt.

"Cậu bé sẽ được uống thuốc để đảm bảo tình trạng của cậu ta ổn định. Sau vài lần, cậu ta sẽ được mang trở lại khu 5. Sẽ có khoảng cách 5 phút không một ai có vẻ ở trong phòng. Nhắm vào lúc đó. Mày có thể nói chuyện với cậu ta trước khi cậu ấy ngủ say."

26 có lẽ đã đúng về điều này. Hắn nghĩ.

Vào trong phòng trị liệu không khó chút nào. Vô cùng dễ dàng để bản thân bị đánh ở cái nơi gần như bị tước hết quyền con người như 511. Đó chỉ là bài tập thể dục buổi sáng. Tất cả những gì bạn cần làm là chọn sai đối thủ. Phần xảo quyệt là tránh để bản thân bị giết chết khi đối thủ trở nên quá nhiệt tình.

19 cảm thấy toàn thân, khi 19 đã đặt nó một cách màu mè, giống như đống chết tiệt trong máy xay sinh tố. Nhưng dù bị đánh nhừ tử đã xong nhưng không có điều gì có thể khiến tâm trí quên đi sự nhục nhã hắn cảm thấy tối hôm qua. Da hắn vẫn còn trầy xước, mông hắn đau như quỷ, và không biết bao lần đánh răng mới có thể tẩy sạch cái dư vị và mùi của gã đàn ông thối tha ra khỏi miệng hắn.

Và những điều mà gã đã nói còn tệ hơn những thứ biến thái mà 37 đã làm trước đó.

Thông tin còn đáng giá hơn điều đó, hoặc phải trả giá một cách khốn kiếp.

Nhìn vào cậu ta thật cẩn thận, hắn bắt đầu di chuyển, im lặng rủa thầm cái chân khập khiễng khiến hắn bước chậm hơn.

Không có nhiều thời gian cho 10 phút .

Cuối cùng , hắn đã làm được. Hắn thở sâu một cái, rồi sau đó mở cửa phòng.

Cậu bé đã ngủ. Cậu không thể tái nhợt hơn như cậu đã từng trước đó, và rõ ràng không khỏe mạnh khi giảm đi vài cân. Miếng băng dính màu đỏ sưng tấy trên làn da chỉ ra nơi cực điện đã bị gắn vào. Vết thâm quầng dưới mắt cậu. Hơi thở khó nhọc , vang rền , như thể chỉ một cử động nhẹ trong không khí cũng có thể gây ra cho cậu những cơn đau không thể diễn tả được.

Cậu giống như hồn ma vậy.

Một cách cẩn trọng, 37 bước tới bên cạnh cậu bé đang ngủ say.

Cậu bé đang ở đây, nhưng hắn không biết phải làm gì.

Mỉa mai làm sao.

Hắn ghét nhìn thấy cậu ta như thế này. Ở mức độ này, cậu ta nhất định sẽ chết.

Và dù vậy vẻ đẹp của cậu ta là không thể chối từ , còn quyến rũ hơn.

Nó đã xảy ra với hắn rằng Hartman thích những cậu bé của hắn như thế nào; xinh đẹp, mảnh mai, xu hướng biếng ăn, suy sụp bởi nỗi đau bị bắt phục tùng và vô vọng để chiến đấu lại khi hắn ép buộc chúng.

Hartman, Ostermann, hắn thực sự ước ao hắn có thể đủ mạnh để giết chết bọn chúng.

Nhưng hắn không từ bỏ hi vọng. Vẫn chưa. Thứ mà hắn nhìn thấy trong đôi mắt cậu bé không dễ dàng phá vỡ. Không phải vì điều này.

Hắn cần cậu ta để tồn tại. Hắn có giấc mơ, những điều mà hắn muốn trở thành. Hắn biết, theo trực giác, rằng cậu ta là hi vọng duy nhất hắn có để có thể thoát khỏi hố sâu địa ngục còn tồn tại này.

"Hey" Hắn thúc vào xương vai cậu bé "Hey. Tỉnh lại"

Cậu bé không chuyển động.

Cậu ta đã bị ép uống thuốc. Rõ ràng, nó đã có tác dụng một lúc.

Thở dài, hắn bỏ đi và nhìn quanh , chiếc đồng hồ trắng ở trên tường.

Còn 7 phút nữa.

Hắn với người chạm vào cậu ta lần nữa.

Trước khi những ngón tay chạm vào, tay của cậu bé đang ngủ tóm chặt lấy.

Động tác phản xạ chính xác ngoài dự đoán. Độ chính xác tương tự như lần cậu ta thể hiện vào cái đêm một tuần trước, khi lần lượt tránh khỏi những đòn tấn công giận dữ của viên sĩ quan.

Cái nắm chặt của cậu ta, thậm chí trong tình trạng yếu hơn, khỏe một cách kinh ngạc. Theo bản năng, 37 giật lại về phía sau, cố thoát khỏi, nhưng cậu bé không lơi lỏng cái siết chặt chút nào.

Hắn mở miệng để phản đối, ngước lên và đông cứng người lại.

Đôi mắt cậu bé mở to. Chúng rất rõ ràng, không khoan nhượng, lạnh như băng và đối diện trực tiếp vào 37. Ý định giết người trong đó là không thể nhầm lẫn được.

"Sốc điện làm nhiễu loạn đầu óc của nạn nhân" 26 nói " Do đó nếu mày có ý định đánh thức cậu ta, phải rất cẩn thận. Đừng mong đợi cậu ta sẽ nhớ ra mày"

Một cách điên cuồng, hắn có vặn vẹo tay mình ra.

Cái nắm chặt của cậu bé trở nên không thể chặt hơn.

Không có một đứa trẻ 8 tuổi nào có thể có cái nắm chắc như thế này. Thật không thể tin được.

Bất chợt, hắn nhớ ra tin đồn và lời xì xào bàn tán hắn đã từng được nghe, cũng như những tên giám hộ bệnh hoạn nhấn mạnh về cậu bé này là "hạt giống đặc biệt"

Nó nghe có vẻ nực cười vào thời điểm đó, nhưng hiện tại những tin đồn nhàm đó gây ra cho hắn cảm giác sợ hãi.

Nó chính xác là có ý gì? Hắn suy nghĩ lung tung trong kinh hoàng. Họ nói cậu ta đã được "sản sinh" không phải "được tạo thành". Và rõ ràng, cậu ta không phải là những thứ đại loại như Robot hay những thứ lạ như Super Cyborg (siêu nhân nửa người nửa máy) Hắn là người thực tế đủ để biết những điều trên là ngu ngốc và chỉ tồn tại trong phim hoạt hình, bất kể hắn đã từng bí mật ước ao chúng tồn tại ngoài đời thực.

Đợi một phút.

Hắn không thể tin điều này. Nỗi sợ hãi khiếp đảm đã khiến hắn thoái bước để suy nghĩ theo cái cách vô cùng trẻ con này.

Dù vậy, dòng suy nghĩ khiến hắn nảy ra một ý tưởng.

"Cậu không phải là một loại gen đột biến nào đó, phải không?" Hắn hỏi, với khuôn mặt thẳng thắn.

Cậu bé chớp mắt, lùi lại.

Phần tuyệt vời nhất là hắn không hề đóng kịch. Hắn thật sự muốn biết, mặc dù hắn có lẽ sẽ phải hỏi thêm một chút với những người thần kỳ như cậu ta liệu tình huống này có bình thường hay không.

"Ý mình là . họ nói cậu được "gây giống" . Điều đó có nghĩa cậu đến từ hai người giống như toàn bộ bọn tớ. Tớ cho rằng nó hoạt động giống như với những con cún"

Cậu bé nghiên cứu kĩ lưỡng hắn, gần giống như thể cậu khá không tin nổi những gì cậu ta đang được lắng nghe.

"Nếu cậu muốn những con cún cùng một giống nhất định, cho giao hợp 2 con chó giống đó .Nếu cậu muốn con cún với bộ xương khỏe mạnh và lông ngắn, giao hợp hai con chó xương khỏe và lông ngắn, và có lẽ một trong số chúng và hi vọng kết quả tốt nhất. Nguyên tắc đó cũng áp dụng cho cả loài người nữa đúng không?"

Góc môi của cậu ta thực sự bắt đầu co giật. Cậu nới lỏng tay, và thả 37 ra.

"Chiến lược cơ bản" 37 giải thích " Khiền đối thủ đánh giá thấp mình. Hạ gục hắn khi sự phòng vệ được hạ xuống. Tớ đã sử dụng nó khá tốt, đúng không? Trừ phi tớ đoán sai, cậu là người đã làm điều này nhiều lần trước đó"

Cậu bé không cố gắng khẳng đinh hay phủ nhận ý kiến.

"Tớ là 37. Cậu có số hiệu chưa?"

"41" Cậu trả lời. Giọng cậu trầm thấp và khàn khàn không bình thường...có lẽ do gào thét.

"Cậu có lẽ không nhớ mình, nhưng..."

"Tôi nhớ" 41 nói " Cậu còn thú vị hơn những gì tôi đã từng nghĩ"

37 đứng bất động.

Cậu bé thực sự nhớ ra hắn, không cần bất cứ lời gơi ý nào...nhớ ra hắn và xin lỗi.

37 không chắc liệu nó có thực sự được tính như là một lời xin lỗi. thẳng thắn mà nói, hắn quá vui mừng để quan tâm.

Tuy nhiên, nụ cười nhỏ chuyển động trên góc môi của cậu bé là dấu hiệu thể hiện ra bên ngoài rõ ràng cậu ta muốn nhắn gửi cho hắn cảm giác này.

41 cười lại. 37 quay đầu đi ngay lập tức. Hắn thực sự hi vọng khuôn mặt hắn không chuyển sang màu đỏ.

"Cậu muốn nói gì với mình sao?" 41 gợi ý. Giọng cậu rất dịu dàng. Nhưng có điều gì đó cuốn hút 37 nhìn lên, và duy trì mối liên hệ giữa hai đôi mắt.

Đôi mắt xanh thoải mái một cách lạ lùng. Cái liếc nhìn rộng mở, tò mò, thậm chí thân thiện, nhưng đôi mắt đó...thật...khó nhìn vào.

"Mình...well...Cậu mới đến đây, và mọi thứ có thể...khó khăn ...cho những người mới đến . Do đó, cậu có thể đến gặp tôi ...nếu có bất kì điều gì cậu cần..." 37 càng trở nên xấu hổ theo từng phút . Đó không phải là những gì hắn muốn khi ấp úng như thế này. Hắn đứng dậy, hoàn toàn tức giận với bản thân " Họ sẽ đến thăm cậu sớm " hắn nói " Tôi nên đi bây giờ"

"Đợi đã"

Hắn dừng trước cửa, quay lại nhìn.

"Cảm ơn cậu"

Hắn do dự, sau đó quyết định

"Tớ sẽ quay lại ngày mai"

41 chỉ cười.

37 đỏ mặt một cách mạnh mẽ và rời đi , nhanh chóng đóng cánh cửa phía sau cậu ta.

Ngay sau khi hắn an toàn rời khỏi, hắn buông lỏng nụ cười toe toét trên khuôn mặt, nụ cười đáng sợ nổi bật của hắn.

Chỉ một chút thời gian nữa thôi, hắn nghĩ, và cả hai người bọn chúng sẽ làm chủ địa phương thối nát này.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------